TruyenHHH.com

Snh Doi Mac Truong Thien Mong

Trầm đường chủ vì Môn chủ của hắn, đem đệ tử đi tìm thợ giỏi nhất xây một toà lầu các bằng ngọc thạch có ba tầng, diện tích bằng bốn căn phòng trong Thuỷ Mặc đường hợp lại, tuy không tính là lớn nhưng giá trị liên thành. Lầu các xây ngay cạnh Thuỷ Mặc đường ở gần giữa hồ, chỉ dành riêng tặng Mạc Hàn.

Thời gian xây dựng mất bốn năm, cộng thêm một năm tu sửa đẽo gọt, trang trí trong ngoài, tổng cộng mất năm năm.

Khi hoàn thành, Trầm Ngạn Minh cùng Mạc Hàn đứng trên thạch trụ thứ tư ở lối vào Thuỷ Mặc đường. Hướng Đông Nam được làm thêm ba thạch trụ nữa dẫn tới lầu các hoa lệ.

Hắn hỏi nàng muốn đề tên gì.

Nàng trầm ngâm ngắm nhìn. Xung quanh tĩnh lặng, mặt hồ gợn sóng. Nàng tựa như giật mình vội vàng liếc mắt về phía cây đại thụ bên bờ.

Cây đã chết, dù đám đệ tử cố tìm cách, nhưng cây đại thụ đã rất già, không thể vãn hồi.

Trong lúc hoảng hốt, nàng tựa như thấy bóng người đứng dưới tán cây còn xanh, mìm cười nhìn nàng, ngợi khen bộ pháp Kỳ Chương Bách Bộ như mây gió.

"Gọi là Niệm Khanh cung đi."

Trầm Ngạn Minh im lặng.

Hắn biết, hắn biết chữ Khanh kia không hề liên quan đến hắn, hắn biết nàng ám chỉ ai, hắn biết cái tên này có ý nghĩa gì.

(*Khanh chỉ người yêu, Niệm Khanh nôm na là nhớ về người yêu)

Nhưng hắn không nói.

Hắn ép bản thân nghĩ thoáng lên, cười đùa Mạc Hàn: "Ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, đâu cần phải nhớ?"

Mạc Hàn không đáp lời, nhìn cây cổ thụ đã chết kia đến thất thần.

Tròn năm năm, người kia không hề có tin tức.

Nàng cho người đến Tây Vực, lẻn vào trong Liệt Hoả Thánh Môn, kết quả chỉ thấy một Liệt Phổ lúc điên lúc tỉnh. Nàng hạ sơn làm việc, nhân tiện ghé đến Dược Tông, trong Dược Tông ngoại trừ vườn thảo dược bát ngát sắp thành vườn hoang và ngôi nhà gỗ lâu không có người ở thành ra mục ruỗng thì chẳng có một ai.

Trước đây luôn là Đới Manh tìm đến nàng, dường như đã hiểu nàng đến triệt để, muốn biết nàng ở đâu đối với Đới Manh không hề khó.

Nhưng đến lượt nàng, nàng chợt phát hiện ra Mạc Hàn chẳng hiểu được mấy phần của Đới Manh.

Nàng biết Đới Manh thấy có lỗi với Thánh Môn, nàng biết Dược Tông coi Đới Manh như tổ sư gia, nàng biết Đới Manh bên ngoài hay cố tình trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng tự tin mình biết hết, đến lúc này lại mất phương hướng.

"Hàn nhi." Bên tai là tiếng Trầm Ngạn Minh thở dài. Hắn do dự đặt tay lên vai nàng. "Cuối thu buổi chiều lạnh, trở về thôi."

Mạc Hàn nhanh nhẹn tránh khỏi tay hắn, chân đạp nhẹ một bước, lập tức nhảy đến thạch trụ khác.

Trầm Ngạn Minh nghe rõ ràng tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của Mạc Hàn truyền vào tai.

Nàng nói, ngươi không đủ tư cách, đừng gọi ta là Hàn nhi.

--------

Năm năm trước, hai nhân vật lợi hại nhất Đoạn Lâu môn đồng thời xuất quan.

