TruyenHHH.com

Snarry Be Cuong Thi Nho Du Hoc Hogwarts

Snape bước ra khỏi lò sưởi trong văn phòng của mình tại Hầm Ngục của Hogwarts. Là một giáo sư, hắn phải đến sớm để tham dự buổi họp giáo viên đầu năm do Dumbledore chủ trì.

Ngoài trời, mưa bão vần vũ. Những giọt mưa lạnh buốt đập ào ào vào cửa sổ, gió rít lên ghê rợn. Harry ngồi trên vai Snape, nhìn ra ngoài bầu trời đen kịt, lòng cậu thầm thấy may mắn vì mình không phải dầm mưa để đến trường trong những cỗ xe ngựa không có mái che.

Đồng dạng đến trường sớm còn có Lin, nhà nó ở ngay Hogsmeade cho nên Luna đã đưa nó đến trường trước khi trời chuyển mưa to. Nó trông vẫn không có gì thay đổi, chiều cao chưa tới 1 mét 2, trên người đeo đầy trang sức vàng bạc đá quý lấp la lấp lánh. Vừa nhác thấy Snape, Lin đã vui vẻ chạy tới.

"Giáo sư Snape." Lin cúi đầu chào sau đó nhìn sang con mèo. "Harry!"

Snape nhướn mày liếc nó.

Lin che miệng vội lấp liếm.

"Là tên của mèo nhỏ." Lin nói.

Snape vươn tay gãi nhẹ vào bộ lông mềm mượt của mèo con, trong lòng thật sự không muốn giao cho Lin tuy rằng hắn biết mình không phải chủ nhân của con mèo.

Giữa lúc Snape còn đang do dự thì Harry nhảy xuống.

"Lin!" Cậu vui vẻ meo meo thật to.

Lin đón lấy mèo nhỏ nâng trong hai bàn tay híp mắt ước lượng. "Thật béo!"

"Meo" Không béo! Harry xù lông.

"Béo"

"Meo" Không béo!

"Béo mà?" Lin nghiêng đầu nhìn Snape như thể muốn nhờ hắn phân xử. Con mèo đen trên tay cũng giương mắt tròn vo trừng hắn chằm chằm.

Snape ngó nghiêng con mèo một hồi liền nhận xét.

"Ta không thấy con mèo có gì thay đổi cả."

Harry đắc chí nhảy trở về leo lên vai Snape hợm hĩnh kêu lên một tiếng. Nghe chưa? Nghe chưa? Đã nói là không béo đừng cho là ta dễ bị lừa nhóe!

Lần này thì Snape chủ động gỡ con mèo đưa cho Lin, hắn còn phải đi họp.

Lin ôm Harry vào lòng, hớn hở chạy về phía Đại sảnh đường.

"Harry, mùa hè vừa rồi anh đã làm gì? Có vui không?" Lin hỏi.

"Meo... meo... meo..." Harry kể lại cho Lin nghe những chuyện đã xảy ra trong mùa hè, nhấn mạnh vào cuộc gặp gỡ giữa Snape và hai chị em nhà Black, và âm mưu bí mật của Draco Malfoy. Còn chuyến viếng thăm tới quảng trường Grimmauld thì cậu nghĩ cậu sẽ giấu chuyện đó cho riêng mình.

"Nghe có vẻ vui đấy nhỉ?" Lin nói. "Lúc anh đi vắng, tôi cũng tìm hiểu được một vài chuyện thú vị. Anh còn nhớ mấy mảnh linh hồn mà tôi đã ăn không? Đó gọi là Trường Sinh Linh Giá."

"Trường Sinh Linh Giá?" Harry nhíu mày. "Đó là gì?" Nghe cái tên thôi đã thấy tà ác rồi.

"Trường Sinh Linh Giá là một loại ma thuật hắc ám rất ngon... à... ý tôi là nguy hiểm," Lin giải thích. "Nó cho phép một phù thủy cắt linh hồn của mình ra thành nhiều mảnh, giấu chúng vào trong những vật thể khác nhau. Bằng cách này, kẻ đó có thể trở nên bất tử. Kể cả khi cơ thể bị hủy diệt, thì hắn ta vẫn còn sống, miễn là những mảnh linh hồn kia vẫn còn tồn tại."

"Không thể nào?" Harry há hốc mồm. "Nếu như Voldemort cắt linh hồn ra thành trăm mảnh giấu khắp nơi thì chúng ta sẽ không bao giờ tiêu diệt được hắn mất."

