Slug
Rating: 21+ ⚠️⚠️❌❌Warning: H, domestic violence, lệch nguyên tác, sinh tử, OOC.--Hyogo vẫn giữ nguyên nét bình dị vốn có, mùi thơm ngát từ những cánh đồng, mùi thơm phảng phất từ vài ngọn cỏ cây, chúng khoác lên mình một bức tranh tuyệt đẹp. Eri không phải được sinh ra ở đây, nơi đô thị nhộn nhịp mới là vùng đất nuôi cô khôn lớn. Con người quen với tập tính từ nhỏ, đi qua những vùng đất mới lạ sẽ sản sinh ra niềm hứng thú. Vốn dĩ, Hyogo là quê nhà của mẹ cô, người phụ nữ đã đi về phương xa cách đây rất nhiều năm trước. Hay thật, ngay cả mẹ cô mất từ lúc nào, bản thân cô chẳng thể nhớ nổi nữa. Ấy vậy mà khoảng thời gian chung sống cùng người đàn ông tồi tệ kia, cô có thể đếm được chúng trôi qua bao nhiêu ngày luôn cơ."Tiểu thư, chào mừng trở về."Tách biệt với khung cảnh đồng quê yên ắng, khuôn viên rộng luôn được mặt trời trực tiếp chiếu sáng. Khuất sau đó, căn dinh thự cổ kính dù luôn trong phong thái điềm đạm, nhưng luôn sở hữu thứ gì đó khiến cô dè chừng. Nhà ngoại cô sống ẩn dật qua bao nhiêu năm sau cái chết đau thương của mẹ. Người thân duy nhất ở đây, cũng chỉ còn có ông bà ngoại mà thôi."Cháu gái yêu quý của ta, rốt cuộc cũng biết đường trở về đây rồi sao?"Câu hỏi thường xuyên được nghe đến, Eri chẳng biết làm gì ngoài chịu đựng trách móc. Chỉ là dạo gần đây cô cảm thấy mệt mỏi, vòng quanh ở đất nước khác để trấn tĩnh bản thân, người lớn tuổi như ông bà làm sao biết được suy nghĩ giới trẻ hiện đại thế nào chứ? Trước khi đi, cô còn tinh ý báo tin cho họ, cứ tưởng họ sẽ du di chút ít. Biết thế, cô nên đi lâu hơn rồi."Ông ngoại, bà ngoại, con xin lỗi.""Xin lỗi là xong sao? Hừm, ta nói cho con biết, dù ta có chiều chuộng và yêu thương con thế nào, đừng vì thế mà ỷ lại rồi qua mặt được ta."Họ có một cuộc sống khá khắc nghiệt từ khi còn trẻ, giới tinh hoa luôn sở hữu những điều cấm kỵ và luật lệ riêng biệt. Cô không ngoại lệ gì, lần đầu tiên phá bỏ vùng cấm là khi cô bắt đầu mối quan hệ với Suna Rintarou. Lần thứ hai còn thảm hại hơn, đó chính xác là lúc cô gật đầu chấp thuận kết hôn cùng hắn. Ngày đó, ông bà ngoại không hề biết tin tức chấn động đấy, cho tới khi mặt báo rải đầy hình ảnh hai người, cô đã bị họ cấm túc hai tuần."Ông, dù sao em ấy vẫn là em con.""Ta sẽ không bao giờ chấp nhận loại chuyện đáng chết như vậy. Đừng nói là ta không cảnh cáo con, nếu thằng nhóc ấy không có mặt trên đời, con gái của ta, cũng là mẹ của con, đã không chết tức tưởi như vậy."Quá khứ là quá khứ, dù méo mó, dù viên mãn, phàm là những thứ đã đi qua, chúng đều làm con người ta day dứt. Nhưng day dứt rồi, vẫn phải tiếp tục cuộc sống mới thôi. Buồn cũng phải sống, vui cũng phải sống, khổ cũng phải sống, vậy tại sao, lại không chọn một con đường khác vui vẻ hơn? Miya Osamu khi đó vẫn còn là một bào thai, vô tri vô giác, em ấy cũng chưa từng nói ra mong muốn được chào đời, cớ sao ông bà lại cay