TruyenHHH.com

Snarry Be Cuong Thi Nho Du Hoc Hogwarts

Học kỳ mới ở Hogwarts đã bắt đầu. Snape quay trở lại với guồng quay quen thuộc: giảng dạy, chế tạo độc dược, giám sát học sinh, và đối đầu với những trò nghịch ngợm của đám nhóc Gryffindor.

Nhưng dù bận rộn đến đâu, Snape vẫn không thể nào quên được con mèo đen nhỏ.

Trong những giờ giảng bài, hắn vẫn vô thức đưa tay lên, chạm vào đầu gối của mình, nơi con mèo nhỏ thường cuộn tròn ngủ. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự trống trải lạnh lẽo.

Mỗi khi khoác chiếc áo choàng quen thuộc, hắn lại nhớ đến cảm giác ấm áp, mềm mại khi con mèo nhỏ treo mình trên vạt áo, dụi dụi đầu vào cổ hắn, kêu meo meo đòi hắn ôm.

Giờ đây, hành lang vắng lặng dẫn về phòng làm việc của hắn chỉ còn lại những bước chân đơn độc, thiếu vắng tiếng mèo kêu mềm nhũn êm tai. Căn phòng đầy ắp mùi hương thảo dược của hắn cũng trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết.

Snape giấu kín nỗi nhớ trong đôi mắt đen láy, lạnh lùng, tiếp tục sống trong vỏ bọc Snape khó gần, nghiêm khắc mà mọi người đều quen thuộc.

Snape không nói thật với Dumbledore về tình trạng của con mèo đen nhỏ. Nhưng đối với chủ nhân thực sự của con mèo, Lin, hắn buộc phải nói ra sự thật.

Vào một buổi tối, khi đang kiểm tra lời nguyền trên tay Lin trong phòng làm việc riêng, Snape nói với nó.

"Con mèo của trò... đã mất rồi."

Giọng nói của hắn trầm lặng, ánh mắt hắn tránh nhìn Lin.

"Ta... xin lỗi." Hắn nói tiếp. "Vì đã không thể chăm sóc Harry tốt hơn."

Lin ngơ ngác ngẩng đầu, anh Harry đã chết đâu? Nhưng sau đó, nó chợt nhận ra, Snape đang nói về con mèo đen nhỏ, chứ không phải Harry Potter.

"À...Vâng." Nó gật đầu một cách thờ ơ.

Snape nhíu mày hơi bất mãn với thái độ dửng dưng của Lin. Nhưng rồi, hắn lại im lặng. Hắn không muốn nói nhiều thêm về chuyện này.

Cùng lúc đó, trên tháp Gryffindor, Harry trằn trọc trên giường, lăn lộn qua lại mãi không thể ngủ. Ký ức về những tháng ngày làm mèo bên cạnh Snape cứ hiện về, day dứt trong tâm trí cậu.

Cậu nhớ Snape da diết. Nhớ bàn tay gầy guộc nhưng ấm áp của ông vuốt ve bộ lông cậu mỗi đêm. Nhớ giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của ông khi rì rầm đọc những cuốn sách độc dược dù cậu chẳng thể hoàn toàn hiểu hết.

Tiếng cười đùa của đám bạn cùng phòng, tiếng trò chuyện rì rầm khe khẽ, tiếng lật sách sột soạt... tất cả những âm thanh náo nhiệt quen thuộc của phòng ký túc xá Gryffindor từng là điều Harry yêu thích, giờ đây lại khiến cậu khó chịu, ngột ngạt đến bức bối.

Cậu muốn được trở lại căn phòng đầy ắp mùi hương thảo dược của Snape. Cậu muốn được cuộn tròn trên đầu gối của ông, yên lặng hưởng thụ những ngón tay thon dài tái nhợt ấy vỗ về.

Nỗi nhớ Snape trào dâng trong lòng Harry như một cơn sóng dữ dội, cuốn trôi cậu vào hố sâu của sự cô đơn và khao khát.

Sáng hôm sau lại giống như mấy ngày gần đây, harry lại đeo hai bọng mắt thâm sì đi học. Giấc ngủ chập chờn đã khiến cậu cảm thấy mệt mỏi và uể oải.

Hermione nhìn thấy Harry, cô bé lo lắng hỏi:

"Cậu sao vậy, Harry? Trông cậu mệt mỏi quá."

"Mình ổn." Harry cố gắng mỉm cười. "Chỉ là... khó ngủ một chút thôi."

Cậu không muốn nói cho Hermione biết sự thật, càng không muốn Hermione lo lắng cho mình.

Cả ngày hôm đó, Harry dường như lơ đễnh trong các tiết học. Tâm trí cậu luôn lảng vảng đâu đó.

