Slug
Rating: PG
Warning: lệch nguyên tác, OOC, lấy cảm hứng từ phim 'Cổng Mặt trời'.--"Mày lựa lẹ lẹ coi, cả đám đợi mày mòn ruột luôn rồi nha Công!"Luân Cảm xúc nóng nảy kêu ca, miệng mồm tay chân cũng gấp gáp khều tay thằng bạn, khứa nãy giờ vẫn dúi mặt vào tờ mê-nu ngó tới ngó lui, làm như lần đầu nó được thấy tờ mê-nu vậy. Cái mái ngu của nó vào sáng sớm lúc nào cũng bị lệch sang một bên, làm bốn đứa phải chống cằm nhìn nó với thái độ bất mãn như vậy đó."Hôm nay thằng Hạnh bao mà, để tao lựa cái nào mắc nhất tao kêu tao ăn cho đã cái nư.""Thằng này cơ hội, hết giờ rồi mày! Tới tao!"Bảo Sinh ngồi trên phần ghế nhựa màu xanh dường như đã sắp nứt ra làm đôi, vội vã rút lấy tờ giấy ép nhựa từ tay thằng khứa. Anh rà soát một lượt rồi khóe miệng nhếch lên thành nụ cười mang đầy vẻ huyền bí. Nhưng đối với mấy mống còn lại, tụi bạn chỉ thấy anh như một thằng Sinh khùng đúng nghĩa mà thôi."Bạn trai ơi, bạn trai xinh đẹp đứng ở quầy tính tiền ơi!"Anh liếc mắt đưa ám hiệu như tên đàn ông lẳng lơ hướng về bé trai có thân hình nhỏ nhắn đứng trước quầy phục vụ cách đó không xa. Góc nghiêng em như thiên thần, hai đôi gò má phúng phính càng khiến kỹ sư tương lai say mê hơn nữa. Anh cố sức bình sinh vẫy tay thật nhiều lần chỉ mong nhận được sự chú ý từ em trai xinh tươi đó.Chí Quang nhân ngày cuối tuần, đắn đo suy nghĩ cả buổi sáng, cuối cùng cũng chuẩn bị xong bữa cơm trưa cho năm chú bé chung nhà. Em chợt nghĩ tới chuyện mấy đứa đều thích ăn đồ ngọt, vội vàng xách chiếc xe đạp màu xanh nước biển hướng ra quán ăn đầu con hẻm. Móc tiền túi ra mua về sáu ly sâm bổ lượng ngon ngọt để chúng nó nếm được mùi vị hạnh phúc là thế nào. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu lùn tịt không nán lại trò chuyện với đứa bạn phục vụ tại quán này. Văng vẳng bên tai âm thanh nheo nhéo khó chịu của thằng khùng nào đó, Quang nhức lỗ tai gần chết."Ê Quang, có anh nào kêu bạn kìa.""Hả? Thằng nào gọi tui?"Bảo Sinh thấy được bóng hình với nước da trắng trẻo bắt đầu xoay người lại, nét đẹp sáng rực như bầu trời trong xanh, tim Sinh đập tứ lung tung. Kế bên Sinh, bốn đứa đàn ông kia cũng trưng ra cặp mắt đơ như cây cơ, tấm mênu ép nhựa cũng rớt xuống đất lúc nào mà cả bọn chẳng hề hay biết."M-Mỹ nhân đó mấy ba ơi! Hồi hôm qua tao ăn hột vịt lộn ở đây đâu có thấy em này tới phục vụ đồ ăn cho mình đâu ta?""Chắc ẻm làm ca sáng mày à. Má ơi, đẹp dữ thần luôn đó Thái ơi!!""Ờ... coi bộ... xinh xắn thiệt đó."Minh Công ngồi cắn móng tay, cho tới khi móng tay chẳng còn lại gì để cắn, nhưng con mắt nhìn cái đẹp vẫn cứ mê mẩn không thôi. Chốc thì anh không kiềm được cơn thích thú bỗng dưng ập đến, vỗ từng cái đập tay mãnh liệt lên vai Hoàng Thái ngồi cạnh. Không biết là lực mạnh cỡ nào, nhưng một bên vai của thằng đẹp trai nhất phòng không may lệch hẳn qua bên, một giây nữa thôi sẽ chúi nhũi xuống đất liền đó.Còn Đức Hạnh ngồi ngay đầu bàn, thằng sinh viên ngành Dược chăm học thích ăn xíu mại là người tỏ ra nét mặt sững sờ trước vẻ đẹp của em đầu tiên. Mắt anh nhìn đắm đuối, không tia chớp mắt xâm lấn bất kì giây nào. Bên lồng ngực trái đập lên từng hồi âm vang như thể đã muốn làm tim anh nứt ra thành từng mảnh vụn."Mấy thằng khùng đó là ai dạ?""Hình như cũng là sinh viên ở trọ gần đây. Ah! Tui nghe nói mấy ông đó sống gần nhà Quang đó.""Hả? Ghê dị trời? Sao đó giờ mình hổng để ý mấy cha điên này ta? Ê thôi, mình về nhen, có gì mốt cả đám tới đây ủng hộ bạn với chủ quán hen.""Ơ, này! Bạn trai ơi! Bạn ơi! Bạn ới!"Bảo Sinh tiếc nuối nhìn xinh đẹp chạy như bị ma đuổi, bản thân anh lại ngưỡng mộ quá khích, vì sao hả? Vì cặp giò ngắn ngủn của em chứ còn cái chi nữa? Vài giây ngắn ngủi, sức chạy của em còn hơn vận động viên điền kinh chuyên nghiệp, em biến mất nhanh như tia chớp. Sinh nghe nói thường cái tên nói lên cái bản tính nhiều lắm, em hành động với tốc độ ánh sáng kiểu đó, thể nào tên cũng sẽ liên quan tới mấy vấn đề đó thôi."Ủa tụi bây? Dậy ẻm hổng phải phục vụ ở đây hả?""Vâng, tụi anh kêu em ạ?"Xuất hiện thêm một bóng hình mảnh mai khác tiến ra từ quầy tính tiền, cậu bé bưng khay trà đá trên tay. Gương mặt có đôi chút khinh bỉ nhìn mấy thằng đực rựa hệt như mấy con hề hước trong rạp xiếc. Hỏi sao bạn Quang sống chết cũng không muốn chạm mặt tụi nó là lí do chính đáng."Tập trung chuyên môn đi mấy ba! Ờ hê hê, em cho anh hỏi, ở đây mình có hủ tiếu nam vang hôn em?""Dạ có anh.""Vậy còn bún bò với bún riêu rồi bún ốc thì sao? Có thêm mì xào giòn hay mì trộn muối ớt hay mì gõ í lộn, mì xào hải sản không em?""Dạ có luôn anh.""À dị hả? Còn phở gà, mì quảng, mì vịt tiềm, bún thịt nướng, báo thịt xùn, bánh canh cua, bánh canh hẹ, bánh xèo, bánh khọt, bánh đúc, bánh bột lọc chấm nước mắm, ở đây có hết đúng hơm em?""Dạ đúng rồi anh, ở đây cái gì cũng có hết á anh. Quan trọng là anh có ăn hết hay không thôi à."Người bạn phục vụ ngán ngẩm nhìn vô thằng đàn ông có cái bản mặt như con cáo đần. Cái tờ thực đơn cầm trong tay sao hỏng coi? Mắc gì đi hỏi một tràng như đúng rồi vậy? Mà nhắc tới ổng, bạn thấy tội nghiệp ổng quá! Mặt mày coi đi coi lại thì sắc đẹp chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng sao cái miệng ổng tía lia như cây mía. Bạn nghĩ lại rồi, ai vô phước lắm mới đi yêu thằng ốm nhách suy dinh dưỡng như cha nội này. Về nhà chăm ổng là hết mẹ thanh xuân luôn chứ hổng phải chuyện giỡn chơi.
