TruyenHHH.com

Snarry Be Cuong Thi Nho Du Hoc Hogwarts

Sau khi ông Arthur kêu lên, Harry thế mới biết người đàn ông có lông mày rậm và mái tóc nâu xám trông như bờm sư tử này là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật mới nhận chức gần đây.

Rufus Scrimgeour chống cây gậy, đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười với mọi người.

"Xin thứ lỗi cho sự đường đột này," ông ta nói khi thấy ánh mắt dò xét của Molly Weasley, nụ cười trên mặt ông ta càng thêm rạng rỡ. "Percy và tôi đang làm việc ở gần đây, và chúng tôi nghe nói Harry Potter đang gặp rắc rối."

Percy đứng thẳng như khúc gỗ bên cạnh Scrimgeour trông ngượng ngịu, và nhìn chằm chằm mọi người. Ông Arthur quan sát anh ta bằng gương mặt lạnh như đá.

"Cám ơn ngài, Bộ trưởng." Harry gật đầu.
Dù ông ta ở đây vì bất cứ lý do gì nhưng việc ông giúp đỡ cậu là thật.

"Harry Potter," Scrimgeour nói. "Ta có thể nói chuyện riêng với cháu một lúc được không?"

Molly nhíu mày. Bà ấy không muốn để Harry ở lại một mình với Scrimgeour.

"Có chuyện gì thì cứ nói ngay đây, thưa Bộ trưởng." Bà ấy nói.

"Đó là chuyện riêng tư, bà Weasley ạ." Scrimgeour nói.

"Không sao đâu, bác Molly." Harry nhìn Molly trấn an. "Cháu có thể tự lo liệu được."

Molly do dự một lúc, sau đó bà ấy gật đầu. Bà ấy dắt Ron và Arthur rời khỏi căn phòng. Percy vẫn đứng im lặng bên cạnh Scrimgeour.

"Ta đã muốn gặp cháu rất lâu rồi, Harry Potter." Scrimgeour nói. "Cháu có biết không?"

"Dạ không." Harry nói thật.

"Ừ, phải." Scrimgeour nói. "Đã từ rất lâu rồi. Nhưng giáo sư Dumbledore đã giữ cháu rất kỹ."

Ông ta cẩn thận chọn lời.

"Tất nhiên là... sau những gì cháu đã trải qua... Đặc biệt là... việc cháu đã sống lại..."

Ông chờ một lúc để Harry nói, nhưng cậu đã không hé miệng, vì thế ông nói tiếp, "Ta đã cảm thấy rất tiếc khi nghe tin cháu gặp nạn. Thật tốt vì cháu vẫn ở đây và không bị sao hết.

Harry vẫn chẳng nói gì, chỉ chờ đợi.

"Tin đồn về cháu đã lan truyền khắp nơi." Scrimgeour nói. "À, tất nhiên là cả hai ta đều biết rằng, chuyện đã bị thêu dệt ra sao... về lời tiên tri... về việc cháu là Người Được Chọn..."

Ông ta nhìn Harry, ánh mắt ông ta dò xét.

"Nói thật cho ta biết, Harry Potter," ông ta nói. "Cháu đã làm thế nào để sống sót? Rõ ràng là cháu đã được tuyên bố là đã chết."

"Cháu không hẳn đã chết. Chỉ gần chết thôi. Một giấc ngủ dài. Chỉ như vậy." Harry đáp gọn lỏn.

"Ta chắc rằng cụ Dumbledore đã bàn bạc vấn đề này với cháu rồi phải không?"

"Chuyện gì cơ ạ?" Harry nhíu mày.

"Vậy cụ Dumbledore đã nói gì với cháu, Harry?" Scrimgeour hỏi ngược lại.

Harry bắt đầu khó chịu với cuộc nói chuyện không đâu vào đâu này.

"Cháu xin lỗi nhưng rốt cuộc ngài muốn nói về cái gì thế?"

