TruyenHHH.com

Slug

Rating: 21+ ⚠️⚠️❌❌

Warning: H, domestic violence, sinh tử, lệch nguyên tác, OOC.

--

Căn bếp như cũ là màu đen ảm đạm, em có một thói quen nhất định, em sẽ đi tới gầm bàn, chôn vùi bản thân vào mảng tối tăm vô định. Đôi mắt run rẩy vì khoảng thời gian sắp tới sẽ đối diện với điều làm tâm trí em kinh hãi. Hai cánh tay chi chít vết thương lớn nhỏ cật lực ôm bụng, dạo gần đây nó thay đổi rất nhiều. Em thường xuyên không an giấc, em khó ăn hơn, còn kéo thêm những trận nôn khan kéo dài. Là may mắn hay là xui xẻo, nhưng với linh tính của người làm mẹ, em dường như đang mang thai.

"Không được đâu... K-Không được đâu mà..."

Tiếng khóc chỉ mang đến nỗi đau nhói không cách nào giải bày, ánh chiều tà phủ lên mảng trời lạnh toát. Bờ mi ngập lệ, tầm nhìn mờ đục, mắt hướng lên bầu khí giá rét, không ngừng cất lời cho vài câu chữ loạn xạ. Tên khốn kiếp ấy không bao giờ để em có thêm cơ hội được làm mẹ, sau biến cố khủng khiếp đã xảy ra trong tổ ấm hạnh phúc của hai người.

Âm thanh lách cách vang lên, cả khoảng trời tưởng chừng như sẽ sụp đổ ngay tức khắc, vì người hắn toát lên mùi rượu nồng nặc. Bản năng làm chủ hành động, em vội vã núp vào góc hẹp nhất dưới gác bếp, nín thở chịu đựng viễn cảnh chắc chắn sẽ biến thành tàn khốc ngay vào thời điểm sắp tới. Dù em đã luôn muốn cùng hắn hàn gắn đoạn dây tơ hồng ấy bền chặt như xưa, nhưng cuối cùng vẫn là không thể nào.

"Thằng khốn kia! MÀY MAU RA ĐÂY CHO TAO!"

Giọng nói hắn đục ngầu vì chất cồn lấn át, chứng tỏ hắn đã rất say. Nguyên cớ gì mỗi khi hắn tức giận, hắn bắt buộc phải về đây và hành hạ người đã không còn đem đến hắn điều gì khác ngoài hai chữ 'căm giận' để làm gì? Nén lại tiếng nghẹn ngào thật sâu, lưng em từng chút nhích sát, áp chặt vào bờ tường, em chẳng muốn nhìn thấy cảnh tượng tồi tệ đó thêm lần nào. Nhắm nghiền mắt, lắng tai nghe hết tất cả lời mắng chửi nặng nề từ hắn, bản thân em, từ khi nào lại yếu lòng đến thế?

"Suna Osamu! Mày, ực, không nghe... không nghe chồng mày nói gì à?! MÀY BƯỚC RA ĐÂY, MAU LÊN!"

Tên khốn ấy cố tình nâng lửa giận, xuyên qua khe hở phía trước, âm thanh đổ vỡ từ phòng khách. Kẻ làm chồng hành xử như một kẻ điên, mọi thứ đều bị hắn đạp đổ, tạo nên bãi tan hoang và vụn nát, giống hệt trái tim nát tươm của em. Osamu chỉ biết ôm chặt đầu mình, khuôn miệng mấp máy lời cầu xin, mong sao hắn có thể nghe thấy, và biến mất khỏi đây. Cho đến khi ánh đèn sáng bỗng che lấp bởi bóng hình cao lớn xiêu vẹo kia, em đã chẳng còn con đường nào để đặt dấu chấm hết đến chúng.

"Ha... Bà xã à, em không nghe lời ông xã nói gì sao? Hửm?"

Mùi hương cơ thể pha trộn mùi rượu và thuốc lá nặng nề, mọi thứ đều được đầu mũi tiếp nhận, chúng khiến em buồn nôn. Em chưa bao giờ dám trái lời hắn, nhưng nếu hắn ngang nhiên giở trò đồi bại tại đây, đứa nhỏ trong bụng em rồi cũng sẽ có kết cục giống với Nao. Hắn nói rằng hắn căm ghét những người cha mẹ tồi tệ, vậy còn hắn, hắn không đánh trách à? Lần này rồi lại lần khác, hắn một lần giải thoát em khỏi xiềng xích, khó khăn đến vậy sao?

