TruyenHHH.com

Slug

Bọn nhóc "Ủaaaa?" một cái thật dài khi phát hiện ra Ron vẫn còn sống, và hình ảnh tấm thân mềm rũ ở chương trước chỉ là do cơ thể đã phải gồng mình lên chống lại chất độc thôi.

Septimus bật cười trước vẻ sững sờ của tụi bạn.

Ron đã được chuyển tới bệnh thất một cách nhanh chóng, nên chỉ cần nằm trên giường chờ hồi phục thôi.

"Bà Pomfrey nói là nó sẽ phải ở lại đây một tuần hay khoảng đó... tiếp tục uống tinh chất cửu lý hương...""

"Và vâng, bây giờ là chuyên mục đố vui," Tóc đỏ cười híp mí, không đếm xỉa đến tâm trạng lên xuống như tàu lượn siêu tốc của mọi người, "Loại độc nào cần uống tinh chất cửu lý hương để tiêu độc hoàn toàn?"

Abraxas đau khổ hỏi:

"Câu hỏi tự luận à?"

"Tất nhiên, lý thuyết Độc dược có bao giờ thi trắc nghiệm đâu?" Septimus biết anh họ vô vọng rồi nên quay sang ba người còn lại, chìa ra một nắm Kẹo Mút Vị Máu như phần thưởng: "Đã ai đoán ra chưa nào?"

"Vấn đề ở đây là, tinh chất cửu lý hương giải được phần lớn độc, bạn tôi à."

Eileen đáp. Septimus chỉ nghiêng đầu, híp mắt nhìn cô bé đầy bí ẩn:

"Nhưng rõ ràng vẫn có một loại độc không mùi, không vị, có thể khiến người ta phải giãy chết khi mới uống một lượng nhỏ, nhưng vẫn trong-tầm-với, đủ để những phương thuốc có sẵn hoá giải nó, phải không?"

"Nọc Nidhogg!"

Charlus đột nhiên kêu lên. Không ngoài dự đoán, Septimus búng tay cái 'tách!':

"Chính xác, anh Charlie! Đống kẹo này thuộc về anh!"

Theo truyện thần thoại của dân Muggle, nó là con rồng gặm rễ cây thế giới Yggdrasil và sẽ bay đến hỗ trợ bộ tộc khổng lồ trong trận chiến Ragnarok; nhưng theo sách môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, Nidhogg chỉ là giống rồng thích ăn rễ cây tần bì; theo mê tín, nếu đi theo chúng, các thợ làm đũa phép sẽ dễ dàng tìm thấy những cây tần bì lớn nhất.

Nidhogg thuộc nhánh Lindworm - loài bản địa Bắc Âu, là dạng rồng có thân hình ngoằn ngoèo giống rắn.

Chúng có hàm răng cứng như thép và đầy nọc độc, thường dùng trong bào chế độc dược và ít dùng để ám hại người khác, bởi sỏi dê và tinh chất cửu lý hương có thể giải quyết nó ngay tức khắc nếu những người xung quanh đủ nhanh. Chỉ tay mơ mới chọn dùng nọc Nidhogg giết người thôi.

Không ai nói gì thêm sau khi ôn lại bài cũ, bởi mọi người đều rõ còn ai trồng khoai đất này ngoài Draco Malfoy?

"Sống giữa một đám tội phạm mà lại chẳng học được xíu mánh lới nào, gà thật đấy," Eileen chép miệng, đoạn huých bạn kêu đọc tiếp.

"Nó nghĩ đến cái ký ức của thầy Slughorn mà thầy Dumbledore vẫn chưa thể lấy được. "Vậy thì kẻ đầu độc rất có thể đã nhắm vào thầy Dumbledore.""

Abraxas sững lại, đôi mắt xám của nó mở to.

Thành thật mà nói thì hay tin cháu mình sẽ ám sát Hiệu trưởng của nó là một cái gì đấy rất rất khó tin. Thằng nhóc mới mười sáu, và nó tự tin mình có thể với tới thầy ấy?

Ngược lại, Tom huýt sáo đầy thích thú. Làm gì có chuyện hắn tin vào cái điều viển vông là Draco có thể làm cái điều mà hắn không làm nổi? Thằng nhãi mà giết được Dumbledore thì hắn đi bằng đầu!

