5.
__________
Lúc Hùng tỉnh dậy cũng đã hơn 12 giờ trưa. Anh định nằm thêm chút nữa, mà chợt nhớ ra Đăng Dương vẫn còn ở nhà mình, vội chạy đi đánh răng rửa mặt, đeo lại dây chuyền rồi đi xuống nhà. Xuống tới nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt Hùng là hình ảnh Đăng Dương và Thái Sơn ngồi dưới sàn, một người ngồi nhìn laptop một người ngồi gặm táo chỉ chỉ gì đó, ngay phía trên là Phong Hào ngồi trên sofa bấm điện thoại, ở bàn ăn là Hiếu ngồi khoanh tay nghe gì đó, gật gật đầu. Đối diện là Quang Anh đeo tai nghe, lúc thì nhăn mặt lúc thì vò đầu.
“Ủa sao Hiếu rồi Quang Anh rồi anh Sơn với anh Hào ở đây ra zạy?”
“Thức rồi hả? Ra cứu sếp của mày kìa Hùng”
Thái Sơn cất giọng nói, tay vẫn cầm quả táo, dời vị trí ngồi lên sofa, đầu dụi vào vai Phong Hào. Đăng Dương chạy tới chỗ Hoàng Hùng, đẩy anh tới chỗ cậu ngồi ban nãy, dựa vào người anh, mệt mỏi nói.
“B- Hùng cứu em đi… em không có chuyên môn về nhảy như anh… nhờ ông Sơn ông í cứ nói hai câu là “tùy mày” một câu, em chả quyết định được ấy…”
“Mà sao mọi người ở đây đông zạy??”
Đăng Dương lúc này mới kể cho anh biết lý do vì sao mà những con người quyền lực kia xuất hiện ở nhà Thái Sơn. Ra là trưa hôm nay đáng lẽ các Trưởng ban phải lên trường họp để xem xét các đơn ứng tuyển vào CLB đợt hai, mà Đăng Dương chỉ mới nói cho Hiếu và Quang Anh biết về việc đó, vì cậu quên mất Hoàng Hùng cũng phải có mặt để xem những đơn tuyển của ban Nhảy. Mà tối qua hai người lại thức hơi khuya, sáng ra cậu không muốn gọi anh dậy sớm, thế là cậu lại nhắn cho Thái Sơn, nhờ Thái Sơn xem giúp phần việc của Hùng. Thái Sơn thì lại lười lên trường, anh mới bảo Dương nhắn cho Hiếu và Quang Anh là sẽ họp ở nhà Thái Sơn cho nó tiện. Vừa không phải đi xin phép trường cho mở phòng họp, vừa tiện để sau đó Thái Sơn và Phong Hào đi công việc, và càng tiện vì Hoàng Hùng khi thức dậy sẽ không phải xách cái thân còn mơ ngủ lên trường. Và nhất là khi ở nhà Thái Sơn thì ăn uống gì cũng được bao hết, sao lại không tận dụng tài nguyên khi có thể chứ? Nói chung mọi chuyện là vậy, nên bốn con người nọ mới xuất hiện ở đây lúc này. Hoàng Hùng nghe xong cũng chỉ biết cười (chứ nói gì nữa giờ), đưa tay xoa đầu Dương nói.
“Sao hông kêu anh dậyyyyyy, việc anh mà, em để anh làm chứ, tự làm khó mình chi zạy tròi, chắc anh Sơn trêu anh tới cuối đời luôn quáaa. Em cứ xem mấy cái đơn đăng kí vào ban Hát điii. Mà em cảm ơn Sơn nhá, anh với anh Hào đi đâu đi điii, em không phiền hai người nữa đâuuu”
“Coi nó đuổi anh nó kìa, bé ơi bé, này nhà anh”
Thái Sơn khá là ngứa mắt cái sự “xem nhà anh như chốn không người” của hai đối tượng nọ rồi đấy, thế là anh rướn người lên hôn chụt vào cổ anh người yêu của mình, rồi dụi dụi đầu vào vai anh. Phong Hào thì dường như đã quá quen với cái sự dính người bật chợt của Thái Sơn rồi, chẳng thèm nhìn Thái Sơn lấy một cái. Hmmm, Thái Sơn đơn giản chỉ là một con mèo size cực lớn thôi ấy… Phong Hào đưa tay vò tóc Thái Sơn rồi đứng lên, đi ra cửa, không quên dặn.
“Thôi tụi anh đi, khi nào mấy đứa về thì tới nhà nhớ báo anh”
Thái Sơn cũng đứng lên, cầm theo đồ, đi theo Phong Hào, quay lưng đóng cửa nhà. Chợt nhớ ra gì đó, anh lại mở cửa ra, ló đầu vào nói.
“Anh Sinh mới nhắn anh là gửi Dương qua bên này thêm 1 2 ngày nữa, nhà hư máy lạnh nên ảnh đi ở ké nhà Tú Voi tiếp rồi nha. Ảnh có về nhà lấy mấy bộ đồ cho Dương trong cái túi màu xám lúc nãy anh cầm theo á.”
“Ủa???? Là sao???? Sao nãy giờ không nói mà giờ mới nói???”
“Không biết đâuuu, đi đây”
Thái Sơn nói xong là đi ngay, bỏ lại một chiếc Đăng Dương mặt siêu khờ sau khi nhận tin sốc.
“Há há há há há há”
Quang Anh cười lớn, Hiếu cũng cười, Dương thì vẫn ngơ ra đấy. Hùng thấy Dương vừa buồn cười vừa tội, bật cười, kéo tay em ngồi xuống bên cạnh mình. Anh đưa tay ôm lấy mặt Dương, nhìn khuôn mặt có phần giận dỗi vì không được về nhà của Dương mà lắc đầu, chỉ biết cười thôi.
“Thôi thì Dương ở đây với anh thêm ngày nữaaa”
“Dạ…”
“Nàooo, Dương hông thích ở chơi với anh hảa”
“Không phải… Nhưng em bỏ quên đồ ở nhà rồi… Em làm gì có chìa khoá, mà anh Sinh thì chắc chả chịu về lấy cho em đâuuu…”
Hùng hơi vươn người tới, nói nhỏ vào tai Dương.
“Hoi đừng có buồn màa, em ở lại chơi với bé nhá, hông buồn nhaa”
“...Cũng được ạ…”
Dương tự an ủi mình 2 giây, rồi lại nhìn anh Hùng, mắt chớp chớp. Hùng như hiểu được ý cậu, giơ tay ra. Dương chỉ chờ mỗi thế, tay vòng quanh eo Hùng, sà vào lòng anh. Hùng xoa đầu Dương, bật cười.
