TruyenHHH.com

Slug


Nội dung thuộc về bạn jhangsang trên AO3. Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi bất cứ đâu. Đọc tại Wattpad: gacayphomai19

Ngày đầu tiên của em tại cao trung Karasuno. Dù không biết có gặp lại ai hồi sơ trung không nhưng em vẫn quyết tâm kết bạn với ít nhất một người. Em không muốn mình trông giống như một kẻ thua cuộc trong lớp.

Vừa đi vừa nhảy nhót trên vỉa hè. Em nghĩ có lẽ nếu mình giả vờ như vui vẻ, thì bộ não sẽ bị lừa rằng em rất hạnh phúc khi được đến trường...đúng không? Không có gì mất để thử cả! Vậy nên, em cứ tiếp tục như thế. Bước chân vào trường, em cố nhớ số tủ locker của mình.

Nó là 51 hay 61 nhỉ? Hmm...

Khi em đi qua cả hàng người đang đứng, em phải xin lỗi liên tục vì lỡ đụng chân sau của các bạn khác, cuối cùng, em cũng tìm thấy tủ đựng giày của mình. Em vui mừng khi thấy tên mình được viết bên dưới số. À, thì ra là 62. Ít nhất là có dán tên để mình không cần nhớ số.

Em thay giày rồi đi đến lớp học của mình. Lòng thầm biết ơn vì năm đầu tiên em sẽ không phải đi bộ lên tận tầng trên cùng. Tuy nhiên, nhanh thôi nó sẽ đến, nhanh hơn em kỳ vọng nhiều. Em quay đầu nhìn xung quanh, thấy học sinh trò chuyện cùng nhau. Em ước gì mình cũng có ai đó để trò chuyện cùng, như thế em sẽ cảm thấy đi đến lớp là chuyện gì đó khó khăn, nhưng em có cả năm để kết bạn mới. Hôm nay mới chỉ là bắt đầu.

Em nhìn lên để tìm số lớp. Lớp của em là 1-3...1-3...À, nó đây rồi. Bên ngoài cửa sổ lớp học là sơ đồ chỗ ngồi. Khi em nhìn vào bên trong, cách lớp học được sắp xếp hiện lên rõ ràng. Có ba hàng, bàn nào cũng là bàn đôi, có nghĩa là sẽ có người ngồi cạnh em. Em không thấy phiền vì chuyện này, cơ mà em thực sự hy vọng người đó không có mùi. Sau đó, em cũng bắt đầu tự hỏi liệu người mình có bốc mùi không. May là sáng nay em vừa tắm...

Em đứng lùi lại một chút khi thấy có vài bạn muốn xem sơ đồ chỗ ngồi. Một số trông buồn bã, rồi phàn nàn với bạn bè mình rằng cả hai ngồi quá xa nhau. Một số lại rất phấn khích, cũng có một số trông lo lắng tựa như em vậy. Khi mọi người dần bước vào hết, em mới di chuyển đôi chân qua tìm kiếm tên mình. Em dùng ngón trỏ để tìm thật kỹ, cho đến khi nhìn thấy nó.

F6...ở góc sau? Chỗ ngồi không quá tệ, em nghĩ thầm. Hy vọng đôi mắt không làm em thất vọng, và những người ngồi ở trước không quá cao. Ngồi ở phía sau không phải là điều tồi tệ nhất xảy ra với em. Ngoài ra, em có thể làm việc riêng khi giáo viên không nhìn thấy mỗi khi em thấy buồn chán.

Em nhìn vào tất cả cái tên khác trong lớp. Không có ai là người quen của em, nên chắc chắn em phải lấy hết sức lực để nói chuyện với những người bạn mới của mình. Em nhìn vào cái tên được chỉ định ngồi cạnh em, Kageyama Tobio...Hmm nghe không quen chút nào. Em tự hỏi liệu người ngồi cùng ghế với mình sẽ như thế nào, em cũng hy vọng rằng hai người có thể nhanh chóng trở thành bạn bè.

