TruyenHHH.com

Snh48 Team Sii Edit Tuyen Tap Truyen Bung Binh Team Sii

Truyện: Khi Tình Yêu Đã Là Quá Khứ- 当爱已成往事

Tác giả: 面包小狗

Nhân vật: Tưởng Vân, Viên Vũ Trinh

———————————————————

Người không buông được chắc chỉ còn chúng ta thôi...

"姐姐,我长大了也懂事了,但是你不是我的了..."

Nguồn: Tiểu Bằng Hữu Lạc Lạc - 络络可爱

———————————————————

Đoạn thời gian ở Hải Khẩu, Tưởng Vân luôn bị đau dạ dày và bệnh lặt vặt, nhiều bằng hữu của nàng cũng phát vài cái tin nhắn tới hỏi thăm, nhưng sự quan tâm đến từ vài dòng tin nhắn và video chỉ giúp nàng an ủi được bảy phần, vẫn còn ba phần còn lại. Tưởng Vân thỉnh thoảng sẽ cùng mẹ và bằng hữu gọi điện, nói xong sẽ không nhịn được mà khóc lên, nói hối hận khi đến Hải Khẩu, hối hận khi làm thần tượng, sau đó nàng lấy lại bình tĩnh, liền đi ăn cùng mẹ mình, lau đi nước mắt, cầm điện thoại và phát radio, nàng tiếp tục nói chuyện phiếm với fan bằng giọng nói ôn nhu của mình, cũng còn một chút ủy khuất, nhưng sẽ không giống như vừa nãy mà thất thố.

Cuối cùng ngay cả Diệp Tổng cũng gọi điện đến để hỏi thăm về thân thể của nàng, hầu như toàn bộ đoàn đội cũng đã ân cần hỏi thăm qua nàng, Tưởng Vân yên lặng trong lòng đếm qua. Và tất nhiên là không có Viên Vũ Trinh, thay vào đó, nàng hoài nghi rằng, cô có phải đang giả bộ thân thiện để làm chuyện xấu hay không*.

Tuy nói rằng trước khi nàng đi Hải Khẩu quan hệ của các nàng đã có chút hòa hoãn, nhưng có lẽ là Tưởng Vân tự mình cho là vậy, tựa như công diễn năm 2019 lần kia, cô tại trên sân khấu gọi mình tỷ tỷ, tâm tình lúc đó của nàng có vài phần bối rối, sau đó hai người liền tỉnh táo vài phần, biết rằng không thể trở lại như xưa, quan hệ tan vỡ chính là tan vỡ, cho nên Tưởng Vân ngay lúc đó tâm tình liền phức tạp, mềm lòng mà nghĩ sao không lại hòa hảo như trước, trong lòng hỗn loạn vài phần mà vẫn phải hoàn thành MC. Sau khi xuống đài, nàng đang đợi Viên Vũ Trinh đến nói chuyện với mình, đến thêm chính mình WeChat, chờ đến vài ngày mà cô vẫn không xuất hiện, chờ đến mỏi mòn.

Thời điểm hai người cãi nhau nàng không chỉ là đau lòng, mà là tan nát cõi lòng, bây giờ là chết tâm, coi như là đã trải qua một phen khó khăn trắc trở, nguyên lai muốn một người triệt để chết tâm lại dễ dàng như thế, nhưng thật khó để người ta chết tâm hoàn toàn.

Hảo, như vậy liền thật sự không nói chuyện nữa, cũng vứt bỏ tất cả cơ hội làm hoà. Như vậy hiện tại vì cái gì mà muốn đến làm đảo lộn tâm tư của nàng.

Tưởng Vân nhớ tới thời điểm khi các nàng nhảy cùng một unit, cô cẩn thận từng li từng tí nâng mi tâm hỏi nàng có thể hay không, bằng không cô cùng người khác đổi. Cô vừa hỏi vừa nhìn biểu tình của nàng.

Tưởng Vân còn có thể nói cái gì, trong nội tâm của nàng đang rất bực bội, "Không có việc gì, dù sao tôi cũng không sao cả, em nghĩ muốn đổi cũng có thể đổi." Nàng cứng rắn mà nói, hất lên tóc mái của mình. Nàng ngược lại không biết Viên Vũ Trinh hiện tại có thể chiếu cố tâm tình của người khác.

Viên Vũ Trinh ngượng ngùng mà cười, sắc mặt không được tốt lắm, đành phải gật gật đầu quay người rời đi. Cuối cùng cô cũng không có cùng người khác đổi. Cách vài ngày Tưởng Vân muốn nhảy Ác mộng luân hồi, bên trong hậu trường cũng không có mấy người, nàng ở dưới bàn tìm giày múa ba lê, bực bội xoay người, rốt cuộc cũng tìm thấy, Khi nàng đứng lên, đầu liền đụng phải thứ gì đó mềm mềm.

Là tay của ai? Tưởng Vân giương mắt nhìn sang, Viên Vũ Trinh đang lấy tay che lại cạnh bàn trên đỉnh đầu nàng, tay còn lại thì đang cầm một que kem.

"Cảm ơn" - Tưởng Vân cầm lấy giày múa đứng lên cứng rắn mà nói.

Viên Vũ Trinh cười nhẹ một cái, lại cầm que kem chạy đi tìm Tăng Oa chơi.

Chỉ còn lại mình Tưởng Vân máy móc ngồi ở trên ghế thay giày, ngọn lửa chỉ còn là một đống tro tàn ở trong lòng liền được gió thổi qua, lại có dấu hiệu bùng phát trở lại.

———————————————————

Sau khi từ Hải Khẩu trở về, thời gian luyện tập của Tưởng Vân liền giảm bớt, nàng cong chân ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, cơ thể nàng ốm yếu, khẩu trang đã che đi phần nào khuôn mặt tiều tụy của nàng.

