TruyenHHH.com

[SNH48] Đen và Trắng [H] - Quải Châu x Thi Tình Họa Dịch

Chap 7

Jikrys_jsy

- Vương Dịch???

- Ừm Vương Dịch là tôi, làm sao?

Trước thái độ kiêu ngạo của Vương Dịch, Viên Nhất Kỳ vẫn cười rất tươi.

- Say rồi à, tới mình cũng không nhận ra?

- ...

- Nhiều năm không gặp, bây giờ còn cao hơn mình rồi cơ đấy!?

- Viên Nhất Kỳ?

Vương Dịch lúc này cũng đã nhớ được người bạn năm xưa.

- Tên khốn nhà cậu, giờ mới chịu trở về đấy à?

Vương Dịch và Viên Nhất Kỳ vốn là bạn cùng thời cấp ba, hai người cũng là một trong những học sinh nổi bật ưu tú nhất trường cấp ba lúc ấy.

Vương Dịch rất giỏi Lý Hóa, còn Viên Nhất Kỳ lại giỏi Toán Văn, bọn họ là bộ đôi vô cùng nổi trội, giáo viên thì yêu thích, bạn bè thì quý mến.

Cho đến một ngày cuối năm lớp 12 trong một buổi thí nghiệm của môn vật lý, Vương Dịch cho rằng thầy giáo đã thí nghiệm sai số điện trở mới khiến thiết bị không thể hoạt động.

Chờ đến khi mọi người ra về, Vương Dịch liền kéo theo Viên Nhất Kỳ quay lại phòng thí nghiệm, để tự mình thực hiện lại thí nghiệm.

Viên Nhất Kỳ ban đầu phản đối vì như vậy sẽ rất dễ xảy ra rủi ro. Nhưng dưới sự thuyết phục của Vương Dịch, Viên Nhất Kỳ đành nghe theo, cô đứng ở cửa giúp Vương Dịch canh chừng giáo viên, khẽ liếc về phía Vương Dịch vẫn đang miệt mài thực hiện lại thí nghiệm.

- Được không đó?

- Đợi một chút, sắp được rồi.

Vương Dịch trán đầy mồ hôi, với tính hiếu thắng của thiếu niên, quyết tâm thực hiện cho bằng được thí nghiệm này, để chứng minh rằng thầy giáo đã sai. Kết quả, sau một số thao tác mặc dù có phần hơi chật vật nhưng Vương Dịch đã thành công khởi động thiết bị.

- Yes!!!!

Viên Nhất Kỳ nghe tiếng Vương Dịch hô lên liền chạy tới, vui vẻ hỏi:

- Sao rồi?

- Đã nói ông thầy sai rồi, điện trở không nhỏ như vậy mà!! - Vương Dịch hỉnh mũi

- Giỏi như vậy sau này thành công rồi cùng đi làm ăn lớn đi.

- Được, sau này cùng nhau làm ăn lớn!!

Hai người vui vẻ đập tay với nhau.

Bỗng lúc này, chiếc máy rung lắc dữ dội, Vương Dịch đã mắc sai lầm khi nối lại dây điện kết quả thiết bị kêu xẹt xẹt hai tiếng liền phát nổ ngay sau đó. Tiếng nổ dù khá to nhưng lực sát thương không lớn, bọn họ cũng không có bị thương nhưng âm thanh vừa rồi đã thu hút giáo viên của bọn họ đến đây.

Hai người ngây ngốc nhìn thiết bị cháy đen trên bàn, còn chưa biết xử lý thế nào thì bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân. Viên Nhất Kỳ nhanh trí bắt lấy Vương Dịch, cùng nhau trốn dưới gầm bàn.

- Chết rồi, làm sao đây? - Vương Dịch lo lắng nhìn Viên Nhất Kỳ

- Được rồi, một người chết còn hơn hai người.

Viên Nhất Kỳ thở mạnh một hơi, quay sang vỗ vỗ lên vai Vương Dịch, không kịp để Vương Dịch tiêu hóa, đã vội xông ra bỏ chạy thật nhanh.

- Tôi ở đây, tới bắt đi!!!!

Viên Nhất Kỳ vừa chạy vừa la hét thu hút theo hai giáo viên vừa đến, bọn họ không nghi ngờ gì nhanh chóng quay đầu đuổi theo Viên Nhất Kỳ. Vương Dịch cũng nhờ đó mà thoát khỏi cuộc truy bắt, trở thành người không liên quan. Nhưng sự việc cháy phòng thí nghiệm đã để lại hậu quả nghiêm trọng, Viên Nhất Kỳ cũng vì vậy mà bị nhà trường đuổi học.

Vương Dịch sau đó không lâu cũng ra nước ngoài du học.

Hai người cũng vì vậy mà mất liên lạc, quán ăn này cũng là quán mà bọn họ ngày trước thường hay lui tới.

Vương Dịch kết thúc dòng hồi ức.

Nhìn Viên Nhất Kỳ, Vương Dịch nở nụ cười cảm kích.

- Xin lỗi, lần đó chỉ định nhờ cậu giúp đỡ không nghĩ lại báo hại cậu bị khai trừ.

- Đừng có nói vậy, nhờ không tốt nghiệp được ở Cao Tân, mình mới tới Bắc Kinh, sau đó còn vào được trường cảnh sát Bắc Kinh, cuối cùng là trở thành Thanh Tra Cấp Cao như bây giờ. Cuộc sống hiện tại cũng rất tốt, mình rất hài lòng.

Viên Nhất Kỳ mỉm cười vỗ vai Vương Dịch an ủi.

- Chỉ là không giỏi như cậu, giáo sư vật lý, ngôi sao ngày mai của giới khoa học.

