TruyenHHH.com

Slug


   

cuộc họp diễn ra vào ngay tối ngày hôm sau, ngoài ra bọn họ còn được thông báo sẽ có một bữa tiệc rượu để mọi người giao lưu sau đó khiến mấy cô nàng người mới phát cuồng cả ra, chỉ mong sao có thể thu hút sự chú ý của mấy gã có quyền thế, tìm một vị kim chủ làm chỗ dựa.
  

trời vừa sẩm tối, quang hùng trong bộ vest đen đơn giản, chiếc quần âu bó sát ôm lấy vòng eo nhỏ càng làm tôn dáng anh hơn. Tiểu vy đứng trước mặt anh, lọ mọ tìm cách thắt cà vạt, bĩu môi nói.
  

"không thắt được, khó quá đi à"

  
"khó thì thôi, không thắt cũng không sao đâu" anh mỉm cười gập chiếc cà vạt sọc kẻ rồi nhét vào túi quần, xoay người đứng trước gương chỉnh lại đầu tóc quần áo một chút, điện thoại trong túi rung lên mấy tiếng.

  
[monstar_nicky: mày xong chưa tao qua đón?]

  
[monstar_nicky: mèo con cầm dao đe doạ.jpg]

  
[quanghung.masterd: đến đi, tao ở dưới rồi đây]
  

trần phong hào là bạn đại học khoa thanh nhạc của quang hùng, hơn anh hai tuổi, cả hai cùng có chung sở thích và nói chuyện hợp nên nhanh chóng trở thành bạn thân của nhau.

  
nhưng từ khi tốt nghiệp đến giờ số lần hai người gặp còn ít đến thảm thương, lí do đều là cả hai đều rất bận, không có thời gian mà đi cafe với ăn uống. May sao ông trời lại cho họ cái duyên gặp lại, quang hùng nhìn thấy tên y trong danh sách thí sinh vào vòng trong.

  
anh lập tức nhắn tin tới phong hào, sau đó lân la nhờ người ta chở đi dùm luôn, không thì anh sẽ phải bắt xe bus đến đó mất.
  

"lâu rồi không gặp nha"
  

phong hào cười hì hì khi quang hùng ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh, đưa tay thắt đây an toàn.

  
"ừ đi nhanh thôi, trễ rồi"
 

trần phong hào nổ máy rồi đạp ga phóng đi, chiếc xe trắng cũ kĩ được mua lại với giá rẻ phóng băng băng trên đường phố nhộn nhịp. Y đưa tay bật chút nhạc trên màn hình nhỏ, hỏi thăm.

  
"mày dạo này sao rồi, anh không ngờ mày cũng gia nhập công ty đó, sau này là đồng nghiệp rồi" y đánh tay lái quẹo vào cổng tinh lộ, bên trong sớm đã có gần cả trăm người tới rồi, nam thanh nữ tú ai nấy đều diện đồ hàng hiệu đắt đỏ.

   
"dạo này có chút chuyện, không đáng lo ngại"

  
y cười cười lùi xe vào bãi, tắt máy: "ừ, có chuyện thì nói với anh"

  
hai người bước ra khỏi xe rồi cùng sóng vai bước vào đại sảnh bữa tiệc. Bên trong đã được bài trí vô cùng đẹp mắt và kĩ lượng với tông đỏ tươi tắn, bên cạnh còn có dãy bàn kê để thưởng thức buffet bánh ngọt tinh xảo cùng với những ly champage đắt tiền.

  
cũng may là chương trình chưa bắt đầu, lúc bọn họ đến cũng khá sát giờ rồi. Phong hào và quang hùng tìm một bàn xa sân khấu rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, đột nhiên ở cửa ra vào bỗng chốc mọi người lại chen lấn xô đẩy nhau, sau đó có một người tiến bước vào.

  
Nam nhân với mái tóc vàng ánh kim, trên thân là bộ vest đen từ trong ra ngoài. Dáng người anh ta vừa cao lớn, chân lại dài, đẹp đến nỗi phong hào ngồi bên cạnh nhìn cũng phải suýt xoa thầm ghen tỵ.

  
"ước gì đã cũng được như thế, cậu ta dáng ngon quá ha"

  
người đàn ông vẫn đứng đó mặc cho những người xung quanh cố chen lấn để có thể đứng gần mình hơn, gã ta lười biếng liếc nhìn một vòng xung quanh khán phòng, cuối cùng dừng lại ở một bàn trong góc, khẽ nhếch môi cười.

  
bàn tay quang hùng nắm chặt lấy ly champage mới được nhân viên phát cho, căng thẳng đến mức không dám cử động mạnh, sợ rằng mình sẽ gây sự chú ý đến gã. Anh nhắm chặt mắt lại, lòng thầm cầu nguyện.

  
trần phong hào thấy thằng em mình mặt tái xanh không còn giọt máu, lại tưởng là quang hùng bụng đói nên tụt huyết áp, y liền vỗ nhẹ lên vai anh rồi hăng hái rời đi.
  