Các thành viên trong phòng tập luyện đùa giỡn, Viên Vũ Trinh không biết lại thế nào chọc Tăng Oa, cả hai rượt nhau khắp phòng tập, hai người dính với nhau cùng một chỗ, một người thì đuổi đánh, một người dốc sức liều mạng mà trốn đằng sau.

Tưởng Vân nâng mí mắt, nàng thấy Viên Vũ Trinh càng lúc càng gần, sắc mặt nàng không vui đứng lên, hết lần này đến lần khác, Viên Vũ Trinh giống như có một con mắt ở phía sau, luôn chạy về phía nàng, rồi liền sau đó sẽ rẽ sang hướng khác bỏ chạy.

Tưởng Vân tâm tình càng lúc càng xấu, nhìn không ra rốt cuộc cô đang muốn làm cái gì.

Viên Vũ Trinh muốn trở nên thật khó đoán, cô muốn từng chút từng chút thăm dò phản ứng của Tưởng Vân, không thể quá vội nếu không sẽ khiến người ta chán ghét. Đôi khi cô sẽ đánh bạo nhìn thẳng vào gương mặt và đôi mắt bình tĩnh của nàng, cô muốn tìm lại ánh mắt lưu luyến của nàng, nhưng thế nào tìm mãi không thấy.

Trước kia nàng đều dùng ánh mắt này để nhìn cô, khi đó còn quá nhỏ, cho rằng nàng đối với ai đều cũng như vậy, nhưng về sau, sau cuộc cãi vả, đến bây giờ, hơn sáu trăm đêm, cô đem ánh mắt ấy tinh tế mà nhớ lại, mới giật mình phát hiện nàng khi đó có bao nhiêu thích mình. Cô luôn thấy nụ cười của nàng, hiếm khi thấy nàng khóc vì ai. Chính cả bản thân cô cũng vậy. Viên Vũ Trinh cắn môi nghĩ đến, cô quả thật là một tên khốn kiếp.

———————————————————

Tưởng Vân giống như một loài chim không chân, giữa biển rộng mênh mông mà bay lên, trông thấy một hòn đảo nhỏ liền đáp xuống, nhưng mà đảo nhỏ sẽ không là thứ khiến cô sẽ nghỉ ngơi, cô cũng muốn bay đi đến những nơi khác. Vương Hiểu Giai mà nàng gặp là một người thích hợp và vừa vặn với nàng nhất, không ai có thể chỉ hướng cho nàng, nàng luôn tự tìm được cho bản thân một nơi tốt nhất.

Không nhất thiết là phải cùng nhóm, không nhất thiết là phải cùng nhóm, và chắc chắn là không ai được quá nhỏ tuổi so với nàng. Vương Hiểu Giai là một người thích hợp, là người thích hợp nhất đối với nàng.

Người ngoài đều cho rằng nàng vô tình, lạnh lùng lại còn xấu tính, mọi lời đồn đãi, bát quái đều hướng về phía nàng, nhưng nàng chưa bao giờ nói rằng nàng là người như vậy, và bản thân nàng cũng không biết mình là người như thế nào. Những người như thế thì có tư cách gì mà tự tiện nhận xét về nàng. Một khi họ nhận ra nàng không giống trong tưởng tượng của họ, liền quay sang đổ lỗi cho nàng, nói nàng sao có thể lại như vậy, rõ ràng nàng không phải là người như vậy, nhưng Tưởng Vân lại không nghĩ sẽ đi giải thích với bọn họ. Nàng không vì những người này mà sống, nàng sống vì bản thân mình. Nói như vậy, Viên Vũ Trinh so với người ngoài còn muốn xa lạ hơn, bằng không thì cô làm sao sẽ đối với nàng hiểu lầm như vậy.

Tưởng Vân chính lúc này mới hiểu được, thì ra tình cảm lúc trẻ, còn có thể nhớ lại mà chán ghét.

Trước đó hai ngày Ngũ Chiết cùng Tưởng Vân chơi cờ tỷ phú trên zhibo, Triệu Giai Nhụy liền gửi quà đến zhibo của nàng, trực tiếp mưa đạn mạc đều chạy "Đây là con rể của S Đội a". Qua mấy ngày sau, liền được thay thế bởi Viên Vũ Trình cùng Vương Hiểu Giai, và Tưởng Vân thì đã trở về rồi. Không, không, đây là một tổ hợp thần kì. Đạn mạc lại nói Thiên Thảo là con rể mới của S Đội. Viên Vũ Trinh trong lòng liền than phiền mà mắng chửi, ngoan cố.

———————————————————

Viên Vũ Trinh gần đây mới tìm hiểu về Vương Hiểu Giai, tìm được một chút cô liền đại khái nắm rõ ràng về người này, nhân cách có chút tốt, lấy làm vui mừng, nhưng thật đáng tiếc, cô không vui mừng, không thích người này, nhưng bởi vì là bằng hữu của Tưởng Vân, nên không chán ghét, chỉ hy vọng có thể không được ưa thích người này. Viên Vũ Trinh mất hứng nghĩ.

Sau khi tiến vào đại học học biểu diễn nhưng về sau cũng không học được gì hữu dụng, ngược lại cô học được cách làm một công đôi việc**.

Cô biết Vương Hiểu Giai đang quay video để gửi cho Tưởng Vân, nên cố ý đề cao âm lượng, sợ rằng Tưởng Vân không biết cô đang ở đó.

Ngũ Chiết đã nói với các nàng trước khi công diễn bắt đầu, còn trêu chọc Vân tỷ thật bất ngờ a, tất cả couple của chị đều đang ở đây a.