- Cậu cũng không tệ, thanh tra cao cấp tổ trọng án, ngôi sao ngày mai của ngành cảnh sát.

- Dĩ nhiên, hai đứa mình một văn một võ thiên hạ vô địch.

Viên Nhất Kỳ quơ tay múa chân, làm vài đường diễu võ dương oai. Vương Dịch cười cười, bốc phốt lại:

- Haha còn nói nữa ngày xưa có bài thi cử đều do tôi giải, giải xong lên nhận thưởng liền chạy qua trường kế bên cua gái.

- Ê cậu đừng có nói khó nghe. Tôi cũng có giới thiệu cho cậu, là cậu kén chọn đòi hỏi cao quá thôi.

- Có mới nói đi. Nhưng còn cuộc hẹn làm ăn lớn, bao giờ mới thực hiện đây.

- Cậu còn dám hỏi sao chị hai. Nhìn xem, đã hơn mười năm rồi đó, còn làm cái gì đây? - Viên Nhất Kỳ đập bàn trợn mắt nhìn Vương Dịch

- Xin lỗi, công việc ở Anh thật sự rất bận.

Vương Dịch mỉm cười ái ngại, không phải là có việc quan trọng gì hết chỉ đơn giản là Vương Dịch không an tâm để Châu Thi Vũ ở lại một mình nên mới bỏ ngõ cuộc hẹn "làm ăn lớn" với Viên Nhất Kỳ.

- Nhưng cậu về nước khi nào, sao không tới tìm mình lại lén lút chạy tới đây uống rượu thế hả.

- Mình vừa về thôi, vốn định sắp xếp ổn thỏa một chút rồi sẽ tìm cậu. Chỉ là hôm nay tâm trạng không tốt nên mới tới đây giải khuây một chút.

Vương Dịch nhớ tới Châu Thi Vũ nét mặt liền trở nên buồn bã.

- Gì vậy, tự nhiên ủ dột cái gì, thất tình à?

Viên Nhất Kỳ cười cười đùa giỡn vì biết thừa Vương Dịch làm gì để mắt tới ai, cậu ta chỉ biết mấy cái định lý, mấy cái thí nghiệm khoa học gì đó thôi.

Điều kiện chọn bạn gái của Vương Dịch khó khăn vô cùng. Muốn lọt vào mắt xanh của cậu ta, chắc phải là một nữ nhân dung mạo khuynh quốc khuynh thành, huệ chất lan tâm. Mà người đáp ứng được hai điều kiện trên cho tới bây giờ Viên Nhất Kỳ chỉ thấy được có mỗi Châu Thi Vũ, rất tiếc Châu Thi Vũ đã là người của cô rồi.

Viên Nhất Kỳ tự nghĩ tự cười, chợt câu trả lời của Vương Dịch khiến Viên Nhất Kỳ tắt hẳn nụ cười.

- Ừm, cải nhau với bạn gái thôi.

- Cái gì? Có bạn gái rồi sao, là nữ nhân nào bản lĩnh, có thể phá tan tảng băng ngàn năm bao trùm trái tim của cậu vậy?

Một Vương Dịch lạnh lùng cao ngạo, vô cảm xúc vậy mà đã biết yêu, đã vậy còn ngồi đây uống rượu vì cải nhau với bạn gái. Đúng là sức mạnh của tình yêu, tảng băng trôi ngàn năm rồi cũng tan thành bọt nước.

Viên Nhất Kỳ kinh ngạc một trận, thật sự rất muốn diện kiến cô gái ấy một lần.

- Có cơ hội sẽ giới thiệu với cậu. À, Dì Bách thì sao, vẫn khỏe chứ?

- Dì ấy vẫn khỏe, hôm nào tới nhà ăn cơm đi. Dì ấy thấy cậu, chắc sẽ vui lắm đấy.

- Được, mình sắp xếp thời gian rồi nói với cậu.

- Hay thế này đi, hôm đó cậu dẫn bạn gái tới luôn, để dì Bách chấm điểm xem. Tớ cũng muốn nhìn thử nữ nhân của cậu, là thần thánh phương nào. - Viên Nhất Kỳ hào hứng, vui vẻ mời gọi

- Ờ cái này, phải hỏi lại cô ấy đã.

Vương Dịch ngập ngừng, Châu Thi Vũ chưa gật đầu Vương Dịch cũng không dám hứa.

- Được, coi như đồng ý rồi đó. Hôm đó mình cũng sẽ đưa bạn tới, giới thiệu một chút với cậu.

- Bạn thôi à? Với tính của cậu mình còn tưởng cậu lấy vợ rồi cơ!!

Vương Dịch trêu ghẹo.

Năm xưa Viên Nhất Kỳ là kiểu người gặp người thích, ma gặp ma theo. Tính tình hòa đồng thích ngoại giao, khuôn mặt lại ưa nhìn, mấy cô nữ sinh kia mê như điếu.

Chỉ là bây giờ, có vẻ là do tính chất và áp lực công việc, lại hun đúc ra một thanh tra Viên Nhất Kỳ chững chạc, kiêu hãnh và trưởng thành.

- Vợ đâu mà vợ, bạn thôi...

- Được, mình sắp xếp xong sẽ báo lại với cậu.

- Ok, quyết định vậy đi!!

Bọn họ cứ như vậy, hàn thuyên chuyện cũ, vô cùng vui vẻ.

.
.

7am, Sở Cảnh Sát Tân An

Viên Nhất Kỳ quay lại sở cảnh sát lại phát hiện đám cấp dưới của mình người nào người nấy nằm sắp lên bàn mà ngủ gật.

