TruyenHHH.com

Snh48 Team Sii Edit Tuyen Tap Truyen Bung Binh Team Sii

Truyện: Trà Chanh - 柠檬茶

Tác giả: 叶惜昭

Nhân vật: Ninh Kha, Trần Vũ Tư

———————————————————

1.

Đối diện trường trung học S vừa mới mở một quán trà sữa, nghe đồn lão bản rất xinh đẹp, cười rộ lên trong mắt giống như chứa đầy sao ở bên trong, đa số học sinh đến quán đều là vì mê vẻ đẹp của cô chủ.

"Đi đi, đi mua trà sữa thôi."

Vài người bạn học kéo Ninh Kha đến quán trà sữa đối diện, Ninh Kha vốn không có hứng thú, nhưng không chịu nổi lời mời nồng nhiệt của mấy người bạn tốt nên cũng đành chấp nhận đi theo.

"Chào mừng đến quán, xin hỏi mấy bạn muốn dùng loại trà sữa nào?"

Chủ quán khi thấy có khách bước vào liền lộ ra một nụ cười duyên dáng, trong mắt đích thực chứa đựng đầy sao.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, tụi em muốn ba ly trà sữa trân châu."

Chủ quán cau mày nghi ngờ, nhưng lập tức lại cười tươi sáng lạn, Ninh Kha đã bị nụ cười đó làm cho ngây ngốc một hồi.

"Còn em?"

"......Trà chanh."

"Được rồi, đằng kia còn chỗ kìa, tụi em lại đó ngồi đi."

Ninh Kha ngồi vào chỗ, im lặng nghe bạn bè của mình bàn tán về chị chủ quán, "Tỷ tỷ này khẳng định không có bạn trai ..." "Tỷ tỷ này có thể hay không là có bạn gái",... linh tinh nhiều chuyện khác nữa.

Ninh Kha không thể chen vào chủ đề của các bạn cùng lớp, nhàm chán nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn chống cằm tầm mắt dán vào bóng lưng bận rộn, nhìn nàng loay hoay trái phải, thỉnh thoảng lại đứng ngốc ra một chỗ, rồi lại tiếp tục đi làm, giống như một số học sinh trong lớp đang phát biểu lại quên mất những gì mình muốn nói, phải suy nghĩ một hồi lâu rồi mới tiếp tục.

Giống như một kẻ ngốc.

"Đây là trà sữa trân châu và trà chanh mà mấy em gọi, nếu cần gì thì đến tìm chị."

"Tỷ tỷ, em cần! Tỷ tỷ tên gì vậy ạ!"

"Chị? Chị tên Trần Vũ Tư."

Lão bản viết ra tên mình lên giấy, đặt lên bàn, mỉm cười xoay người tiếp một nhóm khách vừa mới đến.

Ánh mắt Ninh Kha khó có thể diễn tả, sau đó xoay người tự mình bỏ ống hút vào trong ly trà chanh, nhấp một ngụm, sự sảng khoái và mát lạnh độc đáo của trà chanh thấm vào cổ họng, trong khoang miệng vẫn còn ngập tràn hương thơm của chanh.

"Tớ đi trước nha."

Ninh Kha đeo cặp lên lưng, cầm theo ly trà chanh bước ra khỏi quán, cô nhìn bóng dáng vẫn bận rộn bên trong quán, âm thầm lẩm bẩm một mình, những lời nói không rõ ràng theo gió mà bay đi.

2.

"Chào mừng đến quán."

Trần Vũ Tư dừng việc đang dở dang trên tay, lễ phép lộ ra một nụ cười, người trước mặt có chút quen mắt, nàng nhớ ra rồi, là bạn học hôm qua gọi một ly trà chanh.

"Xin chào, lại gặp nhau rồi, hôm nay em có muốn uống gì không?"

"Trà chanh."

Không tính là có quá nhiều khách, nhưng Ninh Kha cũng không tìm được chỗ ngồi, chỉ có thể đứng ở quầy thu ngân nhìn Trần Vũ Tư, chứng kiến ​​quá trình làm ra ly trà chanh của chính mình.

Trần Vũ Tư đưa ly trà chanh cho Ninh Kha: "Em như thế nào không lại bàn ngồi?"

"Muốn nói chuyện với chị."

Ninh Kha thập phần lễ phép đứng thẳng người, Trần Vũ Tư quan tâm nhìn cô: "Em muốn nói chuyện gì?"

"Không biết."