"À, một số chuyện riêng tư giống như là..." Scrimgeous cố giữ cho giọng nói thật nhỏ nhẹ và thân thiện hết mức có thể . "Ồ, đương nhiên, nếu đó là chuyện riêng tư thì ta không bắt cháu phải tiết lộ đâu... không, không đâu... nhưng dù sao thì, đó có thực sự là chuyện cháu là Người Được Chọn hay không vậy?"

Harry phải nghĩ đi nghĩ lại hơn một vài giây trước khi trả lời, "Cháu thực sự không hiểu ý của ngài là gì, thưa Bộ trưởng."

"Ờ, đương nhiên, đối với cháu thì đây là một vấn đề hết sức to lớn," Scrimgeour nói và cười. "Nhưng đối với cộng đồng phù thủy thì ... nó là cả một sự nhận thức, phải không? Đó là những gì mà mọi người tin là nó quan trọng."

"Mọi người tin rằng, cháu là Người Được Chọn, Harry ạ." Scrimgeour nói. "Họ nghĩ rằng, cháu là một người hùng - và tất nhiên, cháu là một người hùng thực sự, dù có được 'chọn' hay không! Cháu đã đối mặt với Kẻ-mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy bao nhiêu lần rồi? À, dù sao thì..."

Ông ta không chờ Harry trả lời, ông ta tiếp tục nói:

"Điều quan trọng là, cháu là biểu tượng của niềm hy vọng đối với rất nhiều người, Harry. Cái ý nghĩ rằng... có một người được 'chọn' để tiêu diệt Kẻ-mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy... nó khiến cho mọi người cảm thấy phấn chấn. Và... ta không thể yêu cầu cháu làm gì cả, nhưng ta biết rằng cháu hiểu ý ta, cháu sẽ suy nghĩ kỹ về việc này... ừm, gần như là trách nhiệm của cháu, để cùng Bộ Pháp Thuật giúp đỡ mọi người yên tâm hơn."

"Cháu e là đã khiến cho ngài thất vọng rồi, thưa Bộ trưởng." Harry lắc đầu. "Cháu nghĩ cháu chẳng là ai cả. Rất nhiều người đã chiến đấu với Kẻ-mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy. Có khi là từ trước khi cháu sinh ra. Còn cháu chẳng qua chỉ là một đứa ăn may thậm chí còn chưa vượt qua được kỳ thi OWLs."

"À, về chuyện đó..." Scrimgeour gõ gõ cây gậy chống xuống sàn nhà. "Ta nghĩ... ta sẽ sắp xếp cho cháu thi OWLs vào đầu học kỳ tới."

"Tổ chức thi OWLs cho riêng cháu?" Harry nhíu mày. "Chuyện đó chưa từng xảy ra trước đây."

"Chà, nói sao nhỉ?" Scrimgeour cười cười. "Những người đặc biệt như cháu thì luôn có một vài đặc quyền. Cháu nên làm quen với điều đó đi, Harry à."

"Cũng đừng lo lắng về bài thi," ông ta nói tiếp. "Ta sẽ sắp xếp riêng cho cháu. Ta nghĩ rằng... một kết quả thi tốt chắc chắn sẽ khiến cho người dân cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều."

Harry không hiểu tại sao kết quả bài thi OWLs của cậu lại khiến cho người dân cảm thấy yên tâm hơn, nhưng mà, nếu như có thể thi sớm hơn, thì cậu cũng không từ chối. Dù sao thì cậu cũng không muốn học thấp hơn bạn bè của mình một năm.

Chuyện đến đây liền kết thúc Scrimgeour dẫn Harry ra ngoài.

"Cháu còn muốn làm gì nữa không, Harry?" Scrimgeour hỏi.

"Cháu muốn đến ngân hàng rút tiền." Harry đáp.

"Được rồi." Scrimgeour gật đầu. Ông ta quay sang những Thần Sáng đang đứng gần đó.

"Hãy hộ tống Harry Potter và ông bà Weasley đến Gringotts." Ông ta ra lệnh.

"Vâng, thưa Bộ trưởng." Các Thần Sáng đồng thanh đáp.

