Snamione Nhung Nguoi Song Sot
Tình hình đang ngày càng đi xuống tại căn nhà nhỏ. Sự yên bình trong khuôn khổ gia đình mà họ đã cố gắng duy trì trước vụ trộm sách định mệnh đó giờ chỉ còn là ký ức. Mặc dù cả hai vẫn làm việc tốt cùng nhau, vẫn nói chuyện và tận hưởng sự đồng hành của đối phương, nó không còn - an ổn. Severus cáu kỉnh hơn bao giờ hết, và Hermione cũng bồn chồn không kém. Việc ông đáp trả những lời châm chọc của cô bằng những câu phản pháo gay gắt hơn cũng không giúp ích gì - điều mà cô từng rất thích, cho đến khi nhận ra mình thích nó chỉ vì nó hơn hẳn cái xu hướng tỏ vẻ tổn thương hay hờn dỗi của Harry và Ron. Nhận ra việc bản thân lại thích thêm một điểm nữa ở Severus khiến cô cảm thấy tội lỗi khủng khiếp.Càng tệ hơn nữa khi mọi người cứ liên tục cố trò chuyện với cô. Harry đã tiếp cận vấn đề về mối liên hệ của cô với Snape đáng sợ đúng theo cách cậu thích giải quyết các vấn đề cá nhân - cậu phớt lờ và hy vọng nó sẽ tự biến mất. Ginny tốt bụng giả vờ như cuộc đối thoại ở Hang Sóc chưa từng xảy ra. Và, giờ cô đã bị phát hiện, một số người khác cũng tiến hành liên lạc - Parvati, vì lý do nào đó, dù họ chưa từng ưa nhau lắm. Neville, việc này cô không phiền - cậu ấy luôn tử tế, và thích luyên thuyên về công việc mới tuyệt vời là học việc cho nhà Thảo dược học ở St Mungo hơn là hỏi chuyện riêng tư. Rồi đến Luna, người hiện đang viết cho tờ Tạp Chí Lãng Nhách, với sự pha trộn quen thuộc giữa toàn mấy thông tin nhảm nhí và độ chính xác đáng sợ. Hermione, bất chấp những lời lẩm bẩm khinh bỉ của Severus, đã đăng ký mua báo dài hạn - gần đây tờ báo đã giải trí một cách đáng ngạc nhiên. Khả năng hạ bệ những cái tôi kiêu ngạo và thọc thủng những lời nói dối thuyết phục của Luna đang ngày càng tăng, và ngay cả hồi còn ở trường thì cô bé cũng đã làm khá ổn.Dần dần, không ngừng nghỉ, Hermione bị lôi ra khỏi cái vỏ ốc bảo vệ vốn là căn nhà ở Đầu Đường Đánh Guồng. Cô ghét việc này. Cô đã từng rất hạnh phúc, khi chỉ có ba người họ. Không có câu hỏi tò mò, không có yêu cầu phải cho biết Severus 'thật sự là người như thế nào', cứ như thể ông là một loài động vật lạ lùng từ nước ngoài, không có mấy lời thông cảm không mong muốn về những điều cô không muốn nghĩ đến.Chuyện này càng không cải thiện khi cuối cùng cô đã được tìm đến, còn Severus thì không. Draco thường xuyên ghé thăm, và cô khá cảm động khi nhận ra - thằng chồn nhỏ trơn tuột đó thực sự yêu thương người thầy cũ của mình, ngưỡng mộ ông với sự tôn trọng và trìu mến chân thành mà vẻ xu nịnh trước đây từng che giấu. Severus cũng đáp lại tình cảm đó, và Hermione - mang theo một chút hối tiếc - đã quyết định đối xử tử tế với Draco, vì điều đó rất có ý nghĩa với...Bạn bè? Đồng sự? Đồng minh? Cô không chắc nên nghĩ gì về ông nữa. 