TruyenHHH.com

Smoke Mirrors Kookmin Trans

Lone wolf

Đứa trẻ được sói nuôi dưỡng, nó còn mạnh hơn sợ hãi

(Raised by wolves: nuôi bởi sói, hay còn có nghĩa người bên lề xã hội)

Jungkook giặt tay quần áo của mình hai lần, sau đó cho thêm ít bột giặt vào máy và ấn nút xoay để ngâm và giặt. Để máy chạy, cậu đứng giữa phòng ngủ của mình, tận hưởng sự im lặng, ngoại trừ tiếng máy giặt vo ve, và trống rỗng. Cậu băng qua khoảng không đến bên cửa sổ và nhìn chằm chằm ra ngoài. Bình thường, đó là thứ Jungkook cần, thậm chí thèm muốn và khao khát, sau một ngày làm việc mệt mỏi. Nhưng đêm nay, một cái tên thấp hèn, hắn tên là Jungkook, đã cắt ngang mọi thứ. Đúng, chính bản thân cậu không thể thoát khỏi giọng nói của Jimin, nó giống như một sự vuốt ve trên làn da cực kì mẫn cảm của cậu. Một khao khát cô đơn trào dâng trong Jungkook khi anh nhìn ra cửa sổ. Dương vật căng cứng bên dưới chiếc quần mỏng manh mà cậu đang mặc, nhưng Jungkook mặc kệ. Đêm nay Jungkook không có tâm trạng để giải quyết vấn đề này, giống như cách cậu đã làm rất nhiều đêm khác. Bên trong cậu quá cô đơn nên không thể bận tâm thêm bất cứ thứ gì khác nữa.

Nhận thức đó đã mang lại nụ cười đầu tiên của buổi tối nay. Thật thảm hại làm sao khi một chàng trai hai mươi chín tuổi cảm thấy quá chán nản để làm tình chứ? Có vẻ như Jungkook thực sự đã chạm đáy. Cậu nhanh chóng quyết định sẽ đi ra ngoài và thay ngay một chiếc áo phông đen và chiếc quần jean yêu thích của mình. Jungkook bước đến cửa trước, xỏ dây giày và dừng lại một lúc. Chìa khóa xe cứng rắn ấn vào lòng bàn tay khiến cậu nhận ra mình đã nắm chặt nó đến mức nào. Thật nực cười khi cậu đang dao động ngay trước cửa nhà mình. Đi hay không đi. Mày cần điều này, Jungkook nói với chính mình. Đi, chính xác.

Jungkook hy vọng mình không bốc mùi như thể một thi thể đang thối rữa khi bước vào club, thân thể nhanh nhẹn nên cậu dễ dàng di chuyển giữa những khách quen trong ánh đèn nhập nhòe lúc thì thấy khi lại không. Thời gian trước, tình một đêm luôn là cách đầu tiên trong danh sách giải trí mà Jungkook có, ngay cả khi khoái cảm chỉ là tạm thời.

Cậu bước ra khỏi quầy bar, tay cầm cocktail và tìm một bức tường để dựa vào, nơi đó cậu có thể quan sát đám đông đang điên loạn trên sàn nhảy. Một vài gương mặt có vẻ quen thuộc. Các vị khách quen tại đây. Và không mất nhiều thời gian đã có một người tiếp cận cậu.

"Chào," anh chàng ấy nói, và nhìn cậu từ trên xuống dưới.

"Chào," Jungkook nói.

Cảm ơn Chúa vì điều này, ngày mai Jungkook có ca trực sớm, và cậu không muốn ở ngoài này cả đêm chỉ để chọn một anh chàng nào đó coi được. Âm lượng nhạc đang chơi trong club rất lớn. Quá ồn ào cho một cuộc trò chuyện, và điều đó rất tốt. Anh chàng kia cạo trọc đầu, có thể ngoài hai mươi tuổi, lực lưỡng nhưng không phải là một thằng đần chỉ biết có đánh đấm. Quả là mẫu Jungkook thích.

Anh ta dựa gần vào Jungkook, có mùi như kem cạo râu. "Cậu có muốn nhảy không?"

