TruyenHHH.com

Slug

Ice x Blqze : "Giữa băng giá lạnh lẽo, ngọn lửa nhỏ vẫn đủ để thắp sáng cả một thế giới cô đơn."

________________________________________________________________

Mùa đông đến, mang theo sắc xanh xám u ám trải dài vô tận trên bầu trời và mặt biển, như thể cả thế giới này đang chìm trong một lớp kính lạnh lẽo, trong suốt nhưng lại mờ mịt, như một tấm màn vô hình che phủ mọi thứ. Cảnh vật xung quanh chìm trong sự tĩnh lặng đến nghẹt thở, chỉ có gió biển vờn qua từng ngọn sóng, nhắc nhở sự sống vẫn đang âm thầm tồn tại. Những cơn gió lạnh từ đại dương thổi về, luồn qua từng khe đá, lay động mặt nước, khiến những làn sóng vỗ về như những nhịp thở mệt mỏi của biển cả. Tuy nhiên, chúng không đủ mạnh để phá vỡ sự yên bình tuyệt đối mà Ice yêu thích, một sự tĩnh lặng đến mức mọi âm thanh dường như đều bị hút vào không gian vô tận, để lại chỉ còn những tiếng sóng vỗ nhè nhẹ và tiếng gió rì rào.


Con đê chắn sóng quen thuộc là nơi Ice tìm về mỗi khi cảm thấy bức bối, ngột ngạt với cuộc sống, một thế giới nơi mọi thứ đều xoay quanh những ồn ào, áp lực và những mối quan hệ phức tạp mà cậu không bao giờ tìm thấy sự bình yên. Tại đây, không có ánh mắt dò xét, không có lời nói tỏ ra quan tâm hay phán xét. Chỉ có không gian mênh mông, rộng lớn, chỉ có tiếng sóng vỗ liên hồi và hơi lạnh cắt da thịt, thấm vào tận từng thớ thịt. Những làn sóng không ngừng đập vào chân đê, tạo nên những vòng tròn nước vỡ ra rồi tan biến vào không trung, giống như những suy nghĩ trong đầu cậu, vỡ vụn rồi cũng nhanh chóng tiêu tan trong sự lặng im tuyệt đối của biển cả.


Ice ngồi lặng lẽ trên con đê chắn sóng, đôi mắt lạnh lùng, sâu thẳm hướng về phía chân trời, nơi trời và biển hòa làm một, một màu xanh xám mờ ảo trải dài vô tận, như thể không có điểm dừng. Cậu nhìn ra xa, nơi những đợt sóng vỗ lên bờ, rồi lại rút đi, tựa như cuộc sống cậu luôn cố gắng đối diện, đầy những lúc vươn lên, rồi lại chùn xuống. Đây là nơi duy nhất cậu có thể tìm thấy sự tự do thực sự – không ồn ào, không áp lực, không những yêu cầu phải tuân theo quy tắc, chỉ có gió, có biển, và những suy nghĩ tự do vút bay trong không gian rộng lớn ấy.


Mỗi lần đến đây, Ice như thể được tẩy rửa khỏi những bụi bặm của thế gian, những bực dọc trong lòng dần tan đi, hòa vào không khí lạnh buốt và mênh mông xung quanh. Dù cái lạnh ở đây có thể làm người ta tê buốt, nhưng với cậu, đó lại là một thứ cảm giác ấm áp kỳ lạ. Giống như việc đối mặt với chính bản thân mình, dù có khó khăn hay đau đớn đến đâu, nhưng cậu biết rằng đây là nơi duy nhất không có sự giả dối, nơi cậu có thể là chính mình mà không cần che giấu bất kỳ điều gì. Và trong sự tĩnh lặng của biển khơi, Ice tìm thấy sự bình yên hiếm hoi, tựa như những cơn sóng vỗ về, vỗ về tâm hồn cậu, khiến mọi nỗi niềm dần trôi qua, nhường chỗ cho cảm giác tự do, tự tại.


Blaze xuất hiện, như mọi khi, với bước chân phóng khoáng, tựa như gió xuân thổi qua một vườn hoa, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sức sống. Giọng nói của nó vang lên, tràn đầy năng lượng và sự tự tin: 


"Lại ngồi đây một mình? Tôi không hiểu nổi cậu đâu, Ice. Làm gì có ai đi tìm sự yên bình giữa cái lạnh buốt này chứ."


 Câu nói của Blaze như một làn sóng vỗ vào bờ, phá vỡ sự im lặng dày đặc trong không gian, tạo nên những vòng tròn trong không gian yên tĩnh, khiến Ice không khỏi cảm thấy một chút chấn động trong lòng.