Hít một hơi thật sâu và bước vào lớp. Em đã cầu nguyện với vị thần nào đó có thể giúp em vượt qua ngày đầu tiên. Em không muốn thừa nhận điều này, nhưng tay em run lên khi đến bàn học ngay cạnh cửa. May mắn thay, có một chữ F6 nhỏ được đánh dấu ở góc để em không ngồi nhầm vào chỗ người khác. Điều đó chắc chắn rất đáng xẩu hổ. Em không muốn thu hút sự chú ý vì một sai lầm ngớ ngẩn như vậy.

Có một vài người đã vào lớp, nhưng không có ai đủ gần để em có thể trò chuyện. Vẫn còn khoảng mười phút trước khi bắt đầu lớp nên em chỉ cần ngồi im lặng và kiểm soát sự căng thẳng đang dâng lên trong lòng mình. Em đặt cặp lên bàn và ngồi xuống, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, một cây bút chì và một cục tẩy; em nghĩ hầu hết ngày đầu tiên chỉ là giới thiệu thôi. Chân em nảy lên khi liếc nhìn xung quanh. Phải làm gì đây, làm gì bây giờ.

Em thở dài. Thật muốn kết bạn mới. Em thậm chí không thể nhìn bất cứ ai trong lớp. Em hy vọng thời gian sẽ trôi qua nhanh để được về nhà, ở trên giường xem chương trình yêu thích. Em đặt khuỷu tay lên bàn rồi tựa đầu vào tay, vừa lo lắng gõ vào cây bút chì khi chân nảy lên xuống. Em nhắm mắt lại, rồi một tiếng thở dài khác thoát ra khỏi miệng khi em cố trấn an trái tim mình. Em chắc chắn rằng nó sẽ hoảng loạn lên nếu em không bình tĩnh.

"Xin lỗi," một giọng nói vang lên. Mắt em mở to, toàn thân căng thẳng. Cứ như thể bị bắt quả tang đang xem thứ gì đó mà em không nên xem, nhưng thật ra là ai đó vừa làm em giật mình. Xấu hổ vì có phản ứng như vậy, em đặt tay lên đùi và nhìn về phía giọng nói.

Mắt em phản chiếu hai con mắt xanh đáng sợ. chàng trai trước mặt đã cao hơn em nhiều, một phần vì em đang ngồi. Em cảm thấy mặt mình nóng lên khi nhận ra bản thân vừa nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt, vừa nuốt nước bọt.

"V-Vâng?"

Cậu nhìn xuống bàn rồi lại nhìn em.

"Cậu là..." Cậu chàng mở lời, nhưng sau đó nhìn đi chỗ khác. Em đã bối rối. Cậu ấy có biết tên em không? Cậu ấy có biết..em không?

"Xin lỗi, tôi thấy cái tên được xếp ngồi cạnh tôi...nhưng tôi không giỏi nhớ tên lắm."

Em thấy một chút màu đỏ hiện lên má cậu. Cậu hẳn cũng cảm thấy lo lắng như em. Em cười khúc khích trước phản ứng của cậu khiến cậu phải xoay qua nhìn em lần nữa. Cậu ấy tự hỏi tại sao đột nhiên em lại cười, lòng cậu chàng dâng lên sự bối rối.

"N-Này! Tôi đã nói là tôi không giỏi nhớ tên cho lắm!"

Cậu siết chặt tay rồi kéo ghế ngồi xuống. Khi cậu lầm bầm điều gì đó, rõ ràng là đang bối rối trước em, cậu chàng đã nhìn đi chỗ khác nhưng em vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cậu. Em vẫn có thể nhìn thấy sắc hồng trên má cậu, vì vậy em lấy ngón tay của mình chọc vào hông cậu ấy. Cậu chàng giật nảy lên và nó lại làm em cười. Cậu ngạc nhiên nhìn em, nó làm em đột nhiên có đủ tự tin để nói chuyện với người bạn cùng bàn mới của mình.

"Là L/N Y/N. Mới là ngày đầu tiên thôi, nên đừng quá xấu hổ khi không nhớ tên tớ. Tớ sẽ rất ngạc nhiên nếu bây giờ là giữa năm mà cậu vẫn không biết tên tớ!"

Em nghĩ rằng câu nói của mình sẽ phần nào làm cậu mỉm cười, nhưng cậu chỉ nhìn chằm chằm vào em. Em không thể đọc được cảm xúc của cậu, nhưng em vẫn tiếp tục cố gắng để người bạn ngồi cùng bàn này cởi mở hơn.

