Slug
""Ôi, đang rên la và khua rổn rảng trên tháp Thiên văn, thú tiêu khiển đệ nhất khoái của lão ấy mà...""
Hai Gryffindor nhìn đám Slytherin chằm chằm, tựa hồ tụi nó sẽ biến thành ma và bắt đầu kêu la ngay bây giờ.
"Nam tước kỳ cục ghê ha?"
"Có khi nào ổng có huyết thống Malfoy không?"
"Dám thế lắm."
""Thưa thầy, có đúng là giáo sư Merrythought sắp về hưu?"..."Chắc là nhờ khả năng phi thường của con biết được những điều không nên biết, và cả tài tâng bốc khéo léo những kẻ có máu mặt"
"Không phải," Abraxas lắc đầu, như thể giáo sư Slughorn đang nhắc đến mình. "Cậu ta hớt tin từ Septimus chắc luôn, giáo sư Merrythought vẫn dạy cũng vì em mà, phải không?"
Cậu út nhà Weasley gật gù đồng tình.
Tom giễu cợt:
"Thì Sep cũng là một kẻ có máu mặt đấy thôi. Cậu biết không, nếu không gặp cậu, tớ sẽ chỉ nghĩ Tiên Tri là thứ ngu xuẩn và không đời nào tin vào lời tiên tri định mệnh giữa mình và một đứa bé sơ sinh đâu. Cậu có ảnh hưởng lớn lắm đấy."
"Ignie sẽ biết chuyện này."
"Sao tớ có cảm giác cháu của Abraxas cũng sẽ hay nói chuyện kiểu vậy nhỉ?""nhân tiện, cảm ơn con về món mứt khóm dẻo nhé, con tài lắm, đó là món thầy khoái nhất,...Mười lăm năm thôi, nếu con tiếp tục gửi kẹo khóm cho thầy, thầy quen biết lớn ở Bộ mà."Eileen xoa cằm:"Mình có nên học tập theo không ta, để đổi lấy nguyên liệu độc dược miễn phí?""Cậu từ chối thầy ấy rồi mà, tặng mười tấn kẹo có khi thầy còn từ chối." Septimus nhún vai, đoạn thắc mắc: "Với lại kẹo khóm là gì vậy? Kẹo dính chùm hả?""Kẹo dứa đấy."""Thưa thầy, con không biết chính trị có thích hợp với con không, vì một lẽ là con không có lý lịch tốt...Thầy chưa hề nhầm về một học sinh nào cả.""Merlin, giờ thì thầy nhầm cả đống rồi đó. Tom Marvolo Riddle nguyên bản đó thậm chí còn chẳng có xíu hứng thú nào với việc thăng quan tiến chức, hắn chỉ muốn làm Chúa tể Hắc ám và đưa cả thế giới phù thủy lạc hậu về thời đồ đá thôi.Riêng Abraxas nhướn mày. Chẳng biết của những đứa nào trong đám Walpurgis dở hơi cám lợn ấy tham dự buổi thảo luận xàm xí đó nhỉ?Kể cũng buồn cười, một bọn toàn Slytherin thuần chủng thượng đẳng nhưng lại tự xưng là những kỵ sĩ, như thể bọn chúng là những Gryffindor kính yêu nhà sáng lập, hay những người thấm nhuần đến phát rồ câu chuyện về vua Arthur và hội Kỵ sĩ Bàn tròn của ông vậy."Lestrange, thầy muốn con nộp bài luận văn ngày mai, nếu không thì cấm túc. Con cũng vậy, Avery."""Ugh, hai thằng cha đó vẫn không bỏ được cái nết nộp bài muộn."Eileen – người phải giúp giáo sư Slughorn chấm quá nhiều luận văn quá hạn – rên rỉ. Cô bé biết được một Bậc thầy Độc dược công nhận tài năng là chuyện đáng mừng, nhưng cứ phải hầu ông thầy và mấy đứa trò cưng như một trợ giảng không công là việc cô không thể nào chấp nhận được. Trong thế giới pháp thuật, sử dụng lao động trẻ em là bất hợp pháp đấy!""Thưa thầy, con thắc mắc thầy có biết gì về...