Viên Nhất Kỳ lấy tay gõ mạnh lên bảng khiến bọn họ nhanh chóng bị âm thanh lớn kia đánh thức.

- Morning sir.

- Gì đây, đừng nói với tôi là cô cậu ở đây cả đêm đấy? - Viên Nhất Kỳ khoanh tay nhìn bọn họ, từ quần áo, tóc tai khuôn mặt gấu trúc kia Viên Nhất Kỳ chắc chắn bọn họ lại cả thêm không về rồi.

- Yes sir. - Cả bọn đồng thanh

- Tôi nhớ rất rõ mình đã ra lệnh tan ca rồi? Có ai giải thích cho tôi là có chuyện gì xảy ra ở đây không? - Viên Nhất Kỳ cau mày

- Sếp, dù chúng ta hợp tác chưa lâu nhưng sếp là vị cấp trên rất tốt, rất quan tâm anh em, cũng rất chính trực chúng tôi không muốn mất người sếp này... Thời gian chỉ còn 38 tiếng nên bọn tôi tranh thủ ở lại xem hồ sơ coi có bỏ qua manh mối gì không!! - Tưởng Thư Đình đại diện mọi người lên tiếng.

Viên Nhất Kỳ nghe xong hàng chân mày cũng dần giãn ra.

- Vậy có phát hiện gì không?

- Ờ cái này...vẫn chưa có manh mối mới, thưa sếp.

- Tôi kêu cô cậu về nghỉ ngơi để có sức khỏe, kết quả không ai nghe theo. Rồi bây giờ lại trưng ra bộ dạng nhếch nhác thế này, lỡ như hung thủ xuất hiện, cô cậu tính bắt hắn kiểu gì đây?

Viên Nhất Kỳ hạ giọng, kéo ghế ngồi xuống, nhìn bọn họ chất vấn.

- Sorry sir - Tất cả đồng thanh.

- Được rồi, ân tình này của mọi người tôi xin ghi nhận. Nhưng tôi dám đánh cược với sở trưởng Trương, tức là tôi có tự tin mình sẽ tìm được tên hung thủ, vì vậy cô cậu không cần lo. Bây giờ, lặp tức đi rửa mặt rồi ăn sáng, một tiếng sau quay lại đây họp. Understand?

- Yes sir.

...

Tưởng Thư Đình xuống canteen xếp hàng để mua đồ ăn, cô ngáp ngắn ngáp dài, uể oải xoay cổ mấy vòng, đột nhiên bả vai bị vỗ lên.

- Sếp Tưởng!!

- Hi, trùng hợp vậy. Chị dùng gì để tôi mua luôn cho.

- À vậy phiền sếp Tưởng mua dùm tôi 1 cái sandwich, 1 ly cafe.

- Được, chị lại bàn ngồi trước đi.

Hàn Gia Lạc lại bàn ngồi đợi, vài phút sau Tưởng Thư Đình bê hai phần đồ ăn đến.

- Cám ơn, bao tiền vậy?

- Thôi, để tôi mời.

- Lần nào cũng là sếp mời, ngại quá đấy!!

- Vậy lần sau chị mời tôi đi ăn một bữa thịnh soạn là được.

- Không thành vấn đề. Cho sếp chọn chỗ luôn đấy.

Tưởng Thư Đình mỉm cười gật đầu.

- Mới có 7h30, chị tới sớm vậy.

- Sếp Tưởng cũng vậy mà không phải sao? - Hàn Gia Lạc vừa ăn bánh mì vừa nói

- Tôi không phải là đến sớm, mà là đêm qua không có về. - Tưởng Thư Đình cười khổ, hớp ngụm cafe.

- À thảo nào trông sếp Tưởng tiều tụy thế... - Hàn Gia Lạc sớm đã nhận ra Tưởng Thư Đình mặc quần áo của hôm qua chỉ là không tiện hỏi.

- Vụ án không có tiến triển, cấp trên gây áp lực rất lớn, sếp Viên cũng vì chuyện này mà cải nhau với sở trưởng. Bọn tôi định tăng ca tìm thêm manh mối, kết quả vẫn không phát hiện được gì, cả đêm cứ vậy thành công dã tràng.

Hàn Gia Lạc nghe Tưởng Thư Đình than thở, nét mặt chán chường cô cũng không còn vẻ tươi tắn như lần đầu gặp gỡ, Hàn Gia Lạc thấy hơi mủi lòng.

Chợt Hàn Gia Lạc phát giác, hình như mình có chút quá bận tâm đến Tưởng Thư Đình rồi, suy nghĩ vừa rồi làm Hàn Gia Lạc một phen sợ hãi.

Lẽ nào, cô dã thích Tưởng Thư Đình rồi sao?

- Chị sao vậy, sao tự nhiên lại thẫn người thế? - Tưởng Thư Đình huơ huơ tay trước mặt Hàn Gia Lạc.

- À, không có gì.

- Chị còn chưa trả lời đấy?

- À, lúc sáng tôi sợ không có bắt được xe nên mới đi sớm, ai dè vừa đưa tay là có ngay. Không nghĩ Trung Quốc mạng lưới giao thông ổn định vậy, cả một đoạn đường cũng không có kẹt xe lấy một lần.

Hàn Gia Lạc chẳng qua vì không muốn gặp Châu Thi Vũ thôi.

Cô sợ Châu Thi Vũ tốt bụng cho cô đi nhờ xe, cô lại chưa muốn nói chuyện với Châu Thi Vũ nên đành dậy sớm tự mình bắt taxi đi trước.

- Chị không biết lái xe à.

- Lúc ở nước ngoài thì có lái qua rồi nhưng cũng không thường lắm. Giờ về đây, muốn lái xe thì phải có bằng, mà muốn có bằng phải đi học, tôi lại không có thời gian, đành đi taxi tạm vậy.

