So Cuu Cua Luc Hao
Hạ Thần Phong nói xong liền trực tiếp vòng qua Tạ Điền đi về phía Lục Dao.
"Cô thế nào rồi?" Hạ Thần Phong nhớ, lúc trước vì bảo đảm thể lực cho mình mà Lục Dao đã đưa hết thức ăn của mình cho anh, trong hai ngày này cô chỉ uống nước mưa. Lục Dao lắc đầu, gương mặt vốn tươi tắn bây giờ đã tiều tụy đi rất nhiều, "Không sao, tôi vừa uống một ít sữa nóng, đã đỡ hơn nhiều rồi, chủ nhiệm Tạ đến tìm anh à?"
Hạ Thần Phong không đồng tình với cách nói của Lục Dao, anh có cảm giác giọng nói của cô rất yếu ớt, "Chắc là vì không liên lạc được với tôi..."
Lục Dao hiểu, sao cô lại không hiểu cảm xúc trong mắt Tạ Điền cơ chứ. Thuật xem tướng chủ yếu dựa vào quan sát, từ trước đến nay cô luôn rất giỏi quan sát. Lúc này Tạ Điền không hề che giấu tình cảm của mình với Hạ Thần Phong, nhưng cô cũng có thể nhìn ra tấm lòng này của Tạ Điền sẽ không có kết quả.
"Trận lũ quét này là thiên tai... Cũng may người dân dưới núi đã được di tản đi nơi khác rồi, nhưng người chịu khổ nhất vẫn là bọn họ, chắc là phải xây lại nhà mới."
Bắt đầu từ ngày thứ hai xảy ra lũ quét thì Lục Dao đã suy tính, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, sẽ không có thiệt hại về người, tuy nó đã phá hủy rất nhiều nhà cửa nhưng không có thiệt hại về người đã là kết quả tốt nhất rồi.
Trước đây Hạ Thần Phong cũng lo lắng sẽ có thiệt hại lớn về người, nhưng đến khi xuống núi, tuy nơi này là một mớ hỗn độn, nhưng anh cũng biết được tin tức tạm thời mọi người đều an toàn qua lời của tình nguyện viên. Chỉ cần còn sống thì sẽ có vô số hy vọng...
Đúng vậy, còn có hy vọng gì hơn việc còn sống chứ? Vào lúc này, Hạ Thần Phong đã thật sự bắt đầu tin vào thuật xem phong thủy của Lục Dao. Anh đã quen biết cô trong khoảng thời gian dài như vậy, việc nào cô cũng nói đúng. Cho dù là việc dường như là không thể, nhưng những việc như vậy dưới sự tính toán của Lục Dao đều trở nên có thể. Trời đất này dường như là một tấm gương, còn Lục Dao thì thường có thể tìm được manh mối và mối quan hệ từ trong tấm gương này.
Khi vừa ý thức được điểm này, đã có một khoảnh khắc Hạ Thần Phong thấy Lục Dao rất đáng sợ, sự đáng sợ của cô nằm ở chỗ, khi bạn ở trước mặt cô thì không còn gì gọi là bí mật cả.
Lục Dao chỉ cần nhìn qua là có thể tìm được quá khứ của bạn, tương lai của bạn, hoặc ba đồng tiền cổ trong tay cô càng có thể tìm được thứ mà bạn đang vất vả muốn kiếm tìm.
Mắt của Lục Dao rất đẹp, tuy không phải màu đen tuyền nhưng đôi mắt này vừa nhìn là đã thấy được nơi sâu thẳm nhất trong lòng bạn.
Tại sao con người phải có bí mật và sự riêng tư, bởi vì mỗi người ai cũng có thế giới riêng không muốn chia sẻ với người khác, có thể là ký ức đau khổ nhất, hoặc là khoảng thời gian vui vẻ nhất của người đó.
Nhưng tất cả những điều này dường như đều bị phơi bày hết ở trước mắt Lục Dao, không sót một cái gì.
Việc Hạ Thần Phong sợ Lục Dao cũng chỉ xảy ra trong chốc lát mà thôi, sau đó rất nhanh anh đã thấy yên tâm, Lục Dao là kiểu người nếu bạn không hỏi chắc chắn cô ấy sẽ không nhiều lời.
Trên thế giới này có một người có thể hiểu được sự đau khổ và niềm vui của mình, Hạ Thần Phong cảm thấy rất ấm áp. Nghĩ đến đây liền cảm thấy có một niềm hy vọng chưa từng có dâng lên trong lòng anh.
"Yên tâm đi, bọn họ sẽ sống tốt hơn..." Trải qua trận thiên tai này, tất cả mọi người càng thêm trân trọng sự yếu đuối và đáng quý của sinh mạng.
Lục Dao ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Phong, đôi mắt của hai người nhìn nhau, Lục Dao lộ ra một nụ cười, cho dù bây giờ gương mặt của cô tiều tụy, nhưng nụ cười này lại sáng ngời và đẹp đẽ.