"Tôi hỏi em, em có nghe lời tôi nói không? TRẢ LỜI ĐI!"

"Ông ơi... Đừng mà! K-Không được đâu... K-Không được đâu mà... Đau... Đau lắm... Con đau lắm... Không chịu được nữa đâu mà..."

Cật lực từ chối với mọi sức lực còn tồn tại trên cơ thể, bọng mắt sưng vù, nhưng những dòng lệ vẫn cứ lì lợm tuôn dưới khuôn mặt đầy ắp thảm thương. Hôm nay hắn giận hơn thường ngày, hắn gặp vấn đề gì thế? Lần hiếm hoi nhất, em có thể nhìn rõ được trong đáy mắt hắn, dù có tơ máu, nhưng đâu đó, em vẫn nhận biết rằng hắn đã gặp chuyện buồn.

"Bà xã à... Em không vui khi nhìn thấy chồng em về nhà với em?"

Hắn đưa tay miết nhẹ gò má yếu ớt, vị trí ngày trước đã mang đến hắn muôn phần chiều chuộng, giờ đây em thảm hại vô cùng. Em ra sức né tránh, đối mặt với vẻ tiều tụy yếu đuối chẳng còn làm hắn đau xót, trái lại càng bùng phát sức nóng trong hắn dâng cao. Điệu cười trầm thấp, người trước mặt nâng tiếng khóc thấu tận tâm can, nhưng hắn vẫn thản nhiên đến lạ lùng.

"Sao hả? Em không muốn cùng ông xã làm chuyện vợ chồng à?"

Men rượu khiến người đàn ông mất bình tĩnh, kẻ làm chồng tàn nhẫn nắm chặt lấy phần tóc xơ xác, kéo lê thân thể em ra khỏi góc nhỏ tối hẹp. Em cố gắng gào khóc. van nài đến cạn kiệt hơi thở, nhưng đối với hắn, bản năng của mãnh thú khi đói, chúng không có ý định buông tha con mồi. Suna Rintarou, hắn ghét nhất là ồn ào, hắn ghét nghe thấy tiếng khóc, chất vào tai hắn giờ đây chỉ toàn là âm thích hắn chẳng hề ưa thích chút nào. Tâm hắn luôn hiện rõ quá khứ cùng em đáng nguyền rủa ra sao, mắt hắn nguy hiểm hơn bao giờ hết, vung tay giáng cú tát xuống gương mặt tiều tụy của em.

"NÍN NGAY! MÀY KHÓC VÌ ĐIỀU GÌ? HẢ? TAO HỎI KẺ LÀM MẸ KHỐN KIẾP NHƯ MÀY KHÓC VÌ ĐIỀU GÌ?"

"X-Xin tha... Ông ơi! C-Con không chịu nổi đâu mà... Người... Người con đau lắm... Ông ơi... Ông xã ơi... Đừng đánh con nữa! Xin ông đừng đánh con nữa... Xin đừng... huhu..."

Hắn bỏ mặc lời khóc than, thân thể hắn bức bối khó chịu, hắn lần nữa vung những cú đánh tàn bạo vào người em. Điều duy nhất hắn nghĩ trong đầu, mong sao những sự tình xui xẻo sẽ được tên làm mẹ chết tiệt này gánh nhận hết tất cả. Dù em là người vô tội, dù hắn biết em đã từng mang chứng bệnh khó nói, nhưng còn niềm ao ước được làm cha của hắn? Nao không có lỗi, sai lầm và trọng trách đều do hắn và người làm mẹ điên dại này gây ra.

Đẩy ngã em dưới nền đất lạnh lẽo, góc phòng chẳng ánh đèn nào soi sáng, chỉ thấy được viễn cành người đàn ông áp bức người nằm dưới bằng cách đè chặt hai chân người đó. Đau đớn thế nào, em đều đã cạn kiệt sức lực, niềm hi vọng cuối cùng, chỉ mong hắn có thể bình tĩnh lại, và buông tha cho em lần này. Nếu hắn kiên định giữ nguyên bản tính ngông cuồng vào đêm nay, chắc chắn hắn sẽ là người hối hận nhất. Vì trong bụng em đang tồn tại một sinh linh nhỏ bé, minh chứng cho đoạn tình dang dở mà kẻ làm chồng đã luôn phải gìn giữ suốt bao năm nay.