Nhưng gần đến buổi chiều, tinh thần cậu trở nên phấn chấn hơn. Bởi vì hôm nay cậu có tiết học Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám với Snape.

Sắp được gặp thầy rồi! Harry có chút hơi háo hức trong tiết Độc Dược cuối cùng của buổi sáng.

Cậu vui mừng đến nỗi không nhận ra chiếc vạc của mình đang sôi ục ục và bắn tung tóe ra xung quanh.

"Harry! Cẩn thận!" Hermione hét lên.

Harry giật mình, bật người ra sau, tránh né những giọt dung dịch độc dược nóng hổi đang bắn tung tóe.

"Ai... ai làm vậy?" Cậu ngay lập tức trừng mắt về phía Draco Malfoy nhưng cậu ta đang nói chuyện với giáo sư Slughorn . Cả hai cũng đang khá ngạc nhiên khi nhìn về phía bên này.

"Harry..." Hermione nhíu mày trách móc. "Cậu lại không chú ý trong giờ học nữa rồi."

"Không phải mình!" Harry lắc đầu nhìn Hermione. "Ai đó đã phá vạc của mình."

Cậu quay đầu nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra kẻ đã gây ra chuyện này.

Và rồi cậu nhìn thấy.

Ron đang ngồi ở bàn bên cạnh, cậu ta cúi gằm mặt xuống, tránh nhìn Harry.

"Ron Weasley! Sao cậu dám?!" Hermione rống lên. Cô tức giận nhìn Ron, trên mặt là vẻ không thể tin nổi.

"Cái gì chứ?" Ron trừng mắt nhìn Hermione chối đây đẩy. "Không phải tôi làm."

"Cậu còn dám chối?!" Hermione cầm một mẩu giấy nhỏ trên bàn lên, ném vào người Ron. "Cái gì đây? Pháo hoa của tiệm Weasley's Wizard Wheezes! Cậu nghĩ tôi không nhận ra sao?"

"Tiệm bán đồ công khai mà." Ron nhún vai nói với giọng dửng dưng. "Ai chả mua được."

"Cậu..." Hermione tức giận đến nỗi nói không ra lời.

"Thôi bỏ đi, Hermione." Harry nói nhỏ, cậu kéo tay Hermione lại.

"Cậu ấy... không đáng để cậu phải bận tâm đâu." Cậu nói.

Giáo sư Slughorn tiến đến bên cạnh Harry và Hermione, ông ấy nhìn vào trong chiếc vạc đang bốc khói nghi ngút của Harry, sau đó thở dài.

"Ôi chao..." Ông ấy nói. "Thật đáng tiếc. Nó đã gần hoàn thành rồi mà."

Những cuốn sách và tập vở của Harry đều bị dính dung dịch thuốc văng vào, chúng bị cháy xém, rách nát, không thể sử dụng được nữa.

"Dọn dẹp đi, trò Potter." Giáo sư Slughorn nói. "Thầy nghĩ trong tủ còn vài cuốn sách cũ, trò có thể tạm thời dùng chúng."

Harry gật đầu, cậu lầm lũi dọn dẹp bãi chiến trường do Ron gây ra. Sau đó, cậu tiến đến chiếc tủ gỗ cũ kỹ trong góc phòng, cậu mở tủ ra, tìm kiếm cuốn sách Độc Được Cao Cấp.

Cậu với lấy một cuốn sách cũ kỹ ở trên kệ cao nhất, thổi bụi, mở cuốn sách ra. Harry giật mình khi nhìn thấy... những dòng chữ quen thuộc trên lề trang sách.

Đó là chữ viết tay của Snape.

Harry trừng mắt, cẩn thận quan sát những dòng chữ trong cuốn sách. Cậu không nhận lầm, đây chính là chữ viết của Snape!

Tuy nó khác với nét chữ cẩn thận, gọn gàng mà thầy thường dùng để phê chữa bài tập, nhưng khi còn là mèo, Harry đã từng nhìn thấy chữ viết thường ngày, hơi nghệch ngoạc của Snape. Và nó giống hệt như chữ viết trong cuốn sách này!

Trên bìa cuốn sách cũ kỹ, là một dòng chữ đã phai mờ:

Tài sản của Hoàng Tử Lai

Tim Harry bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cậu vui mừng như bắt được vàng.

Harry ôm chặt lấy cuốn sách, quay trở về chỗ ngồi. Cậu cúi đầu xuống, che giấu nụ cười thoáng hiện trên môi. Trong lòng cậu, dâng lên một niềm vui sướng khó tả, giống như cậu vừa khám phá ra một bí mật nhỏ bé, chỉ riêng mình cậu biết.

Ngay cả việc Ron vừa phá hoại chiếc vạc của cậu, cậu cũng không còn bận tâm đến nữa. Đối với cậu giờ đây Ron chẳng còn quan trọng.

