[SNH48] [Dao Dịch Dao] Cuối cùng đã đợi được chị
Chương 1
"Nhất Nhất thích chị, Dao Dao à Nhất Nhất rất thích chị. Từ lần đầu gặp mặt em đã muốn chị thuộc về em rồi chẳng qua em quá nhút nhát không dám thổ lộ để chị bị người ấy đưa đi. Em từng nghĩ rằng chỉ cần chị hạnh phúc thì cho dù đó là ai cùng không quan trọng cho tới khi em thấy tên kia làm tổn thương chị, em đã tự nói với lòng lần này em sẽ không để ai cướp chị đi nữa. Vậy mà đã 2 năm rồi Dao Dao à chị đã quên người kia chưa, chị đã một lần nhìn thấy em chưa Dao Dao. Nói em nghe đi chị đã từng rung động chưa." Nằm trằn trọc cho tới sáng Dao Dao thẩn thờ suy nghĩ. Nói chưa từng rung động là giả nhưng tới hiện tại Thẩm Mộng Dao cùng không biết đối với Vương Dịch là loại cảm xúc gì. Nhớ lại những lời tối qua trong lúc vô tình uống say Vương Dịch lại đi thổ lộ với mình làm Dao Dao trở nên rối bời. Từ trước tới nay đối với cô Vương Dịch là một người em thân thiết một người mà không biết từ khi nào trở thành sự hiện diện không thể thiếu trong cuộc sống, trở thành tia nắng ấm áp trong những ngày tháng đen tối, trở thành chiếc ô che chở mỗi khi trời mưa xuống. Chứng kiến Vương Dịch từ một tiểu muội muội ôm mặt khóc nức nở vì nhớ nhà đến khi trở thành một đệ đệ đáng tin cậy có thể để mình tin tưởng mà dựa vào mỗi lúc mệt mỏi, Dao Dao thật không biết mình có thích em hay không? Quá khứ với người cũ làm nàng thật sự không dám thử lại một lần nữa dù biết rằng em không giống người đó, em luôn lặng lẽ ở bên quan tâm chăm sóc nàng kể từ sau ngày nàng và người đó chia tay, em luôn ở phía sau ủng hộ che chở nhưng chưa từng đòi hỏi bất kỳ thứ gì từ nàng nếu không phải uống say có lẽ cả đời này em cũng không nói cho nàng biết việc em thích nàng. Mặc dù là vậy nhưng hiện tại nàng vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới lại không muốn làm tổn thương em nàng thật sự không biết phải đối mặt với em như thể nào.Vương Dịch tỉnh rồi, em từ từ mở mắt nhìn sang người chị đang thẩn thờ suy nghĩ gì đó ở bên cạnh. Hôm qua, em thấy chị nói chuyện với Viên Nhất Kỳ, mặc dù biết chỉ là đang bàn về bài nhảy sắp tới của đội nhưng nhìn hai người vui vẻ nói chuyện tim em nhói lên từng hồi. Sau khi trở về từ buổi tập nhảy, cảm giác cơ thể mệt mỏi đến tận cùng nhưng vẫn không thể ngủ được Vương Dịch đành rủ Hách Tịnh Di đi nhậu vì cậu là một trong số ít người biết chuyện em thích Dao Dao. Ngồi tâm sự cùng Tịnh Tịnh em cũng chẳng nhớ rõ đã qua bao lâu và uống hết bao nhiêu chai chỉ nhớ rằng tới khi em gục xuống và được Tịnh Tịnh đưa về đây. Trở lại hiện tại, nằm suy nghĩ hồi lâu về tối hôm qua hình như mình có nói gì đó với chị nhưng không tài nào nhớ ra được, em đành mở miệng nhắc nhở người bên cạnh: "Dao Dao mới sáng ra chị lại thẩn người ra đó vậy nè"Dao Dao thoáng giật mình quay lại trả lời : "Tỉnh rồi sao, có cảm thấy đau đầu không, làm gì mà tối qua uống nhiều vậy hả có biết bao tử em không tốt không, tới lúc đau lại thì đừng có mà làm nũng với chị, chị không thèm lo cho em đâu đấy.""Thôi mà, em xin lỗi hôm qua Tịnh Tịnh có chút buồn nên em đi uống với cậu ấy một chút, chị đừng giận em nha em biết lỗi rồi mốt không dám nữa đâu" vừa trả lời em thầm nghĩ xin lỗi Tịnh Tịnh mình không thể nào nói với chị ấy vì mình thấy chị ấy nói chuyện với Viên Nhất Kỳ mà đi uống rượu được tạm lấy cậu làm bia đỡ đạn vậy. Ở một nơi không xa là tiếng hắc xì liên tục của Tịnh Tịnh cùng tiếng mắng chửi Vương Dịch chết tiệt tại đưa nhóc về mà cảm rồi đây này.Vẫn còn đang rối bời trong lời tỏ tình hôm qua của Vương Dịch, Dao Dao cũng không để ý lý do chỉ dùng điều bộ thăm dò hỏi thử "Lần này thôi nhé lần sau biết tay chị mà hôm qua nói gì với chị còn nhớ không hả?""Em nhớ rồi nè, mà nói cái gì cơ em không nhớ chị nhắc lại cho em với."Nghe câu trả lời của em, chị như trút được tâm sự nhẹ lòng trả lời "Lời em nói em không nhớ thì thôi còn bắt chị nhắc lại." Để tránh em lại tiếp tục hỏi chị đành nói "Không muốn Mã lão sư chửi một trận thì còn không nhanh đi vệ sinh cá nhân đi 9h còn có buổi luyện nhảy đó.""A! Em quên mất huhu 8h30 rồi chết em rồi, em đi liền đây" Đợi em chạy vào nhà vệ sinh Dao Dao mới có thể thả lỏng hoàn toàn thầm nghĩ. Không nhớ ra cũng tốt, nếu không không biết phải đối diện với em ấy như thế nào nữa. Sau đó nàng cũng đứng dậy chuẩn bị đồ đạc tới phòng tập.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com