TruyenHHH.com

Số 7 Ngư Quán

Chương 1: Nhân diện bội - 01

munny2412

Năm Dân Quốc thứ mười bày, Trà Thành,

Vừa qua lập thu thì thành phố đón một cơn mưa cực kỳ lớn. Mưa to như muốn cọ rửa sạch sẽ các ngóc ngách trên đường phố Trà Thành. Sạch tới mức những thứ dơ bấn, che đậy bấy lâu nay cũng bị phơi bày. Trong một con ngõ nhỏ trên phố Tây Tích, người ta bang hoàng phát hiện một cổ thi thể, nội tang như được cơn mưa to cuốn trôi đi hết, không để lại bất kỳ thứ gì.

Cục cảnh sát cho người tới, kéo vài dây cảnh giới bao quanh hiện trường. Nhưng dây cảnh giới cũng không ngăn được lòng hiếu kỳ của dân chúng. Rõ ràng là sợ hãi nhưng lại không kìm được tò mò, cứ thế bu lại nhìn lại nhiều chút.

Một chiếc xe cảnh sát màu đen trờ tới khiến nước bùn văng lên cao, đem những người hóng náo nhiệt lui xuống vài bước. Có thể chạy xe như vậy, ngoài trừ đội trưởng Dương Minh Trăn, e là không còn người thứ hai.

Cửa xe bật mở, người bên trong bước ra. Mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn, một thân khí thế chính nghĩa khiến dân chúng bu xung quanh tự động lui ra. Cậu cảnh sát đang làm việc vừa trông thấy người này, lâp tức chạy nhanh ra đón.

"Đội trưởng" Cảnh sát vừa chỉ vào thi thể nói, "Thủ đoạn gây án cực kỳ tàn nhẫn, nội tạng đều bị moi ra sạch sẽ, mặt cũng bị móc đến nát nhừ. Cách thức tương tự như thi thể được phát hiện mấy hôm trước, đã là vụ thứ ba trong tháng này rồi...."

Câu nói cuối cùng cực kỳ nhỏ, sợ bị dân chúng vây xem nghe được. Mấy ngày trước, ở phía đông cầu Hạ cũng có người báo án, phát hiện một khối thi thể, vốn tưởng rằng chỉ là một vụ giết người vì thù ghét, không ngờ trong lúc bọn họ đang điều tra, lại phát hiện thêm một cỗ thi thể thứ hai.

Sau khi nghe đội viên báo cáo, sắc mặt Dương Minh Trăn liền thay đổi. Anh nhìn lướt qua thi thể trên mặt đất, miệng vết thương không giống như bị vũ khí sắc bén gây ra, giống như bị mãnh thú tấn công sau đó móc hết nội tạng trong người ra.

Nếu việc này bị lộ ra ngoài, còn không khiến dân chúng thêm loạn. Vì thế cục cảnh sát đem việc này đè xuống, giờ lại xuất hiện thêm một thi thể thứ ba, chỉ sợ tin đồn Trà Thành có quái vật giết người khó có thể kìm nén được nữa.

Dương Minh Trăn nghe dân chúng xung quanh bàn luận, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Anh hạ giọng hỏi, "Là ai báo án?" Cảnh viên vội đem lão nhân gõ mõ kéo tới. Lão sợ tới mức hồn vía lên mây, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người run rẩy.

Thấy hắn trong lúc này không thể mở miệng, tiểu cảnh sát liền nói, "Phu canh Trương Chi Ngũ phụ trách gõ mõ cầm canh phố Tây Tước, sáng sớm đi ngang qua nơi này liền phát hiện thi thể."

Trương Chi Ngũ lúc ấy đã đánh xong, chuẩn bị về nhà ngủ. Khi đó sắc trời còn chưa sáng hẳn, cộng thêm cơn mưa đêm qua khiến mặt đơn trơn nhẵn, hắn té một cái, đặt mông ngồi trước một đống rác.

Chi Ngũ lấy tay sờ xung quanh, không ngờ đụng phải thứ giống như tóc người, lại hướng lên trên một chút, cảm giác như đang sờ đầu ai đó. Hắn xoay người một cái, liền thấy bên tay phải chính là một thi thể nam nhân trần truồng.

Cả khuôn mặt bị băm tới nát nhừ, bụng bị moi móc không còn thứ gì. Miệng vết thương xé bự như bồn máu ở chính giữa thi thể. Máu chảy thành sông, nhiễm đỏ cả đống rác xung quanh.

Trương Chi Ngũ sợ tới mức ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại liền vội vàng chạy tới cục cảnh sát báo án.

Dương Minh Trăn nghe xong, cong lưng xem kỹ thi thể.