Tưởng Vân ngược lại cái gì cũng không nói, dù sao thời điểm này nàng cùng Vương Hiểu Giai vẫn còn là người xa lạ, về phần Viên Vũ Trinh, so với người xa lạ còn muốn lạ lẫm hơn.

Nàng bây giờ cùng Viên Vũ Trinh không có gì để nói, nàng đã trưởng thành, Viên Vũ Trinh, đứa trẻ luôn phải xem kênh thiếu nhi trên đài trung ương mỗi ngày, nàng đã không còn là tiểu hài tử nữa. Nếu nàng vẫn còn là tiểu hài tử, nàng có thể tiếp tục so đo cùng Viên Vũ Trinh. Thế nhưng, nàng đã là người lớn. Mối quan hệ giữa nàng cùng Viên Vũ Trinh vốn dĩ không công bằng. Nàng đã nhìn Viên Vũ Trinh từ từ trưởng thành, từ lúc cô mỗi ngày đều phải xem kênh thiếu nhi đến khi lớn lên xem các bộ phim tình cảm, lãng mạn, trẻ con thì không có khả năng phân biệt đúng sai.

Nói những điều này cũng không phải là để nàng dễ dàng tha thứ cho Viên Vũ Trinh vì những hành động và lời nói không rõ ràng của mình, trước tiên nàng phải có một lý do chính đáng để tha thứ cho Viên Vũ Trinh, nhưng sau đó nàng muốn nhìn thấy Viên Vũ Trinh thể hiện sự yếu đuối trước mặt mình, chinh phục nàng, xin lỗi nàng. Tưởng Vân sẽ lấy đó làm cái cớ để thuyết phục bản thân tha thứ cho cô, nhưng nàng không biết mình phải đợi bao lâu nữa, nàng có cảm giác tâm mình đã chết, một ngọn gió lại thổi qua làm ngọn lửa trong lòng nàng bùng lên, lại rơi vào vòng luân hồi vô hạn.

Mỗi người ai cũng yêu thích đồ đẹp, người đẹp, đặc biệt là Viên Vũ Trinh mấy năm về sau mới nếm được ánh mắt của Tưởng Vân lúc đó có bao nhiêu tình cảm không nói nên lời, hiện tại nhìn thấy gương mặt của nàng thật dễ nhìn đến nỗi chậm rãi động tâm như cánh đồng hoang vu đang bị thiêu đốt, trong lòng bàn tay của Viên Vũ Trinh cũng nóng lên.

Cô luôn muốn đợi thêm một chút, đợi thời cơ tốt nhất, tốt nhất ở đây là ngày quan trọng trăm năm có một, như vậy cô có thể đi tìm Tưởng Vân mở lời.

Thấy đó, chúng ta luôn chờ đợi cảnh tượng trăm năm có một. Chúng ta có thể sống được bao nhiêu năm? Chỉ vài chục năm nữa, không dễ dàng đến với thế giới. Gặp gỡ giữa con người với nhau lại càng là định mệnh. Chúng ta, chúng ta, chúng ta....

Viên Vũ Trinh ở trong lòng một lần lại một lần nữa độc thoại, ghi nhớ kỹ đoạn văn này đến nỗi còn quen thuộc hơn cả nội dung thi của cô.

Lão sư trên bục giảng đang nói về tiểu sử của Chân Hoàn cùng Như Ý, giảng Chân Hoàn cùng Như Ý có chỗ nào giống nhau, chỗ nào khác nhau, đoạn tình cảm của hai nàng có điểm nào tương đồng cùng bất đồng.

"Thì ra tình cảm lúc trẻ, còn có thể nhớ lại mà chán ghét." - Chu Tấn khàn giọng nói câu này, biểu tình trên mặt không buồn cũng không vui, Viên Vũ Trinh im lặng suy ngẫm những câu này.

"Thì ra tình cảm lúc trẻ, còn có thể nhớ lại mà chán ghét." Viên Vũ Trinh lặp lại, nghĩ về quá khứ đã xa của cô và Tưởng Vân.

Lão sư lại bắt đầu giảng về Chân Hoàn, nói Chân Hoàn sau khi được Hoàng Thường đưa về cung, nàng đã không còn là Chân Hoàn của trước kia nữa.

"Uyển uyển loại khanh - Nghĩ thái nhi phi cầu chân."*** (Phảng phất có nét giống người mình yêu, liền xem họ như một bản sao thay thế thay vì thật sự yêu họ)

Không lâu sau Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai tạo thành một couple mới, Viên Vũ Trinh thường thấy mọi người nói rằng cô cùng Vương Hiểu Giai thật giống nhau, cô liền thường xuyên ở trong gương nhìn chính mình, rốt cuộc muốn biết bản thân đến tột cùng là bản sao của người khác hay là chính mình.

Cô cùng Tưởng Vân chưa bao giờ là người yêu của nhau, nhưng thật giống như cô đã mất nàng vô số lần.

———————————————————

Trước đây khi hai người còn là bạn cùng phòng, Viên Vũ Trinh mới tìm hiểu thế nào là dị tính, thế nào là đồng tính luyến ái, trong lúc vô tình hỏi Tưởng Vân, "Vân tỷ, chị có thích con gái không?"

Không biết tiếng máy sấy to như thế nào, Tưởng Vân nghe thấy những gì, nhưng tay cầm máy sấy đã đông cứng lại, tóc bị thổi trúng quấn chặt lại với nhau. Nàng sợ nói ra Viên Vũ Trinh sẽ ghét bỏ nàng, nhưng nàng lại không nghĩ sẽ nói dối, sợ hãi muốn không cho cô biết, lại càng hy vọng cô sẽ biết, nàng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu một cái. Viên Vũ Trinh tự giễu bản thân, liếc mắt nhìn Tưởng Vân, ừm một tiếng. Ngữ khí đùa giỡn, không nghe thấy được là thích hay không.

