Snh48 W De De Tinh Co Yeu
* Tại Viên Gia *Bây giờ đã là 21 giờ hơn rồi, cô vừa mới làm xong bài tập và vừa đi tắm xong. Một tay của cô dùng khăn lông lau khô đầu tóc, nhưng còn ánh mắt của cô thì cứ mãi tập trung trên cái đầu gối.
Từng chuyện một xảy ra trong buổi chiều ngày hôm nay cùng với cảm giác tim đập thình thịch không ngừng lượn lờ trong đầu cô.
Sự ấm áp của ánh dương chiều, vị mặn của mồ hôi, hơi thở nóng hổi, hơi ấm còn sót lại trên đầu gối lúc cả hai chạm vào nhau.
Đột nhiên!
"Nhất Kỳ, mình đúng là vô dụng mà! Chỉ mới có chút xíu đây thôi mà đã cảm thấy xấu hổ rồi?" Cô lấy một góc của cái khăn che mặt mình lại, đồng thời dùi đầu lên đầu gối, bởi vì cô cảm thấy cả mặt mình đang nóng bừng lên. cô thực sự không hiểu nổi, cô vừa mới chấm dứt một đoạn tình cảm chẳng ra gì, bị người mình yêu lừa gạt và tổn thương. Nhưng tại sao khi bản thân cô vừa mới gặp Vương dịch thôi thì cô đã có một loại cảm giác là cậu ấy nhất định sẽ không làm tổn thương cô, tin tưởng cậu ấy sẽ không đối xử với cô như đàn chị kia.Có lẽ Vương dịch chỉ có thể xem cô như một người bạn mà thôi.
Sau đó đáp án này nhanh chóng xâm chiếm lấy tâm khảm cô, sự ngại ngùng của cô lập tức biến mất, chỉ còn lại tiếng hít thở nhàn nhạt, sau đó cô cười, đây là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
"Mình không mong Vương dịch sẽ thích lại mình, mình chỉ mong Vương dịch có thể xem mình như một người bạn tốt, mình cũng đã mãn nguyện lắm rồi."
Chẳng có gì to tát cả! Có một loại cảm giác "hơn cả tình bạn" đối với một người có ơn cứu mình là một điều không đúng, nhưng mà cô sẽ chôn cất tình cảm của mình dành cho Vương dịch vào sâu trong tim, một người tốt như Vương dịch vậy chắc sẽ không trách móc gì cô đâu.Cốc cốc cốc!
"Kỳ Kỳ, ngủ chưa con?" Cô vẫn còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng đã bị mở ra, sau đó mẹ cô đi vào bên trong.
"Còn chưa ạ, mẹ có chuyện gì sao?" Cô lập tức cười nói với mẹ.
Mẹ cô là một người phụ nữ rất là xinh đẹp, bà có một mái tóc đen dài óng mượt, nhưng mà bình thường bà rất hay tết thành đuôi ngựa để phía sau lưng. Lúc mẹ ở chung với tôi mẹ luôn là một người mẹ thấu hiểu tâm ý người khác và vô cùng dịu dàng, nhưng trong công việc bà là một người phụ nữ bản lĩnh và giỏi giang. Mẹ cô vừa quản lý cty vừa mở một nhà hàng rất nổi tiếng ở trong thành phố, thuộc top 1 top 2 trong giới. Mẹ cô là một người rất xinh đẹp, rất tài năng, rất ưu tú, nhưng vẫn là người mẹ mà cô thương yêu nhất, cô thương mẹ cô hơn bất kỳ ai trên đời này.
"Thấy con cười được như vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi."
Hả...Tôi bị lời mẹ nói làm cho ngây người một lúc, mẹ dùng tay của mình nhẹ nhàng sờ vào mái tóc còn đang ướt của cô, sau đó lấy khăn lên giúp cô lau khô đi.
"Nhìn thấy con mấy ngày nay tâm trạng không ổn định, lòng mẹ cũng không yên, bây giờ nhìn thấy con cười được như vậy, mẹ thấy vui hơn rồi."
"Xin lỗi, mẹ." Cô chỉ biết cúi đầu, giọng nói nhỏ đến đáng thương, gần như nghe không được sự áy náy xuất phát từ trong lòng cô, sau cùng thì trong lúc đột ngột cô đã coming out với mẹ. Sau đó, hành động này của cô làm cho mẹ dừng tay lại, mẹ ngồi xuống ngay bên cạnh giường.