"Thằng khốn! Tao hỏi mày khóc vì điều gì? Osamu! Suna Osamu! Mày không biết thật sao? Mày... Thật sự rất đáng chết!"

Đáng chết sao? Em đáng chết? Vậy thì hắn, kẻ tàn bạo như hắn có quyền được áp đặt điều đó lên người đã từng được hắn yêu thương ở chuỗi ngày trước đây à? Những ngày không có em, hắn sống tốt không? Hắn có thường xuyên gặp ác mộng không? Hắn có được tận hưởng mọi khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong đời hắn không? Và hắn, có được gặp Nao, đứa bé trai kháu khỉnh mà hắn luôn mong chờ nó ra đời không?

Hắn lại cười, tiếng cười vang lớn, âm thanh mang theo nỗi niềm sảng khoái, nhưng lại chất đầy đau thương, đầu óc hắn bị gì rồi? Em dường như không tin vào mắt mình, dưới ánh sáng từ vầng trăng tròn, hắn rơi nước mắt. Thật buồn cười, kẻ độc ác như hắn lại biết khóc sao?

"Ái chà, sao nhỉ? Hôm nay đó, hôm nay... ông xã gặp chuyện buồn, ông xã của em không vui. Làm sao bây giờ? À, hay là chúng ta cùng nhau làm gì đó, để ông xã của em vui vẻ hơn, bà xã đồng ý không nào?"

Gót giày hắn nâng bước chầm chậm, càng khiến nỗi sợ trong em trôi vào ngõ tối. Em dùng hết sức tiến ra xa, cho đến khi chạm đến thành ghế sofa lạnh lẽo, em mất hết đường thoát. Khuôn môi mấp máy vài ba câu từ chẳng rõ ràng, cứ thế bản năng từ người có bệnh, liên tiếp chắp tay van xin, quỳ gối cúi lạy không ngừng. Hắn phát tiết bất cứ lúc nào cũng được, nhưng xin đừng là giai đoạn nguy hiểm giống như đêm hôm nay.

Môi hắn xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, nhanh chóng cởi bỏ tấm áo vứt sang một bên. Chân hắn tùy tiện chấn ngang vùng cổ em, em hít thở càng khó khăn hơn. Đôi tay khó nhọc muốn nhấc chân hắn ra khỏi, nhưng kết quả cũng chỉ là vô dụng đối với hạng cầm thú. Hắn không cho em cơ hội mở miệng đáp trả, lập tức xé toạt chiếc áo thun rách rưới trở nên khó coi. Phần vải ấy, hắn thuận tiện nhét vào miệng em, khả năng cầu xin khẩn thiết của em sẽ không khiến hắn khó chịu. Mái đầu di chuyển qua lại, hòng can ngăn điều kinh khủng tiếp theo sẽ xảy đến. Sẽ như thế nào nếu hắn biết được em có thể mang thai bé con của hắn thêm lần nữa? Ngạc nhiên, vui vẻ, hối hận? Muộn màng cả rồi, khi hắn không còn thứ gì gọi là tình người nữa.

Hắn tiếp tục công đoạn dở dang, đôi mắt sắc lạnh lia xuống chiếc quần bò sờn cũ, không chần chừ kéo chúng tuột xuống mắt cá chân. Em không mặc quần lót, hạ thân bên trong hiện hữu ngay trước tầm nhìn cương nghị của hắn, càng khiến khóe miệng hắn nhếch cao. Những ngón tay liên tục trêu đùa vật nhỏ, chẳng mang cho em chút khoái cảm, em ghê tởm chúng, em không muốn tiếp nhận loại chuyện đồi bại ấy thêm phút giây nào.

"Hửm? Tại sao bà xã lại không mặc quần lót? Phóng đãng quá rồi, thế mày lại nói rằng không muốn cùng chồng mày làm tình sao?"