"Tôi không đến đây vì chuyện đó," Jungkook nói.

Đầu Jungkook hơi nhói lên vì âm nhạc xập xình và anh chàng này có vẻ hơi say và quá háo hức, đặt tay lên ngực cậu. Sao cũng được. Jungkook cần tiếng ồn ào đó để đánh lạc hướng bản thân khỏi ký ức về cái xác đó, nó đã phân hủy một nửa trên giường, với ấu trùng nhung nhúc chui ra từ nó. Và mùi đó...không có thứ gì trên thế giới này giống mùi đó. Bởi vì ký ức đó khiến cậu nhớ lại sự cô đơn của chính mình và một người đàn ông đáng hận với đôi mắt sắc lạnh và nụ cười chói mắt.

Jungkook cố nặn ra một nụ cười tán tỉnh và nhích người mình ra khỏi bức tường, rồi đặt chiếc ly rỗng của mình xuống chiếc bàn gần đó và đi đến nhà vệ sinh. Thậm chí không cần phải quay lại để xem liệu chắc chắn cậu chàng kia có đi theo cậu hay không.

Tất nhiên là cậu ta đời nào buông tha cho cậu.

Hơi ấm cuộn chặt trong ruột Jungkook, máu dưới da chảy rần rật; cảm giác được người khác khao khát thế này bao giờ cũng tuyệt vời. Nó mạnh mẽ và đáng mong đợi đến mức Jungkook cảm nhận rõ ràng rằng mình vẫn còn sống. Cảm giác kì lạ từ khi nhìn thấy cái xác đã quấn chặt vào Jungkook, và hẳn là với ai cũng thế thôi- đó là sự thôi thúc khi phải đối mặt với cái chết và đẩy lùi sự cô đơn. Để chứng minh điều gì đó. Để hét lên với vũ trụ rằng: Tôi còn sống!

Jungkook mở một phòng vệ sinh trống. Rất may là nó khá sạch sẽ.

"Tôi tên là Jamie," anh chàng nói và vào trong cùng với Jungkook.

Jungkook khá là phân vân có nên nói tên thật hay không, nhưng cuối cùng cậu quyết định rằng điều đó không quan trọng, và sau đó Jamie đẩy mạnh cậu vào tường, đưa lưỡi vào miệng cậu. Cậu ấy có vị như rượu bourbon và Coke pha trộn ngọt ngào. Lưỡi cậu nhầy nhụa, và Jungkook chiến đấu chống lại cơn buồn nôn. Cậu đẩy anh chàng ra.

"Không hôn."

Jamie đang thở hổn hển tức thì tròn xoe mắt. "Gì?"

"Không hôn." Jungkook lặp lại, chủ đích ôm lấy cậu ta để kéo mặt hai người cách nhau khoảng một sải tay.

Jamie nhún vai. "Chà, sao cũng được." Cậu ta luồn một tay lên giữa hai đùi của Jungkook. "Muốn tôi thổi kèn cho không?"

Jungkook muốn đồng ý nhưng cậu không tự tin lời mình nói ra sẽ đủ bình tĩnh, và vì vậy cậu chỉ đơn giản gật đầu.

Jamie khuỵu xuống một cách háo hức và sờ nắn dương vật mềm nhũn của Jungkook qua quần jean. Cậu ấy cười toe toét, ngước nhìn Jungkook. "Tôi sẽ ngậm hết vào cho xem."

"Làm đi đừng nói nữa." Jungkook bực bội nói, cậu không muốn nghe anh chàng này nói chuyện. Cậu cởi quần jean và lấy ra một chiếc bao cao su từ túi sau. Jamie khá là hiểu chuyện, im mồm và kéo khóa quần Jungkook xuống , kéo chiếc quần lót xuống dưới hai hòn bi của cậu. Dương vật và toàn bộ hạ thân đều bị không khí lạnh ngắt nhấn chìm, nhưng Jungkook vẫn không cương lên được. Jamie đặt lòng bàn tay vào bên trong đùi. Jungkook nhận ra rằng cả trái tim và lý trí đều không đồng ý với nhiệm vụ giải trí này mà bản thân cậu đã đặt ra. Cười khổ trước cái cách mà tâm trí vô tình phân loại chuyện này, sao mà chẳng được, đây là một-nhiệm-vụ.

