TruyenHHH.com

Snarry Sshp Khoi Thuoc

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 2

Trừ lần đầu tiên ra, mỗi lần sau khi làm tình xong, người đàn ông chỉ chừa lại một chút thời gian để cùng điếu thuốc hòa quyện với nhau, thuốc hút hết người đàn ông sẽ trở lại với vẻ ban đầu.

Cậu ngu ngốc không hiểu ý của ông, thường xuyên âm thầm tức giận, chẳng lẽ mình không đủ hấp dẫn ông sao?

Cho đến ngày chiến tranh, cậu đọc ký ức của người đàn ông trong chậu tưởng ký, thời gian cho một điếu thuốc là sự khoan dung lớn nhất mà người đàn ông để lại cho cậu và chính ông.

Ông luôn nghĩ mình là đại diện cho bóng tối và tội lỗi.

Người đàn ông đứng trên tháp thiên văn nhìn cậu cười nói vui vẻ trong khuôn viên trường, cậu nên thuộc về loại ánh sáng này.

Ông nghĩ rằng ông không nên vấy bẩn vẻ đẹp của cậu, chúa cứu thế sẽ bởi vì ông mà từ trên cao rơi xuống, không thể quay đầu.

Cậu đã nhiều lần cố gắng chứng minh cho ông thấy suy nghĩ đó là sai, nhưng ông luôn ngoan cố ngậm miệng, nếp nhăn giữa đôi mày cau có như thể có thể bóp chết muỗi.

Cậu đã từng tức giận, trong cuộc chiến tranh lạnh đơn phương một tháng đó, thái độ thờ ơ của ông khiến cậu tức giận đến mức chấp nhận lời cầu hôn của Ginny.

Khi cậu tỉnh lại, mọi chuyện đã xong xuôi, Nhật báo tiên tri đã công khai chuyện tình của vị chúa cứu thế, mọi người trong gia đình Weasley cũng vui ra mặt, cuối cùng cậu cũng có thể trở thành người nhà với họ một cách danh chính ngôn thuận. Chỉ có Hermione là luôn nhìn cậu với ánh mắt lo lắng.

Cậu không khỏi né tránh ánh mắt của cô, cô nàng biết tuốt nhất định đã đoán được điều gì đó, nhưng sự thật thì không ai biết được, này thật sự là trò đùa hoang đường nhất.

Khi Ginny liên tục ám chỉ rằng cô muốn tiến tới thêm một bước nữa, thời gian kết hôn cũng gần đến, cậu không thể chịu đựng được nữa nên mới nhanh chóng tìm lý do gì đó để bỏ trốn, gõ cánh cửa ở Đường Bàn Xoay.

Giống như buổi tối năm đó, sau khi người đàn ông mở cửa với vẻ mặt thất thần, cậu lao tới, cậu biết chỉ có ông mới thuộc về mình.

Cô ấy không nghi ngờ cậu, dù sao thì chúa cứu thế luôn tràn đầy ý thức đạo đức mạnh mẽ.

Sau nhiều tháng cố gắng, cậu vẫn không thể chịu đựng được, vẫn quay lại gõ cửa nhà ông.

Người đàn ông khoanh tay trước ngực nhìn xuống cậu, sau khi dùng đôi mắt đen nghiêm túc nhìn, cuối cùng ông mở miệng nói: "Thật vinh dự cho ta khi được đích thân chúa cứu thế đến thăm. Xin hỏi giáo sư Độc dược hèn mọn này có thể giúp được gì cho cậu không?"

Cậu giận dữ trừng mắt nhìn ông, rút ​​hộp thuốc lá trong túi ra, vỗ vào ngực người đàn ông, đẩy ông ra và bước vào phòng.

Sương khói lại tràn ngập trong căn nhà ở Đường Bàn Xoay.

Vậy đấy, cậu luôn tranh thủ mọi khoảng thời gian rảnh rỗi hoặc khi cậu kết thúc công việc tăng ca sớm liền đến nhà ông.

Một năm trôi qua, Ginny ám chỉ càng ngày càng thường xuyên, áp lực lừa dối khiến cậu dường như sắp không còn cách nào kháng cự.

Cậu nhìn người đàn ông đang làm việc chăm chỉ, cậu thực sự yêu ông, nhưng không ai có thể giữ làn khói trong chiếc cốc mãi, nó luôn tỏa ra và bay trong không khí tự do, cậu cảm thấy chính mình hít thở không thông.

Quấn chặt đôi chân mảnh khảnh quanh eo người đàn ông, vậy lần cuối hãy làm cho khói nồng.

*

Sau cuộc làm tình kịch liệt, cậu tỉnh dậy nhặt một chiếc áo sơ mi từ gầm giường lên mặc vào, chiều dài của chiếc áo quá rộng so với người, gần như chạm đến đầu gối của cậu, cậu tùy tiện cài nút sau đó thắt lại cà vạt, cái áo rộng thùng thình, nhìn thoáng qua lộ rõ ​​dáng người săn chắc và mảnh khảnh.

Cậu hắt hơi lảo đảo ra khỏi phòng, không đeo kính, dựa vào sự quen thuộc của mình với tòa nhà mà đi đến phòng làm việc, quả nhiên tìm được ông ở đây.