'Người thầy cũ' là sự thật, nhưng không còn phù hợp nữa. Họ là những người ngang hàng, giờ đây, trên mọi phương diện ngoại trừ nấu độc dược, lĩnh vực mà ông vẫn dẫn trước cô cả mấy năm ánh sáng, nhưng sẵn sàng giúp cô bắt kịp. Họ chắc chắn là bạn bè, và là cộng sự, nhưng không từ ngữ nào diễn tả thỏa đáng sự phức tạp mà cô cảm nhận giữa họ, đôi khi. Đồng minh thì họ vẫn luôn là như thế, và theo một cách hợp tình hợp lý hơn - từ mang theo nghĩa bóng về cam kết chia sẻ, về những trận chiến sát cánh bên nhau. Nhưng không từ nào trong số đó hoàn toàn chính xác.Dù vậy, cô ngày càng nhận thấy bản thân đơn giản nghĩ đến ông là "của mình". Khi nhận ra rằng thực tế cô đang oán hận Draco vì đã giúp đỡ Severus lên lầu lúc ông ấy có mặt, cô phải chạy ra cuối vườn và ném các tượng lùn cho đến khi cảm thấy đỡ hơn.Cô đã cố gắng lý giải điều này. Cô đã chăm sóc người đàn ông này hàng tháng trời. Họ gần như chẳng thấy ai khác. Ông là sự đối lập chính xác với Ron, và do đó là đối tượng "an toàn" để cô có thể nhất thời say mê. Có hàng tá lý do hoàn toàn chính đáng, hợp lý để cô phát triển một cơn say nắng thoáng qua với ông. Không nhà tâm lý học nào - và trời ơi, thế giới pháp thuật cần đến một vài chuyên gia sức khỏe tâm thần giỏi một cách KHẨN TRƯƠNG! - sẽ chớp mắt khi xem xét trạng thái tinh thần hiện tại của cô.Nó chỉ là một sự say đắm nhỏ dễ đoán mà rồi sẽ biến mất. Cô sẽ không khiến bất cứ ai trong họ phải xấu hổ bằng cách thốt ra bất cứ điều gì."Ôi rác thật!" Cô há hốc mồm, khi dòng suy nghĩ mà cô đã lặp đi lặp lại cả trăm lần kết thúc vừa kịp lúc để cô nhìn thấy dung dịch hạt lanh của mình trên bờ vực sắp sôi. Cô giật nó ra khỏi lửa, kêu ré lên khi mấy ngón tay bỏng rát... nhưng ít nhất nó chưa sôi. Nếu vậy nó sẽ trở nên vô dụng - và dù hạt lanh không khó kiếm, nhưng viên đá Bezoar dưới đáy chiếc vạc nhỏ lại khá đắt đỏ. Đun nó trong dung dịch hạt lanh giúp giải phóng đặc tính chống độc của viên đá nhỏ, khiến nó có thể đóng chai được, nhưng nếu nước quá nóng, ưu điểm sẽ biến mất và nó trở nên vô dụng.Mút mấy đầu ngón tay bị bỏng, cô lo lắng nhìn vào vạc, rồi thả lỏng. Dung dịch bây giờ đã chuyển màu vàng rõ ràng, khá chói - không đẹp mắt lắm, nhưng đúng rồi. Nếu nó sôi, nó sẽ chuyển thành màu nâu đục."Hermione?" Severus vẫn ở phía bên kia bàn làm việc trong khi đáng lẽ cô phải canh vạc, không được để nó quá nóng hoặc nguội đi quá nhiều. Giờ ông đặt nhánh hoa lan đang tỉ mỉ cắt nhỏ xuống và khập khiễng đến chỗ cô, cầm lấy tay cô, lật nó lại. Các ngón tay cô sưng đỏ, và xuất hiện một vết phồng nhỏ. "Cô đang nghĩ gì vậy?" ông hỏi, cau mày nhìn cô. "Cô đã học những quy tắc an toàn cơ bản với vạc từ năm nhất.""Em... em đã lơ đãng," cô thừa nhận vẻ tội lỗi. "Dung dịch gần như đã sôi. Em phải lập tức đưa nó khỏi nguồn nhiệt.""Cho dù là vậy." Ông với lấy lọ thuốc thoa bỏng, một thứ cần thiết trong bất kỳ phòng thí nghiệm được trang bị tốt nào, vẫn cau có. "Cô biết rõ mà."