“Học đâu ra cái nét này vậy tròii”
“Nhà còn người hai đứa ơiiiii”
Quang Anh che mặt cười, Minh Hiếu quay laptop sang cho Hùng thấy, màn hình hiển thị cuộc gọi video với Thượng Long, Quang Hùng và Bảo Khang. Lời “nhắc nhở” đến từ Thượng Long làm cho tất cả bật cười, cả Đăng Dương cũng cười (vì cậu biết mọi người đang call với nhau mà), duy chỉ có một người nào đó là ngại ngùng quay mặt đi, ngồi thẳng dậy thôi. Bảo Khang tiếp lời.
“Quang Anh với thằng Hiếu gọi tao hỏi ý kiến vụ tuyển thành viên mà tao tưởng nó cho tao coi web drama không đó”
“Tao mà còn làm Trưởng CLB là tao giao một đống việc cho tụi nó làm rồi”
“Giờ nó lớn rồi nó còn nể gì anh em nó nữa đâu”
Bảo Khang, Minh Hiếu và Quang Hùng nói với một tông giọng không thể nào mang tính “dè bỉu” hơn.
“Nói chứ anh xong việc rồi nha Dương, lọc được ra mười hai đơn vào vòng phỏng vấn trực tiếp, chắc để sau TMC rồi làm, nhờ bên kĩ thuật gửi mail thông báo cho mấy bạn qua được vòng đơn dùm anh”
“Em cũng mới xong rồi, nhạc cụ năm nay ít người ổn quá, được có sáu người”
Quang Anh kết thúc cuộc gọi, ngước mặt lên nhìn Dương nói.
“Chất lượng hơn số lượng mà, vậy giờ hai người về à?”
Hùng hỏi.
“Ừ chắc tao về nhà luôn. Ngày mai nhớ lên trường chạy sân khấu”
“Em cũng về nhà đây”
-
Minh Hiếu và Quang Anh rời đi ngay sau đó. Giờ thì cả căn nhà chỉ còn mỗi Hùng và Dương. Dương thì có vẻ bình thường rồi, cơ mà Hùng vẫn còn ngại sau tình huống bị “đánh giá” (không bất ngờ lắm) lúc nãy đấy. Đăng Dương nhìn Hùng chằm chằm.
“Bé sao đấy? Vẫn ngại à”
“Em biết anh dễ ngại màa”
“Hửm?”
“Dương biết anh dễ ngại mà…”
“Hửmm?”
Đăng Dương nhếch miệng cười, kéo Hoàng Hùng lại gần mình hơn một tí.
“...biết em dễ ngại mà…”
“Hửmmmmm??”
“Anh biết em dễ ngại màa”
__________
“Đợt này nhiều đơn ứng tuyển ban Nhảy lắm đấy, em với anh Sơn mới xem được có năm sáu đơn à. Mà để sau đi. Chắc phải ăn đã chứ nhờ?”
“Nhà có gì ăn hông… Ủa anh với mọi người ăn chưa?”
“Ban nãy lúc bé chưa thức tụi em ăn rồi. Nhà hết đồ ăn rồi… Đặt về nhớ? Bé muốn ăn gì?”
“Em ănnnn… hông biết nữa… Anh cứ đặt điii”
“Ăn bún nhá? Bún mọc nhá?”
“Ò”
“Bé muốn uống gì không?”
“Thoi được òiii”
__________
Ăn uống xong thì làm gì ạ? Làm việc. Má ơi deadline dí...
“Bé xem đơn xong chưa? Bên ban Hát nhiều bạn hát ổn phết, chắc phải lọc thêm đợt nữa”
“Chưa có xonggg, còn 18 19 đơn gì nữa lận, xong òi thì qua đâyy”
-
“Bạn này… biên độ động tác chưa ok lắm… Hmmm, footwork hơi yếu ha?”
“Em cũng thấy hơi chưa ổn, bé nhìn đoạn này nè, nhìn lỗi hơi rõ ấy”
“Anh cũng nghĩ vậy… Thôi bỏ quaa”
-
“Cái style nhảy của bạn này chắc anh Hào thích lắm á, nhìn clean”
“Bé thích hả? Em thấy bạn này còn phát triển được, cũng hứa hẹn phết”
“Anh cũng thấy vậy hả? Em cũng thích bạn này. Ok duyệt”
-
“Bạn này ok đóo”
-
“Ý là không tệ… nhưng thôi ha, chưa có đủ… hông nhận đâu”
-
__________
Hai người cùng ngồi bàn luận một lúc (cũng không một lúc lắm, gần 3 tiếng đó) cũng đã xong. Giờ thì Đăng Dương và Hoàng Hùng phải ngồi lập lại danh sách những ứng cử viên được thông qua theo ban của mình, cả hai cùng ngồi ở phòng khách, mỗi người một cái laptop, Hùng thì khoanh chân ngồi trên sofa, Dương thì ngồi dưới thảm, dựa vào sofa, thỉnh thoảng lại liếc lên anh. Không gian im lặng chỉ có tiếng máy lạnh và tiếng gõ phím.
“Dươnggg ơiii? Em xong chưaaaaaa?”
Hoàng Hùng cúi người xuống, vòng tay qua cổ Đăng Dương.
“Bé đợi em tí, còn có ba người à”
Đăng Dương hôn lên tay Hoàng Hùng, rồi nhanh chóng hoàn thành công việc của mình. Hoàng Hùng có vẻ sẽ là kiểu thích bám người đó… Đáng yêu…
-
“Sao? Bé muốn làm gì nào?”
“Em hông biết đâuuuuu, Dương muốn làm gìii??”
Đăng Dương thả người xuống sofa, kế bên Hoàng Hùng. Hùng nói, tay đang cầm điện thoại liền bỏ xuống, quay sang nhìn Dương… Cộng cho em bé 10 điểm tinh tế dùm Dương ạ, mê quá rồi ạ.
“Bé muốn ra ngoài không? Dù gì cũng thứ bảy mà. Hay bé muốn ở nhà?”
“Emmmmmm hông biết đâu… Nhưng mà mấy bữa nay mưa nhiều quá à… Hoi ở nhà ha?”
