Snarry Dinh Menh Tu Vong Xoay Thoi Khong
Mãi đến khuya, Harry mới trở lại cái ổ nhỏ của mình dưới hầm. Đúng như Dumbledore dự doán, trên hành trình di chuyển của chuyến tàu tốc hành, bọn họ lại gặp tập kích. Một bầy giám ngục - loài sinh vật núp dưới áo chùng và ăn cảm xúc hạnh phúc của con người - bao vây lấy toàn bộ toa xe khiến không ít học sinh ngất đi tại chỗ. May mắn những giáo sư đi cùng đều giỏi bùa hộ mệnh mới xua chúng tan đi được. Harry cảm thấy hơi khó hiểu với hành động đó của Voldemort. Giờ đây, hành động của gã càng lúc càng khó đoán. Kế nữa, sau khi đánh đuổi bọn giám ngục, họ lại chiến đấu thêm một lần nữa ngay trạm dừng của ga tàu hỏa.Ngày nhập học căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc. Đáng buồn nhất là có hai đứa trẻ đã mất mạng. Số bị thương cũng nhiều nên thầy hiệu trưởng quyết định dời buổi tiệc chào mừng lại một giờ để bà Pomfrey và một số học sinh được huấn luyện chữa thương cho bọn trẻ. Harry đến văn phòng Hiệu trưởng báo cáo chi tiết tình huống trên đường đi và chờ đợi ông viết thư thương tiếc báo tin cho gia đình hai đứa trẻ xấu số.Quá nhiều sự kiện diễn ra trong ngày làm bữa tiệc chào đón chẳng còn rộn ràng tiếng cười nói như mọi khi. Trong đôi mắt của những đứa trẻ từ lớn nhất tới nhỏ nhất đều nặng nề nỗi hoảng loạn và sầu não. Bất giác, Harry bật ra một tiếng thở dài. Cậu vẫn chưa tắm rửa. Đứng trước hai cánh cửa phòng ngủ nằm liền kề có màu nâu sẫm, Harry nghĩ ngợi vài giây rồi quyết định chọn cánh cửa bên trái. Đó là phòng của Snape. Như một con thú nhớ bạn tình, cậu vội vàng kéo cửa tủ quần áo của Snape, chọn một cái áo ngủ mà cậu cho rằng còn dính chút mùi hương của ông, vùi mặt vào bộ đồ mà hít lấy một hơi thiệt sâu. Cậu vô thức dụi đầu vào cái áo như thể đang dụi đầu vào lòng ngực rộng lớn của Snape. Giá mà người yêu của cậu ở đây ngay lúc này. Harry cảm thấy mệt mỏi và bơ vơ quá. Tần ngần trước cửa tủ thêm một lúc rồi cậu cũng đi vào nhà tắm để tắm rửa. Bồn nước đã được thêm đầy nước ấm. Thầm cảm thán về sự chu đáo của đám gia tinh, Harry lột phăng bộ áo chùng phù thủy trên người, trầm mình vào trong bồn. Tiếng thở dài thỏa mãn phát khỏi mũi cậu mà hai mắt thì cứ díu lại.Harry không chắc mình có ngủ hay không. Có thể vì mệt mỏi quá mức nên cậu thiêm thiếp đi trong bồn tắm. Có tiếng gọi quen thuộc vang bên tai nhưng giọng nói ấm áp đó khiến cậu càng thấy an tâm mà rơi vào giấc ngủ sâu hơn. Cậu lại nghe có tiếng thở dài loáng thoáng rồi đột ngột cả cơ thể cậu bị kéo ra khỏi nước. Có cánh tay đỡ sau lưng cậu, còn cánh tay còn lại luồn dưới hai gối. Cảm giác đung đưa diễn ra ngắn ngủi đến nỗi cậu còn chưa kịp thấy lạnh thì đã có thứ gì đó chà lau trên cơ thể. Kế đó, cậu được đặt xuống cái nệm mềm mại có mùi hương thân thuộc.Đáng lý ra, với hàng loạt động tác như vậy, cậu phải thức mới đúng. Nhưng cậu không phát ra nổi một chút xíu đề phòng nào với kẻ đó. Cậu có cảm tưởng tâm tư của người nó như bện thành một mạng nhện dính lấy cậu, bao trùm lấy tư tưởng cậu, đan xen chằng chéo lấy tình cảm trong lòng cậu. Không biết tại sao, người đó không mặc áo ngủ vào cho cậu mà chỉ phủ cái chăn dày lên người. Thoáng chốc, hơi ấm tỏa ra từ người đó rút đi, tiếng bước chân xa dần khiến sống mũi cậu cay xè. Bất thình lình, tiếng nước ào ào phát ra từ nhà tắm dội tắt chút cảm xúc mong manh vừa ngỏm dậy, thay vào đó là chút khấp khởi chờ mong những điều có thể diễn ra kế tiếp.