Đó là đồ Hắc ám, thực ra là cực kỳ Hắc ám."""Vậy cậu ta thấy ở đâu mới được?" Abraxas băn khoăn, "Dường như Tom có khá nhiều Trường Sinh Linh Giá."Chính Tom cũng khó hiểu. Hắn chỉ mới thấy từ này ở một cuốn sách mượn từ khu vực Hạn chế, trong lúc tò mò nghiên cứu cách Nghệ thuật Hắc ám ảnh hưởng đến các nhà tiên tri, nhưng không thể tìm thấy sách nào khác nói về nó. Nếu đúng như lời Slughorn nói, thì hắn không thể tìm thấy thông tin chi tiết trong thư viện trường.Chẳng lẽ là kho lưu trữ sách Hắc ám của nhà Rookwood? Hay, may mắn hơn, là trong bộ sưu tập sách cấm của gia tộc Dolohov?Thế rồi, giáo sư Slughorn đưa ra một quyết định khiến bọn trẻ hiểu ngay tại sao ông lại ngần ngại khi đưa ký ức thật của mình cho Harry. Nó, dường như, là khởi đầu cho vô số vụ sát nhân sau này.""Thôi thì cũng không hại gì nếu cho một hiểu biết tổng quát, dĩ nhiên...Thà chết còn hơn.""Bầu không khí thoải mái đột nhiên đông cứng lại.Mặc dù Trường Sinh Linh Giá có vẻ là bài học về việc không bỏ tất cả trứng vào cùng một giỏ, nhất là khi đã được Charlus rào trước cách đây ít lâu, nhưng vẫn ghê ghê sao đó, nhất là khi đây lại là chuyện cắt xẻ linh hồn mình và cất vào đâu đó, như thể xé giấy còn thừa rồi đóng quyển vào làm nháp.Chưa kể, người gián tiếp giúp Tom có thêm niềm tin và tiến xa tới mức phát rồ, tới nỗi có thể thốt lên câu: "Ta đã bị tước khỏi thân thể ta, ta không bằng cả vong linh, tệ hơn cả con ma hèn hạ nhất... Nhưng ta còn sống." lại là một người cũng tham vọng chẳng kém hắn là bao, nhất là ở khoản phô trương thanh thế.Thành thử, tụi nó dần hiểu tại sao Voldemort lại hành động điên khùng cỡ đó.Con người là một chỉnh thể, nếu thiếu đi dù chỉ là một bộ phận đó, sẽ không thể hoạt động bình thường. Thiếu một tay sẽ khó mang vác nặng, thiếu chân thì khó giữ thăng bằng, thiếu đầu... Chẳng ai biết được nếu mảnh hồn nào đó tiêu tan, hoặc khi chỉ sót lại chút ít linh hồn, người ta vẫn còn minh mẫn như thường hay không?Thầy Slughorn nói về câu thần chú đặc biệt và cách thức xẻ nát linh hồn cho Tom trong sách nghe. Nhưng những chuyện ghê rợn đó không khiến hắn chùn bước, thậm chí thúc đẩy khát khao được bất tử của hắn trở nên mạnh mẽ hơn.""Nhưng điều mà con vẫn không hiểu – dĩ nhiên chỉ vì tò mò thôi – con muốn nói là một Trường Sinh Linh Giá thì đâu có dùng được bao nhiêu?...Riddle nói, rồi ra về, nhưng Harry cũng kịp thoáng thấy gương mặt hắn tràn trề niềm vui man dại y như niềm vui khi hắn phát hiện ra lần đầu tiên hắn là một pháp sư, một loại vui sướng không làm tăng thêm nét đẹp trai của hắn, mà vì lý do nào đó, lại khiến cho gương mặt hắn ít vẻ người hơn..."Charlus kêu lên, nhìn chằm chằm học trò ưu tú nhất khoá dưới bằng ánh mắt không thể nào tin được:"Trời ơi, Riddle! Linh hồn chứ có phải đũa phép đâu mà đòi cả mớ như vậy? Chưa kể người phải thay bảy cây đũa phép thì rõ ràng cẩu thả hơn người chỉ có một cây rồi, không phải sao?"Tom cãi:"Bảy là con số quyền lực, anh Potter à. Tại sao chúng ta không thử đạt đến giới hạn đó, giúp Bridget Wenlock* dưới mồ hạnh phúc vì phát kiến của mình góp phần đưa thiên hạ tới sự bất tử?"