Không cần phải quay lại, Ice vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Blaze, như thể nó là một phần của không gian này, một phần của thế giới này mà cậu đã từng cố gắng tránh xa. Dù không muốn thừa nhận, nhưng sự có mặt của Blaze luôn mang lại một thứ gì đó rất khác biệt. Đó không phải là sự ồn ào hay náo nhiệt mà là một sức mạnh kỳ lạ, giống như ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng, luôn sưởi ấm và xua tan bớt đi phần nào cái lạnh giá buốt của những tâm hồn cô độc. Blaze, với vẻ ngoài đầy tự tin và năng lượng không ngừng nghỉ, như một ngọn lửa sáng ngời giữa một vùng đất băng giá. Dù chỉ trong khoảnh khắc, nó vẫn làm tan đi chút ít băng giá quanh Ice, dù không thể làm ấm cậu hoàn toàn, nhưng lại khiến cậu cảm thấy như thể mọi thứ đều có thể thay đổi, ngay cả khi cậu không muốn.


Dù Ice không quay lại nhìn, nhưng trong lòng cậu, có một cảm giác kỳ lạ bắt đầu nhen nhóm. Blaze không bao giờ hiểu nổi cậu, và cậu cũng không thể hiểu nổi Blaze. Họ giống như hai cực đối lập, nhưng lại luôn có một sự kết nối nào đó giữa họ, một sự kết nối mà cả hai đều không thể phủ nhận, dù chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Cái lạnh và cái nóng, sự cô độc và sự sôi nổi – tất cả đều hòa quyện lại, tạo nên một cảm giác thật khó tả, một cảm giác mà Ice chưa bao giờ muốn đối diện, nhưng lại không thể nào tránh được.


Blaze vẫn đứng đó, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Ice, và dù cậu không nói thêm gì nữa, sự hiện diện của cậu vẫn đủ để làm cho không gian xung quanh trở nên sống động hơn. Ice vẫn ngồi đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra biển, nhưng trong lòng cậu, có một sự xáo trộn kỳ lạ. Một phần trong cậu muốn giữ lấy sự tĩnh lặng, muốn bảo vệ cái không gian riêng biệt mà cậu đã tạo ra cho mình. Nhưng một phần khác lại không thể cưỡng lại được sức hút từ Blaze, như thể cậu ta chính là một phần không thể thiếu trong bức tranh mà Ice đã từng tưởng tượng ra.


Blaze luôn là vậy, như một ngọn lửa không ngừng cháy, không bao giờ tắt, và dù có muốn hay không, Ice cũng không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào thứ ánh sáng ấy. Cậu không thể hiểu Blaze, và có lẽ Blaze cũng chẳng bao giờ hiểu được cậu. Nhưng có lẽ, đó chính là điều khiến sự hiện diện của Blaze trở nên đặc biệt, làm cho mọi thứ trở nên sống động và đầy màu sắc hơn.


Blaze ngồi xuống bên cạnh Ice, không chút ngần ngại dù những tảng đá dưới chân đã thấm đẫm nước biển lạnh lẽo. Cậu vươn vai, hít một hơi dài, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn lấp lánh sự tò mò không bao giờ tắt. 


"Cậu biết không, người ta nói biển mùa đông là nơi cô đơn nhất. Cậu thấy vậy không?" Giọng Blaze trong trẻo, nhưng lại mang một chút gì đó nghịch ngợm, như thể cậu đang cố thử thách Ice một lần nữa.


Ice liếc nhìn Blaze, đôi mắt sắc lạnh như một viên đá quý không phản chiếu bất kỳ cảm xúc gì. Cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của Blaze bên cạnh mình, nhưng lại không muốn thừa nhận sự làm phiền của cậu ta. Ánh mắt lạnh lùng ấy như muốn nói rằng câu hỏi vừa rồi thật ngớ ngẩn, chẳng đáng để trả lời. Tuy vậy, Blaze chỉ mỉm cười một cách đầy tự tin, đôi mắt vẫn sáng rỡ với sự tò mò không chịu dập tắt.


"Chẳng phải cô đơn đâu," Ice đáp, giọng nói trầm ấm nhưng lại mang một chút xa cách, như thể cậu không muốn để ai thật sự hiểu được tâm trạng mình. "Chỉ là... yên tĩnh."


Blaze bật cười, tiếng cười ấy vang lên giữa không gian mênh mông tĩnh lặng, như một tia sáng làm bừng lên một phần nào đó trong cái thế giới lạnh lẽo này. 


"Yên tĩnh hay lạnh lẽo thì cũng giống nhau thôi, phải không?" Blaze nghiêng đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi Ice. 


"Nhưng cậu biết gì không? Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn thích biển mùa đông. Nó giống như cậu vậy – khó gần, lạnh nhạt, nhưng lại có cái gì đó khiến người ta muốn tìm hiểu, muốn ở lại lâu hơn."


