TruyenHHH.com

[Snarry - SSHP] Những bông hoa mặt trăng

Chương 20

Snitch_yeu_Vac

Chương 20

Nhiều tuần trôi qua, và khi tuyết tan chảy thành mùa xuân, Harry thấy mình càng chìm sâu hơn vào sự cuốn hút của Severus. Cậu biết nó sâu đậm hơn là chỉ bị thu hút, hơn là chỉ thích thầm, nhưng thật đáng sợ khi phải thừa nhận, kể cả là với chính bản thân cậu. Nhưng cậu thấy mình để ý đến từng thứ nhỏ nhặt về Severus, khiến cậu càng rơi vào sâu hơn... sự thu hút của ông.

Ví dụ như cách Severus chớp mắt bực tức khi cố nghiệm ra xem chuyện gì mới xảy ra với thí nghiệm Ma dược của ông. Hay là cách ông thiếu kiên nhẫn hất tóc ra khỏi tầm nhìn khi ông đang tập trung.

Và Harry với Severus đã mở lòng với nhau nhiều hơn. Harry kể Severus về tuổi thơ của cậu. Và Severus kể cho Harry về tuổi thơ của ông.

Thật ra Severus là người đã hành động đẩy xa hơn vào sự thân mật cảm xúc. Harry và Severus thư giãn cùng nhau ở trong phòng Harry vào một tối muộn ngày thứ bảy. Chính xác hơn là, Harry thư giãn ở trong phòng của cậu. Severus đã tạo ra một cái bong bóng trong bức tranh khu rừng, một cái mái vòm nhỏ xung quanh chiếc giường bốn khung chống và một cái bàn gỗ nhỏ ông đã biến hóa ra. Ông đã bắt đầu ngủ ở trong rừng thường xuyên hơn, được bảo vệ bởi bong bóng của ông. Ông đã làm biến mất mái che của chiếc giường, nói là ông thích ngắm sao khi đi ngủ. Khi trời đổ tuyết, tuyết sẽ tạo thành tầng và cản đi tầm nhìn của ông, và Severus sẽ đứng trên giường của ông và phóng chú lên đỉnh bong bóng để lắc chúng đi.

Severus đang đọc một quyển sách trông khô khan mà ông tìm thấy trên giá sách của bức tranh về Shakespeare, và Harry đang không hề hối lỗi khi đọc một cuốn tiểu thuyết diễm tình muggle, mà trông như có vẻ cậu không thể quyết định xem nó về một cuộc giết người bí ẩn hay là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn chứa đầy cảnh tình dục.

"Em đi uống chút whiskey lửa đây," Harry nói. "Xấu hổ thay ông không có nó trong bức chân dung."

Severus nhìn lên, một biểu cảm khác lạ hiện ra trên khuôn mặt ông. Ông cau mày một lúc rồi quay lại đọc sách của mình.

"Ai biến ông thành Quý ngài Khó ở rồi?" Harry nói, hoang mang.

"Không gì cả," Severus nói, giọng lạnh như băng.

"Có cái này mới ngầu lắm em mới nghe nói đến," Harry nói. "Nó gọi là giao tiếp á. Chắc là hai ta nên thử?"

Severus thở dài và xoa đầu sống mũi cao của ông. Harry cho ông chút thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ. "Em làm ơn đừng uống rượu ở cạnh ta được không?" ông hỏi.

"Được thôi..." Harry e dè trả lời. "Có lý do tại vì sao không?"

Severus gật đầu. Ông lại thở dài lần nữa. Ông cuộn lấy một lọn tóc bóng dầu trong ngón tay.

"Cha ta thường uống rượu," Severus yên lặng nói. "Ông ta là một con sâu rượu. Nghiện ngập có thể di truyền. Nó... ta có gen đó."

"Em xin lỗi," Harry nói. Cậu cố giữ biểu cảm bình tĩnh và đồng cảm nhất có thể. Nó khiến Harry bất ngờ, bởi vì Severus lúc nào trông cũng như kiểm soát được mọi thứ.

"Nó không đáng bận tâm. Và dù sao thì, em cứ uống nếu em thích." Severus khó xử nói.

Harry lắc đầu. "Thứ em thích là không khiến bạn trai em khó chịu."

"Bạn trai?" Severus châm chọc. "Chúng ta bao nhiêu tuổi rồi, mười hai à?"

"Vậy thì là người yêu nhá?" Harry thử.

Severus cắn môi. Chúng nhợt nhạt, nhưng làn da chuyển hồng dưới răng ông. "Ta cho rằng chúng ta là như vậy."

Harry mỉm cười, ngả người lại về giường mình.

"Em có thể hỏi ông cái này không?" Harry hỏi. Severus gật đầu. "Em không muốn đào bới chuyện cũ," Harry nói, "Nhưng em đang nghĩ là có khi nào đó là lí do ông tức giận lần đó không, lần hồi tháng chín ấy? Khi em đang chế dược chữa chứng nôn nao sau khi say rượu ấy?"