"Ờ, cảm ơn em nhe! Chội ôi hổng biết là quán mình có làm nhiều món vậy luôn á chèn! Ơ hừm, em cho anh tô mì gói thịt bò đi em...""Khùng nè! Điên nè!"Khải Luân hào nhoáng trở thành Khải Luân tào lao, CEO Quốc tế tương lai bắt buộc hứng lấy mấy cái gõ cốc cốc từ cú đấm của chàng diễn viên tương lai và chủ tịch kinh doanh kẹp hai bên. Luân vừa còi vừa điên vừa vô duyên ôm đầu, tức thời nhăn nhó mặt mày, gục xuống bàn than thở đến đáng thương."Sao hai thằng bây đánh taooo?""Gõ đầu mày là nhẹ rồi á, chưa đấm vô mặt mày là may cho mày nga mạy! Mày hỏi cho đã dô cuối cùng mày kêu món rẻ nhất! Có duyên chết liền!""Tao biết điều lắm mày ơi, nay tao biết Hạnh nó bao nên tao cố tình kêu mì gói để nó đỡ tiền mờ! Mấy ba ăn gì kêu lẹ để bạn đứng đó hoài bạn mỏi chân kìa!""À bạn cho mình thêm tô mì quảng tôm thịt nha, thằng Công ăn gì gọi luôn kìa.""Kêu tao dĩa sà bì chưởng đi.""Mày ăn cái món gì lạ đời vậy?""Dĩa sườn bì chả thằng ông nội ơi. Bây ăn uống mà bây lạc hậu ghê trời!""Còn thằng Sinh?""Lấy giống thằng còi đi, mà lấy cho mình thêm ly chè đậu đỏ nữa nha. Hì hì, cảm ơn bạn.""Chủ thầu ăn gì kìa, Hạnh? Hạnh? Đức Hạnh!"Hoàng Thái luôn miệng gọi mấy lần, nhưng cái bản mặt ưu tú bơ phờ vẫn luôn hướng về con đường trải nhựa bên ngoài quán. Tròng mắt nó đứng yên, còn tay thì chống lên cằm, mồm miệng nó không chịu khép lại, cứ hớ hênh như vậy hoài, chả biết nó nghĩ gì."Ơ... hả?! Cái gì? Kêu cái gì? Ăn xong chưa để tao trả tiền.""Ăn xong cái đầu mày, mày còn chưa gọi đồ ăn thì lấy đâu ra cả đám ăn được?! Mày bị gì đó? Đờ đẫn như người mất hồn! Mày nhìn ai ở ngoải?""Đâu... đâu có nhìn ai đâu! Ờm thì ơ... kêu đại tao giống tụi bây là được rồi.""Ê tụi bây, tụi bây có thấy nó là lạ hông dậy?"Bạn Sinh sẵn tiện vuốt cằm, hệt như thần thái của vị triết lý nào đó, nom nhìn cực kì sõi đời, đôi mắt nheo lại đầy nghi ngờ. Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tên bác sĩ thông thái như Đức Hạnh có thể để lộ cái biểu cảm khù khù khờ khờ như thế trước mặt anh em như lúc này."Mày đừng có nói là mày nhìn em trai tóc trắng hồi nãy mới vừa đi ra quán á nha! Má ơi, thằng này nó khoái con người ta rồi bây ơi!""Mày khùng quá Luân, tao không có! Rồi bây giờ tụi bây có định ăn sáng không? Đợi chết đói rồi rã ra thì mới gọi hả?""Quan trọng là mày ăn cái gì?""Mì gói thịt bò."Cả đám im phăng phắc, bởi cái biểu cảm nghiêm nghị hiếm thấy của Đức Hạnh không may lan tỏa, bầu không khí lắng đọng không ngờ. Nói gì thì nói, đâu phải tự dưng nó được anh em trong nhà hô danh là đầu tàu, phải có lí do. Nội cái lúc nó đanh giọng giống lúc này thôi là bảo đảm tứ đại nam nhân ở đây đều héo queo hết trơn rồi.Hạnh nhăn mặt quay về chỗ khác, chẳng thèm để ý thái độ thay đổi đột ngột của thằng mái ngố, thằng tóc vểnh, với thằng đầu bờm ngựa thêm thằng mặt liệt đang ngồi thẳng lưng ngay ngắn như mấy bé ngoan trường Mầm non. Anh không thích bị ghẹo, anh được cái rất giỏi che giấu cảm xúc, giỏi đến mức chẳng ai biết anh đang buồn. Ừ thì, Hạnh cũng là đàn ông, với đám thanh niên ế trường tồn suốt bao nhiêu năm, gặp được mỹ nhân tuyệt hảo như thế thì ai chẳng mê cho được? Huống hồ chi, cái bạn trai lúc nãy... lại hợp gu Đức Hạnh quá cơ chứ? Chỉ là... có một chút đắm say mà thôi, chỉ là một chút thôi hà! Đường sinh viên còn dài, và cái ngành mà anh chọn chẳng phải là cái nghề cực nhọc và cần anh đánh đổi nhiều hơn tất cả mọi thứ sao? Yêu đương, ừ thì để sau cũng được, với Hạnh, có cố gắng thì mới có thành công.--"Ê, nói tụi nó chiều nay tao về trễ nha, ở lại thuyết trình nên hơi lâu."Khải Luân đứng trước cổng trường, cái tật chống hông như bà thím rất khó bỏ khi Luân đã lên tuổi hai mốt, vẫy tay quạt quạt vào bản mặt xương xẩu để tan đi cái nắng trưa hừng hực. May cho Luân còi là hôm nay được thằng cha diễn viên kiêm tài xế hạng nghiệp dư đèo cả mấy cây số qua trường. Chứ mà để cái tướng như bộ xương di động chen chúc trong xe buýt, hay là đạp xe mấy cây số tới lớp, chắc anh lên thiêng từ lâu."Ủa rồi có ăn cơm tối hôn?""Nấu thì ăn, mày biết tao dễ ăn mà, hihi.""Ừa dễ lắm! Hành không ăn, rau thì kêu ngán, cà rốt cũng kêu dị ứng, ăn dưa leo thì né như né tà. Trong cái đám này, chỉ có một mình mày là 'dễ ăn' như mày nói thôi á Luân!""Thôi mệt quá à! Bộ mày không đi học hả? Trời nóng chảy mỡ mà mày còn đứng đó xỉa xó-! Ê mạy!"