"Con đâu có làm sai cái gì! Sao lại phải xin lỗi mẹ chứ?""Con sai rồi mẹ, con không phải là một người bình thường." Cô chỉ biết cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của mẹ
Đột nhiên.
"Con nhìn mẹ này, con à..." Mẹ dùng tay nâng cằm cô lên, để cho hai mắt chúng tôi giao nhau, sau đó mẹ nở một nụ cười, hai mắt mẹ có hồn nhưng lại không đánh mất đi sự dịu dàng vốn có, một tay còn lại của mẹ vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô.
"Con không làm gì sai hết, con hoàn toàn không có làm gì sai hết, con không phải cố ý mà. Mẹ nói cho con biết, cho dù lựa chọn của con có như thế nào, mẹ cũng sẽ ủng hộ con vô điều kiện, tiếp thêm niềm tin cho con, mẹ sẽ không bao giờ tổn thương con..." Cô cảm thấy mình như sắp khóc tới nơi, hai mắt cô như nóng lên, đặc biệt là khi nó tiếp xúc với hai mắt của mẹ, cô liền cảm thấy sự áy náy ở trong lòng mình hơn, cùng với lúc này, tình yêu thương của mẹ dành cho cô chỉ có tăng thêm chứ không hề với bớt đi phần nào.
Sau khi mẹ nhìn thấy vậy liền nhẹ nhàng ôm lấy cô"Kỳ kỳ của mẹ là một đứa con gái ngoan, con có biết không?" Hủm? Mỗi khi mẹ nhớ tới việc con chọn sống chung với mẹ mà không phải là ba con thì mẹ luôn cảm thấy mình phải cám ơn con rất nhiều. Con là bảo bối tâm can trong lòng mẹ, là tài sản vô cùng quý giá của mẹ, không thể thay thế bằng bất kỳ thứ gì được. Con đừng nghĩ mình khác người, đừng nghĩ mình không giống với những người khác, bởi vì mỗi khi mẹ nhìn thấy con không vui, không được hạnh phúc, mẹ cũng sẽ rất đau lòng." Cô lại khóc thêm lần nữa, hai tay ôm chặt lấy mẹ.
Bởi vì cô biết trong mắt mẹ của cô, cô là người quan trọng đến nhường nào, cái ngày mà cô chịu sự uy hiếp đó, cô rất lo sợ mẹ của cô sẽ vì thấy như vậy mà đau lòng, cho nên mới cam tâm tình nguyện để cho đàn chị đó vơ vét tiền của của cô trong vòng ba tháng liền..Cũng chính vì lẽ đó, nếu như nhìn thấy mẹ đau khổ, cô sẽ càng cảm thấy đau khổ hơn.
"Con thương mẹ nhiều lắm!" Cô nhẹ nhàng nói ra câu này, mẹ cũng hơi buông lỏng cô ra một chút, sau đó dùng chiếc khăn lông giúp cô lau đi những giọt lệ trên khuôn mặt.
"Con 18 rồi đó, còn khóc giống như đứa con nít ba tuổi!" Mẹ đùa với cô, cô cười ngượng ngùng, sau đó dùng mu bàn tay quệt đi những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt mình, nở một nụ cười ý nói "con biết rồi" lại với mẹ."Hôm nay con ở trường như thế nào?" Mẹ vừa hỏi tới, cô liền nghĩ ngay đến Vương Dịch
"Hôm nay con quen được một người bạn mới, có chuyện con còn chưa nói với mẹ! Lần trước, suýt nữa thì con đã bị một chiếc xe tông phải rồi, là cậu ấy đã cứu con. Cậu ấy tốt lắm mẹ, hôm đó còn dùng chiếc xe đạp để chở con tới phòng y tế của trường, ở bên con suốt. Hôm nay con tình cờ gặp lại cậu ấy, cậu ấy còn rủ con đi ăn cơm chung nữa, con cũng còn cảm thấy ngại lắm. Mẹ à, con còn chưa tới nhà ăn của trường để ăn cơm bao giờ, còn phải để cậu ấy mua cơm dùm con, cậu ấy còn chỉ con cách đi xe điện của trường...nữa, con sắp xấu hổ chết đi mất, học hơn một học kỳ trong trường rồi mà con còn chưa biết đi xe điện..."
