Slug
tiếng xe đạp kẽo kẹt hoà cùng tiếng chuông nhỏ kêu leng keng trong các con ngõ, hai bên làn đường đông đúc người mua kẻ bán, những món hàng rong đầy khói nghi ngút đang được nhiều người dân vây xung quanh lựa chọn, đúng rồi, bây giở đang là mùa đông mà, cái mùa mà nhà nhà người người ai cũng tất bận chuẩn bị đồ đạc đủ đầy để đón cái xuân gần tới.giữa thời tiết se lạnh, các cụ lớn tuổi ngồi thành nhóm trên chiếc ghế gỗ đậm màu chất xưa thi thố nhau đánh cờ tướng, nhìn lại một thời huy hoàng của họ xem, vẫn như những đứa trẻ tinh nghịch trong xóm rồi dần trưởng thành đến ngày lập gia đình rồi bận bịu lo toan vì cơm áo gạo tiền mà thôi. nghĩ lại thời gian không ngừng trôi mà con người cũng phải ngày càng già đi đúng không?ở tít chỗ kia, chính là ngôi nhà của nhân vật đang được nhắc đến - lê quang hùng, thanh niên hai mươi ba tuổi mới vừa tốt nghiệp xong rồi về quê ở ẩn như người ta thường nói."tôi yêu cái cảnh quê của mình, không xô bồ như ở thành thị xa hoa, ở quê yên bình biết bao nhiêu, ngủ bao nhiêu tuỳ thích cũng được"thì cũng đúng đi nhưng mà cũng phải đi làm mới tồn tại trong cái trái đất này mới được.7 giờ sáng hơn đã dậy, quang hùng vệ sinh cá nhân xong rồi chạy xuống lầu, định bụng thơm bố mẹ mình một cái không ngờ vừa xuống lại chẳng thấy bóng dáng của người thân đâu, anh nghĩ thầm chắc do mình là con ghẻ rồi, chả ai cần mình nữa ....đâu đó trên bàn, có tờ giấy lịch ghi vài dòng chữ nhỏ :"hùng, con dậy rồi thì ăn bánh bao trên bàn đỡ nhé, hôm nay bố mẹ có việc bận đi ra tận hà nội, có đi chơi thì nhớ khoá cửa lại nhé con yêu""hai người định đi hẹn hò thật à?"nói xong, quang hùng buồn bã lặng lẽ đi đến phòng bếp, nhìn hai chiếc bánh bao được đặt ngay ngắn trên đĩa lại càng tủi thân muốn khóc. thế nhưng vừa định mếu thì tiếng động ở ngoài cửa làm cho giật bắn mình, anh để lại chiếc bánh đang cầm dở, đi ra ngoài sân ngó nghiêng thử"ai đấy? mới sáng sớm lại phá nhà tau à?"quang hùng không nghe hồi âm nên đích thân đi đến cổng nhà, chuẩn bị mở cửa chửi lần nữa thì nhân vật không mời khác xuất hiện trước mặt mình."hé lô ✌🏻"ừ là thái sơn, thằng bạn chí cốt lâu lâu khùng điên một xíu của anh"mới sáng sớm, định qua doạ bố mày à?""ơ đâu có, là do mày ngủ như chết đấy, tao gọi muốn banh cả máy mà mày trả lời đéo?"ờ quên, nảy giờ thức dậy toàn để điện thoại trên phòng, làm cách nào mà nghe được?"ừ, tao xinh, lỗi mày. dắt xe vào kẻo để ngoài mất thì lại đổi thừa bố nhé con.."thái sơn vừa xoay lưng vừa liếc bạn mình một cái, không hiểu sao làm thân được với nhau đến tận giờ luôn, kiếp này chắc có căn lắm mới hợp nhau đến vậy, tiếc là chỉ tới mức bạn bè thôi, chứ tình yêu thì thái sơn có ngủm cũng không dám nghĩ tới."ăn sáng đi, mua cho nè!" - thái sơn đưa cái túi nhỏ lên lắc lắc"có bánh bao rồi..."thái sơn ngồi xuống, nhìn xung quanh không có ai liền tự nhiên như nhà mình. ừ thôi kệ đi, anh cũng quá quen rồi, một ngày lại ăn cơm ba bữa ở nhà anh, phỏng chừng sắp tới đổi luôn sổ hậu khẩu sang đây rồi đi..."