Snh48 Mat Toi Cua The Gioi
Cô thấy đồng đội mình bị thương như vậy, không kiềm chế được cảm súc liền lao đến phía Châu Tưởng một cánh điên cuồng. "Dừng lại, không được làm hại em ấy" Do Miểu chỉ biết bất lực hét lên khi không đuổi kịp tốc độ của cô. Tuy ý trí đã bi điều khiển, nhưng nghe được giọng nói quen thuộc đó. Châu Tương đột nhiên đứng yên bất động, nhân cơ hội đó với với thành kiếm của mình cô liền chém sượt quá cơ thể của Châu Tương liền nhắm đến Duệ Kỳ ở phía sau. Vết máu từ cơ thể hai người dỉ ra đã làm cho Do Mã đau xót. Cô sau khi xong việc liền tấn công bọn đang bay trên trời hộ mọi người phía dưới. Cho dù cô chỉ sử dụng được tay phải, thì cô vẫn trên cơ mấy con quái vật này. Nhận thấy cô không còn ý định tấn công hai người kia nữa, Do Mã nhìn nhau rồi gật đầu như hiểu ý gì đó của đối phương. "Mọi người cầm trân bọn này giúp bọn tôi, hai người kia bọn tôi khác găn cản được" Mã Mã liền tạo ra một thanh thương từ đất của mình rồi nói. "Được rồi, cứ đi đi. Đánh thức hai người họ giao cho hai người, có gì cần thì bọn này khác giúp" "Cảm ơn" "Gì mà nói sớm thế, cảm giác này bọn tôi cũng hiểu được mà. Tập trung vào truyện cần làm đi, bọn tôi khác yểm trợ" Hai người gật đầu liền lao đến phía hai người đang bay lơ lửng kia. Vừa áp sát vừa nói tiếng lòng để đánh thức hai người họ. Về phía cô, tuy bị mất lợi thế ở cánh tay trái không cử động được. Nhưng vẫn có thể cân kèo bọn rồng bây này, một mình cô solo với bọn chúng không muốn ai lao vào yểm trợ. Châu Tương không để hai người kia đến gần liền tạo ra một cơn lốc lớn thổi bay mọi người, đế cả hình dạng rồng của Do Miểu cũng không địch lại được. "Em tỉnh lại đi Châu Tương!!!" Do Miểu liền hét lên cường hoá sang hình dạng mới. Châu Tương nghe được?, đúng là có nghe được nhưng cơ thể không thể cử động theo ý mình. Bên trong tâm trí luôn có một con quái đang canh trừng mình sao có thể tự điều khiển trứ. "D..o Mi..ểu!" Tiếng nói khẽ đó đã tiếp thêm độc lực to lớn cho Do Miểu chiến đấu, cả cơ thể bọc lên lớp giáp vẩy rồng liền lao vào xuyên qua mất cơn lốc mà Châu Tương tạo ra. Ôm trầm vào người nàng xiết chặt không cho dẫy dụa. "Em tỉnh lại đi, Châu Tưởng!" Do Miểu kìn nén cảm xúc như muốn khóc của mình nói."Bỏ tôi ra, nếu không đừng trách" tuy cơ thể nói vậy, nhưng sâu bên trong vẫn đang đấu tranh ý trí rất nhiều. Một làn gió từ cơ thể không tự chủ quét qua, Do Miểu đã nhận toàn bộ đòn đánh. Máu lại lần nữa chảy ra, cơn đau ập đến. Nhưng Do Miểu không bỏ cuộc một mực ôm xiết nàng lại vào lòng, cho nàng cảm nhận hơi ấm từ mình. "Chị biết em đang chiến đấu với nó mà, chị cũng không muốn làm cơ thể này bị thương. Cho dù chị có bị thương nhưng cứu được em là được rồi"'Do Miểu, làm ơn buông em ra. Cơ thể này không theo ý em nữa rồi, xin chị đó' Vài giọt nước mắt bắt đầu rơi ra từ khoé mắt vô cảm đó. *Soẹt.* Một cơn lốc bao bọc cơ thể Châu Tưởng đã làm cho Do Miểu đau đớn mà có giấu hiệu buông ra. "Kéo người đó xuống" Duệ Kỳ bên này nhân cơ hội đó liền triệu hồi ra một đống quái vật mới, lần này nó rất to lớn. Liền lao đến phía mọi người và Do Miểu. "Tớ không để cậu đắc ý đâu, Tiểu Vương" Mã Mã liền cầm chân con đang tiến về phía Do Miểu. "Mọi người giúp tôi!!""Biết rồi, cứ đi đi. Cứu bọn họ là được rồi" Tả Tả liền gật đâu thay mọi người nhìn Mã Mã phóng về phía trước mà mỉm cười nhẹ, vui thay cho hai người họ khi gặp lại được nhau. Mã Mã liền lao vào yểm trợ cho Do Miểu. Đánh văng nhưng con quái đang bảo vệ Tiểu Vương. Lao đến cô gắng đánh thức nàng như cách Do Miểu làm. Cô cũng chưa có ý định sen vào mà đánh bọn rồng lắc nhắc ngoài này, tuy trúng rất khoẻ. Nhưng cô vẫn tự tin cân được bọn chúng. Để tạo cơ hội cho hai người