Họ mở cửa, dẫn Harry, Arthur, Molly và Ron ra khỏi trụ sở an ninh. Percy vẫn ở lại với Scrimgeour nhìn theo ba mẹ và em trai rời đi.

Harry đến Gringotts rút một lượng lớn Galeons từ trong kho bạc của mình, một phần trong số đó được cậu đổi thành Bảng Anh.

"Cậu... cậu giàu thế này sao, Harry?" Ron trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn núi vàng trong căn hầm của Harry.

Harry chỉ mỉm cười, không nói gì. Cậu không biết phải giải thích thế nào về số tài sản khổng lồ mà cha mẹ cậu để lại.

Tin tức về sự xuất hiện của Harry ở Hẻm Xéo nhanh chóng lan truyền. Ngày càng có nhiều người tụ tập trước cửa ngân hàng Gringotts. Họ muốn nhìn thấy Harry Potter, "Kẻ Được Chọn" sống lại.

Harry nhìn thấy đám đông ngày càng ồn ào bên ngoài, liền sợ hãi từ bỏ ý định đi mua quà cho Snape. Cậu không muốn gây ra một cuộc hỗn loạn nữa.

"Chúng ta đi thôi." Cậu nói với ông bà Weasley.

Họ nhanh chóng rời khỏi ngân hàng, len lỏi qua đám đông, và quay trở lại chiếc xe hơi của Arthur, thoát khỏi Hẻm Xéo trong gang tấc.

Trên đường trở về, Harry mệt mỏi ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại. Vì vậy nên Harry không nhận ra sự kỳ lạ của Ron, cậu ta chỉ im lặng nhìn Harry, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

...

Kỳ nghỉ đông trôi qua nhanh chóng. Sắp đến lúc Harry phải trở lại Hogwarts.

Cậu xách vali bước ra khỏi nhà, Arthur đang đợi cậu ở bên ngoài với chiếc xe hơi xanh lá quen thuộc.

"Chào bác Arthur." Harry nói.

"Chào Harry." Arthur mỉm cười. "Sẵn sàng chưa?"

"Vâng ạ." Harry gật đầu. Cậu quay lại, vẫy tay chào tạm biệt dì dượng sau đó quay người, bước lên xe.

Đúng lúc đó, Petunia bỗng nhiên chạy ra khỏi nhà, bà ấy hét lên:

"Harry! Chờ đã!"

Harry giật mình, quay lại nhìn Petunia.

"Có chuyện gì vậy ạ?" Cậu hỏi.

Petunia chạy đến bên cạnh xe thở hổn hển.

"Số tiền... số tiền kia..." Bà run rẩy hỏi. "Mày... mày lấy ở đâu ra vậy?"

"Là tiền của cháu." Harry nói. "Cháu muốn bù đắp cho dì... vì đã chăm sóc cháu trong suốt thời gian qua."

"Bù đắp?" Petunia nhìn Harry bằng ánh mắt phức tạp. "Vậy... là mày sẽ không trở về nữa ư?"

Harry im lặng, cậu không biết phải trả lời thế nào.

"Chúng tao nuôi mày mấy năm qua... chưa bao giờ cần tiền của mày cả!" Petunia rống lên. "Mày cũng giống như mẹ của mày! Đi tới cái thế giới phù thủy chết tiệt đó... rồi biến mất biệt tăm! Đến khi tao biết tin... thì chỉ còn lại một thằng nhóc nằm trong tã và một bức thư báo tử!"

Petunia khóc nấc lên.

"Tao... tao còn không được gặp em gái tao lần cuối..." Bà nghẹn ngào. "Tao không cần tiền của mày, đồ vô ơn!"

Harry nhìn Petunia khóc, cậu cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Cậu hiểu rằng, dù cho dì Petunia có đối xử với cậu tệ đến mức nào đi nữa, thì bà ấy vẫn luôn yêu thương em gái của mình, và cậu... chính là kỷ vật duy nhất còn sót lại của Lily.

"Dì Petunia..."

Harry bước đến gần Petunia, ôm chầm lấy bà ấy.