ê có hai cái, tao lấy một cái nhé!"quang hùng bất lực, ra dáng quá mệt mỏi, anh lấy tay ra hiệu, thái sơn liền cười hì hì lấy một cái cho vào miệng nhai ngon lành."giờ tao không cho mày cũng cắn nốt rồi còn gì...""bạn bè mà, ăn uống phải có nhau, dù sao tao cũng có mua đồ ăn sáng qua cho mày mà."quang hùng cười trừ, anh gỡ túi ni lông ra xem xong sắc mặt liền tối xuống như rơi vào ải địa ngục."một cái bánh bao thịt đổi một trái bắp luộc. cái đệch mẹ, mày khờ ôn khôn quá nha thằng chó" - quang hùng vừa chửi vừa cầm quả bắp luộc còn ấm trên tay, lòng đau như cắt, tâm như chết lặng.thái sơn cứng người hết muốn nói, đầu cúi xuống ăn ngon lành mặc cho người đang đứng nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn."ê nói nghe, chuyện mày với dương sao rồi"đáng trống lãng."thì cũng bình thường thôi, dương lo công việc của dương ở sài gòn, tao thì về đây với ba mẹ""ơ...thế mày không lo à?" - thái sơn trợn tròn mắt, gắng nuốt xuống một ngụm rồi mới hỏiquang hùng lắc đầu : "lo gì? em ấy còn khuyên tao về đây lâu rồi"người đối diện nghe xong buông đũa xuống, đập bàn một cái lớn : "đó! tao nói mày từ đầu rồi, nó dụ mày về đây để đi kiếm con khác đó! hùng ơi sao cái gì mày cũng tin quá vậy?""...""đéo có đâu thái sơn, tao tin tưởng dương lắm!""ừ, tin đi, như thế này mà còn tin à? bây giờ một đứa ở huế, một đứa ở sài gòn, gọi là yêu xa đấy! mày tin nó 100% không hùng? mày cố chấp tin xong rồi nó cho mày một cú sau lưng cho mày chừa. đến lúc đó xoay lại khóc lóc với tao đi ha?""..."chưa dừng lại, thái sơn lại nói tiếp : "tao nghĩ cho mày thôi, từ đầu đã bảo là đừng có quen, nhìn thằng đó cờ đỏ hẳn ra mà mày cứ đâm đầu vào... nó làm idol thì tai tiếng nhiều cỡ nào mày cũng biết rồi đó hùng ơi?""sao mày không nghĩ là dương nó đi làm kiếm tiền nuôi tao?" - lê quang hùng chịu không nổi nữa đành nhét cái bánh bao còn lại vào miệng đang luyên thuyên của nguyễn thái sơn"hửm? oát ờ ắt?...""mày bị hâm hả hùng ơi? nó không đi làm thì tiền đâu nó sống. ừ thì tao cũng đồng ý là gia thế nó giàu, nó cao và đẹp trai hơn tao, nhưng mà chắc gì nó nuôi mày được?"lê quang hùng thở dài, thái sơn tuy là bạn từ nhỏ với anh, cái gì cũng lanh lợi hơn anh, duy chỉ tình yêu là thằng này không bao giờ chính chắn cả vì nó mới bị crush nó từ chối cách đây không lâu, cho nên khi anh nhắc tới đăng dương thì thái sơn liền kích động như vơ trúng mấy thằng trai tồi xin khẳng định lại nhé, trần đăng dương rất dễ thương nha....tuy ăn nói không được tốt lắm, lúc có đầu thì không có đuôi, lúc có đuôi thì lại không có khúc giữa nhưng mà nhìn chung mặt bằng trai đẹp hiện giờ ở việt nam thì vừa đẹp vừa chung tình rất là khó tìm "nuôi được cả dòng họ mày đấy, ăn lẹ đi rồi cút giùm tao!"nguyễn thái sơn bắt đầu trừng con mắt đáng sợ lên nhìn quang hùng triều mến : "ê tính ra tao qua đây chơi với mày thì mày nên mừng khi có một người bạn như tao đi..."lê quang hùng bất lực lau trán, nhìn bữa ăn của mình nằm gọn trong bụng của khứa bên cạnh là máu nóng bắt đầu cuộn trào thế nhưng chẳng thể làm được gì : "còn gì sủa nhanh""ăn xong đi cà phê chộp hình đi bạn yêu, tôi mới tìm được quán đẹp lắm. chộp xong đăng lên cho thằng dương trố mắt chơi""làm trò thì hay, ăn lẹ đi!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com