nghiệt với em đến thế?"Em ấy chịu rất nhiều khổ cực. Cùng chung một dòng máu, con được sống trong nhung lụa, còn em ấy thì sao? Người đời gièm pha em ấy là kẻ vô dụng, người đời chế giễu em ấy là tên ăn bám. Em ấy có một tấm chồng tệ hại, tệ đến mức đã khiến em ấy chẳng còn tỉnh táo được nữa. Ngay đến việc làm mẹ, em ấy còn không biết mình đang làm gì. Ông ngoại, gia đình chúng ta được mọi người tung hô là những người nhân hậu. Chỉ cần có ta giúp đỡ, chắc chắn em ấy sẽ...""Eri, từ khi nào con lại lớn gan lớn mực như vậy? Con... là người con gái nhân từ, và cũng thật ngu ngốc."Eri mang một nét đẹp sắc sảo từ mẹ, nhưng tính tình thì lại rất giống bố. Cô có rất ít kỉ niệm về ông ta, loại người thảm hại và đáng trách, dù ông ta còn sống hay chết, cô chẳng muốn dính dáng đến chút nào. Mà, cô không phủ nhận, rằng dòng máu chết tiệt chảy trong người, là dòng máu của ông ta. Tính cách ông ta rất cứng rắn, và cũng rất thâm tình. Cùng lúc đem lòng yêu hai người phụ nữ, ông ta làm rất tốt dưới vai trò là một trụ cột đúng nghĩa. Ông bà ngoại liên tục phản đối chuyện thành hôn, chỉ vì quá yêu thương con cháu, nên mới dẫn tới kết cục thế này. Họ luôn tự nhủ, sẽ không bao giờ để đứa cháu gái duy nhất của mình lâm vào hoàn cảnh tương tự."Nó mang họ Miya, nếu có họ khác, thì cũng chỉ có họ Suna, không liên quan đến nhà chúng ta. Ta cấm con, không được đến chăm sóc nó nữa. Con nói rằng nó đã tự sinh con đúng không? Thì bản thân nó cũng có thể tự nuôi bọn chúng được.""Ông ngoại, đừng quá đáng! Đúng là không liên quan gì đến ông, nhưng em ấy có liên quan đến con! Là em trai của con!""Con! Cái đứa cháu ngỗ nghịch! Đi đi, đi hết đi! Ta còn thấy con bước về nhà này van xin ta điều gì, đừng hòng ta cho con được toại nguyện!"Phòng khách một phen náo loạn, bà ngoại vì tuổi cao, chỉ cần nghe thấy tiếng động lớn, lập tức tim sẽ đập nhanh hơn. Gia nhân chia thành hai bên, một bên ngăn cản tiểu thư, một bên trông chừng lão phu nhân. Chỉ vừa mới hơn tám giờ sáng, cảnh tượng hỗn độn chỉ toàn người với người, chẳng còn ra quy củ gì nữa.--"Tiểu thư, họ chỉ muốn tốt cho cô. Cô là lá ngọc cành vàng, lão gia chỉ còn có một đứa cháu là cô mà thôi."Tài xế lái xe làm việc cho gia đình cô hơn ba mươi năm, ông cũng góp phần vào việc nhìn thấy quá trình tiểu thư khôn lớn ra sao. Sugimoto Eri từ nhỏ đến hiện tại, mười đầu ngón tay chưa hề đụng chạm vào bất cứ thứ gì. Ông luôn thắc mắc, người hại chết phu nhân là gia đình nhà Miya khốn kiếp đó, vì sao tiểu thư lại không trả thù họ? Hay chỉ vì bốn chữ 'máu mủ ruột rà', tiểu thư có thể bỏ mặc tất cả, chỉ để bảo vệ Miya Osamu thôi sao?"Chú là người rõ tính con nhất. Con làm gì, đều có chủ đích riêng.""Tiểu thư, cô phạm vào quy định hai lần. Một lần là dấn thân vào showbix, lần nữa là... kết hôn với tên đó. Suna Rintarou chẳng có gì tốt đẹp, ngay cả biết rõ tên nhóc con đã có một đời vợ, sao cô có thể chấp nhận?""