TruyenHHH.com

Snh48 W De De Tinh Co Yeu

Như không cảnh báo trước, đối phương đột nhiên đứng dậy...
"!!!" Biểu cảm lúc này của cô gần như là "mắt chữ A, mồm chữ O", cô đã không kịp xoay đầu nhìn sang một hướng khác. Thì ra là do cái người con gái  này đang cởi phần áo bị thấm ướt bởi mồ hôi ra, ngay lập tức ném vào trong sọt quần áo bẩn, chỉ còn một chiếc áo thun ba lỗ , lộ ra làn da trắng nõn mịn màng. Khuôn mặt  của cô đỏ rực lên giống như bị người ta trét lên một lớp son đỏ, cô tức tốc ngoảnh mặt đi, nhưng mà "bức tranh sinh động" như vậy lọt vào trong tầm mắt cô, cũng đủ để cho mặt cô "đỏ rực như ông mặt trời" được một lúc lâu rồi.

"Nè, tô đây." Mà cái người xấu xa cởi áo trêu người này lại không hề để tâm tới những điều đó, Vương Dịch cởi xong áo liền chạy đi mang ra hai cái tô ngồi lại dưới sàn nhà, hai tay rất nhanh đã mở cháo tôm trong cái túi ra rồi đổ vào trong bát. Sau khi đổ xong, còn không quên hít lấy mùi hương bốc nhẹ lên từ trong tô cháo.
"Cháo của cậu mua ở đâu vậy? Trông có vẻ rất ngon."
"Không có, là nhà mình làm đó. Tiện thể mang tới cho cậu." - . Dứt lời, ánh mắt của cô cầm lòng chẳng đặng nhìn về bờ vai trắng nõn trên người vương dịch , mãi đến khi cảm giác mặt mình nóng rát hơn trước mới thôi.

Dáng người vương dịch cao gầy, nhưng cơ thể của cậu ấy cho chúng ta biết được cậu ấy không phải là một cô gái thư sinh nho nhã yếu ớt, cô dám khẳng định vương dịch có thể có được một cơ thể như vậy, chắc chắn là một người rất yêu thích vận động
"Nguội cả rồi, tớ bỏ vào lò vi sóng ngoài hành lang hâm nóng lại một chút, cậu ngồi đợi ở đây đi." Vương Dịch nếm thử một ngụm cảm thấy chỉ hơi âm ấm, sau đó thốt ra một câu đơn giản rồi bưng hai tô cháo đứng dậy.
Cô cũng không còn chịu ngồi yên sau khi Vương Dịch nói xong câu đó.
"Mình cũng đi!"
"Hả, thôi không cần đâu, đi mấy bước là tới rồi."

"Cậu cho mình đi chung đi." Cô ậm ờ đề nghị, còn khẽ lắc đầu. Sau khi Vương Dịch nghe thấy vậy vội vàng đặt hai tô cháo xuống mặt bàn, rồi ôm lấy cô đang ngồi đó. Bởi vì lúc này Vương Dịch đang đứng, còn cô tiểu thư thì đang ngồi trên giường, sự chênh lệch lúc này khiến Vương Dịch càng sinh thêm lòng ham muốn bảo vệ cô hơn.
"Cậu sợ cái gì chứ? Sợ ma hay là sợ nhỏ Yaoyao kia?" Trong căn phòng này những thứ có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi cũng không quá nhiều
"Uhm..." cô cúi đầu, khẽ nói.

"Sợ cả hai..." Nói xong còn cười gượng một cái, sau đó vẫn cúi tiếp tục cúi mặt nhìn hai đầu gối của mình. Sau khi Vương Dịch nhìn thấy không nhịn được cười, sau đó không kìm lòng được vươn tay ra đùa nghịch với mái tóc của cô, yêu chiều mà vuốt ve tóc mai cô giống như một đứa con nít. Nếu đổi lại là những người bạn khác nói với cậu ấy những câu đại loại như thế này, Vương Dịch chắc sớm đã một cước đá bọn họ đi thật xa rồi. Nhưng mà "cục cưng đáng yêu" vừa gặp đã thương trước mắt, làm sao người ta có thể động chân được chứ(không động được chân nên động tay kìa...). Cô mặc cho Vương Dịch đùa giỡn với mái tóc của mình

"Tóc của cậu mềm thật đó." Lời cậu ấy nói khiến cô ngẩng mặt lên, khiến cho Vương Dịch lại được nhìn thấy một thứ mà trước đó Vương Dịch cảm thấy nó chắc cũng rất mềm mại.
"Da của cậu cũng rất mềm mịn, nói thiệt đi, rốt cuộc cậu có phải là tiên nữ không đó?" Vương Dịch nửa vờ đùa giỡn hỏi cậu, đồng thời còn đưa ngón tay lên vân vê khuôn mặt cô hai cái. Vương Dịch rất sợ bản thân mình chỉ hơi dùng lực một chút thôi đã véo da cô thâm tím. Đầu ngón tay của Vương Dịch ta nhẹ nhàng lướt qua gò má đối phương, ngẫm nghĩ làn da trơn bóng này quả thật rất giống quả trứng gà luộc đã bị lột mất vỏ, cùng lúc đó Vương Dịch nghĩ ngay đến làn da của bản thân mình, cứ tựa như trứng bắc thảo chưa được bóc vỏ...