“Đấy, bé vừa nói xong là nó mưa kìa”
Ngoài trời mưa mỗi lúc một to, mưa lớn, mưa rào rào, nặng hạt. Hoàng Hùng dựa vào vai Đăng Dương, thở dài rồi lại nói.
“Mỗi lần trời mưa là tâm trạng em chả tốt tí nào luôn á”
“Sao thế? Mưa làm bé buồn à? Em ra combat với nó nhớ?”
“Nói cái gì zạy tròii. Thật ra á… Dương muốn nghe kể chuyện hông?”
“Hửm? Bé kể điii, em muốn nghe lắmm”
Anh cất tiếng thở dài, có chút ngập ngừng, rồi giọng nói đều đều cất lên.
“Hồi nhỏ… anh bị bắt nạt, kiểu bạo lực học đường á. Từ hồi nhỏ xíu luôn. Ban đầu nó là kiểu mấy cái trò linh tinh kiểu xé tập, rồi bỏ cặp vào thùng rác, sau đó lúc lớn hơn tí xíu thì kiểu chặn đường, trấn lột các thứ. Mà hồi đó có một lần, anh nhớ là á… thật ra cũng không nhớ lắm… Anh chỉ nhớ là hôm đó trời mưa, mưa to lắm lắm luôn, sấm chớp quá trời. Cái đường anh đi học về thì có đi ngang qua một cái hẻm nhỏ nhỏ, thì hôm đó lúc mà đi ngang cái hẻm đó thì anh bị chặn đường… anh bị đánh… Ý là cái lần đó kiểu, đặc biệt đông người luôn, kiểu không phải lần đầu, nhưng bị cả năm sáu người đánh một lúc thì duy nhất lần đó luôn… Mà hồi đó anh nhỏ con lắm, có làm được gì đâu. Anh sợ quá trời, bình thường thì còn chạy rồi né được, chứ lúc đó là năm sáu người, mà ai cũng cao hơn anh cả một cái đầu, chỉ có kêu cứu thôi được thôi chứ đâu có đánh lại được. Sợ lắm... Sau đó anh ngất luôn á, lúc anh tỉnh là anh nằm trong bệnh viện rồi. Lúc đó có anh Sơn nữa, tỉnh dậy một cái là anh Sơn ở bên cạnh bắn rap cho nghe… nào là bị bắt nạt rồi giấu, rồi thế này thế nọ, tùm lum tà la hết. Đó chắc là cái lần mà nó ghê nhất luôn á. Nói chung là zạy thôi, mà từ sau đó là anh sợ sấm sợ chớp luôn, cứ mưa mà có sấm có chớp là anh lại nhớ cái lúc đó… Kiểu sau này anh dễ giật mình hơn, hay overthinking cực, rồi trời cứ mưa xuống là nó bị khó chịu trong người á… kiểu cảm giác nó kì lắmmm. Màaaa… cũng tại zạy mà anh đi tập nhảy đó… ban đầu anh bị anh Sơn kêu đi tập nhảy để cho khoẻ để đỡ bị bắt nạt… kiểu hồi đó là phải tập hơi bị nhiều để nhảy tốt á, nhảy tốt để tập với mấy anh chị, kiểu có người bảo kê bảo vệ các thứ đóo, nên đúng là đỡ bị bắt nạt hẳnnn. Lúc đó anh cứ nghĩ là mình phải làm sao đó, phải tốt nhất thì mới không bị bắt nạt nữa… Nên có một thời gian, cỡ đầu năm lớp 9 á, là anh xem nhảy nhót là cái nghĩa vụ của anh luôn. Sau này anh mới mê nhảy thiệc, kiểu đam mê siêu cấp to lớn luôn á. Nói chung là như zạy đó…”
Giọng nói của Hùng vẫn cất lên đều đều. Ánh mắt không còn đặt trên người Đăng Dương mà hướng về màn mưa bên ngoài cửa sổ. Anh chầm chậm nói, những tiếng thở dài rải rác, rồi chốc chốc lại bật cười. Cười á? Không biết nữa. Đăng Dương cầm lấy tay anh, siết chặt, như muốn nói gì đấy, rồi lại thôi.
“Mà chuyện cũng lâuuu òi, có lúc anh cũng thấy… may mắn lắm á. Nếu không có mấy chuyện đó thì nhiều khi anh không dính dáng tới nhảy nhót gì đâu, mà zạy thì tiếc lắm, buồn lắm áa. Anh chỉ muốn kể cho Dương nghe hoii, đừng nói gì hết, đừng nghĩ gì hết áa. Anh hông muốn Dương nghĩ tới mấy cái đó, anh cũng hông muốn nghĩ lại về mấy thứ như zạy đâuuuu. Giờ trời mưa mà anh buồn thì chắc… hoặc là tại anh buồn ngủ, hoặc là tại anh hông vui mà Dương hông chịu ôm anh á. Dương ôm em điiiiiiii”
Hùng nói rồi bật cười, cơ mà nụ cười này là do vui thật, đôi mắt híp lại, lúm đồng tiền hiện lên gò má, giang đôi tay chờ đợi. Đăng Dương ôm chầm lấy anh, siết chặt vòng tay. Hoàng Hùng tựa cằm lên vai Đăng Dương, thì thầm.
“Em nói thật đó, em hông có nghĩ tới mấy cái đó đâu, nếu em còn nghĩ tới mấy cái đó là em hông dám kể cho ai đâu. Anh hông được lo hay nghĩ gì hết, anh mà lo này lo kia xong nghĩ tùm lum là em dỗi đóo. Thay vì nghĩ suy nghĩ suy cho mệt đầu thì anh có thể ôm em nèee. Nha? Hông nghĩ nha?”
Hùng hơi lùi người ra, nhìn Đăng Dương, chờ đợi một lời phản hồi.
“Thôi nói không thì hông đượccc, ngoéo tay với emmm”
Hoàng Hùng đưa tay ra trước mắt Đăng Dương, nghiêng đầu cười. Ý là người đẹp đã nói cỡ này mà còn không chịu nữa thì... Đăng Dương bật cười, ngoéo tay với anh, tiện thể đặt một cái hôn lên tay anh.
“Em biết rồi, bé không phải lo nhớ?”