Vẻ đẹp của Lục Dao được tất cả mọi người công nhận, cho dù không có quần áo đẹp đẽ, cho dù bây giờ trên đầu cô toàn là bùn đất, nhưng vẻ đẹp đó lại khiến người ta khó có thể quên được.
Mấy tình nguyện viên ở đây tỏ vẻ hóng hớt, ban đầu khi Hạ Thần Phong và Lục Dao cùng nhau xuống núi, bọn họ đều tưởng rằng hai người họ là một đôi. Nhưng khi Tạ Điền đi lên, họ lại cho rằng Tạ Điền mới là bạn gái của Hạ Thần Phong, dù sao thì hành động vừa rồi của Tạ Điền cũng rất kích động, rất thu hút sự chú ý, nhưng bây giờ...
Những người xung quanh cảm thấy mơ hồ, lẽ nào đây là vở kịch tay ba? Không đúng, bên cạnh cô gái tóc ngắn còn có một người đàn ông, đây không phải tình tay ba, mà là vở kịch tình tay bốn hết sức máu cún: anh yêu tôi, tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu cô ấy.
Nhưng khi những người xung quanh còn đang muốn nhìn rõ là ai yêu ai thì Hạ Thần Phong lại không nhận ra mình đang bị người quan sát, anh nhìn Lục Dao nói: "Nếu cô cảm thấy cơ thể vẫn ổn thì chiều nay chúng ta sẽ về thành phố Tô luôn."
Nói xong anh liền đỡ Lục Dao đứng lên, Tạ Điền nhìn thấy cảnh này liền cắn môi đi lên phía trước, "Cánh tay của anh đang bị thương, để tôi đỡ cô ấy cho..." Lục Dao khẽ lắc đầu, mặc dù Tạ Điền không có ác ý với mình, nhưng tình cảm trong mắt cô ấy lại khiến Lục Dao cảm thấy mình vẫn không nên tiếp xúc thì tốt hơn.
Lục Dao từ chối đề nghị đỡ cô của Tạ Điền và Hạ Thần Phong, "Tôi làm gì yếu đuối như vậy, tôi không sao."
Tiểu Viên thấy tình cảnh này có chút lúng túng liền đi vào giữa ba người, "Được rồi, bây giờ mọi người đều bình an vô sự, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước, tôi đi gọi điện cho anh Phương, tiện thể đặt vé xe chiều nay về thành phố Tô."
Bốn người tìm tạm một khách sạn nhỏ, vì gần khu vực núi nên trong khách sạn nhỏ cũng có rất nhiều người đến lánh nạn từ các thị trấn nhỏ.
Tạ Điền và Lục Dao ở cùng một phòng, khách sạn nhỏ không có phòng tắm, chỉ có thể đun nước nóng gội đầu lau người. Nhưng đối với Lục Dao thì bây giờ chỉ cần là có nước nóng là quá đủ rồi, cô ngồi ở bên giường lau mái tóc ướt sũng, trong phòng còn bật máy sưởi. Dưới sự cố gắng của mình và Hạ Thần Phong nên cái túi của cô về cơ bản là không bị ướt, quan trọng nhất là sổ ghi chép của cô vẫn khô ráo, đây mới là chuyện cô lo lắng nhất.
Tạ Điền mua mấy bát cháo rau xanh đi đến, nhìn thấy Lục Dao đã vệ sinh sạch sẽ rồi, cô cố gắng nặn ra một nụ cười: "Đã lâu rồi cô không ăn gì, cô ăn ít cháo trước đi."
Lục Dao dừng việc mình đang làm lại, cô buông khăn mặt xuống nhìn bát cháo đặt ở bên cạnh, nở một nụ cười thân thiện: "Cảm ơn cô, chủ nhiệm Tạ."
Tạ Điền sửng sốt, cô đã gặp Lục Dao mấy lần, nhưng hình như đối phương vừa nhìn là nhận ra cô ngay, "Cô biết tôi à?"
Bàn tay mở nắp cháo của Lục Dao dừng lại, cô liếc nhìn Tạ Điền: "Trước đây tôi nghe cảnh sát Phương nói thành phố Tô có một nữ bác sĩ pháp y rất giỏi là chủ nhiệm Tạ, thế chị không phải là bác sĩ pháp y sao? Thành phố Tô chỉ có một nữ bác sĩ pháp y, chị không phải chủ nhiệm Tạ thì có thể là ai được chứ?"
Nghe thấy Lục Dao giải thích như vậy, Tạ Điền nhớ lại khi ở công trường, quả thực là cô đã gặp Lục Dao một lần, nhưng dường như lúc đó Lục Dao cũng đã biết thân phận của mình rồi.
Tạ Điền nhìn Lục Dao ăn cháo, phải thừa nhận rằng Lục Dao quả thực là một cô gái rất đẹp, vẻ đẹp này rất dễ khiến người cùng giới ghen ghét, đố kỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com