Snarry Hpss Duy Nhat Mot Nguoi
[Snarry - HPSS] Duy nhất một người- Tác giả: Fengyin- Edit: Snitch yêu Vạc Team- Nơi đăng: duy nhất tại W.att-pad- Fandom: Harry Potter- Couple: Snarry - HPSS (Harry Potter x Severus Snape) - Thể loại: Đồng nhân - Nam x Nam, ngọt, HE- Rating: 15+- Giới thiệu: Sau chiến tranh, Harry bảo vệ Snape, cậu hung hăng với mọi người, nhưng trước mặt Snape thì luôn thu nanh vuốt lại, ngoan như một chú cún con.Harry - sau lưng Severus thì hắc hóa, còn trước mặt thì cực kỳ ngoan ngoãn - Potter × Severus - muốn làm trưởng bối - Snape.
***
1.Severus cảm thấy quá trình chết đi có chút lâu, ông nhận ra bản thân vẫn còn ý thức, hơn nữa, thời gian dài, còn cảm thấy có chút đau.2.Severus biết, mình sắp chết.Ông cũng biết, chắc chắn sẽ không có ai nghĩ đến việc cứu ông, nếu có ai còn có thể muốn cứu, thì có lẽ là cụ Dumbledore, nhưng cụ đã chết rồi, chính tay ông đã giết cụ.Thật nực cười, thời gian chờ chết cũng quá lâu đi!? Có lẽ đây là trừng phạt của Merlin dành kẻ sắp xuống địa ngục?Không sao, ông nghĩ, dù sao thì ông cũng sẽ chết.Có lẽ vì sự thư thái hiếm có, khoảng thời gian hiếm hoi không phải nghĩ về bất cứ điều gì trong tương lai, khiến Severus cảm thấy rất hạnh phúc, mặc dù ông sắp chết.Ông nhớ mình đã trao lại kí ức cho Potter, cũng nói ra tội lỗi và cái giá phải trả, ông nghĩ có lẽ ông đã trả hết những gì ông nợ nhà Potter, cũng có thể ông không bao giờ hết nợ được, nhưng cũng không còn quan trọng, ông sắp chết, vì vậy ông không cần lo lắng về điều đó nữa.Những thứ có thể hay không thể buông bỏ, đã đến lúc nên bỏ xuống. Severus cảm thấy nhẹ nhõm.Ông lại nghĩ đến đứa trẻ đó, mặc dù bị ông bắt bẻ đủ đường, biết hết những tội lỗi mà ông đã gây ra, nhưng cậu vẫn tốt bụng như vậy, không nghĩ đến việc giết ông, mà còn cố gắng cứu ông.Quả nhiên, cậu thừa hưởng từ Lily nhiều hơn, ngoài đôi mắt đó.Chắc rồi, ông luôn biết rõ đứa trẻ đó thừa hưởng từ Lily nhiều hơn, nhưng thù hận quá nặng, nó đã vượt qua tình thương vốn đã ít ỏi.Có lẽ ông không nên nghĩ về Potter mọi lúc, nhưng trong mười năm qua, ngoài Potter thì ma dược là thứ ông chú tâm nhất.Hiện tại, ông không có ma dược, cũng không có Potter, Severus cảm thấy có chút tiếc nuối không diễn tả được.Đại khái thời gian đã trôi qua khá lâu, ý thức bắt đầu mơ hồ, ông tưởng tượng thấy hình ảnh bản thân mình đang đứng ngược hướng gió, mắt ông nhắm chặt, chờ cơn gió tiếp theo cuốn mình đi, ông nghĩ, cuối cùng ông cũng được tự do.3.Không hề phòng bị trước, cơn đau như bị Crucio truyền đến, Severus không kiềm được được tiếng rên rỉ, cổ, thắt lưng và chân đều rất đau, ông giãy dụa, mở mắt ra, đối diện ông là đôi mắt màu xanh lá, không phải của Lily.Sau một lúc choáng váng, ông chớp mắt, lặng lẽ bắt đầu quan sát xung quanh. Bài trí quen thuộc, là bệnh thất ở Hogwarts. Hình như ông chưa chết?Nhìn lại, ông thấy chàng trai mắt xanh vẫn đang nhìn chằm chằm mình, "Po...tter?" Chỉ một từ ngắn ngủi, đã khiến ông cảm thấy cổ họng như bị dao cắt, lông mày theo bản năng nhăn lại."Giáo sư, cuối cùng thầy cũng tỉnh."