"Cháu... xin lỗi." Cậu nói. "Cháu không có ý khiến dì buồn."

"Cháu sẽ trở lại."

"Cháu hứa... cháu sẽ trở lại."

Harry buông Petunia ra, lau vội nước mắt trên má, sau đó cậu quay lại, bước lên xe của Arthur.

"Chào bác Molly, chào Ron, chào Ginny." Cậu nói.

Molly mỉm cười với Harry, bà ấy vỗ nhẹ lên đầu cậu. Ginny cũng vẫy tay chào Harry, gương mặt cô bé rạng rỡ.

Ron thì ngồi im lặng bên cạnh Ginny, cậu ta gật đầu nhẹ với Harry, nhưng vẻ mặt cậu ta trông xa lắc và gượng gạo.

Sân ga chín ba phần tư đông đúc như mọi khi. Học sinh Hogwarts và gia đình của chúng chen chúc nhau trên sân ga. Tiếng người ồn ào, tiếng vali lăn trên mặt đất, tiếng cú kêu,... tất cả hòa lẫn vào nhau, tạo nên một bầu không khí hỗn loạn nhưng cũng đầy sôi động.

Ông bà Weasley dẫn Ron và Ginny tiến về phía bức tường phân cách giữa sân ga số chín và sân ga số mười. Họ xuyên qua bức tường để đến sân ga chín ba phần tư, nơi đoàn tàu tốc hành Hogwarts đang đợi sẵn.

Không ai nhận ra có điều gì khác thường. Cũng không ai thấy có một người khác đang đi cùng gia đình Weasley.

Để tránh lặp lại sự cố bị bao vây như ở Hẻm Xéo, Harry đã khoác trên người chiếc Áo choàng Tàng hình. Cậu im lặng đi theo sau gia đình Weasley, len lỏi qua đám đông.

Gần tới đoàn tàu, Harry kéo nhẹ áo Ron, ra hiệu cho cậu ta lên tàu cùng mình. Nhưng Ron dường như không để ý đến Harry, cậu ta mải mê nói chuyện với mấy thành viên trong đội Quidditch.

Harry thở dài, cậu quyết định tìm chỗ ngồi trước. Cậu đi dọc theo hành lang tàu, tìm kiếm một toa trống. Cuối cùng, cậu tìm thấy một toa không có ai, cậu bước vào trong, ngồi xuống ghế bên cạnh cửa sổ.

Một lúc sau, Hermione bước vào toa. Vùa thấy Harry gương mặt cô liền rạng rỡ.

"Harry! Cậu đang ở đây sao?"

Cô bé chạy đến bên cạnh Harry, ôm chầm lấy cậu.

"Mình nhớ cậu!"

"Mình cũng nhớ cậu, Hermione. Kỳ nghỉ của cậu thế nào?" Harry hỏi.

Hermione buông Harry ra ngồi xuống ghế đối diện cậu.

"Mình đã về nhà ngay sau khi cậu rời khỏi Quảng trường Grimmauld." Cô bé nói. "Mình đến đó chỉ vì lo lắng cho cậu thôi. Cậu đi rồi một mình mình cũng không muốn ở lại nữa."

"Sao lại thế?" Harry hỏi. "Không phải còn có Ron ở đó sao?"

Hermione im lặng một lúc, sau đó cô bé nói:

"Ron... dạo này càng ngày càng kỳ cục."

Harry nhíu mày rốt cục nhớ nha những hành động quá đáng của Ron từ đầu năm học này.

Hermione do dự một lúc, như thể không biết nên nói thế nào.

"Mình nghĩ... đợi một chút, khi Ron lên tàu, mình và cậu nên nói chuyện với cậu ấy." Harry nhìn cô nói.

Hermione gật đầu.

Nhưng họ đợi mãi, đợi mãi, cho đến khi tàu khởi hành và đến nơi, vẫn không thấy Ron đâu cả.

Càng đến gần Hogwarts, Harry càng cảm thấy lo lắng. Cậu biết không thể trốn mãi trong toa tàu được. Cuối cùng cậu cũng phải bước ra ngoài đối mặt với mọi người.