Đó chắc chắn là lời khiển trách nhẹ nhàng nhất mà ông từng dành cho bất cứ ai. Nếu hồi ở trường ông nói như vậy trong giờ Độc dược, học sinh sẽ đồn đoán xem ông có bị ốm không. Nhưng đột nhiên Hermione ước ông gắt gỏng với mình. Như thế sẽ bình thường hơn so với lời trách móc tĩnh lặng, và cách nhẹ nhàng ông thoa thuốc lên chỗ bỏng của cô. Cô rụt tay lại, sau đó phải giả vờ nhăn nhó khi ông ngạc nhiên nhìn lên. "Em ổn!" cô cộc cằn nói. "Chỉ là sơ suất ngớ ngẩn thôi, em sẽ không làm lại nữa đâu ạ.""Ta cũng hy vọng như vậy," ông nói, giọng thoáng sắc bén. "Thậm chí đến cả Neville cũng có thể hiểu được khái niệm rằng chạm tay không vào vạc nóng là một ý tưởng ngu ngốc... cuối cùng thì cũng hiểu."Sự sắc sảo này giúp ích đôi chút. Cô ghét khi ông nhìn cô với ánh mắt đó, nó khiến cái sự say nắng tạm thời ngớ ngẩn ấy nảy nở ý tưởng vượt quá địa vị của nó, và cô biết thừa là ông hoàn toàn không có ý đó. "Và thầy chắc phải thất vọng lắm," cô phản pháo, thư giãn hơn đôi chút.Sau một cuộc đấu khẩu nho nhỏ dễ thương, cô thấy khá hơn đôi chút. Mọi chuyện vẫn... bình thường. Tốt.ssssssssssssssssssssCuối cùng Severus cũng quyết định - với sự giúp đỡ của Winky - sắp xếp lại căn nhà một chút. Phòng khách nhỏ giờ đây đóng vai trò như phòng làm việc, vì nó rộng hơn căn phòng nhỏ trước đây là phòng ăn. Bàn ăn được di chuyển vào, với ghế đặt ở hai đầu, và nhanh chóng biến mất dưới chồng giấy da, sách, lọ chai và ống lông ngỗng. Chiếc ghế thoải mái của ông - và thêm một cái nữa cho cô - vẫn nằm ở một đầu bàn, còn chiếc ghế sofa không thoải mái đã bị trục xuất. Căn phòng giờ đã... dễ chịu hơn. Mang hơi hướng ấm cúng, gia đình. Ông và Hermione dành phần lớn thời gian ở đây hoặc trong phòng thí nghiệm, thường là ở cùng nhau, đôi khi không.Nếu không phải vì mấy cuốn sách kia, hẳn hiện tại ông phải hạnh phúc nhất từ trước đến nay trong cuộc đời.Ông dứt khoát gạt những suy nghĩ ấy đi, quay lại với bản dịch một đoạn văn tối nghĩa bằng tiếng Elvish, gợi ý hấp dẫn về những công dụng bị lãng quên của một loại cây mà nó gọi là 'asahir', mà ông nghĩ có thể là sukebind. Ngay cả khi có từ điển và vốn hiểu biết chắp vá của mình về tiếng Elvish - chủ yếu giới hạn ở các tên cây - đây vẫn là một thử thách khó khăn, và ông đang tận hưởng triệt để nó, theo một cái cách đầy khó chịu. Và việc này phân tâm ông rất tốt khỏi mấy mong ước không thể thành hiện thực.