Ice quay mặt đi, ánh mắt vẫn dừng lại nơi chân trời mờ mịt. Cậu không đáp lại ngay, chỉ cảm nhận cái lạnh từ gió biển thổi qua, len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn. Blaze nói đúng, nhưng cậu không muốn thừa nhận. Tại sao lại phải giải thích những điều này cho ai đó, nhất là Blaze, người luôn như một ngọn lửa không thể kiểm soát?


"Không phải cái gì cũng cần phải tìm hiểu," Ice nói, giọng hơi trầm xuống, có phần mệt mỏi. "Có những thứ chỉ cần để nó như vậy, yên tĩnh và không thay đổi."


Blaze nhìn vào Ice, đôi mắt vẫn ánh lên sự không ngừng tò mò, nhưng không hề có chút gì gọi là áp lực. "Thế cậu nghĩ tôi sẽ buông tay sao?" nó cười nhẹ, như thể đang trò chuyện với một người bạn cũ lâu ngày gặp lại. "Tôi không nghĩ thế đâu. Cậu có thể lạnh nhạt với tôi, có thể im lặng, nhưng tôi biết rõ cậu không phải là một người không có gì cả. Và tôi cũng sẽ không dễ dàng rời đi đâu."


Ice im lặng. Không phải là cậu không nghe thấy, mà là cậu không muốn phản ứng. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn về phía biển, nơi sóng vẫn vỗ đều đặn, như một bản nhạc êm dịu mà cậu đã thuộc lòng từ lâu. Có lẽ Blaze sẽ chẳng bao giờ hiểu được, nhưng điều đó không quan trọng. Nó vẫn ở đây, bên cạnh, và đó cũng là một điều gì đó mà Ice chưa bao giờ tìm cách xua đi.


Blaze nhún vai, như thể đã chấp nhận sự im lặng của Ice là một câu trả lời, nhưng nụ cười của cậu vẫn không tắt. 


"Cậu biết không, đôi khi tôi nghĩ mình chẳng hiểu nổi cậu đâu. Cậu cứ như một câu đố, và tôi lại thích tìm ra lời giải. Biển mùa đông cũng vậy, có vẻ như là một nơi lạnh lẽo và cô đơn, nhưng nếu ai đó kiên nhẫn một chút, sẽ nhận ra nó đẹp một cách kì lạ, giống như cậu vậy."


Một làn sóng vỗ vào chân đê, tạo ra âm thanh vỡ vụn, lấp đầy không gian tĩnh lặng giữa hai người. Blaze ngồi yên lặng một lúc, nhìn Ice một cách chăm chú, rồi thở dài, như thể đã đầu hàng trước sự kiên quyết của người bạn bên cạnh. 


"Có lẽ cậu không cần tôi ở đây, nhưng tôi vẫn sẽ ngồi đây, vì tôi thích sự im lặng giữa chúng ta, dù cậu có nói gì hay không."


Ice khẽ quay sang nhìn Blaze, rồi lại nhìn ra biển, nhưng trong ánh mắt ấy, một chút gì đó đã thay đổi. Cậu không nói gì, nhưng trong lòng, có lẽ cậu đã bắt đầu hiểu ra một điều gì đó. Blaze là một ngọn lửa, và dù có làm Ice lạnh nhạt thế nào, cậu ta vẫn sẽ không bao giờ tắt.


Blaze không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc, và đó là điều khiến Ice cảm thấy đôi khi không thể hiểu nổi. Dù Ice luôn tỏ ra lạnh nhạt, xa cách, nó vẫn không ngừng tìm đến, mang theo hơi ấm và sự ồn ào không thể thiếu. Mỗi ngày, Blaze lại xuất hiện, với nụ cười tươi và những câu chuyện nhỏ nhặt từ cuộc sống thường nhật, từ những điều nó nhìn thấy trong ngày đến những suy nghĩ bất chợt. Ice, như thường lệ, không đáp lại, đôi khi chỉ khẽ liếc nhìn Blaze bằng ánh mắt lạnh lùng và xa cách, nhưng Blaze vẫn chẳng hề bận tâm.


Ngày hôm ấy, khi mặt trời vừa lặn và không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng vỗ nhè nhẹ, Blaze ngồi xuống bên cạnh Ice, tựa vào những tảng đá lạnh lẽo, mắt hướng lên bầu trời xám xịt. 


"Cậu có bao giờ nhìn lên bầu trời chưa, Ice?" Blaze hỏi, giọng nó có chút lạ, như thể muốn phá vỡ bức tường vô hình giữa hai người.


Ice vẫn không động lòng. Cậu chỉ quay sang nhìn Blaze, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói khô khan. 