*người đầu tiên phát hiện ra những đặc tính kỳ diệu của số 7."Bà ấy không có nhu cầu vậy đâu."Septimus kiểm tra tiểu sử của Wenlock trong cuốn Những nhà Số học lừng danh, nhíu mày khi phải phản bác Tom.Hiếm lắm hai đứa mới bất đồng ý kiến như vậy, không thoải mái cũng là bình thường."Wenlock từng ở nhà Hufflepuff, cậu biết đấy, chẳng ai ở nhà đó có nhu cầu sống mãi mãi cả, vì theo họ như thế buồn lắm."Tom cau có nhìn bạn. Charlus lạ lùng hỏi:"Ai bảo em đấy?"Septimus nói:"Ngài Helga. Trong phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff có một bức chân dung của ngài ấy. Và hai người thôi ngay đi nhé, không tính chương này thì ta còn bảy chương truyện chưa hoàn thành đấy."Eileen khúc khích cười."Một ông pháp sư mũi đỏ phốp pháp thậm chí còn lấy ra một cái loa tai giúp nghe cho rõ."Hiệu trưởng Trimble là một trong số những vị Hiệu trưởng khoái hóng hớt nhất, thể theo hiểu biết của cả năm đứa. Chúng đều đã có dịp trải nghiệm thói lắm chuyện của các thầy cô từng lãnh đạo trường, nên nhận định này không có chút chủ quan nào hết."Vào lứa tuổi con bây giờ, xê xích nhau có vài tháng, Tom Riddle đã làm tất cả những gì mà hắn có thể làm được để tìm cách trở nên bất tử."""Nhưng đó là lựa chọn sai lầm." Lần này, Septimus lại là người lên tiếng chê trách Tom. Hắn chỉ đảo mắt.""Thưa thầy, thấy có nghĩ là hắn đã thành công không?...không có pháp sư nào từng xẻ linh hồn mình ra thành nhiều hơn hai phần.""Đôi mắt màu nâu lục nhạt đặc trưng của Charlus tối sầm lại, như thể đang nghĩ đến hậu quả hắn sẽ phải hứng chịu khi xẻ nát linh hồn. Chính tác giả của Trường Sinh Linh Giá, Herpo Sai Trái còn chẳng thể sống mãi nhờ thứ phép thuật ấy, dù y chỉ mới xẻ đôi linh hồn, thì sao Tom có thể?"Riddle này," Anh khẽ nói, nhìn đàn em đang nằm dài trên ghế. "Anh cũng có viết một bức thư cho bố và đã nhận được thư hồi đáp sáng nay. Anh đã hỏi ông về kẻ tạo ra Trường Sinh Linh Giá, và được biết rằng, không rõ ông ta đã chết hay vẫn vất vưởng đâu đó tìm kiếm mảnh linh hồn đã tách rời khỏi cơ thể."Tom nhíu mày, ngồi dậy:"Ý anh là sao?""Trường Sinh Linh Giá có một điểm yếu, đó là nếu không tìm thấy đồ vật em đã ký thác linh hồn mình, thì em sẽ vĩnh viễn ở trong trạng thái vật vờ, mờ nhạt hơn cả ma.""Ví dụ, em đưa linh hồn mình vào một cái chai, em ném cái chai xuống biển để giấu nó đi. Nhưng chẳng may nó vào bụng cá hoặc kẹt dưới rãnh Mariana, thì đến lúc em cần mảnh linh hồn đó để tái sinh, em không thể tìm thấy nó."Charlus vẽ những hình thù ngộ nghĩnh lên không khí bằng đũa phép, đầu tiên là thứ gì đó trông như miếng giấy rách