"Có ai tới nhận xác không?" Dương Minh Trăn nhìn thoáng qua quần của người chết. Chất liệu quần tây rất tốt cho thấy nhiều khả năng người chết là kẻ có tiền. So với hai thi thể trước có sự bất đồng, sau mấy ngày điều tra bọn họ phát hiện cả hai người chết trước đều là kẻ lưu lạc bình thường, cũng không có ai tới nhận diện.

Vừa hỏi xong, bên cạnh liền có người lên tiếng.

"Tôi biết người chết." Một nam nhân bước ra từ trong đám người, tướng ngũ đoản[1], lớn lên trông như một con khỉ ốm. Hắn chỉ vào thi thể đang nằm trên mặt đất, nói: "Người này gọi là Vương Tin, là một tên tham tài háo sắc háo bạc."

Dương Minh Trăn xoay người nhìn hắn, nghe lời miêu tả, dường như đối với người chết có rất nhiều thù hận.

"Người này mặt đều nát hết, làm sao ngươi có thể nhận ra thân phận của hắn?" Dương Minh Trăn có chút hoài nghi mà nhìn khỉ ốm trước mặt.

Khỉ ốm nói: "Đương nhiên là được. Ngài xem trên tay hắn đeo một chiếc nhẫn ngọc. Đây chính là hồi môn của vợ hắn Trần Thải Nhi."

Dương Minh Trăn cuối đầu vừa thấy ngón trỏ trên tay phải của thi thể đúng thực có đeo một chiếc nhẫn ngọc.

Khỉ ốm khinh thường nói: "Tên cặn bã này cũng không có bản lĩnh gì lớn lao, không biết quý trọng vợ mình. Hiện giờ hắn chết chính là ông trời có mắt, thương hại Trần Thải Nhi."

"Ăn nói như vậy chắc hẳn còn nhiều chuyện đằng sau" Dương Minh Trăn hỏi: "Ngươi tên gì? Có quan hệ gì với người chết?"

"Ta tên Trần Tiếu, là biểu đệ của Trần Thải Nhi." Trong mắt Trần Tiếu đều là hận ý, "Tên Vương Tin này có chết cũng không hết tội. Hắn thành ra như hôm nay có thể chính là do tỷ tỷ của ta trên trời linh thiêng trả thù."

Dương Minh Trăn lập tức truy vấn: "Có ý gì? Tỷ tỷ ngươi chết thì có liên hệ gì với nạn nhân?"

Trần Tiếu nói: "Biểu tỷ của ta gả cho hắn, vốn tưởng rằng chính mình đã lấy được tấm chồng tốt, yên bề gia thất, hạnh phúc mỹ mãn. Ai ngờ được Vương Tin liền lộ bản chất. Trước khi cưới ngon ngọt bao nhiêu, sau khi cưới lại bạo lực bấy nhiêu. Mỗi lần đi đánh bài thua về liền uống rượu say, về nhà đánh đập biểu tỷ."

"Cả nhà chúng ta đều khuyên bọn họ nên ly hôn. Nhưng biểu tỷ lại không nghe. Bởi vì sau khi hắn tỉnh rượu, đều sẽ xin lỗi tỷ ấy, tự đánh mắng chính mình, khiến cho tỷ ấy rất đau lòng cũng khiến tỷ ấy không nỡ ly hôn. Biểu tỷ tin tưởng hắn sẽ thay đổi, mỗi ngày đều ở nhà chờ hắn. Ai ngờ giang sơn dễ đổi bản tín khó dời, hắn còn nuôi hồ ly ở bên ngoài."

"Biểu tỷ vì tức giận liền thắt cổ tự sát. Sau khi biểu tỷ chết, tên Vương Tin này liền đem cầm của hồi môn của biểu tỷ ta để ăn chơi đàn đúm muôn nơi. Nhà ta chuẩn bị rất nhiều đồ vật có giá trị, đều bị hắn đem đi cầm hết, chỉ còn lại mỗi chiếc nhẫn ngọc."

Trần Tiếu vừa nói vừa nghiến rang nghiến lợi, chỉ hận không thể đem Vương Tin đã chết đang nằm lạnh lẽo trên mặt đất treo dậy đánh cho chết thêm lần nữa.

"Biểu tỷ đối với ta rất tốt, ai ngờ lại mệnh khổ gả nhầm một tên ác ôn nên lãnh kết cục thê thảm như vậy. Hắn nếu không chết thì ta cũng sẽ đi giết hắn."

Vừa nghe thấy lời này, mày kiếm của Dương Minh Trăn dựng lên, thần sắc uy nghiêm nhìn Trần Tiếu: "Ngươi vừa nói gì?"

Trần Tiếu lặp lại: "Ta nói ta muốn giết chết hắn."