Khi tàu dừng lại ở ga Hogsmeade, Harry hít một hơi thật sâu, cắn răng không mặc Áo choàng Tàng hình bước ra ngoài.

Ngay lập tức, tất cả mọi người trên sân ga đều quay lại nhìn cậu.

"Harry Potter!"

"Trời ơi! Harry Potter còn sống thật kìa!"

"Không thể tin được!"

Đám học sinh ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn Harry, gương mặt họ tràn đầy vẻ kinh ngạc và hưng phấn.

Cũng may là, tình trạng hỗn loạn như ở Hẻm Xéo đã không xảy ra. Có lẽ là do Dumbledore đã an bài một số người lớn đứng trên sân ga để duy trì trật tự.

Harry và Hermione nhanh chóng bước lên một cỗ xe ngựa.

Trời hôm nay hiếm thấy không mưa. Phía hai bên đường trải đầy cỏ dại khô héo

Cỗ xe ngựa dừng lại trước cổng trường. Harry nhìn thấy Ron đang đứng nói chuyện với Luna. Cô trông vẫn lạnh lùng và xa cách như mọi khi.

Harry đoán rằng, Luna chắc hẳn vừa đưa Lin đến trường. Như vậy, Lin sẽ quay trở lại học. Harry cảm thấy vui mừng khi nghĩ đến điều đó.

Luna nhìn thấy Harry bước xuống xe, gương mặt cô bỗng nhiên rạng rỡ hơn, cô mỉm cười nhẹ với cậu.

Luna nhanh chóng bước đến chỗ Harry, cô gật đầu chào Hermione, sau đó nhìn Harry, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng. Ron đứng bên cạnh Luna, gương mặt cậu ta bỗng chốc sượng ngắt.

"Harry, cháu khỏe không?" Luna nhẹ nhàng hỏi. "Cháu đã hoàn toàn bình phục chưa?"

Harry hơi ngạc nhiên trước sự quan tâm của Luna.

"Tôi ổn, cô Luna." Cậu nói.

"Cô nghe nói... cháu đã bị thương ở lưng." Luna nói. "Để cô xem nào."

Cô tiến lại gần Harry, muốn kiểm tra những vết sẹo trên lưng cậu. Harry có chút ngượng ngùng tránh đi.

"Chỉ là mấy vết sẹo thôi. Tôi không sao."

"Đừng nghĩ có sẹo rồi thì vết thương đã lành hẳn." Cô nhíu mày. "Cháu phải chăm sóc chúng cẩn thận. May mà cô có mang theo một hộp kem trị sẹo."

Cô lấy ra một chiếc hộp khá lớn từ trong túi xách của mình, đưa cho Harry.

"Của cháu đây." Cô nói. "Nó sẽ giúp cho những vết sẹo của cháu mờ dần đi."

"Cảm ơn cô, cô Luna." Harry nhận lấy chiếc hộp kem trị sẹo.

"Cháu vào trường trước đây." Cậu nói tiếp. "Tạm biệt cô."

Ron đứng im lặng bên cạnh Luna, cậu ta thậm chí còn không thèm nhìn Harry lấy một cái. Sau đó, Ron quay người bước đi, hướng về phía lâu đài.

Hermione nhíu mày nhìn theo bóng lưng Ron, trên mặt cô là vẻ khó chịu thấy rõ.

Bên trong Đại sảnh đường đã lấp đầy học sinh và giáo viên. Bốn dãy bàn dài được trang trí bằng những chiếc khăn trải bàn theo màu từng học việc, trên bàn là những chiếc đĩa vàng sáng bóng.

Harry và Hermione bước vào Đại sảnh đường, tìm chỗ ngồi ở dãy bàn của nhà Gryffindor.

"Ron đâu rồi?" Harry hỏi Hermione, cậu nhìn dọc theo dãy bàn.

"Bên kia kìa." Hermione hất đầu về phía đầu bàn nơi đội quidditch.

