TruyenHHH.com

Slug


自転車で通える職場など今ではまれだが、当時市役所に勤めていた父は、自転車で十五分ばかりの所に市の住宅を与えられており、毎日まるで時計ででも計ったように五時半には必ず家へ帰ってきた。どんなに暑くてもどんなに寒くても、よほどのことがない限り、これは定年で退職するまで変わらなかった。

Bây giờ thì có vẻ việc đi làm bằng xe đạp là một điều hiếm gặp nhưng ở thời bố tôi vẫn còn đi làm tại tòa thị chính thì ông được cấp cho 1 căn nhà chỉ cách nơi làm việc 50 phút đi bộ bằng xe đạp. Mỗi ngày bố đầu trở về nhà vào lúc 5 giờ rưỡi, chính xác như do bằng đồng hồ. Dù có nóng nực hay rét mướt thế nào, ngoại trừ những khi xảy ra việc ngoài ý muốn thì cho đến khi nghĩ hưu thói quen đó của bố vẫn không hề thay đổi.

父のことを思い出すと、決まって連想するにおいがある。昼のにおいである。正確には夏の夕暮れのにおいとでも呼ぶべきだが、私にとってその懐かしいにおいは「昼のにおい」であった。

Khi nhớ về bố thì trong tôi luôn liên tưởng tới một mùi hương đặc biệt. Đó chính là mùi của những buổi ban trưa. Quả thực tôi nên gọi nó là mùi hương của buổi chạng vạng ngày hè, nhưng đối với tôi thì mùi hương gợi nhiều thương nhớ ấy chính là "mùi của trưa hè".

夏の夕暮れ、父は汗まみれになって帰宅すると、汗もふかずに兄と私を大声で呼んだ。庭いじりが唯ーの趣味だった父が、夕飯までの時間、兄と私を庭へ呼んでその手伝いをさせるのである。「こことそこはこんなふうに、あそこは...」と父の言うままに、草を抜き土を運んでいた私たちは、「ご飯ができましたよ」と言う母の声を耳にするとホッとする。父に気付かれないようにこっそりお互いの顔を見て、ニッコリうなずき合ったものである。「じゃあ、最後に水をやって、それから手を洗って食事にしよう」その言葉でようやく庭仕事から解放される。昼のにおいがするのは、そのときである。

Vào lúc chiều tối, sau khi nhễ nhại mồ hôi trở về nhà, bố cũng chẳng lau đi mà lập tức hào hứng gọi 2 anh em chúng tôi. Ông bố có thú vui duy nhất với vườn tược của chúng tôi gọi 2 anh em ra vườn để giúp đỡ cho tới giờ cơm tối. Lũ chúng tôi vừa chở những đám đất đã nhổ sạch cỏvừa làm theo lời bố:"Bên này với bên đó thì làm thế này, còn đằng kia thì....". Và khi vừa nghe thấy tiếng mẹ gọi:"Cả nhà vào ăn cơm đi" cả 2 đều cảm thấy nhẹ hết người. Để tránh bố nhìn thấy, 2 anh em vừa len lén nhìn nhau vừa khẽ gật đầu cười. Chúng tôi được bố giải thoát khỏi công việc vườn tược bằng câu nói:"Vậy thì cuối cùng 2 đứa hãy tưới nước cho cây rồi rửa tay vào ăn cơm nào". Và "mùi của trưa hè" xuất hiện chính vào thời điểm đó.

あれは、ー日中強い陽に焼かれた草木が、水を与えられて生き返るときに出すにおいだったのだろうか。それとも、乾き切った土が、ゴクゴクとのどを鳴らしながら水を飲むときに出すにおいだったのだろうか。どちらにしても、忘れられない、うれしいにおいであった。

Có lẽ nó chính là mùi hương bay lên khi những cây cỏ được tưới nước và hồi sinh sức sống sau cả 1 ngày dài bị thiêu đốt bởi ánh nắng gay gắt của mùa hè. Hoặc cũng có thể đó chính là mùi hương bay lên khi mặt đất khô cằn reo vui nuốt đầy một bụng nước no căng chăng? Dù là bên nào đi nữa thì đó cũng là một mùi hương tươi vui mà tôi sẽ không thể nào quên được.

「夕涼みがてら、花火でもしようか」機嫌のいい日の父は、そう言って、私たちを庭へ連れ出した。あるいは仲良く庭仕事を手伝った子供たちへのごほうびのつもりだったのかもしれない。もっとも、花火といっても線香花火である。当時のことだから、今のように空高く上がる打ち上げ花火や、通りがかりの人を驚かせるほどの大きな音を出すものはない。それでも、やけどをするといけないからと言って、火をつけるのは父の役目だった。お気に入りの浴衣を着て、ゆったりといすに腰掛け、うちわを使いながら夕涼みしている父の所へ、ー本ー本花火を持って行き、火をつけてもらう。それを、母が準備してくれた水の入ったバケツの所までそっと運んで行って、兄と私は、どちらが長く火の花が咲かせられるか競拳するのである。

Vào một ngày đẹp trời, bố nói:"Nhân lúc hoàng hôn nhà mình đốt pháo hoa đi nhỉ" và dẫn anh em tôi ra vườn. Hoặc cũng có thể nó là phần thưởng ông dành cho lũ trẻ đã luôn giúp đỡ công việc vườn tược mà ông yêu thích. Tuy nói là pháo hoa nhưng thực ra nó chỉ là pháo bông cầm tay mà thôi. Vào thời điểm đó thì không thể có những chiếc pháo hoa phóng vút lên bầu trời hay những chiếc pháo đốt tạo ra tiếng nổ náo động những người đi đường như bây giờ được. Bố nói rằng để tránh cho 2 anh em bị phỏng nên ông sẽ là người châm lửa. Lũ chúng tôi cầm từng chiếc pháo bông đi tới chỗ ông bố đang mặc chiếc Yukata yêu thích, vừa phe phẩy quạt vừa thong thả ngắm hoàng hôn, nhờ ông châm lửa cho. Rồi sau đó 2 anh em sẽ cầm pháo bông chạy tới thùng đựng nước mà mẹ đặt sẵn cho và thi xem pháo của ai sẽ cháy lâu hơn.

「これが、最後」父がそう言って火をつけてくれたー本が消えてしまうと、それまで火の玉をじっと見つめていた目には、ー瞬辺りが暗やみになってしまう。この瞬間、昼のにおいがもうー度する。今度は少し寂しいにおいである。子供の時間が終わるにおいである。

"Đây là cây cuối cùng"- Bố nói vậy và châm lửa vào cây pháo cho chúng tôi. Trong khoảnh khắc khi cây pháo chuẩn bị tắt phụt,   mọi thứ xung quanh tôi bỗng nhiên tối sầm lại. Và cũng chính khoảnh khắc đó "mùi của trưa hè" lại một lần nữa bay lên. Tuy nhiên lần này nó lại mang một chút buồn. Nó là mùi hương đánh dấu những tháng ngày trẻ con của tôi đã kết thúc.

父が亡くなって十年余り。ベランダで大きな声を上げて、楽しそうに花火をしている子供たちの姿を眺めつつ、懐かしい昼のにおいとともに今日も父のことを思い出している。

Bố tôi mất đến hiện tại cũng đã hơn 10 năm. Khi ngắm nhìn hình ảnh lũ con nhỏ tay cầm pháo hoa nô đùa thật vui vẻ, "mùi của trưa hè" gợi nhiều thương nhớ và những kỉ niệm về bố lại ùa về trong tôi.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com