Ninh Kha ăn ngay nói thật, Trần Vũ Tư vì lời nói thành thật của cô cảm thấy buồn cười, nụ cười này khác với nụ cười nàng hay dành cho khách hàng, trong mắt những vì sao như lóe sáng càng muốn làm cho người ta hãm sâu vào trong đó.

Chuông cửa không ngừng vang lên, trong quán đã chật cứng người, khung cảnh yên tĩnh lúc nãy từ khi nào đã tràn ngập tiếng nói cười, Trần Vũ Tư thúc giục Ninh Kha mau tìm chỗ ngồi, cuối cùng cô cũng tìm được một bàn trống để ngồi xuống.

Người đến ngày càng nhiều, Trần Vũ Tư hối hận tại sao lại tiết kiệm tiền mà không thuê thêm người phụ, để bây giờ cảm thấy hối hận bởi quyết định ngu ngốc của mình.

"Trà sữa khoai môn của 0710?"

Trần Vũ Tư có chút luống cuống tay chân, Ninh Kha thầm thở dài, nhường chỗ cho hai nữ sinh đi cùng nhau, đi đến trước quầy thu ngân đọc số, một tên ngốc nào đó bày ra ánh mắt cảm kích.

"Hôm nay thật sự cảm ơn em rất nhiều."

"Không có gì."

Đợt khách cuối cùng đã rời khỏi, Trần Vũ Tư mệt mỏi ngồi xuống, Ninh Kha ngồi xuống bên cạnh Trần Vũ Tư.

"Lão bản định thuê người sao? Em tự nguyện báo danh." - Ninh Kha giơ tay lên như các bạn học đang tranh giành phát biểu với nhau.

"Ừm ... được rồi ..." - Trần Vũ Tư giả vờ trầm tư suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn Ninh Kha, cong lên khóe miệng.

"Có ai đã từng nói rằng chị trông thật ngốc bao giờ chưa, quán đông như vậy mà không chịu đi thuê người phụ mình."

"Aiya chị chỉ muốn tiết kiệm tiền thôi, mà khoan đã, em mới giống cái đồ ngốc đó!"

3.

Ninh Kha đem theo hai người bạn nữa đến hỗ trợ, quán trà sữa bởi vì có Ninh Kha đến làm việc lại càng trở nên nổi tiếng.

Mỗi khi chính mình có thời gian rảnh rỗi sẽ cùng Trần Vũ Tư tán gẫu một lúc, và luôn có một vài nữ sinh có vẻ dị thường kích động, ngồi ở bàn tay gõ lung tung trên bàn phím còn cất lên tiếng cười kì quái, thực sự rất kỳ lạ.

"Bọn họ sao lại nhìn thấy chúng ta lại cười kì quái như vậy?"

"Có lẽ là bởi vì chúng ta đứng cạnh nhau trông rất hợp."

Ninh Kha gật đầu đồng ý, cầm lấy ly trà sữa và số bàn rồi đi tới bàn của một nữ sinh.

"Trà sữa của cậu, từ từ dùng nha."

"Bạn học, cậu có đề cử món nào về trà trái cây cho mình không?"

"Ừm có, menu đây, để tớ giúp mấy cậu gọi."

Mấy nữ sinh đang thảo luận, Ninh Kha theo thói quen nhìn về phía quầy thu ngân trông thấy một người đàn ông mặc vest đang trò chuyện với Trần Vũ Tư, nhưng Trần Vũ Tư lại cau mày, không giống như nghi hoặc, mà là tỏ ra chán ghét.

"Thực xin lỗi, lão bản có thể có chút chuyện cần tớ, tớ đi xem một chút, các cậu xem qua menu một lần đi."

Ninh Kha thuần thục bỏ qua bàn ghế quay lại quầy thu ngân, vỗ vai Trần Vũ Tư nói: "Lão bản, bàn đó có chút vấn đề, anh vui lòng chờ một chút."

Nam nhân kia biểu tình không cam tâm gật đầu, Ninh Kha kéo Trần Vũ Tư đi tới trước cửa nhà vệ sinh.

"Người đàn ông đó là ai?"

"Anh ta theo đuổi chị."

"Không thể tưởng tượng được chị ngốc đến thế mà cũng có thể tỏa ra mị lực, rồi còn có người theo đuổi nữa."

"Em ... chị hiện tại bị phiền chết đây nè, anh ta gần đây luôn đến quấy rầy chị."

"Không sao đâu, em giúp chị."

Trần Vũ Tư trở lại quầy thu ngân, Ninh Kha đứng ngay bên cạnh, hắn ta tức giận hỏi: "Tôi cùng Vũ Tư đang nói chuyện, cô là phục vụ ở đây làm gì?"