- Hay là thế này, cuối tuần tôi đưa chị đi thi bằng lái xe, chỗ này là của bạn tôi, ưu tiên cho chị thi mà không cần học.

Tưởng Thư Đình đưa mặt sát lại gần, cô nói nhỏ xíu đúng chỉ để hai người nghe được.

- À..à vâng, cảm ơn sếp Tưởng

Tưởng Thư Đình đột nhiên áp sát khiến Hàn Gia Lạc đỏ mặt ngại ngùng.

- Đừng gọi tôi sếp Tưởng này nọ nữa, dù sao tôi cũng nhỏ tuổi hơn, hay là chị cứ gọi tôi Đề Đề đi. Mọi người cũng hay gọi tôi như vậy!!

- Vậy cô cũng gọi tôi Lạc Lạc đi.

- Được, Lạc Lạc-chan!!!

- Hìhì, Đề Đề-chan!!

Hàn Gia Lạc cười tươi, Tưởng Thư Đình nhìn thấy nụ cười của cô như ánh nắng ban mai chiếu rọi lên trái tim mình, bao phủ xung quanh là một màu nắng xuân ấm áp, ngọt ngào. Còn gọi cô là Đề Đề vô cùng thân thiết khiến Tưởng Thư Đình hơi đỏ mặt, cô nâng ly cafe lên uống, đánh mặt đi nơi khác, che đi khuôn mặt ngượng ngùng của mình.

- À ừm, sếp Viên nói 8 giờ phải họp, em đi trước đây.

- Ừm được rồi. Cuối tuần gặp nhé!!

- Cuối tuần gặp.

Hàn Gia Lạc giương mắt nhìn theo, buổi sáng này tuy đơn giản nhưng cũng khá ngọt ngào.

Hàn Gia Lạc vào đến phòng pháp chứng, cứ nghĩ mình sẽ đến sớm nhất nhưng vừa vào đến đã nhìn thấy Tả Tịnh Viện đứng ở đó. Trên người đã mặc sẵn áo blouse có vẻ như đang làm xét nghiệm hay đại loại gì đó, Hàn Gia Lạc hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đi đến chào hỏi.

- Good morning, sếp Tả.

- À, chào buổi sáng, đến sớm thế?

Tả Tịnh Viện thả con dao vật chứng xuống nhìn Hàn Gia Lạc, rồi nhìn đồng hồ điểm 8 giờ kém 10.

- Sếp còn sớm hơn tôi đấy?

- Chịu thôi, vụ án vẫn không có tiến triển, tổ trọng án từ trên xuống dưới đều vì chuyện này mà bị cấp trên gây áp lực không nhỏ nên tôi định thử tìm lại các vật chứng, kiểm tra lại một lần xem có bỏ xót cái gì không.

Hàn Gia Lạc cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này, bởi lúc nảy Tưởng Thư Đình cũng có nói qua với mình.

- Tôi giúp sếp.

Hàn Gia Lạc để túi xách xuống bàn làm việc, sau đó đi lấy áo blouse mặc vào, cột tóc đeo bao tay, mang thêm cả kính dạ quang phát hiện vết máu vào.

Bắt đầu cùng Tả Tịnh Viện xem lại từng món vật chứng một.

- Đây là báo cáo xét nghiệm trước đó, số này là vật chứng tìm được, cô xem thử đi.

- Vâng, sếp Tả.

Tả Tịnh Viện hướng dẫn Hàn Gia Lạc từng bước một. Hàn Gia Lạc với sự thông minh của mình rất nhanh tiếp thu tất cả.

Hàn Gia Lạc lúc này chú ý cái tàn thuốc được bảo quản trong bọc rất cẩn thận, còn đánh dấu ngày tháng rất rõ ràng.

- Sếp Tả, đây là tàn thuốc tìm được ở hiện trường vụ án sao?

- Đúng vậy, trên đó có ADN của Trương Bân, cũng là đối tượng tình nghi lớn nhất của vụ án cho tới thời điểm này.

Hàn Gia Lạc đối chiếu với số liệu về thành phần của tàn thuốc trong bản báo cáo, đã có thể khẳng định nghi ngờ của mình như vẫn hỏi Tả Tịnh Viện để chắc chắn hơn.

- Sếp Tả, tôi nghĩ tàn thuốc này có chút vấn đề.

Tả Tịnh Viện nghe vậy thì ngẩng mặt nhìn Hàn Gia Lạc.

- Chỗ nào có vấn đề?

- Sự xuất hiện của propofol trên tàn thuốc chính là vấn đề.

Hàn Gia Lạc chắc nịch nói khiến Tả Tịnh Viện cau mày.

.
.

Viên Nhất Kỳ ngồi trong văn phòng không ngừng xem đi xem lại các tình tiết của vụ án.

Viên Nhất Kỳ nhắm mắt, cố gắng vắt óc suy nghĩ xem, rốt cuộc bọn họ đã bỏ sót cái gì. Điện thoại của Viên Nhất Kỳ vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô cau mày nhìn ID người gọi.

Tả Tịnh Viện gọi sớm như vậy nhất định là có vấn đề, Viên Nhất Kỳ lặp tức nghe máy:

- Em nghe đây.

- Xin lỗi khi bây giờ mới nói chuyện này với em. Về đầu thuốc lá mà chúng ta tìm được ở trên tàu nơi ẩn nấp của Trương Bân, em còn nhớ chứ?

Viên Nhất Kỳ hơi giật mình, bởi trên tay cô bây giờ chính là tấm ảnh của tàn thuốc lá cùng đống vật dụng cá nhân của Trương Bân.

