TruyenHHH.com

Slug

Abraxas là minh họa trực quan nhất cho bản mặt của Harry Potter sau khi bị Draco đạp cho phát. Tom nhận xét vậy khi thằng nhóc trở lại phòng Yêu Cầu, xưng xỉa giận dỗi vì trò quỷ của Sylvia Selwyn.

"Có khi tại Liliana mê cậu đấy." Septimus nói, "Có bận nó tính nguyền cậu vì cứ quẩn quanh Eileen hoài nhưng bị Minnie bắt gặp. Thế là nhỏ phải vệ sinh phòng học Độc dược cả tháng."

"Chứ không phải nguyền Eileen tại cậu ấy là bạn gái tớ hả?"

Abraxas bĩu môi.

"Gì chứ, tớ thấy con nhỏ cũng dễ thương mà." Người trong cuộc rốt cuộc cũng lên tiếng, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt cô bé, "Hôm nọ tớ xin có ít nguyên liệu độc dược thôi mà nhỏ cho quá trời hà."

Tom đồng tình:

"Còn hơi bị lanh chanh. Nhớ khi McGonagall cần người giúp làm luận văn tốt nghiệp, Selwyn xung phong ngay tắp lự không? Dù nó mới năm nhất?"

Abraxas và Charlus nhìn nhau, có vẻ lo lắng kỳ cục.

Đợi Eileen chữa trị cho con công trắng xong, tất cả lại quây quần bên nhau. Lần này tới lượt tiểu thư Prince đọc.

"Harry không thể nhúc nhích một cơ bắp nào cả...Đoàn tàu Tốc hành đang chuyển bánh ra đi mà không ai biết Harry vẫn còn ở trên tàu..."

Abraxas lập tức xìu xuống y như trái banh xì hơi khi giọng êm ái mượt mà của Eileen vang khắp phòng. Cô bé cũng có kiểu nhấn nhá khác hẳn với mấy thằng con trai.

"Phép không lời không học hẳn hoi thì không làm được đâu." Charlus thở dài thông cảm cho nỗi thất vọng của Harry.

"Nhưng sao tàu phải về London vậy? Chẳng phải đến lễ Giáng Sinh nó cũng sẽ đưa học trò về sao?" Septimus thắc mắc.

"Ở London người ta bảo trì tàu dễ hơn." Abraxas đáp. "Nhà Abbott và Shacklebolt đảm trách chuyện này."

Đôi mắt màu rượu vang của Tom liếc về phía cặp anh em họ đang chụm đầu vào nhau, sát tới nỗi những lọn đỏ và bạch kim lẫn vào nhau, đầy khinh thường. Sao lại có thể quấn lấy nhau dữ vậy nhỉ?

"Bỗng nhiên nó cảm thấy tấm Áo khoác Tàng hình bay ra khỏi người và một giọng nói vang lên...Harry nhảy theo cô Tonks, lảo đảo một tí khi chạm mặt đất, rồi đứng thẳng dậy vừa kịp lúc để thấy cái đầu máy hơi nước màu đỏ tía láng lẩy đã tăng tốc quanh qua cua, và biến mất khỏi tầm nhìn."

Những tiếng thở dài vang lên khi cô Tonks xuất hiện. Tom nhướn mày:

"Đúng lúc quá."

Một vài tiếng huýt sáo bật ra trước khả năng quan sát của Tonks. Abraxas hơi sửng sốt. Quý cô Tonks trong tưởng tượng của nó tuy ủ rũ nhưng trẻ măng, ấy thế mà cô lại là Thần Sáng được cắt cử canh gác ở ga Hogsmeade, hòng bảo vệ thêm cho trường. Nếu không phải còn gia tộc và con mụ Selwyn kìm chân, nó đã mạnh dạn mơ ước tương lai trở thành Thần Sáng rồi.

Trong lúc thiếu gia Malfoy ước ao khát khao, mọi người đều nhìn nó khi Eileen đọc đến đoạn mô tả về cô Tonks trước kia. Ôi bọn họ sao mà giống nhau quá thể. Nếu Abraxas mà âm vào hoàn cảnh như cô Tonks, phải chăng nó cũng sẽ buồn bã ủ dột như thế?

""Em có thể trèo qua một bức tường." nó đề nghị."

Tom quắc mắt với Septimus và Abraxas, hai đứa này đã lại trù tính làm trò mất não rồi.

"Chỉ đến khi ánh đèn vàng sáng sủa chỉ còn cách hai người chừng ba thước, và Harry đã lột tấm Áo khoác Tàng hình ra để lộ thân mình, nó mới nhận ra, cùng lúc với một nỗi căm ghét trào lên, cái mũi khoằm sáng bóng và mái tóc đen dài nhờn nhẫy của thầy Severus Snape."

