TruyenHHH.com

Snarry Be Cuong Thi Nho Du Hoc Hogwarts

Cấm túc với Umbridge là một trải nghiệm kinh hoàng mà bất cứ học trò nào trong Hogwarts cũng không mong mình sẽ trải qua mà cũng rất ít người biết thực tế loại cấm túc đó là gì. Căn phòng chật chội và ngột ngạt, tràn ngập những vật trang trí lòe loẹt và sến sẩm, phủ giấy dán tường màu hồng chóe, cây bút lông ngỗng ếm bùa phép chỉ được viết bởi máu của người cầm... Tất cả đều đã trở thành một trong những cơn ác mộng hàng đêm của Harry.

Ngoài hai người bạn thân, Harry không nói với ai về trải nghiệm khủng khiếp này. Hermione luôn muốn cậu báo cáo chuyện đó với hiệu trưởng Dumbledore hoặc là chủ nhiệm McGonagall, nhưng Harry không muốn làm phiền bất cứ ai. Cho dù vết cắt trên mu bàn tay cậu cứ rách rồi lại lành, vết thương sâu đến tận xương cậu cũng không nói, cậu chịu đựng, cậu không muốn ai bởi vì cậu mà bị đuổi việc hay bị trục xuất. Sự im lặng cũng chính là thứ mà cậu mang ra để phản kháng lại Umbridge. Đó là những ý nghĩ chống đỡ Harry qua từng đêm cấm túc mỏi mệt. Để giờ đây khi cánh cửa gỗ sồi nặng nề, sơn màu hồng phấn kẽo kẹt mở ra, tất cả những cố gắng của cậu gần như sụp đổ khi Harry nhìn vào phía trong.

"Lin?"

Tiếng hét lớn đầy ngạc nhiên xen lẫn tức giận vang lên khiến hai người trong phòng giật mình. Lin ngẩng đầu lên khỏi bàn giấy nhìn ra sau ngơ ngác gọi.

"Harry?"

"Thật không có phép tắc, trò Potter." Umbridge nhíu mày. "Lại đây, chắc trò cũng biết phải làm gì rồi phải không?"

Harry bặm chặt môi đi tới ngồi cạnh Lin. Chỉ cần liếc sang bên cạnh là cậu có thể thấy dòng chữ 'Tôi phải nghe lời' chạy dọc trên mu bàn tay trắng nõn của Lin. Vết thương sắc nét không hề bị sưng đỏ mà hiện lên một màu đen khác thường. Đây chắc chắn lại là một loại bùa phép ghê tởm nào đó của Umbridge, Harry siết chặt nắm tay nghĩ.

Xoẹt!

Đầu nhọn của cây bút lông ngỗng vạch một đường thật dài đỏ chót trên tờ giấy da dê. Cùng lúc đó trên cánh tay của Harry cũng xuất hiện một vết rách bén ngọt. Máu rỉ ra từ vết thương phát ra mùi tanh rỉ sét.

"Tại sao? Tại sao em ấy lại ở chỗ này?" Harry nghiến răng hỏi.

"Trò Lin phải ở đây do sự bất tuân mệnh lệnh khi tôi đã cấm trò ấy mang quá nhiều trang sức không cần thiết nhiều lần nhưng trò Lin không tuân thủ. Vì thế trò ấy đã vi phạm vào nội quy quy định cách ăn mặc của học trò." Umbridge mỉm cười cất lên chất giọng dịu dàng.

"Nội quy không cấm học sinh mang trang sức khi đi học." Harry tức giận nói.

"Giờ thì có rồi đấy." Umbridge nhướn mày. "Hãy yên lặng và hoàn thành cấm túc của trò đi, Potter. Nếu không..." Bà ta dừng lại đôi chút trong đôi mắt ti hí ánh lên một tia tà ác hả hê. "Cấm túc của trò Lin sẽ phải kéo dài đến hết học kì này."

"Bà không được làm thế." Harry gào lên.

"Ồ? Thật đáng tiếc nhưng tôi có thể." Umbridge cười một cách ngọt ngào.

Harry siết chặt cây bút trong tay cúi đầu.

'Tôi không được nói dối', Harry viết. Vết cắt trên mu bàn tay của cậu tách ra và bắt đầu ăn vào da thịt.

Tôi không được nói dối. Vết cắt ăn sâu hơn, nhức nhối và đau xé.

Tôi không được nói dối. Máu chảy xuống cổ tay thành dòng thấm ướt mảnh giấy da dê.

Tôi không được nói dối.

Tôi không được nói dối.

Harry không ngẩng đầu lên một lần nào. Bên tai cậu vang lên tiếng sột soạt của ngòi bút cào vào giấy lại giống như móng vuốt sắc bén cấu vào tâm cậu rách bươm.