- Sao thế, có phát hiện à?

- Trên đầu thuốc lá, khi đem về xét nghiệm phát hiện các thành phần bao gồm hỗn hợp nicotine, carbon monoxide, formaldehyde đều là những thành phần cơ bản của thuốc lá, thế nhưng trong đó cũng có một ít thành của propofol, công thức hóa học của propofol là C12H18O, đây vốn là thành phần của một loại thuốc gây mê dạng lỏng, vốn không có trong thuốc lá. Nhưng ban đầu chị không để ý đến vì liều lượng của nó rất ít, chị nghĩ đây chỉ là một phản ứng hóa học được sinh ra do hắc ín kết hợp với benzene, nhưng bây giờ nhìn lại mới có thể nhận định không phải. Vậy nên dựa trên số lượng của propofol này chị, có thể khẳng định rằng Trương Bân trước khi hút điếu thuốc lá, đã từng bị người khác gây mê bằng một dạng dung dịch lỏng cùng loại hợp chất trên.

- Thuốc gây mê??

- Phải, đa số dạng dung dịch hỗn hợp này đều được dùng để phẫu thuật, người bình thường chưa chắc đã mua được.

Tả Tịnh Viện bổ sung thêm.

- Nhưng trong lời khai của Trương Bân, anh ta không hề đề cập đến vấn đề này?

- Chị nghĩ em cần tìm Trương Bân lấy một bản khẩu cung mới rồi đó.

- Em biết rồi, cám ơn nhé.

Viên Nhất Kỳ tắt máy chạy nhanh đến phòng tạm giam.

- Sếp Viên, có phải bắt được hung thủ rồi không?

Trương Bân nhìn thấy Viên Nhất Kỳ liền vội vàng hỏi nhưng cái lắc đầu của Viên Nhất Kỳ khiến hắn vô cùng thất vọng.

Viên Nhất Kỳ nhìn chằm chằm Trương Bân, âm thầm đánh giá. Anh ta không hề diễn mà đây đều là cảm xúc thật. Vậy nên Viên Nhất Kỳ càng không hiểu lí do anh ta che giấu chuyện này.

- Trương Bân, anh chắc chắn không phải hung thủ, tôi có thể nhìn ra anh cũng rất muốn tìm ra tên hung thủ thật sự đã hại chết Triệu Nhã Lâm nhưng tại sao anh lại giấu diếm nhiều chuyện như vậy, tôi thật sự không hiểu được? Có người gây mê anh, sao anh lại không khai báo chuyện này, rốt cuộc anh còn giấu chúng tôi điều gì nữa?

- Sếp Viên, sếp nói gì vậy, gây...gây mê gì, tôi không hiểu ý của sếp?

Viên Nhất Kỳ nhìn bộ dạng ngơ ngác của Trương Bân thì cũng dấy lên nghi ngờ. Biểu cảm của anh ta hệt như đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy chuyện này vậy. Lẽ nào, chính anh ta cũng không biết mình bị gây mê?

- Chúng tôi tìm được một ít thành phần propofol trong điếu thuốc lá dang dở của anh trên boong tàu. Đây là một hợp chất gây mê dạng lỏng, trong lời khai anh nói mình sau khi bỏ đi, đã không có quay lại tìm Triệu Nhã Lâm nhưng thật chất anh đã nói dối, anh đã quay lại đó. Có đúng không?

Trương Bân kinh ngạc nhìn Viên Nhất Kỳ, run run cất giọng:

- Phải...tôi đã quay lại đó...nhưng đã là chuyện của ngày hôm sau. Tối đó sau khi cải nhau với Lâm Lâm xong, tôi quay về xe cảm thấy rất bức bối nên đã uống hết chai nước khoáng để trên xe, rồi đột nhiên cơn buồn ngủ ập đến, kết quả tôi đã ngủ quên trong xe suốt mấy tiếng, khi tỉnh lại đã là chuyện của sáng hôm sau, cho tới chiều vẫn không thấy Lâm Lâm liên lạc cho mình, tôi cảm thấy hơi lạ, bởi tối qua cô ấy còn rất cương quyết, sao bây giờ đột nhiên lại im lặng như vậy, tôi có dự cảm không lành nên đã lái xe đến bến cảng một lần nữa, khi đến nơi, tôi đã thấy mọi thứ rối tung cả lên nhưng tìm hết khắp nơi vẫn không thấy Lâm Lâm đâu cả. Nhìn vũng máu đó, tôi biết Lâm Lâm nhất định đã xảy ra chuyện, còn nơi này là chỗ tôi ẩn nấp các người vì vậy mà nghi ngờ tôi nên tôi đã xóa sạch các dấu vết của mình, kể cả dấu vết trên con dao, mặc dù không biết trên đó có dấu vân tay hay không nhưng tôi cũng đã xóa đi. Qua thêm mấy ngày, tôi xem tin tức mới biết cái xác không đầu ở công viên là của Lâm Lâm, kể từ giây phút đó, tôi đã quyết tâm, dù có chết cũng sẽ bắt được tên hung thủ đã giết hại cô ấy.

Trương Bân thành thật kể lại, không còn giấu diếm bất cứ điều gì. Cũng không hiểu vì sao, Trương Bân rất có lòng tin vào vị cảnh sát trước mặt, bằng một cảm giác nào đó Trương Bân cảm thấy cô ấy nhất định sẽ bắt được tên hung thủ.

- Trương Bân, hi vọng anh không lừa tôi.

- Sếp Viên, tôi khao khát tìm ra tên khốn đó hơn bất kỳ người nào...

Trương Bân trải lòng với Viên Nhất Kỳ.