nham nhở, sau đó là một tờ giấy da, có răng nhọn."Em sẽ phải chịu cảnh lửng lơ không cơ thể, chẳng ai cứu giúp được em, mà em lại không thể nhập vào ai lâu dài vì linh hồn nguyên vẹn của họ sẽ nuốt chửng sự tồn tại nửa vời của em."Tờ giấy ngoác mồm ra, ngậm lấy mảnh giấy rách bé tẹo, và nuốt chửng nó. Mảnh giấy rách biến mất không sủi tăm.Trong một thoáng, tất cả tưởng như mình đã thấy Tom tái mặt, thậm chí hoảng sợ.Có lẽ, hắn vẫn còn nung nấu tò mò ý định xẻ hồn, chỉ là tự nhủ mình cần cẩn thận hơn, khéo léo hơn, thì tạo ra một Trường Sinh Linh Giá để dự phòng cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng rồi, như mọi khi, yếu thế không phải phong cách của Tom, hắn chỉ cười."Anh khỏi dọa, em đâu còn ý định ngu ngốc như thế nữa? Mà có muốn cũng chẳng được, chỉ cần em làm gì đáng ngờ, anh Ignie sẽ để bọn Giám Ngục trao Nụ Hôn cho em ngay.""...Thế thì tốt."Charlus lặng lẽ đáp, ra hiệu cho Septimus đọc tiếp.""Cách nay bốn năm, thầy nhận được điều mà thầy coi như bằng chứng chắc chắn rằng Voldemort đã xé linh hồn hắn...Thầy không muốn tin như vậy, nhưng chẳng còn cách giải thích nào khác hay hơn.""Abraxas nói:"Sau khi loại bỏ những điều không thể, thì điều cuối cùng dù khó tin đến đâu cũng chính là sự thật."Eileen tròn mắt: "Tự nhiên cậu sâu sắc dữ vậy, Abra?" Rồi cô bé quay sang Tom, đang vuốt lại tóc. "Còn cậu sao tự nhiên nông nổi bồng bột quá thể đáng vậy?"Tom hờ hững:"Ai lại không muốn được lưu danh hậu thế hả?"Abraxas vênh vang:"Tất nhiên rồi, tớ mà lại!""Ừ, đấy là nếu cậu không chôm y nguyên câu từ của Arthur Conan Doyle trong cuốn Dấu Bộ Tứ." Hậu duệ Slytherin đáp, chỉ vào cuốn truyện lấp ló dưới khuỷu tay con công nọ, có lẽ do phòng Yêu Cầu cung cấp. "Cái đó người ta gọi là đạo văn đấy.""Cậu im đi!"Tom cười khẩy, không biết rằng chính Doyle đã cho hắn ý tưởng về việc để cuốn nhật ký được lưu truyền khắp nơi thay vì cái mề đay, cái cúp hay bất cứ Trường Sinh Linh Giá nào khác. Câu chữ, bằng cách nào đó, sẽ đi xa hơn lời nói nhiều. Biết đâu, ai đó sẽ đọc được về những điều "vĩ đại" hắn đã làm và hối hận?Thầy Dumbledore bắt đầu giảng giải về lý do Voldemort sẽ làm cái việc hắn đã làm trong cuốn sách, một cách trôi chảy và mượt mà, tựa hồ cụ đã thâm nhập vào đầu óc hắn và biết hết thảy mọi thứ, khiến gò má nhợt nhạt của Tom phớt hồng.""Rồi hai năm sau, con nói với thầy vào cái đêm mà Voldemort nhập lại thân xác hắn, hắn đã đưa ra một tuyên bố với đám Tử thần Thực tử, một tuyên bố đáng sợ nhất và làm sáng tỏ vấn đề...