Bây giờ, điều quan trọng nhất... là cuốn sách này. Cuốn sách của Snape.

Tiết Độc Dược cuối cùng cũng kết thúc. Sau giờ ăn trưa, Harry vội vã thu dọn sách vở, háo hức chạy đến lớp học Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám. Cậu đến sớm hơn mọi khi, chọn một chỗ ngồi ở gần cuối lớp, bên cạnh cửa sổ.

Thời gian chờ đợi luôn dài dằng dặc hơn bao giờ hết.

Cuối cùng, cánh cửa lớp học cũng bật mở. Snape bước vào lớp, áo chùng đen dài tung bay phía sau như một cơn gió lốc. Gương mặt Snape lạnh lùng như thường lệ. Hắn quét mắt nhìn lướt qua lớp học, dừng lại một chút ở chỗ Harry.

"Xem ra hôm nay chúng ta có một thành viên khá hiếm có tham gia lớp học." Snape nhếch mép cười khẩy.

"Một thiên tài hôn mê hơn nửa năm... vẫn có thể đạt kết quả cao trong kỳ thi OWLs." Hắn châm chọc. "Thật đáng khâm phục."

Snape bước lên bục giảng, đặt cuốn sách giáo khoa xuống bàn. Hắn nhìn Harry bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Chắc hẳn vị thiên tài của chúng ta có thể cho ta biết làm thế nào để phân biệt Hồn ma và Âm thi, phải không?"

Hermione ngồi bên cạnh Harry nhíu mày.

"Giáo sư Snape! Đó là kiến thức của năm thứ sáu... Harry đã bỏ lỡ năm học vừa rồi, cậu ấy chưa học bài này." Cô vội vã kêu lên

Snape phớt lờ Hermione, ánh mắt lạnh lùng của hắn chỉa thẳng vào Harry không hề dịu đi.

Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía Harry. Có người lo lắng cho cậu, có người lại hả hê chờ xem cậu bị làm khó.

Harry không quan tâm người khác nhìn cậu ra sao. Cậu ngơ ngác nhìn Snape , ánh mắt lạnh lùng của hắn đâm vào tim cậu đau nhói.

"Âm thi... là một xác chết được thổi sinh khí vào bởi pháp sư Hắc ám." Harry hít một hơi thật sâu chậm rãi trả lời. "Nó không phải là người sống. Nó chỉ là một con rối, tuân theo mệnh lệnh của kẻ đã tạo ra nó."

"Còn hồn ma..." Cậu nói tiếp. "Là dấu vết của một linh hồn đã khuất còn lưu lại trên trần gian, thưa thầy."

Snape nhìn chằm chằm vào Harry một lúc lâu, ánh mắt hắn toát lên vẻ khó hiểu hiếm thấy. Cuối cùng, hắn nói.

"Đúng vậy, Potter."

Cả lớp học đều ngạc nhiên. Họ không ngờ là Harry lại trả lời được câu hỏi khó như vậy.

"Nhưng..." Snape tiếp tục. "Ta muốn biết rõ hơn. Sự khác biệt, ngoại trừ nguồn gốc của chúng, Potter?"

Harry lại cảm thấy tim mình như thắt lại.

"Giáo sư Snape" Hermione bất bình. "Harry đã trả lời đúng rồi mà."

Snape lại phớt lờ Hermione. Hắn vẫn nhìn Harry, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Harry hít một hơi thật sâu, cậu cố gắng tập trung suy nghĩ.

Cậu nhớ lại những gì đã học được từ những tháng ngày làm mèo bên cạnh Snape.

"Âm thi... chúng trông như những cái xác không hồn. Chúng không có cảm xúc, không có suy nghĩ. Chúng chỉ biết tuân theo mệnh lệnh. Chúng rất nguy hiểm, bởi vì chúng không biết đau, không biết sợ."

Cậu ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp:

"Còn hồn ma... thì ngược lại. Chúng vẫn giữ lại được một chút ký ức và tính cách khi còn sống. Chúng có thể cảm nhận được cảm xúc, chúng có thể suy nghĩ, và chúng có thể... lựa chọn hành động của mình."

"Xuất sắc, Potter." Snape không thể không thừa nhận.

Những tràng pháo tay vang lên từ phía các học sinh Gryffindor. Snape quay lại, trừng mắt nhìn họ.

"Im lặng!" Hắn gầm lên.

Cả lớp học lập tức trở nên im phăng phắc.

"Tuy nhiên, Potter," Snape quay lại nhìn Harry bằng ánh mắt thách thức. "Muốn học tốt môn học này không chỉ dựa vào lý thuyết suông. Chúng ta còn cần phải thực hành?"

"Thực hành ạ?" Harry hơi ngạc nhiên.