Thình thịch...thình thịch...thình thịch...
"..."
Trong phòng chớp mắt im lặng như tờ, hiện lên một bầu không khí "ngượng nghịu". Vương Dịch không ngờ bản thân mình lại có một sự động chạm cơ thể với một người con gái khác gần gũi đến mức như vậy, chủ động vuốt ve khuôn mặt của đối phương, cùng lúc này, cô cũng cảm thấy kỳ kỳ, không ngờ lại bị đối phương trêu ghẹo, sờ soạng...miếng thịt dưới lồng ngực không ngừng tăng tốc nhảy dựng lên...

"Vương Dịch...Vương Dịch.." Cô lúng túng thì thầm tên của Vương DỊch, bởi vì một bên mặt của cô đã đỏ ửng lên, đồng thời trái tim không ngừng đập liên hồi. Vương Dịch thầm nghĩ bụng, nhất định phải giữ cho kỹ cái tay đang đỡ lấy khuôn mặt của người ta đó, còn cố gắng kìm nén những suy nghĩ kỳ lạ đang bay nhảy trong trong lòng. Nghĩ như vậy, liền nhíu mày, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống phía dưới, như đang suy nghĩ gì đó.

"Đưa tay cậu cho tớ xem đi." Dứt lời, Vương Dịch trực tiếp đưa tay ra trước mặt đối phương, đối phương bối rối nhìn lại.
Không khí cực kỳ ám muội
"Tay cậu cũng rất mềm?" Nói xong, vị sư phụ xem tướng tay này bắt đầu tỉ mỉ quan sát bàn tay của đối phương. Chỉ thấy cậu ấy nhẹ nhàng cầm tay đối phương lên, bàn tay nắm lấy năm ngón tay của đối phương, mềm đến mức người ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của xương ngón tay bên trong đó. Thì ra cậu chính là cái người "không đụng tay vào bất kỳ việc gì" (ý nói những người sinh ra trong gia đình giàu có, không cần phải đụng tay chân vào làm vệc nhà hay bất cứ việc gì khác.) trong truyền thuyết đề cập đến hay sao. Nhưng mà cái người bị "ve vãn" nãy giờ, cơ thể đang bắt đầu run rẩy lên, đang nhìn đối phương bằng ánh mắt đau đáu sợ hãi, một luồng chảy ấm ấp lại đang chảy qua cơ thể cô...

Cô biết Vương Dịch động chạm vào mình như thế này, không hề có bất kỳ suy nghĩ quá đáng gì, chỉ là như vậy có phải là gần quá rồi không. Chẳng lẽ động tác của gái thẳng đều mập mờ như vậy hả? Tất cả mọi thứ bất ngờ xảy đến khiến cô vốn dĩ đã động lòng với Vương Dịch này càng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.
Tay mềm mại tựa nhánh cỏ non, da trắng nõn trắng nà...
"Mỗi khi nắm tay cậu, tay của cậu đều giống như sẽ bị nắm đến bị thương. tớ dám thề với cậu, cậu là đứa duy nhất mà tớ không dám cốc vào đầu đó." Dứt lời, Vương Dịch cười lên, sau đó buông bàn tay kia xuống. Lúc này mới nhận ra đối phương im lặng nãy giờ, lúc đó mới kịp nhớ ra...
"Hey! Tớ xin lỗi! Tớ suýt nữa thì quên mất, có lẽ cậu không thích bị tớ sờ như vậy."

"Không...không phải vậy đâu." Cô đột nhiên nghĩ gì nói đó, sau đó ngẩng mặt lên, mắt chớp chớp nhìn Vương Dịch
"Mà là...mình sợ cậu sẽ ghê tởm mình thôi, có thể cậu đã quên mất mình là..."
"Là gay, uhm, mình biết rồi, cậu cũng dai thiệt." Vương Dịch khẽ lắc đầu một cái, nhìn thấy người trước mặt mình có hơi hoang mang, đồng thời chầm chậm cúi đầu xuống. Tựa như có một giọng nói đang nhắc nhở cậu ta rằng nếu cứ mặc cho cô tiểu thư này tiếp tục nghĩ ngợi lung tung thì cả ngày hôm nay cậu ấy sẽ cảm thấy khó chịu không yên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com