Hai vị sư thúc tổ lánh đời đã rất lâu đột ngột xuất hiện trong môn, nhưng lại thần thần bí bí. Hà Hiểu Ngọc chỉ thấy Đoạn Tử Linh mang sắc mặt đen kịt đi xuống núi, Lâu Thiền Y một ngày sau cũng xuống núi.

Sau đó?

Sau đó Môn chủ và Đường chủ Thuỷ Mặc đường bắt đầu thần thần bí bí chuẩn bị đại hôn.

Hôn sự là Lâu Thiền Y chỉ định, Đoạn Tử Linh lại không muốn, nhưng không hiểu sao cuối cùng vẫn theo ý Lâu Thiền Y.

Lời sư phụ không thể trái, nhưng Mạc Hàn vẫn căn dặn đặc biệt cẩn thận. Nàng biết tính của Đới Manh, nếu lộ ra, không chỉ hôn sự bất thành mà Trầm Ngạn Minh cũng không chắc có thể bảo mệnh. Đới Manh đã giết nhị sư tỷ của nàng, vì nàng là đệ tử của Đoạn Tử Linh nên có thể bảo vệ Đới Manh trước Đoạn Tử Linh, nhưng nếu Đới Manh lỗ mãng giết Trầm Ngạn Minh thì không dễ qua như thế. Hắn là đệ tử tâm đắc của Lâu Thiền Y, mà võ công của Lâu Thiền Y ngang ngửa Đoạn Tử Linh, Đới Manh chỉ còn đường chết.

Thứ tâm tư ấy, không chỉ Hà Hiểu Ngọc nhìn ra, mà Trầm Ngạn Minh cũng nhìn ra.

Từ lúc hoàn thiện Niệm Khanh cung, Mạc Hàn liền dọn vào đó ở, các loại việc lớn nhỏ trong môn nàng đã bắt đầu dần chuyển cho Dịch Gia Ái, ngay cả hậu viện của Môn chủ cũng để cho Gia Ái ở. Cái ghế Môn chủ này làm nàng ngày càng thấy mệt mỏi, quả nhiên người thích hợp làm tổng quản chỉ có người của Dịch gia, tựa như Dịch Trác Lạc, tựa như Dịch Hiểu Lệ, tựa như Dịch Duyệt Ca, hiện tại, là Dịch Gia Ái.

Trầm Ngạn Minh kiên trì mỗi tối mang canh tẩm bổ đến Niệm Khanh cung.

Niệm Khanh cung không quá lớn, bước vào trong đầu tiên là tiền điện để tiếp khách, phía sau là hậu điện, tầng hai là phòng riêng, tầng ba là tàng kinh lâu.

Trầm Ngạn Minh đứng trước cửa thư phòng ở tầng hai, định giơ tay gõ cửa, bất chợt nghe thấy một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc.

"Năm năm qua ta vẫn luôn ở cạnh sư phụ ngươi, quan sát ngươi. Ngươi và Trầm Ngạn Minh hữu danh vô thực ta đều thấy, ngươi tìm ta, ta cũng thấy, ngươi ngầm sắp xếp truyền vị cho Dịch Gia Ái ta cũng thấy."

"Đới Manh, ta và ngươi, vốn không thể..."

"Ngươi đừng tự phủ nhận nữa! Trong lòng ngươi có ta, ngươi làm mọi việc chẳng lẽ không phải vì ta hay sao? Dịch Gia Ái đã lớn, cách trở hai mươi mốt năm nay của hai ta từ lâu đã tan biến."

"..."

"Ngay cả Niệm Khanh cung này. Niệm Khanh, niệm khanh, là nhớ ta, đúng không?"

Trầm Ngạn Minh cảm thấy trong lòng rét lạnh đến đáng sợ.

Thê tử của hắn, không hề phản bác lấy một câu!

Trong phòng, huân hương là cống vật của Tây Vực, toả ra hương thơm tương tự mùi hương trên người Đới Manh.

Mạc Hàn cuối cùng cũng không từ chối nàng nữa.

Năm năm thấp thỏm lo lắng, năm năm tâm như chết lặng, tựa hồng thuỷ vỡ đê mà dồn vào một nụ hôn trúc trắc. Cả đời cố ra vẻ mạnh mẽ, cuối cùng cũng yếu đuổi mà khóc trong lòng người mình yêu mà không dám nói, tiếng nức nở bị nuốt vào trong, chỉ còn nước mắt mặt chát.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com