Lin phì cười thì câu nói của Harry. "Trăm mảnh? Anh nghĩ linh hồn dễ cắt đến thế sao? Chỉ cần cắt ra một mảnh thôi đã khiến con người thay đổi trở nên điên loạn rồi."

"Nhưng em đã ăn tới 3 mảnh rồi đấy." Harry kêu meo meo phản bác.

"Ừ, nên tên Voldemort chắc chắn đã trở thành một kẻ điên mất lý trí. Tôi đọc được trong một quyển sách mà Luna mang về, linh hồn không thể bị chia cắt quá nhiều lần. 7 là con số ma thuật nên tôi nghĩ, gã cùng lắm là chia linh hồn ra 7 lần. Có nghĩa tối đa chúng ta chỉ phải tìm 8 cái Trường Sinh Linh Giá, trong đó đã bao gồm chủ hồn rồi đấy."

Harry nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại.

"Chúng ta đã tìm được ba mảnh... à không, bốn mảnh chứ!" Harry kêu lên. "Lúc anh học năm thứ hai, anh đã phá hủy một cuốn nhật ký rất kỳ lạ. Cái đó chắc chắn là Trường Sinh Linh Giá. Còn chủ hồn anh cũng đã gặp rồi. Một lần vào năm nhất, và một lần khi Voldemort hồi sinh trong trận chung kết Tam Pháp Thuật."

Harry giơ móng vuốt lên, đếm nhẩm. "Bốn mảnh và một chủ hồn... là năm. Vậy là chúng ta chỉ phải tìm tối đa là ba mảnh nữa thôi."

"Đúng vậy, không khó lắm, phải không?" Lin liếm mép.

Bỗng nhiên, Harry như nhớ ra điều gì quay sang nhìn Lin, ánh mắt lo lắng.

"Em ăn mấy mảnh linh hồn kia... sẽ không sao chứ?" Cậu ái ngại hỏi.

"Ăn linh hồn... sẽ bị trời phạt." Lin nhìn lên trần nhà mô phỏng. Bầu trời đen kịt, sấm chớp đì đùng, mưa gió vần vũ.

Harry cũng ngẩng đầu, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó hiểu.

"Nhưng mà... ai bảo hắn ta ngu ngốc đi cắt linh hồn chứ?" Lin nhún vai. "Linh hồn sau khi bị ăn sẽ đi vào bao tử, sau đó nó sẽ bị tiêu hóa chậm rãi, rất chậm rãi. Ừm, đó cũng là lý do tại sao tôi hay bị khó tiêu." Lin xoa xoa bụng. "Kế tiếp, nó sẽ đi xuống ruột... rồi cuối cùng..."

"Dừng lại! Dừng lại!" Harry vẫy vẫy móng vuốt la lên. "Em không cần phải nói nữa đâu. Anh hiểu rồi."

Eo ôi, nghĩ đến cảnh đó thôi cậu đã thấy buồn nôn rồi. Nhưng mà cũng đáng đời Voldemort!

Lin định nói tiếp rằng linh hồn cuối cùng sẽ biến thành năng lượng dung hợp với nó, nhưng thấy Harry có vẻ ghê tởm, nó liền nhún vai im lặng.

Những học sinh đầu tiên bắt đầu tiến vào Đại sảnh đường. Trời mưa như trút nước khiến cho ai nấy đều ướt sũng, tóc tai bết bát, quần áo dính chặt vào người. Dần dần, Đại sảnh đường trở nên đông đúc hơn, tiếng ồn ào cũng tăng lên. Nhưng không khí lại không hề náo nhiệt và vui vẻ như mọi năm. Rõ ràng, số lượng học sinh đến trường năm nay ít hơn hẳn.

Mọi người nhìn nhau, thì thầm bàn tán về những tin đồn về sự trở lại của Voldemort, về cuộc tấn công vào Bộ Pháp Thuật, về cái chết của Harry Potter. Gương mặt ai nấy đều tràn đầy nỗi lo lắng và sợ hãi. Ngoại trừ một số rất ít người, như Ron và Hermione, tất cả đều tin rằng Harry Potter đã chết.

Ở dãy bàn dành cho nhà Slytherin, khi đám học sinh cùng khóa với Lin tụ tập lại, thì sự "không thay đổi" của nó lại càng trở nên rõ rệt. Sau một mùa hè, những đứa trẻ khác đã lớn phổng lên rất nhiều, chúng cao hơn, trông cũng trưởng thành hơn. Chỉ có Lin là vẫn giậm chân tại chỗ. Nó lùn tịt, với chiều cao khiêm tốn chưa đến 1m2.