Dương Minh Trăn nói: "Ngươi có biết ở trước mặt ta nói ra như vậy sẽ có hậu quả gì không?"

Trần Tiếu cười cười, "Ta biết, đội trưởng Dương thiết diện vô tư[2]. Ngươi đương nhiên có thể hoài nghi ta. Nhưng án tử này quả thực không phải do ta làm. Nếu không, làm sao ta có thể đem thi thể tên cặn bã đó để lại bãi rác chờ cảnh sát các người phát hiện? Ta sẽ đem hắn thả vào trong chảo dầu đang sôi làm hắn vĩnh viễn không được siêu sinh."

Dương Minh Trăn nghiêm mặt, nói: "Ngươi nên thu lại mấy ý tưởng âm u đó đi, bây giờ ta có hai vấn đề muốn hỏi ngươi"

Trần Tiếu nhìn anh.

"Thứ nhất, lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Vương Tin là khi nào? Thứ hai, vừa nãy ngươi có nói tới hồ ly tinh. Vậy hồ ly tinh đó là ai?"

Trần Tiếu trả lời: "Lần cuối cùng nhìn thấy tên ác ôn này là vào đêm hôm qua. Còn hồ ly tinh, không biết cảnh quan muốn hỏi con nào? Tên Vương Tin này bao dưỡng rất nhiều hồ ly tinh."

Dương Minh Trăn lại hỏi: "Đêm hôm qua ngươi nhìn thấy hắn ở đâu?"

"Còn có thể là chỗ nào nữa, đương nhiên chính là tại Long Môn Thính, ổ hồ ly lớn nhất toàn bộ Trà Thành này rồi."

Trần Tiếu nói không sai, Long Môn Thính chính là "phố đèn đỏ" lớn nhất Trà Thành. Bên trong toàn những nữ nhân trang điểm xinh đẹp, phục sức quyến rũ, dưới ánh đèn mập mờ uốn tới ẹo lui, như những con mỹ xà, đang thè lưỡi câu dẫn túi tiền của nam nhân.

Dương Minh Trăn nhìn tới nhìn lui Trần Tiếu, tổng kết hai chữ: "Bần cùng."

"Ta nhìn bộ dáng của ngươi không giống kẻ ra vào Long Môn Thính. Ngươi đặc biệt tới đó để tìm ai? Hay nói chính xác hơn là ngươi đặc biệt tới đó để tìm Vương Tin? Dương Minh Trăn nhằm ngay điểm mấu chốt mà hỏi, "Tìm hắn làm gì?"

Trần Tiếu nhìn thẳng vào đôi mắt của Dương Minh Trăn, "Để giết hắn. Ta vừa mới nói qua xong, trí nhớ Dương đội trưởng thật tệ."

"Ngươi ngồi canh hắn trong bao lâu? Có thấy hắn tiếp xúc với những người nào không?"

Trần Tiếu cười hì hì nói: "Ngươi không phải nói ta nghèo sao? Ta không có tiền đương nhiên đã bị tống cổ ra khỏi Long Môn Thính. Hắn cùng với ai tiếp xúc làm sao ta biết được."

Dương Minh Trăn nhìn chằm chằm biểu tình của Trần Tiến, muốn xem hắn có đang nói dối hay không. Trần Tiếu lại nói tiếp: "Dương tham trưởng đã hỏi xong hết chưa? Nếu rồi ta có thể về nhà nấu cơm được không, đói rồi."

Cảnh viên đứng bên cạnh vẫy tay, "Ngươi có thể đi rồi."

Trần Tiếu nhìn đám đông đang vây xem, trong miệng vẫn lầm bầm: "Trời không dung kẻ làm bậy, ác quả ác báo."

Cảnh viên nhìn bóng dáng Trần Tiếu rời đi, hỏi Dương Minh Trăn: "Đội trưởng, anh có muôns phái người theo dõi hành tung của tiểu tử kia không, em cảm thấy hắn đang nói dối."

Dương Minh Trăn vẫy vẫy tay, "Không cần. Trần Tiếu không có gan làm ra những chuyện như vậy. Cậu xem bộ dạng của hắn kìa, dáng người ốm như khỉ đói, không thể nào đọ sức với người chết của chúng ta được. Hắn không thể nào dùng tay xé toạc bụng Vương Tin. Lại nhìn vết thương trên người nạn nhân lần này, phương thức giống hết với hai người trước. Đây không phải là ông trời báo ứng gì cả mà chính là án giết người liên hoàn."

Cảnh sát sợ hãi: "Đây là loại nhân tài nào mà có sức lực lớn như vậy, trực tiếp dùng tay không mà moi ruột của người sống?"

