TruyenHHH.com

Snarry Sshp Nhung Bong Hoa Mat Trang

Chương 25

Harry thức giấc với tâm trạng tuyệt vời. Severus đang ngồi kia ngay ở bàn của ông, nhâm nhi một tách trà hoa cúc. Làn hơi bốc lên tận đỉnh mái vòm, ánh nắng buổi sáng ấm áp chiếu rọi qua nó.

"Ông đã ở đây từ lúc em đi à?" Harry hỏi.

Severus nhún vai. "Ta muốn ở đây khi em quay trở lại. Ta đôi lúc ghé qua phòng thí nghiệm. Em đã đi những hai tuần, em biết đấy."

"Nó không lâu đến thế," Harry nói. "Ông trông hơi rám nắng hơn kìa. Em còn không biết ông có thể rám nắng đấy. Nhưng chắc là tại lúc nào cũng ở trong khu rừng dưới ánh nắng thế này."

"Ta thích khu rừng này," Severus đáp lại. "Tiếc thật vì nó chỉ là một bức tranh."

"Khi ông khỏe hơn, em sẽ làm cho ông một văn phòng giống như thế này. Chúng ta có thể có một ngôi nhà ở vùng quê, sử dụng tầng hầm để chế dược. Một chỗ có nắng, gần rừng cây."

"Nghe tuyệt đấy," Severus nói. "Muốn kể cho ta nghe về kế hoạch Bậc thầy của em chứ?"

"Tiên Dược là có thật," Harry nói. "Em đã nói chuyện với một người, bà ấy đã chỉ em cách điều chế nó."

Severus nhíu mày. "Em chắc không? Vậy sao người ta lại không làm nó nhiều hơn chứ?"

"Có vài thứ," Harry nói. "Một là hầu hết mọi người đều không biết về nó. Em đã phải đi đến một trong những cộng đồng pháp thuật hẻo lánh nhất quả đất để học về nó. Lí do thứ hai là nó yêu cầu dùng animascente (Điều chế tự do) - animascente đích thực. Ý em là, hoàn-toàn-bị-bịt-mắt animascente. Và lý do cuối cùng là nó yêu cầu một sự hy sinh, và em chắc là không phải ai cũng tình nguyện hy sinh. Nhưng không gì trong số đó là vấn đề với em cả - em là một người giỏi bẩm sinh khi dùng animascete, và vụ hy sinh nghe cũng không tệ."

"Hy sinh?" Severus nhắc lại. "Ta không thích cái tên của nó."

"Nó không tệ đâu," Harry trả lời. "Chỉ chút ít pháp thuật thôi. Em sẽ rất vui lòng loại bỏ một chút đó đi."

Severus lắc đầu. "Ta cho rằng em đang cực kỳ nói giảm nó đi. Ta không thể để em hy sinh pháp thuật của mình cho ta được, Harry. Ta không quan tâm dù chỉ là một giọt nhỏ của nó - ta biết hy sinh là thế nào. Nó sẽ không diễn tiến như cách em tưởng."

"Severus, em không lo về việc đó. Nó sẽ không tệ đâu." Cậu ước gì có thể nắm lấy tay Severus.

"Nó sẽ trở nên tồi tệ," Severus cau có. "Ta sẽ không để em làm thế. Để ta nghiên cứu thêm - cho ta vài tháng để cho ra một phương pháp thay thế. Dù sao bây giờ em cũng phải làm việc cho khóa thực tập của mình."

"Em đếch quan tâm đến khóa thực tập của em ngay lúc này đây. Không phải khi em đã có môt hướng giải quyết ngay trước mắt mình."

"Hứa với ta em sẽ không điều chế Tiên Dược cho đến khi ta đồng ý," Severus yêu cầu.

"Em không thể hứa được! Em không thể cứ ngồi đây trong khi ông bị mắc kẹt bên trong đó! Không phải khi em có thể làm gì đó để giúp."

"Vậy thì cho ta một tháng. Chỉ cần một tháng thôi."

"Được rồi," Harry nói. "Một tháng. Và ông sẽ không thể ngăn em nữa."

___

Chờ đợi một tháng rất đau khổ, đúng, nhưng nó không tệ đến mức như Harry tưởng. Đến cuối tháng, hoặc là Severus sẽ có cách giải quyết hoặc là Harry sẽ điều chế Tiên Dược và chữa cho ông.

Nó ngứa ngáy dưới da cậu, kiến thức mà cậu đã chạm đến rất gần giải pháp, nhưng cậu vẫn hạnh phúc. Có ánh sáng ở cuối đường hầm dành cho cậu và Severus. Cậu dành cả ngày để chế dược cho khóa thực tập, xem Severus trong khi ông làm nghiên cứu, và nghĩ về tương lai hai người ở cùng nhau.

"Liệu ông sẽ sống với em chứ?" Harry hỏi.

"Ừm?" Severus nói.

"Khi ông thoát ra khỏi bức tranh, ông sẽ sống với em chứ? Chúng ta có thể có một căn nhà ở vùng quê. Ý là, nếu ông không muốn dạy học nữa. Mặc dù ông chưa từng trông giống như thích việc dạy học. Sẽ rất tuyệt nếu chúng ta có thể tự làm công việc riêng của mình. Có thể em sẽ sáng chế ma dược và ông sẽ làm hoàn hảo chúng."

