Snarry Harry Va Thang Hoc Tro Genz Xuyen Ve Nam 1976
Sáng sớm Harry lết ra khỏi giường với bộ dạng không thể bệ rạc hơn. Sắc mặt anh tiều tụy vì mất ngủ, râu ria lởm chởm, hai quầng thâm đen thùi nổi rõ dưới con mắt lờ đờ uể oải. Đứng trước gương nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình, Harry tự nhủ sau khi nhìn thấy mình như vậy Snape có còn thích mình hay không. Anh cũng tính toán định mang gương mặt hốc hác này đi ra ngoài nhưng rồi lại nghĩ lại. Snape đã từng thấy bộ dạng tệ hơn của anh rồi. Harry lắc đầu và bắt đầu vệ sinh cá nhân. Tuy đã cạo râu và thay quần áo nhưng sắc mặt của anh vẫn không khá hơn chút nào, hình như còn bị cảm nữa, Harry ho lụ khụ hai tiếng. Tình trạng không tốt của Harry đã khiến y sĩ của Hogwarts, bà Pomfrey, để ý tới."Giáo sư Potter, sắc mặt thầy tệ quá. Có cần tôi khám cho thầy không?""Không cần đâu cảm ơn cô, cô Pomfrey. Tôi chỉ bị cảm chút thôi." Harry cười lắc đầu từ chối."Người trẻ các cậu không coi trọng sức khỏe gì cả." Bà Pomfrey lắc đầu có hơi bất mãn. "Hãy nhìn ông lão Kettleburn mà xem. Sự liều lĩnh của tuổi trẻ đã khiến ông ta mất đi cả một tay và một chân. Bây giờ mới giữa tháng 11 mà đã phải nằm một đống trong bệnh thất rồi. Tôi e là lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí sẽ không có người phụ trách, ít nhất là cho đến khi trời ấm hơn.""Chà! Rừng cấm vào mùa đông cũng khá nguy hiểm cho bọn trẻ. Tôi nghĩ sẽ tạm thời ngưng lớp tự chọn đó vậy." Dumbledore vuốt râu gật gù."Giáo sư Kettleburn luôn khó chịu vào thời điểm này trong năm." giáo sư McGonagall uống một ngụm trà rồi cũng tham gia vào cuộc nói chuyện.Harry ngồi một bên thở phào vì mọi người không còn để ý tới mình nữa. Anh nhanh chóng kết thúc bữa sáng nhạt nhẽo rồi đứng dậy chào mọi người để đến lớp học sớm. Nhưng khi muốn tránh thứ gì nhất thì nó sẽ luôn luôn xuất hiện vào lúc không ngờ tới."Harry""!!!" Harry giật bắn mình nhảy ra sau mấy bước."Thầy sợ tôi?" Snape nhướn mày nói."Không phải. Sao thầy sợ trò được. Ha ha" Harry cười gượng gạo. "Sao trò ra đây sớm thế? Không dùng bữa sáng sao?""Tôi chỉ muốn gặp thầy để nói xin lỗi vì hành động đường đột hôm qua. Xin lỗi vì đã làm thầy hiểu lầm một vài chuyện." Snape nói với chất giọng trầm buồn. Đuôi mắt của cậu hơi cụp xuống, cả người đều toát lên vẻ u buồn, đáng thương."Không..." Harry luống cuống đến gần cậu. "Chỉ là chút bồng bột của tuổi trẻ thôi. Hồi niên thiếu ai chẳng mắc sai lầm chứ. Thầy không trách trò.""Vậy chúng ta quên chuyện đó đi và vẫn như trước nhé." Snape nghiêng đầu nhìn Harry."