Ông gầm gừ một lời nguyền nhẹ khi có ai đó gõ cửa. Mọi người sẽ cứ tiếp tục làm như vậy - đôi khi còn có cả Muggle, những người thường xuyên có thể nói xong cả một bài phát biểu ngắn mà ông chỉ hiểu được vài từ rời rạc. Và, vì xung quanh có Muggle, Winky bị cấm mở cửa. Ông sẽ để Hermione làm việc đó."Em sẽ mở cửa," cô báo với ông phía trên đầu khi ông lại cúi xuống tờ giấy da, và ông khẽ mỉm cười. Giọng nói lộ vẻ bực tức yêu thương của cô nghe khá dễ chịu.Cô băng qua căn phòng nhỏ, nhìn ra cửa... và ông nghe thấy một tiếng hít vào nhẹ, rồi ngước lên trong sự cảnh giác. Ông ở chung nhà với cô không đủ lâu để không hiểu âm thanh tức giận một cách kiềm chế của Hermione. "Cô muốn gì?" cô nói, giọng băng giá, với bất kỳ ai đang ở phía bên kia cánh cửa.Ông không bắt được mấy chữ đó, nhưng giọng nghe quen thuộc, và ông trở nên căng thẳng. Bà ta? Ở đây? Hermione cau có, khi miễn cưỡng lùi về, rời khỏi cánh cửa cô chỉ hé mở. "Nếu cô muốn," cô cay đắng nói, xoay gót chân và hành quân về vị trí phòng thủ bên cạnh ông.Ông cảm kích vì sự ủng hộ của cô, khi Minerva McGonagall bước vào phòng. Họ chưa gặp nhau kể từ cái chết của Albus Dumbledore, hơn một năm trước, dù ông từng trông thấy bà ta ở phiên tòa xét xử Bellatrix. "Minerva," ông nói khe khẽ, đứng dậy đồng thời tự động rút lui về sau chiếc mặt nạ kiểm soát băng giá từng sử dụng nhiều năm trời. "Không biết ta chịu ơn gì cho vinh dự này?"Bà trao cho ông một nụ cười gượng gạo, nhỏ nhặt. Bà trông già đi, và rất mệt mỏi. "Chào Severus," bà khẽ nói. "Chúng ta... không gặp cậu một thời gian rồi," bà lúng túng nói thêm.Hermione bên cạnh ông xù lông. "Cô đã nhận ra!" cô nói, với giọng ngọt ngào sắc sảo được dành riêng cho những lúc đang đặc biệt tức giận. "Và chỉ sau mười một tháng! Quan sát thật là chi tiết phải không ạ."Severus nở một nụ cười rất nhẹ, vừa hài lòng với cơn giận bảo vệ của cô, vừa cực kỳ thích thú bởi vẻ sửng sốt trên gương mặt Minerva. Theo như ông biết, chưa bao giờ Hermione tỏ thái độ thiếu lễ phép với bà, huống hồ là thô lỗ rành rành. "Đúng là vậy," ông lạnh lùng đồng ý. Ông vẫy vị Hiệu trưởng về một trong hai chiếc ghế thoải mái hơn ở đầu bên kia phòng, khập khiễng hơn mức cần thiết đôi chút để ngồi vào ghế còn lại. Hermione phối hợp ăn ý, phát ra những tiếng động lo lắng nhỏ khi giúp ông ngồi xuống, rồi lại quay về chiếm giữ vị trí cạnh ông. Ông không thể nhìn thấy gương mặt cô, nhưng từ cái nhìn của Minerva, chắc hẳn đôi mắt nâu quyến rũ kia đang phóng dao găm về phía bà ta."Chuyện đó là hoàn toàn không cần thiết, cô Granger," Minerva đáp lại hơi cứng nhắc. "Dĩ nhiên tôi có kiểm tra để chắc chắn rằng Severus ổn, nhưng vì cô ở đây và nắm rõ mọi chuyện-""Bà cảm thấy không cần cố gắng? Ghé qua? Chào hỏi một câu, anh không bị lãng quên chứ?" Hermione quát, rồi cô im bặt đi khi Severus nâng một tay lên."Hermione chăm sóc tôi rất tốt," ông khẽ nói. "Các Y Sư hiện giờ khá lạc quan rằng tôi sẽ có thể sống một cuộc đời bình thường, nhàn nhã hơn nhiều, sau