TruyenHHH.com

Slug

【 ngươi thật sự rất vô dụng.

Nàng mới rời đi mấy phút đồng hồ, ngươi cứ như vậy sâu sắc nhớ nàng, chuyện gì cũng làm không xong.

Ngươi có thể hay không, có đôi khi, không chịu thua kém điểm, lo lắng lo lắng chính mình a.

. . . . . .

Ngươi không thể. 】

Triệu Gia Mẫn một bên ghét bỏ bản thân vô dụng, một bên nhớ tới khi sảng khoái, hỏi mình đối với Cúc Tịnh Y là cái gì, Cúc Tịnh Y trả lời.

"Tớ không biết. Chỉ biết là nếu không có cậu, tớ sẽ không sẽ có nhiều vui buồn yêu thương như vậy."

Đối với tôi mà nói, Triệu Gia Mẫn rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng, tôi nói không được.

Chỉ biết là, không có nàng, tôi cũng sẽ không có nhiều vui buồn yêu thương như vậy.

Chính là a, tôi thích nàng, lại càng yêu tự do.

-

Mới vừa nghỉ được một buổi sáng, Triệu Gia Mẫn cùng mấy người bạn học đi lên núi.

Mấy ngày nay Cúc Tịnh Y buổi sáng đều ngủ thẳng đến 12 giờ, Triệu Gia Mẫn cứ 5 phút lại nhìn đồng hồ để xem co tin tức mới không.

Đường xuống núi đối với Triệu Gia Mẫn mà nói là dày vò.

Phía trước là một cặp đang tay trong tay, lại thêm một nữ hài tử đang gọi điện thoại cho bạn trai, phía sau còn một đôi đang ân ái.

Nhịn không được phải nhắn tin cho Cúc Tịnh Y kể khổ, nhưng không nhân được hồi âm.

Đến chân núi Cúc Tịnh Y rốt cục cũng trả lời . Rất lãnh đạm nói 1 câu "Nga" .

Nhưng mà như thế nào đây, Triệu Gia Mẫn nhớ, nàng có thể quay về cũng tốt lắm.

Gần đây những lời đáp lại cảu Cúc Tịnh Y đều rất lạnh đạm.

Trong lòng Triệu Gia Mẫn lại ẩn ẩn dự cảm không hề tốt.

"Tớ hiện tại muốn đi ăn lẩu ~ cậu thích ~ nhưng mà chúng ta cho tới bây giờ đều không có cùng nhau ăn 诶, muốn đến hay không?"

". . . . . . Cậu học chung với tớ cũng không biết, chào cậu, ăn ngon."

Sau khi ăn no, vài người đi đến quán gần đó ăn đồ ăn ngọt.

Triệu Gia Mẫn dựa theo khẩu vị của mình mà mua hai cái chocolate , nhìn nhìn cảm thấy đặc biệt mê người, lại mua một cái cho mình ăn.

Vốn muốn đi tìm Cúc Tịnh Y sau đó đem đồ ngọt ngào đến cho nàng, nhưng mà Cúc Tịnh Y đã ra ngoài vì có giờ học tiếng Anh.

Không biết làm thế nào, Triệu Gia Mẫn láy xe đến tiệm cà phê đối diện nhà Cúc Tịnh Y, gọi tách cà phê, ngồi xuống, lấy trong túi ra bài tập và bắt đầu viết.

Hai tiếng ba mươi phút sau, Cúc Tịnh Y dựa theo tin nhắn mà Triệu Gia Mẫn gửi đi tới quán cà phê.

"Chờ cậu đã lâu , cho cậu túi đồ ngọt, nghe nói là ăn  诶 tốt nhất. Nhưng mà tớ dựa theo khẩu vị của tớ mà mua vị chocolate, không biết cậu có thích không."

"A cám ơn, cậu như thế nào không mua cho tớ vị mạt trà vị. . . . . ."

"Thực xin lỗi tớ không biết, lần sau sẽ mua cho cậu vị mạt trà."

Triệu Gia Mẫn quả thật có nhìn vị mạt trà, nhưng nàng cũng không thích.

Nhưng mà, ngay cả"Lần sau" cũng không có .

 -

"Mùa xuân ." Cúc Tịnh Y 2 tay bưng bình nước màu hồng nhạt, hơi hơi nheo lại mắt.

"Vẫn còn lạnh, gió cũng lớn." Triệu Gia Mẫn vừa chuyển đề tài câu chuyện, "Thích trà như vậy sao?"

Cúc Tịnh Y đem bình nước giơ lên trước mắt, quơ quơ, nhìn chằm chằm lá trà chậm rãi rơi xuống.

"Nó. . . . . . Thật sự rất ấm nha."

"Kia, cậu thích hồng trà, hay là trà xanh?"

"Đều rất thích. Nhưng mà càng thích hồng trà hơn. . . . . . Ngọt một chút."

Triệu Gia Mẫn nói, nàng cũng vậy.

Nước trà dần dần lạnh, tay Cúc Tịnh Y cũng khôi phục sự lạnh lẻo lúc trước.

"Tay cậu rất lạnh." Triệu Gia Mẫn chạm một chút vào tay Cúc Tịnh Y.

"Ân. . . . . . Luôn luôn như vậy."

Triệu Gia Mẫn khe khẽ thở dài, nắm được tay nàng, đặt ở trên cổ mình.

Triệu Gia Mẫn nhịn không được cái lạnh rồi cái run run, Cúc Tịnh Y sốt ruột, muốn rút tay ra nhưng lại không thể động đậy.

"Lạnh, đừng như vậy."

"Hừ, cậu chính là người đầu tiên cũng là duy nhất làm cho tớ làm như vậy, còn không mau tạ ơn bổn vương?"

"Kia, thật đúng là tạ chủ long ân ."

Cúc Tịnh Y trong mắt chớp động  hào quang.

Nhưng mà, ngay cả"Lần sau" cũng không có .

-

Đêm khuya, Cúc Tịnh Y đang xem TV, Triệu Gia Mẫn ngồi ở trên giường cùng nàng câu được câu không trò chuyện, lẳng lặng xem nàng phun trào lời.

Đợi cho Cúc Tịnh Y rốt cục xem xong chương trình, Triệu Gia Mẫn khẩn cấp gọi  điện thoại.

"Cậu có muốn tớ. . . . . ." Triệu Gia Mẫn theo thói quen định hỏi.

Cúc Tịnh Y thanh âm thấp khác thường."Cậu sau này, không cần lại hỏi như vậy ."

Triệu Gia Mẫn thần kinh bị buột chặt lập tức đứng lên: "Vì cái gì?"

"Tớ cảm thấy được như vậy rất là lạ. Tớ gần đây thành tích bị tụt rất nhiều, cậu ở bên cạnh tớ đi học, tớ cũng không có biện pháp chú ý nghe, còn có ——"

Triệu Gia Mẫn vội vàng ngắt lời nàng: "Cho nên, cậu không cần tớ ? Đúng hay không? Không phải nói sẽ không thể không cần tớ sau? Không phải ——"

Lời của nàng ngẹn ở cổ họng.

Thanh âm của nàng sớm đã bị bịt kín bởi một tầng dày đặc tiếng khóc nức nở.

Nàng mới phản ứng lại, kia toàn bộ, bất quá chính là lời tâm tình.

Kia đều là gạt người a.

————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com