Ông nhìn trong đôi mắt kia có chút sáng ngời, nghe giọng nói bình tĩnh ẩn chút kích động, cảm thấy chàng trai trước mặt đã trưởng thành.Không lưu luyến đôi mắt kia nữa, tầm mắt Severus bắt đầu đánh giá cậu.Mái tóc không còn bù xù, có chút bết nhẹ, nhưng thưa và theo nếp hơn."Giáo sư, em nghĩ tốt hơn hết là thầy không nên nói chuyện, vết thương trên cổ thầy mới bắt đầu lành." Harry nói, giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại, "Thầy đã hôn mê nửa năm rồi, có biến cố, khiến vết thương của thầy kéo dài quá lâu, nhưng sẽ ổn thôi, mọi thứ sẽ ổn thôi..."Severus lắng nghe, đã bao lâu rồi ông không nghe thấy người khác lẩm bẩm những công việc hàng ngày bên tai mình?Một cơn gió thổi qua cửa sổ bên giường, Severus muốn đưa tay lên vuốt thẳng mái tóc rối bù của mình, nhưng lại phát hiện tay đang bị người khác nắm, chủ nhân của bàn tay kia, rất tự nhiên giơ tay khác lên, giúp ông vuốt lại mái tóc bị rối.Harry vẫn đang nói, nhưng Severus không nghe, ông cảm thấy có cái gì đó đã thay đổi, ví dụ như tay ông vẫn đang ở trong tay Harry, hơn nữa ngày càng, càng bị nắm chặt hơn.4.Những ngày sau đó rất yên tĩnh, yên tĩnh đến bất thường.Hầu như Severus không nhìn thấy ai khác ngoài Harry Potter, chỉ cần mở mắt là thấy cậu đang mỉm cười dịu dàng, chăm sóc ông rất cẩn thận.Hơi lạ, một Potter không nên im lặng như vậy, nhưng ông không hỏi, cũng không muốn hỏi.Sau một tuần tịnh dưỡng, miệng vết thương bị độc tố ăn mòn rất nặng đã từ từ lành lại, đến lúc đó Severus mới được phép xuống giường đi lại.Khi ông có thể xuống khỏi giường bệnh, nụ cười đã mất từ lâu xuất hiện trên mặt ông.Mặc dù vết thương trên chân vẫn còn đau thì Severus vẫn cố gắng bước đi, vừa đi lên trước vài bước, vết thương giống như đã nứt ra, trán ông chảy ra mồ hôi lạnh, cả người cũng bắt đầu run rẩy... Trong giây tiếp theo, một bàn tay ôm lấy eo ông, chia sẻ một phần áp lực."Giáo sư, Lương y đã nói thầy nên tập một vài động tác thể dục. Tuy khó, nhưng nó có thể giúp thầy từ từ hồi phục. Thầy đã nằm quá lâu rồi."Cứ như vậy, Severus được đỡ vào trong phòng, ông cũng không kháng cự hay cự tuyệt, nhưng Potter không biết tại sao, rất cứng rắn, không nói lời nào, không phản bác, chỉ đỡ ông.Ông nghĩ, cho dù kỳ quái, Potter vẫn như cũ là Potter, cho dù trở nên trầm ổn bình tĩnh thì cậu vẫn sẽ rất cố chấp, không bao giờ từ bỏ.Ông được dìu đến bên cửa sổ để nghỉ ngơi một lát, bàn tay ôm eo cũng không thả ra mà cọ vào eo ông."Vẫn gầy như vậy."Severus hất bàn tay đang quấy rối ra. "Potter, cậu đang làm cái quái gì vậy?""Chăm sóc thầy.""Không phải hận muốn giết ta sao?""Đã từng."Severus nhìn thấy sự đau khổ hiện lên trong đôi mắt xanh lục kia, mọi câu hỏi chuẩn bị nói ra đột nhiên trở nên vô nghĩa, "Đã xảy ra chuyện gì?""Không có gì," Harry ôm lấy ông, giọng nghẹn ngào, "Chỉ là, đột nhiên nghĩ thông một số chuyện.""Ví dụ?" Bỗng nhiên, Severus cảm thấy người trước mắt vẫn chưa trưởng thành, rất dễ tổn thương, sẽ yếu đuối, sẽ nghĩ đến việc muốn có được một vòng tay vững chắc của trưởng bối, nhưng cậu lại chỉ có một mình.Có vẻ ông là người duy nhất mà Harry có thể gọi là trưởng bối.Một thời gian dài, cái đầu vùi trong ngực ông lắc lắc dụi dụi, Severus thở dài, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, "Qua hết rồi, tất cả đã là quá khứ."5.Sau hơn một tháng dưỡng thương, cơ thể Severus cuối cùng cũng khôi phục lại, nhưng Harry không có ý định rời đi, mà bắt đầu thường xuyên đi ra ngoài, lúc về mang theo một thân khí lạnh, nhưng khi nhìn ông, ánh mắt lại rất dịu dàng.Bọn họ sẽ ngồi cùng nhau, nói chuyện phiếm trong bữa tối, vào ban đêm, Harry sẽ ôm cánh tay ông, nằm cạnh ông trên giường.