Được chứ!" Anh vui vẻ gật đầu."Vậy tôi đi trước." Snape đi vài bước bỗng dường như chợt nhớ tới gì đó mà quay lại. "Hôm nay thầy không mang khăn quàng cổ sao?""Hả?" Harry ngơ ngác."Thầy vừa mới khỏi bệnh, không nên để bị nhiễm lạnh mới phải."Vừa nói Snape vừa cởi khăn quàng cổ của mình quàng lên vai Harry, thật tự nhiên như thể đây chỉ là động tác giữa hai người bạn."Cảm ơn trò, Severus." Harry cảm nhận sự ấm áp cùng hương thảo dược vờn quanh liền mỉm cười."Không có gì. À, phải rồi lần trước thầy có nói thầy sẽ dạy tôi Bế quan bí thuật, có thật không?" Snape hỏi."Có chứ." Harry đáp."Vậy hẹn thầy ở thư viện chiều nay nhé. Tôi muốn hỏi thầy một vài điều từ quyển sách ở khu cấm lần trước thầy cho tôi xem."Harry không hề nghi ngờ gì liền gật đầu luôn. Tâm trạng của anh tốt hơn hẳn, bởi anh không cần phải lo nghĩ về vấn đề rối rắm Snape có thích mình hay không nữa. Cũng vì quá phấn chấn mà Harry bỏ qua khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười hài lòng của Snape khi anh đồng ý.Cậu nhìn dáng đi dường như đang nhảy nhót của Harry cho đến khi thầy mất bóng sau ngã rẽ mới quay đầu đi đến lớp độc dược. Vì tới sớm nên trong phòng không có người, Snape mở sách Độc dược nâng cao đọc trước bài học tiếp theo. Chẳng bao lâu sau, những học trò khác cũng bắt đầu tới lớp. Dù đã tập trung vào những trang sách nhưng Snape vẫn nghe được tiếng bước chân bịch bịch dậm mạnh tới gần, chưa cần ngẩng lên đã biết ngay đó là Cassidy.Nó hậm hực bước tới ngồi cạnh Snape tiện tay ném túi sách phịch một cái lên cái ghế còn lại chặn luôn lối vào. Abraham theo phía sau trầm mặc nhìn chỗ ngồi duy nhất của cái bàn, cậu không thể làm được gì đành phải đi lên phía trên ngồi."Hai người cãi nhau à?" Snape hỏi."Ai mà dám cãi." Nó thấp giọng mỉa mai."..." Snape nhún vai không hỏi thêm nữa. Ngoài Harry ra thì cậu không có thói quen xen vào chuyện của người khác.Đúng giờ, giáo sư Slughorn vác cái bụng phệ của ông ta bước vào lớp như thường lệ."Chào các trò, chúng ta vừa mới hoàn thành thuốc làm sạch vết thương vào tuần trước. Tuần này thầy sẽ dạy các trò loại thuốc tuy không ra trong phần thực hành nhưng chắc chắn có trong phần lý thuyết của kì thi NEWT. Tên của nó là thuốc đa dịch.""Lý do nó không được ra trong phần thực hành đó là vì nó cần rất nhiều thời gian để điều chế. Thuốc đa dịch là loại thuốc cực kỳ phức tạp đến nỗi nó có hai phần riêng biệt, mỗi phần đều có các bước khác nhau, chỉ cần gặp vấn đề trong bất cứ bước nào thì tất cả công sức đều đi tong. Khi quá trình nấu hoàn tất, lọ thuốc còn phải được hầm trong một tháng trước khi sử dụng. Nếu thuận lợi, có lẽ chúng ta sẽ hoàn thành nó sau kì nghỉ đông.""Để tránh cho quá trình này không khỏi quá nhàm chán. Thầy nghĩ chúng ta nên có một cuộc thi nho nhỏ giống như lần trước." Slughorn xoa bụng tuyên bố."Ai làm tốt nhất sẽ được Phúc Lạc Dược hả thầy?" Một đứa học trò Ravenclaw hưng phấn hỏi."Ồ không, thầy nghĩ phần thưởng dành cho sự hoàn mỹ của thuốc đa dịch phải nhiều hơn thế." Slughorn cười khúc khích và hài lòng khi nhận được mọi sự chú ý. "Ai có thể thành công làm thành một lọ thuốc đa dịch hoàn chỉnh sẽ được yêu cầu thầy một việc bất kì. Đương nhiên là trong khả năng của thầy rồi.""Nhưng các trò phải hiểu. Với những mối quan hệ thân mật trải dài khắp châu Âu thì khả năng của thầy không chỉ gói gọn trong những việc cỏn con như sửa điểm kiểm tra đâu." Slughorn nói một cách tự mãn."Nào chúng ta bắt đầu..."