Đúng, thầy nghĩ cái ý tưởng một linh hồn chia bảy phần hẳn là vô cùng hấp dẫn Chúa tể Voldemort.""Nhưng bảy không chỉ là con số phép thuật quyền năng. Charlus không để ý công tử Malfoy lại cà khịa bạn, thầm nghĩ. Septimus cũng là con thứ bảy, thậm chí tên thằng bé còn có nghĩa là "người con trai thứ bảy". Phải chăng, Tom quyết định làm vậy, để tự lừa mình rằng Septimus vẫn có chút gì đó ủng hộ chuyện ngu ngốc ấy?""Nhưng không, Harry à, trước nhất, chỉ có sáu chứ không phải bảy Trường Sinh Linh Giá...Và thầy đã tiêu diệt được một cái khác."""Cái gì?"Lũ trẻ kinh ngạc thốt lên. Chẳng lẽ bàn tay thầy ấy thực sự bị nguyền rủa?Chính xác.Thầy Hiệu phó trong sách lặng lẽ xác nhận dự đoán của chúng, cả bằng lời nói lẫn hành động. Cụ thậm chí còn thêm vào rằng, nhờ phước con gián đen thui bẩn thỉu nào đó, cụ đã qua được tình trạng nguy kịch. Dù không thích Snape tí nào, bọn trẻ vẫn phải công nhận ông ta là một pháp sư giỏi, thậm chí là đại tài.Riêng Eileen thoáng cau mày, cảm giác nôn nao không vui cồn lên trong dạ dày.Snape...Một gã pháp sư hắc ám sở hữu cái họ thật Muggle. Từ khi bắt đầu đọc, cô cứ nghĩ chỉ là tình cờ thôi, rằng Snape cũng chẳng phải cái họ hiếm lạ gì, gần nhà thờ cô từng ở cũng có một gia đình tên vậy, nhưng vẫn thật sai trái làm sao.""À, như con đã biết đó, suốt nhiều năm trời thầy coi việc tìm hiểu càng nhiều càng tốt về quá khứ của Voldemort là công việc của thầy.""Và hổng quan tâm thằng nhỏ ở nhà Dursley bị bạo hành này nọ hết trơn hả?"Abraxas bình phẩm."Ờ thì, vì lợi ích lớn lao hơn?" Charlus nói, nhưng nghe như đang trích dẫn. "Để đứa trẻ trong lời tiên tri lớn lên giữa khó khăn gian khổ thì sẽ trưởng thành hơn để nó được êm ấm nhung lụa?"Eileen nhăn mặt:"Harry là cháu anh đấy, anh Charl."Huynh trưởng rầu rĩ:"Anh chỉ phân tích dưới góc nhìn tiểu thuyết thôi mà. Người ta toàn viết nhân vật chính không cha không mẹ, trải bao khổ cực cuối cùng cũng nếm được quả ngọt đấy thây? Thầy Dumbledore đã áp dụng lý thuyết này một cách triệt để, để thằng nhỏ tự sinh tự diệt luôn."Tom nói:"Ý anh là, nếu chẳng may Harry chết thì chứng tỏ nó chưa đủ mạnh?""Và Neville sẽ lên thay thế?"Septimus đế vào. Charlus khựng lại một lát, nhăn mặt, rồi như thể đang trừ tà, anh ta lầm bầm trong miệng:"Anh chỉ nêu giả thuyết thôi mà tụi bây đổ vỏ cho anh dữ vậy? Bộ anh trong mắt tụi bây là ngữ ác độc sẽ hy sinh cả người nhà mình để đạt được mục đích hả? Vớ vẩn nó vừa!""Thầy đã đi nhiều nơi, đến những chỗ mà hắn đã từng đến...Hắn giấu nó đi, bảo vệ nó bằng nhiều bùa phép rất mạnh, trong căn nhà tồi tàn nơi tổ tiên hắn từng sống (dĩ nhiên Morfin đã bị tống vô ngục Azkaban), hắn không hề đoán được rằng một ngày nào đó thầy sẽ tốn công đến thăm đống đổ nát đó, hay thầy có thể không ngừng để mắt tìm kiếm dấu vết của nơi cất giấu đầy ma thuật.""Septimus xoa đầu Tom:"Ngố thật đấy."Tom vuốt lại tóc tai lần thứ hai trong ngày:"Cẩn thận tôi cất Trường Sinh Linh Giá trong hầm của cậu đấy, Weasley. Lúc đó thì khỏi rút tiền."Abraxas cười khẩy khi thầy Hiệu phó chỉ ra cái tính ưa phô trương của Voldemort, chỉ chuộng những vật thể có giá trị danh dự để làm nơi cất giấu những mảnh hồn quý báu. Nếu không phải Septimus bị "dị ứng" nặng với Nghệ thuật Hắc ám, ắt hắn cũng sẽ dùng đến bộ cờ phù thủy cả hai thường chơi chung mất.Nhưng thế thì khó cho Harry quá, dù sao Ron cũng là bạn chí cốt của nó, nên những Trường Sinh Linh Giá đó buộc lòng phải là di vật của những nhà sáng lập quá cố."Vì vậy thầy đã rà soát lại quá khứ của Voldemort để xem liệu thầy có thể tìm được bằnh chứng là những vật như thế đã biến mất quanh hắn không."