Severus lắc đầu, rồi dừng lại và nghiêng đầu về một bên. "Không. Là một yếu tố khác xảy ra. Nhìn lại chuyện đó, ta nghĩ nó là một phần lí do. Nhưng nguyên nhân chính... chà, nó không liên quan gì tới em hết. Ta đã không công bằng khi công kích em như thế."

Harry nhún vai. "Em vượt qua nó rồi. Và đừng quên, em cũng có nói vài thứ cực kì tồi tệ kinh khủng. Hai bàn tay mới vỗ thành tiếng* mà." Cậu nhún vai lần nữa. "Hãy ngưng nghĩ về nó đi. Em chỉ tò mò thôi."

*Hai bàn tay mới vỗ thành tiếng: ý chỉ lỗi của cả hai người

"Hừm," Severus nói. "Quay lại đọc cuốn tiểu thuyết diễm tình rác rưởi của em đi."

"Nó không phải tiểu thuyết diễm tình," Harry nói. "Ông sẽ thích nếu ông đọc nó. Cảnh nóng cực kỳ tuyệt luôn."

*

Vào một chiều thứ bảy, Harry đang quay trở về từ sân Quidditch. Không khí mùa đông cảm giác thật tuyệt vời, thổi qua má và xuyên qua tóc cậu. Cậu đi trở về phòng mình, mặt khô ráo dễ chịu. Ngay trước khi cậu đi vòng vào góc, cậu đặt chổi xuống và chà xát hai tay với nhau để làm máu lưu thông trở lại. Cậu có thể dùng một bùa giữ ấm, nhưng có gì đó cảm giác rất tinh túy của mùa đông khi có mấy ngón tay lạnh buốt.

Một giọng nói trầm, nhịp nhàng lan ra trong hành lang, một giọng nói cậu ngay lập tức nhận ra là của Severus. Một điệu cười khúc khích cao vút đi cùng với nó - chắc là của người chăn cừu. Tò mò, cậu lén lút thò đầu ra từ góc hành lang, và ngay lập tức nén tiếng cười lại.

Severus đang ngồi tựa lưng vào một cái cây, và một con bò trắng sữa tựa đầu nó lên đùi ông. Severus có một quyển sách để mở, nằm nhẹ trên đầu con bò. Người chăn cừu đang ngồi đối diện ông, may mắn thay là mặc đủ quần áo, một bàn cờ ở giữa hai người. "Tượng đến ô C4," Severus nói, và người chăn cừu di chuyển quân cờ của mình.

"Đó là một bước đi sai lầm," người chăn cừu tự mãn nói.

"Rồi ta sẽ thấy," Severus trả lời, lật một trang trong cuốn sách. Con bò khịt mũi và vùi đầu nó vào sâu hơn trong lòng ông.

Có gì đó rất phi lí, rất thú vị, Harry nghĩ, nhìn Severus thư giãn trong bức tranh người chăn cừu. Harry cười khúc khích và bước đến gần cặp đôi.

Đến gần, cậu có thể thấy là Severus có một ít cỏ ở trên tóc ông.

"Harry!" người chăn cừu vui sướng reo lên. "Cậu không nói với tôi là ông ấy giỏi chơi cờ! Và ông ấy là một người đàn ông lịch thiệp."

Harry nhún vai, nén tiếng cười. "Tôi không biết ông ấy có chơi. Mặc dù tôi đoán là tôi có thể tự cho rằng thế."

Severus vén một lọn tóc ra khỏi tầm nhìn, kéo một mảnh cỏ ra. "Chà," ông nói. "Người chăn cừu chơi cờ đủ giỏi, và ở đây ấm hơn là ở trong khu rừng."

Người chăn cừu gật đầu. "Bức tranh khu rừng biến đổi theo mùa, nhưng ở đây luôn luôn là mùa hạ." Anh ta căng người ra và ngã ngược xuống thảm cỏ. "Nó trông có vẻ như thích ông ấy," anh ta nói, hướng về con bò.

Severus đằng hắng. "Chỉ là vì ta ngồi đủ yên để nó gối đầu lên thôi."

"Tệ thật khi cậu không chơi được cùng chúng tôi," người chăn cừu thở dài.

Harry mỉm cười. "Ổn mà, tôi sẽ để yên hai người chơi tiếp. Đừng có quyến rũ người đàn ông của tôi đấy, anh chăn cừu."

"Như kiểu tôi có thể ấy," người chăn cừu giễu cợt. "Ông ấy rõ ràng chỉ đặt mắt lên mình cậu."

Severus nhướn một bên lông mày. "Phải vậy không?" Harry hỏi. Severus nhún vai, uể oải. "Biết được thì tốt quá," Harry nói. Chơi xong thì vào phòng với em nhé, hửm?"

"Ông biết nó nghĩa là gì mà!" người chăn cừu cười rúc rích. "Harry muốn làm chuyện bậy bạ." Anh ta mở cánh cửa, cười khúc khích mãi. Harry còn chẳng buồn chối. Cậu bắn về phía Snape một cái nháy mắt.

Hết chương 20

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com