Đám học trò nháo nhào đi lấy nguyên liệu và bắc vạc lên bếp. Trong lúc đi lấy ruồi cánh ren, một nguyên liệu quan trọng làm thuốc đa dịch, Snape nghĩ về phần thưởng mà Slughorn vừa nói. Một yêu cầu bất kì sao? Trong đầu cậu dần hiện lên một ý tưởng, có lẽ cậu có thể lợi dụng món quà này. Sau khi hạ quyết tâm, Snape trở về chỗ ngồi lên tinh thần cẩn trọng gấp trăm lần bình thường để chú ý điều chế tỉ mỉ thuốc đa dịch lần này.Buổi chiều, sau khi học xong lớp Biến Hình Snape bị Cassidy kéo đến thư viện. Nó đi rất nhanh, thoáng chốc đã cắt đuôi được Abraham. Cả hai chọn cái bàn trong một góc hẻo lánh rồi ngồi xuống, sau đó Cassidy lôi một đống giấy da dê ra khỏi túi sách."Đây là gì vậy?" Snape cầm một tờ lên lẩm nhẩm đọc. "Sổ tay phân hóa.""À, sách giáo dục giới tính vỡ lòng của chúng tôi. Vì vụ lần trước mà Harry bắt tôi chép phạt 10 lần cho nhớ." Mặt nó méo xẹo trả lời."Một cách rất hay để nhớ lâu." Snape gật đầu đồng tình. Một câu nói là nguồn cơn làm khổ biết bao thế hệ Slytherin sau này."Phải rồi, nếu cậu đã phân hóa thì cũng nên đọc luôn đi." Cassidy rút trong đống giấy ra đủ một bản cho Snape.Cậu lật trang đầu tiên bắt đầu đọc. Bỏ qua những thuật ngữ chuyên ngành mới lạ thì có thể tóm gọn lại bằng những ý chính sau."Hệ thống giới tính Alpha, Beta và Omega.""Beta: không có Pheromone. Khả năng sinh sản trung bình.""Alpha: mạnh mẽ và xuất sắc cả về thể năng lẫn trí tuệ. Có Pheromone đặc trưng, dễ dàng bị ảnh hưởng bởi Pheromone của Omega. Không có khả năng sinh sản""Omega: Có Pheromone dẫn dụ Alpha. Thể nhược, dễ mang thai, khả năng sinh sản cao..."Con ngươi của Snape co rụt nhìn chằm chằm vào hai chữ 'mang thai'."Đàn ông có thể mang thai?" Snape khàn giọng hỏi."Chỗ chúng tôi không phân biệt nam nữ. Đàn ông hay phụ nữ gì thì đã là Omega cũng có khả năng mang thai thôi." Cassidy vừa viết vừa giải thích."Cho nên... lúc cậu nói Harry có thể sinh ra cậu..." Snape bỗng chốc cảm thấy hô hấp của mình nặng dần."Đúng rồi đấy." Nó nhún vai. "Tôi là cái gì? Alpha, Beta hay Omega?" Snape thắc mắc."Cậu ngửi được mùi Pheromone của Harry, đó là dấu hiệu phân hóa đầu tiên. Sau đó tuyến thể sau gáy phát triển, nếu cậu phân hóa thành Omega hay Alpha thì sẽ bắt đầu phát ra mùi Pheromone đặc trưng." Cassidy nói rồi ghé vào Snape chun mũi hít hít. Dù ngửi cỡ nào thì ngoài mùi thảo dược đắng chát quen thuộc ra thì chẳng có mùi nào khác. Nó lắc đầu bảo."Tôi không ngửi được mùi gì cả. Chắc cậu là Beta rồi." Cassidy không thấy lạ lắm, dù sao Beta chiếm tới 80% dân số."Vậy sao?" Snape nhỏ giọng thì thầm, ngón tay miết nhẹ lên từ 'đánh dấu' có chút tiếc nuối thở than.Cassidy thấy cậu như vậy liền nói."Thực ra Omega không nhất thiết phải đi chung với Alpha. Có những cặp đôi BetaOmega đấy. Tôi đã từng gặp rồi. Cô chú bán trà sữa ở gần tu viện của tôi. Chú ấy đỉnh lắm luôn, những ai dám phiền vợ chú thì đều bị đánh đuổi đi hết.""Bảo vệ bạn đời là nghĩa vụ của người đàn ông. Không phải chuyện gì đáng tuyên dương." Snape đáp lại. Đôi mắt đen sẫm xẹt qua một tia lạnh lẽo. Beta thì sao, chỉ cần có đủ năng lực, cậu không tin mình không thể bảo vệ Harry."Nhưng mà..." Cassidy cắn bút nghiêng đầu nghĩ, chú bán trà sữa mới là Omega nha."Không có nhưng gì hết." Snape không cho nó nói hết câu. Cậu thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy."Tôi có hẹn với Harry. Đã đến giờ rồi, tôi đi trước."Snape vốn định đi ra cửa thư viện đón Harry thì đã thấy thầy đang nói chuyện với bà Pince."Harry""Trò đã tới rồi à? Chúng ta đi thôi."Harry mỉm cười vẫy tay. Hôm nay vẫn như cũ, anh đưa Snape đến khu sách cấm dưới con mắt như chim ưng của bà thủ thư viện."Để xem... Lần trước thầy cho trò xem là cuốn này." Harry rút một quyển sách và đưa cho Snape nhưng cậu không nhận lấy mà chỉ chắp tay ra sau lưng nói với vẻ đương nhiên."Bà Pince đã nói không một quyển sách nào được rời khỏi tay thầy. Tôi nghĩ chúng ta nên tôn trọng điều đó.""Ưm..." Harry có hơi chần chừ nhưng anh vẫn mở sách đưa qua cho Snape cùng xem. Cánh tay anh cố vươn thật dài, cố gắng để không đụng chạm vào cậu.Snape tỏ ra khá lịch sự và phối hợp đứng cách anh một khoảng. Nhưng thời gian dần trôi, theo những cuộc thảo luận ngày một hăng say cùng với bắp tay nhức mỏi, cái khoảng cách ban đầu giữa hai người chẳng mấy chốc thu hẹp dần, hẹp dần. Gần đến độ, tóc mai cả hai quyện vào nhau, má kề má, vai kề vai.Khi Harry lấy lại tinh thần thì cảm giác được trên cổ anh đang có một luồng hơi thở ấm áp đều đặn thổi lên khiến gáy của anh ngứa ngáy không thôi. Cả người Harry bỗng cứng đờ vội vàng bước ra xa. Anh nhìn Snape liền thấy cậu cũng đang nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu nhìn mình. Harry tự trách mình đã quá đa nghi, Snape đã nói đó chỉ là hiểu lầm. Việc anh cứ nghĩ ngợi lung tung thế này sẽ khiến cậu tổn thương mất."Thực xin lỗi, thầy chỉ là..." Harry ngắc ngứ tìm kiếm lý do."Thầy mệt rồi phải không? Mặt của thầy tái quá." Snape nhíu mày nói."À... Đúng là có hơi mệt nhưng không sao đâu." Harry sờ sờ mặt mình lắc đầu."Chúng ta nghỉ ở đây đi, thầy vẫn còn bệnh đừng cố sức." Snape nhíu mày có chút đau lòng vươn tay chạm vào gò má hơi hóp vào của Harry.Chỉ chạm vào một chút mà da thịt anh đã tê dại như có luồng điện chạy qua, dưới sự kích thích nhỏ bé này làn da lộ ra bên ngoài bất giác đã hiện lên những hạt nhỏ li ti, lỗ chân lông dựng đứng."Vậy thầy đi trước." Harry ngửa cổ về phía sau tránh đi bàn tay của Snape quay đầu bước đi như chạy trốn.Snape vừa nhìn theo hướng Harry biến mất vừa xoa nhẹ đầu ngón tay chạm vào Harry. Khẽ đặt nó lên môi cảm hương vị ngọt ngào quẩn quanh nơi đầu lưỡi, Snape phát ra một tiếng thở dài chưa thỏa mãn."Omega của tôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com