Ừm, vì tôi giống ông bố tồi ngày xưa của tôi thôi."Cô lần nữa rời khỏi nhà, nơi đã từng bảo bọc và ấp ủ cô bằng tình yêu thương chân thật nhất. Bao năm va chạm với đời, chỉ duy nhất ông bà ngoại mới là người cho cô cảm giác an toàn. Sau này khi gặp lại Osamu, em đem lại cho cô cảm giác được làm mẹ, thật sự hạnh phúc và thiêng liêng biết bao.Dừng chân trước mộ phần của mẹ, xung quanh đã mọc lên rất nhiều ngọn cỏ dại. Mặc kệ mọi người ngăn cản, Eri muốn chính tay dọn dẹp chúng được tươm tất. Mẹ cô là tiểu thư danh giá, nhưng mẹ dạy cô rằng, đã làm người, thì nên sở hữu cho bản thân lòng nể trọng. Lý do gia đình Sugimoto luôn được khen ngợi, cũng chính vì bản tính cần kiệm liêm chính của họ, quá đỗi khác biệt so với giới tinh hoa ngoài kia."Mẹ, mẹ thấy việc con làm có đúng hay không?"Bà nói với cô, bà rất yêu mến trẻ con. Chúng nhỏ như hạt đậu, chúng ngây thơ và hiền lành, dù chúng có khóc, tiếng khóc luôn được đón nhận mọi lúc mọi nơi. Trẻ con có khi còn biết điều hơn người lớn chúng ta, vì chúng không có dã tâm, chúng còn không biết nói dối như thế nào. Nếu mẹ còn sống, mẹ có chấp nhận sự việc mà cô đang làm hay không?"Heo con và Lợn nhỏ rất bụ bẫm, rất đáng yêu. Mỗi lần gặp con, hai đứa đều cười toe toét. Có dịp, con sẽ dẫn hai đứa nó tới đây, để mẹ gặp mặt chúng nhé."Chào tạm biệt Eri bằng ánh nắng chiều nghiêng ngả, sắc cam cháy nở rộ trên vùng trời, nhún nhường lặn xuống vì màn đêm sắp sửa kéo tới. Mỗi tháng cô đều đặn ghé thăm mẹ, chắc là mẹ không giận cô đâu. Con dù lớn, vẫn là con của mẹ, đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con, câu nói khiến cô không giấu nổi nụ cười. Cô còn mường tượng được vẻ mặt rạng ngời của mẹ, mẹ sẽ không ngừng khuyến khích và ủng hộ cô, rất nhiều là đằng khác.--"Dì Mai, hôm nay cá lại khét."Giọng người đàn ông chêm phần bực tức, dì làm việc đã qua hai tháng, nhưng vì nguyên nhân gì lại chẳng thể nhớ được thói quen của hắn? Canh thì mặn, cơm thì khô, hắn làm việc cả ngày, chỉ đợi ăn một bữa tối thật ngon, nhưng dì đã làm xáo trộn nó lên hết rồi."Ôi thật ạ? Chết mất, lúc nãy, có lẽ do tôi vặn quá lửa. Xin lỗi cậu Rintarou, tôi làm món mới cho cậu nhé.""Thôi khỏi, sắp tối rồi, tôi không muốn phiền dì nữa. Lần sau cẩn thận hơn là được. Dì nhớ rõ giúp tôi, là cháy xém cạnh, chứ không phải là cháy khét."Lời nói hắn mang theo sự cảnh báo, mắt hắn đột nhiên trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Hắn kiềm nén tiếng thở dài ngao ngán, hắn là người tôn trọng từng bữa ăn được làm ra ngay trước mắt. Nhưng giờ đây, hắn chẳng còn suy nghĩ tích cực nào về nó nữa. Người phụ nữ hơi hổ thẹn, điều dì làm tốt nhất là việc rửa chén bát. Tối nay thần may mắn quên mất dì rồi thì phải, tiếng đổ vỡ từ khay đựng muỗng đĩa rơi xuống, khiến vài chiếc đĩa cũng vì thế không cánh mà bay. "Chuyện gì vậy?""