"Bầu trời thì có gì mà nhìn?" Ice đáp, chẳng có chút mặn mà nào.


Blaze lại mỉm cười, không hề nản lòng. Cậu không ngừng nhìn lên bầu trời, mắt sáng lên trong khi ánh sáng yếu ớt từ hoàng hôn dần tắt. 


"Nhìn kỹ sẽ thấy khác. Cậu xem," Blaze chỉ tay lên cao, nơi một đám mây lớn đang dần tan ra, như thể nó muốn hòa mình vào không trung rộng lớn. 


"Bầu trời giống biển, nhưng nó không tĩnh lặng mãi đâu. Mỗi ngày nó lại thay đổi, giống như chúng ta vậy. Có những lúc nó ảm đạm, có những lúc nó bừng sáng. Tôi nghĩ, nếu cậu chịu mở lòng một chút, thế giới quanh cậu sẽ bớt lạnh lẽo hơn."


Ice im lặng, không nói gì. Nhưng đôi mắt cậu, dù không biểu lộ cảm xúc rõ ràng, lại khẽ dao động một chút. Có phải những lời nói ấy đã chạm đến một phần nào đó trong lòng cậu? Ice không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ cậu đã bắt đầu cảm nhận được sự thật đơn giản mà Blaze luôn cố gắng chỉ ra.


Blaze không buông tay, dù cậu biết Ice sẽ không dễ dàng thay đổi. 


"Cậu biết không, tôi nghĩ cậu giống như một bức tường băng, rất lạnh và khó tiếp cận. Nhưng mà, tôi không sợ đâu," Blaze tiếp tục, giọng đầy kiên nhẫn và chân thành. 


"Tôi sẽ cứ ở đây, cứ nói chuyện với cậu mỗi ngày. Vì tôi tin, một ngày nào đó, cậu sẽ hiểu rằng, không phải ai cũng đến để làm cậu tổn thương."


Ice quay mặt đi, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Cậu biết Blaze không chỉ là một người bạn, mà có lẽ cậu ta còn là một ngọn lửa âm ỉ đang dần làm tan chảy những lớp băng cứng xung quanh trái tim của Ice. Nhưng Ice vẫn không thể dễ dàng chấp nhận. Cậu không thể để mình mềm yếu, không thể để những cảm xúc ấy chiếm lấy. 


"Cậu thật phiền" Ice cuối cùng nói, giọng trầm nhưng không thiếu một chút nghiêm khắc.


Blaze chỉ cười, không giận dỗi, không phật lòng. "Tôi biết mà, cậu luôn nói vậy. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi sẽ không đi đâu cả. Mỗi ngày, tôi sẽ lại ngồi bên cạnh cậu, dù cậu có muốn hay không."


Ice im lặng một lúc lâu, đôi mắt không còn lạnh lẽo như trước. Cậu không biết phải làm gì với những lời này, nhưng một phần trong cậu, dù không muốn thừa nhận, lại cảm thấy có một sự an ủi nhẹ nhàng, như thể Blaze luôn ở đây, chờ đợi cậu, dù cậu có lạnh nhạt đến đâu.


Blaze vẫn không ngừng nói, không chỉ vì muốn phá vỡ không gian im lặng, mà là vì cậu muốn Ice hiểu rằng, không phải lúc nào cũng cần phải hiểu hết tất cả để có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành.


 "Cậu biết không, mỗi lần tôi nhìn thấy cậu, tôi lại nghĩ mình có thể làm cho cậu cười một lần. Một lần thôi. Nhưng mà tôi biết, tôi phải kiên nhẫn. Vì tôi hiểu, trái tim cậu không dễ dàng mở ra."


Ice khẽ cắn môi, một chút cảm xúc bất ngờ dâng lên trong lòng. Cậu quay đầu lại, đôi mắt không còn lạnh lẽo như trước. "cậu thật sự tin vậy sao?" Ice hỏi, giọng nói như một làn gió nhẹ, khó nhận ra.


Blaze nhìn vào Ice, mắt sáng lên, và rồi cậu mỉm cười, nụ cười tỏa sáng giữa màn đêm buông xuống. "Tin chứ. Tôi tin rằng, nếu tôi cứ kiên nhẫn, một ngày nào đó, tôi sẽ thấy cậu mỉm cười, không phải vì tôi làm gì, mà vì cậu cảm thấy an toàn khi có tôi ở đây."


Và dù Ice không đáp lại, dù cậu vẫn giữ sự lạnh lùng và kiên quyết trong lòng, một phần trong cậu đã bắt đầu thay đổi. Dù sao đi nữa, Blaze vẫn ở đây, và có lẽ, đó là điều quan trọng nhất

___________________________________________________________________________


Ngày nọ, Blaze không đến.