"đói hả, chờ đấy anh lấy chút bánh cho ăn tạm lót dạ"

  
"không, không cần mà, anh hào!" anh muốn giữ phong hào lại ở cùng mình nhưng y chạy nhanh quá, mới nhoáng cái đã biến mất trong đám đông.

   
quang hùng hết nhìn về hướng trần phong hào vừa rời đi lại quay sang chỗ đăng dương xem gã nhìn thấy mình hay không, nhưng người đàn ông cao to nay đã không còn ở đó, anh đưa mắt đảo xung quanh cố tìm kiếm bóng hình gã.
  

"anh nhìn ai vậy, tìm em hả?"

    
trong lúc đang mải mê tìm kiếm thì quang hùng lại không để ý cho người đang âm thầm tiến lại chỗ mình. Đến lúc anh nhận ra những ánh mắt khác thường đang hướng về phía góc phòng nơi mình ngồi thì đã quá muộn rồi, trần đăng dương tay cầm ly champage vàng nhạt đang đứng trước mặt, trên môi nở nụ cười mỉm giả tạo.

   
gã nhìn xoáy sâu vào đôi mắt hạnh của anh, khuôn mặt vì ngạc nhiên mà đơ ra một lúc, miệng hơi mấp máy không rõ định nói gì.
   

thật sự vẫn xinh đẹp như ngày nào, đăng dương thầm nghĩ.
   

"cậu..cậu tới đây làm gì?" quang hùng  hỏi gã, tay nắm chặt lấy ly champage mà tránh đi ánh mắt nóng rực kia, dù có che dấu đến đâu thì trong giọng nố vẫn mang chút run rẩy sợ sệt.

   
"đến chào hỏi anh ấy mà" đăng dương đưa ly rượu của mình ra chạm nhẹ vào ly của anh, sau đó cúi xuống nói nhỏ bên tai.

"nhớ tôi không ngoan yêu?"
   

quang hùng như bị giật điện mà lùi lại phía sau, cái biệt danh này gã cực thích gọi anh khi ở trên giường. Hiện giờ nó lại khiến anh nhớ về kí ức đêm hôm đó, một trần đăng dương liên tục hẩy eo đâm rút, miệng liên tục gọi anh là ngoan yêu ơi..
 

gã vui vẻ khi thấy bộ dạng cứng người của anh, chưa kịp trêu chọc thêm thì từ đằng sau có mấy người lạ mặt lân la đi tới muốn bắt chuyện, trong số đó có một cô gái là nữ minh tinh khá nổi tiếng, chủ động chào hỏi gã.

   
"trần thiếu, nghe danh đã lâu"

   
đăng dương không mấy quan tâm ừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó những người còn lại cũng sôi nổi nói theo.

   
"trần thiếu, đây là người quen của ngài à? giới thiệu cho chúng ta một chút đi?" tên đàn ông cười hề hề khi thấy đăng dương chủ động ngồi xuống bên cạnh quang hùng, mọi người xung quanh thì đứng thành vòng tròn nói chuyện

   
"không có gì, anh ấy là bạn chơi từ trước của tôi, mới vào công ty đợt này nên mọi người giúp đỡ nhé?" gã cố ý nhấn mạnh hai từ bạn chơi trong lời nói nhưng may sao không có ai để ý đến.

   
"để ý kĩ thì cậu ấy cũng đẹp trai lắm nha!"

   
"em trai đi theo ngành gì thế?"
  

quang hùng khó chịu ngồi thẳng lưng lên, lắp bắp trả lời cô gái nọ: "dạ em là ca sĩ ạ"

   
...
  

bọn họ vẫn đang bàn tán sôi nổi về người bạn chơi cùng này của đăng dương. Nhưng chính chủ trông câu chuyện lại im lặng bất thường mà mỉm cười nhìn không nói gì, bàn tay gã lén lút dưới gầm bàn sờ lên đùi anh, vuốt nhẹ lên phần đùi non mà không ai hay biết.

  
sờ đùi chưa thể thoả mãn gã, nhân lúc không ai chú ý tới mà trần đăng dương ở trong bóng tối đưa tay vòng ra đằng sau lưng nắn nhẹ cái eo nhỏ, sau đó không chút do dự đưa tay vào trong quần bóp lấy cánh mông mềm sau lớp quần lót kia, thi thoảng như có như không mà cố tình ấn lên hậu huyệt đang đóng chặt kia..

  
quang hùng cong eo lại, vành tai đỏ bừng không dám phản kháng.
  

   
đôi lời tác giả: bây giờ mới lên chương cho các cô được nè=))) tôi bận cày viu cho phone rồi. Mà tuần sau đi học lại có lẽ sẽ ít ra chương hơn nhé, các cô thông cảm cho tui(⁠。⁠•́⁠︿⁠•̀⁠。⁠)
   

đọc đến đây còn không mau bình chọn(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com