Không biết đã qua bao lâu, chất giọng lảnh lót từ tốn của Umbridge vang lên.

"Xem xem hai trò đã hiểu được thông điệp của riêng mình chưa nào?"

Bà ta nhón hai ngón tay cầm tờ giấy của Harry lên và nhíu mày ghét bỏ khi nó bị dây bẩn bởi cơ man là máu đỏ tươi, ngay cả những dòng chữ dày đặc 'Tôi không được nói dối.' cũng không thể nhìn rõ được nữa.

Umbridge liếc nhìn mu bàn tay nứt toác không thể hồi phục của Harry, một nụ cười toét ra trên cái miệng rộng nhão nhoẹt của bà ta.

"Đau lắm, phải không?" Bà ta nhẹ nhàng nói sau đó chuyển sang Lin ngồi bên cạnh và không vui khi trông thấy gương mặt bình thản có phần hơi ngây ngẩn như đang thả hồn đâu đâu của nó.

Tờ giấy da dê trước mặt nó đầy tràn chỉnh tề hàng loạt dòng chữ 'Tôi phải nghe lời' màu nâu sậm gần như ngả sang màu đen. Umbridge vươn những ngón tay ngắn cũn lông lá của bà ta về phía tay nó đưa lên cao và ghé sát gương mặt to bạnh vào đó mà quan sát.

"Bà làm cái gì?" Harry nhảy dựng lên giật ngược cánh tay của Lin về phía mình rồi dòm bà ta chằm chằm.

"Rất tốt, trò Lin." Bà ta nói. "Hôm nay mong rằng trò đã học được một bài học quý giá. Hy vọng trò sẽ không bao giờ vi phạm quy tắc nữa."

"Tôi không thể tháo chúng ra." Lin nói.

"Chẳng có gì là không thể cả. Ngày mai tôi không muốn nhìn thấy mớ trang sức ấy nữa. Nếu trò còn cố chấp đeo tôi sẽ buộc phải thi hành những biện pháp mạnh hơn. Ví dụ như tịch thu." Umbridge nhướn mày.

"Bà không thể làm thế. Những thứ này đều là của mẹ Lin." Harry tức giận hét.

"Thế thì trò lên khuyên trò ấy cất giữ đám trang sức ấy cho cẩn thận, trò Potter. Bây giờ hai trò có thể đi được rồi." Umbridge vẫy tay.

Harry nắm tay Lin và rời khỏi căn phòng ghê tởm này nhanh nhất có thể. Đến tận khi đưa nó đến trước lối xuống hầm thì cậu mới dừng lại.

"Thật xin lỗi." Cậu quỳ một gối xuống nắm lấy tay Lin nhìn vết thương tím đen trên tay nó, ấm ách nói.

"Tại sao?" Lin nghiêng đầu hỏi.

"Là tại anh. Vì anh nên em mới bị mụ ta nhắm vào." Harry đáp, trong giọng nói xen lẫn chút nức nở mơ hồ.

"Là tôi vi phạm quy định mà." Lin khó hiểu.

"Đó chỉ là lý do vớ vẩn của mụ ta thôi." Harry đau lòng xoa nhẹ vết thương trên mu bàn tay trắng trẻo.

"Anh..." Lin ngập ngừng. "Anh lo lắng cho tôi sao?"

Harry gật đầu.

"Đừng lo. Tôi không sao. Không đau một chút nào." Lin hơi mím môi cười.

"Sao có thể không đau." Harry la lên. "Em phải báo cho... báo cho Snape biết việc này. Ông ta là chủ nhiệm của nhà Slytherin. Ông ta nhất định không để em cấm túc nữa."

"Còn anh thì sao? Anh không báo cho chủ nhiệm nhà của anh mà." Lin hỏi. Nó đã nhìn thấy vết thương trên tay Harry được một thời gian.

"Anh không muốn cô McGonagall bị đuổi việc." Harry siết chặt nắm tay.

"Tôi rất thích giáo sư Snape nên tôi cũng không muốn ông ấy bị mất việc. Dù sao tôi cũng không đau." Lin nói.

"Sao em lại thích ông ta chớ?" Harry nhíu mày.

"Thầy ấy tốt mà."

"Nhưng mà..." Harry còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị Lin cắt ngang.

"Tôi thật sự không đau đâu. Cám ơn anh, Harry." Lin vươn bàn tay múp míp vỗ vỗ mái tóc xù của Harry một chút rồi quay đầu đi xuống cầu thang dẫn tới ký túc xá Slytherin.

Harry đứng một mình giữa hành lang tối om, vết thương trên tay cậu càng thêm nhức nhối.

...