"Vậy? Cậu là?"

Cậu chàng lại nhìn đi chỗ khác nhưng em vẫn bắt gặp cậu đang liếc trộm mình từ khóe mắt.

"Kageyama...Tobio," Cậu nói, áp má vào tay mình như em đã làm lúc trước. Đây chắc chắn là sự khởi đầu, nên em đã mìm cười dù cậu chẳng thèm nhìn em. Em đã bình tĩnh hơn một chút, với vài phút còn sót lại trước khi tiết học bắt đầu, em quyết định nói chuyện với người bạn mới này.

"Vậy, Kageyama-san, cậu đã học trường sơ trung nào vậy?"

Em thấy Kageyama thả lỏng một chút và kính cẩn nhìn lại em để trả lời.

"Kitagawa," cậu trả lời với giọng không có nhiều cảm xúc. Em nghiêng đầu trước câu trả lời của cậu. Nghe có vẻ hơi quen thuộc với em.

"À! Ngôi trường có môn thể thao tuyệt vời!"

Cậu chàng vui lên, em có thể thấy mắt cậu mở to hơn một chút. Lần này em mỉm cười để cậu thấy sự thân thiện của em.

"Ừ-Ừ, tôi chơi bóng chuyền," cậu trả lời. Em thầm khen ngợi bản thân vì biết một chút về trường cũ của cậu. Bằng cách này, ít nhất em có thể nói chuyện với cậu chàng.

"À, tuyệt thật! Tớ có một senpai chơi bóng chuyền ở Chidoriyama. Anh ấy bảo tớ đến xem một trận đấu của trường nhưng họ đã thua đội của các cậu! Các cậu giỏi đến mức senpai của tớ thậm chí không thể tức giận vì thua các cậu!"

Khi nói về sở thích của cậu, em thấy mắt Kageyama sáng lên tựa như có hàng ngàn ngôi sao nhỏ. Dù em rất vui vì ngay cả khi không biết quá nhiều về bóng chuyền, thì ít nhất em cũng có thể khen đội cũ của cậu một chút. Cậu chàng không trả lời nên em nói tiếp, điều này sẽ khuyến khích cậu thêm.

"Vậy, cậu có chơi trong đội của Karasuno không?"

Im lặng một lúc thì Kageyama cũng nhận ra đã đến lượt mình nói. Cậu hắng giọng, một lần nữa xấu hổ khi nhận ra mình chỉ nhìn chằm chằm vào em.

"Ừ, có. Tôi đã nộp đơn đăng ký cho quản lý của đội, tôi sẽ đến phòng thể dục sau giờ học để nói chuyện với đội trưởng."

"Tuyệt thật đấy! Chà, nếu mọi chuyện suôn sẻ, tớ sẽ đến xem cậu chơi!"

Trước khi kageyama kịp trả lời, lớp trưởng đã đứng dậy, bảo cả lớp đứng khi giáo viên bước vào.

"Chào buổi sáng, sensei!"

Lúc cả hai ngồi xuống, em bắt gặp Kageyama đang liếc nhìn em thì khóe mắt. Em quay sang nhìn người bạn cùng bàn, khiến cậu cũng nhìn em. Em chỉ cần trao cho cậu một nụ cười ấm áp và nhìn lại về phía trước.

Có lẽ năm nay sẽ không quá tệ.

Sáng hôm sau, em lại đến lớp sớm. Chắc ngày mai mình nên ngồi bên ngoài dưới tán hoa anh đào trước khi vào đây. Có quá nhiều thời gian để giết, em nghĩ thầm khi lấy vở cùng sách giáo khoa sinh học ra. Khi bắt đầu viết tiêu đề của chương đầu tiên để ghi chép, em nghe thấy tiếng sột soạt của chiếc ghế bên cạnh.

Âm thành làm em nhăn mặt, em nhìn qua để tìm người bạn ngồi kế mình, Kageyama Tobio, người đang ngồi thụp xuống rồi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ ở bên kia lớp học. Em nhìn chằm chằm vào cậu chàng một lúc trước khi tiếp tục viết tiêu đề và mở sách giáo khoa ra. Em đẩy cuốn sách qua để hai người có thể cùng nhau xem, nhưng khuỷu tay của cậu lại chặn đường. Em nheo mắt nhìn cậu, người rõ ràng đang có tâm trạng tồi tệ.