"Phải." Snape gật đầu. "Ta muốn thấy... trò sử dụng Bùa chú Không Âm thanh. Lên đây."

Snape chỉ tay về phía bục giảng.

Harry do dự một chút, sau đó cậu đứng dậy, bước lên bục giảng.

"Quy tắc như sau," Snape giơ cây đũa phép lên. "Ta sẽ tấn công, còn trò sẽ phòng thủ."

Cả lớp học nín thở, chờ xem điều gì sẽ xảy ra. Họ biết rằng, giáo sư Snape là một phù thủy rất mạnh và... cực kỳ ghét Harry.

"Sẵn sàng chưa, Potter?" Snape lạnh lùng hỏi.

"Vâng ạ." Harry thấp thỏm cầm chặt cây đũa phép.

Snape không nói gì thêm, hắn nhanh chóng vung đũa phép, phóng một lời nguyền về phía Harry.

Harry phản ứng nhanh nhẹn. Cậu tập trung tinh thần, nhẩm thần chú trong đầu, và vung đũa phép lên đúng lúc lời nguyền của Snape bay đến.

Một lá chắn vô hình xuất hiện trước mặt Harry, chặn lại lời nguyền.

Không một âm thanh nào phát ra.

Cả lớp học đều trợn tròn mắt, kinh ngạc. Họ không tin nổi là Harry lại có thể chặn được lời nguyền của giáo sư Snape một cách dễ dàng như vậy.

Snape tiếp tục tấn công Harry. Hắn sử dụng nhiều loại bùa chú khác nhau, nhưng Harry đều chặn được tất cả.

Cuối cùng, Snape buộc phải dừng tay.

"Đủ rồi, Potter." Hắn nói, giọng hắn lạnh lùng. "Trò có thể về chỗ."

Hắn không thể không thừa nhận rằng Potter có chút tài năng.

Harry cúi đầu chào Snape, sau đó quay trở về chỗ ngồi.

"Lão Snape keo kiệt quá!" Dean quay sang nói nhỏ. "Nếu là giáo viên khác... chắc chắn họ sẽ cộng cho Harry năm mươi điểm."

"Phải đấy." Mấy đứa học sinh khác đồng tình. "Harry đã làm rất tốt."

Hermione chờ Harry trở về liền hưng phấn hỏi

"Cậu làm thế nào vậy, Harry? Cậu chặn được tất cả bùa chú của giáo sư Snape mà không phát ra một âm thanh nào."

"Phải đấy, Harry. Chia sẻ chút bí quyết cho anh em đi nào." Dean chen miệng vào.

Harry mỉm cười, nhưng nụ cười của cậu có chút buồn bã.

"Không có bí quyết gì cả." Cậu đáp. "Chỉ là... mình đã phải im lặng rất lâu. Cho nên quen thôi."

Tốn không ít thời gian, bây giờ Snape bắt đầu bài giảng của mình. Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của hắn vang vọng trong lớp học. Hắn nói về Âm thi, về cách phân biệt chúng với hồn ma, về sự nguy hiểm của chúng, và cách đối phó với chúng. Hắn giảng bài một cách thuần thục, chuyên nghiệp, như thể đó chỉ là một bài học bình thường trong hàng trăm bài học mà hắn đã dạy.

Trong suốt buổi học, hắn không nhìn Harry lấy một lần.

Harry ngồi bên dưới, im lặng nghe Snape giảng bài. Nhưng cậu không thể tập trung vào bài học. Tâm trí cậu đang rối bời.

Nỗi buồn và thất vọng trào dâng trong lòng cậu như một cơn sóng. Cậu đã mong đợi được gặp lại Snape biết bao. Cậu đã mong đợi... thầy sẽ nhìn cậu, sẽ nói chuyện với cậu, sẽ dành cho cậu một chút quan tâm, dù chỉ là một cái nhìn, một nụ cười... như khi cậu còn là con mèo đen nhỏ.

Nhưng mà không phải.

Đối với Snape, cậu chỉ là Harry Potter. Một học sinh bình thường trong lớp học.

"Có lẽ... mình đã quá ngây thơ." Harry thầm nghĩ.

Làm sao thầy ấy có thể quan tâm đến cậu được? Cậu chỉ là một đứa nhóc phiền phức, con của người đã từng bắt nạt thầy.

Harry cúi gằm mặt xuống, che giấu nỗi đớn đau trong đáy mắt. Thực ra từ rất lâu, cậu đã nhận ra... tình cảm của cậu dành cho Snape đã vượt xa tình cảm của một học trò dành cho giáo viên.

Và điều đó... khiến cậu cảm thấy bất lực.

Snape không bao giờ chấp nhận tình cảm của cậu.

Sẽ không bao giờ...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com