“Ừmmmm”
-
__________
Hôm nay là chủ nhật, Dương và Hùng đang ngồi trên xe tới trường vì CLB phải chạy thử sân khấu cho một số tiết mục để mở màn và kết màn cho TMC năm nay, tổng cộng là bốn tiết mục, vì TMC năm nay được chia thành hai ngày thi cơ. Và đương nhiên. làm sao mà thiếu Đăng Dương và Hoàng Hùng được. Mọi năm thì không có cái màn này, cơ mà năm nay CLB để tồn kho bốn năm bài hay ghê gớm, không biết để làm gì nên mang ra diễn cho TMC luôn, kiểu diễn chơi chơi cạnh tranh lấy hình đồ, chứ không có hơn thua lấy giải, chứ bốn bài mà bài nào cũng hay thì không có xếp hạng nổi. Cả hai đều được sắp xếp để diễn mở và kết màn cho ngày 1, vì hai người sẽ thi vào ngày 2. Hoàng Hùng sẽ diễn mở màn, còn Đăng Dương sẽ diễn kết màn, nói chung là hai bài khác nhau đó.
“Vậy ngày 1 là Im thinking about you mở màn, Sao hạng A là kết màn, còn ngày 2 là No far no star mở màn, Ngáo ngơ kết màn hả?”
(Nếu có ai thắc mắc thì đúng là em bé Hoàng Đức Duy chưa vào trường này học đâu, nhưng ẻm học giỏi nên kiểu gì đậu cái trường này thôi à. Với cả em bị cụ Sinh và Quang Anh “chấm trước” rồi, nên dù ẻm có học ở đâu ẻm cũng thuộc CLB thôii)
“Đúng rồi bé”
“Zạy tính ra là nguyên một dàn toàn mấy thành phần cốt cán ha, sợ thiệc sự…”
“Nhìn ngán ha, mấy cái bài này mà mang đi thi thì chết thật đấy. Bài nào cũng toàn quái vật”
“Mà trời ơi tự nhiên lôi mấy cái bài dưới lòng đất lên mang ra diễn, may là còn nhớ bài chứ không là tập lại khờ người. Mà năm nay dàn Trưởng ban CLB có mỗi tụi mình thi thôi á, Khang cũng không thi, dàn 2001 cũng không ai thi luôn.”
“Ông Sơn bảo là lo tụi mình đang đứng trên đỉnh xã hội rồi mà thi chung với nhau là nhiều khi rớt xuống đáy, nên ông í nhờ anh em CLB dọn đường cho bọn mình lên top một đó bé”
“Nói câu nào là tự ái câu đó luôn á. Mà hình như anh Hào làm MC hả? Sao Dương dụ ảnh làm được zạy???”
“Mình vật chất tí là được anh ạ”
“...”
-
Hôm nay thì cả Dương và Hùng đều mặc quần đen, áo thun trắng. Chỉ khác ở chỗ, Hoàng Hùng khoác một chiếc cardigan, còn Đăng Dương mặc một cái áo khoác denim, cùng là màu xám. Trên cổ là name tag CLB và sợi dây chuyền… cặp? Nói chung là outfit của hai người hôm nay chỉ thiếu điều muốn in lên mấy chữ “tụi này mặc đồ cặp nè” thôi, mà có vẻ như đương sự không nhận ra điều này thì phải…
“Hai sếp tới rồi à?”
Quang Anh hỏi. Mọi người tới cũng đông đủ rồi đó, Dương với Hùng tới cuối luôn thì phải, còn có anh em lên chơi nữa nè. Nói thật là nó ồn kinh khủng, thật sự đấy.
“Mặc cái bộ đồ cỡ này thì có thật sự là chạy sân khấu chưa?”
“Bộ đồ này là bình thường dữ rồi vợ ơi, bình thường thằng Dương là phải vuốt dựng cái đầu lên, Hùng là phải trùm cái rèm cửa lên người”
Phong Hào bĩu môi nói, Thái Sơn đứng ngay bên cạnh cũng hùa theo.
“Đấy lại dựng chuyện đấy, đã có ai làm gì chưa???”
Hoàng Hùng phản bác.
“Mấy cái đó thì dựng chuyện được chứ hai cái outfit này thì không có dựng được đâu ha. Sao? Yêu nhau chưa để biết đường này"
Trung Thành hỏi. Cả hội trường im phăng phắc, chờ đợi câu trả lời từ phía đương sự.
“Thì…”
“Bọn em yêu nhau rồi ạ, anh hỏi trực tiếp thế Hùng ngại đấy”
Hoàng Hùng còn chưa kịp soạn văn là Đăng Dương đã trả lời rồi… Hội anh em nghe cậu trả lời xong liền hú hét.
“Ai bảo tụi nó còn lâu mới yêu nhau đâu??? Ra đây trả kèo cho chúng tôiii”
“Làm cái gì khó coi quá zạy Sơn ơi??”
“Á àa, anh Hào phe kia đúng khôngggg? Còn ai nữa ta? Khang ơi Khang, anh Long ơii, Quang Hùng ơiiiiiii, ra đây trả kèo cho tui nào các anh emmm”
Thái Sơn chạy nhảy vòng vòng hội trường (giống con khỉ?).
“Khoan khoan là sao? Chưa hiểu? Mí người coi chúng tui là trò đùa saooo??? Dỗiiiiiii”
Hoàng Hùng bắt được từ khóa “trả kèo” rồi nhớ. Em bé của Đăng Dương khoanh tay, quay mặt đi, làm bộ dỗi hờn. Thì ra là “Đảng Hùng mạnh của CLB Âm nhạc” aka hội anh em (gồm hơn ba mươi người gì đó) của họ có lập một quả kèo khoảng 1 2 tháng trước, để xem là hai người sẽ yêu nhau trước hay sau TMC. Thái Sơn và Phong Hào là hai phe đối lập trong chiếc kèo bé xinh lần này, Thái Sơn thì cược là trước TMC, Phong Hào là sau TMC, bên nào thua thì bao một kèo Haidilao. Hình như đa số mọi người đều theo Phong Hào thì phải?
“Sao mọi người không tin em thế?”
Đăng Dương cũng học theo em bé, cũng khoanh tay dỗi. Một tiếng bạn bè, hai tiếng anh em mà chưa được một nửa tin mình. Giờ thì chỉ có Thái Sơn, Minh Hiếu, Quang Anh, Thanh Pháp, Anh Tú Tút, Quang Hùng là anh em cậu thôi nhớ.