Cảnh vật xung quanh vẫn vậy, biển vẫn mở rộng vô tận, bầu trời vẫn xám xịt như thường lệ, nhưng có một điều gì đó khác biệt. Ice ngồi trên con đê quen thuộc, nhìn ra xa, nhưng không gian bên cạnh cậu trống vắng một cách kỳ lạ. Cơn gió mùa đông, lạnh buốt và khô khốc, vẫn thổi mạnh mẽ, cuốn theo hơi thở của biển vào tận từng ngóc ngách tâm hồn cậu. Sóng vỗ ầm ầm vào bờ đá, nhưng không làm dịu đi sự tĩnh lặng trong lòng Ice. Một cảm giác bứt rứt bắt đầu len lỏi vào tâm trí cậu, như thể thiếu mất một thứ gì đó quen thuộc, nhưng không thể nói rõ là thứ gì. 


Cậu đã từng đến đây hàng trăm lần, nhưng hôm nay, giữa không gian vô biên này, Ice cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Sự vắng mặt của Blaze, mặc dù cậu không thừa nhận, khiến mọi thứ quanh cậu trở nên nhạt nhẽo và trống rỗng. Vốn dĩ Ice đã quen với sự cô đơn, nhưng lần này, có điều gì đó mới lạ, một khoảng trống không thể lấp đầy, dù cậu có cố gắng bao nhiêu.


Ngày thứ hai, Blaze vẫn không xuất hiện.


Ice đến bờ biển vào buổi sáng, như thói quen hàng ngày. Nhưng hôm nay, mọi thứ dường như không như mọi ngày. Gió vẫn thổi, sóng vẫn vỗ, nhưng có một cảm giác ngột ngạt trong lòng cậu. Mỗi cơn gió mang theo cái lạnh của biển như cắt vào da thịt, nhưng không thể nào làm tê liệt được cảm giác trống vắng trong lòng cậu.


 Ice ngồi xuống nơi mình thường ngồi, nơi mà Blaze thường đến ngồi bên cạnh. Nhưng hôm nay, cái khoảng trống bên cạnh cậu lại khiến lòng cậu chùng xuống, như thể có một phần của chính mình đã bị lấy đi. Cậu nhìn ra biển, nơi dòng nước mờ mịt hòa vào màu xám của bầu trời, nhưng những gì cậu thấy lại không phải là sự tĩnh lặng của thiên nhiên mà là sự thiếu vắng của Blaze. 


Cậu không thể hiểu nổi cảm giác này, chỉ biết rằng trong từng ngọn sóng, trong từng cơn gió, trong sự tĩnh mịch của không gian, cậu đang mong mỏi một điều gì đó – một hơi ấm, một ánh sáng, một giọng nói không ngừng vang lên, dù chỉ là một câu chuyện nhỏ nhặt. Dù Ice không muốn thừa nhận, sự vắng mặt của Blaze đang làm trái tim cậu trống rỗng, như một phần của cậu đang dần bị lãng quên trong không gian vô hình này.


Ngày thứ ba, Ice bắt đầu cảm thấy sự khó chịu.

Lần này, không thể nào đẩy cảm giác này ra khỏi lòng cậu. Ice bước ra bờ biển, đứng im như một pho tượng đá, nhưng bên trong, tâm hồn cậu lại bùng lên một cơn sóng ngầm khó tả. Cậu không thể phủ nhận rằng sự vắng mặt của Blaze đã trở thành một phần của nỗi nhớ. Mỗi lần cơn gió thổi qua, từng đợt sóng vỗ vào bờ, cậu lại cảm thấy thiếu đi một điều gì đó, như thiếu đi một hơi ấm đã từng quen thuộc. Ice tự nhủ rằng Blaze không quan trọng, rằng cậu không cần ai để cảm thấy đủ. Nhưng một phần trong cậu, phần mà Ice luôn cố gắng kiềm chế, đang dần thức tỉnh. 


Chừng ấy thời gian, Blaze đã là một phần trong cuộc sống của cậu, dù cậu không muốn thừa nhận. Chỉ có điều, Ice không biết phải làm gì với cảm giác này. Cậu không biết phải nói gì, không biết phải làm gì, chỉ biết rằng sự vắng mặt của Blaze đã làm cho không gian quanh cậu trở nên tăm tối hơn bao giờ hết.


Cảnh vật vẫn như cũ. Sóng vỗ mạnh mẽ, tiếng gió vẫn rít qua từng khe đá, nhưng Ice cảm thấy như mình đang đứng giữa một thế giới xa lạ. Cậu quay mặt ra biển, nhưng những con sóng ấy lại không thể làm dịu đi cơn sóng trong lòng cậu. Mỗi cơn gió là một lời nhắc nhở rằng một phần trong cậu đang thiếu vắng điều gì đó – một sự hiện diện mà cậu không thể diễn tả bằng lời, nhưng lại rõ ràng đến lạ kỳ.