"Vậy sẽ rất tốt," Severus nói. Ông nhẹ nhàng cười. "Ta muốn thế."

"Em cũng vậy," Harry nói. "Em không chờ nổi."

___

Môt hay hai tuần của tháng trôi qua, Harry Floo đến chỗ Ron và Hermione vào cuối tuần. Cậu bước ra từ ngọn lửa vào căn hộ ấm cúng, thoải mái của họ trong mùi bò hầm thơm nức.

"Trong này này, Harry!" Ron hét ra từ trong bếp. Harry bước vào nhìn thấy Ron đang cầm một cái thìa gỗ và mặc một cái tạp dề viền xếp nếp màu hồng với dòng chữ "Kiss the Chef!" dập nổi đằng trước. Harry nổ ra cười.

"Ờ, ờ," Ron cười. "Hermione nghĩ cái này mắc cười."

"Cô ấy đúng đó," Harry sặc, lau đi nước mắt ở trên mắt. "Trông bồ mặc đáng yêu đấy. Nhưng mà thứ lỗi cho mình nếu mình không hôn đầu bếp nhá."

"Oh, bồ làm mình tổn thương," Ron nói. "Mình sẽ để Hermione làm thế vậy. Cô ấy đi ra tiệm mua rượu rồi. Đây, làm cho bản thân có ích và gọt vỏ chỗ khoai tây này đi."

Khi Hermione trở về thấy Ron và Harry đang ném mấy nhúm khoai tây nghiền vào nhau, cô chỉ đơn giản thở dài. Cô cho Harry một cái hôn má và thuyết phục cậu bỏ rơi Ron và ngồi xuống uống cùng cô.

"Vậy tớ đã nghe nói về một loại ma dược gì đây?" Hermione hỏi.

"Neville nói với cậu hả?" Harry hỏi. "Là một loại ma dược dùng animascente - điều chế tự do, bồ biết không? Chà, nó sẽ chữa khỏi cho Severus. Tớ biết tớ có thể làm nó, ông ấy chỉ khiến tớ chờ một tháng thôi."

"Nghe nguy hiểm đấy," Hermione nhận xét, "Nếu ông ấy bắt cậu chờ."

Harry nhún vai. "Severus chỉ hơi bảo vệ thái quá thôi. Sẽ ổn cả. Nó không nguy hiểm."

Mắt Hermione nheo lại. "Đừng có hòng nói dối tớ, Harry James Potter. Tớ đã nói chuyện với Neville Amanda. Tớ biết về vụ hy sinh. Cậu sẽ chết hoặc biến thành squib."

"Tớ sẽ không," Harry nói. "Tớ có quá nhiều pháp thuật cho việc đó."

"Tớ biết là cậu nhiều sức mạnh, Harry, nhưng cậu không phải Dumbledore. Chắc rồi, cậu có đủ pháp thuật rằng cậu chắc có thể sẽ không chết vì làm nó, nhưng cậu cần phải chuẩn bị để thành một squib."

"Tớ sẽ không trở thành squib." Harry chống đối.

"Cậu có khả năng sẽ thành," Hermione nói. "Cậu có thể tự huyễn hoặc bản thân, nhưng cậu cần phải suy nghĩ kĩ về cậu có sẵn sàng trở thành squib vì ông ấy không."

"Tớ sẽ không trở thành squib. Nhưng nếu có thì vẫn đáng. Tớ cũng sẽ không hối hận về nó."

"Có thật là cậu có ý thế không?" Hermione hỏi, đôi mắt nâu to tròn đánh giá cậu.

"Có, tớ ý là thế."

"Cậu yêu ông ấy, đúng chứ?" Hermione hỏi.

"Trông cực kì rõ ràng là bồ ấy có đó," Ron nói từ hướng cửa. Harry gật đầu. "Tớ không hiểu được, bồ tèo," Ron nói. "Nhưng tớ mừng cho cậu. Cậu đã không có ai rất lâu rồi. Tớ mừng là cậu có ông ấy. Mặc dù sẽ mất một khoảng thời gian dài để chúng tớ có thể hòa hợp."

Hermione cười. "Anh tưởng tượng được ông ấy nghỉ lễ Giáng Sinh ở Hang Sóc không? Ổng sẽ bị kinh hoàng."

"Chúa ơi, đúng, anh có thể nhìn ra nét mặt ông ấy," Ron nói. "Giống như khi ổng ngửi phải thứ gì mùi kinh khủng lắm." Ron chun mũi lại gần giống biểu cảm khó chịu của Severus.

Harry cười. "Ông ấy chắc chắn sẽ làm mặt đó, đúng. Nhưng ông ấy sẽ thích nó lắm. Tớ biết là ông ấy sẽ. Mắt ông ấy sẽ rất hạnh phúc."

"Thứ duy nhất mà mắt Snape đã từng là đáng sợ," Ron đùa.

"Đó là vì cậu không biết ông ấy thôi," Harry nói. "Tớ có thể biết ông ấy thấy thế nào bằng ánh mắt ông. Và tớ khá đần khi nói đến mấy vấn đề cảm xúc. Tớ chỉ có thể biết khi là ông ấy thôi. Một khi cậu biết ông ấy cậu sẽ hiểu."

"Ờ," Ron nói. Cậu ấy cười. "Tớ sẽ trông chờ việc đó, bồ tèo."

Hết chương 25

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com