_____
Chap này hơi bị dài đấy 😗
Sốp định lên thêm chap nữa cơ mà bệnh òiiii, hông có làm nổi đâuuuu
Mùa này dễ bệnh nên các tình iu chú ý sức khỏe, ăn uống đầy đủ vàooo, uống nhiều nước vào nhóoo
Lúc Hùng tỉnh dậy cũng đã hơn 12 giờ trưa. Anh định nằm thêm chút nữa, mà chợt nhớ ra Đăng Dương vẫn còn ở nhà mình, vội chạy đi đánh răng rửa mặt, đeo lại dây chuyền rồi đi xuống nhà. Xuống tới nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt Hùng là hình ảnh Đăng Dương và Thái Sơn ngồi dưới sàn, một người ngồi nhìn laptop một người ngồi gặm táo chỉ chỉ gì đó, ngay phía trên là Phong Hào ngồi trên sofa bấm điện thoại, ở bàn ăn là Hiếu ngồi khoanh tay nghe gì đó, gật gật đầu. Đối diện là Quang Anh đeo tai nghe, lúc thì nhăn mặt lúc thì vò đầu.
“Ủa sao Hiếu rồi Quang Anh rồi anh Sơn với anh Hào ở đây ra zạy?”
“Thức rồi hả? Ra cứu sếp của mày kìa Hùng”
Thái Sơn cất giọng nói, tay vẫn cầm quả táo, dời vị trí ngồi lên sofa, đầu dụi vào vai Phong Hào. Đăng Dương chạy tới chỗ Hoàng Hùng, đẩy anh tới chỗ cậu ngồi ban nãy, dựa vào người anh, mệt mỏi nói.
“B- Hùng cứu em đi… em không có chuyên môn về nhảy như anh… nhờ ông Sơn ông í cứ nói hai câu là “tùy mày” một câu, em chả quyết định được ấy…”
“Mà sao mọi người ở đây đông zạy??”
Đăng Dương lúc này mới kể cho anh biết lý do vì sao mà những con người quyền lực kia xuất hiện ở nhà Thái Sơn. Ra là trưa hôm nay đáng lẽ các Trưởng ban phải lên trường họp để xem xét các đơn ứng tuyển vào CLB đợt hai, mà Đăng Dương chỉ mới nói cho Hiếu và Quang Anh biết về việc đó, vì cậu quên mất Hoàng Hùng cũng phải có mặt để xem những đơn tuyển của ban Nhảy. Mà tối qua hai người lại thức hơi khuya, sáng ra cậu không muốn gọi anh dậy sớm, thế là cậu lại nhắn cho Thái Sơn, nhờ Thái Sơn xem giúp phần việc của Hùng. Thái Sơn thì lại lười lên trường, anh mới bảo Dương nhắn cho Hiếu và Quang Anh là sẽ họp ở nhà Thái Sơn cho nó tiện. Vừa không phải đi xin phép trường cho mở phòng họp, vừa tiện để sau đó Thái Sơn và Phong Hào đi công việc, và càng tiện vì Hoàng Hùng khi thức dậy sẽ không phải xách cái thân còn mơ ngủ lên trường. Và nhất là khi ở nhà Thái Sơn thì ăn uống gì cũng được bao hết, sao lại không tận dụng tài nguyên khi có thể chứ? Nói chung mọi chuyện là vậy, nên bốn con người nọ mới xuất hiện ở đây lúc này. Hoàng Hùng nghe xong cũng chỉ biết cười (chứ nói gì nữa giờ), đưa tay xoa đầu Dương nói.
“Sao hông kêu anh dậyyyyyy, việc anh mà, em để anh làm chứ, tự làm khó mình chi zạy tròi, chắc anh Sơn trêu anh tới cuối đời luôn quáaa. Em cứ xem mấy cái đơn đăng kí vào ban Hát điii. Mà em cảm ơn Sơn nhá, anh với anh Hào đi đâu đi điii, em không phiền hai người nữa đâuuu”
“Coi nó đuổi anh nó kìa, bé ơi bé, này nhà anh”
Thái Sơn khá là ngứa mắt cái sự “xem nhà anh như chốn không người” của hai đối tượng nọ rồi đấy, thế là anh rướn người lên hôn chụt vào cổ anh người yêu của mình, rồi dụi dụi đầu vào vai anh. Phong Hào thì dường như đã quá quen với cái sự dính người bật chợt của Thái Sơn rồi, chẳng thèm nhìn Thái Sơn lấy một cái. Hmmm, Thái Sơn đơn giản chỉ là một con mèo size cực lớn thôi ấy… Phong Hào đưa tay vò tóc Thái Sơn rồi đứng lên, đi ra cửa, không quên dặn.
“Thôi tụi anh đi, khi nào mấy đứa về thì tới nhà nhớ báo anh”
Thái Sơn cũng đứng lên, cầm theo đồ, đi theo Phong Hào, quay lưng đóng cửa nhà. Chợt nhớ ra gì đó, anh lại mở cửa ra, ló đầu vào nói.
“Anh Sinh mới nhắn anh là gửi Dương qua bên này thêm 1 2 ngày nữa, nhà hư máy lạnh nên ảnh đi ở ké nhà Tú Voi tiếp rồi nha. Ảnh có về nhà lấy mấy bộ đồ cho Dương trong cái túi màu xám lúc nãy anh cầm theo á.”
“Ủa???? Là sao???? Sao nãy giờ không nói mà giờ mới nói???”
“Không biết đâuuu, đi đây”
Thái Sơn nói xong là đi ngay, bỏ lại một chiếc Đăng Dương mặt siêu khờ sau khi nhận tin sốc.
“Há há há há há há”
Quang Anh cười lớn, Hiếu cũng cười, Dương thì vẫn ngơ ra đấy. Hùng thấy Dương vừa buồn cười vừa tội, bật cười, kéo tay em ngồi xuống bên cạnh mình. Anh đưa tay ôm lấy mặt Dương, nhìn khuôn mặt có phần giận dỗi vì không được về nhà của Dương mà lắc đầu, chỉ biết cười thôi.
“Thôi thì Dương ở đây với anh thêm ngày nữaaa”
“Dạ…”
“Nàooo, Dương hông thích ở chơi với anh hảa”
“Không phải… Nhưng em bỏ quên đồ ở nhà rồi… Em làm gì có chìa khoá, mà anh Sinh thì chắc chả chịu về lấy cho em đâuuu…”
Hùng hơi vươn người tới, nói nhỏ vào tai Dương.
“Hoi đừng có buồn màa, em ở lại chơi với bé nhá, hông buồn nhaa”
“...Cũng được ạ…”
Dương tự an ủi mình 2 giây, rồi lại nhìn anh Hùng, mắt chớp chớp. Hùng như hiểu được ý cậu, giơ tay ra. Dương chỉ chờ mỗi thế, tay vòng quanh eo Hùng, sà vào lòng anh. Hùng xoa đầu Dương, bật cười.