vài tháng hồi phục nữa." Emendis đã cực kỳ hài lòng trong lần khám gần nhất. Rõ ràng việc có cái gì đó đáng sống tạo ra khác biệt đáng kể trong quá trình hồi phục của một người."Tin tốt lành quá." Minerva mỉm cười, và ông có nguôi ngoai đôi chút. Sau tất cả, bà cũng có cái cớ tốt hơn phần lớn những kẻ khác để mặc kệ ông, khi việc trường học cần tái thiết và khởi động lại cứ bám lấy bà. Cái năm Hogwarts đóng cửa chắc cũng kéo theo một lượng học sinh nhập học lớn hơn, việc này hẳn chẳng dễ dàng gì. "Tôi thật sự vui mừng khi cậu cuối cùng cũng hồi phục... và tôi hoàn toàn tin tưởng vào cô Granger," bà nói thêm, dành cho Hermione một cái nhìn khá trách móc. "Cô ấy là một trong những phù thủy trẻ có năng lực nhất mà chúng ta từng đào tạo.""Quả thực là vậy." Lần này Minerva cũng kinh ngạc... ông gần như có thể thấy những dòng suy nghĩ trôi qua đầu bà. Tại sao họ hòa thuận đến thế? Mình đã bỏ lỡ điều gì chăng? Ông khẽ mỉm cười. "Nhưng tôi không nghĩ bà lặn lội đến đây chỉ để thăm hỏi về sức khỏe của tôi, Minerva," ông nhẹ nhàng nói. "Vì thế tôi hỏi lại... tôi có vinh hạnh nhờ đâu?""Cậu tiến triển rồi, Severus," bà khẽ đáp, đôi mắt mỏi mệt gặp đôi mắt cảnh giác của ông. "Tôi biết chuyện đó trước khi đến. Hogwarts giờ đã được sửa chữa, nhưng chúng ta vẫn thiếu giáo viên. Horace nhất quyết đòi quay trở lại chế độ hưu trí, Kingsley Shacklebolt sẽ về lại Bộ Pháp thuật - cậu ấy chỉ dạy Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám trong một năm - và chúng ta cũng chưa có người thay thế lâu dài cho Filius." Bà nhìn xuống hai bàn tay mình, nuốt xuống đầy khó khăn. "Tôi có thể cho cậu lựa chọn một vài vị trí..."Severus nhìn bà một lúc lâu, rồi lắc đầu. "Tôi chưa bao giờ có ý định trở lại Hogwarts," ông kiên quyết nói. "Tôi chưa từng thích dạy học, và chỉ ở lại vì Albus Dumbledore... yêu cầu điều đó từ tôi. Giờ tôi sẽ không trở lại." Ông cảm nhận Hermione thả lỏng khỏi trạng thái căng thẳng bất ngờ, và tàn nhẫn bóp chết hy vọng rằng nó có nghĩa cô không muốn ông rời khỏi cô. "Tôi đã tìm thấy... công việc khác, hợp gu hơn."Bà nhìn ông sửng sốt. "Tôi... hy vọng tôi có thể thuyết phục cậu đổi ý," bà cau mày lo lắng nói. "Cậu đã chọn làm công việc gì?"Ông rút cây đũa phép từ áo choàng, vẩy nhẹ, một lọ nhỏ bay lên khỏi bàn và trôi vào tay của Minerva. Đây là mẫu thử chuẩn bị gửi đến Tiệm thuốc để kiểm tra, và cũng khá thu hút về mặt thị giác - loại độc dược bên trong tỏa sáng với sắc xanh lờ mờ, ổn định như bầu trời buổi sáng. Ông kín đáo quan sát nó rơi vào lòng bàn tay bà với niềm tự hào thầm kín - chỉ vừa gần đây ma lực của ông mới mạnh trở lại. Cảm giác độc lập một lần nữa thật tuyệt, dẫu chỉ trong một việc nhỏ nhặt như vậy.Bà xoay chiếc lọ trong tay, cau mày khi đọc nhãn dán viết tay gọn gàng, rồi do dự một chút trước khi chuyển sang nhìn biểu tượng rắn và sư tử nữ khắc trên thủy tinh ở phía bên kia. "Tôi... hiểu rồi," bà chậm rãi nói. "Hai người là... cộng sự, trong công việc này hả?"