Snarry Be Cuong Thi Nho Du Hoc Hogwarts
Binh... bốp... loảng xoảng...Tiếng bàn ghế, chén đĩa va vào nhau vang lên lẻng xẻng từ dưới nhà khiến Snape khó chịu nhíu mày. Hắn vừa mới chìm vào giấc ngủ thì lại bị đánh thức bởi những âm thanh ồn ào kia. Hắn ngồi bật dậy, bực bội bước ra khỏi phòng.Vừa đặt chân xuống lầu, hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Từ trong nhà bếp, một con mèo con đen nhánh nhỏ xíu đang đuổi theo một con chuột nâu to tướng. Con mèo con nhảy lên, vung vuốt tát bôm bốp vào mặt con chuột mà chẳng hề có vẻ sợ hãi, dù cho cơ thể nó chỉ bằng một nắm tay, còn không to bằng nửa con chuột. Con chuột kêu lên "chít... chít..." thảm thiết vì đau đớn. Nó xoay người, bỗng chốc biến hình. Cơ thể nó dài ra, biến thành một người đàn ông vóc dáng nhỏ thó, tóc tai bù xù. Con mèo con kia vẫn đang ngồi trên lưng con chuột, giờ đây là trên đầu người đàn ông, vẫn không ngừng vung vuốt cào cấu khiến hắn ta la hét ầm ĩ."Chết tiệt, ngươi đang làm cái quái gì thế hả, Đuôi Trùn?!" Snape quát lên giận dữ."Là... là con mèo chết tiệt này!" Peter Pettigrew la lên, giọng gã ta đầy vẻ đau đớn. "Ái ui... đau quá!" Gã với tay, cố gắng bắt lấy con mèo con, nhưng nó lại nhanh nhẹn né tránh. Bất ngờ, hắn ta như sực nhớ ra điều gì."Phải rồi, ta là phù thủy!" Peter lẩm bẩm, vội vàng lùi lại, tìm kiếm cây đũa phép của mình. "Tao sẽ giết mày!"Con mèo như thể biết trước Peter Pettigrew sẽ làm hại mình, nó liền nhanh chóng nhảy phốc một cái về phía Snape. Bốn chiếc móng vuốt nhọn hoắt bám chắc vào vạt áo thoăn thoắt leo lên vai ngồi chễm chệ trên đó. Nó mở to đôi mắt đen nhánh, tròn xoe nhìn Snape với vẻ ngây thơ vô (số) tội."Tìm thấy rồi!" Peter Pettigrew hét lên giận dữ. "Tao sẽ giết mày!" Hắn ta cầm chặt cây đũa phép trong tay, hùng hổ bước về phía Snape. "Đủ rồi, Đuôi Trùn!" Snape lạnh lùng nói, ánh mắt hắn đầy vẻ khinh bỉ nhìn Peter. "Đừng để ta phải xấu hổ vì có đồng bọn như ngươi.""Tôi phải giết nó! Đưa con mèo đó cho tôi!" Peter Pettigrew gần như cuồng loạn, hắn ta xông tới, cố gắng tóm lấy con mèo trên vai Snape.Hành động ngông cuồng của Peter khiến Snape cảm thấy bị xúc phạm. Hắn không cần dùng đến đũa phép, cũng không cần đọc thần chú. Snape chỉ lạnh lùng liếc Peter một cái, thế là hắn ta đã ngã lăn ra đất, kêu lên "á" thảm thiết."Ông... ông dám đối xử với tôi như vậy sao?!" Peter gào lên giận dữ, nhưng giọng hắn ta lại run rẩy vì sợ hãi."Con mèo có chủ nhân, Đuôi Trùn!" Snape nói lạnh lùng. "Nó sẽ rời khỏi đây vào ngày mai. Đừng có làm những chuyện ngu ngốc như thế này nữa." Hắn nói thêm, ánh mắt cảnh cáo nhìn Peter.Nói xong Snape bế con mèo lên lầu, mang vào phòng ngủ của mình. Hắn lấy một chiếc áo sơ mi cũ trong tủ, ném xuống góc phòng, tạo thành một cái ổ tạm bợ cho con mèo."Đừng có nghĩ là có thể giả nai với ta." Snape lạnh lùng nói, ánh mắt cảnh cáo nhìn con mèo. "Mi mà phát ra một tiếng động thì ta sẽ treo mi lên đấy."Nói rồi, Snape lên giường, kéo chăn che kín người rồi nhắm mắt lại.Harry bĩu môi, cậu nhìn cái ổ sơ sài bằng áo sơ mi cũ mà Snape làm cho mình. Cậu không phải mèo thật và cậu cũng chẳng có ý định ngủ ở đó.Cậu đợi một lúc, lắng nghe tiếng thở của Snape dần trở nên đều đặn, biết chắc hắn đã ngủ say, cậu mới rón rén nhảy lên giường cuộn tròn người lại bên cạnh Snape và chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau, Snape choàng tỉnh với một cảm giác khó thở. Cổ hắn như bị một vật gì đó nặng nề đè lên khiến hắn không thể hít thở bình thường được. Hắn cau mày, bực bội vươn tay, nhấc "vật thể lạ" đó lên."Meo..."Một tiếng kêu mềm nhũn, ngái ngủ vang lên ngay trước mặt hắn. Snape mở to mắt và sững sờ khi nhìn thấy con mèo đen nhánh kia đang nằm gon trong lòng bàn tay. Nó vẫn còn ngủ say, đôi mắt nhắm nghiền, miệng hơi hé mở."Con mèo chết tiệt!" Snape gầm lên giận dữ. Làm sao nó lại leo lên giường, lại còn nằm trên mặt hắn chứ?Hắn giơ tay, định ném con mèo xuống đất, thì bất ngờ nó tỉnh giấc. Harry mở choàng mắt, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, và rồi... cậu nhìn thấy Snape."Méo!!!" Harry hét lên thảm thiết, cả người cậu giật nảy lên như bị điện giật. Cậu vùng