“Học đâu ra cái nét này vậy tròii”
“Nhà còn người hai đứa ơiiiii”
Quang Anh che mặt cười, Minh Hiếu quay laptop sang cho Hùng thấy, màn hình hiển thị cuộc gọi video với Thượng Long, Quang Hùng và Bảo Khang. Lời “nhắc nhở” đến từ Thượng Long làm cho tất cả bật cười, cả Đăng Dương cũng cười (vì cậu biết mọi người đang call với nhau mà), duy chỉ có một người nào đó là ngại ngùng quay mặt đi, ngồi thẳng dậy thôi. Bảo Khang tiếp lời.
“Quang Anh với thằng Hiếu gọi tao hỏi ý kiến vụ tuyển thành viên mà tao tưởng nó cho tao coi web drama không đó”
“Tao mà còn làm Trưởng CLB là tao giao một đống việc cho tụi nó làm rồi”
“Giờ nó lớn rồi nó còn nể gì anh em nó nữa đâu”
Bảo Khang, Minh Hiếu và Quang Hùng nói với một tông giọng không thể nào mang tính “dè bỉu” hơn.
“Nói chứ anh xong việc rồi nha Dương, lọc được ra mười hai đơn vào vòng phỏng vấn trực tiếp, chắc để sau TMC rồi làm, nhờ bên kĩ thuật gửi mail thông báo cho mấy bạn qua được vòng đơn dùm anh”
“Em cũng mới xong rồi, nhạc cụ năm nay ít người ổn quá, được có sáu người”
Quang Anh kết thúc cuộc gọi, ngước mặt lên nhìn Dương nói.
“Chất lượng hơn số lượng mà, vậy giờ hai người về à?”
Hùng hỏi.
“Ừ chắc tao về nhà luôn. Ngày mai nhớ lên trường chạy sân khấu”
“Em cũng về nhà đây”
-
Minh Hiếu và Quang Anh rời đi ngay sau đó. Giờ thì cả căn nhà chỉ còn mỗi Hùng và Dương. Dương thì có vẻ bình thường rồi, cơ mà Hùng vẫn còn ngại sau tình huống bị “đánh giá” (không bất ngờ lắm) lúc nãy đấy. Đăng Dương nhìn Hùng chằm chằm.
“Bé sao đấy? Vẫn ngại à”
“Em biết anh dễ ngại màa”
“Hửm?”
“Dương biết anh dễ ngại mà…”
“Hửmm?”
Đăng Dương nhếch miệng cười, kéo Hoàng Hùng lại gần mình hơn một tí.
“...biết em dễ ngại mà…”
“Hửmmmmm??”
“Anh biết em dễ ngại màa”
__________
“Đợt này nhiều đơn ứng tuyển ban Nhảy lắm đấy, em với anh Sơn mới xem được có năm sáu đơn à. Mà để sau đi. Chắc phải ăn đã chứ nhờ?”
“Nhà có gì ăn hông… Ủa anh với mọi người ăn chưa?”
“Ban nãy lúc bé chưa thức tụi em ăn rồi. Nhà hết đồ ăn rồi… Đặt về nhớ? Bé muốn ăn gì?”
“Em ănnnn… hông biết nữa… Anh cứ đặt điii”
“Ăn bún nhá? Bún mọc nhá?”
“Ò”
“Bé muốn uống gì không?”
“Thoi được òiii”
__________
Ăn uống xong thì làm gì ạ? Làm việc. Má ơi deadline dí...
“Bé xem đơn xong chưa? Bên ban Hát nhiều bạn hát ổn phết, chắc phải lọc thêm đợt nữa”
“Chưa có xonggg, còn 18 19 đơn gì nữa lận, xong òi thì qua đâyy”
-
“Bạn này… biên độ động tác chưa ok lắm… Hmmm, footwork hơi yếu ha?”
“Em cũng thấy hơi chưa ổn, bé nhìn đoạn này nè, nhìn lỗi hơi rõ ấy”
“Anh cũng nghĩ vậy… Thôi bỏ quaa”
-
“Cái style nhảy của bạn này chắc anh Hào thích lắm á, nhìn clean”
“Bé thích hả? Em thấy bạn này còn phát triển được, cũng hứa hẹn phết”
“Anh cũng thấy vậy hả? Em cũng thích bạn này. Ok duyệt”
-
“Bạn này ok đóo”
-
“Ý là không tệ… nhưng thôi ha, chưa có đủ… hông nhận đâu”
-
__________
Hai người cùng ngồi bàn luận một lúc (cũng không một lúc lắm, gần 3 tiếng đó) cũng đã xong. Giờ thì Đăng Dương và Hoàng Hùng phải ngồi lập lại danh sách những ứng cử viên được thông qua theo ban của mình, cả hai cùng ngồi ở phòng khách, mỗi người một cái laptop, Hùng thì khoanh chân ngồi trên sofa, Dương thì ngồi dưới thảm, dựa vào sofa, thỉnh thoảng lại liếc lên anh. Không gian im lặng chỉ có tiếng máy lạnh và tiếng gõ phím.
“Dươnggg ơiii? Em xong chưaaaaaa?”
Hoàng Hùng cúi người xuống, vòng tay qua cổ Đăng Dương.
“Bé đợi em tí, còn có ba người à”
Đăng Dương hôn lên tay Hoàng Hùng, rồi nhanh chóng hoàn thành công việc của mình. Hoàng Hùng có vẻ sẽ là kiểu thích bám người đó… Đáng yêu…
-
“Sao? Bé muốn làm gì nào?”
“Em hông biết đâuuuuu, Dương muốn làm gìii??”
Đăng Dương thả người xuống sofa, kế bên Hoàng Hùng. Hùng nói, tay đang cầm điện thoại liền bỏ xuống, quay sang nhìn Dương… Cộng cho em bé 10 điểm tinh tế dùm Dương ạ, mê quá rồi ạ.
“Bé muốn ra ngoài không? Dù gì cũng thứ bảy mà. Hay bé muốn ở nhà?”
“Emmmmmm hông biết đâu… Nhưng mà mấy bữa nay mưa nhiều quá à… Hoi ở nhà ha?”
