Slug
Chú ý : Nhân vật trong truyện đều hư cấu và không hề có thật, tác giả thích địa danh nổi tiếng nên thêm vào cho dễ hình dung bối cảnh thôi nhé, mọi người hoan hỉ đọc nhen.Tại eo biển Blue Lagoon, Ölüdeniz, phía tây nam Thổ Nhĩ Kỳ.Nơi đây được mệnh danh là bãi biển trong xanh nhất thế giới, một nơi mà mọi người không thể bỏ lỡ khi đặt chân đến Thổ Nhĩ Kỳ, là nơi mà bất kì ai đến thăm một lần, đều sẽ nhớ mãi không quên. Mà, vì sao lại không thể quên được nhỉ? Vì làn nước trong vắt và những mỏm đá, dãy núi hoang sơ của nó sao? Hay là vì vẻ đẹp tuyệt mỹ mà thiên nhiên đã ban tặng cho nó, một món quà đầy tuyệt diệu khi eo biển lại có thể tạo ra một bức họa nhẹ nhàng mà thanh tao đến thế. Chưa kể đến việc eo biển lại còn gần với một khu bảo tồn thiên nhiên, với các loại bướm đầy màu sắc, hút hồn và bí ẩn.Cảnh quan có đẹp ra sao thì có lẽ cũng không thể khiến Weiden tập trung vào lúc này, cậu đã đến đây được 2 ngày, đi loanh quanh khu nghỉ dưỡng và các địa điểm vui chơi nổi tiếng nhưng cũng không thể khiến cậu khuây khỏa."Tại sao lại như thế nhỉ?". Cậu đã nghĩ như vậy.Dù là gì đi nữa thì lý do cậu đến đây khác với người khác, họ có thể đến để đắm mình tắm nắng ở bãi biển, thăm thú quanh những khu vực mà mọi người hay lui đến và tận hưởng chuyến thăm quan của bản thân; đúng với cái nghĩa của "du lịch". Còn cậu thì không như vậy.Cậu đến để tìm người đã xuất hiện trong giấc mơ của bản thân. Ừ thì, nghe có vẻ nực cười nhưng chính xác là như vậy. "Người đó" là người mà cậu tìm kiếm, một người đã đánh cắp đi cả linh hồn và trái tim cậu ngay lần gặp đầu tiên, một người mà chỉ xuất hiện trong giấc mơ mỗi khi cậu chìm vào giấc ngủ, một người đầy bí ẩn mà cậu không thể biết tên, tuổi, thân thế của anh ta.Điều duy nhất cậu biết thì "người đó" là đàn ông, bởi vì mỗi lần xuất hiện thì đều là ở cái mỏm đá chắn giữa bãi cát và nước biển, cậu đứng ở bãi cát khô ráo, còn người đàn ông nọ thì ngâm mình trong nước biển, ngước mắt lên, mặt đối mặt với cậu. Cát vàng óng ả, bãi biển trong xanh và người đàn ông đó có khuôn mặt đẹp đến điên đảo, ngũ quan tinh xảo như bức tượng được điêu khắc bởi bàn tay của nghệ nhân, mái tóc ngắn màu đen tuyền như đá obsidian, đôi mắt phản chứa hình bóng cậu vào trong đó, mang màu xanh như biển cả, đầy quyến rũ và dịu dàng; sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi ướt vì sóng biển và không khí ẩm thấp của vùng vịnh; và điểm nhấn chính là anh ta cởi trần, lần nào cũng vậy, làn da hơi rám nắng cùng với phần thân trên trần trụi của bản thân, múi nào ra múi đó khiến Weiden luôn choáng ngợp và không thể rời mắt mỗi lần gặp mặt.Thực sự thì cậu luôn cố gắng nói chuyện với anh ta, nhưng mỗi lần bước đến thì anh ta đều ngoảnh mặt đi và lặn mất tăm, và giấc mơ của cậu cũng vì thế mà đứt đoạn, rồi