- Dậy đi thằng nhóc láo cá. Tôi biết em thức từ khi tôi xuất hiện rồi.Snape khoát hờ cái áo ngủ mà Harry để sẵn trong nhà tắm - đã được yếm bùa phóng to, dùng khăn tắm lau đi mớ nước nhĩu lỏng tỏng trên mái tóc dài thườn thượt của mình. Ông tắm vội nhưng tắm kỹ. Mùi xà phòng thơm ngát chui vào mũi Harry khiến cậu không nhịn được nụ cười ma mãnh. Cậu bật dậy, nhào vào người Snape mà hét lên:- Em nhớ ông chết đi được! Em cứ tưởng mình nằm mơ kìa!- Nào có giấc mơ này phục vụ tận tình được như tôi hả, Harry?Snape dừng hai hơi thở để cân nhắc tình huống. Harry đã treo lủng lẳng trên người ông và nếu vẫn đứng lau tóc thì chỉ có mình mệt, vậy nên ông dùng bùa điều khiển cái khăn bay về nhà tắm, còn mình thì bế thốc Harry lên, thảy mạnh xuống giường. Trên người Harry chẳng có một mảnh vải che chắn. Nhìn cơ thể lõa lồ căng tràn sức sống đang phơi bày ngay trước mặt, hai mắt Snape tối sầm lại. Người yêu nhỏ của ông không phải là một chàng trai rụt rè. Màu phơn phớt hồng trên hai gò má cậu phỏng chừng cũng vì háo hức hoặc kích động mà ra. Snape thoáng thở dài, buông bỏ xiềng xích ràng buộc mình bấy lâu.Ông dịu dàng áp lên người Harry, mặc kệ bàn tay gấp gáp đến vụng về của cậu mò mẫm lên lồng ngực săn chắc của mình. Cậu bé vội vàng kéo tuột chiếc áo ngủ của ông xuống, lộ ra bả vai với hai bắp tay căng phòng, cuồn cuồn. Đổi lại là hơi thở nóng hổi phà vào xương quai xanh của cậu. Snape cắn một cái lên vùng ngực mà ông cho rằng gợi cảm nhất trên cơ thể người yêu, rồi mút lấy nó như mút chái cherry chín mọng, ngon lành. Có tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ cổ họng cậu bé. Cảm thấy ngọn lửa dục vọng trong mình sẽ khó kiềm chế nếu cậu cứ phát ra âm thanh mờ ám như vậy, Snape chồm lên, nuốt lấy môi Harry. Nụ hôn của ông mạnh mẽ, bạo dạn và chiếm hữu đến mức linh hồn của Harry như cũng bị nuốt mất. Cậu bị nụ hôn xâm chiếm đầu óc, không hề nhận ra phía dưới của mình đã bị một ngón tay của Snape xâm nhập. Ông không muốn Harry nhận ra mình đã nín nhịn lâu thế nào và vất vả ra sau. Thuốc bôi trơn có chứa một ít bạc hà khiến cảm giác tê mát chậm rãi truyền lên trung khu thần kinh cậu bé. Harry khẽ rùng mình. Hai bàn tay đặt hờ trên lưng Snape bấu lại, cào một đường ngắn xuống bả vai của ông.Thêm một ngón tay nữa chậm rãi luồn vào trong. Dương vật của Snape nãy giờ cứ nảy lên liên tục. Dịch từ đầu khất rỉ ra, nhĩu xuống đùi Harry mà cậu còn không hay biết. Bất chợt, cậu bé mắt xanh rên lớn một tiếng, ưỡn hết vùng hông lên cao. Dương vật của cậu dựng đứng lên, hai cánh tay cậu thì ôm ghì lấy cổ người đàn ông đang đè trên người mình. Snape vẫn hôn Harry. Có mùi rỉ sét lan ra trong khoang miệng. Có lẽ là cậu cắn ông vì quá thoải mái, hoặc sự va chạm kịch liệt dẫn tới rách da. Nhưng ai mà quan tâm chứ?Đã ngón tay thứ ba chen vào và di chuyển nhanh dần như cách người ta giao hợp. Thuốc bôi trơn theo chuyển động đó mà trào ra, phát ra tiếng phầm phập dâm dục.Harry không nhịn được nữa. Mấy tiếng nức nở cứ phát ra từ trong cổ họng của cậu. Cậu đẩy nhẹ Snape ra, để môi của hai người rời khỏi nhau. Cậu giục với cái giọng khàn khàn:- Vào đi, xin ông đấy!Snape khựng lại. Hai bên lỗ tai ông như có tiếng nổ khiến nó ù đi. Snape nghĩ mình sẽ chết hoặc phát điên vì thằng nhóc này mất thôi. Dù vậy, ông vẫn