Ông nhìn nếp nhăn hằn sâu giữa hai chân mày cậu, nhìn cậu cười hạnh phúc nhưng không che giấu nổi vẻ mệt mỏi trong đáy mắt, ông muốn gạt tay cậu ra, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi cậu.Ông nghĩ, cậu vẫn còn là một đứa trẻ, chịu đựng quá nhiều chuyện không nên chịu đựng, trước giờ chưa từng hưởng thụ tình thương, có lẽ, ông sẽ thay thế trưởng bối, cho cậu tình thương?Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng tình hình vẫn không cải thiện chút nào.Vài lần Severus nhìn thấy cậu dùng tay không đấm vào tường, máu chảy đầm đìa, sau đó làm một bùa trị thương đơn giản trước khi quay đầu lại cười với ông.Ông cảm thấy mình không thể cứ ngồi yên, phớt lờ nữa, vì vậy ông ngăn Harry lại."Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, ta đoán, có liên quan gì đến ta."Harry mỉm cười, "Có liên quan đến thầy." Cậu ngồi xuống bên cạnh Severus, tự nhiên nắm lấy tay ông, kéo nó vào lòng chơi đùa.Cậu cúi đầu, hỏi: "Em muốn lấy lòng một người, thầy có cách nào không?""Đó không phải là trọng tâm câu hỏi?""Nhưng nó rất quan trọng đối với em!""Vậy thì chuyện này liên quan gì đến ta?""Bởi vì đó là thầy." Giọng Harry đều đều, giống như cậu đang nói một điều gì đó rất bình thường."Bởi vì đó là thầy, Severus Snape, em muốn làm thầy hạnh phúc."6."Nhưng mà, ta là trưởng bối của cậu." Cuối cùng Severus bình tĩnh lại từ trong sự kinh ngạc, nói ra lời từ chối đầu tiên."Có lẽ cậu chỉ muốn tìm kiếm sự quan tâm của trưởng bối từ ta. Cho dù ta không đủ tiêu chuẩn, nhưng ta lại là lựa chọn cuối cùng.""Có lẽ......"Một nụ hôn đã chặn tất cả những lời tiếp theo của ông."Nếu em chỉ xem thầy là trưởng bối, thì tại sao em lại muốn hôn thầy, tại sao lại muốn ôm thầy?""Nếu em chỉ xem thầy là trưởng bối, thì tại sao mỗi ngày em đều muốn gặp thầy, không muốn thầy rời khỏi tầm mắt em, cũng không muốn rời khỏi tầm mắt thầy?"Harry ôm lấy ông, "Nghe em nói hết đã, em đã dành nửa năm để nghĩ về thầy, nghĩ về mối quan hệ của chúng ta. Em đủ nghiêm túc và biết mình muốn gì.""Chỉ còn thầy."7.Những ngày sau đó, mọi tiếp xúc thể xác đều trở nên trắng trợn.Harry sẽ đánh thức Severus bằng một nụ hôn vào buổi sáng, tận dụng mọi cơ hội có thể để chạm vào đối phương.Tình yêu trong mắt cậu thiêu đốt Severus, cũng thiêu cháy chính bản thân cậu.Họ chào đón vị khách đầu tiên ở đây, Hermione.Ánh mắt Hermione rơi trên người Severus ngay khi cô bước vào, "Giáo sư, em rất vui vì thầy đã khỏe lại."Severus gật đầu, "Có lẽ ta nên tránh đi?" Ánh mắt nhìn về phía Harry, nhưng lại không có ý rời đi."Không, không có giấu thầy chuyện gì đâu." Harry tiếp thu ánh mắt Severus, cười đáp lại, kéo hai người ngồi xuống."Tình hình bên ngoài có chút phức tạp." Hermione nói, "Những gì cậu làm lúc trước khiến mọi người sợ hãi. Bọn tớ đã cố gắng hết sức để loại bỏ ảnh hưởng, nhưng cậu luôn không chịu ra mặt hợp tác. Bọn họ rất lo lắng, hoảng sợ. Đây cũng là lý do tại sao tớ đến tìm cậu... ""Vậy, có chuyện quái gì đã xảy ra." Severus nhìn chằm chằm vào mắt Harry, chờ đợi cậu trả lời."Thực ra, cũng không có vấn đề gì to lớn." Harry trừng lớn mắt, gãi gãi đầu, khoác lên mình vẻ mặt vô tội."Cô Granger, ta cần nói chuyện một mình với Potter." Severus nhẹ giọng ra lệnh đuổi khách, lại lộ ra vẻ tức giận không che giấu, "Có lẽ ta cần nói chuyện rõ với ngài Potter."8."Vậy, thầy đã quyết định chấp nhận sự theo đuổi của em chưa?" Harry nói khi cánh cửa đóng lại."Chuyển chủ đề không giải quyết được vấn đề, Potter," Severus lạnh lùng nói."Nhưng thầy cũng đang chạy trốn." Harry kéo vai Severus, đối mặt với ông."Nó khác nhau.""Không, giống nhau.""Cậu nên đi xử lý tình hình rối rắm bên ngoài.""Thầy lại đang chạy trốn.""