""Nếu vậy thì kẻ đầu độc không biết thầy Slughorn rõ lắm,"..."Bất cứ ạ quen thầy Slughorn đều phải biết rằng hễ có cái gì ngon lành là y như rằng thầy sẽ giữ cái đó lại cho mình.""

Eileen thở dài thườn thượt, như thể đang nói chuyện nhà mình: "Thế là Lucius Malfoy lại báo hại con lão nữa rồi."

""Ơ-mai-ni," Ron bỗng nhiên rên lên giữa chừng."

Septimus nhướn mày. Dường như Ron và Lavender sắp chia tay, thằng nhóc có vẻ đã thay lòng đổi dạ từ lúc nhận sợi dây chuyền vàng đó, và thay vì nói toẹt ra với bạn gái, nó lại chuyển qua mê lại người cũ. Chà, chuyện yêu đương của con cháu không đến lượt cậu can thiệp, nhưng mà...

Muốn đấm cho cái quá.

"Cửa phòng ngủ chợt mở ra, khiến tất cả tụi nó giật bắn người:...Để lấp liếm sự lộn xộn của mình bà lại lật đật lau sạch mấy dấu chân đầy bùn bằng cây đũa phép."

"Òa, Hagrid phình ra khiếp quá."

""Ai đó có hận thù gì đó với đội Quidditch nhà Gryffindor, có thể nào không há?"...Fred nói ra vẻ công bằng."

Mấy đứa cầu thủ Quidditch phá ra cười. Abraxas cũng yếu ớt nhếch miệng, tự hỏi Wood này phải chăng là con cháu của tay Truy thủ đội Banchory Bangers, kẻ đã bị treo chổi vĩnh viễn vì tấn công đội Montrose Magpies, sau khi thua đậm đội đó với tỉ số 770-10 không.

""Em không nghĩ đó là chuyện Quidditch, nhưng em nghĩ hai vụ tấn công có liên quan với nhau,"..."Dĩ nhiên, điều đó khiến cho kẻ đứng đằng sau chuyện này càng trở nên nguy hiểm hơn, bởi vì kẻ đó dường như chẳng bận tâm đến chuyện hắn sẽ giết chết bao nhiêu người trước khi hắn thực sự đạt được tới đúng nạn nhân.""

"Quào."

Charlus thốt lên.

Tom vỗ vai Abraxas, nhìn thằng nhóc bằng ánh mắt giễu cợt: "Chúc mừng nhà Malfoy có kẻ máu lạnh hại người không gớm tay nhé."

Tóc bạch kim giận dữ hất tay nó ra.

"Họ chẳng làm được gì hơn là tự thuyết phục mình rằng Ron sẽ bình phục hoàn toàn trong lần thăm bệnh cuối cùng của họ; bà Weasley lúc này ôm chầm lấy Harry và siết nó thật chặt..."Thôi thì, Harry à, tất cả những gì bác có thể nói là cái hôm mà Ron quyết định ngồi chung toa với con trên tàu Tốc hành Hogwarts thiệt là một ngày may mắn cho nó."

Septimus đồng tình với con trai mình. Thực tình nhà Weasley mang ơn Harry cực kỳ nhiều và Ron thực sự biết chọn bạn mà chơi đấy chứ. Cậu vốn tính cảm ơn cả Charlus, nhưng anh chỉ nhún vai:

"Ôi thôi nào, anh là Charlus, đâu phải Harry. Bao giờ gặp thằng bé thiệt hẵng nói vậy, gia đình em nợ Harry chứ đâu có nợ nần gì nhà Potter đâu nào?"

Ba bác cháu Harry tiếp tục bàn tán về nỗi lo lắng của mình, rồi lòi ra vụ cụ Dumbledore nổi giận với Snape. Dưới góc nhìn của kẻ đã biết toàn cảnh, Septimus suýt xông tới xé cuốn sách làm đôi.

"Thầy ta làm cái quái gì vậy? Đánh cược tính mạng tất cả học sinh và nhân viên nhà trường cho một thằng tội phạm vị thành niên?" Nghĩ đến người anh trai đã chết ngay trong ngôi trường này và người anh làm cho sở Thần Sáng, Septimus thật sự không thể chấp nhận hành vi lấy một nghìn đổi hư vô của thầy Hiệu phó.