 Cậu không cần phải nói gì, nhưng cứ mỗi lần gió thổi qua, Ice lại cảm thấy như có một cái gì đó trong lòng mình đang dần chao đảo, như thể một ngọn lửa nhỏ đang bị cuốn đi, để lại một khoảng tối trong trái tim cậu. Blaze đã trở thành một phần không thể thiếu trong thế giới của cậu, và dù cậu có lạnh lùng đến đâu, dù cậu có cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, thì Blaze vẫn là thứ khiến trái tim cậu dao động.


Cái lạnh của mùa đông, cái lạnh của biển, giờ đây không còn là thứ đáng sợ với Ice nữa. Bởi cậu nhận ra rằng cái lạnh ấy chẳng là gì so với cái lạnh trong lòng cậu, khi không có Blaze bên cạnh. Cậu đã từng nghĩ rằng mình có thể sống mà không cần ai, rằng mình có thể tự đứng vững trong thế giới này. Nhưng giờ đây, khi thiếu đi Blaze, Ice cảm thấy mình lạc lõng. Cậu tự hỏi, liệu có phải chính sự hiện diện của Blaze mới là thứ khiến cậu cảm thấy ấm áp giữa mùa đông này, dù chỉ là một ngọn lửa nhỏ bé giữa cơn bão?


Đến ngày thứ tư, Blaze trở lại.


Gió vẫn thổi mạnh, xé tan không khí lạnh giá của mùa đông. Những con sóng đánh vào bờ đá, vỗ về như một điệu nhạc đều đặn, trầm buồn. Bầu trời vẫn xám xịt, những đám mây u ám như chẳng hề có ý định rời đi. Nhưng trong khoảnh khắc đó, khi Ice ngồi yên trên đê, mắt hướng về biển xa, một điều gì đó khác biệt đã xuất hiện, nhẹ nhàng như một làn sóng lặng lẽ vỗ vào lòng cậu. Một bóng dáng quen thuộc dần hiện ra từ phía xa. Đó là Blaze.


Nó bước đi nhẹ nhàng trên con đường đất đầy cát, đôi chân dẫm lên những tảng đá lớn, dù lạnh buốt, nhưng Blaze vẫn không mảy may quan tâm. Trong tay, nơ cầm một chiếc đèn lồng nhỏ, phát ra ánh sáng dịu dàng, như một ngọn lửa mỏng manh giữa màn đêm vô tận. Ánh sáng ấy dường như xua tan đi sự lạnh lẽo của biển mùa đông, mang đến một chút hơi ấm giữa không gian tĩnh lặng và u tối.


Khi Blaze đến gần, Ice vẫn không cử động. Cậu không quay lại, không vội đứng dậy. Cảm giác về sự vắng mặt của Blaze trong những ngày qua vẫn còn đọng lại trong tâm trí Ice. Sự trống vắng ấy vẫn ám ảnh cậu, dù cậu cố gắng phủ nhận. Cậu tự nói với bản thân rằng sự vắng mặt của Blaze chẳng có nghĩa lý gì. Nhưng những ngày qua, mỗi khi cơn gió thổi qua, Ice lại cảm thấy thiếu một cái gì đó, như một phần trong mình đã bị thiếu vắng. Một cái gì đó khiến lòng cậu không ngừng quay cuồng, không ngừng thắc mắc, nhưng lại không thể thừa nhận.


"Xin lỗi vì làm cậu chờ," Blaze nói, đôi mắt nhìn Ice với sự áy náy, nhưng vẫn đầy lấp lánh sức sống. Giọng nó nhẹ nhàng, không hối hận, chỉ là một sự chân thành khó tả, như thể có điều gì đó muốn bày tỏ nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.


"Tôi không chờ," Ice đáp, giọng lạnh lùng và đều đặn, như thể muốn khẳng định mình chẳng có chút cảm xúc nào với sự vắng mặt ấy.


Nhưng đôi tay cậu lại siết chặt trong túi áo, đến mức có thể nghe được tiếng vải căng lên. Đó là dấu hiệu duy nhất mà cậu không thể che giấu – một cảm giác mong mỏi đã len lỏi vào trái tim cậu, dù cậu không hề muốn thừa nhận.


Blaze không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhẹ, một nụ cười dịu dàng nhưng đầy kiên định, đặt chiếc đèn lồng xuống giữa hai người. Ánh sáng từ chiếc đèn lồng phản chiếu trong đôi mắt xanh lạnh của Ice, như một ngọn lửa nhỏ giữa những cơn gió mùa đông. Blaze nhìn vào Ice, rồi nói, giọng nó nhẹ nhàng, đầy sự ấm áp mà chỉ có nó mới mang đến: 


"Đây là cho cậu. Biển mùa đông có ánh sáng của riêng nó, nhưng tôi nghĩ cậu cần một chút nắng."