Luân dễ tính dễ ăn tự nhiên nín họng, những lời còi xương muốn tưới lên đầu bạn Thái bất chợt cũng không có hứng rống cổ la làng thêm. Anh bộp vào bờ lưng chàng diễn viên quần chúng, mạnh đến mức suýt nữa là Thái đã đâm của quý vào đằng trước mất tiêu. Thái kêu đau một tiếng, nhưng khi nhìn theo hướng chỉ tay từ Khải Luân, anhcũng quên mất việc phải đánh thằng kia nhừ tử ra sao luôn."Trời má, Sài Gòn chút éc! Hổng ngờ em trai tóc trắng học chung trường với tao luôn! Tức ghê á, học ở đây ba năm mà có thấy ẻm đi qua đi lại trong sân trường đâu!""Ừa ha, ẻm đi chung với ai nữa kìa mạy! Dễ thương ghê.""Hả?!"Cái tướng như con cò ma ngớ người khi nghe được vài câu chữ phát ra từ cái mồm thằng bạn trầm tính nhưng có cái tính khí ẩm ương. Luân nhìn theo hướng mắt của nó, dán chặt cái bản mặt như con khỉ đột vào đứa tóc xám tro đi bên cạnh em trai tóc trắng kia kìa. Mặt anh như có ai đó bôi tro trét trấu, nhanh chóng trở nên nhăn nhó lại, xấu còn hơn hà bá."Ê Thái, bộ... mày thích cái bạn đứng kế em xinh tươi đó hả?""Khùng mạy! Tao đâu có như thằng cha nội Sinh, tao có sao nói đó, thấy dễ thương thì kêu dễ thương.""Nhìn Thái, số này số mấy?"Chàng diễn viên trẻ tuổi nhìn ngó xung quanh, nếu trước cổng trường không có nhiều sinh viên qua lại, Thái đã dựng chống xe để đó, rồi xuống vung chân đá bay nó lên nóc trường nằm rồi. Mắt anh vẫn còn nhìn được mọi thứ rất rõ ràng, và tuyệt nhiên, mắt nhìn người của anh cũng rất gì và rất này nọ chứ không phải là chuyện đáng cười cợt."Ý mày chê bạn đó xấu hả?""Ai-ai nói! Ta-Tao đó giờ chưa có chê ai xấu hết trơn nên mày đừng có đổ thừa tao à nha! Tại... ờm... tao thấy bản hơi ù...""Mày nhìn lại cái thân mày đi, người ta có da có thịt thì tao mới kêu là dễ thương. Còn mày, ốm như cây tăm xỉa răng, tại cái hình hài như cây tăm xỉa của mày nên bây giờ mày vẫn chưa được em nào để ý đó con! Ở đó bày đặt lên giọng chê bai phán xét người ta. Đi học à!"Cây tăm xỉa răng đứng ngơ ra đó như thể khứa diễn viên mặt liệt đã cướp hết sổ gạo nhà Luân rồi phóng con Wave đen xì bay đi mất. CEO Quốc tế vẫn dụi cái mũi rồi gãi cái đầu, sau đó thì nhìn lại bản thân mình trong chiếc quần jeans kết hợp với chiếc áo sơ mi body hơi bó người một chút. Bên dưới là đôi xăng-đan màu xám, rất hợp thời trang của lứa thanh niên bây giờ. Luân trề môi, bồi thêm cái híp mắt đầy kiêu ngạo."Xía, thằng xạo ke! Tao ngon trai hơn mày nha con, đó là tại vì người ta không chú ý để vẻ đẹp trai ẩn giấu của tao đó thôi Thái à! Bởi dậy, ông bà ta hay có câu 'Gừng càng già càng cay, trai càng đẹp càng khổ' đúng quá đó chớ? Ganh tỵ thì nói một tiếng, anh đây còn nhường sỉ diện cho chú em nhoa."Khải Luân loay hoay thân người, như người tửng, tự tung hô nhan sắc mình lên chín tầng mây, sau đó thu lại nét nghiêm chỉnh của kẻ phiêu lãng si tình giống với thói quen thường ngày. Mồm miệng thì ngân nga vài câu hát say sưa, bước từng bước tiến vào lớp học trong cái nhìn đầy kì thị của hai cậu sinh viên sau lưng."Cha nội đó tâm thần hả mạy?"Quang lùng đã thấy được cái tướng õng ẹo đó từ lúc ở quán nước đầu hẻm, là thằng điên có cái bản mặt khó ưa nhất trong cả đám con trai mất nết chạm mặt hồi sáng nay. Làm ơn đi, giảng đường Đại học trang nghiêm, người ta nghiêm túc chỉnh tề bao nhiêu, thằng khứa lại tưởng rằng nơi đây là sàn diễn cho người mẫu chắc? Mà chả có thằng người mẫu nào có cái tướng còn cong hơn con tôm của thằng đi trước em và bé heo như vậy bao giờ?"Đó giờ chưa gặp, tao cứ tưởng trường mình chỉ toàn mấy người học hành giỏi giang không thôi á, ai ngờ lòi đâu ra cái này nữa... Nổi da gà hết rồi nè, thôi vô lớp đây, ở đây ám ảnh quá.""Cứ nhìn tướng nó đi chắc tao cũng tổn thọ chục năm, vô lớp đi, chiều đợi tao ở cổng trường nha Trì ù."--"Chết rồi Nguyên ơi Nguyên! Mày coi cái xe mày lại coi!"Hiền vác cái nồi cơm điện lên đầu, bực dọc giậm chân lên vỉa hè nhìn đứa bạn thân với biểu cảm như muốn xỉu tới nơi. Xe máy của Tường Nguyên chạy ro ro trên đường, cái tự nhiên tắt máy ngay giữa cổng trường Đại học Y dược, lại còn nơi cả đống người. Trong cái tiết trời oi ả đã dần hạ xuống vài tia nắng chói chang, nhưng cơn lửa nóng lan ra từ thỏ nâu thì dai dẳng quá trời. Nếu Hiền không đang trong cái viễn cảnh chạy nước rút, thì em cũng không rảnh mà kêu khàn họng nhiều tới vậy."Đang coi nè! Mà coi hoài không biết nó bị cái gì hết á! Ủa? Mày tọt lẹ vô trỏng cho khỏe cái bụng đi!""Hông đi! Tao... tao hổng có quen! Tao quen đi ở nhà hà!""Má ơi nước nhảy tới mí mắt rồi còn đòi cái này hỏi cái kia! Tao nhớ là tao đổ xăng rồi, mà sao tao đề hoài nó không lên?""Ờm... hai bạn ơi?"Thỏ con và sóc con nương theo giọng nói dịu dàng của thằng đàn ông nào đó từ phía sau, xuất hiện trước mắt là thân hình cao to vạm vỡ, nhìn giống siêu mẫu chứ hổng phải sinh viên. Nhưng cái quan trọng hơn, tóc chả nhuộm nâu, bản mặt đẹp trai nhìn rất quen mắt. Á Nguyên nhớ rồi, thằng quỷ này với một thằng quỷ kia chứ đâu!!"Xe của hai bạn bị gì hả?"Đức Hạnh đi dọc đường, thói quen khi vòng quanh trường trong cái nắng cháy da cháy thịt là thứ mà Hạnh hay bị tụi ở nhà chọc hoài. Nhưng hôm nay khác lắm, Hạnh anh hùng mà, thấy được ai đang nguy cấp, tự động chạy tới rồi như thể ba đầu sáu tay liền. Anh cất lẹ cuốn đề cương môn chuyên ngành vào lại balo, đằng xa có hai em trai nhìn mỏng dánh, quen quá trời quá đất. Hổng lẽ trái đất tròn dị sao? Em tóc đen gầy gầy, nhìn giống cái em leo rào vô cái nhà đối diện, mà tối qua Hạnh ra chọc quê quá đi..."Xe tụi mình... ừm... chẳng biết tại sao đề không lên, ây da! Khùng hả Nguyên? Mắc gì quánh tao?!""Thôi dắt đi sửa!""Mày nữa à! Có người giúp thì đỡ cho hai đứa mình đó thằng kia!""Giúp cái gì mà giúp! Có khi nó phá xe mình luôn thì có nha Hiền! Hồi hôm qua đồng bọn của cái thằng này làm tao với Thái Anh bị chửi đó!""Trời ơi bạn ơi, nói vậy... bạn nói vậy là chết mình đó bạn ơi! Mình thật ra hổng có ý nào xấu hết trơn á, mình tình cờ thấy hai bạn đang gặp vấn đề nên mình chỉ muốn ngỏ ý giúp thui hà.""Ai biết được mấy người?! Hồi tối qua ông dới cái ông nào nữa lêu lêu tụi tui dữ lắm mà? Sao giờ im re như con le le vậy?"Mỹ nam đẹp nhì phòng trọ hối hận, trí nhớ Hạnh tua lại mấy cái kỉ niệm đáng nhớ vào ngày hôm qua. Nếu không nghe lời thằng CEO Quốc tế kia xúm ra chọc quê thằng Thái với thằng Công, thì hôm nay đâu có bị gán tội? Mà tội này là tội ác nữa mới ghê. Bị người đẹp từ chối lời giúp đỡ, lần đầu tiên anh bị em xinh tươi phũ phàng, hỏi sao mà anh hỏng lập tức giải oan?"