Chẳng đợi cơn giận của cậu lắng xuống, một đoạn hình ảnh về hai người đàn ông đang trò chuyện với nhau xuất hiện trong đầu cậu: Septimus lại thấy trước tương lai xa.

Đó là một văn phòng hình tròn đầy những dụng cụ bằng bạc tinh xảo có một cụ già ngồi sau bàn làm việc. Cụ già lắm, râu tóc cụ dài, bạc hết cả, nhưng với cái mũi khoằm như thể cụ đã bị gãy mũi đến hai lần và cặp kính bán nguyệt, cậu nhanh chóng nhận ra ấy là thầy Hiệu phó nhiều năm sau.

Tay phải thầy nám đen, teo quắt lại trông đến là ghê, để trên bàn. Một người đàn ông cỡ ngoài ba mươi, mái tóc đen như tấm rèm rủ xuống hai bên mặt và có cái mũi khoằm chẳng kém thầy là bao đang quắc mắt nhìn cánh tay thấy ớn đó:

"Chúa tể Hắc ám không trông mong gì Draco thành công. Đây chỉ là sự trừng phạt dành cho những thất bại trước đó của Lucius. Một sự hành hạ từ từ cha mẹ Draco, khi họ nhìn nó thất bại và trả giá."

Giáo sư Dumbledore không hề ngạc nhiên, còn thản nhiên chỉ rõ thêm cái âm mưu của Voldemort và nói những lời khiến Septimus hết sức ngạc nhiên:

"Và nếu trường lọt vào tay hắn," thầy Dumbledore nói, có vẻ như không phải để riêng Snape nghe, "tôi muốn thầy hứa thầy sẽ làm hết sức mình để bảo vệ học sinh trường Hogwarts nhé?"

Snape gật đầu cứng ngắc.

Thằng cha này là gián điệp hai mang? Nhưng sao lại giao một thằng cha chuyên đày đọa học sinh bảo vệ học sinh?

Septimus không thể tin nổi, vốn muốn nói với các bạn thì cụ Dumbledore vẫn tiếp tục nói, như thể chuyện mà Merlin cần truyền đạt:

"Tốt. Bây giờ cứ vậy. Ưu tiên số một của thầy là khám phá xem Draco đang làm gì. Một thằng nhóc mười mấy tuổi hoảng sợ thì nguy hiểm đối với người khác cũng như chính nó. Giúp đỡ và hướng dẫn nó, nó ắt chấp nhận, nó yêu mến thầy..."

Snape tỏ ý phản đối, nhưng thầy Hiệu phó lại nói ngay:

"Dù vậy, cứ cố gắng. Tôi lo lắng cho bản thân tôi không bằng lo cho những nạn nhân ngẫu nhiên của bất cứ âm mưu gì đó có thể xảy ra cho thằng nhóc. Cuối cùng, tất nhiên, chỉ còn một cách phải làm nếu chúng ta muốn cứu thằng nhóc khỏi cơn thịnh nộ của Chúa tể Voldemort."

Còn thầy thì không biết có thoát nổi cơn thịnh nộ của con cháu tôi không, thầy Dumbledore ạ. Septimus tức nghiến răng nghiến lợi, không ý thức được đôi mắt sáng rực của mình gây chú ý cỡ nào.

Trải nghiệm kề cận cửa tử không phải một trải nghiệm thú vị, với tư cách kẻ đã nhiều lần mất máu nhiều đến nỗi suýt chết, Septimus dám thề chuyện đó để lại ám ảnh tinh thần rất lớn.

Những nạn nhân vô tội như Ron và Bell sẽ thấy thế nào chứ?Nhất là khi người chúng hết lòng tin tưởng, người đáng ra phải đảm bảo an toàn cho chúng lại chính là kẻ tiếp tay cho hung thủ gây ra nỗi đau ấy?

Bà Rosmerta và giáo sư Slughorn sẽ thấy thế nào khi mình gián tiếp hại hai học sinh, hai đứa trẻ con suýt chết?