Lời nói phát ra dưới tai hắn hoàn lại đều là tiếng nỉ non tội nghiệp, hai cánh tay cật lực chen vào mỗi hành động điên loạn. Kẻ làm chồng nổi cơn cuồng nộ, hơi thở phát ra ngày càng râm ran, không thương tiếc bất kì điều gì, hắn liền vung tay dành tặng má em một cú đấm mạnh mẽ. Máu từ mũi bắt đầu chảy xuống dòng chất lỏng màu đen, hốc mắt đỏ hoe đối diện với ánh nhìn thiêu đốt từ hắn, em mất hết niềm tin cuộc sống. Em giãy giụa kịch liệt, cầu xin Thượng đế hãy thương xót cho sinh mạng nhỏ bé, có cơ hội được mở mắt nhìn thấy dòng đời.

"THẰNG KHỐN! LẠI DÁM CHỐNG ĐỐI CHỒNG MÀY SAO? MÀY CHÁN SỐNG RỒI PHẢI KHÔNG, HẢ?"

Gã đàn ông mất hết kiên nhẫn, phần người hoàn toàn biến mất chỉ sau vài giây nhìn thấy sự phản đối đến từ em. Hắn bắt buộc hai cánh tay em kéo lên đỉnh đầu, ra sức trói chặt và cố định bằng thắt lưng. Hắn rất nhanh đã biểu lộ cảm giác thích thú, nhìn kẻ làm mẹ đáng chết liên tục cựa quậy trong đôi mắt ngập nước, quả nhiên dục vọng của hắn, chỉ có em mới nắm bắt được chúng mà thôi.

"ƯM! ƯM! ƯM!!"

"Mày nghĩ ai sẽ đến cứu mày thoát khỏi đây nhỉ? À, hahaha, bé con của chúng ta! Mày nghĩ Nao sẽ đến đây và giúp đỡ mama của nó rời xa papa của nó hả?"

Tiếng kêu gào của em nhất thời khiến hắn nổi nóng, khóa quần được hắn cởi bỏ, lộ rõ cuồng long nổi đầy gân xanh, chúng chẳng khác nào con quái vật hung hăng. Hắn không lời báo trước, cự vật hướng thẳng vào cửa mình thâm đen khít chặt bên dưới, ra sức tấn công với mọi lực đôn thúc dữ dội.

"Ha... Thoải mái lắm. Bà xã, trách nhiệm làm vợ của mày, may ra cũng còn sót lại chút ít đấy! Thả lỏng cho tao, thằng khốn!"

Em gánh hết mọi lời nói đáng nguyền rủa cất sâu, âm thanh cầu xin nhỏ giọt thành những tiếng nỉ non yếu ớt. Osamu cắn môi đến bật máu, dòng huyết đỏ tươi thấm vào phần vải ngự trị trên miệng thành mảng màu sắc khó nhìn. Bụng em co thắt dữ dội, hắn đâm dương vật di chuyển rất sâu, dường như đã chạm đến nó. Chắc hẳn bé con bên trong vừa hay đã cảm nhận được nỗi đau, kiên trì lời cầu xin tha thiết dành cho ba của nó. Đau đớn không những tồn tại ở thể xác, tinh thần của người làm mẹ cũng dần kiệt quệ sau những phút giây kháng cự cuối cùng,

"TAO BẢO MÀY THẢ LỎNG RA! CHẾT TIỆT!"

Tấm vải dính máu thoát khỏi khoang miệng mỏi nhừ, ánh mắt băng lãnh ẩn hiện một vài tia hoảng hốt. Hai cánh môi em không được khép lại như bình thường, hàm răng lởm chởm chỉ tứa ra máu tươi, thứ mà hắn luôn chứng kiến trong mỗi cuộc cưỡng bức tàn bạo dành cho em. Hắn linh hoạt cho những cú nhấp chậm rãi, ngước nhìn người làm vợ với nhiều thương tích đáng báo động. Lý trí hắn gào thét, nhưng con tim lại chẳng chịu nghe lời.

"Co... Con... Con... B-Bụng... con..."

Hậu huyệt liên kết với tính cụ đổ nhiều máu hơn thường ngày, chốc lại tràn xuống sàn đất dòng dịch đặc sệt khó coi. Cửa mình em thường xuyên phải bôi trơn bằng máu, nhưng hắn không hề biết ngay chính thời điểm ấy, kẻ làm cha đáng chê trách, đã vô tình cướp mất nguồn sống từ một sinh mạng nhỏ nhoi, phải rời xa em mãi mãi.