Từng chuyện một xảy ra trong buổi chiều ngày hôm nay cùng với cảm giác tim đập thình thịch không ngừng lượn lờ trong đầu cô.
Sự ấm áp của ánh dương chiều, vị mặn của mồ hôi, hơi thở nóng hổi, hơi ấm còn sót lại trên đầu gối lúc cả hai chạm vào nhau.
Đột nhiên!
"Nhất Kỳ, mình đúng là vô dụng mà! Chỉ mới có chút xíu đây thôi mà đã cảm thấy xấu hổ rồi?" Cô lấy một góc của cái khăn che mặt mình lại, đồng thời dùi đầu lên đầu gối, bởi vì cô cảm thấy cả mặt mình đang nóng bừng lên. cô thực sự không hiểu nổi, cô vừa mới chấm dứt một đoạn tình cảm chẳng ra gì, bị người mình yêu lừa gạt và tổn thương. Nhưng tại sao khi bản thân cô vừa mới gặp Vương dịch thôi thì cô đã có một loại cảm giác là cậu ấy nhất định sẽ không làm tổn thương cô, tin tưởng cậu ấy sẽ không đối xử với cô như đàn chị kia.Có lẽ Vương dịch chỉ có thể xem cô như một người bạn mà thôi.
Sau đó đáp án này nhanh chóng xâm chiếm lấy tâm khảm cô, sự ngại ngùng của cô lập tức biến mất, chỉ còn lại tiếng hít thở nhàn nhạt, sau đó cô cười, đây là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
"Mình không mong Vương dịch sẽ thích lại mình, mình chỉ mong Vương dịch có thể xem mình như một người bạn tốt, mình cũng đã mãn nguyện lắm rồi."
Chẳng có gì to tát cả! Có một loại cảm giác "hơn cả tình bạn" đối với một người có ơn cứu mình là một điều không đúng, nhưng mà cô sẽ chôn cất tình cảm của mình dành cho Vương dịch vào sâu trong tim, một người tốt như Vương dịch vậy chắc sẽ không trách móc gì cô đâu.Cốc cốc cốc!
"Kỳ Kỳ, ngủ chưa con?" Cô vẫn còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng đã bị mở ra, sau đó mẹ cô đi vào bên trong.
"Còn chưa ạ, mẹ có chuyện gì sao?" Cô lập tức cười nói với mẹ.
Mẹ cô là một người phụ nữ rất là xinh đẹp, bà có một mái tóc đen dài óng mượt, nhưng mà bình thường bà rất hay tết thành đuôi ngựa để phía sau lưng. Lúc mẹ ở chung với tôi mẹ luôn là một người mẹ thấu hiểu tâm ý người khác và vô cùng dịu dàng, nhưng trong công việc bà là một người phụ nữ bản lĩnh và giỏi giang. Mẹ cô vừa quản lý cty vừa mở một nhà hàng rất nổi tiếng ở trong thành phố, thuộc top 1 top 2 trong giới. Mẹ cô là một người rất xinh đẹp, rất tài năng, rất ưu tú, nhưng vẫn là người mẹ mà cô thương yêu nhất, cô thương mẹ cô hơn bất kỳ ai trên đời này.
"Thấy con cười được như vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi."
Hả...Tôi bị lời mẹ nói làm cho ngây người một lúc, mẹ dùng tay của mình nhẹ nhàng sờ vào mái tóc còn đang ướt của cô, sau đó lấy khăn lên giúp cô lau khô đi.
"Nhìn thấy con mấy ngày nay tâm trạng không ổn định, lòng mẹ cũng không yên, bây giờ nhìn thấy con cười được như vậy, mẹ thấy vui hơn rồi."
"Xin lỗi, mẹ." Cô chỉ biết cúi đầu, giọng nói nhỏ đến đáng thương, gần như nghe không được sự áy náy xuất phát từ trong lòng cô, sau cùng thì trong lúc đột ngột cô đã coming out với mẹ. Sau đó, hành động này của cô làm cho mẹ dừng tay lại, mẹ ngồi xuống ngay bên cạnh giường.