..."Cái cúp của Hufflepuff!""Charlus nhướn mày:"Thầy ấy biến mất cả năm học chỉ để tổ chức cuộc thi đố vui đấy à?""Một lần nữa giả sử rằng hắn tạo ra tổng cộng sáu cái, thì hai cái còn lại khó đoán hơn, nhưng thầy sẽ đánh bạo mà đoán rằng, sau khi đã thủ được mấy món cổ ngoạn của Hufflepuff và Slytherin, hắn bắt đầu dò tìm những cổ ngoạn vốn thuộc về Gryffindor và Ravenclaw...Cụ Dumbledore chỉ ngón tay bị nám đen của cụ lên bức tường sau lưng, nơi một thanh gươm cẩm hồng ngọc ung dung nằm trong một cái hộp thủy tinh.""Nhưng..." Charlus bỗng cau mày, như vừa nhận ra điều gì đó khủng khiếp lắm. "Chẳng phải phá hủy Trường Sinh Linh Giá sẽ phá hủy luôn những di vật ấy sao? Chúng có lịch sử hơn ngàn năm, tồn tại trước cả khi trường này được lập nên đấy!"Những bài học về lịch sử của mẹ đã khảm sâu trong tâm trí anh, khiến Charlus không thể không tiếc nuối khi chứng kiến những cổ vật giá trị nhường ấy lại bị hủy hoại chỉ vì một thằng không não. Nếu như di vật quý giá nào đó của Ravenclaw cũng chịu chung số phận với sợi dây chuyền và cái cúp, chẳng phải chỉ còn mỗi thanh kiếm là tiếp tục lưu truyền đến ngàn đời sau hay sao? Bốn người sáng lập mà như một vậy.Tom lảng tránh cái nhìn trách cứ của đàn anh, ra hiệu cho bạn đọc tiếp.""Thầy nghĩ thầy biết Trường Sinh Linh Giá thứ sáu là gì...Chắc chắn hắn thích giữ nó bên cạnh, và chỉ là một kẻ Xà Khẩu thôi, mà hắn có vẻ khống chế được con rắn ở một mức độ khác thường.""Một ý nghĩ kinh hoàng nảy ra trong đầu Chúa tể Hắc ám (có lẽ là) tương lai. Nếu chẳng may, chẳng may thôi, một phần hồn hắn đã bị xẻ tan trong cái đêm ở nhà Potter, thì không phải hắn đã vô tình biến kẻ thù một mất một còn thành "bảo hiểm nhân thọ" của mình ư? Lúc đó, hắn đã chia hồn làm sáu phần, hắn sẽ rất khùng, tất nhiên rồi, hắn không thể suy xét kỹ lưỡng, hắn sẽ hành động theo cách ngu độn nhất. Chính tay hắn sẽ phá tan kế hoạch đã đổ bao công sức, khi tạo ra Trường Sinh Linh Giá tiếp theo.Hồn hắn sẽ xẻ làm tám.Chưa kể ý tưởng phải ký sinh trên một con rắn cũng kinh tởm làm sao."Harry thấy một ít người lắc đầu và cụ Phineas Nigellus thậm chí còn khịt mũi."Eileen chau mày:"Tất nhiên rồi, đó là việc của người lớn.""thí dụ, hắn đã không ý thức được việc cuốn nhật ký đã bị tiêu hủy, mãi cho tới khi hắn buộc Lucius Malfoy nói ra sự thật...Xét cơn thịnh nộ của Voldemort về chuyện Lucius đã quẳng cái Trường Sinh Linh Giá để mưu lợi riêng, cộng thêm cuộc thảm