Cũng quên rốt cuộc là năm 2016 hay 2017 khi ấy các nàng vẫn còn nhỏ, đi trên đường lớn cũng không có người nhận thức các nàng. Hôm đó là ngày tuyết rơi đầu tiên ở Thượng Hải, hai người ở bên ngoài ăn cơm xong cũng không bắt xe trở về, mà liền cùng nhau tản bộ về trung tâm.

Viên Vũ Trinh đột nhiên hỏi nàng, "Vân tỷ, chị đã hôn ai bao giờ chưa? Nghe nói nếu vào ngày tuyết đầu tiên cùng người khác hôn môi thì cả hai sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."

Cũng không phải nàng không có phát giác, dù sao bất kể là với tư cách bạn cùng phòng hay là với tư các couple thì các nàng cũng quá mức thân mật, Tưởng Vân lại cảm giác Viên Vũ Trinh vì tuổi còn nhỏ mới nên mới cùng mình như thế, cảm thấy cô cuối cùng vẫn là sẽ thích nam nhân.

Viên Vũ Trinh hỏi như vậy, trong lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi, cô đã biết rõ Tưởng Vân thích con gái, vậy câu hỏi kia cô hỏi liền có ý gì đây, chẳng lẽ chính là muốn hỏi chị có thể thích em không?

Tưởng Vân cắn cắn bờ môi, nói không có.

"Chúng ta đây thử xem a." - Viên Vũ Trinh mặt áo lông , bị chiếc mũ lông trùm lên trông như một đóa hướng dương, cười tủm tỉm, mắt lóe sáng.

Không đợi Tưởng Vân kịp phản ứng, Viên Vũ Trinh kéo nàng vào trong ngõ hẻm, trước khi ánh mắt các nàng giao nhau mấy giây, Viên Vũ Trinh liền níu lấy cổ áo của nàng, đem bờ môi lạnh lẽo của mình hôn lên, sau đó liền đứng ngốc không biết bước tiếp theo nên làm cái gì a.

Tưởng Vân bị mũ lông của cô cọ trên cổ cảm giác thật ngứa, trong nội tâm nàng cũng ngứa ngáy, nàng đem đầu ngón tay lạnh buốt của mình chạm lên mặt Viên Vũ Trinh, đem nụ hôn đẩy càng thêm sâu hơn.

Trên đường về trung tâm hai người cũng nơm nớp lo sợ, bàn tay của hai người đan lại nắm chặt, dù đổ đầy mồ hôi cũng không muốn tách ra, trở về hai người lần lượt tắm rửa, Viên Vũ Trinh vốn nằm trên giường chẳng có mục đích gì mà trở mình liên tục, ngắm Tưởng Vân ở giường bên cạnh cô ngồi dậy cẩn thận đến bên giường, nằm xuống ôm lấy nàng, chôn mặt vào trong gáy cùng bả vai trần của nàng, Tưởng Vân cắn môi, cổ cũng đỏ bừng, nàng nắm cánh tay Viên Vũ Trinh nghiêng đầu hỏi, "Em thích chị sao?"

Viên Vũ Trinh nghẹn lại, nhìn Tưởng Vân trên mặt vốn đang ửng đỏ liền chuyển lại bình thường, so với trước đó càng tái nhợt, "Không có gì, em còn nhỏ, chị có thể đợi em từ từ suy nghĩ rõ ràng." - Nàng nhìn Viên Vũ Trinh thật lâu mà nói.

Rất lâu về sau Viên Vũ Trinh thường xuyên nhiều lần nhận thức lại, có lo lắng, có chờ mong, còn có thêm những chuyện mà cô không nhận ra. Viên Vũ Trinh quá nhỏ, cho dù là hiện tại, cô cũng mới hai mươi ba tuổi, chưa trải qua hết một phần tư nhân sinh, khi đó cô nghĩ, đến cùng thì cô đối với Tưởng Vân là ỷ lại hay là yêu thích, Tưởng Vân là muốn đợi cô đến khi nào.

Giống như Tưởng Vân vẫn luôn đợi cô, lúc trước cô còn nhỏ Tưởng Vân đợi cô lớn lên, đợi cô trưởng thành Tưởng Vân lại đợi cô đến thích mình, đợi đến lúc sau khi hai người cãi nhau Tưởng Vân lại đợi cô đến dỗ dành nàng, đợi cô cùng chính mình làm hòa thật tốt, đợi cô đến xin lỗi mình, đợi cô đến chậm rãi nói câu em thích chị. Đợi thật lâu Tưởng Vân liền có cảm giác mình như đang chìm trong ảo giác.

Tưởng Vân là một người nóng nảy nhưng lại đối với một người như vậy kiên nhẫn. Viên Vũ Trinh chính thức cảm thấy bất an là vào ngày đại hội thể thao, nàng biết rõ Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai đang ở trên sân khấu, tận lực cố không nhìn đến, giả bộ như đang cùng Lưu Tăng Diễm ở bên cạnh trò chuyện, bộ dáng đặc biệt vui vẻ, đột nhiên chợt nghe mọi người xung quanh trở nên nói nhiệt, Viên Vũ Trinh không ý thức được nhìn sang, vừa vặn chứng kiến trên sân khấu hai người đang thân mật, ngọt ngào mỉm cười với nhau.

Nụ cười vui vẻ và giả dối xuất hiện trên mặt cô cùng một lúc, cô đột nhiên nhớ ra dưới đài có hay không có người đã chụp được biểu cảm của mình, nghĩ đến cảm thấy sợ hãi, cô nhanh chóng quay lại biểu lộ sự vui vẻ của mình, sợ bị người khác nhìn thấy sơ hở, đợi khi mọi thứ lắng xuống. Cô cẩn thận nhìn lên hàng ghế khán giả, chỉ thấy vài người hâm mộ đang chụp hình cô từ đầu đến cuối. Cô không biết mình có bị chụp lại khoảnh khắc đó hay không, cô vừa lo lắng, sợ hãi mà nghĩ.

