TruyenHHH.com

Smut Meanie Ca Phe Sua

⚠️⚠️ rất nhiều từ ngữ tục tĩu, không phù hợp cho tất cả độc giả, lưu ý thật kỹ trước khi đọc.

/

Jeon Wonwoo cúi người dọn ra đống hồ sơ lộn xộn nơi ngăn kéo, mà không biết còn có người đang nhìn chằm chằm vào bờ mông tròn đầy của anh.

Sau khi lúi húi một hồi lâu, lúc Wonwoo ngước đầu lên cũng là lúc ai đó thu lại ánh nhìn thèm khát. Hắn nở nụ cười nhạt khi Wonwoo đi ngang cùng chồng hồ sơ, khống chế thứ khó kiểm soát đang kêu gào trong quần.

Dù mắt Wonwoo cận khá nặng, nhưng ánh mắt như thiêu đốt anh kia sao lại không thể nhận ra. Đặt lại chồng hồ sơ trên bàn, mắt anh lướt đến phần cộm chặt dưới gầm bàn, Wonwoo cố kiềm lại nụ cười đến tận mang tai, bình tĩnh ngồi xuống sắp xếp lại tài liệu cần dùng cho buổi họp vào chiều nay.

"Jeon Wonwoo."

"Sao vậy sếp Kim?"

"Phiền em lấy giúp tôi một tách cà phê nhé, nhiều sữa." Hắn nói.

Wonwoo gật đầu, đến quầy cà phê ở khu vực dành riêng cho tầng cao nhất của tòa nhà. Anh bỏ viên cà phê nén vào máy, đợi vài phút để rồi lấy được một tách cà phê nóng hổi.

Anh vờ như không nhìn thấy phần kem sữa nóng đặt bên cạnh máy pha, ôm tách cà phê vào nhà vệ sinh thơm tho, đóng sầm cửa lại.

Wonwoo đặt tách lên thành bồn, tay kéo khóa quần xuống, để lộ ra cự vật hồng hồng ỉu xìu.

Lưng dựa vào thành cửa, tay anh mò vào nó, bắt đầu sóc lọ.

Cả người Wonwoo hơi run rẩy, anh tìm đến núm vú e ấp sau lớp sơ mi, nhẹ nhàng chà sát. Bàn tay khô ráo chạm vào núm vú hơi rát, Wonwoo liếm ướt nhẹp ngón tay, mò về lại cái núm hồng hơi cương.

Cự vật dưới thân hơi rục rịch, nhưng vẫn chưa nhận đủ được thỏa mãn. Wonwoo nín thở, xác nhận nhà vệ sinh không có ai mới bắt đầu rên rỉ theo nhịp tay.

"A... em sướng lắm. Kim Mingyu... đừng dừng lại được không... hức..."

Wonwoo làm loạn nơi công cộng mà chẳng có chút gì là hối hận, đầu khất tròn đầy như quả trứng mà chẳng trông hung dữ chút nào.

Anh thở dốc, bắt đầu co tay thành cụm mà đẩy hông vào, tay giữ lấy thành bồn mà nhấp mạnh vào cái hố do bàn tay tạo ra.

"Hức... vẫn không đủ..."

Mắt anh rớm nước, miệng không ngừng gọi tên ai đó, hông dập ngày càng mạnh bạo đến nỗi suýt ngã, cuối cũng cũng có đủ sữa cho món cà phê nóng.

Nhìn tách cà phê đã hơi nguội, Wonwoo mới sửa lại mái tóc rối bù rồi nhanh chóng trở lại phòng giám đốc.

Mingyu nhìn thấy anh quay lại với đôi mắt ửng hồng và tách cà phê lạnh. Mái tóc ướt nhẹp cứ như mới bị ai chòng ghẹo qua mà phải vội vã sửa lại. Hắn thấy đầu mình nóng ran, đầu nào cũng nóng.

Wonwoo vừa đặt tách cà phê lên bàn, hắn đã chộp lấy mà uống ngay, dù có vị gì lạ lùng trộn lẫn trong hương cà phê thoang thoảng cũng không thể làm xáo trộn suy nghĩ của hắn, càng không thể để ý đến đôi môi mỉm cười nhàn nhạt.

"Jeon Wonwoo, đến đây."

Anh đặt tài liệu trong tay xuống, đi đến trước bàn giám đốc. Còn không kịp đợi hắn bắt đầu chất vấn gì anh, thư ký Jeon đã ngồi chễm chệ lên thân giám đốc Kim, thân mật choàng tay qua cổ hắn.