"Mẹ kiếp."

Eileen nói, ngay khi dứt câu. Mấy đứa con trai nhìn cô bé chằm chằm, tự hỏi ai đã bắt cóc mất Eileen thiệt của tụi nó và cài đồ giả mạo này vô.

Rõ ràng Snape không đến nỗi nào theo tiêu chuẩn Slytherin, chỉ hơi trơn nhớt như lươn (Charlus: Và không biết đến hoạt động vệ sinh thân thể tên gọi gội đầu.), thường sẽ bị Eileen ngó lơ ngay tức khắc. Nhưng nỗi ghét bỏ của cô bé hoá ra lại hợp lý, khi mà:

""Ái chà chà."...""Hẹn gặp lại nhé, Harry.""

Snape không chỉ thản nhiên xoáy sâu vô nỗi đau của cô Tonks, mà còn chế nhạo Thần Hộ Mệnh mới của cô. Sự xấu tính hãm tài này khiến Charlus giận dữ hết biết, vì hình dạng Thần Hộ Mệnh của một người chỉ thay đổi khi họ trải qua chấn động tinh thần mạnh mẽ, thậm chí làm thay đổi cả con người họ. Từ hồi mới xuất hiện, theo Harry, cô Tonks cứ dằn vặt mãi vì chuyện Sirius Black, Snape đã chẳng an ủi thì thôi còn chọc ngoáy người ta.

Tom, một cách xấu tính, thực sự muốn chế nhạo Snape theo cách tàn nhẫn nhất trong tang lễ của người gã ta yêu mến nhất. Càng về sau, tay giáo sư ở bẩn lại càng khiến lũ trẻ mất thiện cảm và mong cầu y chính là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của Sirius để có lý do chính đáng để thù ghét Snape như Harry thù y.

"Xe bay?"

Septimus lại thốt lên, đôi mắt màu hổ phách tròn xoe nhìn hai người bạn lớn lên ở thế giới Muggle như chờ giải thích. Lần này, Tom và Eileen chỉ có thể lắc đầu.

"Tụi này phải hỏi ngược lại mới đúng, giới phù thủy có đam mê ếm bùa phương tiện Muggle đấy à?"

Harry bước vô Đại Sảnh Đường. Lúc này, Snape tiếp tục tỏ ra là một tay đểu giả hạng nhất, hoặc chăng thằng nhóc Malfoy đã kể hết với y, khi thấy mặt Harry bê bết máu mà chẳng hề nhắc nó lau đi hoặc tỏ ra lo lắng xíu nào hết. Đến Slughorn chỉ mê người đem lại lợi ích cho ổng cũng sẽ cuống quýt khi một đứa năm nhất ngớ ngẩn làm nổ vạc. Charlus, biết một người giáo viên như thế sẽ hại đến sự phát triển của học trò thế nào, thở phào nhẹ nhõm. Cũng may đây chỉ là một câu truyện, chứ nếu Snape thực sự là giáo sư, không biết bao nhiêu thế hệ đã bị hủy hoại dưới sự "dạy dỗ" của y rồi.

"...giáo sư McGonagall – giáo viên chủ nhiệm nhà Gryffindor..."

"Ối giời," Tom buột miệng.

Harry mô tả giáo sư môn Tiên Tri Trelawney với một vẻ mỉa mai không hơn.

"Ối giời," Eileen nhại.

Septimus cau mày. Đó giờ cậu chưa tiên đoán được cái chết nào, chỉ nhìn thấy cảnh tương lai năm đến mười phút sau khoảnh khắc hiện tại. Có đôi khi cậu chàng nhìn được xa hơn, nhưng ít và khó điều khiển hơn nhìn gần.

Cánh tay của cụ Dumbledore trở nên đáng lo hơn hẳn. Charlus và Tom đồng ý với Hermione – cả ba đều cho rằng cánh tay của cụ ấy chết rồi. Có lẽ là bị nguyền rủa hay gì đấy. Và kẻ có thể nguyền rủa pháp sư hùng mạnh cỡ đó? Thiên tài! Tom lén nghĩ, vẫn không ngừng xấu tính với chủ nhiệm nhà Gryffindor.

""Năm học này chúng ta hân hoan chào đón một thành viên mới trong giáo ban, giáo sư Slughorn."...Về phần mình, mình sẽ cầu khấn cho có thêm một cái chết nữa...""

"Ước mơ đáng yêu đấy, Harry. Ta, Merlin, sẽ thực hiện mong muốn đó cho con."

Abraxas ồm ồm nói, mớ tóc bạch kim để ngang mũi giả làm bộ râu.

Ngạc nhiên là không ai thèm phê bình nó.

