Snarry Be Cuong Thi Nho Du Hoc Hogwarts
Cuối giờ học, các học sinh lần lượt rời khỏi phòng. Neville run rẩy đứng lại, chờ cho Snape thu dọn đồ đạc xong."Rút đũa phép của trò ra, Longbottom." Snape nói lạnh lùng.Neville muốn khóc. Cậu ta không hiểu mình đã đắc tội với Snape vào lúc nào, mà lại bị hắn nhắm đến như vậy.Cậu ta nhớ lại lần cấm túc trước. Snape đã bắt cậu ta thực hành Bùa Văng, Bùa Chặn và Bùa Lẫn lộn mà không được phát ra âm thanh. Mỗi lần cậu ta thất bại, Snape lại không chút lưu tình mà mắng cậu ta. Cậu ta phải luyện tập mãi cho đến khi trời tối mịt mới được về.Neville thật sự rất sợ Snape."Hu... hu..." Neville thầm khóc."Ta muốn trò thực hiện Lời nguyền Giải giới vũ khí mà không cần nói thành lời." Snape nói, ánh mắt hắn nhìn Neville chằm chằm. "Tập trung tinh thần vào cây đũa phép của trò. Hình dung ra lời nguyền trong đầu trò. Và phóng nó ra."Neville run rẩy giơ cây đũa phép lên. Cậu ta nhắm mắt lại, cố gắng tập trung tinh thần. Nhưng cậu ta không thể nào ngừng run rẩy được."Nhanh lên, Longbottom!" Snape gầm lên. "Trò định để ta chờ đến bao giờ?"Neville giật mình, cậu ta vội vàng vung cây đũa phép. Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả."Vô dụng!" Snape quát lên. "Trò đang làm cái quái gì vậy? Ta đã nói rõ ràng là không được nói thành lời!"Neville cúi gằm mặt, nước mắt cậu ta lăn dài trên má."Lại lần nữa, Longbottom!" Snape ra lệnh. "Và lần này, hãy làm cho đúng!"Neville lại giơ cây đũa phép lên. Lần này, cậu ta cố gắng bình tĩnh hơn. Cậu ta tập trung tinh thần, hình dung ra lời nguyền trong đầu.Và rồi... một tia sáng đỏ rực phóng ra từ đầu cây đũa phép của cậu ta. Nó bay thẳng vào bức tường đối diện, gây ra một tiếng nổ nhỏ."Có tí tiến triển rồi đấy, Longbottom." Snape nói, giọng hắn vẫn lạnh lùng. "Nhưng vẫn chưa đủ tốt. Lại lần nữa!"Neville thở dài, cậu ta lại tiếp tục luyện tập. Snape đứng bên cạnh, quan sát cậu ta với ánh mắt sắc lạnh.Cứ như thế, Neville phải luyện tập mãi cho đến khi trời tối mịt mới được về. Mặc dù cả người kiệt sức, toàn thân đau nhức nhưng Neville vẫn cố gắng mỉm cười với Snape."Cảm ơn thầy, giáo sư Snape." Cậu ta nói.Snape không trả lời. Hắn chỉ gật đầu nhẹ, sau đó quay người bước đi.Vài hôm sau, lại là một buổi cấm túc khác của Neville. Harry ngồi im lặng trên bàn làm việc, quan sát toàn bộ quá trình Snape huấn luyện Neville. Cậu cố gắng tiếp thu những kiến thức quyết đấu mà cậu chưa từng được học từ trước đến nay.Nếu một ngày nào đó mình trở lại cơ thể của mình... Harry thầm nghĩ. Mình cũng muốn bản thân mạnh mẽ hơn. Ít nhất là không thua kém Neville quá nhiều.Cậu không muốn trở thành gánh nặng cho người khác nữa. Cậu muốn tự mình chiến đấu, tự mình bảo vệ những người mình yêu thương.Trong lúc đang tập trung quan sát thì Harry bỗng thấy Lin lấp ló đằng sau cửa. Cậu xem chừng Snape đang không để ý đến phía này liền nhảy xuống bàn chạy ra."Thủ tịch Malfoy lại đến Phòng Cần Thiết." Lin ôm lấy mèo nhỏ giọng nói.Giờ Harry mới nhớ ra cậu còn phải điều tra về âm mưu của Malfoy."Chúng ta mau đến đó." Harry la lên.Lin gật đầu và ôm Harry đến lầu bảy.Hành lang tầng bảy vắng vẻ, im ắng. Lin nhẹ chân kéo Harry nấp vào một góc khuất.Giữa hành lang, vẫn như mọi khi, có một "cô bé" nhỏ nhắn đang đứng đó. Trong tay "cô bé" cầm một chiếc cân bằng đồng. Harry biết đó chắc chắn là Crabbe hoặc Goyle được Draco Malfoy yêu cầu đứng canh gác ở đây. Nếu có ai đi ngang qua, "cô bé" sẽ ném chiếc cân xuống đất, gây ra tiếng động lớn để báo cho Malfoy biết đừng ra ngoài."Chúng ta phải làm sao để vào được bây giờ?" Harry lo lắng thì thầm."