TruyenHHH.com

Snarry Be Cuong Thi Nho Du Hoc Hogwarts

Harry cứ ngơ ngác đứng im lặng. Mãi một lúc thật lâu sau, cậu giật mình tỉnh lại nhìn xung quanh, Harry mới nhận ra mình đang ở trong Thư viện.

Lin đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mèo nhỏ.

"Anh làm sao vậy?" Lin nghiêng đầu nhìn Harry. "Anh cứ đứng đờ người ra. Tôi còn tưởng linh hồn anh bay mất rồi chứ."

Harry buồn bã nằm dài ra, gác đầu lên hai chân trước.

"Anh... anh không biết nữa, Lin à." Harry meo meo buồn bã. " Tại sao tất cả mọi người đều không giống như anh từng biết?"

"Ý anh là sao?" Lin hỏi.

"Anh từng nghĩ... Snape là một người xấu xa, độc ác. Nhưng hình như... ông ấy cũng không tệ đến thế." Harry nói. "Anh từng nghĩ... anh và Ron là bạn thân nhất. Nhưng hình như..."

Harry không nói nốt câu. Cậu không muốn nhắc lại những lời cay độc mà Ron đã thốt ra.

"Còn ai nữa mà anh có thể tin tưởng đây?" Harry lẩm bẩm. "Ba đỡ đầu của anh..."

Cậu lại im bặt. Cậu không muốn nghĩ đến Sirius nữa. Những lời nói của hắn ta về Snape, về ba James... vẫn còn ám ảnh cậu đến giờ.

Một lúc sau, Harry mới lên tiếng: "Chắc... chỉ còn hiệu trưởng Dumbledore thôi nhỉ?"

"Hiệu trưởng Dumbledore?" Lin lặp lại.

"Ừ." Harry gật đầu. "Ông ấy luôn tốt bụng với anh, luôn tin tưởng anh, luôn bảo vệ anh. Ông ấy chưa bao giờ lừa dối anh."

Vừa dứt lời, Harry lại ngập ngừng. Cậu nhớ lại những bí mật mà Dumbledore đã giấu giếm cậu trong suốt thời gian qua. Đúng là hiệu trưởng không lừa dối cậu nhưng ông cũng không nói cho cậu những điều cậu cần phải biết.

"Thôi kệ đi, không nói chuyện này nữa." Harry lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ phiền muộn. "Hôm nay anh lại không theo dõi được Malfoy. Bực mình thật!"

"Anh muốn theo dõi anh ta như thế nào?" Lin hỏi.

"Anh... anh phải biết nó đang làm gì." Harry nhíu mày. "Anh nghi ngờ Malfoy đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật nào đó cho Voldemort. Trước hết anh phải biết nó đi đâu đã."

"Nếu anh chỉ muốn biết anh ta đang ở đâu thì dễ thôi." Lin nói. Nó lấy trong túi ra một tờ giấy vàng. Dưới bàn tay khéo léo của Lin, tờ giấy phẳng lì chậm rãi được gấp thành hình dáng của một con nhện.

Harry tò mò nhìn con nhện giấy nằm im lìm trên bàn.

Lin mỉm cười thổi nhẹ vào con nhện. Bất ngờ, con nhện giấy bỗng chốc cựa quậy, nó "sống dậy", bò lên tay Lin.

"Em đỉnh quá, Lin!" Harry há hốc mồm thán phục.

"Chuyện nhỏ thôi." Lin nói. "Luna còn gấp giấy giỏi hơn tôi nhiều. Tất cả người hầu trong nhà tôi đều do Luna gấp ra đấy."

Nó chống cằm, quan sát con nhện giấy thoăn thoắt bò đi, nhanh chóng leo lên một chiếc kệ sách, sau đó nhảy phốc xuống, bám vào vạt áo choàng của Draco Malfoy vừa bước vào Thư viện và Draco không hề nhận ra có một "gián điệp" nhỏ bé đang bám trên áo chùng của mình.

"Tôi có thể cảm nhận được con nhện đang ở đâu." Lin nói. "Nếu anh muốn biết vị trí chính xác của Malfoy, thì cứ đến hỏi tôi."

"Cảm ơn em lắm lắm, Lin!" Harry reo lên vui sướng, vẫy đuôi liên hồi.

Giờ thì cậu không cần phải kè kè theo Draco Malfoy mọi lúc mọi nơi nữa. Cậu có thể tự do làm những gì mình thích.

"Đi tìm Snape thôi!" Harry nghĩ.