"Em mong là giám đốc thấy cà phê của em pha ngon." Anh cười, nói.

Cái vật dưới mông anh cộm lên bao nhiêu, thì cái mông ngoe nguẩy lại không đứng đắn được bấy nhiêu.

Gân xanh trên đầu giám đốc nổi cồm cộm, "em dám nói nữa sao, thư ký Jeon."

Anh cười khúc khích, "em đã đặc biệt bỏ nguyên liệu hiếm vào tách đó, chỉ để làm giám đốc hài lòng về em."

Hắn cũng cười, tay hơi nâng mặt anh lên, "vậy sao? Đó có thể là gì nhỉ?"

Wonwoo híp mắt, cố tình di chuyển hông để xếp dương vật của hắn ngay ngắn trước cửa vào của mình.

"Giám đốc thử là biết ngay mà."

Cảm giác như đây là một trò chơi khăm mạo hiểm, nhưng giám đốc Kim vẫn muốn đặt cược một lần, cũng giống như bao lần hắn đã làm trên thương trường.

"Em có vui lòng để giám đốc thử không?"

"Em luôn sẵn lòng mà."

Anh nói, môi hôn vào yết hầu lên xuống.

Hắn lại kéo mặt anh lại, hôn xuống chiếc lưỡi hư hỏng đang lè ra, đang muốn ướp hắn bằng nước bọt của anh. Đầu lưỡi dày nuốt cả lưỡi, răng gặm môi Wonwoo đến tê rần. Hắn như liếm luôn cả khoang miệng của anh, nuốt hết nước bọt vãi ra khắp nơi và việc duy nhất Wonwoo có thể làm là le lưỡi để mặc dày vò.

Hắn luồn tay kéo áo lên, động đến nụ hồng e ấp của anh, liếm liếm xoay tròn núm vú, hút chùn chụt giống như bú sữa mẹ, dù thân đàn ông đào đâu mà ra sữa cho hắn uống.

Má Wonwoo đỏ hây hây, mắt mơ màng hơi ướt và cánh môi hồng không thể khép lại. Tay và lưỡi hắn lướt đến đâu thì người Wonwoo ửng đỏ đến đó.

"Thư ký của anh có vẻ nứng lắm rồi nhỉ."

Hắn mỉm cười hài lòng mà giữ chặt hông anh, ống quần tây lần nữa lại bị kéo xuống.

Mingyu nắm lấy cự vật nhỏ, xoa xoa đến bắn đầy tay hắn, đổi lại được một cái rùng mình nhè nhẹ và thân hình càng dán sát vào người hắn.

Wonwoo được đặt ngồi lên bàn, chân xếp chữ M mời gọi, vừa vặn tầm với của giám đốc Kim ngồi trên ghế sếp tổng.

Cự vật của anh vẫn hơi sưng lên, động nhỏ lại mập mờ co giãn, Wonwoo chống tay xuống bàn, lưng dựa hẳn ra sau, hết lòng muốn phục vụ món chính sau tách cà phê sữa kia.

Hắn ngay lập tức nghe ra mùi cà phê thoang thoảng từ háng anh, hắn khẽ cười, cự vật trong quần như hóa thú muốn nhảy ra ngay lập tức mà chịch chết đồ hư hỏng trước mắt.

"Thư ký Jeon, em giỏi nhỉ."

Hắn cúi đầu liếm cái động chật hẹp hơi ướt, tay với tới dương vật còn nóng rẫy dưới thân anh. Wonwoo cắn môi, khẽ rên rỉ.

"Bé yêu, nói cho giám đốc biết, khi nãy bé bỏ cái gì vào trong cà phê của anh?"

Mingyu rê lưỡi vào trong huyệt động, quét lưỡi qua các nếp của thành động lại xì xụp húp nước nứng trào ra. Wonwoo sướng đến khờ, không nghĩ tới câu hỏi của hắn mà nắm đầu Mingyu đẩy vào trong, cứ như lưỡi hắn có thể dài ra mà không cần đến thứ to lớn kia làm gì.

"Uhm... Mingyu, sếp à... không đủ..."

Hắn sóc giúp anh cự vật rồi mà vẫn không đủ à.

Hắn cười, rút lưỡi ra, tay cũng ngừng lại làm Wonwoo ngơ ngác ngước lên.