Ôi, tôi thật lòng xin lỗi cậu Rintarou. Là do tôi bất cẩn, c-cậu ơi, cậu cứ trừ vào tiền lương của tôi đi! Tôi sẽ dọn dẹp lại thật sạch sẽ, xin đừng đuổi việc tôi."Rintarou đã rất lâu không động chạm vào công việc, hắn chỉ mới trở lại gần đây, bắt buộc não bộ phải vận động gấp đôi ngày thường. Bãi chiến trường toàn là mảng thủy tinh vỡ tan, hắn lia mắt lên tay dì, nơi đó dính máu. Thảo nào tim hắn lại di chuyển lộn xộn như thế, tay chân hắn không ngừng run rẩy, nét mặt cũng vì thế mà lo lắng hơn. Hắn không nói không rằng, chỉ gật đầu qua loa, xông thẳng vào nhà vệ sinh, chà xát hai tay mình thật mạnh."Khô-Không được! Có máu, có máu... Không được chảy máu nữa! CÓ NGHE KHÔNG? ĐỪNG CHẢY MÁU NỮA!"Dì Mai tận mắt chứng kiến màn lạ kỳ xảy ra trước mắt. Quái gở biết bao, người này nhìn có vẻ gai góc, nhưng hắn lại sợ máu thế cơ à? Dì từng tìm hiểu về loại sợ hãi này, điều dưỡng ở bệnh viện từng gặp qua nhiều trường hợp hi hữu. Có người vì xem quá nhiều phim ảnh, có người vì quá tin tưởng những sự thật về nó, cũng có những người vì trải qua biến cố nào quá khủng khiếp, nên mới hình thành nên chứng bệnh này. Dì biết hắn từ trước, vận động viên nổi tiếng trên khắp giải đấu bóng chuyền thế giới, hắn sở hữu cả khối tài sản mà rất nhiều người mong ước được với đến. Tình trường của hắn cũng có khá nhiều thứ để bàn luận, nổi bật nhất là hai mối tình tốn nhiều giấy mực giới báo chí nhất. Người vợ vừa ly hôn cách đây không lâu, tiểu thư nhà Sugimoto, và người còn lại, dì không biết là ai."Cậu Rintarou, cậu Rintarou! Cậu có sao không, cậu Rintarou!""Đừng! Máu... Dì, là máu đó! Xin đừng chảy nữa! Đừng chảy nữa!"Hắn rất nhanh đã gục xuống đất, tóc tai hắn chẳng còn tinh tươm như lúc đầu, hắn vò chúng thành rối. Người đàn ông luôn miệng cầu xin máu hãy ngừng chảy, nhưng dì nào thấy máu xuất hiện ở đây? Chỉ là một vết trầy nhỏ trên ngón tay dì, hắn có vẻ đã ám ảnh chúng quá sâu đậm, nên sinh ra ảo giác chăng? Tình thế chẳng lành, dì đành nán lại một chút, hệt như người lớn vỗ về đứa trẻ con. Dì cố gắng trấn an hắn bằng cách xoa vuốt bờ lưng, mọi nơi trên cơ thể hắn đều toát khí lạnh buốt, mồm miệng hắn lần lượt thoát ra thứ âm thanh vì sợ hãi dâng lên. Như tìm được điểm dựa, hắn không quan trọng cấp bậc thế nào, mái đầu hắn tựa vào vai dì. Giống với lúc hắn còn nhỏ, mẹ hắn luôn dìu dắt hắn trên từng bước chân. Để rồi khi hắn té ngã, mẹ sẽ luôn có mặt bên cạnh, để hắn được cảm nhận hơi ấm từ đấng sinh thành tuyệt diệu biết bao. Hắn cảm tưởng cả bầu khí bình yên sắp sửa hiện về, Rintarou vùi đầu vào dì sâu hơn một lát."Dì Mai...""Cậu ổn rồi chứ? Lúc nãy, cậu làm tôi lo quá.""Dì Mai, máu... máu rất đáng sợ. Đúng không, tôi nói đúng không? Máu đó... lúc nãy, nó tuôn ra rất nhiều... Là máu của em, máu của em dính trên tay tôi... Em có sao không vậy? Hả? Em chảy rất nhiều máu, làm thế nào đây? Tôi lại gây ra lỗi lầm