Cậu không nhận ra rằng, mình đang vô thức muốn chia sẻ tin vui này cho Snape, dù cho hắn có hiểu lời cậu nói hay không. Cậu chỉ đơn giản là... muốn gặp Snape lúc này. Cậu nhớ hắn. Có trời mới biết tại sao, cậu chỉ vừa ra khỏi lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám cách đây không lâu.

Harry khua bốn chân nhỏ chạy về hầm cào cào cửa, bức tranh medusa bị đánh thức lười biếng ngáp dài, do đã được Snape dặn dò trước nên vừa nhìn thấy mèo đen liền mở một cái cửa nhỏ cho Harry.

Vừa bước vào phòng, Harry chưa kịp nhìn xung quanh tìm kiếm Snape, thì một tiếng động lớn bất ngờ vang lên, khiến cậu giật nảy mình.

Snape đang đứng bên kệ sách, tay hắn lục lọi những cuốn sách cổ, lật tung chúng ra với vẻ vội vàng. Những cuốn sách bị hắn ném bừa bãi xuống sàn nhà, nằm la liệt khắp nơi.

Hắn kéo từng cuốn sách ra khỏi kệ, lật giở chúng một cách cuồng loạn. Những ngón tay hắn run rẩy, lướt nhanh qua từng trang sách. Ánh mắt hắn đọc ngấu nghiến từng dòng chữ, như thể đang cố gắng tìm kiếm một thông tin cực kỳ quan trọng nào đó.

Càng lục tìm, gương mặt Snape càng thêm phần tuyệt vọng. Trán hắn đẫm mồ hôi, hơi thở hắn dồn dập. Dường như hắn đang tìm kiếm một thứ gì đó vô cùng quan trọng, nhưng lại không thể tìm thấy.

Cuối cùng, hắn ngồi sụp xuống ghế sofa, hai tay ôm lấy mặt. Harry chạy đến bên chân Snape, lo lắng kêu lên "meo... meo..." hai tiếng.

Snape không để ý đến Harry. Hắn nhắm chặt mắt, cả người run rẩy, như thể đang cố gắng kìm nén một cơn đau đớn nào đó.

Harry thấy vậy, liền nhảy phốc một cái lên đùi Snape. Bốn chiếc móng vuốt nhỏ xíu của cậu bám chặt vào áo hắn, cố gắng leo lên cao hơn.

Lúc này, Snape mới mở mắt, nhìn xuống con mèo đen nhỏ đang ngọ nguậy trên người mình. Hắn vươn tay, bắt lấy con mèo.

Harry giãy dụa trong tay Snape, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng không biết phải làm gì để an ủi hắn.

Bất ngờ, Harry làm một hành động mà đối với một con mèo thì rất bình thường, nhưng đối với con người thì lại hơi kỳ lạ. Cậu vươn lưỡi ra, liếm nhẹ vào đầu ngón tay của Snape.

Cảm nhận được gai lưỡi mèo đâm vào da đau nhói, Snape mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Hắn nhìn xuống con mèo trong tay mình. Đôi mắt đen láy, tròn xoe của nó đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Bất giác, Snape thở dài dựa người ra sau, đặt con mèo lên ngực. Đôi mắt đen sẫm mệt mỏi nhìn chằm chằm lên trần nhà nhớ lại cuộc trò chuyện vừa diễn ra trong văn phòng của Dumbledore...

Khi vừa kết thúc tiết học sáng nay, Snape nhận được lời nhắn từ phượng hoàng của Dumbledore, mời hắn đến văn phòng hiệu trưởng. Lúc đó, hắn nghĩ đó chỉ là một cuộc họp bình thường, nhưng khi cánh cửa văn phòng vừa mở ra, Snape đã sững sờ khi nhìn thấy Dumbledore đang nằm gục trên bàn, trông như thể đã bán hôn mê. Bàn tay phải cháy đen lắt lẻo vắt ở một bên .

Snape hoảng hốt chạy đến bên Dumbledore, hắn cúi xuống, kiểm tra vết thương của ông. Và hắn kinh hãi nhận ra rằng, Dumbledore đã dính phải một lời nguyền chết người.

Trên bàn có một cái nhẫn gãy làm đôi còn vết cháy xém và thanh gươm Gryffindor, không khó để Snape nhận ra lời nguyền trên tay Dumbledore đến từ đâu.

Hắn ngay lập tức vung đũa phép lên, làm tất cả những gì mình có thể để cứu Dumbledore và cho ông cụ uống thuốc hồi phục.

Khi chất lỏng vàng óng đặc quánh chảy xuống cổ họng, Dumbledore mới mơ hồ tỉnh lại.

"Severus..." Dumbledore thều thào. "Tôi biết... tôi đã không sai khi gọi cậu đến mà."

