Snarry Be Cuong Thi Nho Du Hoc Hogwarts
Kể từ khi con mèo đen nhỏ đến, ngôi nhà âm u, yên tĩnh của Snape bỗng chốc trở nên ồn ào và náo nhiệt hơn hẳn."Choang!"Một chiếc đĩa sứ rơi xuống nền nhà, vỡ tan tành. Sữa văng tung toé khắp nơi."Đồ chết tiệt!" Peter Pettigrew gầm lên giận dữ, hắn ta lao đến, cố gắng bắt lấy con mèo đen nhỏ đang ngồi thản nhiên liếm móng vuốt."Đuôi Trùn!" Snape ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Peter. "Nếu ngươi không muốn chăm sóc nó, thì trả tiền lại đây."Peter giật mình, hắn ta vội vàng thu tay lại, thở hổn hển. Con mèo này sinh ra chắc chắn là để đối đầu với gã. Nấu cho nó ăn thì nó hất đổ, rót sữa thì nó đập bể đĩa, lại còn rất thích cắn người. Nhưng vì 1000 Galleon đã nhận, gã ta đành phải nhịn. Peter lồm cồm bò xuống, dọn dẹp những mảnh sứ vỡ."Dọn xong thì đi nấu bữa tối đi." Snape ra lệnh."Tôi nhận tiền để chăm sóc con mèo, chứ không phải làm người hầu cho ông." Peter càu nhàu."Chúa tể Hắc ám..." Snape chậm rãi nói, hắn nhướn mày, ánh mắt nhìn Peter đầy vẻ cảnh cáo.Peter Pettigrew lập tức cụp đuôi, im bặt lẳng lặng đi vào nhà bếp.Con mèo con ngẩng cao đầu, kêu lên "meo... meo..." đắc thắng và hợm hĩnh. Nó nhảy xuống bàn, chạy đến chỗ Snape, leo lên đầu gối hắn, cố gắng vươn đầu để nhìn xem Snape đang đọc cái gì."Đừng có nghĩ là ta dễ bị đùa giỡn như tên vô dụng kia." Snape nói, hắn vươn tay, nhéo tai con mèo một cái."Meo... meo..." Con mèo kêu lên thảm thiết, giả vờ như đang rất đau đớn. Thực ra, Snape rất biết kiểm soát lực tay của mình, hắn chẳng làm con mèo bị thương chút nào.Nghe tiếng mèo kêu tru tréo, Snape buông tay ra. Hắn đứng dậy, bước đến bàn làm việc. Trên bàn có một cái vạc nhỏ đang được đun trên ngọn lửa liu riu."Tránh xa ra, nếu không ta sẽ ném mi vào trong đó." Snape liếc nhìn con mèo đang cố gắng leo lên bàn.Harry không hề sợ hãi trước lời đe dọa của Snape. Cậu chắc chắn ông vẫn chưa nhận ra trong thân xác con mèo này là một con người. Harry biết rằng, những thú cưng pháp thuật trong thế giới phù thủy thường rất thông minh. Hơn nữa, với sự giàu có của thằng nhóc Lin, Snape cũng không nghĩ rằng nó lại chỉ nuôi một con thú cưng bình thường.Nghe lời Snape nói, Harry liền bĩu môi, cậu cũng không ngốc đến mức nhảy vào cái vạc đang sôi sùng sục kia. Cậu chỉ tò mò muốn biết Snape đang làm gì thôi. Nhưng kết quả là... ngay cả những nguyên liệu được để trên bàn, cậu cũng chẳng thể nói nổi tên chúng. Cỏ, rễ cây, bột, nấm đủ màu sắc... tất cả đều xa lạ với Harry.Tuy nhiên, sự chán nản nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một sự thích thú khó hiểu. Harry bị thu hút bởi những động tác của Snape. Đôi bàn tay tái nhợt với những ngón tay thon dài của hắn như đang nhảy múa trên không trung. Chúng thoăn thoắt cắt, xẻ, băm, nghiền những nguyên liệu một cách điêu luyện và thuần thục đến kinh ngạc.Con dao bạc trong tay Snape lóe lên ánh sáng lạnh lùng mỗi khi nó lướt qua những cọng cỏ, những mảnh rễ cây. Từng động tác của hắn đều chính xác và dứt khoát, không hề có chút chần chừ hay lưỡng lự. Những lát cắt mỏng tang rơi xuống chiếc đĩa bên cạnh đều tăm tắp như nhau.Khi xử lý những loại nấm mềm mại, Snape lại dùng một chiếc chày ngọc trắng muốt. Hắn nhẹ nhàng nghiền nát chúng, tạo thành một hỗn hợp sền sệt, màu sắc đặc biệt. Những chuyển động của hắn uyển chuyển và nhẹ nhàng như một nghệ sĩ đang vẽ tranh.Rồi Snape lại dùng một chiếc cối đá nhỏ để nghiền bột một số loại hạt kỳ lạ. Tiếng cối đá va vào nhau vang lên nhịp nhàng, tạo nên một giai điệu kỳ lạ. Bột hạt mịn màng rơi xuống một chiếc bát sứ, tỏa ra một hương thơm đặc biệt.Từng chuyển động của Snape, từ việc chọn lựa nguyên liệu, cắt gọt, nghiền nát, cho đến việc cho chúng vào vạc theo một trình tự nhất định... tất cả đều toát lên sự tinh tế và hoàn hảo. Harry mải mê quan sát, quên cả thời gian. Mãi đến khi Snape dập tắt ngọn lửa dưới vạc, cậu mới giật mình nhận ra đêm đã khuya.Snape vươn vai, xoay xoay hai cánh tay, cảm thấy hơi mỏi một chút. Trăng đã lên cao ngoài cửa sổ, nhưng đối với hắn, việc hoàn thành công việc vào đêm muộn không có gì là xa lạ. Hắn liếc nhìn con mèo vẫn đang ngồi im trên bàn, ánh mắt tròn xoe ngốc ngốc dòm hắn. Mí mắt Snape giật giật. Vốn dĩ hắn định để con mèo ở lại đây, nhưng rồi hắn lại thay đổi ý định. Hắn xách con mèo lên, mang theo bên mình. Thà mang nó theo còn hơn là để nó ở đây một mình, đỡ cho đến khi hắn quay lại thì lại thấy trong vạc xuất hiện thêm món "súp mèo."Trong nhà bếp, Peter Pettigrew đã chuẩn bị sẵn bữa tối. Nhưng hắn ta cũng chẳng tốt bụng đến mức phóng thần chú giữ ấm cho đồ ăn. Món bít tết trên bàn đã nguội ngắt, dầu mỡ đóng thành từng mảng trắng bệch trông cực kỳ buồn nôn.Tuy nhiên, Snape lại không hề phàn nàn hay tỏ ra chán ghét. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi xuống bàn, cầm dao nĩa lên, xử lý bữa tối muộn của mình.Harry nhìn Snape ăn một cách thèm thuồng. Cái bụng của cậu đang réo ầm ĩ. Cậu xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, kêu lên "meo... meo..." thảm thiết. Ánh mắt khao khát của cậu nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của Snape khiến hắn không thể nào làm ngơ được.Snape thở dài. Trong tủ lạnh không còn một cọng rau, chút sữa còn lại vừa nãy cũng đã bị con mèo cáu kỉnh này đánh đổ mất."Tự làm đổ sữa bây giờ lại đói à?" Snape trừng mắt nhìn con mèo, giọng hắn lạnh lùng. "Đáng đời lắm!"Nhưng rồi, hắn lại đi tới tủ bát lấy một chiếc đĩa trống, cắt một nửa miếng bít tết của mình, chia cho con mèo nhỏ.Harry kêu lên một tiếng liền chúi đầu vào ăn ngấu nghiến, cái đuôi vui mừng lắc qua lắc lại không ngừng. Ăn xong hết, Harry ngẩng đầu nhìn Snape meo meo hai tiếng thay lời cảm ơn.Snape nhìn con mèo ăn một cách ngon lành, khóe miệng hắn thoáng nhếch lên tạo thành một nụ cười khó hiểu. Hắn vươn tay, búng nhẹ vào trán con mèo một cái. Ánh mắt hắn lướt qua những mảnh đĩa vỡ vẫn chưa được dọn hết trên nền nhà, giọng hắn hạ xuống thật thấp."Dù cho mi có chán ghét tên đó đến mức nào, thì cũng nên ăn uống đầy đủ." Snape nói. "Sống sót... mới là điều quan trọng nhất."Snape không biết con mèo có hiểu lời hắn nói hay không, nhưng kể từ sau hôm đó, nó không còn kháng cự Peter Pettigrew chăm sóc nữa. Nó ăn uống đầy đủ những món mà Peter chuẩn bị, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm phá phách một chút khiến cho Peter tức điên người lên dọn dẹp bãi chiến trường.Buổi sáng, Harry tỉnh dậy trong chiếc giỏ mới tinh mà Peter vừa mua cho cậu. Cậu vươn vai, ngáp một cái thật to. Đôi mắt mèo đen láy lóe sáng.