với em nữa rồi!"Hết chuyện này thì tới chuyện khác, nếu không phát hoảng ngay bây giờ, dì nên trở thành thần tiên. Suna Rintarou đã trải qua giai đoạn sống ngày trước khốn cùng như thế nào, để bây giờ lại trở nên khác lạ trong mắt nhìn của dì nhiều như vậy? Dì khó cách nào mở lời, cả gương mặt đều hiện ra muôn vàn câu hỏi tới hắn. Vì sao hắn lại sợ máu? Vì sao hắn lại dễ dàng nảy sinh tưởng tượng? Hắn đã gây ra lỗi lầm gì? Và cuối cùng, 'em' mà hắn đề cập, là ai?"Cậu có ổn không? Nếu không ổn, tôi dìu cậu vào phòng nghỉ ngơi nhé.""Tr-Trong phòng... có máu không? Không được đâu, tôi nhớ ra rồi! Máu, nhiều máu quá. T-Tôi ra tay đánh em, cả người... cả người em có rất nhiều máu. Em nằm trên vũng máu đó, t-tôi... AHHH! KHÔNG ĐƯỢC!"--Ngày trong tuần tẻ nhạt vô cùng, mưa rào cứ tuôn dai dẳng không ngớt. Hiếm hoi lắm hắn mới có một kì nghỉ dài hạn sau chuyến du đấu khắc nghiệt bên ngoài. Hắn lựa chọn trở về căn gác xếp nhỏ tại Hyogo, mùa mưa quả thật khiến tâm trạng con người thường xuyên rơi vào bế tắc. Hắn cũng là người có tính tình giống thời tiết, và trước tầm nhìn hắn, đối phương càng khiến hắn ngán ngẩm hơn."Trong tủ lạnh có rượu, em mang ra đây cho tôi."Mệnh lệnh cất lên, người kia liền bỏ mặc bữa cơm, gấp gáp đến nỗi đánh rơi muỗng đũa xuống sàn, âm thanh ồn ào bất giác làm hắn khó chịu. Từ lúc hắn bắt em về đây, thời gian đã qua năm tháng, em yếu ớt và tàn tạ hơn rất nhiều. Hắn đành mặc kệ, tiếp tục thưởng thức vài ba đoạn nhạc phát trên điện thoại. Khí lạnh dần áp đảo, cả căn hộ chất theo hương đất ẩm, thứ mùi vương lên đầu mũi, vô cùng khó ngửi. Hắn buộc miệng chửi tục, thành công làm người kia kinh hãi. Em gánh nhận trận đòn vô cớ từ đêm qua, hiện tại chân em đầy ắp vết bầm, gậy bóng chày khi tác động vào da thịt, đảm bảo lành lặn qua một ngày thì rất khó. Em ngã xuống nền đất, cách di chuyển của em có phần hơi vụng về, vì em chỉ dùng tay làm bệ đỡ, và mông em thay thế đôi chân, em chậm chạp quá.Chai rượu quý được đối tác công ty hắn gởi tặng, nó mắc tiền còn hơn cả giá trị một mảnh đất ở đây. Chất rượu có màu đỏ sẫm, so sánh với màu của máu thì dường như là phù hợp nhất. Vị rượu đắng chát, trôi xuống cổ họng cảm giác nong nóng khó tả. Hắn rít một điếu thuốc lá, chí ít sẽ khiến đầu óc hắn thư thả hơn. Mắt hắn nhắm hờ, cảm nhận giai điệu đã lên tới đoạn cao trào, người kia vẫn như cũ, quỳ rạp gối dưới chân."Sao hả? Em muốn uống một chút không?"Em lập tức chối từ, hành động lắc đầu liên tục, tay chống xuống sàn, bắt đầu nhích người ra xa hắn. Em kiên định mái đầu cúi thấp, nước mắt theo bản năng lại chảy thành dòng, vai em run lên bần bật, cảm tưởng như cả bầu trời sắp sửa ban đến cho em một giấc mộng khó phai."Lại đây nào."Hắn ra lệnh chỉ với một ngón tay, hành động để kêu gọi thú vật, điều này khiến tâm trí đối phương càng rối loạn hơn. Tiếng khóc từ khe khẽ biến thành âm thanh uất ức, ngoài việc khóc lóc, em chắc hẳn đã không còn giỏi giang về việc gì. Hắn chắt lưỡi, ra sức dùng chân đẩy ngã chiếc bàn vang tiếng động lớn. Dáng hình cao sừng sững, Rintarou không có thói quen mặc áo trong nhà, điều đó làm hắn đáng sợ hơn. Đáy mắt hắn tối sầm, khi bắt gặp tấm áo thun rộng của em bất ngờ bị lệch sang một bên."Trời lạnh rồi, em phải chú ý mặc ấm vào chứ?""