vẫy trong tay Snape, cuối cùng cũng thoát ra được. Cậu nhảy phốc xuống giường, tim đập thình thịch vì sợ hãi.Tối qua... sao cậu lại leo lên mặt Snape chứ?Snape trừng mắt nhìn con mèo, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo. Sau đó, hắn mới ngồi dậy, bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân và thay quần áo.Harry cũng không sợ hãi mà trừng lại, như thể muốn nói. "Trừng gì mà trừng, người ta cũng không muốn ngủ với ông đâu... Meo meo" Cậu còn thè lưỡi với Snape một cái rồi mới quay đi.Snape không quan tâm đến những hành động ngớ ngẩn của con mèo. Hôm qua, hắn đã gửi thư cho Lin, hẹn sáng nay sẽ trả con mèo lại. Hắn chỉ cần chịu đựng nó thêm vài tiếng nữa thôi.Snape xách con mèo xuống lầu. Vừa bước vào phòng khách, hắn đã nhìn thấy một tia sáng xanh loé lên. Một con chim giống phượng hoàng có bộ lông màu xanh lá lộng lẫy xuất hiện giữa phòng, nó kêu lên một tiếng thánh thót, ném xuống một cái gói hàng to bự và một phong thư màu đỏ choét, sau đó nó biến mất nhanh chóng như lúc xuất hiện."Thư Sấm?" Snape nhướn mày nhìn phong thư màu đỏ choét kia ."Thư Sấm? Có người gửi Thư Sấm cho ông kìa, Snape." Peter Pettigrew kêu lên hả hê, gã ta không quên ném cho con mèo trong tay hắn một ánh mắt hằn học.Snape không chút do dự chạm vào lá thư, hắn muốn xem thử là ai gửi thư sấm cho hắn. Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám gửi thư sấm cho hắn đâu.Bức thư bay lên cao, biến hình thành một cái miệng dữ tợn, nhưng giọng nói phát ra từ đó lại dịu dàng, ngọt ngào và bình thản. Đó là giọng nói của Luna."Ngài chủ nhiệm kính mến," Luna nói, giọng cô nhẹ nhàng. "Tôi và chủ nhân đã có một chuyến du lịch bất ngờ. Mong ông vui lòng chăm sóc giúp thú cưng của chủ nhân trong thời gian này. Phiền ông quá.""Trong gói hàng kia có một chút tiền nhỏ, coi như là phí nuôi dưỡng cho con mèo. Nếu như ông cảm thấy không đủ, xin đừng ngại gửi thư cho tôi, tôi sẽ gửi thêm."Nói xong, cái miệng dữ tợn kia biến mất, bức thư rơi xuống đất, bốc cháy thành tro bụi.Snape đứng đơ ra đó, sắc mặt hắn đen như đáy nồi. Hắn không thể tin nổi mình lại bị ép buộc phải chăm sóc con mèo chết tiệt này. Du lịch đột xuất? Chẳng có lý do gì hợp lý cả!Peter Pettigrew lén lút mò đến chiếc túi đựng tiền trên bàn, hắn ta mở túi ra, sau đó kêu lên kinh ngạc: "Chà... nhiều tiền thế! Cả trăm Galleon, có khi cả ngàn ấy chứ!" Hắn ta bĩu môi, nhìn con mèo trên tay Snape với ánh mắt tham lam. "Con mèo chết tiệt này... cũng quý giá quá nhỉ?"Snape nhìn thấy ánh mắt của Peter, liền nở một nụ cười khẩy."Nếu ngươi thích thì cầm lấy." Hắn nói, ném chiếc túi tiền cho Peter. "Nhận tiền rồi thì hãy chăm sóc nó cho tốt đấy. Con mèo quý giá này mà rớt một cọng lông thôi, ta sẽ tính sổ với ngươi." Snape nhìn Peter với ánh mắt khinh bỉ pha lẫn khoái trá. Hắn hài lòng khi thấy gã ta phải chịu trách nhiệm thay cho mình.Harry nằm im thin thít trong tay Snape, giả vờ như một con mèo con ngây thơ chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng trong lòng Harry lại đang vui sướng tột độ.Đúng là anh em tốt hiểu ý nhau, cậu đúng là đang cần phải ở cạnh Snape điều tra về nơi cất giấu cơ thể mình và với cuộc gặp giữa Snape và hai người phụ nữ hôm qua Harry nhận thấy mình còn cần phải tìm hiểu xem nhiệm vụ mà Voldemort giao cho Draco là gì nữa.Cậu sẽ phải cẩn thận hơn trong thời gian tới. Cậu không muốn đánh động đến Snape và Peter Pettigrew, nhưng cậu cũng không thể bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào.Lin đã tìm cho cậu lý do thật hoàn hảo. Giỏi lắm Lin!...Lúc này, tại một hòn đảo nào đó ở Maldives. Lin đang nằm dài dưới bóng dừa phơi nắng. Ánh sáng vàng chóe từ mớ trang sức nó đeo trên người khiến ai cũng phải ghé mắt nhìn."Thật tiếc vì resort này không cho mang theo thú cưng." Lin uống một ngụm nước dừa mát lạnh trên tay Luna."Đúng vậy nhưng may mà có ngài chủ nhiệm. Ông ấy thật tốt khi đã nhận chăm sóc mèo cho chủ nhân." Luna nhẹ nhàng mỉm cười."Ừ, thầy ấy là người tử tế." Lin nói với giọng thản nhiên. Nhưng trong đôi mắt đen láy ấy lại loé lên một tia cười tinh quái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com