bại ở Bộ Pháp thuật hồi năm ngoái, thì thầy chẳng ngạc nhiên chút nào nếu lúc này Lucius mừng thầm là lão được an toàn trong nhà ngục Azkaban.""Abraxas lẩm bẩm:"Ngu ngốc, hèn hạ, rác rưởi, thứ người lớn nào lại đi hại một đứa con nít nhỏ xíu chỉ vì thù ghét bố nó? Đó sẽ là một vết thương lòng lớn, thậm chí có thể khiến con bé phát điên và phải ở trong bệnh viện vĩnh viễn. Đồ cặn bã này thế mà lại tên Lucius* đấy, thật kinh tởm."*Lucius: Tiếng Latin, nghĩa là "ánh sáng".Tom trêu chọc:"Cậu quên mất một điều rồi: Lucius là con trai cậu. Kể ra nó cũng đã thừa hưởng một cách xuất sắc bộ não của cậu còn gì? Dám ruồng bỏ phe của mình ngay cả khi phe đối lập còn không tin là Voldemort đã chết. Trí tuệ tuyệt vời."Hắn còn vỗ tay, giòn như pháo, khiến phòng Yêu Cầu cho thêm một tí nhạc mừng."Câm đi.""Không trách cậu ấy được, Tom." Septimus nói, giọng trầm hẳn xuống như đang kìm nén cơn giận. "Nhưng quả thực, thứ thua cả sâu bọ này không nên được ở Azkaban, mà nên bị Chúa tể của hắn trừng phạt, thế thì tốt hơn. Draco cũng khoái thấy bố nó ở nhà."Eileen chợt thấy ớn lạnh.Harry thất vọng tràn trề khi cụ Dumbledore nói sức mạnh mà Chúa tể Hắc ám không biết đến, thứ lợi thế duy nhất nó có lại chỉ là tình yêu mà thôi. Dẫu cụ có thuyết phục nó rằng chính Voldemort đã ngu ngốc đưa nó lên thành khắc tinh của mình, Harry vẫn cứ ngán ngẩm không thôi.""Con đã coi trọng quá đáng lời tiên tri!"...Suy nghĩ đi!""Septimus nói:"Đừng có nhìn tớ, tớ chỉ giỏi thấy trước tương lai chứ không rành dự đoán vận mệnh đâu. Chưa kể lời tiên tri còn lập lờ nước đôi thế này, dù là ai thắng thì cũng đúng thôi."Abraxas nín thinh, trong khi Eileen và Charlus dời mắt sang Tom, như thể tò mò nếu hắn cũng biết yêu thương, liệu Harry có thể thắng nổi một thứ khủng khiếp thế không.Hắn chỉ cười.Không có chuyện đó đâu.Vì nếu biết yêu, hắn sẽ chẳng để ai biết hắn chính là Voldemort và cứ thế thản nhiên làm tên bạo chúa đội lốt ngài pháp sư đáng kính mà thôi.Rốt cuộc Harry cũng hiểu thấu những gì giáo sư Dumbledore muốn nói với nó. Tom không ưa cái đạo lý muôn thuở của ông, nhưng hắn phải thừa nhận những lời đó đã nâng tinh thần thằng nhóc lên rõ rệt."Nó nghĩ đến Cedric Diggory.""Ồ, đến cả dòng dõi thuần Hufflepuff cũng bị xử trảm sao? Ác thật.""Nhưng nó cuối cùng cũng hiểu được những gì cụ Dumbledore cố gắng nói với nó..."Và mình cũng biết, và cha mẹ mình cũng đã biết, rằng đó là sự khác biệt duy nhất trên thế gian này.""Chương truyện kết thúc ở đó, khi Harry mười-sáu-tuổi Potter tự tin rằng, nó muốn và nó có-thể tiêu diệt Voldemort, chẳng phải lo lắng kẻ thù có bao nhiêu thứ quyền phép nhiệm màu.Đột ngột, một tiếng chuông dài ngân vang, nghe não nề như một hồi chuông vĩnh biệt người chết trong đám ma phù thủy, dẫu nó chỉ là chuông báo đã đến giờ ăn tối.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com