Ông nhíu mày, chắc chắn ông nghe thấy sự bất bình trong giọng bà... nhưng trước khi ông kịp lên tiếng, tay Hermione nhẹ nhàng đặt lên vai ông. "Vâng," cô lạnh lùng đáp. "Chúng tôi làm việc ăn ý - và tôi vô cùng thích thú với thử thách khi được làm việc với người không cần tôi làm bài tập về nhà giúp họ," cô thêm vào, với giọng điệu hơi mỉa mai.Điều đó khiến Minerva nở một nụ cười nhỏ, miễn cưỡng. "Tôi hiểu," bà nói, xoay chiếc lọ giữa các ngón tay. "Công trình của cô, tôi tin vậy, cô Granger? Ý tôi là chiếc lọ này."Hermione nhún vai. "Biến hình ra chúng dễ hơn việc cố gắng đi mua," cô thừa nhận. "Và tôi có thể chắc chắn rằng biểu tượng được khắc đúng.""Công việc rất tốt," Minerva thán phục nói, nhìn nó tỉ mỉ. "Em luôn có năng khiếu về Biến Hình.""Cảm ơn cô." Bàn tay độc chiếm vẫn ở nguyên trên vai ông, và giọng Hermione không ấm lên chút nào. "Em rất thích công việc hiện tại. Em chắc chắn cô hiểu được vì sao em cảm thấy nhẹ nhõm khi anh ấy không có kế hoạch từ bỏ nó để quay trở lại một nơi anh ấy không được yêu mến và coi trọng."Severus ngạc nhiên nhìn lên cô trước sự mãnh liệt của cô, và khẽ mỉm cười trước vẻ mặt gần như hung dữ của Hermione. Cô y hệt sư tử nữ Gryffindor, ngay tại thời điểm này, bảo vệ những gì thuộc về mình chống lại một kẻ xâm nhập không mong muốn. Có lẽ, rốt cuộc, vẫn có hy vọng chăng? Cô nàng chắc chắn đang tỏ ra giữ của, và ông biết cô luôn yêu thích và tôn trọng Minerva McGonagall. Chắc chắn cô sẽ không thô lỗ với bà như vậy giờ đây, nếu không quan tâm đến ông nhiều hơn thế.Minerva há miệng, trông đăm chiêu, rồi lại ngậm lại. Sự tinh tế không phải là thế mạnh của bà, đúng vậy, nhưng bà cũng chẳng ngu ngốc. Và bà chưa từng thấy bất kỳ ai trong họ cư xử như vậy trước đây. "Chắc chắn tôi có thể hiểu vì sao cô lại thấy như thế, cô Granger," bà nhẹ nhàng đồng ý. "Và tôi đã nên đến đây sớm hơn."Bà biết học trò của mình... Hermione, người đã quát tháo mọi nỗ lực biện minh, thôi xù lông ngay khi lời xin lỗi được nói ra. "Cô nên," cô đồng ý, nhưng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. "Dù gì thì, cô đã có rất nhiều việc phải làm, với việc tái thiết và tất cả những thứ đó.""