lại lặp lại y hệt như lần trước, mặt đối mặt, cậu muốn tiến tới bên anh, rồi anh lại lặn đi mất."Sao mà mình lại phải ở chỗ này cơ chứ", cậu bực bội suy nghĩ. Nếu giấc mơ chỉ xuất hiện đúng một lần, thì có lẽ cậu sẽ gạt phắt nó đi, mặc kệ nó mà tiếp tục cuộc sống của mình; nhưng không theo ý muốn của cậu, giấc mơ kì lạ này xuất hiện khi cậu vừa qua sinh nhật 18 tuổi, và nhận được một món quà là cái vỏ ốc trắng muốt từ người chú của mình, một nhà sinh vật học từ chuyến đi tới Blue Lagoon.Một món quà đúng với tính cách của chú ấy, cậu chỉ nhận nó mà không hay suy nghĩ gì cả, vì tiếng sóng vỗ từ vỏ ốc nghe rất êm tai, và vì nó trắng như ngọc quý, nên cậu càng cảm thấy yêu thích nó, mà cậu cũng không hề hay biết cái giấc mơ kỳ lạ ấy cũng đeo bám cậu đến tận bây giờ, vỏn vẹn 5 năm.Sau khi gom góp đủ tiền từ công việc nghiên cứu của bản thân và vòi vĩnh một chút từ bố mẹ của mình, cậu lập tức đóng gói hành lý và ra khỏi nhà, từ Berlin lập tức bay đến Ölüdeniz ngay trong đêm.Và giờ thì cậu ở đây, thông tin duy nhất cậu biết về anh ta chỉ là khuôn mặt, cặp mắt dịu dàng khi ngắm nhìn cậu cùng với phần thân trên để trần quyến rũ và mỏm đá họ gặp nhau mỗi lần trong giấc mơ. Nhưng cậu biết tìm như thế nào cơ chứ, có đầy mỏm đá ở đây cơ mà.Sở dĩ cậu bay đến đây bởi cái vỏ ốc chú cậu tặng cũng có trong giấc mơ, anh ta luôn tặng cậu thứ gì đó khi họ gặp nhau, và luôn đặt dưới chân cậu để giữ khoảng cách. Vì vỏ ốc nhìn y hệt nên cậu bay tới đây ngay lập tức, một phần vì phụ giúp nghiên cứu của chú, và một phần hy vọng gặp được anh ta.__________________________________________23 giờ đêm, khách sạn Majestic.Cậu không ngủ được.Cái bài nghiên cứu sinh vật của chú khiến cậu thấy đau nhức đầu óc, tại sao cậu lại dại dột đóng gói hành lý để đến đây phụ giúp chú mình nhỉ? Có khi ở nhà nghe mẹ mình càm ràm còn sung sướng hơn.Và rồi, cậu bật dậy khỏi giường, khóa cửa phòng khách sạn, gửi chìa khóa ở quầy lễ tân và tản bộ ra bãi biển.Thông thường vào đêm muộn như này, người ta thường sẽ không đi một mình ra biển, và mặc dù đã tối, nhưng các hàng quán quanh khách sạn vẫn sáng đèn và nhộn nhịp khách; càng làm cho cậu cảm thấy đi tản bộ quả là quyết định đúng đắn.Bỗng, cậu dừng lại ngay tại những mỏm đá nhô lên trên mặt biển, suy nghĩ trôi dạt của cậu giờ đã về lại ngay lập tức.Có bóng người ở đó.Với tấm lưng trần và màu tóc đen như màn đêm.Không khí xung quanh cậu như lắng đọng ngay lập tức, chỉ còn lại tiếng bước chân chầm chậm của cậu, tiếng sóng biển vỗ ào ạt vào mỏm đá cùng những bọt trắng bắn tung tóe quanh thân ảnh đó, tiếng gió xào xạc và ánh đèn từ đằng xa xa như đang nhắc nhở cậu đến gần hơn nữa, ngắm nhìn thật kĩ và xác nhận rõ đi."Đừng để vuột mất", là điều mà cậu nên làm bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com