TruyenHHH.com

Snary Dong Nghia Voi Yeu

"Rồi Sev có định đưa em về hay không?"

Snape im lặng nhìn Harry một lúc rồi nói một câu không ai ngờ đến "Em ghét ta đến vậy sao?"

"Em ghét anh?" – cậu một mặt ngơ ngác lặp lại. Đâu có ghét nữa đâu, từ khi cậu tự đem mình dâng lên miệng Xà vương thì làm gì còn chuyện đó nữa chứ!

Anh buồn cười nhìn vẻ mặt ngu ngốc của cậu, nhưng vẫn dùng Bế quan bí thuật nghiêm mặt lại, nói "Tất nhiên, nếu em dám Harry, ta đảm bảo sẽ khiến em không còn chút tinh lực nào mà nghĩ đến chuyện ghét ta nữa"

"Em đương nhiên không ghét anh!" – Harry hiển nhiên bị anh dọa sợ. Nhưng không phải vì khuôn mặt mà là cái chuyện anh ấy sẽ nhắc đến kia! Ai biết nó sẽ là đống sên nhớt giống não của Voldemort ghê tởm hay gì đó khác cơ chứ?!

"Được rồi, không đùa em nữa. Cần nghỉ một lát trước khi về đó hay có cần ta đi cùng hay không? Tuy không chắc phần trăm mà dì em nhận ra ta là bao nhiêu, nhưng có ta em có thể sẽ không bị đánh trước khi chưa kịp nói gì"

"Có thể chứ? Em chỉ lo quý cô vạc sẽ không vui khi anh bỏ cô ấy để đi với em thôi, Sev"

"Em là duy nhất của ta, Harry"

Đúng vậy, là duy nhất

Bạn đời linh hồn duy nhất

Harry nắm lấy tay Severus. Đúng vậy Sev, anh là lão khốn nạn duy nhất khiến em từ bỏ mọi thứ để trở về.

.

.

.

*Ding dong*

"Petunia? Ai đó? Em đi mở cửa đi" – người đàn ông béo ục ịch nằm trên giường mơ màng nói.

Một người phụ nữ cao gây ra mở cửa, mắt bà ta đỏ ửng như vừa khóc nhưng vẫn nở nụ cười. Tuy nó rất nhanh đã cứng ngắc "Xin chào...Là mi! Cái tên bẩn thỉu ở Đường Bàn Xoay!"

"Rất vui vì bà đã nhớ đến kẻ bẩn thỉu như ta phu nhân Dursley. Nhưng xin hãy dừng cái miệng bà lại trước khi bà kịp phun ra lời lẽ nào đó khiến ta phải cáu, vì hôm nay ta đến để nói chuyện" – anh chặn lại cánh cửa trước khi Putenia kịp sập cửa lại.

"Hừ! Mời vào!" – bà không còn cách nào khác mở cửa mời người kia vào. Nhưng theo sau anh lại là Harry thế nên bà rất nhanh đã hét lên – "Mày! Tên quỷ con!"

"Ngừng hành động ngu ngốc của bà lại, phu nhân Dursley" – Snape lên tiếng khi thấy Putenia giơ tay lên định đánh cậu. Đồng thời không khí trong nhà cũng nhanh chóng giảm xuống.

"Dì hãy vào nhà trước được không ạ? Con biết vì con đột nhiên mất tích đã khiến dì lo lắng nhưng đây là chuyện quan trọng" – Harry chặn không cho bà nói thêm câu nào nữa. Dù đây là hành động không mấy lịch sự nhưng nếu cậu không làm thì có khả năng dì sẽ bị Sev phun nọc ngập đầu.

"..." – bà không nói thêm gì. Chỉ đẩy cậu vào rồi tất cả cùng ngồi lên cái ghế sopha ở phòng khách. Tất nhiên, tất cả ở đây là cậu, Sev và dì Putenia.

"Con cần dì và dượng đưa con đến thung lũng Godric, hãy để con nói hết, con vẫn đang nằm trong tầm quan sát của hiệu trưởng Dombledore, thế nên con cần dì đưa đi. Con biết dì lo lắng con sẽ giống như ba mẹ con, nhưng con sẽ không như thế, đến khi thích hợp con sẽ nói tất cả mọi thứ cho dì nghe. Nhưng trước hết con cần dì đưa con về trang viên Potter, gia tộc chỉ còn mình con, con không thể không về"

"Nhưng mày...con sẽ chết Harry, dì đã không ngăn được cái chết của Lily và chồng nó. Dì sẽ không đưa con về cái nơi nguy hiểm ấy đâu!"

"Dì là người lớn dì Putenia, vậy dì hãy nói cho con xem 'trách nhiệm' là gì? Dì phải biết, con không chỉ là người bị tên ngông cuồng tự đại kia truy bắt, con còn là Potter trực hệ duy nhất con sót lại, thế nên...con không thể không chui đầu vào nguy hiểm" – không chỉ thế. Con còn là "ngọn đuốc" dẫn đường cho cả giới phù thủy (sau này).

"Nhưng...con mới chỉ là một đứa trẻ hơn hai tuổi!!"

"Không chắc chắn đâu dì"

"Hừ! Ta cũng không tò mò về mấy cái thứ phép thuật vớ vẩn đó" – rồi bà hít một hơi thật sâu, quyết định – "Ta sẽ đưa con đi, nhưng nếu con gặp khó khăn, nhất định phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác Harry"

"Con nhất định sẽ thưa dì"

"Con sẽ ở lại đây đến khi chúng ta đưa con về đó chứ?"

"Có lẽ là cuối tuần này thưa dì, bởi Sev đang làm thủ tục nhận con nuôi cho con rồi"

"Sev? Là ai?" – bà nghi hoặc nhìn cậu.

Không đợi Harry tra lời, Snape đã lên tiếng "Là ta thưa phu nhân Dursley"

"Ta không đồng ý! Cái nơi tăm tối như Đường Bàn Xoay ấy không thích hợp cho Harry sống!" – bà bật dậy khỏi ghế lớn tiếng phản đối.

(Sev, dì chỉ lo lắng thôi)

(Ta biết)

"Ta chưa từng nói sẽ để Harry sống ở cái nơi đó!"

"Vậy thì nơi nào? Mi chắc chắn có thể để Harry có một nơi tốt để sống?"

"Phu nhân hãy tự nhìn lại mình trước khi nói ai khác, và căn nhà khác của ta đủ tốt để cho Harry ở. Nếu bà muốn, thưa phu nhân Dursley, ta có thể nhận được vinh hạnh khi bà đặt cái đôi chân cao quý, và cặp mắt vàng ngọc ấy mà xem xét!" – Xà Vương bất mãn phun nọc.

Bà ta nghĩ mình là ai mà có thể nói người khác khi bản thân còn hơn cả rác rưởi? Đánh đập, hành hạ, và đối xử với Harry chẳng khác nào một con gia tinh là muốn tốt, là lo lắng? Cũng chỉ có em ấy có cấu tạo não giống với sinh vật đơn bào nên mới có thể suy ra như thế! Dù cho quá khứ ta có độc mồm độc miệng với em ấy nhưng cũng chưa bao giờ tổn thương em ấy...vì phần lớn thời gian là em ấy tự đi tìm nguy hiểm hoặc nguy hiểm tìm đến.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com