Đúng vậy. Và riêng tôi, rất muốn một trong những người bạn cũ của mình quay trở lại," Minerva nói, cho Severus một nụ cười buồn. "Nhưng... thật vui khi thấy cậu hạnh phúc, Severus, và tôi mừng vì điều đó. Chắc chắn tôi sẽ không yêu cầu cậu từ bỏ nó.""Cảm ơn cô, Minerva." Ông nghiêng đầu khi bà đứng dậy. "Tôi... khá hài lòng." Ông dừng lại, và quyết định mạo hiểm bộc lộ một chút tổn thương tình cảm. Dù gì, ông đã có một vệ sĩ tận tụy bên cạnh. "Tôi rất vui được gặp lại cô," ông nói khẽ khàng hơn. "Dạo này tôi có rất ít bạn bè."Bà luôn đa cảm, và lời thừa nhận đó, trái ngược hẳn với con người trước đây của ông, khiến bà rưng rưng nước mắt ngay lập tức. "Chà, cậu không hoàn toàn thiếu bạn bè đâu," bà nhanh nhảu nói, bù đắp cho cái tình cảm ấy như mọi khi bà vẫn làm. "Tôi phải đi rồi, nhưng tôi sẽ ghé thăm lại, tôi hứa với cậu. Hai người chăm sóc bản thân nhé.""Chúng tôi sẽ làm vậy," Hermione hứa, rồi cô cười toe toét. "À, tôi sẽ," cô nói, dành cho ông một ánh nhìn trách móc trìu mến. Ông cau có, dĩ nhiên, nhưng không thể gạt được ai trong hai người... quả thực, ông cũng không muốn. Sự sắc sảo từng có đã biến mất hoàn toàn, ông nghĩ mà không hề hối tiếc, nếu ông thật sự vui mừng khi họ dễ dàng nhìn thấu con người ông."Tốt," Minerva lại nói, ban tặng cho cả hai người họ một nụ cười ấm áp hiếm hoi. "Chào buổi chiều nhé."Bà tự mở cửa rời đi, và Hermione phát ra một tiếng gầm gừ khá dễ thương. "Cái GAN đó!" cô cau có nói, đỡ ông dậy. "Tưởng ông cứ thích phi nước đại về như một chú chó trung thành tới nơi ông phải trải qua lắm thứ vậy..." Cô dừng lại, và lo lắng nhìn lên ông. "Ý ông thật sự là ông không muốn quay trở lại, phải không?"Ông gật đầu, mỉm cười nhìn xuống cô. Cô đang đứng khá gần, tay vẫn đặt trên cánh tay ông. Xu hướng phớt lờ "không gian riêng tư" của cô, cái cách cô thoải mái chạm vào người khác, khiến việc kháng cự cô càng thêm khó khăn, nhưng ông không muốn cô dừng lại. Rất ít người sẵn lòng chạm vào ông theo cách dễ chịu, không đáng sợ trong đời ông, và ông quý trọng những lần tiếp xúc với cô. "Ta nghĩ ta đã tỏ rõ quan điểm về lũ đần độn mà ta buộc phải chịu đựng trong năm học đầu tiên của cô. Ta không hề có ham muốn giảng dạy thêm lần nào nữa, hãy tin ta.""Tốt." Cô đáp lại nụ cười của ông. "Tôi sẽ ghét lắm nếu phải từ bỏ việc này..." Ánh mắt họ giao nhau, duy trì thêm một chút quá lâu trước khi cô nhìn chỗ khác đi. "Công việc ý, tôi muốn nói vậy," cô vui vẻ thêm vào. "Chúng ta đã đặt nhiều tâm huyết vào nó, và bây giờ mọi người cũng bắt đầu biết đến chúng ta rồi... ôi trời ơi, tôi nên đi kiểm tra thuốc Ngủ, sắp được một tiếng rồi.""Dĩ nhiên." Ông gật đầu, nhìn cô cười rạng rỡ và vội vàng rời đi trước khi ông quay lại bàn dài và bản dịch thuật. Ông ước mình biết cách giải thích sự bối rối đột ngột của cô. Từ những gì đọc được, ông biết rằng sự lúng túng và ngượng ngùng như vậy sau một phát ngôn dễ tiết lộ đến thế có thể mang hai ý nghĩa - hoặc là cô bị ông thu hút, hoặc là không. Ít nhất cô ấy không thờ ơ, nhưng phản ứng ấy có thể biểu thị một quan điểm mạnh mẽ nghiêng về một trong hai hướng.Thật là chả giúp ích được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com