Ờm thì ờ... bạn cho mình xin lỗi đi, cho mình gởi lời xin lỗi giùm hai đứa bạn mình nữa. Nhưng mà mình muốn giúp hai bạn là thiệt lòng á. Xe hai bạn bị gì, để mình xem cho nha.""Được được, nhờ bạn xem giúp tụi mình nha! Bạn tốt bụng quó hò!"Hiền chả hiểu Nguyên nó bị gì, nó mà cứ giữ cái tính bán tính bán nghi của nó hoài như vậy á, có khi tới mơi là hởm còn ai muốn cưới nó thiệt. Hiền quyết tâm ời, thời gian ở nhà, Hiền với bốn đứa kia phải hết lòng khuyên nhủ nó, vì sau này nghề nó chọn, chắc chắn phải đi xả giao với nhiều người mà. Kéo nó qua một bên, nhường chỗ cho bạn nam đẹp trai tốt tính, thằng cha này là thằng cha đẹp trai nhất mà Hiền được gặp trong trường rồi. Vỗ vai đanh mặt với Tường Nguyên, em chả cần biết nó với bản xảy ra chuyện gì, quan trọng nhất bây giờ là em chịu hổng có nổi nữa, Tào Tháo rượt em tới đít rồi."Bô-ri bị hư, cái này sửa lâu đó, mà mấy bạn đem ra tiệm, có khi bị mấy ổng chém lên mấy trăm. Ừm... các bạn có bận việc gì hôn?""Lâu lắm hả?! Chết tao rồi Nguyên ơi!"Đức Hạnh lúc đầu ngờ ngợ, nhưng nhìn tới biểu cảm gượng gạo đó, Hạnh từng trải nên Hạnh biết nó khổ sở ra sao. Ai đời nước ngập tới đầu rồi mà không cho bản thân được tự do? Anh tội nghiệp hai ẻm, nhìn hai ẻm cứ như mấy tuần mới được ăn cơm, người ốm nhom như cọng rơm. Gặp cảnh tượng khốn khó, tất nhiên là Hạnh phải ra tay nghĩa hiệp rồi."Nếu như bận á, thì hai bạn cứ lấy xe của mình chạy về trước đi. Hê hê, dù gì thì... nhà tụi mình cũng đối diện nhau mà!""Nếu vậy... nếu vậy...""Thôi bạn đừng có ngại, mình hổng ngại mắc gì bạn ngại? Với lại,... bạn ừm... bạn đang vậy rồi bắt bạn đợi thì có hơi...""Trời ơi! Nếu vậy thì tốt quá! Mình cảm ơn bạn nha, ờ... bạn tên dì dạ?""Mình là Đức Hạnh, mình học ngành Dược trong trỏng á.""À cùng trường! Mình là Phước Hiền học Y Đa khoa, mẻ này tên Tường Nguyên, mà nó học ở tận Kiến trúc lận.""Trời đất hai bạn học giỏi quá ta! À quên nữa, thôi để mình lấy xe để hai bạn về kịp tới nhà nha!""Ahhh! Tại mày hết đó Nguyên! Cái xe của mày hại taoo!"--"Bạn Tín nè, bạn cho mình mượn vở chép lại phần cô Mai giảng được hôn? Nãy cô giảng nhanh quá mình chưa kịp chép vào tập gì hết trơn."Nguyệt Tín không hổ danh là Nguyệt Tín, đứa con trai chẳng những được mấy đứa phòng trọ thương như thương trứng, mà Tín còn được cả lớp ưa chuộng bởi tính cách cần mẫn chăm chỉ suốt mấy năm liền. Em vui vẻ đưa bạn mượn tập chép, cẩn thận hơn nữa là chỉ ra những kiến thức quan trọng cho bạn chung lớp chú ý gạch chân. Em hổng thích bị gọi là con nhà người ta, nhưng nhìn kĩ lợi, em giống lắm."Tín ơi, cô Mai kêu bạn lại kìa."Em dọn dẹp tập vở chuẩn bị ra về, cách vài bước chân ra cửa thì lại nghe tiếng gọi í ới. Quay người lại, nhận được vài lần vẫy tay của người được cả trường tung hô là hoa khôi. Cô vẫn còn ngồi trên bục giảng, kèm theo nụ cười tươi như hoa mai. Không phải ngoa đâu, cô Mai đẹp quá trời đẹp, không những cánh mày râu mê như điếu đổ, tụi sinh viên còn công khai theo đuổi cô quá chừng."Cô đã xem qua bài thu hoạch của em, em làm rất tốt. À còn nữa, thành tích học tập tháng này của em còn được vinh danh đứng đầu trường mình, chuyên ngành này chỉ có mình em đạt được thành tích đó thôi. Nguyệt Tín, em giỏi lắm.""Dạ, em cảm ơn cô Mai.""Ừm, cô chỉ muốn nói vậy với em thôi. Cô mong em sẽ giữ vững được phong độ cho đến khi tốt nghiệp luôn nhé.""Em sẽ luôn cố gắng ạ.""À, giờ cũng trễ rồi, em về nhanh không thôi kẹt xe đó.""Cô cũng thế nha, em xin phép.""Khoan đã Tín, đợi cô một lát nữa thôi."Những lúc cô Mai nhắn gởi Tín, ngoài chuyện học tập với thành tích đáng nể mà cô vừa buông lời, còn liên quan tới một vấn đề khó nói khác. Chẳng ai muốn lâm vào tình thế đó đâu, đặc biệt là với Tín, và quan trọng hơn, cô Mai lại sở hữu một danh phận khác. Nói ra thì không ai tin, nhưng sự thật lúc nào cũng mang tới nhiều bất ngờ mà. Cổ là mẹ kế của Trì, đứa bạn múp rụp đáng yêu đã sống chung với Tín hơn ba năm trong khu trọ chút éc.đó."Cô ơi, cái này là...?""Không có gì, em đưa cho Trì giúp cô nha. Nó... không có ba mẹ cạnh bên, một thân một mình ở trọ cực thân nó lắm. Từ nhỏ nó đã không thích cô, nhưng mà... cô lúc nào cũng coi nó như là ruột thịt của cô hết. Em cứ đưa cho nó, đừng bảo rằng cô nhờ em.""Ơ, cô!"Giảng viên không đợi Tín lên tiếng, nhanh chóng cầm túi xách, vội vã rời khỏi phòng học, đâu đó trên đôi mắt cổ, Tín còn thấy cô muốn khóc. Cũng phải thôi, cô là mẫu người phụ nữ tốt, nhưng qua lời kể của heo con ở nhà, nó làm như cô giống cái gai trong mắt nó miết. Nghe đâu cổ là vợ hai của ba nó, rồi vì tại cổ mà má nó mới không ở bên cạnh nó. Rồi tại cổ mà nó mất mẹ, rồi tại cổ nhiều thứ lắm. Không biết gia cảnh nó khó khăn sao, nhưng mà thấy Trì mập còn yêu đời chán, chỉ là Tín chả biết cô Mai đang nghĩ gì về nó thôi. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, cái nhà của thằng Trì phức tạp nhất, bởi vậy cả đám thấy nó háu ăn háu uống, ai cũng thương rồi bỏ qua hết. Lần nó nói, đó giờ nó chưa cơ hội nào được ăn ngon mặc đẹp, nên nó mới háu ăn, để người ta nghĩ rằng nhà nó đủ ăn đủ mặc, chứ người ta đâu có nhìn được trong góc tối nhà nó ra sao đâu."Quang kêu mấy bạn là ăn cơm chừa bụng ra nhen, tối nay Tín mời mọi người thêm bánh flan, hôm nay Tín có chuyện vui muốn nói cho mọi người biết nè. Á!"Tín hết hồn, nếu tinh thần không vững, điện thoại di động cầm trên tay chắc chắn sẽ rơi xuống đất và vỡ làm đôi. Ngước nhìn lên vật thể chạy vọt ngang, rồi tự tiện dựng xe giữa sân trường, nhả khói xe chưa đủ, thằng cha hống hách còn dám đậu ngay chỗ đề bảng 'Cấm đậu xe' thì mới chịu. Chả mặc áo khoác da, nón bảo hiểm cởi ra, Tín thấy được nguyên quả đầu vàng chói lọi, nhìn giống làm nghề trai bao. Chả cười cười, nụ cười đậm chất dân chơi, đây đâu phải vũ trường để chả thác loạn, ở đây là trường học, mà còn là trường Sư phạm nữa đó! Chả nghĩ chỗ nghiêm chỉnh này là chỗ để chả kiếm mồi chài hả?"Ê người đẹp, ở đây nè!"Thằng chả cất tiếng gọi, chất giọng trầm trầm khàn khàn ra dáng đàn ông trưởng thành. Mà cái làm Tín để ý rồi ngả ngửa, lại là việc thằng chả đang đối diện với cô Mai. Đừng giỡn chơi với Tín kiểu vậy! Cô Mai đã có gia đình rồi, vợ chồng cổ thương nhau lắm, đâu phải... như thằng cha tóc vàng khè này đâu! Giảng viên nổi danh khắp trường Sư phạm vì sắc đẹp và tài năng, cổ cặp kè với thằng côn đồ chẳng ra làm sao như dậy đó hả?