Ánh mắt lại vô ý mà nhìn lên sân khấu, nhìn đến hai người trên đó cười đùa, vui vẻ thật chói mắt, Viên Vũ Trinh mới ý thức được, Tưởng Vân tựa hồ cho tới bây giờ đều chưa từng thuộc về cô, cũng liền nhớ đến, nàng cũng đã từng học qua diễn xuất đó a, cô tự lừa gạt bản thân vừa rồi hết thảy đều là Tưởng Vân đang diễn mà thôi, không phải chị ấy đang bán couple hay sao, không phải chị ấy đang giả bộ cao cao tại thượng sao, vậy những chuyện vừa rồi là sao, những điều chị đối xử với em lúc trước là sao, Tưởng Vân.

Viên Vũ Trinh nắm chặt tay là móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, môi cũng mím lại thành một đường thẳng tắp. Từ sau khi các nàng cãi nhau, Tưởng Vân dọn đến phòng Từ Tử Hiên ở, không lâu sau ở thời điểm mọi người tổ chức liên hoan cô nghe có người nói có phải hay không Vân tỷ đang hẹn hò với Lạc Lạc? Viên Vũ Trinh khi đó chỉ cho là mọi người đang bàn chuyện bát quái, trên mặt biểu tình không mặn không nhạt, có người len lén đến hỏi cô có biết hay không Vân tỷ thích con gái, Viên Vũ Trinh ngữ khí cũng không mặn không nhạt trả lời, không biết.

Như vậy hiện tại, Tưởng Vân, chị cùng Vương Hiểu Giai là đang quen nhau ư. Viên Vũ Trinh không biết được nàng có phải đang diễn hay không, chị ấy có phải là đang tự mình độc diễn hay đang diễn cùng đối phương, cũng có thể hai người là thật, mà cũng có thể là giả, không ai có thể hiểu được Tưởng Vân lúc này.

———————————————————

Đợi sau khi Tưởng Vân làm xong phẫu thuật mấy ngày, Viên Vũ Trinh mới lấy hết dũng khí trộm hỏi xem số phòng bệnh của nàng, lên kế hoạch lúc nàng đang gặp khó khăn, mua đến một ít đồ không thể chuẩn hơn đến thăm người bệnh, đồ ăn vặt, trái cây, biết rõ ràng nàng không được thường xuyên sử dụng điện thoại, sợ nàng nhàm chán lại mua vài quyển sách.

Khí phách hiên ngang mà đến trước cửa phòng bệnh nhưng khi vừa đến nơi Viên Vũ Trinh liền giống như một quả bóng bị xì hơi, vạn nhất Tưởng Vân không muốn gặp nàng làm sao bây giờ, vốn đang là người bệnh, lại làm cho nàng sinh khí đến nghiêm trọng hơn thì làm sao bây giờ.

Lúc này cô lại nhớ đến câu nói kia của người Trung Quốc, đến cũng đã đến. Đành phải tay run run gõ cửa, nghe thấy một tiếng thất kinh cất tiếng mời vào, Viên Vũ Trinh mới đẩy cửa bước vào, không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Tưởng Vân, cô đành phải cúi đầu làm bộ không thấy.

Tưởng Vân vừa cuống quít cất điện thoại vào dưới gối, nàng còn tưởng rằng mẹ mình đã quay về, trông thấy nàng đang nhìn điện thoại liền muốn quở trách nàng, không nghĩ tới là Viên Vũ Trinh.

"Sao em lại tới đây?" - Tưởng Vân vuốt tóc, cố gắng giả bộ để ngữ khí của mình trông thật bình tĩnh, hy vọng chính mình sẽ không lộ ra dáng vẻ chật vật.

"Tới thăm chị một chút." - Viên Vũ Trinh lúng túng nói ra, lại đi về phía trước muốn đem mấy thứ đồ này để lên tủ đầu giường, ngẩng đầu mới phát hiện ngăn tủ phía trên đã đặt không được, nhìn đến trên bệ cửa sổ cũng không thể, vậy phải làm sao bây giờ, Viên Vũ Trinh xấu hổ đến nỗi sau lưng đều đổ mồ hôi.

Tưởng Vân nhẹ giọng cười cười, "Em trước để ở bên cạnh giường đi."

Tưởng Vân cười làm cho Viên Vũ Trinh trong đầu liền phát cáu với bản thân mình, cô thầm mắng mình làm sao lại nghĩ không ra, cô cho rằng hôm nay không phải là ngày tốt của mình, chính mình cũng không thể nói chị nhìn chị xem vừa mới làm giải phẫu xong, đối với tính mạng cũng càng thêm quý trọng đi à nha, cho nên chị tranh thủ thời gian cùng em làm hòa a, không làm hòa sẽ không kịp. Viên Vũ Trinh khẩn trương đến nổi đều đổ mồ hôi, Tưởng Vân kêu nàng ngồi, ngồi, ngồi chỗ nào a?

Tưởng Vân chỉ chỉ cái ghế trước mặt nàng, "Em ngồi ở đây là tốt rồi, mẹ tôi có lẽ còn phải đợi trong chốc lát mới có thể trở về."

"Hảo" - Viên Vũ Trinh khẩn trương đến nổi thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, ngồi xuống quắn quíu tay chân, đầu ngón tay đều muốn chà ra tia lửa, cô cũng không có không biết xấu hổ mở miệng.