“Đấy, bé vừa nói xong là nó mưa kìa”
Ngoài trời mưa mỗi lúc một to, mưa lớn, mưa rào rào, nặng hạt. Hoàng Hùng dựa vào vai Đăng Dương, thở dài rồi lại nói.
“Mỗi lần trời mưa là tâm trạng em chả tốt tí nào luôn á”
“Sao thế? Mưa làm bé buồn à? Em ra combat với nó nhớ?”
“Nói cái gì zạy tròii. Thật ra á… Dương muốn nghe kể chuyện hông?”
“Hửm? Bé kể điii, em muốn nghe lắmm”
Anh cất tiếng thở dài, có chút ngập ngừng, rồi giọng nói đều đều cất lên.
“Hồi nhỏ… anh bị bắt nạt, kiểu bạo lực học đường á. Từ hồi nhỏ xíu luôn. Ban đầu nó là kiểu mấy cái trò linh tinh kiểu xé tập, rồi bỏ cặp vào thùng rác, sau đó lúc lớn hơn tí xíu thì kiểu chặn đường, trấn lột các thứ. Mà hồi đó có một lần, anh nhớ là á… thật ra cũng không nhớ lắm… Anh chỉ nhớ là hôm đó trời mưa, mưa to lắm lắm luôn, sấm chớp quá trời. Cái đường anh đi học về thì có đi ngang qua một cái hẻm nhỏ nhỏ, thì hôm đó lúc mà đi ngang cái hẻm đó thì anh bị chặn đường… anh bị đánh… Ý là cái lần đó kiểu, đặc biệt đông người luôn, kiểu không phải lần đầu, nhưng bị cả năm sáu người đánh một lúc thì duy nhất lần đó luôn… Mà hồi đó anh nhỏ con lắm, có làm được gì đâu. Anh sợ quá trời, bình thường thì còn chạy rồi né được, chứ lúc đó là năm sáu người, mà ai cũng cao hơn anh cả một cái đầu, chỉ có kêu cứu thôi được thôi chứ đâu có đánh lại được. Sợ lắm... Sau đó anh ngất luôn á, lúc anh tỉnh là anh nằm trong bệnh viện rồi. Lúc đó có anh Sơn nữa, tỉnh dậy một cái là anh Sơn ở bên cạnh bắn rap cho nghe… nào là bị bắt nạt rồi giấu, rồi thế này thế nọ, tùm lum tà la hết. Đó chắc là cái lần mà nó ghê nhất luôn á. Nói chung là zạy thôi, mà từ sau đó là anh sợ sấm sợ chớp luôn, cứ mưa mà có sấm có chớp là anh lại nhớ cái lúc đó… Kiểu sau này anh dễ giật mình hơn, hay overthinking cực, rồi trời cứ mưa xuống là nó bị khó chịu trong người á… kiểu cảm giác nó kì lắmmm. Màaaa… cũng tại zạy mà anh đi tập nhảy đó… ban đầu anh bị anh Sơn kêu đi tập nhảy để cho khoẻ để đỡ bị bắt nạt… kiểu hồi đó là phải tập hơi bị nhiều để nhảy tốt á, nhảy tốt để tập với mấy anh chị, kiểu có người bảo kê bảo vệ các thứ đóo, nên đúng là đỡ bị bắt nạt hẳnnn. Lúc đó anh cứ nghĩ là mình phải làm sao đó, phải tốt nhất thì mới không bị bắt nạt nữa… Nên có một thời gian, cỡ đầu năm lớp 9 á, là anh xem nhảy nhót là cái nghĩa vụ của anh luôn. Sau này anh mới mê nhảy thiệc, kiểu đam mê siêu cấp to lớn luôn á. Nói chung là như zạy đó…”
Giọng nói của Hùng vẫn cất lên đều đều. Ánh mắt không còn đặt trên người Đăng Dương mà hướng về màn mưa bên ngoài cửa sổ. Anh chầm chậm nói, những tiếng thở dài rải rác, rồi chốc chốc lại bật cười. Cười á? Không biết nữa. Đăng Dương cầm lấy tay anh, siết chặt, như muốn nói gì đấy, rồi lại thôi.
“Mà chuyện cũng lâuuu òi, có lúc anh cũng thấy… may mắn lắm á. Nếu không có mấy chuyện đó thì nhiều khi anh không dính dáng tới nhảy nhót gì đâu, mà zạy thì tiếc lắm, buồn lắm áa. Anh chỉ muốn kể cho Dương nghe hoii, đừng nói gì hết, đừng nghĩ gì hết áa. Anh hông muốn Dương nghĩ tới mấy cái đó, anh cũng hông muốn nghĩ lại về mấy thứ như zạy đâuuuu. Giờ trời mưa mà anh buồn thì chắc… hoặc là tại anh buồn ngủ, hoặc là tại anh hông vui mà Dương hông chịu ôm anh á. Dương ôm em điiiiiiii”
Hùng nói rồi bật cười, cơ mà nụ cười này là do vui thật, đôi mắt híp lại, lúm đồng tiền hiện lên gò má, giang đôi tay chờ đợi. Đăng Dương ôm chầm lấy anh, siết chặt vòng tay. Hoàng Hùng tựa cằm lên vai Đăng Dương, thì thầm.
“Em nói thật đó, em hông có nghĩ tới mấy cái đó đâu, nếu em còn nghĩ tới mấy cái đó là em hông dám kể cho ai đâu. Anh hông được lo hay nghĩ gì hết, anh mà lo này lo kia xong nghĩ tùm lum là em dỗi đóo. Thay vì nghĩ suy nghĩ suy cho mệt đầu thì anh có thể ôm em nèee. Nha? Hông nghĩ nha?”
Hùng hơi lùi người ra, nhìn Đăng Dương, chờ đợi một lời phản hồi.
“Thôi nói không thì hông đượccc, ngoéo tay với emmm”
Hoàng Hùng đưa tay ra trước mắt Đăng Dương, nghiêng đầu cười. Ý là người đẹp đã nói cỡ này mà còn không chịu nữa thì... Đăng Dương bật cười, ngoéo tay với anh, tiện thể đặt một cái hôn lên tay anh.
“Em biết rồi, bé không phải lo nhớ?”