"Chào buổi sáng, Kageyama-san!"

Em huých cùi chỏ vào cuốn sách đang mở khiến cậu dịch nó sang một bên nhưng vẫn không nhìn em lấy một lần. Em di chuyển đầu của mình để có thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu hơn. Cậu chàng rõ ràng là nhận ra và nhanh chóng quay lưng lại với em, còn lấy cuốn tập của mình ra khỏi cặp. Với một cú đập nhẹ vào cuốn tập, cùng cái trán đập vào bàn, Kageyama thở dài.

"Chào buổi sáng," cuối cùng cậu cũng càu nhàu.

"Cậu ngủ ngon chứ?"

Cậu chàng chỉ đáp lại một tiếng rên rỉ khiến em mỉm cười. Em tự hỏi tại sao người bạn mới của mình lại có tâm trạng khó chịu. Có lẽ nói về bóng chuyền sẽ làm cậu vui lên như ngày hôm qua!

"Vậy, cậu đã nói chuyện với đội trưởng chưa? Cậu sẽ chơi với đội năm nay chứ?"

Ở nơi em không nhìn thấy, cậu chàng đảo mắt khi đề cập đến môn thể thao yêu thích. Cậu cũng không vui khi nghe về nó nên có lẽ đã có điều gì đó không ổn xảy ra với câu lạc bộ bóng chuyền. Chắc là em không nên đề cập đến nó?

"Trái quýt, ngu ngốc," em nghe thấy cậu càu nhàu. Em tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không, rồi cười nhạo cậu chàng. Cậu có phải đang phát điên vì...trái cây không? Em **tự hỏi. Kageyama cuối cùng cũng nhìn lên, em thấy cái nhìn đe dọa của cậu dành cho cái bảng đen. Em đợi cậu giải thích, nhưng lại nhanh chóng nhận ra cậu không cởi mở đến thế, trừ khi em tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Kageyama-san, ngày hôm qua thế nào?"

"Khủng khiếp," cậu trả lời ngay lập tức. Em lại đặt đầu lên tay, đặt khuỷu tay lên bàn. Nhìn chằm chằm vào Kageyama một chút để xem xét khuôn mặt cậu. Sẽ là nó dối nếu em nói em thấy người bạn cùng bàn này không hấp dẫn. Ngay cả khi cậu nhìn chằm chằm vào bảng phấn, khuôn mặt nghiêng đó cũng khiến bất kỳ cô gái nào ngất ngây. Đó là các điểm riêng. Em, tiếp tục cố gắng để hiểu được cậu, nhưng nó không hiệu quả.

Cậu thở dài, dường như đang cố trấn tĩnh, hết mực cố gắng không cố hướng sự tức giận sang em. Cậu chàng biết em không làm bất cứ điều gì khiến cậu có tâm trạng tồi tệ thế này, nên cậu sẽ không đối xử với em như thể em đã làm cậu tức giận.

"Xin lỗi, L/n-san. Có một người khác, cũng học năm đầu, cậu ấy đã đấu với trường tôi năm ngoái, cậu ấy cũng muốn vào đội nhưng...chúng tôi đã có bất đồng và xảy ra một số sự cố. Đội trưởng nói trừ khi chúng tôi có thể hợp tác với nhau, thì chúng tôi không thể ở trong đội."

Em không biết phải làm thế nào để cổ vũ cậu hoặc làm thế nào để giúp cậu. Em ậm ừ trong khi cố nghĩ ra một giải pháp. Khi em đang nghĩ cách nào đó để giúp Kageyama, cậu lại lên tiếng.

"Chúng tôi phải đấu 3 đấu 3 với đội trưởng, nhưng... ugh," cậu chàng nắm lấy một nắm tóc rồi than thở. Em mỉm cười thông cảm cho sự thất vọng của cậu. Em vẫn đang hiểu tình hình mà không thúc đẩy câu chuyện quá nhiều. Em tự hỏi có gì về vấn đề 3 đấu 3 chứ? nếu cậu là một cầu thủ giỏi và đội cần những cầu thủ mới, chắc chắn rằng đội trưởng sẽ không từ chối cậu.