Đến giờ đi săn rồi!"Chít... chít... chít..."Tiếng chuột rít lên thảm thiết vang lên khắp nhà. Con chuột nâu to tướng cả người đầy vết thương cào cấu chạy loạn xung quanh, cố gắng trốn tránh sự truy đuổi của tia chớp đen nhỏ bé đang bám riết theo sau. Đây chính là khung cảnh thường thấy ở Spinner's End trong những ngày này."Snape!!!" Peter Pettigrew biến hình trở lại và gào lên thảm thiết. "Ông cứ ngồi đó mà không làm gì sao?!""Làm gì?" Snape hỏi lại, giọng hắn lạnh lùng và khinh bỉ. Con mèo đen nhỏ đã nhảy lên, ngồi chễm chệ trên đầu gối hắn. "Mèo bắt chuột, chẳng phải là chuyện bình thường sao? Ngươi chỉ cần không biến thành chuột nữa là xong."Peter Pettigrew ngậm miệng, gã ta không biết nói gì hơn. Thói quen từ những năm tháng sống chui lủi, trốn chạy khiến cho bản năng biến hình thành chuột đã ăn sâu vào máu gã. Dù Peter không muốn, nhưng gã ta vẫn sẽ luôn biến hình trong lúc ngủ.Lại thêm một ngày nhàm chán nữa trôi qua, Harry ngáp dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Snape dường như ở lì trong nhà cả ngày không hề đi đâu. Hắn chỉ lặp đi lặp lại vài việc, như là chế tạo độc dược, đọc sách, hoặc ngồi thẫn thờ trên ghế bành nhìn chằm chằm vào lò sưởi. Nhiều lúc, Harry cũng tự hỏi, liệu Snape có thực sự đang âm mưu điều gì hay không, hay là cuộc trò chuyện giữa hắn và hai chị em nhà Black hôm ấy chỉ là do cậu tưởng tượng ra?Haiz, Harry thở dài. Thật là chán, hay là lại đi đánh con chuột Peter Pettigrew một chút nhỉ?Bỗng nhiên, một tiếng ầm thật lớn vang lên. Từ trong lò sưởi một bóng đen lảo đảo bước ra ngã quỵ xuống sàn.Snape? Harry hoảng hốt. Không phải ông ta luôn ở trong phòng sao?Harry hoảng hốt chạy xuống lầu, tiến lại gần Snape. Hắn nằm bất động trên nền nhà lạnh lẽo, cả người co quắp, run rẩy. Chiếc áo chùng đen rách nát, lấm lem bụi bẩn, ám đầy những vết máu loang lổ khiến Harry kinh hãi."Meo! Meo!" Harry kêu lên thảng thốt, cậu chạy vòng quanh Snape, dùng đầu húc húc vào người hắn, nhưng hắn vẫn không có phản ứng.Gương mặt Snape trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Đôi môi hắn tím tái, hơi thở yếu ớt đứt quãng. Cậu cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra từ người hắn. Cánh tay phải của hắn bị xoắn quặt một cách kỳ lạ, vết thương sâu hoắm trên cánh tay ấy vẫn không ngừng chảy máu.Harry tuyệt vọng nhìn Snape quằn quại trong đau đớn. Cậu phải làm gì đó, nếu không hắn sẽ chết mất. Nhưng cậu chỉ là một con mèo, cậu không thể nào chữa thương cho hắn được.Harry nhớ đến Peter Pettigrew. Dù cho cậu cực kỳ ghét gã ta, nhưng ít ra gã ta cũng là một phù thủy. Có lẽ gã ta có thể giúp được gì đó.Harry chạy nhanh lên lầu, đến phòng của Peter Pettigrew, dùng móng vuốt cào cấu liên tục vào cánh cửa, phát ra những tiếng "cào... cào..." vang dội."Cái gì thế?" Peter Pettigrew mở cửa, gã ta cau mày nhìn Harry."Meo... meo..." Harry cố gắng ra hiệu cho Peter xuống lầu xem Snape.Peter Pettigrew theo Harry xuống lầu. Vừa nhìn thấy Snape nằm bất động trên nền nhà, hắn ta bỗng cười hả hê."Mày không phải lo lắng đâu." Gã ta nói với Harry, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai. "Được Chúa tể Hắc ám trừng phạt... là vinh dự đấy! Phải không, Snape? Nếu đã là phần thưởng, thì ông hãy cố mà tận hưởng đi!""Meo!" Harry gào lên giận dữ, nhưng cậu cũng không thể giữ Peter lại. Gã ta quay người bỏ đi, để lại Snape nằm bất động trên nền nhà lạnh lẽo.Snape cảm thấy ý thức của mình như trôi dạt đi trong giây lát, nhưng với bản năng cảnh giác cao độ, hắn đã nhanh chóng tỉnh lại. Cơn