Trông Lin giống như một đứa nhóc năm nhất đi lạc vào đây hơn là một học sinh năm hai. Lin vốn đã là một "dị loại" trong mắt bạn bè cùng trang lứa, bây giờ, khi nhìn thấy nó thậm chí còn không cao tới vai mình, bọn chúng càng thêm xa lánh. Đám nhóc không thèm nói chuyện với Lin, cũng không thèm nhìn mặt nó luôn.

Lin cũng chẳng mấy bận tâm đến thái độ của bọn bạn cùng lớp. Nó ngồi chơi đùa với con mèo đen nhỏ trong lòng, ánh mắt thờ ơ nhìn xung quanh. Chẳng mấy chốc mà nghi thức phân viện đã kết thúc Dumbledore bước lên bục giảng. Ông lão nở một nụ cười hiền từ, nhìn xuống các học sinh bên dưới, hai tay vung rộng như thể muốn ôm hết cả phòng.

"Meo... tay của hiệu trưởng... sao thầy ấy còn chưa chữa trị vậy?" Harry kêu lên khiến Lin chú ý.

Cậu không phải là đứa duy nhất để ý thấy điều đó. Bàn tay phải của Dumbledore đen thui và nhìn chết chóc giống hệt như lúc ở nhà Black. Tiếng rì rầm nổi lên khắp phòng, ông cụ hiểu chính xác ý mọi người, chỉ cười và kéo tay áo vàng tím che vết thương lại.

"Không có gì đáng lo đâu" Dumbledore vui vẻ nói. "Chào mừng các con đã trở lại Hogwarts!" Giọng nói ấm áp của ông vang vọng khắp Đại sảnh đường. "Và chào mừng những khuôn mặt mới của chúng ta! Một năm học đầy phép màu đang chờ đợi các con tại Hogwarts."

Ông dừng lại một chút, ánh mắt ông lướt qua các học sinh, như thể đang muốn truyền cho họ một sức mạnh nào đó.

"Như các con đã biết, thời gian qua thế giới phù thủy của chúng ta đã trải qua nhiều biến động." Dumbledore nói tiếp, giọng ông trầm xuống. "Nhưng ta tin rằng, với lòng dũng cảm, sự thông minh và tinh thần đoàn kết, chúng ta sẽ vượt qua được mọi khó khăn."

"Tiếp theo, thầy Filch giám thị yêu cầu thầy ban bố lệnh cấm toàn bộ những món đồ mua ở Tiệm bán đồ chơi khăm của anh em nhà Weasley. Các trò nào muốn tham gia Quidditch cho đội của Nhà mình thì đăng ký tên cho Giáo viên chủ nhiệm như thường lệ. Chúng ta cũng cần có bình luận viên mới, ai muốn cũng phải đăng ký."

Ông lại dừng lại, nhìn xuống dãy bàn giáo viên.

"Chúng ta vui mừng đón tiếp một Giáo sư mới trong năm, Giáo sư Slughorn" Horace Slughorn đứng dậy với cái đầu hói bóng láng dưới ánh nến, cái bụng phệ của ông in một bóng đen thật lớn lên sàn nhà. "Thầy Slughorn là một đồng nghiệp cũ của ta trước đây và đã đồng ý nhận dạy môn Độc dược."

"Độc dược?"

"Độc dược à?"

Mấy từ này dội đi dội lại khắp phòng khi mọi người hỏi nhau liệu có nghe nhầm không.

"Đồng thời Giáo sư Snape," Dumbledore lên giọng át đi tiếng xì xào khắp phòng, "sẽ đảm trách môn Phòng chống Phép thuật Hắc ám."

"Giáo sư Snape đã có nhiều kinh nghiệm trong việc giảng dạy môn Độc dược, và ta tin tưởng rằng ông ấy sẽ giúp các con trang bị những kiến thức và kỹ năng cần thiết để đối phó với bất kỳ mối đe dọa nào."

Dumbledore lại vỗ tay, nhưng lần này, tiếng vỗ tay lại kém nhiệt tình hơn rất nhiều. Nhiều học sinh nhìn Snape với ánh mắt sợ hãi và nghi ngờ.

Sau khi Dumbledore phát biểu xong thì những chiếc đĩa vàng trên bàn đột nhiên đầy ắp thức ăn và mọi người bắt đầu ngấu nghiến bữa tối muộn. Lin vẫn như cũ lựa lựa bỏ bỏ lấy ra một ít bánh tượng trưng để trên đĩa. Harry nhìn lên bàn ăn dài phía trên, Snape ngồi cạnh vị giáo sư Độc Dược mới, hai người đang thì thầm trò chuyện với nhau.