“Ừmmmm”
-
__________
Hôm nay là chủ nhật, Dương và Hùng đang ngồi trên xe tới trường vì CLB phải chạy thử sân khấu cho một số tiết mục để mở màn và kết màn cho TMC năm nay, tổng cộng là bốn tiết mục, vì TMC năm nay được chia thành hai ngày thi cơ. Và đương nhiên. làm sao mà thiếu Đăng Dương và Hoàng Hùng được. Mọi năm thì không có cái màn này, cơ mà năm nay CLB để tồn kho bốn năm bài hay ghê gớm, không biết để làm gì nên mang ra diễn cho TMC luôn, kiểu diễn chơi chơi cạnh tranh lấy hình đồ, chứ không có hơn thua lấy giải, chứ bốn bài mà bài nào cũng hay thì không có xếp hạng nổi. Cả hai đều được sắp xếp để diễn mở và kết màn cho ngày 1, vì hai người sẽ thi vào ngày 2. Hoàng Hùng sẽ diễn mở màn, còn Đăng Dương sẽ diễn kết màn, nói chung là hai bài khác nhau đó.
“Vậy ngày 1 là Im thinking about you mở màn, Sao hạng A là kết màn, còn ngày 2 là No far no star mở màn, Ngáo ngơ kết màn hả?”
(Nếu có ai thắc mắc thì đúng là em bé Hoàng Đức Duy chưa vào trường này học đâu, nhưng ẻm học giỏi nên kiểu gì đậu cái trường này thôi à. Với cả em bị cụ Sinh và Quang Anh “chấm trước” rồi, nên dù ẻm có học ở đâu ẻm cũng thuộc CLB thôii)
“Đúng rồi bé”
“Zạy tính ra là nguyên một dàn toàn mấy thành phần cốt cán ha, sợ thiệc sự…”
“Nhìn ngán ha, mấy cái bài này mà mang đi thi thì chết thật đấy. Bài nào cũng toàn quái vật”
“Mà trời ơi tự nhiên lôi mấy cái bài dưới lòng đất lên mang ra diễn, may là còn nhớ bài chứ không là tập lại khờ người. Mà năm nay dàn Trưởng ban CLB có mỗi tụi mình thi thôi á, Khang cũng không thi, dàn 2001 cũng không ai thi luôn.”
“Ông Sơn bảo là lo tụi mình đang đứng trên đỉnh xã hội rồi mà thi chung với nhau là nhiều khi rớt xuống đáy, nên ông í nhờ anh em CLB dọn đường cho bọn mình lên top một đó bé”
“Nói câu nào là tự ái câu đó luôn á. Mà hình như anh Hào làm MC hả? Sao Dương dụ ảnh làm được zạy???”
“Mình vật chất tí là được anh ạ”
“...”
-
Hôm nay thì cả Dương và Hùng đều mặc quần đen, áo thun trắng. Chỉ khác ở chỗ, Hoàng Hùng khoác một chiếc cardigan, còn Đăng Dương mặc một cái áo khoác denim, cùng là màu xám. Trên cổ là name tag CLB và sợi dây chuyền… cặp? Nói chung là outfit của hai người hôm nay chỉ thiếu điều muốn in lên mấy chữ “tụi này mặc đồ cặp nè” thôi, mà có vẻ như đương sự không nhận ra điều này thì phải…
“Hai sếp tới rồi à?”
Quang Anh hỏi. Mọi người tới cũng đông đủ rồi đó, Dương với Hùng tới cuối luôn thì phải, còn có anh em lên chơi nữa nè. Nói thật là nó ồn kinh khủng, thật sự đấy.
“Mặc cái bộ đồ cỡ này thì có thật sự là chạy sân khấu chưa?”
“Bộ đồ này là bình thường dữ rồi vợ ơi, bình thường thằng Dương là phải vuốt dựng cái đầu lên, Hùng là phải trùm cái rèm cửa lên người”
Phong Hào bĩu môi nói, Thái Sơn đứng ngay bên cạnh cũng hùa theo.
“Đấy lại dựng chuyện đấy, đã có ai làm gì chưa???”
Hoàng Hùng phản bác.
“Mấy cái đó thì dựng chuyện được chứ hai cái outfit này thì không có dựng được đâu ha. Sao? Yêu nhau chưa để biết đường này"
Trung Thành hỏi. Cả hội trường im phăng phắc, chờ đợi câu trả lời từ phía đương sự.
“Thì…”
“Bọn em yêu nhau rồi ạ, anh hỏi trực tiếp thế Hùng ngại đấy”
Hoàng Hùng còn chưa kịp soạn văn là Đăng Dương đã trả lời rồi… Hội anh em nghe cậu trả lời xong liền hú hét.
“Ai bảo tụi nó còn lâu mới yêu nhau đâu??? Ra đây trả kèo cho chúng tôiii”
“Làm cái gì khó coi quá zạy Sơn ơi??”
“Á àa, anh Hào phe kia đúng khôngggg? Còn ai nữa ta? Khang ơi Khang, anh Long ơii, Quang Hùng ơiiiiiii, ra đây trả kèo cho tui nào các anh emmm”
Thái Sơn chạy nhảy vòng vòng hội trường (giống con khỉ?).
“Khoan khoan là sao? Chưa hiểu? Mí người coi chúng tui là trò đùa saooo??? Dỗiiiiiii”
Hoàng Hùng bắt được từ khóa “trả kèo” rồi nhớ. Em bé của Đăng Dương khoanh tay, quay mặt đi, làm bộ dỗi hờn. Thì ra là “Đảng Hùng mạnh của CLB Âm nhạc” aka hội anh em (gồm hơn ba mươi người gì đó) của họ có lập một quả kèo khoảng 1 2 tháng trước, để xem là hai người sẽ yêu nhau trước hay sau TMC. Thái Sơn và Phong Hào là hai phe đối lập trong chiếc kèo bé xinh lần này, Thái Sơn thì cược là trước TMC, Phong Hào là sau TMC, bên nào thua thì bao một kèo Haidilao. Hình như đa số mọi người đều theo Phong Hào thì phải?
“Sao mọi người không tin em thế?”
Đăng Dương cũng học theo em bé, cũng khoanh tay dỗi. Một tiếng bạn bè, hai tiếng anh em mà chưa được một nửa tin mình. Giờ thì chỉ có Thái Sơn, Minh Hiếu, Quang Anh, Thanh Pháp, Anh Tú Tút, Quang Hùng là anh em cậu thôi nhớ.
_____
Chap này hơi bị dài đấy 😗
Sốp định lên thêm chap nữa cơ mà bệnh òiiii, hông có làm nổi đâuuuu
Mùa này dễ bệnh nên các tình iu chú ý sức khỏe, ăn uống đầy đủ vàooo, uống nhiều nước vào nhóoo
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com