Warning: lệch nguyên tác, OOC, lấy cảm hứng từ phim 'Cổng Mặt trời'.--"Mày lựa lẹ lẹ coi, cả đám đợi mày mòn ruột luôn rồi nha Công!"Luân Cảm xúc nóng nảy kêu ca, miệng mồm tay chân cũng gấp gáp khều tay thằng bạn, khứa nãy giờ vẫn dúi mặt vào tờ mê-nu ngó tới ngó lui, làm như lần đầu nó được thấy tờ mê-nu vậy. Cái mái ngu của nó vào sáng sớm lúc nào cũng bị lệch sang một bên, làm bốn đứa phải chống cằm nhìn nó với thái độ bất mãn như vậy đó."Hôm nay thằng Hạnh bao mà, để tao lựa cái nào mắc nhất tao kêu tao ăn cho đã cái nư.""Thằng này cơ hội, hết giờ rồi mày! Tới tao!"Bảo Sinh ngồi trên phần ghế nhựa màu xanh dường như đã sắp nứt ra làm đôi, vội vã rút lấy tờ giấy ép nhựa từ tay thằng khứa. Anh rà soát một lượt rồi khóe miệng nhếch lên thành nụ cười mang đầy vẻ huyền bí. Nhưng đối với mấy mống còn lại, tụi bạn chỉ thấy anh như một thằng Sinh khùng đúng nghĩa mà thôi."Bạn trai ơi, bạn trai xinh đẹp đứng ở quầy tính tiền ơi!"Anh liếc mắt đưa ám hiệu như tên đàn ông lẳng lơ hướng về bé trai có thân hình nhỏ nhắn đứng trước quầy phục vụ cách đó không xa. Góc nghiêng em như thiên thần, hai đôi gò má phúng phính càng khiến kỹ sư tương lai say mê hơn nữa. Anh cố sức bình sinh vẫy tay thật nhiều lần chỉ mong nhận được sự chú ý từ em trai xinh tươi đó.Chí Quang nhân ngày cuối tuần, đắn đo suy nghĩ cả buổi sáng, cuối cùng cũng chuẩn bị xong bữa cơm trưa cho năm chú bé chung nhà. Em chợt nghĩ tới chuyện mấy đứa đều thích ăn đồ ngọt, vội vàng xách chiếc xe đạp màu xanh nước biển hướng ra quán ăn đầu con hẻm. Móc tiền túi ra mua về sáu ly sâm bổ lượng ngon ngọt để chúng nó nếm được mùi vị hạnh phúc là thế nào. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu lùn tịt không nán lại trò chuyện với đứa bạn phục vụ tại quán này. Văng vẳng bên tai âm thanh nheo nhéo khó chịu của thằng khùng nào đó, Quang nhức lỗ tai gần chết."Ê Quang, có anh nào kêu bạn kìa.""Hả? Thằng nào gọi tui?"Bảo Sinh thấy được bóng hình với nước da trắng trẻo bắt đầu xoay người lại, nét đẹp sáng rực như bầu trời trong xanh, tim Sinh đập tứ lung tung. Kế bên Sinh, bốn đứa đàn ông kia cũng trưng ra cặp mắt đơ như cây cơ, tấm mênu ép nhựa cũng rớt xuống đất lúc nào mà cả bọn chẳng hề hay biết."M-Mỹ nhân đó mấy ba ơi! Hồi hôm qua tao ăn hột vịt lộn ở đây đâu có thấy em này tới phục vụ đồ ăn cho mình đâu ta?""Chắc ẻm làm ca sáng mày à. Má ơi, đẹp dữ thần luôn đó Thái ơi!!""Ờ... coi bộ... xinh xắn thiệt đó."Minh Công ngồi cắn móng tay, cho tới khi móng tay chẳng còn lại gì để cắn, nhưng con mắt nhìn cái đẹp vẫn cứ mê mẩn không thôi. Chốc thì anh không kiềm được cơn thích thú bỗng dưng ập đến, vỗ từng cái đập tay mãnh liệt lên vai Hoàng Thái ngồi cạnh. Không biết là lực mạnh cỡ nào, nhưng một bên vai của thằng đẹp trai nhất phòng không may lệch hẳn qua bên, một giây nữa thôi sẽ chúi nhũi xuống đất liền đó.Còn Đức Hạnh ngồi ngay đầu bàn, thằng sinh viên ngành Dược chăm học thích ăn xíu mại là người tỏ ra nét mặt sững sờ trước vẻ đẹp của em đầu tiên. Mắt anh nhìn đắm đuối, không tia chớp mắt xâm lấn bất kì giây nào. Bên lồng ngực trái đập lên từng hồi âm vang như thể đã muốn làm tim anh nứt ra thành từng mảnh vụn."Mấy thằng khùng đó là ai dạ?""Hình như cũng là sinh viên ở trọ gần đây. Ah! Tui nghe nói mấy ông đó sống gần nhà Quang đó.""Hả? Ghê dị trời? Sao đó giờ mình hổng để ý mấy cha điên này ta? Ê thôi, mình về nhen, có gì mốt cả đám tới đây ủng hộ bạn với chủ quán hen.""Ơ, này! Bạn trai ơi! Bạn ơi! Bạn ới!"Bảo Sinh tiếc nuối nhìn xinh đẹp chạy như bị ma đuổi, bản thân anh lại ngưỡng mộ quá khích, vì sao hả? Vì cặp giò ngắn ngủn của em chứ còn cái chi nữa? Vài giây ngắn ngủi, sức chạy của em còn hơn vận động viên điền kinh chuyên nghiệp, em biến mất nhanh như tia chớp. Sinh nghe nói thường cái tên nói lên cái bản tính nhiều lắm, em hành động với tốc độ ánh sáng kiểu đó, thể nào tên cũng sẽ liên quan tới mấy vấn đề đó thôi."Ủa tụi bây? Dậy ẻm hổng phải phục vụ ở đây hả?""Vâng, tụi anh kêu em ạ?"Xuất hiện thêm một bóng hình mảnh mai khác tiến ra từ quầy tính tiền, cậu bé bưng khay trà đá trên tay. Gương mặt có đôi chút khinh bỉ nhìn mấy thằng đực rựa hệt như mấy con hề hước trong rạp xiếc. Hỏi sao bạn Quang sống chết cũng không muốn chạm mặt tụi nó là lí do chính đáng."Tập trung chuyên môn đi mấy ba! Ờ hê hê, em cho anh hỏi, ở đây mình có hủ tiếu nam vang hôn em?""Dạ có anh.""Vậy còn bún bò với bún riêu rồi bún ốc thì sao? Có thêm mì xào giòn hay mì trộn muối ớt hay mì gõ í lộn, mì xào hải sản không em?""Dạ có luôn anh.""À dị hả? Còn phở gà, mì quảng, mì vịt tiềm, bún thịt nướng, báo thịt xùn, bánh canh cua, bánh canh hẹ, bánh xèo, bánh khọt, bánh đúc, bánh bột lọc chấm nước mắm, ở đây có hết đúng hơm em?""Dạ đúng rồi anh, ở đây cái gì cũng có hết á anh. Quan trọng là anh có ăn hết hay không thôi à."Người bạn phục vụ ngán ngẩm nhìn vô thằng đàn ông có cái bản mặt như con cáo đần. Cái tờ thực đơn cầm trong tay sao hỏng coi? Mắc gì đi hỏi một tràng như đúng rồi vậy? Mà nhắc tới ổng, bạn thấy tội nghiệp ổng quá! Mặt mày coi đi coi lại thì sắc đẹp chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng sao cái miệng ổng tía lia như cây mía. Bạn nghĩ lại rồi, ai vô phước lắm mới đi yêu thằng ốm nhách suy dinh dưỡng như cha nội này. Về nhà chăm ổng là hết mẹ thanh xuân luôn chứ hổng phải chuyện giỡn chơi.