"Quái lạ! Không phải cô Luna nói rằng sẽ nộp đơn xin làm giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sao?" Harry meo meo kêu.

"Luna có nộp mà bị từ chối rồi." Lin nhỏ giọng trả lời.

"Tại sao hiệu trưởng Dumbledore không chấp nhận mà lại thuê thêm giáo sư Độc dược cồng kềnh thế nhỉ?"

"Ai biết được?" Lin nhún vai.

"Anh nghe nói môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám này bị nguyền rủa không ai có thể dạy quá một năm ở vị trí này. Giáo sư Snape làm sao đây?" Harry lo lắng dậm chân.

"Năm sau không dạy nữa trở lại dạy Độc Dược cũng được mà." Lin nói.

"Em không hiểu đâu." Harry hậm hực meo meo vài tiếng. Ánh mắt cậu lo lắng nhìn lên phía trên. "Không một ai trở thành giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mà lành lặn dạy được tới cuối năm cả... Khụ! Ý anh không phải trù ẻo cô Luna gì đâu."

"À, không sao. Luna không dễ bị gì đâu." Lin thờ ơ đáp.

Bữa tiệc khai giảng kết thúc, Dumbledore lại hắng giọng. Ông khá kiên nhẫn chờ tiếng ồn lắng xuống hoàn toàn.

"Giờ thì như mọi người đã biết, Chúa tể Voldemort và bọn thuộc hạ lại một lần nữa bành trướng mạnh lên." Cả phòng như căng ra khi cụ nói. Harry liếc qua Malfoy lúc này đang dùng cây đũa phép treo chiếc nĩa lơ lửng trên không trung như thể những lời Dumbledore nói không đáng để cậu ta chú ý. "Ta không thể nào nhấn mạnh hết tầm nguy hiểm trong tình trạng hiện nay, cũng như hết mức thận trọng để chúng ta luôn an toàn ở tại Hogwarts này. Những pháp thuật trong lâu đài đã được củng cố thêm, chúng ta được bảo vệ bằng những biện pháp mới và vững mạnh nhưng chúng ta cũng phải cực kỵ thận trọng đề phòng sự bất cẩn của ai đó trong chúng ta. Vì vậy ta mong các trò tuân theo mọi giới hạn về an ninh, dù các trò có thấy khó chịu tới đâu – và đặc biệt tuân theo luật cấm không được ra ngoài sau giờ khuya. Ta cũng khuyến cáo các trò nếu thấy có gì lạ hoặc ai khả nghi trong hay ngoài lâu đài thì hãy báo ngay cho các giáo viên. Ta lúc nào cũng tin tưởng các trò sẽ cư xử đúng mực vì sự an nguy của bản thân và của người khác."

Dumbledore đưa mắt nhìn các học trò một lượt rồi mỉm cười.

"Còn bây giờ, giường êm nệm ấm đang chờ các con và ta biết rằng ưu tiên một là phải nghỉ ngơi để chuẩn bị vào lớp sáng mai. Thế thì chúc tất cả ngủ ngon nhé, pip pip!" Với một tiếng rít chói tai quen thuộc, những dãy ghế dài lùi ra và hàng trăm đứa học trò túa ra khỏi sảnh để về ký túc xá của chúng.

Ở Slytherin, các học sinh xếp hàng trật tự theo thủ tịch năm của mình, lần lượt rời khỏi Đại sảnh đường. Lin ôm Harry, thong dong bước đi giữa dòng người ồn ào. Bỗng nhiên, nó nhận ra mọi người đang đồng loạt dừng lại, cúi đầu chào ai đó.

"Chào buổi tối, chủ nhiệm Snape."

Lin trông theo hướng nhìn của mọi người, và nhìn thấy Snape đang đứng ở đầu hành lang dẫn xuống hầm, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua các học sinh.

Snape gật đầu với đám nhóc rồi nhìn về phía Lin.

"Harry!" Hắn gọi một tay vươn ra vẫy.

"Meo meo... anh phải đi rồi. Mai gặp nhé." Harry nói nhanh, sau đó nhảy phốc xuống khỏi tay Lin, chạy thẳng đến chỗ Snape bám vào chân hắn leo tót lên vai.

Snape như cũ đợi cho con mèo yên vị trên vai mình, sau đó hắn mới quay người bước đi.

Lin đứng ngây ra đó, nhìn hai bàn tay trống không.

Ơ... đó là mèo của mình mà nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com