Giáo sư Dumbledore muốn Snape giết mình thay Draco, nhưng không phải ngay lúc đó, mà là khi cụ cho rằng thời cơ đã "chín mùi".

"Nếu cụ không ngại chết," Snape tiếp tục nói, giọng dữ dội, "thì tại sao không để Draco giết quách đi?"

À, thì là vì Draco là một thằng nhóc chứ sao? Một gián điệp mà lại đi hỏi cái câu buồn cười quá vậy? Septimus nhủ thầm. Làm gián điệp là đã đánh cược cả nhân phẩm lẫn mạng sống, còn bận tâm chuyện như thế thì Septimus chẳng hiểu ông ta lừa Voldemort thế nào nữa?

Khuôn mặt Snape nhăn nhúm lại, như thể cụ Dumbledore mới cho ông ta một cú trời giáng khi cụ đáp lời:

"Linh hồn thằng nhỏ chưa bị tổn thương. Nếu chỉ tính đến việc tiện cho tôi thì tôi sẽ xé nát linh hồn đó mất."

"Vậy còn linh hồn của tôi thì sao, cụ Dumbledore? Linh hồn của tôi?"

Thì kệ con mẹ linh hồn ông? Già đầu rồi còn đi so đo với con nít? Đến việc đó còn không làm được thì cái chuyện làm gián điệp lừa lọc Voldemort suốt bao năm qua quả là đang sỉ nhục trí thông minh của hắn đấy.

Cụ Dumbledore nói:

"Chỉ một mình thầy biết là linh hồn của thầy có bị tổn thương không khí giúp một ông già tránh được nỗi đau đớn gà tủi nhục."

Rồi bắt đầu diễn giải về những khó khăn cụ có thể mắc phải khi trao cái việc giết chóc ấy cho bất cứ Tử thần Thực tử nào khác, và hai bên nhìn chằm chằm vào nhau như đang soi xét linh hồn đối phương, đoạn Snape gật đầu cứng ngắc.

"Cảm ơn, thầy Severus..."

Septimus nhăn mặt kinh tởm sau khi cảnh văn phòng biến mất. Bấy giờ, cậu mới để ý tất cả đều đang chăm chú nhìn mình. Nhưng, có lẽ vì cáu giận, Septimus không giữ kín những tiên kiến như bình thường, mà kể nó ra.

Tom đương nhiên là kẻ tức giận nhất, suýt nữa bẻ gãy cây đũa phép khi hay tin bản thân bị lừa một cách đơn giản như thế. Hắn không thể nào tin nổi mình lại để một con gián nhép cho mình vào tròng.

Eileen và Charlus đảo mắt, không thể nuốt cho trôi cái kiểu hành xử của giáo sư Dumbledore. Hẳn là thầy đã lẩm cẩm lắm rồi mới làm cái việc ngu ngốc đến vậy. Suýt chút nữa đánh đổi mấy mạng người để giữ cho một kẻ chẳng xứng đáng được sạch tay, chao ôi, thầy ơi là thầy, thầy không thấy nó sai quá mạng à?

Abraxas thì rón rén giơ tay:

"Ơ, tụi mình có đọc truyện tiếp không vậy...?"

Septimus quay ngoắt sang nó, làm thằng nhóc giật bắn, nhưng đứa em họ xa chẳng làm gì ngoài nhíu mày, như thể đã nghĩ ra vì sao nó phải đánh trống lảng, gật đầu.

"Thôi thì, cứ tiếp tục đi. Giờ thì không chỉ Tom, ta còn phải ngăn cả thầy Hiệu phó nữa, phải nhanh lên mới được."

""Tôi là một thầy giáo có thớ, đúng không hả đồ á phù thủy dấm dúi?""

"Nhưng một á phù thủy làm gì ở ngôi trường toàn phù thủy như Hogwarts?"

"Chịu."

Harry tiếp tục thắc mắc về cơn giận thầy Dumbledore dành cho Snape, nhưng giờ thì tụi trẻ đã biết cả, nên chẳng còn chút tò mò nào. Trăm phần trăm là vì lão lại để lọt một kế hoạch ám sát khác của Draco chứ còn sao nữa?