"Tôi cảm giác em đến đây thăm tôi rất không đơn giản a, cảm giác như em đang có chuyện muốn nói." - Tưởng Vân dựa thẳng người vào đầu giường, bộ dạng thản nhiên. Dù sao người muốn mở miệng nói chuyện là Viên Vũ Trinh, nàng cũng muốn nhìn xem Viên Vũ Trinh có thể nói ra cái gì.

Viên Vũ Trinh sững sờ mà nhìn chằm chằm mặt đất, lúc trước tốn nhiều công sức soạn ra rồi học thuộc rất nhiều lời muốn nói bây giờ tất cả liền quên sạch, trong đầu cô giờ chỉ lẩn quẩn mấy cái vấn đề cốt lõi.

"Chị cảm thấy Vương Hiểu Giai cùng em rất giống nhau ư?" - Viên Vũ Trinh mân mê bờ môi, được ăn cả ngã về không mà dò hỏi. Cô thấy Tưởng Vân sau khi sinh bệnh mặt càng thon gầy, cổ áo nàng bị nhăn, thật muốn thay nàng mà vuốt lên.

Tưởng Vân sửng sốt một chút, còn tưởng rằng cô muốn thao thao bất tuyệt điều gì, không nghĩ tới mới mở miệng lại hỏi đến người khác.

Trên mặt Tưởng Vân biểu tình có chút phức tạp, nhưng nàng biết rõ Viên Vũ Trinh sẽ hỏi những điều này, nàng cũng nghe qua có ít người nói cô cùng Vương Hiểu Giai rất giống nhau, còn có người nói cái gì mà Vân tỷ không phải không thích người quá ồn ào sao, như thế nào lại thích Thiên Thảo, còn có người nói nàng thích người thủy chung, một mực ưa thích cún con, những chú cún trông giống nữ sinh.

Tưởng Vân không nghĩ tới người khó mở miệng lại biến thành mình, "Tôi cảm thấy cả hai không giống", nàng khó khăn mở miệng, lập tức lại bắt đầu nghĩ cô cùng Vương Hiểu Giai giống nhau ở điểm nào.

Ở đâu cũng không giống nhau.

Vì cái gì chính mình ngay từ đầu nói không thích người quá ồn ào, thật nhiều người cũng cho rằng nàng chính là không thích Viên Vũ Trinh, thế nhưng rõ ràng sau về sau nàng đều sủng những người như vậy. Đoàn Nghệ Tuyền ồn ào nàng sủng, Vương Hiểu Giai ồn ào nàng cũng sủng. Nàng không có nói cô không thể, chẳng qua là không phải là cô thì mọi người đều có thể.

Nàng là không thích ồn ào, thế nhưng nàng bao giờ nói rằng nàng không thích sự ồn ào của cô.

"Vậy chị còn, chán ghét em sao?" - Viên Vũ Trinh hỏi nàng, như dỡ xuống được toàn bộ gánh nặng trong lòng, xem như câu trả lời của nàng có như thế nào cũng không thành vấn đề.

Tưởng Vân cũng liền bắt đầu suy nghĩ, nàng còn chán ghét Viên Vũ Trinh ư, nàng thật sự chán ghét qua ư, chán ghét một người là do họ thực sự quá xấu xa, nàng mới có thể chán ghét, thế nhưng Viên Vũ Trinh thật sự xấu xa sao? Nàng lúc trước hỏi cô, "Em sao có thể làm như vậy?", rất khó nói đó là chán ghét, "Em tại sao lại là người như vậy?", đây mới xem là chán ghét.

Em sao có thể làm như vậy, đằng sau câu nói này có thật nhiều ý nghĩ sâu xa, em sao có thể đối với tôi như vậy, em như thế nào nhẫn tâm đối với tôi như vậy. Tưởng Vân đều muốn ủy khuất đến chết tâm, em sao có thể đối với tôi như vậy.

"Em cảm thấy tôi có chán ghét qua em sao?" - Tưởng Vân nhẹ giọng hỏi, nàng ngẩng mặt lên nhìn Viên Vũ Trinh, ánh mắt thật sâu.

"Em không biết, em nghĩ rằng chị chán ghét em..." - Lời của Viên Vũ Trinh vừa dứt, chỉ nghe thấy cửa lại bị gõ vang, hai người cùng nhìn sang, là Vương Hiểu Giai.

"Em, em về đây, chị nghỉ ngơi thật tốt." - Viên Vũ Trinh liền đứng dậy chạy trốn ra bên ngoài, đi đến cửa lớn của bệnh viện mới phát hiện trời mưa, cô đứng ở cửa lấy điện thoại ra muốn gọi taxi tới, trong lúc chờ đợi Vương Hiểu Giai đem xuống cho nàng một cái ô trong suốt. Là ô của Tưởng Vân.

"Vân tỷ nói chị mang xuống cho em, chị ấy nói em có thể thêm WeChat của chị ấy nếu em chưa nói xong, còn muốn nói thêm hay không thêm thì tùy em suy nghĩ. Nếu mà em không muốn nói thì không cần phải nói gì cả." - Vương Hiểu Giai chuyển lời xong liền rời đi.

Viên Vũ Trinh lại cảm giác người đang bị ướt không phải là mình, mà là Vương Hiểu Giai.

Lúc ngồi trên xe trở về, Viên Vũ Trinh nhìn những công trình kiến trúc ngoài cửa sổ bị kéo dài đến mơ mơ hồ hồ, hướng trên cửa sổ hà hơi làm mờ kính, lại phát ngốc nhìn nó biến mất. Cảm giác mình hôm nay thật sự không nên tới, đến rồi cuối cùng cũng không có hỏi ra câu mà bản thân muốn hỏi nhất.

Chị cùng Vương Hiểu Giai đang quen nhau ư.