dịu dàng hôn nhẹ lên môi Harry cái nữa. Đoạn, ông nhỏm người dậy, rút tay ra khỏi người Harry. Ông cầm lấy dương vật của mình, cẩn thận đẩy vào trong cái lỗ đang khép mở. Nó quá lớn so với cái lỗ. Ông phải đẩy vào một chút, lại lui ra, rồi mới nông vào chút nữa. Snape sợ Harry khó chịu nên lại bôi ướt hết dương vật bằng thuốc bôi trơn. Snape hoàn toàn quên trong loại thuốc mà chính ông đặc chế này có pha một chút hợp chất kích thích nhẹ, để người giao hợp dễ dàng khơi dậy cảm giác sung sướng hơn. Harry có cảm tưởng như phía dưới mình có hàng chục con kiến đang bò, nhột nhạt khó chịu. Cậu ưỡn người ra, đẩy hong về phía cái dương vật khốn nạn cứ nhấp nhử làm cậu thèm khát đó. Thú thật thì Harry đã trông chờ khoảnh khắc này quá lâu. Cậu cho rằng đó là một trong những quy trình quan trọng và cần thiết có thể xếp trên cả một hôn lễ hay lời cầu hôn (cậu hoàn toàn quên mình đã được cầu hôn dưới sự chứng kiến của tất cả các vị phù thủy có địa vị vào một ngàn năm trước). Trước khi được phép ngủ cùng Snape, cậu sẽ không thể thoát khỏi nỗi hoài nghi mơ hồ rằng Snape vẫn còn xem cậu như con cháu trong nhà. Khoảng cách tuổi tác khiến cậu thiếu hụt cảm giác tự tin trong mối quan hệ giữa cả hai.Khoảnh khắc dương vật của Snape đẩy hết toàn bộ vào bên trong Harry, một giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, lăn dài xuống thái dương. Cậu nhoẻn miệng cười, nói vào tai Snape:- Chơi em đi, Sev! Em là của ông!...Cả đêm qua chắc chắn là đêm điên cuồng nhất trong cuộc đời Harry. Cậu bị sự dịu dàng mà táo bạo của Snape đẩy lên cao trào mấy lần không nhớ được. Ban đầu, cậu còn có sức hùa với ông, thậm chí trèo lên người ông mà di chuyển nhưng càng về sau, cậu càng mất sức. Lần cuối cùng, trong trí nhớ mơ hồ của cậu, cả hai ngâm mình trong bồn nước ấm, Snape vừa chà lau cơ thể đầy dấu vết mà ông để lại, vừa nhẹ nhàng nâng mông cậu lên rồi nhấn nó xuống cái dương vật vẫn còn dựng đứng của ông. Sóng nước dập dềnh và sự di chuyển có quy luật khiến cậu rã rời rồi thiếp đi trong ngực Snape.Sáng ra, cậu thức dậy theo đúng đồng hồ sinh học. Chỉ có cơn mệt còn ngấm trong tư tưởng chứ thân thể cậu thì hoàn toàn khỏe mạnh. Harry chợt giật bắn. Cậu bật người ngồi dậy, nhìn một vòng xung quanh căn phòng. Không có dấu vết để lại của Snape. Chẳng lẽ...Cậu tung chăn, nhìn xuống cơ thể vẫn lõa lồ của mình. Hàng tá vết cắn từ ngực dọc xuống bụng dưới và những vết xanh tím khiến hai bả vai đang bạnh ra của cậu thõng xuống. Cậu thở phào nhẹ nhõm vì đó không phải là một giấc mơ. Thử nhúc nhích vài cái, xác nhận thể trạng của mình hoàn toàn không thành vấn đề, cậu lại ngọt ngào mà cảm thán về sự chu đáo của người yêu. Đoạn, cậu liếc nhìn sang chiếc bàn đặt đèn ngủ. Có một tờ giấy nhắn. Đó là thói quen của Snape nếu ông cần đi đâu đó mà Harry vẫn chưa thức. Trong giấy viết:"Người yêu nhỏ của tôi,Việc của tôi đang tới những giây phút quyết định. Rồi chúng ta sẽ sớm đoàn tụ, đừng quá nhớ mong.Tái bút: Cảm ơn em vì món quà. Tôi nghĩ suốt gần bốn mươi năm nay, đó là món quà ngon miệng và tuyệt vời nhất. Người yêu của em,Severus Snape".Cảm giác xấu hổ đến muộn khiến hai gò má cậu đỏ ửng lên rồi nhanh chóng lan ra khắp cả người. Ước chừng, nếu có Snape ở đây, cả hai lại khó có thể bắt đầu ngày mới đoàng hoàng được.___Awwww //v\\
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com