"Ờ, cảm ơn em nhe! Chội ôi hổng biết là quán mình có làm nhiều món vậy luôn á chèn! Ơ hừm, em cho anh tô mì gói thịt bò đi em...""Khùng nè! Điên nè!"Khải Luân hào nhoáng trở thành Khải Luân tào lao, CEO Quốc tế tương lai bắt buộc hứng lấy mấy cái gõ cốc cốc từ cú đấm của chàng diễn viên tương lai và chủ tịch kinh doanh kẹp hai bên. Luân vừa còi vừa điên vừa vô duyên ôm đầu, tức thời nhăn nhó mặt mày, gục xuống bàn than thở đến đáng thương."Sao hai thằng bây đánh taooo?""Gõ đầu mày là nhẹ rồi á, chưa đấm vô mặt mày là may cho mày nga mạy! Mày hỏi cho đã dô cuối cùng mày kêu món rẻ nhất! Có duyên chết liền!""Tao biết điều lắm mày ơi, nay tao biết Hạnh nó bao nên tao cố tình kêu mì gói để nó đỡ tiền mờ! Mấy ba ăn gì kêu lẹ để bạn đứng đó hoài bạn mỏi chân kìa!""À bạn cho mình thêm tô mì quảng tôm thịt nha, thằng Công ăn gì gọi luôn kìa.""Kêu tao dĩa sà bì chưởng đi.""Mày ăn cái món gì lạ đời vậy?""Dĩa sườn bì chả thằng ông nội ơi. Bây ăn uống mà bây lạc hậu ghê trời!""Còn thằng Sinh?""Lấy giống thằng còi đi, mà lấy cho mình thêm ly chè đậu đỏ nữa nha. Hì hì, cảm ơn bạn.""Chủ thầu ăn gì kìa, Hạnh? Hạnh? Đức Hạnh!"Hoàng Thái luôn miệng gọi mấy lần, nhưng cái bản mặt ưu tú bơ phờ vẫn luôn hướng về con đường trải nhựa bên ngoài quán. Tròng mắt nó đứng yên, còn tay thì chống lên cằm, mồm miệng nó không chịu khép lại, cứ hớ hênh như vậy hoài, chả biết nó nghĩ gì."Ơ... hả?! Cái gì? Kêu cái gì? Ăn xong chưa để tao trả tiền.""Ăn xong cái đầu mày, mày còn chưa gọi đồ ăn thì lấy đâu ra cả đám ăn được?! Mày bị gì đó? Đờ đẫn như người mất hồn! Mày nhìn ai ở ngoải?""Đâu... đâu có nhìn ai đâu! Ờm thì ơ... kêu đại tao giống tụi bây là được rồi.""Ê tụi bây, tụi bây có thấy nó là lạ hông dậy?"Bạn Sinh sẵn tiện vuốt cằm, hệt như thần thái của vị triết lý nào đó, nom nhìn cực kì sõi đời, đôi mắt nheo lại đầy nghi ngờ. Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tên bác sĩ thông thái như Đức Hạnh có thể để lộ cái biểu cảm khù khù khờ khờ như thế trước mặt anh em như lúc này."Mày đừng có nói là mày nhìn em trai tóc trắng hồi nãy mới vừa đi ra quán á nha! Má ơi, thằng này nó khoái con người ta rồi bây ơi!""Mày khùng quá Luân, tao không có! Rồi bây giờ tụi bây có định ăn sáng không? Đợi chết đói rồi rã ra thì mới gọi hả?""Quan trọng là mày ăn cái gì?""Mì gói thịt bò."Cả đám im phăng phắc, bởi cái biểu cảm nghiêm nghị hiếm thấy của Đức Hạnh không may lan tỏa, bầu không khí lắng đọng không ngờ. Nói gì thì nói, đâu phải tự dưng nó được anh em trong nhà hô danh là đầu tàu, phải có lí do. Nội cái lúc nó đanh giọng giống lúc này thôi là bảo đảm tứ đại nam nhân ở đây đều héo queo hết trơn rồi.Hạnh nhăn mặt quay về chỗ khác, chẳng thèm để ý thái độ thay đổi đột ngột của thằng mái ngố, thằng tóc vểnh, với thằng đầu bờm ngựa thêm thằng mặt liệt đang ngồi thẳng lưng ngay ngắn như mấy bé ngoan trường Mầm non. Anh không thích bị ghẹo, anh được cái rất giỏi che giấu cảm xúc, giỏi đến mức chẳng ai biết anh đang buồn. Ừ thì, Hạnh cũng là đàn ông, với đám thanh niên ế trường tồn suốt bao nhiêu năm, gặp được mỹ nhân tuyệt hảo như thế thì ai chẳng mê cho được? Huống hồ chi, cái bạn trai lúc nãy... lại hợp gu Đức Hạnh quá cơ chứ? Chỉ là... có một chút đắm say mà thôi, chỉ là một chút thôi hà! Đường sinh viên còn dài, và cái ngành mà anh chọn chẳng phải là cái nghề cực nhọc và cần anh đánh đổi nhiều hơn tất cả mọi thứ sao? Yêu đương, ừ thì để sau cũng được, với Hạnh, có cố gắng thì mới có thành công.--"Ê, nói tụi nó chiều nay tao về trễ nha, ở lại thuyết trình nên hơi lâu."Khải Luân đứng trước cổng trường, cái tật chống hông như bà thím rất khó bỏ khi Luân đã lên tuổi hai mốt, vẫy tay quạt quạt vào bản mặt xương xẩu để tan đi cái nắng trưa hừng hực. May cho Luân còi là hôm nay được thằng cha diễn viên kiêm tài xế hạng nghiệp dư đèo cả mấy cây số qua trường. Chứ mà để cái tướng như bộ xương di động chen chúc trong xe buýt, hay là đạp xe mấy cây số tới lớp, chắc anh lên thiêng từ lâu."Ủa rồi có ăn cơm tối hôn?""Nấu thì ăn, mày biết tao dễ ăn mà, hihi.""Ừa dễ lắm! Hành không ăn, rau thì kêu ngán, cà rốt cũng kêu dị ứng, ăn dưa leo thì né như né tà. Trong cái đám này, chỉ có một mình mày là 'dễ ăn' như mày nói thôi á Luân!""Thôi mệt quá à! Bộ mày không đi học hả? Trời nóng chảy mỡ mà mày còn đứng đó xỉa xó-! Ê mạy!"