Khi Harry trở về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor cũng đã gần nửa đêm. Tay cậu bây giờ đã chảy máu rất nhiều đến nỗi thấm ướt cả cái khăn mà cậu dùng để bịt vết thương.

"Harry, tay cậu tệ quá."

"Hermione? Ron? Hai cậu chưa ngủ?" Trong lòng Harry chợt dâng lên chút ấm áp khi nhìn thấy hai người bạn thân thiết vẫn còn đang chờ mình.

"Đây" Hermione lo lắng nói và đưa một cái hũ nhỏ đựng một chất lỏng màu vàng về phía Harry. "Hãy ngâm tay vào, nó là nước lọc từ nước ngâm vòi của con Murtlap, nó có lợi cho cậu đó."

Harry đưa cánh tay đầy máu đau nhức vào cái hũ và cảm thấy một cảm giác dễ chịu lạ thường. Con mèo Crookshanks của Hermione cọ vào chân cậu, gừ gừ rõ to phóng lên nhảy vào lòng Harry và cuộn tròn nằm yên.

"Cám ơn." Cậu nói với vẻ biết ơn. Trong lúc tay phải đang ngâm, Harry gãi tai con Crookshanks bằng tay trái.

"Tớ vẫn nghĩ là cậu nên báo lại về việc này," Ron nhỏ nhẹ nói.

Mọi khi Harry đều lắc đầu từ chối nhưng lần này cậu lại trầm ngâm im lặng. Hermione nhạy cảm bắt được sự thay đổi nhỏ này.

"Có chuyện gì vậy Harry?"

"Mình gặp Lin." Harry mệt mỏi nhắm mắt.

"Lin?" Ron và Hermione nhìn nhau.

"Ở văn phòng Umbridge, Lin cũng bị cấm túc tối nay."

"Sao bà ta có thể?" Hermione ôm miệng thốt lên. "Lin chỉ là đứa nhỏ năm nhất."

"Mụ ta nói Lin vi phạm nội quy. Nhưng mình biết em ấy là vì mình mới bị mụ ta và đám chó săn nhắm tới." Harry siết chặt nắm tay. Cậu còn có Hermione và Ron chờ đợi với hũ nước Murtlap nhưng Lin chỉ có một mình. Harry hoài nghi sẽ có bất cứ ai trong nhà rắn hỗ trợ em ấy.

"Chúng ta phải cho mọi người biết chuyện kinh tởm mà Umbridge làm." Hermione quyết tâm nói.

"Đúng vậy, ngày mai chúng ta đi báo với cô McGonagall." Ron gật mạnh đầu.

"Các cậu quên chuyện Umbridge làm với giáo sư Trelawney rồi sao? Mình nghi ngờ cô McGonagall có thể làm gì mụ ta." Cậu mím môi chần chừ. Cơn đau đầu lại kéo đến khuấy loạn bộ não của Harry nhưng cậu vẫn cố gắng nghĩ cách.

Cậu nhất định phải làm gì đó.

Nếu chỉ có một mình cậu, Harry có thể chịu đựng mọi bất công, ác ý nhắm vào mình nhưng hiện tại cậu đã liên lụy một đứa trẻ vô tội.

Cậu nhất định sẽ không để Umbridge làm hại tới Lin một lần nữa.

Gân xanh trên trán Harry nổi rõ, đương lúc cậu gồng mình chống chọi với cơn đau đầu thì Hermione vỗ vỗ bả vai Harry.

"Chúng ta phải để mọi người biết chuyện này."

"Nhưng làm sao mới được. Ngay cả Bộ trưởng cũng đứng về phía mụ ta." Ron ôm đầu thống khổ nói.

"Tất cả phụ huynh đều không biết tình hình bên trong Hogwarts. Umbridge kiểm soát mọi thư từ vào ra khỏi trường." Hermione trầm ngâm.

"Cái đó chẳng phải chúng ta đều rõ sao?" Ron khó hiểu.

"Nhưng Lin thì khác." Hermione nheo mắt. "Cô Luna đang ở ngay tại Hogsmeade, nếu như nhờ cô ấy phanh phui tình hình ở trong trường lúc này thì sao? Có lẽ không thể thay đổi được Đạo luật giáo dục của Bộ Pháp Thuật nhưng chắc chắn Umbridge không thể sử dụng hình phạt xác thịt vô tội vạ lên học trò thế này nữa."

"Đúng vậy, chúng ta có thể nhờ cô Luna." Harry bừng tỉnh.

Càng nghĩ càng thấy đúng, Harry và cả bọn lên tinh thần trở về phòng ngủ. Cậu càng thêm mong chờ tới đợt đi Hogsmeade tiếp theo, ngay cả vết thương rướm máu trên cánh tay cũng dường như không còn đau đớn nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com