"Tại sao?" Snape gầm lên, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ giận dữ. "Tại sao ông lại đeo cái nhẫn đó? Nó có mang một lời nguyền độc, chắc chắn ông nhận ra điều đó! Tại sao ông lại còn đụng vào nó?"

Dumbledore nhăn mặt, gương mặt ông biểu lộ sự đau đớn.

"Tôi đã hành động như một kẻ ngốc, Severus." Ông khàn giọng nói. "Tôi bị cám dỗ..."

"Bị cái gì cám dỗ?" Snape hỏi gắt.

Dumbledore im lặng không trả lời.

"Ông bị từ lúc nào?"

"Khoảng... hai tháng trước."

"Vậy mà... bây giờ ông mới gọi tôi tới?!" Snape hét lên, giọng hắn run rẩy vì tức giận.

"Tôi không nghĩ nó lại nghiêm trọng đến vậy." Dumbledore giải thích. "Và cậu thì đang bận rộn cứu Harry..."

"Chiếc nhẫn đó chứa một lời nguyền rất mạnh, Albus." Snape trầm trọng nói. "Bây giờ, chúng ta chỉ có thể hy vọng... kìm hãm lời nguyền đó lại thôi. Hiện tại, tôi đã khoanh vùng nó lại ở bàn tay này..."

Dumbledore giơ bàn tay cháy đen của mình lên. Bàn tay ấy vô dụng, nó chỉ còn là một khối thịt cháy đen, co quắp khô quắt như que củi. Nhưng ông lại quan sát nó với ánh mắt tò mò, như thể đang quan sát một món đồ quý hiếm ngộ nghĩnh.

"Cậu chữa trị thật giỏi, Severus à." Dumbledore nói, giọng ông vẫn bình thản như mọi khi. "Cậu nghĩ... ta còn sống được bao lâu nữa?"

Snape do dự một lúc, sau đó hắn mới trả lời: "Tôi không chắc chắn. Có thể... vài tháng cũng có thể một năm. Không thể nào chặn đứng mãi mãi tác hại của loại bùa chú này. Cuối cùng, nó sẽ lan ra. Nó là một lời nguyền độc, càng để lâu, nó càng trở nên nguy hiểm."

Dumbledore mỉm cười. Cái tin ông chỉ còn sống được chưa đầy một năm nữa dường như chẳng ảnh hưởng gì đến ông. Hoặc có lẽ... đó không phải là điều mà ông quan tâm lúc này.

"Ta thật may mắn, cực kỳ may mắn... vì có cậu, Severus." Dumbledore nói, ánh mắt ông nhìn Snape tràn đầy lòng biết ơn.

"Giá mà ông gọi tôi đến sớm hơn một chút, tôi đã có thể làm nhiều hơn, kéo dài thêm thời gian cho ông!" Snape tức tối nói, ánh mắt hắn nhìn xuống chiếc nhẫn bị gãy và thanh kiếm bên cạnh. "Có phải ông nghĩ rằng... chặt bể chiếc nhẫn có thể phá hủy được lời nguyền?"

"Đại khái là vậy..." Dumbledore nói, ông cố gắng ngồi thẳng dậy trên ghế. "Chắc là... ta hơi lẫn lộn một chút." Ông cười nhẹ. "Chà, thực ra thì chuyện này... cũng khiến cho mọi việc trở nên đơn giản hơn."

Snape nhìn Dumbledore với ánh mắt bối rối còn Dumbledore vẫn mỉm cười.

"Cậu còn nhớ nhiệm vụ mà Voldemort giao cho thằng nhóc Malfoy không?" Dumbledore hỏi.

"Nhớ." Snape mím chặt môi, gật đầu. "Chúa tể Hắc ám muốn Draco ám sát ông."

Snape ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Dumbledore, gương mặt hắn đầy vẻ cau có và bực bội.

"Chúa tể Hắc ám không hề mong đợi Draco thành công." Hắn nói. "Đây chỉ là một hình phạt dành cho Lucius vì những thất bại trước đây của ông ta. Một sự tra tấn tinh thần dành cho cha mẹ Draco, khi họ phải nhìn con trai mình thất bại và trả giá."

"Nói tóm lại thằng nhóc đó cũng đã bị tuyên án tử hình, giống như tôi vậy." Dumbledore nói. " Bây giờ tôi có nên nghĩ rằng, người sẽ tiếp nhận nhiệm vụ này khi Malfoy thất bại... chính là cậu?"

Snape im lặng một lúc lâu.

"Tôi nghĩ... đó chính là âm mưu của Chúa tể Hắc ám." Snape nói.