Luân dễ tính dễ ăn tự nhiên nín họng, những lời còi xương muốn tưới lên đầu bạn Thái bất chợt cũng không có hứng rống cổ la làng thêm. Anh bộp vào bờ lưng chàng diễn viên quần chúng, mạnh đến mức suýt nữa là Thái đã đâm của quý vào đằng trước mất tiêu. Thái kêu đau một tiếng, nhưng khi nhìn theo hướng chỉ tay từ Khải Luân, anhcũng quên mất việc phải đánh thằng kia nhừ tử ra sao luôn."Trời má, Sài Gòn chút éc! Hổng ngờ em trai tóc trắng học chung trường với tao luôn! Tức ghê á, học ở đây ba năm mà có thấy ẻm đi qua đi lại trong sân trường đâu!""Ừa ha, ẻm đi chung với ai nữa kìa mạy! Dễ thương ghê.""Hả?!"Cái tướng như con cò ma ngớ người khi nghe được vài câu chữ phát ra từ cái mồm thằng bạn trầm tính nhưng có cái tính khí ẩm ương. Luân nhìn theo hướng mắt của nó, dán chặt cái bản mặt như con khỉ đột vào đứa tóc xám tro đi bên cạnh em trai tóc trắng kia kìa. Mặt anh như có ai đó bôi tro trét trấu, nhanh chóng trở nên nhăn nhó lại, xấu còn hơn hà bá."Ê Thái, bộ... mày thích cái bạn đứng kế em xinh tươi đó hả?""Khùng mạy! Tao đâu có như thằng cha nội Sinh, tao có sao nói đó, thấy dễ thương thì kêu dễ thương.""Nhìn Thái, số này số mấy?"Chàng diễn viên trẻ tuổi nhìn ngó xung quanh, nếu trước cổng trường không có nhiều sinh viên qua lại, Thái đã dựng chống xe để đó, rồi xuống vung chân đá bay nó lên nóc trường nằm rồi. Mắt anh vẫn còn nhìn được mọi thứ rất rõ ràng, và tuyệt nhiên, mắt nhìn người của anh cũng rất gì và rất này nọ chứ không phải là chuyện đáng cười cợt."Ý mày chê bạn đó xấu hả?""Ai-ai nói! Ta-Tao đó giờ chưa có chê ai xấu hết trơn nên mày đừng có đổ thừa tao à nha! Tại... ờm... tao thấy bản hơi ù...""Mày nhìn lại cái thân mày đi, người ta có da có thịt thì tao mới kêu là dễ thương. Còn mày, ốm như cây tăm xỉa răng, tại cái hình hài như cây tăm xỉa của mày nên bây giờ mày vẫn chưa được em nào để ý đó con! Ở đó bày đặt lên giọng chê bai phán xét người ta. Đi học à!"Cây tăm xỉa răng đứng ngơ ra đó như thể khứa diễn viên mặt liệt đã cướp hết sổ gạo nhà Luân rồi phóng con Wave đen xì bay đi mất. CEO Quốc tế vẫn dụi cái mũi rồi gãi cái đầu, sau đó thì nhìn lại bản thân mình trong chiếc quần jeans kết hợp với chiếc áo sơ mi body hơi bó người một chút. Bên dưới là đôi xăng-đan màu xám, rất hợp thời trang của lứa thanh niên bây giờ. Luân trề môi, bồi thêm cái híp mắt đầy kiêu ngạo."Xía, thằng xạo ke! Tao ngon trai hơn mày nha con, đó là tại vì người ta không chú ý để vẻ đẹp trai ẩn giấu của tao đó thôi Thái à! Bởi dậy, ông bà ta hay có câu 'Gừng càng già càng cay, trai càng đẹp càng khổ' đúng quá đó chớ? Ganh tỵ thì nói một tiếng, anh đây còn nhường sỉ diện cho chú em nhoa."Khải Luân loay hoay thân người, như người tửng, tự tung hô nhan sắc mình lên chín tầng mây, sau đó thu lại nét nghiêm chỉnh của kẻ phiêu lãng si tình giống với thói quen thường ngày. Mồm miệng thì ngân nga vài câu hát say sưa, bước từng bước tiến vào lớp học trong cái nhìn đầy kì thị của hai cậu sinh viên sau lưng."Cha nội đó tâm thần hả mạy?"Quang lùng đã thấy được cái tướng õng ẹo đó từ lúc ở quán nước đầu hẻm, là thằng điên có cái bản mặt khó ưa nhất trong cả đám con trai mất nết chạm mặt hồi sáng nay. Làm ơn đi, giảng đường Đại học trang nghiêm, người ta nghiêm túc chỉnh tề bao nhiêu, thằng khứa lại tưởng rằng nơi đây là sàn diễn cho người mẫu chắc? Mà chả có thằng người mẫu nào có cái tướng còn cong hơn con tôm của thằng đi trước em và bé heo như vậy bao giờ?"Đó giờ chưa gặp, tao cứ tưởng trường mình chỉ toàn mấy người học hành giỏi giang không thôi á, ai ngờ lòi đâu ra cái này nữa... Nổi da gà hết rồi nè, thôi vô lớp đây, ở đây ám ảnh quá.""Cứ nhìn tướng nó đi chắc tao cũng tổn thọ chục năm, vô lớp đi, chiều đợi tao ở cổng trường nha Trì ù."--"Chết rồi Nguyên ơi Nguyên! Mày coi cái xe mày lại coi!"Hiền vác cái nồi cơm điện lên đầu, bực dọc giậm chân lên vỉa hè nhìn đứa bạn thân với biểu cảm như muốn xỉu tới nơi. Xe máy của Tường Nguyên chạy ro ro trên đường, cái tự nhiên tắt máy ngay giữa cổng trường Đại học Y dược, lại còn nơi cả đống người. Trong cái tiết trời oi ả đã dần hạ xuống vài tia nắng chói chang, nhưng cơn lửa nóng lan ra từ thỏ nâu thì dai dẳng quá trời. Nếu Hiền không đang trong cái viễn cảnh chạy nước rút, thì em cũng không rảnh mà kêu khàn họng nhiều tới vậy."Đang coi nè! Mà coi hoài không biết nó bị cái gì hết á! Ủa? Mày tọt lẹ vô trỏng cho khỏe cái bụng đi!""Hông đi! Tao... tao hổng có quen! Tao quen đi ở nhà hà!""Má ơi nước nhảy tới mí mắt rồi còn đòi cái này hỏi cái kia! Tao nhớ là tao đổ xăng rồi, mà sao tao đề hoài nó không lên?""Ờm... hai bạn ơi?"Thỏ con và sóc con nương theo giọng nói dịu dàng của thằng đàn ông nào đó từ phía sau, xuất hiện trước mắt là thân hình cao to vạm vỡ, nhìn giống siêu mẫu chứ hổng phải sinh viên. Nhưng cái quan trọng hơn, tóc chả nhuộm nâu, bản mặt đẹp trai nhìn rất quen mắt. Á Nguyên nhớ rồi, thằng quỷ này với một thằng quỷ kia chứ đâu!!"Xe của hai bạn bị gì hả?"Đức Hạnh đi dọc đường, thói quen khi vòng quanh trường trong cái nắng cháy da cháy thịt là thứ mà Hạnh hay bị tụi ở nhà chọc hoài. Nhưng hôm nay khác lắm, Hạnh anh hùng mà, thấy được ai đang nguy cấp, tự động chạy tới rồi như thể ba đầu sáu tay liền. Anh cất lẹ cuốn đề cương môn chuyên ngành vào lại balo, đằng xa có hai em trai nhìn mỏng dánh, quen quá trời quá đất. Hổng lẽ trái đất tròn dị sao? Em tóc đen gầy gầy, nhìn giống cái em leo rào vô cái nhà đối diện, mà tối qua Hạnh ra chọc quê quá đi..."Xe tụi mình... ừm... chẳng biết tại sao đề không lên, ây da! Khùng hả Nguyên? Mắc gì quánh tao?!""Thôi dắt đi sửa!""Mày nữa à! Có người giúp thì đỡ cho hai đứa mình đó thằng kia!""Giúp cái gì mà giúp! Có khi nó phá xe mình luôn thì có nha Hiền! Hồi hôm qua đồng bọn của cái thằng này làm tao với Thái Anh bị chửi đó!""Trời ơi bạn ơi, nói vậy... bạn nói vậy là chết mình đó bạn ơi! Mình thật ra hổng có ý nào xấu hết trơn á, mình tình cờ thấy hai bạn đang gặp vấn đề nên mình chỉ muốn ngỏ ý giúp thui hà.""Ai biết được mấy người?! Hồi tối qua ông dới cái ông nào nữa lêu lêu tụi tui dữ lắm mà? Sao giờ im re như con le le vậy?"Mỹ nam đẹp nhì phòng trọ hối hận, trí nhớ Hạnh tua lại mấy cái kỉ niệm đáng nhớ vào ngày hôm qua. Nếu không nghe lời thằng CEO Quốc tế kia xúm ra chọc quê thằng Thái với thằng Công, thì hôm nay đâu có bị gán tội? Mà tội này là tội ác nữa mới ghê. Bị người đẹp từ chối lời giúp đỡ, lần đầu tiên anh bị em xinh tươi phũ phàng, hỏi sao mà anh hỏng lập tức giải oan?"