Ai nấy đều có vẻ bực mình với cái giả thuyết Snape sẽ sống qua lời nguyền của Ron, cũng như tỏ ra ngạc nhiên trước cái họ Moody. Nghe giống như Alastor Moody, một trong số những người bạn Slytherin hiếm hoi của Draco.

Moody bây giờ đang ở Học viện Thần Sáng, tuy chưa phải nhân viên chính thức nhưng đã lập được vô số chiến công hiển hách, tới nỗi có đợt tên tuổi anh ta ngập tràn khắp các mặt báo phù thủy.

Nhưng cái kiểu như anh ta mà đi dạy thì không ổn lắm, cá chắc sẽ gây hệ quả tương tự Snape. Septimus – biết Moody vừa đủ – chán nản nhận xét.

Rõ ràng thiên hạ quá e sợ môn Phòng chống, đến nỗi cụ Dumbledore phải dùng đến toàn những phần tử khùng điên không.

Cả bọn tiếp tục nhăn nhó khi Hagrid kể về chú em Grawp của bác ta. Khổng lồ. Từng sống trong rừng. Có tài nhổ bật gốc cây. Chỉ một trong ba yếu tố đó thôi cũng đủ giết chết phân nửa bọn học trò Hogwarts.

"Vậy mà thầy Dumbledore để Hagrid dạy Chăm sóc Sinh vật Huyền bí!" Eileen rên rỉ. "Cậu ta sẽ dạy năm Thường đẳng và Tận sức kiểu gì cơ chứ?"

"Cá là thầy ấy đã nhìn trúng tình yêu động vật của Hagrid." Septimus nói vu vơ. "Cậu ta và Lyall Lupin mê bọn sinh vật huyền bí lắm, lúc nào cũng khát khao được nuôi một con làm thú cưng."

Charlus hốt hoảng:

"Tụi nó muốn nuôi cái gì cơ?"

"Sinh-vật-huyền-bí." Septimus nhấn mạnh. "Lyall đang muốn một con kneazle. Hagrid thì muốn con gì đó vừa tầm cậu ta, như acromantula chẳng hạn."

"Nếu thằng nhóc có gan nuôi acromantula, mình thề sẽ kiếm một con basilisk cắn chết con nhện đó."

Tom hằn học nói.

Còn nhớ hồi đầu năm, cậu tân sinh Hagrid đã đưa cho Septimus một con nhện cực độc mà không hề cảnh báo, suýt chút nữa giết chết tiền bối.

Mà Tom, kẻ cưng Septimus như trứng mỏng suốt hai năm qua, dĩ nhiên không bỏ qua cho hành vi vô ý thức ấy, ngay lập tức ghim thù Hagrid, không đời nào cho thằng nhóc ra khỏi danh sách đen.

Mấy đứa còn lại gượng cười.

Đồng hồ điểm mười hai giờ. Rõ ràng cuộc trò chuyện thân mật giữa cha con Malfoy đã kéo dài quá lâu, tới nỗi thời gian đọc truyện cũng bị lùi lại khá nhiều. Mấy đứa nó ngáp dài.

"Nào, đi ngủ thôi," Charlus chỉ đạo. "Đừng cố quá làm gì, ta còn cả cuối tuần cơ mà."

"Nh... Nhưng mà ch... chương sau..." Abraxas phản đối trong lúc cố nén một cái ngáp khác "...nói về Hoàng tử Lai đó anh..."

Eileen nắm tay lại dụi mắt như con nít, "Là tên truyện đó. Mình đọc nốt chương này rồi hẵng ngủ đi anh."

Septimus vô thức bắt chước cô bé, làu bàu gì đó khi dụi đầu vào lòng Tom. Chỉ có hắn là còn tỉnh táo, đôi mắt màu rượu vang vẫn mở thao láo như thể mới chín giờ sáng.

Mà phòng Yêu Cầu đã nhanh nhảu chuẩn bị giường chiếu đầy đủ, thiếu mỗi tụi học trò nằm lên mà ngáy khò khò thôi. Tụi nó còn mặc đồ ngủ sẵn rồi nên những chiếc giường quả thực đầy cám dỗ.

Charlus đối với những đôi mắt "trẻ thơ" long lanh (vì ngáp) hoàn toàn không có sức chống đỡ, chỉ có thể chiều theo ý thích của đám trẻ.

Thế là, ngồi tựa vào thành giường có tấm màn đỏ rực bao quanh như ở ký túc xá Gryffindor, Charlus cầm quyển sách rách nát, bắt đầu chuyên mục truyện kể trước giờ đi ngủ của Charlus Potter.

"Vâng, thưa quý ông và quý bà, chào mừng đến với Chương chín, Hoàng tử Lai!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com