Em chọc vào phía Kageyama làm cậu giật nảy lên. Cậu nhìn em với sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Thấy thế, em liền trao cho cậu chàng một nụ cười ấm áp để gián tiếp trấn an cậu rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ngay cả khi em thật sự không hiểu điều gì đang xảy ra thì em vẫn muốn bạn mình phải ổn định lại đã.

"Cậu là một cầu thủ giỏi, phải không? Tớ chắc chắn cậu có thể thắng đội trưởng mà."

Cậu đảo mắt nhìn em rồi lầm bầm "Ừ đúng rồi." Nghe thế em lại cười khúc khích, làm cậu xoay qua nhìn.

"Vậy sao cậu lại tức giận?"

"Bởi vì!" cậu kêu lên, sau đó lại hơi đỏ mặt khi nhận ra tiếng của mình hơi lớn, khiến một số bạn cùng lớp quay lại nhìn cả hai. Cậu rời mắt khỏi mọi người, xoay qua liền thấy phong thái điềm tĩnh của em trước mặt. Cậu bắt đầu ca thán.

"Bởi vì nếu tụi tôi thua, tôi không thể chơi vị trí chuyền hai."

Cậu ngồi phịch xuống ghế, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm. Theo suy luận, em nghĩ vị trí của cậu thường chơi là chuyền hai. Nếu đây là lý do khiến cậu buồn như thế, thì em muốn cổ vũ cậu cố gắng hết sức trong trận đấu. Em tự tin mnawms lấy bàn tay đang siết chặt kia, làm cậu phải quay lại nhìn.

"Nè, tớ mới chỉ xem cậu thi đấu có một lần thôi, thành thật mà nói thì tớ không nhớ nhiều về trận đấu...nhưng tớ chắc chắn cậu là một cầu thủ giỏi, đội trưởng sẽ không muốn bỏ qua một tài năng trẻ đây! Vậy nên, cố gắng lên, Kageyama-kun!"

Khi nghe thấy em thay đổi kính ngữ, chuyền hai bắt đầu đỏ mặt. Cậu rút tay ra, khiến em cười rạng rỡ với cậu chàng cầu thủ bóng chuyền này, Kageyama hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"N-Này, chúng ta chỉ mới gặp nhau hôm qua! Cậu không thể thay đổi kính ngữ liền được!"

"Ồ, thôi nào! Tớ chỉ đang cố tỏ ra tử tế vì cậu căng thẳng quá ấy chứ."

"T-Tôi không có! Cậu không thể tự nhiên nắm tay người khác rồi đổi kính ngữ như thế được!"

"Đừng hiểu lầm. Tớ chỉ muốn cổ vũ cậu cố gắng hết sức!"

Em nở một nụ cười khác với chuyền hai này khi cậu lại nhìn em lần nữa. Em có thể thấy sắc đỏ trên khuôn mặt cậu chàng khi bị trêu chọc. Cậu nắm lấy một bên mình khi em làm như vậy, rồi nhìn chằm chằm em bằng ánh mắt đầy đe dọa. Tuy nhiên, cậu không nói gì, vì vậy em bật cười.

"Được rồi, tớ sẽ không gọi cậu như vậy nữa đâu. Cố gắng hết sức để tớ có thể đến xem trận đấu nhé?"

Em bước ra từ [tên câu lạc bộ] khi trời đã tối muộn với cái bụng đói meo. Em thay giày, bước ra khỏi trường. Mặt trời đã lặn, em có thể thấy vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Em rất vui vì được sống ở một thành phố nhỏ, ô nhiễm không ảnh hưởng nhiều nơi đây, không che mất đi những vì tinh tú xinh đẹp.

Khi tạm biệt các thành viên cùng câu lạc bộ, em bước dọc theo vỉa hè với những bước nhảy nhỏ. Ngay cả khi em hơi sợ hãi khi đi bộ một mình thì cũng không ngăn được em nghe côn trùng ríu rít. Từ đây, em có thể nghe thấy tiếng cổ vũ và trò chuyện của các cầu thủ bóng đá trong sân trường. Đến khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, em mới nhìn thấy bạn cùng bàn của mình với quả bóng chuyền trên tay.