..." Severus quay đầu, tầm mắt rơi trên bàn trà, không tiếp tục trả lời.Harry vòng tay ôm lấy bờ vai tiều tụy, "Không có gì to tát cả, chỉ là lời nói từ chối hay chấp nhận em thôi.""Nếu thầy chấp nhận em, em có thể công khai ở bên cạnh thầy. Dù thầy có từ chối, cũng không thành vấn đề. Thật sự, thật sự...em sẽ mặt dày không biết xấu hổ ở bên cạnh thầy..." Đầu Harry dụi vào vai ông, nhỏ giọng, cầu xin.Severus cảm giác được cơ thể trong lòng run rẩy, trên vai có chút ẩm ướt, ông làm sao có thể nhẫn tâm đẩy ra?Ông nghĩ, cho dù rơi vào địa ngục, thì cũng không sao?"Kể cho ta nghe đi, đã có chuyện gì xảy ra?" Severus nói, giọng dịu dàng hơn bao giờ hết, tay đặt lên lưng Harry, vuốt ve nó.9.Một nụ hôn nhẹ rơi xuống môi Severus, dần dần sâu hơn, ông nhắm mắt lại, không kháng cự nữa.Ông thấy hụt hơi, đầu lưỡi bị đối phương chơi đùa đến tê dại, bị ôm chặt trong lồng ngực, không thể giãy ra được.Ông biết mình trốn không thoát.Một nụ hôn dễ dàng khơi gợi dục vọng, Severus hất mạnh tay cậu ra khi nó chạm vào nút cổ áo ông."Cấm được một tấc lại muốn tiến một thước!""Đều nghe thầy.""Vậy thì nói cho ta biết đi, đồ sư tử ngu ngốc, cậu đã làm cái trò gì!""Em chỉ bạo động phép thuật.""Sau đó?""Vô tình làm bị thương vài người.""Sau đó?""Sau đó lại bạo động vài lần.""Sau đó?""Em từng là Trường Sinh Linh Giá của Voldemort.""Tại sao?""Bọn họ đã giấu thầy đi.""Đây là đâu?""Phòng yêu cầu.""Vẫn ngốc như vậy.""Em đã thử cố gắng từ bỏ thầy nhưng không được. Đêm nào, em cũng mơ thấy thầy nằm trong vũng máu, hơi thở thoi thóp. Em mơ thấy thầy bị những kẻ đó hành hạ, dù thầy đã chết...""Đều kết thúc rồi, tất cả đã là quá khứ."10."Cho nên, thầy thực sự muốn cùng em đối mặt với tất cả những gì sắp tới?""Có lẽ, cậu muốn đi một mình?""Không, không phải.""Vậy thì im đi."Severus đi lên phía trước, sau đó đột nhiên dừng lại, "Nếu cậu sợ, ta không ngại cho cậu mượn một góc áo.""Cảm ơn," Harry mỉm cười, nhân cơ hội giật giật góc áo ông, "May có giáo sư đi cùng. Em thật sự rất sợ đấy."Severus nghiêm nghị đi phía trước, Harry cẩn thận theo sau, bọn họ đứng trước mặt mọi người.Severus bình tĩnh chào hỏi, có chút xa cách, Harry ngoan ngoãn đi theo, cười ngốc.Không ai dám đặt câu hỏi liệu Severus có phải là kẻ phản bội hay không?Có Đấng Cứu Thế cẩn thận bảo vệ, thậm chí không tiếc danh tiếng ra tay đánh người, ai dám chất vấn!Nếu có ai có thể khống chế kẻ đã đánh bại Voldemort, đó chỉ có thể là Severus Snape.Nhìn xem, Đấng Cứu Thế đang ngoan ngoãn đi theo ông, ngoan ngoãn chịu kỷ luật, cúi đầu nhận lỗi, đâu có vẻ gì là quái gở, càng chẳng có vẻ gì hung hăng?11.Severus lấy lại cây đũa phép.Họ tách ra khỏi đám đông, đi về hầm."Chúng ta nên rời đi.""Vâng, chúng ta có thể cưỡi chổi bay trong các hẻm núi ở Pháp, khám phá các hang động băng ở Áo, ngắm bình minh và hoàng hôn, ngắm hoa nở, ăn những món ăn ngon từ khắp nơi trên thế giới, du lịch đến mọi quốc gia...""Ý kiến hay, mà cậu có nhiều tiền lắm sao?""Cho nên, xin thầy bao nuôi em, Sev!""Hừ ~ "- Hết truyện -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com