..

Trên đường quay về văn phòng, Viên Nhất Kỳ cảm thấy hình như bản thân cũng đã bỏ qua một chi tiết rất quan trọng nào đó.

Viên Nhất Kỳ nhắm mắt, rơi vào không gian tĩnh mịch của riêng mình, cô bắt đầu tua lại từng dòng ký ức, kể từ lần đầu tiên phát hiện cái xác ở khu vui chơi, rồi phát hiện phần đầu ở tủ đồ công cộng, cho tới khi bắt được Trương Bân.

"Đa số dạng dung dịch hỗn hợp này đều được dùng để phẫu thuật, người bình thường chưa chắc đã mua được"

- Phẫu thuật?

Lời của Tả Tịnh Viên trôi qua trong đầu, Viên Nhất Kỳ bừng tỉnh như có ánh sáng trong đôi mắt, một dòng chữ trong bản báo cáo pháp y đã đánh thức suy nghĩ của Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ vội vàng gọi cho Châu Thi Vũ nhưng nàng không bắt máy, Viên Nhất Kỳ không có kiên nhẫn gọi cuộc thứ hai, đành gọi cho Bách Hân Dư.

- Alo, Tiểu Cẩu, trên hồ sơ khám nghiệm có nói Triệu Nhã Lâm từng trải qua một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, có thể xác định là khoảng bao lâu chưa?

Bên kia truyền qua tiếng đáp của Bách Hân Dư, Viên Nhất Kỳ nghe xong liền gật gù.

- Được, biết rồi. À, khi nào bác sĩ Châu tới, hãy nói cô ấy nghe điện thoại của em.

Viên Nhất Kỳ chạy vào nhìn thấy mọi người đã có mặt đông đủ, vội vã phân chia công việc:

- Tiểu Tình, cô đến sở y tế tìm kiếm thông tin về cuộc phẫu thuật thẩm mỹ của Triệu Nhã Lâm, điều tra xem Triệu Nhã Lâm đã phẫu thuật ở bệnh viện nào và người phụ trách ca phẫu thuật đó là ai. Tiểu Phí, Lão Hách hai người đến những nơi mà Triệu Nhã Lâm đã từng đi làm thêm, lấy tất cả các đoạn camera ghi hình rồi gửi file về đây. Đề Đề, Sảng Sảng hai người ở lại, khi có tin thì lập tức báo cho tôi.

- Yes sir.

Cả bọn nhận mệnh lệnh, lặp tức chia ra hành động.

Viên Nhất Kỳ đi vào phòng, trực giác mách bảo Viên Nhất Kỳ rằng, cuộc phẫu thuật này chắc chắn có nghi vấn chỉ là trước khi tìm được phần đầu của cái xác bọn họ đã đinh ninh Trương Bân là hung thủ, cho đến khi có báo cáo khám nghiệm của pháp ý, Viên Nhất Kỳ cũng đã lơ là mà bỏ qua chi tiết vụn vặt này.

Viên Nhất Kỳ thật sự có lòng tin vào trực giác của mình.

.
.

Khoa Pháp Y

Châu Thi Vũ mang theo tâm trạng nặng nề đi làm, Hàn Gia Lạc chắc còn giận nên mới không chờ nàng mà bỏ đi trước, điều này khiến Châu Thi Vũ rất buồn.

Châu Thi Vũ tới nơi đã là 9 giờ sáng, Bách Hân Dư nhìn thấy nàng, vội vã chào hỏi:

- Bác sĩ Châu, chào buổi sáng.

- Ừm, chào buổi sáng, hôm qua tôi không đi làm, phiền bác sĩ Bách làm thay phần của tôi rồi.

- À, nên làm, nên làm...Nhưng bác sĩ Châu bị bệnh ạ, trông cô khá mệt mỏi đấy?

- Đêm qua ngủ không ngon thôi.

Thấy Châu Thi Vũ mở cửa Bách Hân Dư vội vã ngăn lại.

- Bác sĩ Châu, chờ một chút. Cái này là trà gừng, mẹ tôi pha cho tôi, tôi nghĩ bác sĩ Châu cần hơn.

- À không cần đâu...

- Bác sĩ Châu không cần khách sáo, cứ nhận lấy.

Bách Hân Dư mặc kệ Châu Thi Vũ từ chối, nhét cái ly giữ nhiệt vào trong tay Châu Thi Vũ.

- Được, cám ơn bác sĩ Bách.

- À, lúc nảy Sếp Viên có tìm bác sĩ Châu đấy ạ. Cô ấy nhờ tôi nói lại với bác sĩ Châu là "hãy nghe điện thoại"!!

- Tôi biết rồi, cám ơn cô.

Châu Thi Vũ gật đầu, nàng đi vào phòng đóng cửa lại, cũng kéo luôn rèm che, Bách Hân Dư không còn thấy được gì bên trong, cô tiếp tục ngồi xuống làm việc.

Châu Thi Vũ mở túi xách, kiểm tra điện thoại, đúng là Viên Nhất Kỳ đã gọi cho nàng còn là rất nhiều cuộc, cũng nhắn rất nhiều tin.

Nàng gọi lại cho Viên Nhất Kỳ, lần này lại đến lượt Viên Nhất Kỳ không nghe máy, hình như có hơi buồn cười nhỉ, bọn họ cứ như đang chơi trò trốn tìm, mèo vờn chuột.

Châu Thi Vũ thở dài, nàng mở laptop, bắt đầu làm việc để quên đi những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Nàng rót một tách trà gừng, tuy chưa uống nhưng mùi hương cũng đã khiến người ta tỉnh táo không ít.

Châu Thi Vũ nhấp thử một ngụm, quả thật rất ngon.