kia làm theo ý mình muốn. Do Miểu và Mã Mã liền lao vào cố gắng đánh thức được hai người kia. Cho dù có bị đánh văng ra xa vào bộ nhiêu trăng nữa, vẫn cố gắng lao vào mặc kệ vết thương đang rỉ ra trên cơ thể đau nhức kia. "CHÂU TƯƠNG/TIỂU VƯƠNG, LÀM ƠN HAY TỈNH LẠI ĐI!!!" Hai người bất lức hét lên khi thấy hai người kia không có chuyển biến gì nhiều. Nghe được tiến hét đó, cánh tay của hai người kia bồng trốc run lên. Như thể đang cố điều khiển cơ thể mình vậy. Hai người đấu tránh rất nhiều trong chính cơ thể mình. Đòn đánh đang chuẩn bị tung ra bống trốc tan biến, không tấn cống Do Miểu và Mã Mã trong trốc lát. Thấy có vẻ đã đánh động được hai người kia một chút rồi, Do Mã liền nhân cơ hội đó áp sát hai người một làn nữa. Lần này vừa ôm xiết hai người kia vào lòng, vừa thì thầm cái gì đó. Chúng đã bắt đầu hiệu quả, hai người kia không còn giấu hiệu vùng vẫy nữa. Nhưng gương mặt đang nhăn lại như thứ gì đó đang rất đau đớn vậy. Nhìn mọi người bên dưới đang yếu sức mà đánh lại bọn quái vật bến dưới, rồi nhìn đến người đang ôm mình vào lòng cảm nhận hơi ấm. Sự kiên trì của hai người gần như đã có thể đánh thức được hai người họ rồi. "D..o Mi..êu, e..m x..in. l..ỗi.." Châu Tương cố gắng điều khiển cơ thể bập bẹ nói khé. "Em không cần xin lỗi, lỗi là do chị khi đã không bảo vệ được em trọn vẹn" "D.o. M.iểu!" "Em phải cố lên, máu đánh bại con ác quỷ đang điều khiển mình quay lại với chị. Chị luôn trờ em quay lại mà" Do Miểu chưa kịp nói hết những điều mình muốn, một sức mạnh to lớn từ cơ thể nàng vô thức bộc phát. Nó mạnh mẽ đánh văng cơ thể Do Miểu khỏi cơ thể mình. Do Miểu đau đơn nhận toàn bộ sát thương từ đòn đó văng xuống đất. Tả Tả ngày gần đó liền đỡ được rồi hỏi hang vài câu. Do Miểu trả lời qua loa rồi nhìn về phía Châu Tương đang đứng yên bất động trên bầu trời. Cố gắng khôi phục lại thể trạng của mình rồi lao đến Châu Tương một lần nữa. Châu Tương phía này đang cố gắng điều khiển cơ thể mình khi nó đã tự tay đánh văng người mình yêu đi. Cơn đau từ tim nhói lên, Châu Tương liền đi sâu lào tiềm thức bắt gặp một con quái đang trói chặt trái tim mình. Dùng làn gió tạo ra một lưới kiếm chém đi từng đoạn dây đang trói chặt trái tim mình trong vô thức. Con quỷ đó lần này không thể điều khiển cơ thể Châu Tương được nữa, nó đã bị ý trí của trủ cơ thể đánh bại, mà văng ra ngoài. Khi cơ thể đã có thể tử trủ được, Châu Tưởng chỉ còn một chút sức lực mà từ từ dơi xuống đất, không thể để nàng bị thương. Do Miểu liền bay thật nhanh đến đỡ nàng lại, hai người đáp đất. Cả cơ thể Do Miểu lại lần nữa hứng trọn toàn bộ sát thương thay cho nàng. Con quỷ kia không còn điều khiển được nàng liền bay ra ngoài tấn công Mã Mã đang trống đỡ lại đòn đánh của Duệ Kỳ phía kia. "Cậu làm ơn hãy tỉnh lại đi, Tiểu Vương" Không hề có một hồi âm nào được phản hồi, Duệ Kỳ cứ vậy vô cảm tấn công Mã Mã. Từng giọt nước mắt được dơi xuống, Mã Mã chỉ còn bất lức chiến đấu với nàng. 'Mày đang làm cái gì vậy, sao lại làm thế trứ. Mau dừng lại cho tao cái cơ thể chết tiệc này' Duệ Kỳ bất lực khi không kiển soát được cơ thể chính mình. Con quỷ phía Châu Tương thoát ra liền nhân cơ hội đó đánh lén chiếm đoạt cơ thể của Mã Mã. 'Chuyện gì vậy. Đầu mình đau quá' đang trống trả lại đòn đánh của nàng. Liền có một thứ gì đó sâm nhập vào trong não bộ của mình, cơ đau ập đến Mã Mã vô lực buông cây thương mình xuống. Gương mặt đau đơn đó gần như đã đánh thức được Duệ Kỳ, trong phút trốc cơ thể nàng đang muốn điều kiển trở lại trạng thái bình thường. Cánh tay vô thức muốn chạm vào gương mặt kia. *Phập* tiếng vũ khí xuyên qua, dòng máu bắt đầu từ trỗ đó mày chẩy ra......!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com