Đ-Đừng! C-Con xin lỗi, sau na-này con không dám nữa... Ô-Ông tha cho con, huhu, con đau lắm...""Đau? Tôi đã làm gì em đâu nào? Em không nên nói từ đau, đêm qua em nhớ không? Em không còn kêu đau, thay vào đó, chẳng phải em đã rất mãn nguyện cùng tôi hay sao?"Nếu em thích cúi thấp đầu, hắn sẽ cho em toại nguyện. Hắn bày tỏ lòng phẫn nộ bằng việc kéo lấy tóc em gần sát về mặt hắn, để em bắt buộc đối diện ánh nhìn chỉ với một mình hắn. Màu mắt xanh ngọc khi lẫn sâu vào dục vọng, chúng toát ra phong thái cao ngạo, giống như con sói đầu đàn. Em chẳng còn sức la hét, chỉ cố gắng vùng vẫy khỏi gọng kiềm gắt gao, cơn đau từ đầu làm em ngây dại. Osamu kháng cự mọi điều, thậm chí em đã nghĩ tới việc tự hành hạ bản thân chất đầy trong biển máu, Suna Rintarou vẫn chưa cảm thấy hài lòng sao?"Hửm? Em cự tuyệt? Em mang bao nhiêu lá gan dám cự tuyệt chồng em?"Hắn chiếm ưu thế nhanh hơn ngày thường, hành động nghiến răng báo hiệu cho cơn sóng dữ sắp sửa ập tới. Người đàn ông cởi bỏ thắt lưng, boxer che chắn cho con quái vật vươn mình hiển hách. Em biểu hiện nét mặt đáng thương, xoay người qua lại nhằm tránh khỏi cái nhìn ma quỷ mời gọi, Suna Rintarou luôn đi trước em một bước, hắn tính toán cả rồi."Làm ơn, làm ơn! Kh-Không được đâu... Huhu, đau quá! Không muốn làm nữa đâu! Đ-Đừng đâm nó vô người con, hức, con đau lắm! Ông xã ơi, đau lắm mà...""Câm miệng lại. Mày không có tư cách nói từ đó cho tao nghe."Hắn đè chặt em nằm ngửa, tàn nhẫn xé rách tấm áo thun sờn cũ, tủ quần áo em trống trải dần đi, những ngày sắp tới, em sẽ lấy gì để mặc đây? Tên khốn kiếp bắt đầu sờ soạng lung tung, phần trên cơ thể chi chít vết thương nhưng hắn chẳng để tâm mấy. Mưu cầu sinh lý là điều khó tránh khỏi khi là con người bình thường, nhưng hắn thì sao? Ái tình, do hai người tự nguyện hiến trao. Hắn đối xử với em chẳng khác gì con thú, hắn xứng đáng tự xem bản thân mình còn tính người?Vô tư ngắt nhéo hai nhụy hồng, đau đớn tất thảy đều để Suna Osamu chịu đựng từ phút này sang phút khác. Nhịp thở em không ổn định, vùng ngực phập phồng khi hắn cố tình dùng đầu gối đè lên chúng. Hắn giải phóng cự long oai vệ, từng đường gân hung hăng, vẻ hống hách và dữ tợn giống y hệt chủ nhân nó. Em cố gắng đóng chặt miệng, nhưng sức lực dù lớn tới đâu, em quên mất Suna Rintarou chính là Sứ giả Địa ngục của em rồi."Thằng khốn, mày há to ra! Phục vụ chồng khiến mày đau khổ như thế hả? TRẢ LỜI MAU!"Hắn gầm gừ từng chữ, bàn tay hắn mang theo sức lực độc hại, tự tiện bóp chặt cằm em. Nếu tay hắn mất sức, hắn sẽ lập tức dùng tới bạo lực. Em hiểu rõ bản tính quái ác này, xui xẻo thay, không chỉ là một cú, hai cú đấm liên tục trúng vào hàm. Máu theo đường nứu chất đầy khuôn miệng một mùi tanh nồng, em thất thanh vì đau đớn, thuận lợi để dương vật quá cỡ di sâu trong cổ họng chật chội."