"Mày nói gì? Mày muốn có con sao? Sau những chuyện khủng khiếp mày đã gây đến cho Nao, mày lại tiếp tục muốn mang bé con à?! Đồ khốn! MÀY RẤT ĐÁNG CHẾT! SUNA OSAMU! MÀY RẤT ĐÁNG CHẾT!"

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, đống máu dưới sàn cô đặc và khô cứng, em chẳng còn cất lên tiếng kêu nào, chỉ tồn đọng làn hơi thở mềm mỏng. Ánh mắt đờ đẫn nhìn tới mảng tối vô định, hắn cứ thế chen lấn vào vách tràng những cú xỏ xuyên dai dẳng. Hắn mặc kệ cửa mình dơ bẩn phát lên vài thứ mùi hôi tanh, điều quan trọng hắn luôn để tâm vẫn là bản thân hắn luôn được ưu tiên hàng đầu. Dứt bỏ niềm căm phẫn vào đợt bắn cuối cùng, dòng tinh hoa phóng thẳng trong lỗ huyệt sưng tấy. Hắn sau khi thỏa mãn, liền lia xuống vùng bụng bằng phẳng, nơi đã từng tồn tại một báu vật quý giá bỗng dưng bị cuỗm mất vì tên làm mẹ khốn kiếp này. Không nương tay, hắn tung nhiều cú đá vào chiếc bụng đầy dấu bầm tím, vùng da thịt bắt đầu nảy lên vài thương tích mới, em chưa bao giờ muốn lãnh trọn nó lần nào.

Như thói quen mọi ngày, lần phát tiết đều để lại những mảng kí ức khó quên, chẳng biểu lộ được cảm xúc vui vẻ gì. Hắn ngang nhiên đập phá mọi đồ vật còn sót lại trong nhà, tiếng kêu gào xé tan màn đêm, gã đàn ông để mặc em cô độc trên sàn đất đẫm máu dơ dáy. Hắn rời đi, không quên khóa chặt cửa, nỗi nhục nhã ê chề và sự mất mát về liên kết định mệnh của hai người, em làm sao có thể sống nổi?

"Con... Con..."

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, khi kim giờ đã điểm qua ngày mới, em đưa mắt nhìn lại phần thân thể hao mòn đáng thương. Đợt huyết dịch cuối cùng thấm ướt cửa mình, mà không hề mang chút đau đớn. Ánh mắt run rẩy ngắm nhìn bé con ra đi, dưới sự tàn độc đến từ kẻ làm cha thảm hại. Những ngón tay chạm nhẹ trên dòng máu đỏ sẫm, hành động tiếp theo khiến người nhìn chua xót khôn nguôi. Em vội vã đẩy mảng huyết dơ bẩn ấy nhồi nhét vào lại nơi tư mật, một chút cũng không muốn bỏ sót. Như một niềm tin tưởng mãnh liệt, đứa bé đáng thương sẽ có cơ hội được sống, bé con vẫn còn rất nhỏ mà?

"Đừng... Đừng chết mà! Con... đừng chết mà... Không được chết... Sống lại đi! Đ-Đừng tới đây ám con nữa... KHÔNG ĐƯỢC CHẾT! BÉ CON KHÔNG ĐƯỢC CHẾT! AHHH!!"

Lời giọng thất thanh, tiếng kêu khản đặc biến thành bộ dạng tồi tệ dưới mảng trời chẳng soi sáng được vùng tương lai tươi đẹp nào. Em nằm xuống, dùng tay đẩy vũng máu ấy vào người, mặc kệ cơn đau nhói vì màn xâm phạm mất hết nhân tính khi nãy. Đứa nhỏ đáng thương một lần nữa rời xa cõi đời, vì sao niềm hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng mà Thượng đế cũng cố tình cướp đi mất? Tương lai sau này, đơn độc trong chính vùng hoài niệm khổ sở, Suna Rintarou, hắn sẽ chẳng bao giờ được nhận lấy hạnh phúc.

--

"Samu, sao em không ngủ? Em có sao không? Nào, nằm xuống, chị đắp chăn cho em nha."