đau như xé toạc trên cánh tay khiến hắn rên lên một tiếng. Xen lẫn với cơn đau là một cảm giác mềm mại cọ xát vào gò má hắn, cùng với những tiếng meo meo lo lắng vang lên sát bên tai.Hắn mở mắt ra, nhìn thấy con mèo đen nhỏ kia đang dùng cái đầu nhỏ xíu của nó húc húc vào người hắn, như thể đang cố gắng giúp đỡ bằng một nỗ lực nhỏ nhoi đến mức nực cười. Hắn không đuổi con mèo đi, cũng không chê nó phiền phức. Ít ra thì nó cũng đã cố gắng làm điều gì đó cho hắn, dù cho chẳng giúp ích được gì.Snape cố gắng ngồi dậy, hắn bế con mèo lên, cho vào túi áo choàng của mình. Sau đó, hắn lảo đảo đứng dậy, bước vào phòng làm việc, nơi hắn đã chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết để tự băng bó cho mình. Giống như bao lần khác.Trở lại phòng ngủ, Snape cởi phăng chiếc áo chùng ướt sũng và áo sơ mi bên trong ra, ném xuống sàn nhà. Từ bên trong, Harry nhanh chóng chui ra khỏi đống vải, nhưng rồi cậu sững sờ khi nhìn thấy tấm lưng trần của Snape.Nó chằng chịt những vết thương, như thể bị ai đó dùng roi da quất liên tục lên đó. Những vết sẹo cũ chồng chéo lên những vết thương mới, tạo nên một khung cảnh thật đáng sợ ghê người. Cánh tay phải của hắn bị xoắn quặt một cách dị thường, bằng mắt thường có thể thấy được đầu xương trắng hếu nhô ra khỏi lớp da thịt rách nát.Chắc chắn đau lắm, Harry thầm nghĩ nhưng điều kinh hãi chưa dừng ở đó.Harry hoảng hốt nhìn Snape cầm lấy cánh tay gãy của mình, bẻ gập nó trở về vị trí cũ. Tiếng xương kêu "rắc" một cái khiến Harry rùng mình. Snape cắn chặt răng, cố gắng kìm nén tiếng gầm đau đớn muốn thoát ra khỏi cổ họng. Gương mặt hắn tái nhợt, vặn vẹo vì đau đớn, dù không thích hắn thế nào đi nữa nhưng nhìn tình cảnh này Harry cũng thấy xót xa.Sau khi bình tĩnh lại, Snape lấy một miếng nẹp gỗ, cố định lại cánh tay gãy, sau đó quấn băng cẩn thận xung quanh vết thương. Hắn lấy trong tủ ra vài chai thuốc mà Harry không biết tên và nốc cạn. Xong xuôi mọi thứ, hắn ngồi phịch xuống giường, toàn thân kiệt sức. Snape dựa lưng vào thành giường, một tay được cố định bởi nẹp gỗ, một tay buông thõng xuống bên hông. Gương mặt Snape trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.Harry chạy đến gần Snape, nhảy lên giường rồi leo lên đầu gối hắn. Khi ngước nhìn gương mặt hốc hác của Snape, cậu rất muốn hỏi hắn, tại sao? Tại sao hắn lại chọn phục vụ Voldemort, một kẻ tàn ác và máu lạnh như vậy? Nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là kêu lên vài tiếng meo meo yếu ớt.Snape cúi xuống, nhìn con mèo nhỏ bé trên đầu gối. Hắn vươn bàn tay không bị thương nhẹ nhàng gãi cằm cho con mèo. Trong đôi mắt đen kịt loé lên một tia ôn hòa hiếm thấy.Ngón tay thon dài của Snape nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của Harry, khiến cậu cảm thấy thoải mái đến mức kêu gừ gừ một cách mãn nguyện. Cậu không nhớ mình đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, chỉ biết rằng, khi cậu tỉnh lại, Snape đã trở lại bình thường. Hắn đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nút áo được cài cẩn thận đến tận cổ, và đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế sofa bên cạnh lò sưởi. Còn Harry?Ngạc nhiên thay.Lại đang nằm gọn trong túi áo của hắn.Và thế là, cuộc sống ở Spinner's End lại trở về quỹ đạo tẻ nhạt vốn có của nó, như thể... chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com