Đừng lo tôi có cách. Nhưng phải chờ thủ tịch Malfoy ra ngoài đã." Lin nói.Chẳng mấy chốc, cơ hội của họ đã đến. Trên bức tường giữa hành lang, một cánh cửa bỗng nhiên xuất hiện. Draco Malfoy bước ra từ trong đó, cậu ta nhìn ngó xung quanh một lượt, sau đó vội vàng rời đi cùng "cô bé".Điều mà Draco không biết đó là có một con nhện giấy nhỏ xíu đã nhanh chóng nhảy ra khỏi trong mũ áo chùng của cậu ta. Nó thoăn thoắt bò đến khe hở giữa hai cánh cửa, và chặn lại. Cánh cửa không thể khép kín hoàn toàn, và vì thế nó cũng không biến mất.Harry chạy đến bên cạnh cánh cửa, nhìn con nhện giấy nhỏ bé đang chặn cửa, cậu vui mừng kêu lên:"Meo... em giỏi quá, Lin!""Chúng ta vào thôi." Lin liếm mép, ánh mắt đầy vẻ háo hức.Lin đẩy cánh cửa ra, bước vào trong. Harry theo ngay sau Lin.Vừa bước vào phòng, Harry đã há hốc mồm kinh ngạc. Căn phòng này lớn như một thánh đường, trần nhà cao vút, những cửa sổ lớn ở trên cao chiếu những tia sáng yếu ớt xuống bên dưới.Căn phòng trông giống như một thành phố thu nhỏ, với những bức tường cao ngất ngưởng được xây bằng những vật dụng được cất giấu bởi biết bao nhiêu thế hệ học sinh và giáo viên của Hogwarts. Những lối đi nhỏ hẹp uốn lượn giữa những cây cột nghiêng ngả được xếp bằng những vật dụng hư hỏng, có lẽ là để che giấu những bằng chứng của việc sử dụng bùa chú sai trái, hoặc được cất giấu bởi những con gia tinh luôn tự hào về công việc của mình.Hàng ngàn cuốn sách được chất đống khắp nơi. Không nghi ngờ gì nữa, đây là những cuốn sách bị cấm, bị vẽ bậy lên, hoặc bị đánh cắp. Cạnh đó, là những chai lọ đựng độc dược đã bị đông cứng, những chiếc mũ, trang sức, áo choàng...Thậm chí, Harry còn nhìn thấy những thứ trông giống như vỏ trứng rồng, những chai lọ đựng độc dược phát ra ánh sáng lấp lánh đáng sợ, những thanh kiếm gỉ sét, và một chiếc rìu nặng nề dính đầy máu khô.Lin nhắm mắt cảm nhận một chút sau đó chỉ vào một hướng. "Ở bên này."Cả hai đi vào một trong những lối đi giữa những vật dụng được giấu đó. Quẹo phải ngay chỗ một bức tranh thêu khổng lồ, đi thẳng một đọan ngắn, và quẹo trái ngay chỗ đặt một cái tủ lớn."Đó là cái tủ Biến Mất." Harry chỉ vào cái tủ rồi giới thiệu cho Lin. "Năm ngoái nó còn để ở lầu một, chắc Filch đã quăng nó vào đây sau vụ của Montague .""Tôi cũng có nghe nói, anh ta bị nhốt vào trỏng cả ngày trời." Lin nhìn cái tủ. "Không biết người đi vào bên trong sẽ đi đến đâu nhỉ?""Ai biết được?" Harry nhún vai. "Dù sao thì sau đó Montague cũng xuất hiện lại... trong nhà vệ sinh." Harry phụt cười.Cả hai sau đó không để ý đến cái tủ hư hỏng tưởng chừng như không liên quan ấy nữa mà tiếp tục lên đường. Lin và Harry cuối cùng cũng dừng lại bên cạnh một chiếc tủ ly trông như từng bị đổ acid lên bề mặt phồng rộp lên của nó. Gần đó là bức tượng nửa người của một vị phù thuỷ già nua, dưới chân bức tượng chất đầy tóc giả cũ kĩ, bụi bặm, và một chiếc vương miệng hoen ố."Ở đây sao?" Harry nhìn quanh."Ừ!" Lin gật đầu dán mắt vào cái vương miệng xỉn màu."