Mùi thuốc sát trùng khiến Eri không cách nào ngon giấc, đôi mắt mở to khi cảm nhận vài tiếng động lục đục phát ra từ chiếc giường đơn cách đó không xa. Đừng nói với cô rằng em đã ngồi với tư thế đấy từ lúc chín giờ tối đến giờ đấy nhé. Xem kìa, điện thoại reo lên hồi chuông báo thức vào lúc sáu giờ sáng, cô đã thấy em trong hình ảnh bó gối ngắm nhìn hai bé con như thế rồi.

"K-Không ngủ đâu... Không ngủ đâu... Sợ, sợ lắm..."

"Em không ngủ được à?"

"Đ-Đúng rồi... Đúng rồi... Nếu đi ngủ... thì sẽ có người tìm đến đây... Đau lắm... Mấy cái người đó... đưa cái đó vô người con... Con sợ... Co-Con không dám ngủ nữa đâu! C-Con đã hứa con ngoan rồi, m-mà sao c-cứ làm con đau..."

Cô chỉnh giúp em mớ chăn nệm lộn xộn, nhẹ nhàng xoa dịu mái đầu vẫn biểu hiện nét sợ hãi khi đối diện tầm mắt với cô. Đôi mắt chỉ hoàn lại vẻ u buồn hiện hữu trên bờ mi cong, em chưa bao giờ nghĩ cuộc đời em sẽ gặp thêm người mới. Người trước mắt như thể rất đặc biệt, hành động kế tiếp nhích người tới gần cô, chôn vùi vào thân thể người bên cạnh. Da dẻ em áng tầng lạnh buốt, cơ thể cứ run rẩy liên hồi, từ khi nào em lại khóc nữa vậy?

"Samu, em... thật sự đã quên hết chuyện của ngày trước rồi sao?"

"N-Ngày trước? Ngày trước... Con... có một người... một người là ông xã đó cô! Ông rất là yêu con, ô-ông lúc nào cũng chiều chuộng con hết... Nhưng mà... Nhưng mà... Ông nói l-là con... con giết con của ông... Nhưng mà... ô-ông... ông cũng giết con của ông mà... S-Sao ông cứ đổ tội lên đầu con?"

"Em nói... là ai đã giết con của em?"

Vẻ mặt chất chứa nhiều giấc mộng ám ảnh, quay về viễn cảnh đúng vào thời điểm bốn năm về trước. Khoảng thời gian chật vật cùng nỗi đau đớn không cách nào xóa bỏ, miền hoài niệm về sự xuất hiện của một sinh linh giữa con đường tình cảm không may mắn đã bị xóa nhòa hết mọi thứ. Tên khốn ấy vừa đạo mạo lại vừa hiên ngang, nhưng ánh mắt vẫn luôn là lạnh lùng khiếp sợ, nó mới là kẻ gây ra lỗi lầm đáng trách nhất.

"Ông... là thằng khốn nạn! Thằng khốn đó... giết con... nhưng nó không biết rằng nó đã giết con... Đúng rồi! Đúng rồi! Nó... Nó rất đáng chết! Nó là thằng đáng chết! Nó ác lắm... Nó giết con của con... Nhưng vì sao nó luôn miệng bảo rằng con mới chính là kẻ giết người... huhu..."

Mỗi từ ngữ cất lên đều khiến Eri khó hiểu, hàng mày cô chau lại, trong trí óc mãi vẫn vương về điều gì đó chắc chắn tên đàn ông kia sẽ là người biết rõ hơn ai hết. Cô liên tục vỗ về người trong lòng, một phần sẽ ảnh hưởng đến hai bé con, một phần cũng chỉ vì cô không muốn em phải khóc. Âm thanh nức nở vọng lớn hơn, tiếng động ồn ào lại khiến hai nhóc tì giở giọng ương bướng.

"Đừng mà... Đừng khóc mà... Heo con đừng khóc mà... Lợn nhỏ đừng khóc mà... C-Con sai rồi... Con không dám khóc nữa... Con xin lỗi... K-Không dám khóc nữa đâu... Huhu..."

Em choàng tỉnh khỏi thứ hồi ức không đáng có, chật vật áp cả thân người gần sát đến hai gương mặt phấn nộn bụ bẫm dần đỏ hỏn lên. Môi em cất lên vài lời xin lỗi, cầu mong rằng cặp sinh đôi sẽ tha thứ cho mẹ bọn chúng một lần. Tầm nhìn phía trước không còn rõ ràng, nhưng em vẫn luôn đưa mắt ngắm nhìn đến hai tạo vật đẹp đẽ nhất nằm yên trong vòng bảo bọc thật chặt. Khúc hát ru lẫn lộn được em ngân nga khi ấp ủ Heo con và Lợn nhỏ mút lấy dòng sữa ngon ngọt. Chỉ cần là vì cuộc sống của đôi thiên thần này, bao nhiêu khoảnh khắc về chuỗi tháng ngày trước tồi tệ ra sao, em đều muốn quên hết đi.