Ice nhìn chiếc đèn lồng, ánh sáng đó mong manh như một tia hy vọng giữa biển đêm tĩnh lặng. Cậu không đáp, chỉ im lặng, đôi mắt vẫn hướng về phía chân trời xa xăm, nơi biển và trời hòa làm một. Nhưng trong lòng cậu, có một cảm giác ấm áp lạ thường đang dâng lên. Đó không phải là sự ngạc nhiên, mà là một điều gì đó đã lâu không xuất hiện trong cậu – một cảm giác mà cậu không thể định nghĩa rõ ràng, nhưng lại biết rõ là có thật.


"Cậu lúc nào cũng nghĩ mình là trung tâm thế giới, phải không?" Ice cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng trong câu nói ấy, có một sự mơ hồ mà chính cậu cũng không hiểu rõ. 


Một phần của cậu muốn thách thức Blaze, muốn kéo cậu ra khỏi những tưởng tượng vô lý về một thế giới mà Blaze nghĩ rằng mình có thể làm mọi thứ thay đổi. Nhưng một phần khác, một phần mà cậu cố giấu kín, lại cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời này. Chỉ có Blaze, dù bao nhiêu ngày qua không gặp, vẫn có thể mang đến cho cậu một cảm giác như vậy.


Blaze bật cười, một tiếng cười đầy ấm áp, như thể không có gì có thể làm nó lo lắng. 


"Không phải trung tâm," nó đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy kiên quyết, "Nhưng tôi muốn là thứ duy nhất khiến thế giới của cậu ấm lên."


Ice không trả lời. Cậu chỉ nhìn vào chiếc đèn lồng, nhưng ánh sáng từ đó giờ đây không còn là thứ gì mơ hồ nữa. Đó là một ngọn lửa trong trái tim cậu, dù yếu ớt, nhưng lại đủ để khiến những bức tường mà Ice dựng lên bấy lâu nay bắt đầu rạn nứt. Cậu không muốn thừa nhận điều này, nhưng Blaze đã khiến cho một phần trong cậu thức tỉnh, một phần mà Ice chưa bao giờ muốn để ai thấy.


Ánh sáng từ chiếc đèn lồng vẫn tỏa ra, lấp lánh giữa bóng đêm lạnh giá của biển mùa đông. Trong khoảnh khắc ấy, dù có im lặng, dù không có lời nói nào thêm, hai người vẫn hiểu nhau hơn bao giờ hết. Blaze không cần phải nói thêm gì nữa, vì nó biết rằng ánh sáng của chiếc đèn lồng ấy đã chiếu sáng trái tim của Ice, làm tan đi sự lạnh lẽo mà cậu cố gắng giấu kín. Và dù Ice có cố gắng giữ cho mình một bức tường lạnh lùng đến đâu, trong khoảnh khắc này, cậu không thể phủ nhận rằng Blaze đã trở thành một phần không thể thiếu trong thế giới của cậu.


Họ tiếp tục gặp nhau dưới bầu trời mùa đông, nơi gió mang theo hơi lạnh buốt giá và những đám mây xám kéo dài như vô tận. Blaze vẫn là ngọn lửa đầy sức sống, sự ấm áp rực rỡ đến mức đôi khi dường như không hợp với khung cảnh tĩnh lặng và giá lạnh của mùa đông. Nó nói nhiều, kể những câu chuyện về những thứ nhỏ nhặt nhất – một cánh chim hải âu bay qua, một con sóng cao hơn bình thường, hay thậm chí chỉ là ánh sáng mờ nhạt từ ngọn hải đăng xa xăm. Blaze khiến không gian xung quanh dường như cũng rộn ràng theo.


Ice thì vẫn vậy. Vẫn là cậu con trai với vẻ ngoài điềm tĩnh, lạnh lùng như biển mùa đông. Cậu không bao giờ cười, đôi mắt xanh luôn phẳng lặng như mặt nước bị đóng băng, và lời nói ít ỏi của cậu thường chỉ là những câu đáp đơn giản, thậm chí đôi khi chẳng cần thiết. Nhưng Blaze chẳng bao giờ bận tâm. Nó hiểu rằng Ice không cần phải nói quá nhiều; chỉ cần cậu ở đó, lắng nghe, là đủ.