Ờm thì ờ... bạn cho mình xin lỗi đi, cho mình gởi lời xin lỗi giùm hai đứa bạn mình nữa. Nhưng mà mình muốn giúp hai bạn là thiệt lòng á. Xe hai bạn bị gì, để mình xem cho nha.""Được được, nhờ bạn xem giúp tụi mình nha! Bạn tốt bụng quó hò!"Hiền chả hiểu Nguyên nó bị gì, nó mà cứ giữ cái tính bán tính bán nghi của nó hoài như vậy á, có khi tới mơi là hởm còn ai muốn cưới nó thiệt. Hiền quyết tâm ời, thời gian ở nhà, Hiền với bốn đứa kia phải hết lòng khuyên nhủ nó, vì sau này nghề nó chọn, chắc chắn phải đi xả giao với nhiều người mà. Kéo nó qua một bên, nhường chỗ cho bạn nam đẹp trai tốt tính, thằng cha này là thằng cha đẹp trai nhất mà Hiền được gặp trong trường rồi. Vỗ vai đanh mặt với Tường Nguyên, em chả cần biết nó với bản xảy ra chuyện gì, quan trọng nhất bây giờ là em chịu hổng có nổi nữa, Tào Tháo rượt em tới đít rồi."Bô-ri bị hư, cái này sửa lâu đó, mà mấy bạn đem ra tiệm, có khi bị mấy ổng chém lên mấy trăm. Ừm... các bạn có bận việc gì hôn?""Lâu lắm hả?! Chết tao rồi Nguyên ơi!"Đức Hạnh lúc đầu ngờ ngợ, nhưng nhìn tới biểu cảm gượng gạo đó, Hạnh từng trải nên Hạnh biết nó khổ sở ra sao. Ai đời nước ngập tới đầu rồi mà không cho bản thân được tự do? Anh tội nghiệp hai ẻm, nhìn hai ẻm cứ như mấy tuần mới được ăn cơm, người ốm nhom như cọng rơm. Gặp cảnh tượng khốn khó, tất nhiên là Hạnh phải ra tay nghĩa hiệp rồi."Nếu như bận á, thì hai bạn cứ lấy xe của mình chạy về trước đi. Hê hê, dù gì thì... nhà tụi mình cũng đối diện nhau mà!""Nếu vậy... nếu vậy...""Thôi bạn đừng có ngại, mình hổng ngại mắc gì bạn ngại? Với lại,... bạn ừm... bạn đang vậy rồi bắt bạn đợi thì có hơi...""Trời ơi! Nếu vậy thì tốt quá! Mình cảm ơn bạn nha, ờ... bạn tên dì dạ?""Mình là Đức Hạnh, mình học ngành Dược trong trỏng á.""À cùng trường! Mình là Phước Hiền học Y Đa khoa, mẻ này tên Tường Nguyên, mà nó học ở tận Kiến trúc lận.""Trời đất hai bạn học giỏi quá ta! À quên nữa, thôi để mình lấy xe để hai bạn về kịp tới nhà nha!""Ahhh! Tại mày hết đó Nguyên! Cái xe của mày hại taoo!"--"Bạn Tín nè, bạn cho mình mượn vở chép lại phần cô Mai giảng được hôn? Nãy cô giảng nhanh quá mình chưa kịp chép vào tập gì hết trơn."Nguyệt Tín không hổ danh là Nguyệt Tín, đứa con trai chẳng những được mấy đứa phòng trọ thương như thương trứng, mà Tín còn được cả lớp ưa chuộng bởi tính cách cần mẫn chăm chỉ suốt mấy năm liền. Em vui vẻ đưa bạn mượn tập chép, cẩn thận hơn nữa là chỉ ra những kiến thức quan trọng cho bạn chung lớp chú ý gạch chân. Em hổng thích bị gọi là con nhà người ta, nhưng nhìn kĩ lợi, em giống lắm."Tín ơi, cô Mai kêu bạn lại kìa."Em dọn dẹp tập vở chuẩn bị ra về, cách vài bước chân ra cửa thì lại nghe tiếng gọi í ới. Quay người lại, nhận được vài lần vẫy tay của người được cả trường tung hô là hoa khôi. Cô vẫn còn ngồi trên bục giảng, kèm theo nụ cười tươi như hoa mai. Không phải ngoa đâu, cô Mai đẹp quá trời đẹp, không những cánh mày râu mê như điếu đổ, tụi sinh viên còn công khai theo đuổi cô quá chừng."Cô đã xem qua bài thu hoạch của em, em làm rất tốt. À còn nữa, thành tích học tập tháng này của em còn được vinh danh đứng đầu trường mình, chuyên ngành này chỉ có mình em đạt được thành tích đó thôi. Nguyệt Tín, em giỏi lắm.""Dạ, em cảm ơn cô Mai.""Ừm, cô chỉ muốn nói vậy với em thôi. Cô mong em sẽ giữ vững được phong độ cho đến khi tốt nghiệp luôn nhé.""Em sẽ luôn cố gắng ạ.""À, giờ cũng trễ rồi, em về nhanh không thôi kẹt xe đó.""Cô cũng thế nha, em xin phép.""Khoan đã Tín, đợi cô một lát nữa thôi."Những lúc cô Mai nhắn gởi Tín, ngoài chuyện học tập với thành tích đáng nể mà cô vừa buông lời, còn liên quan tới một vấn đề khó nói khác. Chẳng ai muốn lâm vào tình thế đó đâu, đặc biệt là với Tín, và quan trọng hơn, cô Mai lại sở hữu một danh phận khác. Nói ra thì không ai tin, nhưng sự thật lúc nào cũng mang tới nhiều bất ngờ mà. Cổ là mẹ kế của Trì, đứa bạn múp rụp đáng yêu đã sống chung với Tín hơn ba năm trong khu trọ chút éc.đó."Cô ơi, cái này là...?""Không có gì, em đưa cho Trì giúp cô nha. Nó... không có ba mẹ cạnh bên, một thân một mình ở trọ cực thân nó lắm. Từ nhỏ nó đã không thích cô, nhưng mà... cô lúc nào cũng coi nó như là ruột thịt của cô hết. Em cứ đưa cho nó, đừng bảo rằng cô nhờ em.""Ơ, cô!"Giảng viên không đợi Tín lên tiếng, nhanh chóng cầm túi xách, vội vã rời khỏi phòng học, đâu đó trên đôi mắt cổ, Tín còn thấy cô muốn khóc. Cũng phải thôi, cô là mẫu người phụ nữ tốt, nhưng qua lời kể của heo con ở nhà, nó làm như cô giống cái gai trong mắt nó miết. Nghe đâu cổ là vợ hai của ba nó, rồi vì tại cổ mà má nó mới không ở bên cạnh nó. Rồi tại cổ mà nó mất mẹ, rồi tại cổ nhiều thứ lắm. Không biết gia cảnh nó khó khăn sao, nhưng mà thấy Trì mập còn yêu đời chán, chỉ là Tín chả biết cô Mai đang nghĩ gì về nó thôi. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, cái nhà của thằng Trì phức tạp nhất, bởi vậy cả đám thấy nó háu ăn háu uống, ai cũng thương rồi bỏ qua hết. Lần nó nói, đó giờ nó chưa cơ hội nào được ăn ngon mặc đẹp, nên nó mới háu ăn, để người ta nghĩ rằng nhà nó đủ ăn đủ mặc, chứ người ta đâu có nhìn được trong góc tối nhà nó ra sao đâu."Quang kêu mấy bạn là ăn cơm chừa bụng ra nhen, tối nay Tín mời mọi người thêm bánh flan, hôm nay Tín có chuyện vui muốn nói cho mọi người biết nè. Á!"Tín hết hồn, nếu tinh thần không vững, điện thoại di động cầm trên tay chắc chắn sẽ rơi xuống đất và vỡ làm đôi. Ngước nhìn lên vật thể chạy vọt ngang, rồi tự tiện dựng xe giữa sân trường, nhả khói xe chưa đủ, thằng cha hống hách còn dám đậu ngay chỗ đề bảng 'Cấm đậu xe' thì mới chịu. Chả mặc áo khoác da, nón bảo hiểm cởi ra, Tín thấy được nguyên quả đầu vàng chói lọi, nhìn giống làm nghề trai bao. Chả cười cười, nụ cười đậm chất dân chơi, đây đâu phải vũ trường để chả thác loạn, ở đây là trường học, mà còn là trường Sư phạm nữa đó! Chả nghĩ chỗ nghiêm chỉnh này là chỗ để chả kiếm mồi chài hả?"Ê người đẹp, ở đây nè!"Thằng chả cất tiếng gọi, chất giọng trầm trầm khàn khàn ra dáng đàn ông trưởng thành. Mà cái làm Tín để ý rồi ngả ngửa, lại là việc thằng chả đang đối diện với cô Mai. Đừng giỡn chơi với Tín kiểu vậy! Cô Mai đã có gia đình rồi, vợ chồng cổ thương nhau lắm, đâu phải... như thằng cha tóc vàng khè này đâu! Giảng viên nổi danh khắp trường Sư phạm vì sắc đẹp và tài năng, cổ cặp kè với thằng côn đồ chẳng ra làm sao như dậy đó hả?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com