Đều là thời gian đuổi con người chạy, nào có người đuổi thời gian chạy đâu, có lẽ chấp niệm này thật sự nên buông xuống. Viên Vũ Trinh một lần nữa trên cửa sổ viết lên tên viết tắt của Tưởng Vân, lại bôi đi, ánh mắt trống rỗng.

Không lâu sau khi trở về, cô đã thêm WeChat của nàng từ trên group chat. Có lẽ Tưởng Vân đang trộm dùng điện thoại, rất nhanh liền đồng ý lời mời của cô.

Câu hỏi kia như thế nào cũng không thể thốt ra, bên kia Tưởng Vân cũng không yên mà một mực chờ đợi, cho nên tới hiện giờ khung chat của hai người đều trống rỗng.

Hay là không hỏi a, nếu như Tưởng Vân cho tới bây giờ đều không có thuộc về cô, như vậy hiện tại cô có thể dùng thân phận gì để mà hỏi vấn đề này a, bạn bè? Các nàng chỉ có thể coi là bạn bè cũ. Người yêu? Các nàng ngay từ đầu cũng không có xác lập mối quan hệ, mấy cái hôn kia có tính là gì đâu.

Lúc này Viên Vũ Trinh nhận ra mọi thứ thật mơ hồ, mối quan hệ giữa cô cùng Tưởng Vân lúc đó, đã sớm không rõ ràng, không phải vấn đề ai đúng ai sai, hay là thích hay không, hay Viên Vũ Trinh lớn lên đã quá muộn, chờ Viên Vũ Trinh tỉnh ngộ. Người bên cạnh Tưởng Vân đã sớm thay đổi và có vẻ sẽ thật giả tạo khi nói chuyện lại.

———————————————————

Một lúc sau trung tâm liền bị cúp điện, có lẽ là đã lâu rồi không có trải qua cuộc sống mất điện, điều này đã đánh thức sự trẻ con vốn có của mọi người dậy, có tiếng cãi nhau, mọi người bắt đầu đi qua từng phòng để chơi đùa, trò chuyện.

Vương Hiểu Giai không biết cầm vật gì tới, Tưởng Vân dựa vào đầu giường nhìn nàng cùng mỉm cười, lúc này điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng, Tưởng Vân lơ đãng nhìn vào điện thoại, là Viên Vũ Trinh, hỏi mình có muốn hay không đến phòng tập, bên trong có lẽ là không có ai, cô muốn đem hết những lời ngày hôm đó nói hết ra.

Kỳ thực từ hôm đó đến bây giờ, đã qua lâu rồi, nàng đã không còn muốn biết những lời ngày đó Viên Vũ Trinh chưa nói xong là gì nữa, nàng cảm thấy thật mệt mỏi, cũng đã đến lúc phải kết thúc rồi, nàng cùng Viên Vũ Trinh đẩy đưa lâu như vậy.

Rốt cuộc quyết định xong, cuối cùng nàng sẽ đi nghe những lời mà cô muốn nói, liền thật sự chấm dứt quan hệ giữa nàng và Viên Vũ Trinh, cũng không hề vì cô mà thắp lên hy vọng để rồi lần nữa thất vọng, đều sẽ không còn nữa. Gặp nhau không bằng không thấy a.

———————————————————

Cầm lấy điện thoại di động cùng đèn pin trong phòng, nàng nói có chuyện cần ra ngoài, đi đến trước cửa phòng tập luyện đẩy cửa bước vào, bên trong không có ánh đèn, có lẽ cô còn chưa tới, nàng trước đi vào, cạnh cửa có người lên tiếng, "Vân tỷ?"

Tưởng Vân bỗng giật mình, cuống quít dời đèn pin qua, Viên Vũ Trinh đứng ở cửa ra vào, bị đèn của nàng chiếu vào liền nhắm hai mắt lại.

Tưởng Vân phản ứng lại, xin lỗi cô rồi đem đèn pin dời xuống đất, "Em như thế nào mà không bật đèn pin lên, làm tôi sợ chết khiếp."

"Em đang suy nghĩ nên nói như thế nào." - Viên Vũ Trinh chậm rãi ngồi xuống dựa vào tấm kính, trên mặt biểu tình ngốc nghếch, trông rất miễn cưỡng.

Tưởng Vân mềm mỏng nói, "Hôm nay nếu không nói ra hết về sau cũng không cần phải nói nữa, tôi cũng không muốn nghe." - Nàng cũng ngồi xuống, cách Viên Vũ Trinh một khoảng.

Viên Vũ Trinh trầm mặc, không biết đã trôi qua mấy phút, hay chỉ là mới hơn mười giây, Viên Vũ Trinh mới mở miệng, "Chị cùng Vương Hiểu Giai...", cô dừng lại không nói thêm nữa.

Cô còn không có nói ra nửa câu sau, Tưởng Vân cũng đã biết rõ cô muốn hỏi điều gì, "Nếu như em là muốn hỏi tôi cùng Vương Hiểu Giai có đang quen nhau không, vậy em có thể không cần nói nữa, không có quen nhau."

Viên Vũ Trinh mở trừng hai mắt, có chút lúng túng sờ lên khoé mắt, lại nghĩ tới đến cái gì, lập tức vẫy vẫy tay của mình giải thích, "A... Chị đùng hiểu lầm, em chính là tùy tiện hỏi, tùy tiện hỏi... Em không có ý gì khác...."

Tưởng Vân nghĩ tới biểu tình này của Viên Vũ Trinh cùng với Vương Hiểu Giai có điểm giống nhau, thật sự là nàng cảm thấy Vương Hiểu Giai quá giống với cô nên mới quan tâm hay sao? Nàng lập tức cảm thấy có lỗi với Vương Hiểu Giai.

"Hảo, em nhẫn nhịn hơn mấy tháng chính là muốn hỏi cái này?" - Tưởng Vân nâng mi.