Ông ngồi ở trên sofa bên cạnh, ngón tay thon dài vừa mới khiến cho cậu sung sướng tột độ đang gõ gõ trên chiếc bàn nhỏ, bên cạnh vẫn là điếu thuốc mà cậu ghét vô cùng.

Thấy cậu đến, người đàn ông lặng lẽ châm một điếu thuốc.

Cậu đứng trước mặt người đàn ông không nói một lời, cố chấp nhìn ông bằng đôi mắt xanh lục xinh đẹp, lần cuối cùng, cậu cho ông cơ hội cuối cùng để thổ lộ lòng mình.

Người đàn ông liếc nhìn cậu, nếp nhăn quanh miệng ông nới ra một chút, ông ra hiệu cho cậu lại gần. Đôi mắt màu lục sáng lên một tia sức sống, cậu nhếch lên nụ cười xinh đẹp, muốn tiến lên ôm lấy ông.

Bàn tay ông chặn lại ở giữa, nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực lộ ra ngoài, do dự vuốt ve, cảm giác gần như miêu tả này khiến cho cậu nghiện, không khỏi ưỡn ngực về phía trước, muốn ông chạm vào nhiều hơn nữa.

Cảm giác ấm áp dần dần hạ xuống, thất thường như làn khói sắp tan, tay ông dần dần rời khỏi thân thể cậu, cậu nghi hoặc mở to hai mắt.

Chỉ thấy người đàn ông đang chăm chú cài từng nút áo sơ mi của mình.

Cậu hất tay người đàn ông ra với vẻ mặt âm trầm, kéo mạnh chiếc áo sơ mi trên người ra, những chiếc cúc áo tinh xảo bay tứ tung trên mặt đất.

Cậu trông có vẻ thô bạo nhưng lại nhẹ nhàng nâng đầu ông lên, gần như điên cuồng hôn lấy ông, đưa lưỡi vào khoang miệng không phòng bị của ông, xâm nhập mọi ngóc ngách.

Cậu dùng sức mút mạnh môi của người đàn ông, quấn lấy lưỡi của ông, nhưng ông không đáp lại, cứ ngồi đó một cách thụ động mặc cho cậu hành động.

Một lúc lâu sau, thấy ông vẫn không có phản ứng cậu mới từ từ buông ra, sợi chỉ bạc cứ như vậy dừng ở không trung.

Cậu chán nản nhìn ông, miễn cưỡng cười nói: "Liệu khói có tiếp tục cháy không?"

Người đàn ông kiên định nhìn cậu chằm chằm, dường như không chịu nổi sự khẩn cầu của đôi đồng tử xanh lục ấy, quay đầu đi, dập điếu thuốc vẫn đang cháy dở.

"Cậu biết mà, Potter." Lời nói của ông như những vòng khói đang lơ lửng trong trái tim cậu.

Cậu cười khẩy, đứng dậy khỏi lòng ông, bước ra khỏi phòng.

Người đàn ông nhìn những chiếc cúc áo rơi đầy trên đất, máy móc châm một điếu thuốc khác, ngả đầu ra sau ghế, nhả hết vòng khói này đến vòng khói khác.

Chưa kịp hút hết điếu thuốc, cậu đã ăn mặc chỉnh tề trở lại, uy nghiêm đi về phía ông, mỗi bước chân đều nặng trĩu.

Cậu run rẩy mân mê từng đường nét trên má khiến cậu vô cùng yêu thương của ông, đôi môi ấm áp chặn lấy môi ông, đây là một nụ hôn dịu dàng, cậu sẽ đem hết tình cảm của mình dành cho ông vào trong nụ hôn này.

Tuy rằng còn yêu ông, nhưng có lẽ thật sự nên rời đi, ít nhất cho ông biết được lòng mình, cậu sẽ không lần nào quay đầu lại nữa.

Cuối cùng, cậu hôn nhẹ lên trán ông, vuốt nhẹ nếp nhăn giữa hai lông mày của ông: "Tạm biệt, Snape." Cậu cố gắng nở một nụ cười kiên định.

Người đàn ông bàng hoàng, trong chiến tranh, cậu vẫn còn là một cậu bé cũng nở nụ cười như vậy, cậu làm phép để kiềm chế ông rồi bước đến chiến trường cuối cùng, bình tĩnh đối mặt với cái chết quá sớm của mình.

"Ông không cần thuốc lá, nhiều năm như vậy, ông cũng không thật sự nghiện." cậu cầm lấy hộp thuốc lá, không quay đầu lại rời đi.

Người đàn ông ngồi trên sofa ngơ ngác nhìn bóng dáng rời đi của cậu, đôi lông mày vừa mới được vuốt ve lại cau lại, có thể thấy thái độ lần này của cậu rất kiên quyết.

Nhìn tàn thuốc vừa mới dập tắt, ông chợt hoảng hồn, ông vẫn luôn biết hút thuốc chỉ là một cách để ông trốn tránh cậu, ông chưa bao giờ nghiện thuốc lá.

Ông không muốn cậu bị lây nhiễm bởi bóng tối của chính mình, nhưng ông cũng không nỡ buông tay. Mặc dù ông xấu tính, không cho cậu được bất kỳ sự đảm bảo nào, ông luôn tự tin rằng cậu sẽ quay trở lại, nhưng bây giờ xem ra, ông đã thực sự nghiện, nghiện cậu.

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com