Cậu cạy tay Jamie ra khỏi đùi mình, từ nơi bàn tay ấy đang di chuyển đến gần dương vật cậu một cách khá là nguy hiểm.

"Xin lỗi. Tôi không muốn nữa." Jungkook nhét dương vật vào bên trong chiếc quần lót và kéo khóa lên.

"Anh bị làm sao vậy?" Jamie hỏi với vẻ phẫn nộ và ghê tởm. "Đầu tiên là không được hôn, và bây giờ anh lại nói anh không muốn nữa? Ai trên đời này lại làm thế chứ hả?" Cậu ta đứng bật dậy.

Jungkook kéo mạnh cửa và bước ra khỏi phòng vệ sinh.

"Chờ đã, anh không thể cứ như vậy rời đi được." Jamie rên rỉ và nắm lấy tay cậu.

Jungkook giật tay khỏi cái nắm giữ chặt cưng của Jamie. "Cậu cần học cách tôn trọng khi ai đó nói không". Jungkook cứng giọng, nhìn thẳng vào cậu ta. "Hoặc tôi sẽ dạy cho cậu biết."

Jamie lùi lại một bước, có vẻ ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột trong phong thái của Jungkook. Cậu ta dường như có linh tính, bởi vì chính cậu ta cũng biết đã đến lúc phải lùi lại.

"Sao cũng được, tên khốn kiếp. Thật lãng phí thời gian của tôi." Jamie sượt qua người cậu và ra khỏi toilet.

Jungkook tiến lại gần chậu rửa, tạt nước vào mặt, và há hốc mồm vì lạnh. Cậu quay đi, tránh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Đêm nay quả là không trộm được gà còn mất nắm gạo, xôi hỏng bỏng không. Đã đến lúc phải về nhà. Một con mèo hoang chạy theo cậu đến tận bên xe, nó đã đột ngột phóng ra từ con hẻm hẹp bên cạnh tòa nhà khi nãy. Jungkook cúi người bên bánh xe rồi khẽ gọi. Nhưng con mèo lao từ bóng tối này sang bóng đen khác, ngờ vực và biến mất ngay trước mắt Jungkook.

Về nhà, Jungkook trút bỏ quần áo và mặc độc một chiếc quần nỉ mỏng, để nửa thân trên trần trụi. Cậu mệt, nhưng bồn chồn không yên. Việc đi tìm những thứ kiểu như vừa rồi để chứng minh mình vẫn còn là sinh vật sống có chút quá sức đối với cậu.

Nếu đó là cách mình sẽ chết thì sao? Việc sống một mình không khiến Jungkook sợ hãi, mà là việc chết một mình mới khiến cậu lạnh sống lưng. Suy nghĩ rằng bản thân mình chẳng có ảnh hưởng hoặc liên quan gì đến cuộc sống của những người xung quanh đến mức có thể một ngày nào đó họ sẽ hoàn toàn không nhớ đến sự tồn tại của cậu nữa, và rồi thậm chí không ai nhận ra rằng họ đã không nghe tin gì từ Jungkook cho đến khi hàng xóm phàn nàn về thứ mùi chết chóc kia với cảnh sát.

Jungkook còn hơn thế nữa, phải không? Có hơn gì một chú thích nằm ở cuối trang sách trong cuộc sống của người khác không? Có hơn gì một câu chuyện ngồi lê đôi mách nếu ngày đó tới. Này, có nghe thấy chuyện gì đã xảy ra với người hàng xóm của chúng ta không?

Cậu xoa lòng bàn tay lên mắt, trượt xuống giường và kéo chăn lên đến cằm. Bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, thế giới chìm sâu hơn vào màn đêm. Và cách đó không xa, một người duy nhất trên thế giới này đang nghĩ về Jungkook theo những cách mà không ai có được, ngồi ở cửa sổ của chính mình, nhìn chằm chằm ra ngoài màn đêm u tối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com