Kageyama đã quay đầu lại một lúc, rồi liếc nhìn lần thứ hai khi nhận ra em đang đứng cách đó vài bước chân. Em nghe thấy một người nào đó đang tranh cãi thứ gì đó với cậu, thì Kageyama cắt ngang để vẫy tay với em.

"Này, L/n-san." Cậu thản nhiên nói.

"Này! Tôi vẫn đang nói!"

Em vừa mỉm cười với người bạn cùng bàn vừa tiếp tục bước tới chỗ cậu. Cuối cùng em cũng thấy người đang cố gắng giành lại sự chú ý của cậu. Một cậu bé tóc cam nhỏ bé cùng chiếc xe đạp bên cạnh liếc nhìn em rồi quay lại nhìn cậu bé cao hơn mình.

"Nếu cậu không muốn cãi lại, thì lần này tớ thắng!"

Lời bình luận từ tóc cam khiến chuyền hai căng thẳng, cậu gầm gừ.

"Im đi, đồ ngốc! Tôi đang nói chuyện với bạn tôi!"

Em vui vẻ trước bình luận của cậu. Hai cậu bé đứng đó nhìn nhau như hai con chó hoang, em chọc vào bụng Kageyama khiến cậu nao núng, còn cậu bé bên cười cười toe toét thích thú.

"Vậy chúng ta là bạn đúng không, Kageyama-kun?"

Bạn cùng bàn của em lườm em, em nhìn ra được dưới ánh đèn đường, quai hàm cậu đang nghiến chặt.

"Tôi đã nói với cậu là không được thay đổi kính ngữ như vậy!"

Em cười khúc khích trước vì vẻ mặt tức giận của cậu rồi nhìn lại tóc cam đang chăm chú quan sát hai người.

"Được rồi, nhưng cậu không giới thiệu tớ hả? Tớ không biết bạn có bạn khác đấy."

"Chúng tớ không phải!" hai chàng trai kêu lên khiến em phải nheo mắt. Em nghiêng đầu khi nhận ra cậu bé trước mặt em chính là quả quýt mà Kageyama đã càu nhàu vào buổi sáng. Em mỉm cười với cậu bé nhỏ hơn khi giới thiệu mình.

"Kageyama-kun quá thô lỗ...Tớ là L/n Y/n."

Cậu bé gật đầu với em, cũng đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ. Trái tim em ấm áp khi thấy nụ cười tươi như vậy trên khuôn mặt của cậu, em nghĩ, nụ cười đó hợp với cậu biết bao.

"Tớ tên là Hinata Shoyo! Cậu có thể gọi tớ là Shoyo!"

Bây giờ em đã có thêm một người bạn khác ở trường mới. Shoyo vui vẻ hơn nhiều so với bạn cùng bàn của em, thế nên em tự hỏi nếu Kageyama đi chơi với Shoyo thì cậu ấy có vui vẻ hơn chút nào không. Em phải chờ xem.

"À, vậy ra cậu là người đã gây khó dễ cho kageyama-kun thân yêu của tớ!"

Hai chàng trai căng thẳng. Em cười to khi Kageyama trở nên tức giận hơn lúc nghe em xưng hô với cậu. Em không muốn trở thành một người thô lỗ nên sẽ dừng lại nếu cậu không thoải mái, nhưng có vẻ như cậu chỉ bối rối với mức độ thoải mái của em mỗi khi ở cạnh cậu, nó đến quá nhanh. Cậu đã từ bỏ việc cố gắng thay đổi suy nghĩ của em, cũng như việc nhắc bạn sửa xưng hô.

"Cậu ấy là người gây khó khăn cho tớ thì có," Shoyo lầm bầm.

"Tôi ở đây đấy, đồ ngốc!"

"Này, cậu không nên gọi bạn bè của mình như thế, Kageyama-kun. Tớ hơi bị tổn thương đấy."

Chuyền hai gầm gừ vì câu nói của em, sau đó bình tĩnh lại lúc nhận ra em lại trêu chọc cậu. Cậu chàng hơi bực mình vì sự tự tin của em, nhưng vì em không có hại gì nên cậu cũng mặc kệ. Cậu biết mình phải làm quen với điều đó vì hai người sẽ ngồi cạnh nhau cả năm. Ô người anh em.