"Con đâu có làm sai cái gì! Sao lại phải xin lỗi mẹ chứ?""Con sai rồi mẹ, con không phải là một người bình thường." Cô chỉ biết cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của mẹ
Đột nhiên.
"Con nhìn mẹ này, con à..." Mẹ dùng tay nâng cằm cô lên, để cho hai mắt chúng tôi giao nhau, sau đó mẹ nở một nụ cười, hai mắt mẹ có hồn nhưng lại không đánh mất đi sự dịu dàng vốn có, một tay còn lại của mẹ vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô.
"Con không làm gì sai hết, con hoàn toàn không có làm gì sai hết, con không phải cố ý mà. Mẹ nói cho con biết, cho dù lựa chọn của con có như thế nào, mẹ cũng sẽ ủng hộ con vô điều kiện, tiếp thêm niềm tin cho con, mẹ sẽ không bao giờ tổn thương con..." Cô cảm thấy mình như sắp khóc tới nơi, hai mắt cô như nóng lên, đặc biệt là khi nó tiếp xúc với hai mắt của mẹ, cô liền cảm thấy sự áy náy ở trong lòng mình hơn, cùng với lúc này, tình yêu thương của mẹ dành cho cô chỉ có tăng thêm chứ không hề với bớt đi phần nào.
Sau khi mẹ nhìn thấy vậy liền nhẹ nhàng ôm lấy cô"Kỳ kỳ của mẹ là một đứa con gái ngoan, con có biết không?" Hủm? Mỗi khi mẹ nhớ tới việc con chọn sống chung với mẹ mà không phải là ba con thì mẹ luôn cảm thấy mình phải cám ơn con rất nhiều. Con là bảo bối tâm can trong lòng mẹ, là tài sản vô cùng quý giá của mẹ, không thể thay thế bằng bất kỳ thứ gì được. Con đừng nghĩ mình khác người, đừng nghĩ mình không giống với những người khác, bởi vì mỗi khi mẹ nhìn thấy con không vui, không được hạnh phúc, mẹ cũng sẽ rất đau lòng." Cô lại khóc thêm lần nữa, hai tay ôm chặt lấy mẹ.
Bởi vì cô biết trong mắt mẹ của cô, cô là người quan trọng đến nhường nào, cái ngày mà cô chịu sự uy hiếp đó, cô rất lo sợ mẹ của cô sẽ vì thấy như vậy mà đau lòng, cho nên mới cam tâm tình nguyện để cho đàn chị đó vơ vét tiền của của cô trong vòng ba tháng liền..Cũng chính vì lẽ đó, nếu như nhìn thấy mẹ đau khổ, cô sẽ càng cảm thấy đau khổ hơn.
"Con thương mẹ nhiều lắm!" Cô nhẹ nhàng nói ra câu này, mẹ cũng hơi buông lỏng cô ra một chút, sau đó dùng chiếc khăn lông giúp cô lau đi những giọt lệ trên khuôn mặt.
"Con 18 rồi đó, còn khóc giống như đứa con nít ba tuổi!" Mẹ đùa với cô, cô cười ngượng ngùng, sau đó dùng mu bàn tay quệt đi những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt mình, nở một nụ cười ý nói "con biết rồi" lại với mẹ."Hôm nay con ở trường như thế nào?" Mẹ vừa hỏi tới, cô liền nghĩ ngay đến Vương Dịch
"Hôm nay con quen được một người bạn mới, có chuyện con còn chưa nói với mẹ! Lần trước, suýt nữa thì con đã bị một chiếc xe tông phải rồi, là cậu ấy đã cứu con. Cậu ấy tốt lắm mẹ, hôm đó còn dùng chiếc xe đạp để chở con tới phòng y tế của trường, ở bên con suốt. Hôm nay con tình cờ gặp lại cậu ấy, cậu ấy còn rủ con đi ăn cơm chung nữa, con cũng còn cảm thấy ngại lắm. Mẹ à, con còn chưa tới nhà ăn của trường để ăn cơm bao giờ, còn phải để cậu ấy mua cơm dùm con, cậu ấy còn chỉ con cách đi xe điện của trường...nữa, con sắp xấu hổ chết đi mất, học hơn một học kỳ trong trường rồi mà con còn chưa biết đi xe điện..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com