Thế nhưng, mỗi lần ánh mắt họ giao nhau, như một thứ phép màu nào đó, mọi thứ trở nên khác biệt. Trong ánh mắt xanh lạnh ấy, Blaze luôn nhìn thấy một điều gì đó mà không ai khác có thể thấy. Không phải chỉ là sự lạnh lẽo hay xa cách, mà là một thứ cảm xúc mơ hồ, bị giấu kín dưới lớp băng dày của Ice. Và Blaze biết rằng mình muốn phá vỡ lớp băng ấy, muốn nhìn thấy điều gì đang ẩn giấu sâu bên trong.


Dưới bầu trời mùa đông, thời gian trôi qua chậm rãi. Những ngày đầu, bầu trời luôn u ám, biển tĩnh lặng đến mức nghe rõ từng hơi thở của sóng vỗ. Nhưng dần dần, như thể có điều gì đó thay đổi. Bầu trời trở nên sáng hơn, những tia nắng nhạt bắt đầu len lỏi qua những đám mây xám, chạm vào mặt nước biển. Sóng cũng dần sống động hơn, vỗ về bờ đá như muốn hòa nhịp với những câu chuyện của Blaze.


Ice không nói ra, nhưng cậu cảm nhận được sự thay đổi ấy, không chỉ ở thiên nhiên mà cả trong lòng mình. Mỗi lần Blaze ngồi xuống bên cạnh, mang theo tiếng cười ấm áp và sự sống động, Ice cảm thấy như thế giới của cậu, vốn tĩnh lặng và lạnh giá, cũng trở nên ấm áp hơn. Cậu không hiểu tại sao, nhưng dường như sự hiện diện của Blaze đã trở thành một phần không thể thiếu trong những ngày đông của cậu.


Blaze vẫn tiếp tục nói, đôi khi đùa cợt, đôi khi nghiêm túc. 


"Cậu biết không, Ice? Tôi nghĩ biển mùa đông có một sức hút kỳ lạ. Nó không giống biển mùa hè, ồn ào và náo nhiệt. Biển mùa đông tĩnh lặng, sâu sắc... giống cậu vậy."


Ice liếc nhìn Blaze, ánh mắt không chút biểu cảm, nhưng trong lòng lại dâng lên một cơn sóng nhỏ. Cậu không trả lời, chỉ quay đi, nhìn về phía chân trời xa xăm. Blaze mỉm cười, biết rằng nó đã chạm đến một góc nhỏ trong lòng Ice, dù chỉ là rất khẽ.


Cứ như vậy, ngày qua ngày, hai con người tưởng như đối lập vẫn gặp nhau dưới bầu trời mùa đông. Ice vẫn giữ sự im lặng của mình, nhưng Blaze không bao giờ bỏ cuộc. Nó là người mang lại ánh sáng, hơi ấm cho bầu trời u ám và thế giới lạnh lẽo của Ice. Nó kiên nhẫn như một ngọn lửa cháy âm ỉ, không rực rỡ đến mức đốt cháy, nhưng đủ dai dẳng để làm tan chảy từng lớp băng giá dày cộm.


Và rồi, dưới lớp băng lạnh lẽo ấy, một thứ cảm xúc dịu dàng đang dần tan chảy. Nó không phải là một ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, mà là một tia nắng nhỏ, nhẹ nhàng nhưng kiên định, len lỏi vào từng góc khuất trong trái tim của Ice. Mỗi lần Blaze đến gần, thứ cảm xúc ấy lại thêm một chút ấm áp, một chút rực rỡ, làm mờ đi sự lạnh giá mà Ice từng nghĩ rằng sẽ mãi mãi bao trùm lấy mình.


Ice không nói gì, nhưng đôi mắt cậu dần thay đổi. Chúng không còn hoàn toàn lạnh lẽo như trước, mà thỉnh thoảng, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lại ánh lên chút dịu dàng. Blaze luôn bắt được những khoảnh khắc ấy, và mỗi lần như vậy, cậu đều cười tươi hơn, kể thêm nhiều câu chuyện hơn, như muốn bù đắp cho tất cả những gì mà Ice chưa từng có.


Bầu trời mùa đông dần sáng hơn. Biển không còn quá tĩnh lặng. Và giữa không gian lạnh giá ấy, hai con người – tưởng như không thể chạm tới nhau – lại đang xích lại gần hơn. Họ không cần lời nói để hiểu nhau, chỉ cần sự hiện diện, chỉ cần hơi thở của nhau giữa mùa đông lạnh lẽo. Và dưới bầu trời ấy, một câu chuyện bắt đầu – dịu dàng, chậm rãi, nhưng đầy ấm áp.


Lặng lẽ sóng ru bầu trời băng giá,
Ngọn lửa nhỏ thắp sáng một chân mây.
Băng không tan, nhưng lặng thầm ở lại,
Để lửa soi, giữa lạnh lẽo ngàn ngày.


Hết

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com