Điện thoại Châu Thi Vũ rung lên nàng nghĩ là Viên Nhất Kỳ, không chần chừ lặp tức bắt máy thế nhưng tông giọng truyền qua trong điện thoại khiến Châu Thi Vũ khá bất ngờ, nàng đặt tách trà xuống, đáp nhẹ:

- Vâng, thưa bố?

- Vương Dịch về nước rồi, con biết chưa?

Chất giọng phong độ, âm trầm của Châu Tuấn Sinh vang lên.

- Vâng, bọn con đã gặp nhau rồi.

- 6 giờ chiều ngày mai Vương lão gia mời bố dùng cơm, bố muốn con cũng phải có mặt.

- ...

Châu Tuấn Sinh thấy nàng im lặng không đáp, nhanh chóng nói thêm.

- Con thông minh vậy, chắc cũng biết mục đích của sự có mặt của con chứ. Bố gọi là để thông báo với con, không phải hỏi ý kiến con, có hiểu chưa?

Châu Thi Vũ nhếch môi.

Đúng vậy, đây chính là người bố ruột đã sinh ra nàng.

Thái độ này, cũng là thái độ mà Châu Thi Vũ đã được Châu Tuấn Sinh đối đãi suốt bao nhiêu năm qua.

- Vâng, con hiểu!! - Châu Thi Vũ không thể im lặng nữa, nàng nhẹ giọng đáp.

Châu Tuấn Sinh nghe thấy câu trả lời ông cần thì lặp tức tắt máy, cũng không tùy tiện hỏi Châu Thi Vũ thêm vài câu rằng "con khỏe không", "sống có tốt không", "môi trường làm việc thế nào".

Châu Thi Vũ cười nhạt, không hề thấy buồn hay thất vọng gì cả. Nàng từ lâu đã không còn quá để tâm đến cái gọi là gia đình nữa. Cũng quá bình thản với thái độ lạnh nhạt, thua xa người dưng của bố mình.

.
.

Phòng Họp

Viên Nhất Kỳ ngồi ở ghế giữa, hai bên còn có Tưởng Thư Đình và Quách Sảng.

- Sếp Viên, Tịnh Tịnh đã gửi file về, hai người xem thử đi.

Quách Sảng nói sau đó gõ cạch cạch trên laptop, kết nối với máy chiếu trong phòng họp, cho chiếu lại một vài đoạn video có hình ảnh của Triệu Nhã Lâm.

- Theo những gì Tịnh Tịnh điều tra được, Triệu Nhã Lâm vừa học đại học, vừa đi làm thêm ở khách sạn này để kiếm thêm thu nhập. Công việc của cô ấy là chơi đàn piano ở sảnh khách sạn vào mỗi tối thứ 6, thứ 7 hàng tuần. - Quách Sảng đọc  lên nội dung tin nhắn mà Hách Tịnh Di gửi về.

Viên Nhất Kỳ và Tưởng Thư Đình cũng chăm chú xem.

- Dừng lại.

Quách Sảng theo tiếng la của Viên Nhất Kỳ cho dừng đoạn video.

- Thấy không, người đàn ông này thường xuyên đến xem Triệu Nhã Lâm đánh đàn. Trong một tháng, Triệu Nhã Lâm sẽ đánh đàn ở đây 8 buổi, trong số 8 buổi đó, người đàn ông này đã xuất hiện đến 5 lần.

Tưởng Thư Đình lúc này mới nhận ra người đàn ông mà Viên Nhất Kỳ nói, đã từng xuất hiện ở đoạn video trước đó.

Mỗi lần đến đây, cách ăn mặc của anh ta đều là vest, trông rất lịch sự, nhã nhặn.

- Sếp Viên, đoạn băng tiếp theo được ghi lại ở hộp đêm MR Club Party, khi Triệu Nhã Lâm còn sống thường hay cùng Trương Bân lui tới nơi này. Lúc chúng ta đến tìm Trương Quỳnh Dư, cô ta cũng đã xác nhận chuyện này.

Quách Sảng tiếp tục thao tác với laptop, để chiếu lên cho Viên Nhất Kỳ xem.

- Sếp xem đi, người đàn ông trong khách sạn cũng có mặt ở hộp đêm.

Tưởng Thư Đình chỉ về gã đàn ông mặc sơ mi trắng đang ngồi cùng 3-4 người khác, trên một bàn ở trong góc hộp đêm.

- Chụp lại hình ảnh này gửi cho Tiểu Phí. Kêu Tiểu Phí tìm Trương Quỳnh Dư hỏi xem cô ấy có nhận ra được anh ta là ai không?

Viên Nhất Kỳ ra lệnh cho Quách Sảng.

- Yes sir.

Qua khoảng 15 phút, Quách Sảng cũng nhận được hồi âm của Phí Thấm Nguyên.

- Sếp, Tiểu Phí nói Trương Quỳnh Dư xác nhận người đàn ông này tên Lưu Vũ Kiện là khách quen của hộp đêm.

Điện thoại của Quách Sảng tiếp tục đổ chuông.

- Sếp, Tiểu Tình nói đã tìm được bệnh viện phẫu thuật cho Triệu Nhã Lâm, là bệnh viện thẩm mỹ tư nhân, trùng hợp hơn nữa là người đăng kí kinh doanh là Lưu Vũ Kiện. Anh ta cũng là bác sĩ chính đã phẫu thuật cho Triệu Nhã Lâm.

Quách Sảng nghe xong vội báo cáo lại cho Viên Nhất Kỳ.