"Chà, hẹn gặp lại hai người vào dịp khác. Rất vui được gặp cậu, Shoyo-kun!"

Thấy em đi rồi, Kageyama mới nhận ra cậu phải đi cùng hướng với em. Phớt lờ lời nhắc đến trường trước 5 giờ của shoyo, Kageyama đuổi kịp em khá nhanh. Để cố gắng không tỏ ra lộ liễu thì cậu ôm quả bóng chuyền lại gần cho thoải mái. Đến khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, em mới nhìn thấy Kageyama, như thường lệ, em cười.

"Nếu cậu muốn đi dạo với tớ, cậu có thể nói, Kageyama-kun."

"Không- ugh, tôi cũng đi đường này."

Em cười khẩy, tự hỏi tại sao em lại dễ dàng khiến cậu bối rối như vậy. Thậm chí em còn tò mò về việc mình làm thế nào có thể tự tin đến vậy, đến mức thường xuyên trêu chọc cậu bạn này. Thật buồn cười khi thấy phản ứng của cậu, thấy cậu nổi giận vì những điều nhỏ nhặt em thốt ra. Nhưng em hy vọng mình không làm cậu khó chịu, nên em tiếp tục quan sát xem cậu phản ứng thế nào với những điều em nói. Em cũng tự giác ghi nhớ trong đầu những ranh giới không được vượt qua để không làm hỏng tình bạn mới chớm nở.

"Nếu nó làm cậu khó chịu, tớ có thể đổi lại kính ngữ."

Kageyama không cảm thấy khó chịu, cậu chỉ bối rối khi gặp một cô gái tự tin như em. Ngay cả khi em làm vậy để trêu chọc cậu, cậu cũng không bận tâm, vì dù thế nào thì cả hai cuối cùng cũng trở nên thân thiết hơn. Hơn nữa, em sẵn sàng mở lời làm quen và giúp đỡ cậu ngay cả khi hai chỉ người mới gặp nhau.

Sau đó, một ý tưởng nảy ra trong đầu cậu. nếu em tự tin trong việc cố gắng xích lại gần cậu đến thế, thì cậu cũng có thể làm như vậy bằng cách tiến thêm một bước.

"Không, không sao đâu, L/n..."

Kageyama đã bỏ kính ngữ. Tuy nhiên, cái gì đó bên trong cậu cảm thấy không quen. Cậu cắn môi và mắt giật giật.

"-san..." cậu nghẹn ngào. Thật muốn tự tát mình, cậu khiến em phải nhìn qua vẻ mặt đang bối rối kia. Em cười khúc khích trước nỗ lực trêu chọc em của cậu, em đã nhìn thấu khi cậu thêm kính ngữ vào cuối tên em rồi.

"Có chuyện gì sao, Kageyama?"

Cậu dừng lại hoàn toàn. Em làm điều đó quá dễ dàng, còn cậu hầu như không thể thốt ra họ của em. Cậu chết lặng nhìn em lúc em cười vào khuôn mặt sốc đến đơ của cậu. Làm sao cô ấy có thể chỉ gọi tên mình như vậy? Như thể chúng tôi là bạn từ lâu, nhưng chúng tôi mới gặp hôm qua thôi mà? Sao cô ấy có thể táo bạo như vậy?

"Chà, thôi nào, Kageyama. Đã muộn rồi và tớ đói."

Em tiếp tục bước đi trong khi Kageyama từ từ bước từng bước, hoàn toàn sốc trước sự trêu chọc của em. Em mỉm cười, em chắc chắn mình phải để mắt đến người bạn cùng bàn này. Em sẽ không muốn cậu ngất xỉu vì em đâu. Điều cuối cùng em muốn là kéo cậu bé này về nhà, có ai nghĩ em đã giết người bạn này của mình không nhỉ.

Khi cậu rũ bỏ vẻ mặt sững sờ, Kageyama bắt kịp em lúc em bắt đầu đi nhanh hơn cậu một chút. Cậu không muốn thừa nhận điều này, nhưng cậu cảm thấy mình như bị đánh bại bởi sự táo bạo của em. Tuy nhiên, cậu bé đáng thương vẫn chưa thể đạt đến mức độ tự tin như thế. Cậu sẽ phải gắn bó với kính ngữ lâu hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com