Harry gật đầu, cậu không hỏi han gì thêm. Cậu biết Ron vẫn còn giận cậu. Có lẽ lúc nào đó, cậu sẽ nói với Ron cậu không có ý gì với cô Luna cả.

Harry nhìn sang dãy bàn của nhà Slytherin, cậu thấy Lin đang ngồi ở đó. Lin trông có vẻ khỏe mạnh hơn trước, khuôn mặt nó không còn tái nhợt nữa.

"Lin!" Harry vẫy tay với Lin.

Lin nhìn thấy Harry, cười tươi vẫy tay chào lại Harry.

Dumbledore đứng dậy khỏi ghế, ông gõ nhẹ cây đũa phép xuống bàn để gọi sự chú ý của mọi người.

"Chào mừng các trò trở lại Hogwarts!" Giọng ông sang sảng, vang vọng khắp Đại sảnh đường. "Ta tin rằng các trò đã có một kỳ nghỉ đông vui vẻ, ấm áp bên gia đình và người thân. Giờ đây, hãy cùng nhau nạp năng lượng cho một học kỳ mới đầy thách thức và thú vị!"

Mọi người vỗ tay rầm rộ. Dumbledore mỉm cười, chờ cho tiếng vỗ tay dứt, ông mới nói tiếp:

"Như thường lệ, ta muốn nhắc nhở các trò rằng rừng Cấm vẫn luôn là vùng cấm đối với học sinh. Hãy chú ý đến những quy định trong lâu đài, và hạn chế việc đi lại một mình vào ban đêm."

"Ngoài ra... Ta có một thông báo quan trọng. Chắc hẳn các trò đã nghe những tin đồn gần đây. Ta xin thông báo chính thức rằng, trò Harry Potter đã trở lại trường."

Một tràng pháo tay vang dội của các học sinh vang lên, át cả tiếng xì xào bàn tán. Nhiều người đứng dậy vỗ tay, hò reo tên Harry.

Dumbledore chờ cho đám đông yên lặng, ông mỉm cười nhìn Harry.

"Và... Bộ Pháp Thuật đã tán thành yêu cầu đặc biệt của Hogwarts, cho phép Harry thi lại kỳ thi OWLs vào ngày mai."

Ông nâng ly nước trái cây của mình lên.

"Hãy cùng nâng ly, chúc mừng sự trở lại của trò Potter nào!"

Buổi tiệc khai giảng kết thúc. Harry và Hermione rời khỏi Đại sảnh đường, quay trở về phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor.

Harry bước vào phòng ký túc xá, cậu nhìn thấy Neville, Seamus và Dean đang ngồi trên giường, trò chuyện rôm rả.

"Harry!" Neville kêu lên, cậu ta nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy đến bên cạnh Harry. "Cậu đã trở lại! Tớ mừng quá!"

"Tớ cũng vậy, Neville." Harry nói, cậu mỉm cười với Neville.

Seamus và Dean cũng bước đến bên cạnh Harry, họ chào hỏi cậu, hỏi han cậu về kỳ nghỉ đông. Họ rất vui khi thấy Harry trở lại.

Ron thì ngồi im lặng trên giường của mình, cậu ta không nhìn Harry, cũng không nói chuyện với cậu.

Harry thay quần áo, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Cậu nghĩ rằng, mình nên nói chuyện với Ron một chút.

Cậu bước đến bên cạnh giường của Ron, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu ta.

"Ron," cậu nói. "Cậu đừng giận mình nữa. Thực sự, mình không có ý gì với cô Luna cả. Cô ấy cũng không thích mình. Chỉ là cô ấy là quản gia của Lin, nên cô ấy mới quan tâm đến mình chút thôi."

Ron không quay lại nhìn Harry, chỉ lầm bầm:

"Sao cũng được."

Harry thở dài, cậu quay trở về giường của mình.

Cậu nằm xuống, nhắm mắt lại, cố gắng đi vào giấc ngủ. Nhưng cậu không thể nào ngủ được. Tiếng ngáy, tiếng trở mình... của những người bạn cùng phòng vang lên bên tai, khiến cậu càng thêm bực bội.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com