Đây là Trường Sinh Linh Giá sao?" Harry hỏi, cậu nhìn chiếc vương miện với ánh mắt hoài nghi. "Trông nó... thật tầm thường."Lin không nói gì, bụng nó đã rục rịch từ lâu. Nó nhặt chiếc vương miệng lên bỏ vào miệng cắn một cái.Harry nhìn thấy làn khói đen đúa từ trong cái vương miệng tỏa ra rồi bị hút hết vào cổ họng của Lin. Xong việc nó hơi che miệng ợ lên một tiếng.Sau khi bị "ăn" trông cái vương miện thế mà có vẻ sáng lên đôi chút. Lin ngang dọc nhìn cái vương miện trên tay thật chăm chú."Sao vậy? Bên trong còn sót lại linh hồn của Voldemort sao?" Harry lo lắng hỏi."Không phải, nhưng cũng là một loại đồ ăn." Lin nói. "Nhưng không thể phá nó ra, đồ ăn sẽ bay mất. Nó giống cái gì ấy nhỉ?""Em đang nói cái gì vậy?" Harry khó hiểu."A, đúng rồi! Là kẹo mút." Lin híp mắt cười"Kẹp mút?" Harry ngớ ngẩn hỏi."Ừ, phải chậm rãi ngậm..." Lin lại đưa cái vương miệng lên gặm gặm.Harry có hơi ái ngại nhìn thằng nhỏ ngậm miếng kim loại như đang ngậm kẹo nhưng dù sao thì linh hồn của Voldemort cũng đã bị tiêu diệt, Harry yên tâm cùng Lin trở về.Dọc theo đường cũ đi ra khỏi Phòng Cần Thiết , Harry đứng ở trên vai Lin meo meo vui vẻ nhẩm đếm."Nhật ký, anh, con rắn, sợi dây chuyền...Thêm cái này nữa là chúng ta đã phá hủy được năm Trường Sinh Linh Giá rồi.""Đúng vậy, không biết cái tiếp theo ở đâu." Lin híp mắt gật đầu."Cảm ơn em, Lin. Không có em không biết anh sẽ thế nào nữa." Harry chân thành cảm tạ từ tận đáy lòng."Anh cũng giúp tôi nhiều mà." "Anh có giúp gì được đâu chớ." Harry nói."Anh nguyện ý trở thành bạn của tôi, Harry." Lin mỉm cười."Có gì đâu, chuyện nhỏ. Anh chắc rất nhiều người muốn làm bạn với em mà." "Không đâu, chẳng có ai hết." Lin cụp mắt nói nhỏ, âm thanh nhẹ đến nỗi ngay cả đôi tai thính nhạy của mèo cũng không thể nghe thấy.Vừa rẽ ra khỏi đoạn hành lang, cả hai bỗng bắt gặp Snape và Dumbledore từ xa đi tới. Lin cúi đầu chào hỏi."Chào buổi tối, hiệu trưởng Dumbledore. Chào buổi tối, giáo sư Snape.""Chào buổi tối, trò Lin." Dumbledore hiền hòa nói.Snape chỉ nhẹ nhàng gật đầu, hắn liếc nhìn mèo nhỏ trên vai Lin liền giơ tay vẫy. "Harry, lại đây.""Ồ? Con mèo này tên là Harry sao? Thật là một cái tên thú vị." Dumbledore hơi ngạc nhiên nhìn chú mèo đen nhỏ thoăn thoắt nhảy từ vai Lin sang tay của Snape.Hắn không trả lời câu hỏi bâng quơ của Dumbledore mà quay sang Lin yêu cầu."Sắp đến giờ giới nghiêm rồi. Trở về ký túc xá của trò đi."Lin không di chuyển, nó nhìn Dumbledore chăm chú rồi bất ngờ hỏi."Hiệu trưởng Dumbledore , ngài sắp chết sao?"*Tóm tắt vụ Montague trong truyện gốc: Montague gia nhập Đội điều tra của Umbridge vào tháng 4 năm 1996. Trong giờ nghỉ sáng của ngày đầu tiên trở thành thành viên, cậu ta đã cố gây sự trừ điểm với Fred và George Weasley , nhưng cặp song sinh đã đẩy anh vào Tủ biến mất trước khi cậu ta kịp nói xong. Khi bị mắc kẹt bên trong, Montague thỉnh thoảng có thể nghe thấy những hoạt động đang diễn ra ở Hogwarts , cũng như tại Borgin và Burkes , nơi đặt một cái Tủ biến mất khác. Montague đã độn thổ được vào ngày hôm sau, mặc dù chưa bao giờ có được giấy phép Độn thổ , nhưng cuối cùng lại bị kẹt trong nhà vệ sinh ở phòng tắm ở tầng bốn .Montague đã kể câu chuyện của mình cho những người khác, bao gồm cả Draco Malfoy , người duy nhất đi đến kết luận rằng có mối liên hệ giữa Tủ biến mất ở Hogwarts và Tủ biến mất ở Borgin và Burkes. Kiến thức này đã mang lại cho Draco phương tiện để cho phép Tử thần Thực tử vào trường vào năm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com