"Tôi đến đặt đồ uống cho khách. Anh cùng chị ấy nói cái gì, cùng tôi có quan hệ sao?"

Tên nam nhân đó liếc mắt nhìn Ninh Kha một cái, nhếch môi tiếp tục nói chuyện với Trần Vũ Tư: "Vũ Tư, anh thật sự rất thích em, em có thể cân nhắc anh một chút không?"

"Chị ấy không cần cần nhắc anh, anh có thể đi."

"Gì chứ, liên quan gì đến cô?"

Nam nhân bị chọc đến nóng mặt, đứng dậy chỉ vào Ninh Kha, Ninh Kha choàng tay ôm lấy eo Trần Vũ Tư, liếc mắt nhìn thoáng qua Trần Vũ Tư có chút ngượng ngùng.

"Bởi vì chị ấy là bạn gái của tôi."

"Hả? Vũ Tư, em có người yêu rồi? Từ khi nào?"

"Mới hôm qua."

Người đàn ông tức giận thở hổn hển, tuyệt vọng lao ra khỏi quán, Ninh Kha đắc ý nhìn hắn ta làm ra dấu chiến thắng.

"Cái kia ... tay..."

"Aaa, xin lỗi, xin lỗi."

Máy lạnh trong quán đã mở hết mức, sao cô vẫn cảm thấy nóng như vậy, thật là kỳ lạ.

4.

Quán hôm nay rất vắng khách, có một người ngồi trên sô pha, chán nản lướt điện thoại di động.

"Nhanh lên, Ngư Tử."

"Chuyện gì vậy?"

Ninh Kha mở điện thoại di động lên, trên diễn đàn của trường trung học S có một báo bài với tiêu đề [SỐC, hóa ra là một học sinh lớp nào đó của trường mình và chủ quán trà sữa là một đôi!], nội dung bài báo là hình ảnh lần trước Ninh Kha đưa tay ôm lấy eo của nàng bị chụp lại, mà đa số bình luận đều là những lời tốt đẹp.

"Những người này não cũng quá lớn rồi, em với chị sao có thể thành một đôi được?"

Ninh Kha lắc đầu, tiếp tục lướt điện thoại của mình, Trần Vũ Tư nghe xong những lời Ninh Kha vừa nói có chút nghẹn khuất, cô quay lại quầy thu ngân dùng sức đập nát cái bánh quy trên bàn, Ninh Kha dẹp điện thoại sang một bên, chậm rãi từ từ ngồi xuống ghế ở trước quầy.

"Này, chị có phải là bị ngốc không?"

"Em mới là cái đồ ngốc!"

"Chị có muốn biết người em thích là ai không?"

"Không, em thích ai thì liên quan gì đến chị"

"Nói chị là đồ ngốc mà chị còn không tin, tiếc rằng em chỉ thích cái đồ ngốc như chị thôi."

Trần Vũ Tư hơi ngẩn người, nhìn thẳng vào Ninh Kha, Ninh Kha thất vọng thở dài, đi đến bên cạnh Trần Vũ Tư vỗ nhẹ lên đầu nàng.

"Em nói em thích chị, sao chị lại không có phản ứng?"

Ánh mắt Ninh Kha nhìn thấy sắc mặt của Trần Vũ Tư càng ngày càng đỏ, ánh mắt như sao chân thành nhìn cô, nhẹ giọng đáp: "Chị cũng thích em."

"Vậy thì lão bản, làm ơn lấy cho em một ly trà chanh."

"Em như thế nào lại thích uống trà chanh đến như vậy?"

"Em không biết, em thích nó giống như việc em thích cái vị lão bản ngu ngốc nào đó vậy."

"Em còn dám nói chị!"

Ninh Kha mỉm cười nhìn về phía Trần Vũ Tư nhấp một ngụm trà chanh mới pha, hương vị tươi mát rất thích hợp cho mùa hè.

Tại sao em lại thích uống trà chanh đến vậy.

Bởi vì lần đầu tiên đi ngang qua quán trà sữa, có người đang ở đó pha trà chanh. Tựa như lần đầu tiên nhìn thấy người đó, liền nhất kiến chung tình.

———————————————————

Happy Birthday To Me :> Hôm nay quá nhiều deadline nhưng vẫn gáng dịch xong để tự thưởng cho bản thân hahaa. Già thêm một tuổi rồi mong cột sống sẽ luôn ổn và mau bạo phú!! Ye Ye Ye!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com