Hắn đứng dậy giải phóng thứ trong quần mình, dương vật xuất hiện với tiếng phốc to rõ làm anh hơi sốc. Thứ đó to và dài đến nỗi khiến anh muốn rút lại tất cả quyết định khi nãy của mình, thứ có màu đỏ tía hung hãn và có lẽ là cũng sẽ nóng hừng hực.

Hắn đẩy người anh xuống bàn, rê rê đầu khấc quanh miệng động, chần chờ không nhét vào. Thứ nóng rực làm anh không dễ chịu, uốn éo người muốn hắn đẩy vào trong. Nhưng Mingyu trước giờ nào dễ nói chuyện, luôn buộc anh phải nói ra mới thôi.

"Lúc nãy... hức... bé bỏ tinh dịch vào cà phê của anh..."

Câu trả lời dù nằm trong dự liệu nhưng vẫn khiến hắn bất ngờ. Hắn tát vào mông anh khiến Wonwoo giật mình, dỗi hờn nhìn hắn. Mingyu lại dí sát mặt anh gằn giọng, "bé nứng, không nghĩ bé lại dâm đãng đến vậy. Bé muốn anh chịch bé đến đâu? Nói đi để anh còn chiều bé."

Wonwoo le lưỡi liếm mặt hắn, "làm sao để bé chỉ nghĩ đến cặc của sếp thôi."

Mắt lấp lánh nhìn hắn, "được không ạ?"

Sợi dây lí trí trong đầu hắn đứt phựt ngay lập tức.

Kim Mingyu đẩy dương vật vào trong mà còn không thèm nghĩ đến việc còn cần bôi trơn thêm, gân nổi trên thân dương vật to đến nỗi làm hậu huyệt nhỏ bé phải vất vả mà bao trùm lấy.

Hắn nắc những nhịp đầu tiên, hơi khó khăn nhưng nhấp nào cũng sướng như tiên, "bé ngoan, ngậm cặc anh đừng nhả ra nhé."

Wonwoo còn suy nghĩ gì được đâu, lỗ dưới bị bịt kín bưng đến khó thở, mắt trợn ngược vì chưa bao giờ tính đến việc làm tình lại sướng thế này. Anh cố khép lỗ huyệt lại, từng nếp gấp in hằn hình dạng dương vật to lớn kia.

Mingyu nhấp đôi chút lại thấy khó ra vào, hắn cúi người hôn đôi môi nhấp mở, "em bé ngoan, thả lỏng nào."

Anh ôm người hắn như con koala, dương vật be bé rục rịch muốn bắn. Hắn thở dốc vào tai anh, thân dưới như lắp động cơ mà từng nhịp từng nhịp đẩy vào tận trong cùng.

Wonwoo ngửa cổ hít lấy hít để oxi, miệng mở ra không tự chủ mà rên rỉ.

"Anh ơi, chồng ơi... chậm lại đi mà... hức..."

"Bé ngoan, gọi chồng nữa đi, được không em."

Wonwoo la oai oái vì cái vật vốn to đùng đoàng lại lớn thêm một vòng, cái thứ đó không có giới hạn à?

Anh nhỏ nước mắt, miệng cắn chặt che đi tiếng rên rỉ, anh không muốn thứ đó lớn nữa để phá nát bên trong anh đâu.

Mingyu dồn dập như cái pít tông, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn giã từng tiếng bạch bạch vang khắp phòng. Anh càng ngậm miệng hắn càng xằng bậy, hông chó đực càn quấy muốn làm bể luôn mông anh.

"Bé không gọi, là anh không ra được đâu."

Wonwoo nấc lên, cắn vào vai hắn cầu xin, "chồng ơi... hức hức... tha- tha cho bé đi..."

Từng dòng tinh nóng hổi tràn vào, Wonwoo lại rục rịch bắn đến lần thứ bao nhiêu không nhớ. Hắn ôm anh lên, mổ vào mặt em thư ký rũ rượi.

"Bé hết nứng rồi thì còn nhớ anh là ai không đấy?"

Hắn vừa hỏi vừa dọn dẹp lại đống hồ sơ bị anh làm cho lộn xộn mà không thèm rút ra khiến cự vật như có như không thúc vào trong, cả người anh mềm nhũn như không có xương sống chỉ biết dựa vào người kia mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Hai chân anh đã mỏi nhừ mà cái tên kia vẫn còn phơi phới lắm. Anh giấu mặt vào vai hắn, lầm bầm gì đó khiến hắn khẽ cười. Hắn bế xốc anh lên, uống luôn vài giọt cà phê còn sót lại mà không kịp để Wonwoo ngăn cản.

"Đồ của vợ, ngon lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com