Đúng vậy, có thể là loại "nhân tài" nào được chứ?

Những người này không biết nhưng trong lòng Dương Minh Trăn lại thập phần rõ ràng khả năng này. Đó là vì hai năm về trước, chính anh đã tận mắt thấy người đồng đội của mình bị người móc đi quả tim. Cái chân bị thương đã ngăn cản anh đi cứu người, chỉ có thể lặng nhìn đồng đội của mình chết thảm trong bóng tối. Lần đuổi bắt năm đó, chỉ có một mình Dương Minh Trăn còn sống.

Cấp trên thăng chức cho anh từ một tiểu cảnh sát lên thành dội trưởng. Án tử năm đó bỏ ngõ. Trong lòng Dương Minh Trăn luôn canh cánh về điều này cùng với cái chết của người đồng đội. Anh luôn tự hỏi chính bản thân rốt cuộc có tư cách gì mà làm đội trưởng. Cuối cùng chỉ có thể cười khổ thay cho câu trả lời.

Năm đó, quái vật giết người xuất hiện tại Trà Thành. Cấp trên liền cho người phong tỏa tin tức, ra lệnh cho tất cả nhân viên không được nói ra tình hình thực tế. Những người biết sự tình năm đó đều chết dưới tay tên quái vật này. Chỉ còn mỗi Dương Minh Trăn. Để bịt miệng anh, bên trên liền cho anh cái chức đội trưởng này.

Hai năm trôi qua, cứ ngỡ mọi chuyện đã dần lắng xuống, việc năm đó coi như khép lại. Cho tới giờ, anh nhận ra ác mộng chỉ sắp bắt đầu thôi. Nếu người kia còn ở đây, có thể sẽ giải đáp được câu hỏi trong lòng anh. Nhưng người kia lại bị chính anh ép rời đi, tới giờ tung tích còn không rõ.

Anh lại nhìn thoáng qua thi thể Vương Tin. Miệng vết thương tàn nhân làm lòng anh phát lạnh. Nếu năm đó anh không bị thương thì người chết chính là anh, chứ không phải người đồng đội kia đã hy sinh thân mình để bảo hộ anh.

Pháp y Úc Thung đứng bên cạnh thấy Dương Minh Trăn sắc mặt không tốt, quan tâm nói: "Sắc mặt Dương đội trưởng không tốt lắm, sinh bệnh à?"

Dương Minh Trăn vẫy vẫy tay: "Không có việc gì." Nói xong, hắn lại nhìn người trẻ tuổi đứng trước mắt, cảm thấy có chút quen mắt nhưng lại không nhớ được tên.

"Cậu tên gì?"

Úc Thung nhướn mày cười, thanh âm ôn nhuận ự giới thiệu bản thân: "Úc Thung, pháp y thực tập mới đến. Mấy ngày trước tôi còn cùng Dương đội trưởng ăn một bữa cơm."

Dương đội trương hơi gật gật đầu, hắn nhớ ra rồi. Quả thực có người này. Vì lão pháp y ở cục cảnh sát bọn họ đã tới tuổi về hưu, bên trên liền tìm về một người mới để tiếp nhận công việc. Lão nhân gia liền tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi nhân dịp này. Vừa ăn xong chưa bao lâu thì Trà Thành xuất hiện thi thể nạn nhân đầu tiên.

Dương Minh Trăn duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ bả vai Úc Thung: "Cậu có phát hiện gì không?"

Úc Thung lắc đầu: "Vương Tin cùng nạn nhân trước đó giống nhau, lục phủ ngũ tạng đều bị móc hết, mặt cũng bị hủy hoại. Tạm thời không có manh mối gì quan trọng, cần phải làm thêm vài bước kiểm nghiệm nữa."

Dương Minh Trăn gật đầu: "Vậy cứ đem thi thể về cục cảnh sát, làm phiền Úc pháp y rồi."

"Đây là phận sự của tôi, không phiền toái." Úc Thung nói thêm: "Nhưng theo tôi quan sát, Dương đội trưởng thật sự cần nghỉ ngơi đi. Sắc mặt anh kém như vậy, nếu ngã bệnh thì ai sẽ bắt tên hung thủ này đây?"

"Tôi biết rồi, chút nữa sẽ ghé qua phòng y tế lấy thuốc." Dương Minh Trăn phân phó công việc cho mọi người, "Các cậu về cục cảnh sát trước đi, tôi có chút chuyện riêng."

Úc Thung gật đầu, mỉm cười nhìn theo bóng dáng Dương Minh Trăn rời đi.

Chú thích

[1]: Tướng ngũ đoản: Là người các chi đều ngắn.

[2] Thiết diện vô tư: Ý chỉ người công minh

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com