"Ơ? Cô đã ở đây cả đêm với nhóc tròn à?"

Dì hôm nay đến sớm hơn mọi ngày, trên tay dì mang theo vài hộp cơm với những bộ quần áo cũ, dường như là đồ mặc cho hai bé con. Người làm mẹ nhìn thấy tia sáng đứng trước cửa, lập tức nín khóc, trên khóe môi nở thêm nụ cười tươi rói. Giống là lời xin sự giúp đỡ, mong dì sẽ là người có khả năng dỗ dành hai mũm mĩm trở lại ngoan ngoãn như lúc ban đầu.

"Vâng, Samu ở đây một mình với hai đứa nhỏ, thật lòng cháu không yên tâm chút nào."

Dì tiến lại gần giường bệnh, đỡ trên tay bé trai có tên Heo con vào lòng, tay liên tục vỗ về, vuốt ve mái đầu tròn xoe. Bé con cảm nhận được chút mùi hương quen thuộc, khuôn mặt nhăn nhó dần được  thay bằng tiếng cười giòn giã. Đôi bàn tay búp măng trắng trẻo quơ quào giữa không trung, âm thanh bập bẹ mong được nắm bắt thứ gì đó, lòng cô thật sự được sưởi ấm.

"Heo con của bà ngoan, Heo con của bà đói bụng rồi đúng không? Mami sẽ cho Heo con uống sữa nhé?"

Dì nở nụ cười chan hòa, thay Samu bồng bế chú bé Lợn nhỏ xinh xắn, hành động cưng chiều giống hệt với người mà Eri thường hay liên tưởng đến. Cô nhớ về ngày trước, bà ngoại luôn đối đãi với cô rất tốt, và còn có ngày trước nữa, một tay bà ngoại đã dạy dỗ và nuôi nấng cô thành người thay cho ba mẹ cô nữa đấy.

"Dì à, dì chắc hẳn rất thương em."

"Phải... Tôi làm bà đỡ được hai mươi năm rồi, việc nhìn thấy trẻ sơ sinh đã thành thói quen. Nhưng mà... có gì đó ở nó, làm tôi mến."

Người làm mẹ giờ đây chỉ chú tâm đến Heo con, bé chu lên đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận, lần mò đến bầu ngực căng tròn, hòng thưởng thức bữa sáng thật ngon. Nắm tay bé vo lại, không ngừng di chuyển lên xuống vì biểu cảm phấn khích quá đỗi. Khoang miệng dù đã ngậm chặt đầu nhũ, nhưng vẫn dai dẳng tiếng cười thích thú vì dòng sữa ngọt lịm dần được chảy xuống.

"Dì... định thế nào ạ?"

"Tôi không biết. Nhưng nếu Samu xuất viện, chắc là tôi sẽ đi kiếm việc làm. Hai thằng nhóc sẽ còn lớn lên mỗi ngày, tôi không muốn nhìn thấy cả gia đình phải sống trong cảnh như thế. Tôi sợ rằng không may, tụi nó khi trưởng thành sẽ giống mẹ của chúng, sẽ... Không được! Không được nhắc tới chuyện xui xẻo! Chắc sẽ không đâu, Heo con và Lợn nhỏ... hẳn là giống với ba của chúng nhiều hơn chứ..."

Cô không nói thêm lời nào, hai bé con cần nhất bây giờ là một mái ấm. Và người có khả năng tạo dựng nên mái ấm cho em, tuy là tàn nhẫn, nhưng chẳng ai khác ngoài hắn. Cô vô cớ đem đến cho hắn lời nói dối khó cách nào chấp nhận, nhưng nếu cô nói hắn biết tình yêu của hắn vẫn còn sống, hắn sẽ phản ứng ra sao? Em sẽ đồng ý cùng hắn gầy dựng nên khung cảnh gia đình hạnh phúc với cặp sinh đôi đáng yêu này chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com