- Cũng có nghĩa là bọn họ đã quen nhau từ trước...Cũng giải thích tại sao anh ta lại thường xuyên đến khách sạn nơi Triệu Nhã Lâm đánh đàn. Hơn nữa, anh ta là khách quen của MR club nên tình trạng cuộc sống của Triệu Nhã Lâm có lẽ anh ta cũng nắm rất rõ. - Tưởng Thư Đình cau mày phân tích vào chi tiết

Viên Nhất Kỳ im lặng phân tích số dữ kiện trong đầu. Cô cầm bút lên, tay không ngừng ghi chú lại những điểm khả nghi trên bảng trắng. Viên Nhất Kỳ dừng bút, nhìn lại tấm bảng trắng ghi đầy chữ và số, trong đầu bắt đầu chạy lên một số hình ảnh về vụ án.

Cô nhìn về Tưởng Thư Đình và Quách Sảng, bắt đầu nói lên quan điểm và phân tích của mình về vụ án:

- Lưu Vũ Kiện là khách quen của MR club khi hắn đến đây chơi có lẽ đã vô tình nhìn thấy Trương Bân đến tìm Triệu Nhã Lâm, sau đó theo dõi họ đến bến cảng. Trùng hợp lúc này, cửa xe của Trương Bân không đóng, Lưu Vũ Kiện đã sớm có chuẩn bị liền lấy thuốc mê cho vào chai nước khoáng của Trương Bân để trên xe, sau đó đi xuống bến cảng, ẩn nấp chờ đợi thời cơ để ra tay. Sau khi cải nhau, Trương Bân tâm trạng không tốt bỏ lại Triệu Nhã Lâm ở trên thuyền, một mình quay về xe, sau đó lại đúng như Lưu Vũ Kiện dự đoán, Trương Bân đã uống chai nước khoáng có thuốc mê rồi nhanh chóng chìm vào mê man. Triệu Nhã Lâm trên thuyền, nghe được tiếng gõ cửa, tưởng là Trương Bân quay lại, không đề phòng mà mở cửa, kết quả người đến lại là Lưu Vũ Kiện. Không kịp để Triệu Nhã Lâm phản ứng, Lưu Vũ Kiện đã ra sức siết cổ Triệu Nhã Lâm, Triệu Nhã Lâm vì không có sức phản kháng cuối cùng mất mạng. Sau khi cưỡng hiếp thi thể, hắn chặt đầu, hủy hoại cơ thể Triệu Nhã Lâm, vì để đánh lạc hướng hắn đã tìm đến Trương Bân đang ngủ say, in lại dấu vân tay của Trương Bân trên con dao, sau đó đem con dao về lại hiện trường tùy tiện vứt xuống. Hắn đem thi thể của Triệu Nhã Lâm cho vào túi, chuẩn bị mang đi vứt xác, anh ta sợ camera quay lại biển số xe nên đã bắt taxi, cũng chính là taxi của Đào Chính Thuần. Đợi đến rạng sáng ngày hôm sau, khi Trương Bân tỉnh dậy, anh ta không hề nghi ngờ chuyện mình ngủ gật chỉ nghĩ rằng là do mệt quá nên mới ngủ quên, anh ta cũng không quay lại để tìm Triệu Nhã Lâm, anh ta đã không biết, bạn gái mình đã bị giết hại ngày hôm đó. Lúc này, Lưu Vũ Kiện vẫn đang bận cho thi thể vào gấu bông, sau đó giả làm nhân viên khu vui chơi, bê gấu bông có xác của Triệu Nhã Lâm bên trong đến băng ghế đặt xuống, còn phần đầu thì đem giấu ở tủ gửi đồ công cộng. Cuối cùng, Lưu Vũ Kiện đã hoàn thành việc giết người, giấu xác. Trương Bân có tiền án nên Lưu Vũ Kiện muốn vu oan giá họa, ngụy tạo hiện trường Trương Bân giết người, làm rối tầm nhìn của cảnh sát. Cũng đã giải thích tại sao, nơi ẩn náo của Trương Bân là hiện trường đầu tiên của vụ án. Cho đến hôm sau, khi Trương Bân quay lại bến cảng, anh ta đã bàng hoàng khi phát hiện Triệu Nhã Lâm biến mất, vì sợ cảnh sát hiểu lầm mình giết Triệu Nhã Lâm, anh ta đã xóa sạch mọi dấu vết của mình ở hiện trường, cũng đã vô tình xóa luôn dấu vân tay mà hung thủ cố ý in lại để hãm hại anh ta. Do vậy, pháp chứng mới nói trên hung khí và ở hiện trường cũng không có bất kỳ dấu vân tay nào được tìm thấy, kể cả của Triệu Nhã Lâm.

Viên Nhất Kỳ nói một lèo, làm Quách Sảng nghe xong cũng há hốc, vô cùng kinh ngạc trước khả năng suy luận logic của Viên Nhất Kỳ, cứ như là Viên Nhất Kỳ đã đứng bên cạnh khi hung thủ gây án vậy đó, rất hay, rất thuyết phục.

- Vậy tại sao Lưu Vũ Kiện lại giết Triệu Nhã Lâm? Tại sao lại chọn khu vui chơi làm nơi vứt xác? - Quách Sảng chỉ ra hai nghi điểm lớn nhất.

- Vậy thì phải nhờ cảnh sát Tưởng Thư Đình đi tìm Lưu Vũ Kiện về, rồi đích thân tra hỏi anh ta xem, là tại sao? - Viên Nhất Kỳ mỉm cười nhìn Tưởng Thư Đình

- Yes sir. - Tưởng Thư Đình gật đầu

End Chap 7

Au viết dựa theo kiến thức mình có thôi, chỗ nào phi logic bạn đọc châm chước bỏ qua cho mình nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com