Ưm! Ưm, arrghh! AHHH!""Thằng khốn, mày còn ồn ào, tao sẽ đánh mày chết!"Rintarou di động bờ hông, mỗi cử động đều khiến người nằm dưới sống không bằng chết. Gương mặt em vì nhận lấy phần bạo lực khiếp người, chúng trở nên méo mó và mất đi hình dạng vốn có. Em chỉ biết la và khóc, tiếng khóc ngất trời, ngay cả Thượng đế còn thương xót, sấm sét nương theo sự tình mà mạnh mẽ hơn. Tay em không chịu để yên, kháng cự đối với hắn là vô ích. Nhưng cơ hội dù mỏng manh ra sao, em vẫn luôn chờ đợi để nắm bắt được nó."Haa, thoải mái lắm. Tiếp tục, dùng lưỡi của em nào."Hắn cư xử như kẻ bệnh hoạn, tốc lực hắn càng lúc càng mất kiểm soát, phân thân đưa ra ngoài gần hết, lại tiếp tục thúc vào thật sâu. Osamu mất dần khí thở, tay đánh lưng hắn tựa ruồi muỗi. Người đàn ông bồng em trên tay, để lưng em dựa vào bờ tường trắng muốt, tiếp tục công đoạn dang dở. "C-Con xin, hức, con xin ông, buông tha cho con! Ô-Ông ơi! BUÔNG THA CHO CON!""Thế, mày có buông tha cho Nao không nào? Hửm, có không nào?"Điểm yếu của em, hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Suna Rintarou đau lòng vì đứa con sắp sửa chào đời, lại phải vĩnh biệt cõi đời đi mất. Suna Osamu day dứt vì lỗi lầm khủng khiếp, sai phạm mà bậc cha mẹ nào cũng muốn loại như em chết đi. Cả hai đều không giữ được bình tĩnh, hắn chiếm trọn vùng cấm địa bên dưới, thoải mái xuyên xỏ từng cú giáng trời. Khiến em quay về quãng kí ức tồi tệ ngày trước, cái ngày mà em đành lòng bỏ đi đứa nhỏ đáng yêu. Có rất nhiều máu, cơ thể bé con trở thành bãi thịt nhầy nhụa, trên khay kim loại lạnh ngắt. "Nao... Nao ơi... Huhu, cu-cứu mẹ! Cứu mẹ, ư...""Cứu? Nao sẽ tới cứu mày sao? HAHAHA! Nao sẽ tới cứu mày thật à?"Rintarou cảm tưởng vừa nghe xong một câu chuyện khá hài hước, khóe môi hắn toe toét vì đối phương đã hết thuốc chữa. Và có lẽ, hắn cũng giống như em. Gồng mình đón nhận tội lỗi đáng nguyền rủa, để rồi đến cuối cùng, cảm giác buông tay một người quan trọng nhất, vẫn luôn day dứt như vậy. Hết lần này đến lần khác, hắn luôn mang theo suy nghĩ ấy, nhưng vì sao cho đến bây giờ, hắn chưa chịu buông tay? Hắn nhớ về lời ba mẹ hắn từng nói, 'có yêu thì mới có hận', hắn yêu em là điều hắn không thể bàn cãi, nhưng còn em, em có còn yêu hắn nữa hay không? Em luôn có cả ngàn cơ hội trốn thoát, bắt đầu một cuộc đời mới khởi sắc hơn, vì sao em không làm điều đó? Vì sao em cứ chôn vùi bản thân ở miền hồi ức đen tối đó mãi? Là yêu phải không? Osamu vẫn luôn yêu thương và trân trọng hắn, phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com