"Còn có" - Viên Vũ Trinh nhìn nàng với vẻ mặt rất khó coi.

"Chị ngày đó hỏi em là chị cảm thấy em chán ghét chị hay sao, là có ý gì, em chính là cảm thấy chị mới chính là chán ghét em." - Viên Vũ Trinh cẩn thận từng li từng tí hỏi, sợ lại hỏi trúng vấn đề làm Tưởng Vân nổi giận.

Tưởng Vân mở trừng hai mắt, cầm di động trong tay đè xuống, đèn pin nằm lăn lóc ở trên sàn, hai người trong bóng tối trầm mặc nhìn nhau thật lâu Tưởng Vân mới mở miệng, "Chính là tôi không có ý chán ghét em, nhưng là cũng không quan trọng."

Viên Vũ Trinh nắm chặt tay, dừng lại rất lâu mới không cam lòng mà mở miệng, "Với em mà nói thì nó rất quan trọng, em nếu sớm biết chị không chán ghét lời nói của em..."

Lời của nàng chưa nói hết đã bị Tưởng Vân không kiên nhẫn cắt ngang, "Em sớm biết chuyện gì xảy ra thì như thế nào, cái gì cũng không biết thay đổi, tôi dựa vào cái gì mà nói cho em biết những thứ này, em lại dựa vào cái gì biết rõ, chính em cũng không hiểu rõ bản thân, em cho dù đã sớm biết nhưng em cái gì cũng không làm."

Viên Vũ Trinh bị nàng làm cho nghẹn lại, ngượng ngùng cười cười mà nói, "Vâng."

"Em còn có gì để nói không? Không có thì tôi đi." - Tưởng Vân làm bộ muốn đứng dậy, động tác chậm rãi, chỉ cần Viên Vũ Trinh nói thêm một câu thôi, chỉ cần cô nói thêm một câu thôi.

Viên Vũ Trinh không cam lòng mà mấp máy môi, hướng về phía Tưởng Vân đang đứng, cô giơ tay nắm chặt tay nàng.

"Như vậy còn có thể không?" - Viên Vũ Trinh hai tay nắm chặt tay nàng không buông.

"Chị đã cùng Vương Hiểu Giai không có quen nhau, chị đã nói chị không có chán ghét em, vậy chị có thể cùng em làm hòa không?" - Viên Vũ Trinh đưa ra cho nàng vài tiền đề, vừa mềm mỏng cầu xin nàng.

Tưởng Vân cúi đầu xuống, đèn pin mới vừa rồi bị nàng không cẩn thận tắt đi, một mảng đen kịt nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Viên Vũ Trinh đang nhìn mình.

"Làm hòa thì còn có tác dụng gì chứ..." - Tưởng Vân siết chặt tay nàng, lầm bầm nói.

Đều phải nói gương vỡ khó lành, chỉ có thể làm hòa, không thể như lúc ban đầu.

Hai người tựa như một món đồ sứ đã vỡ vụn, rồi tự mài dũa mình thành một bộ dáng mới, nếu là trước kia, vẫn còn có thể miễn cưỡng quay lại, nhưng bây giờ thì sao.

"Em mặc kệ có thể hay không, em chính là muốn cùng chị làm hòa." - Viên Vũ Trinh nửa quỳ nửa ngồi, ngoan cường nói.

Tưởng Vân ngồi xổm xuống, đem đèn pin trên mặt sàn mở ra, Viên Vũ Trinh nắm lấy tay nàng không buông, Tưởng Vân nâng lên tay kia nhẹ nhàng sờ mặt cô.

"Em thích tôi ư?" - Tưởng Vân hỏi

Viên Vũ Trinh lại nhìn thấy ánh mắt lưu luyến nhìn mình lúc trước, lòng chua xót mà nghĩ muốn rơi nước mắt.

"Thích chị a..." - Viên Vũ Trinh cảm thấy chân mình quỳ liền muốn mất cảm giác, dốc sức liều mạng không để bản thân rơi nước mắt, rồi lại cuối cùng một giọt lại một giọt nước mắt rơi xuống.

Tưởng Vân nhẹ nhàng dùng ngón tay lau mặt cô, lập tức cái gì tâm tình đặc biệt cũng không có, chẳng qua là không muốn cô khóc.

Nước mắt còn chưa có lau khô, nước mắt của Viên Vũ Trinh lại tiếp tục mà rơi xuống, "Chị không nên cùng người khác cùng một chỗ.", môi cô run rẩy nói, lại tiến tới hôn Tưởng Vân.

"Hảo" - Tưởng Vân cảm giác trên mặt mình đều dính toàn nước mắt của Viên Vũ Trinh.

Ngoài cửa nhiều người tụ lại xem náo nhiệt, Tưởng Vân chính là tùy ý để cô ở bên cạnh mình khóc, trong nội tâm lại mê mang nhịn không được mà mềm xuống đến rối tinh rối mù.

Viên Vũ Trinh vuốt nàng cổ áo, trong nội tâm tràn đầy cảm giác không cam lòng, vẻ mặt của nàng thành thật lại cầu xin mà nhìn Tưởng Vân nói.

"Tưởng Vân, bằng không thì chúng ta liền quay lại đi." 

———————————————————

* 黄鼠狼给鸡拜年, 没安好心: Hoàng thử lang cấp kê bái niên, một an hảo tâm. Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi.

** 一心二用: Nhất tâm nhị dụng. Một công đôi việc.

*** Nguyên văn câu đó là: 宛宛类卿 - 拟态而非求真. Ý chỉ việc Hoàng đế đem Châu Hoàn tiến cũng không phải vì yêu thương nàng mà thật ra Hoàng đế từ trước đến nay vẫn chỉ xem Châu Hoàn là một thế thân của Thuần Nguyên Hoàng hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com