"Voldemort thấy trước được rằng vào một lúc nào đó trong tương lai, hắn sẽ không cần một gián điệp ở Hogwarts nữa chăng?" Dumbledore hỏi, giọng ông trầm ngâm.

"Phải." Snape nói. " Chúa tể Hắc ám tin rằng Hogwarts sẽ sớm rơi vào tay ông ta."

"Và nếu như điều đó xảy ra..." Dumbledore nhìn thẳng vào mắt Snape. "Tôi muốn cậu hứa với tôi... rằng cậu sẽ làm hết sức mình để bảo vệ các học sinh của Hogwarts."

Snape nhìn Dumbledore với ánh mắt hắn phức tạp khó hiểu. Cuối cùng, hắn cứng nhắc gật đầu.

"Tốt." Dumbledore nói. "Bây giờ, hãy làm như thế này. Ưu tiên số một của cậu là... khám phá xem Draco đang làm gì. Một thằng nhóc mười sáu tuổi đang hoảng sợ... sẽ rất nguy hiểm, cho người khác, cũng như cho chính nó. Hãy giúp đỡ và hướng dẫn nó. Nó sẽ chấp nhận sự giúp đỡ của cậu. Nó... yêu mến cậu mà."

"...không còn nhiều nữa, kể từ khi cha nó mất đặc quyền." Snape nói, giọng hắn lạnh lùng. "Draco đang oán giận tôi. Nó cho rằng... tôi đã chiếm lấy vị trí của cha nó."

"Dù sao thì... cứ cố gắng xem sao." Dumbledore nói. "Ta không lo lắng cho bản thân mình bằng việc lo lắng cho những nạn nhân vô tội của bất kỳ âm mưu nào mà thằng bé có thể gây ra. Cuối cùng... chỉ còn một cách duy nhất để cứu thằng bé khỏi cơn thịnh nộ của Voldemort."

Snape nhướn mày, hắn hỏi với giọng mỉa mai: "Ông... định để cho thằng bé giết ông sao?"

"Chắc chắn là không." Dumbledore đáp. "Chính cậu... phải giết tôi, Severus."

Căn phòng chìm trong im lặng. Chỉ còn tiếng lách cách khó chịu phát ra từ Fawkes, con phượng hoàng của Dumbledore, đang gặm nhấm một mẩu mực khô.

"Ông... muốn tôi làm việc đó ngay bây giờ không?" Snape hỏi, giọng hắn nặng nề nỗi trớ trêu. "Hay ông muốn có thêm chút thời gian nữa để soạn lời khắc trên bia mộ?"

"Ôi, thời cơ chưa chín muồi," Dumbledore nói, mỉm cười. "Tôi dám nói thời điểm sẽ tự đưa tới khi đúng thời cơ. Căn cứ vào lời cậu nói vừa nãy..." ông chỉ vào bàn tay teo quắt của mình , "chúng ta có thể chắc chắn là thời cơ đó sẽ xảy ra trong vòng một năm nữa."

"Nếu ông không ngại chết," Snape nói giọng dữ dội, "thì tại sao không để Draco giết quách đi?"

"Linh hồn thằng nhỏ còn chưa bị tổn thương," Dumbledore nói. "Nếu chỉ tính đến việc tiện cho tôi thì tôi sẽ xé nát linh hồn đó mất."

"Vậy thì linh hồn của tôi thì sao, Dumbledore?" Snape gầm lên. "Linh hồn của tôi thì sao?!"

"Chỉ một mình cậu biết linh hồn của cậu có bị tổn thương hay không khi giúp một ông già tránh được nỗi đau đớn và tủi nhục..." Dumbldore nói. "Tôi xin cậu làm giùm cái ơn lớn này, Severus à, bởi vì cái chết sẽ đến với tôi chắc chắn như đội Chudley Cannons sẽ đội bảng liên đoàn năm nay. Tôi thú nhận là tôi thà chọn một cách thoát ra nhanh chóng ít đau đớn hơn là tình cảnh nhếch nhác lằng nhằng nếu, thí dụ, Greyback nhúng tay vô – tôi nghe Voldemort chiêu mộ hắn rồi à? Hay rơi vào tay Bellatrix yêu dấu, ả khoái vờn mồi trước khi xơi."

Giọng nói của Dumbledore nhẹ tênh, nhưng đôi mắt xanh của ông nhìn xoáy vào Snape như thể ông cụ thấy được linh hồn hắn. Cuối cùng Snape gật đầu.

Dumbldore hài lòng mỉm cười.

"Cám ơn cậu, Severus..."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com