"Cùng lúc đó, Lavender cứ lẽo đẽo đi theo Harry để nói chuyện về Ron, chuyện này Harry thấy còn ngán hơn cả những bài diễn văn Quidditch của McLaggen..."Được thôi.""

Eileen ghê tởm:

"Một chuyện tình gớm ói."

Septimus day thái dương:

"Ước gì tớ ở đó, tớ sẽ bắt Ron đi xin lỗi Brown cho hẳn hoi. Hành xử kiểu gì mà hãm tài kỳ cục."

"Hy vọng bồ đánh bại McLag... ủa, Smith chứ."

Một vài tiếng cười yếu ớt vang lên.

"Nó đang ngó ra những cửa sổ mà nó đi ngang qua, cố gắng ước chừng sức gió mà tụi nó sẽ phải đương đầu khi bay, thì một tiếng động phía trước khiến nó liếc nhìn lên và thấy Malfoy đang đi về phía nó, cặp kè với hai đứa con gái, cả hai đều có vẻ rầu rĩ và tức tối..."Thế là anh muốn biết nó làm gì trong toà lâu đài với hai cô bạn gái trong khi mọi người khác đều đang ở dưới đây..."

"Gia tăng dân số." Eileen phun ra, làm Abraxas suýt cắn vào lưỡi. Cô bé ngừng một lát, thưởng thức bản mặt kinh hoàng của mấy đứa con trai rồi nói tiếp: "Hoặc là, canh chừng trong lúc Draco làm mấy trò bậy bạ."

"Ý em là..."

"Hai đứa con gái đó rất có thể là Crabbe và Goyle. Hai đứa này luôn dính lấy Draco, nhưng bây giờ lại không, có lẽ chúng đã uống Đa Quả Dịch và giả làm các nữ sinh khác nhau để tránh bị nghi ngờ." Tom nói nốt. "Cũng khéo đấy."

""Và Smith của nhà Hufflepuff đang có trái Quaffle,"...Bên cạnh Luna, giáo sư McGonagall có vẻ hơi khó chịu một chút, như thể bà quả thực đã nghĩ lại về sự bổ nhiệm của mình."

Septimus mỉm cười khi Luna khen Ginny tử tế, và bật cười thành tiếng khi nghe mô tả đàn chị cùng nhà.

Abraxas nhăn nhó cố nhịn cười, đọc mà giọng cứ run run:

""...nhưng giờ đây gã cầu thủ kếch xù của nhà Hufflepuff ấy đã lấy lại được trái Quaffle của chị, tôi không làm sao nhớ được tên anh ta, cái gì nghe như Bubble... không, Buggins..."...Đám đông rộ lên cười."

Charlus ôm bụng vì cười quá nhiều:

"Merlin, Luna đây mà không có liên quan gì tới Dehlia Greengrass thì anh đi đầu xuống đất!"

"Một lát sau Cadwaller ghi bàn..."Tôi không tin chuyện đó sẽ giúp anh tìm được trái banh Snitch, nhưng có thể đó là một mánh lới không ngoan.""

"Ôi gái ơi, cẩn thận kẻo Harry oánh á."

"Ginny và Demelza mỗi người đã ghi được một bàn, khiến cho những người cổ động áo đỏ tía và vàng kim có dịp reo hò...Luna mơ màng nói."

Abraxas ngán ngẩm:

"Trận đấu này sẽ kết thúc trong vũng máu mất."

Chẳng biết huyết thống Weasley ẩn trong nó vừa trỗi dậy hay gì, Abraxas đoán gần trúng: ""Ôi, nhìn kìa!..."Nứt sọ.""

"Lạy Chúa tôi."

"Minnie nên treo chổi thằng điên đó đến khi nó tốt nghiệp."

"Sở Thể dục Thể thao Phù thủy nên cấm nó chơi Quidditch suốt đời!"

"Thế giới pháp thuật sẽ thịt McLaggen khi họ biết nó suýt giết Vị Cứu Tinh của họ."

Bọn trẻ xôn xao bàn tán. Dẫu có tài phép đến cỡ nào, nứt sọ vẫn là một trạng thái gì đó khiến chúng phải co rúm lại sợ hãi. Nhỡ đập vào chỗ hiểm thì chẳng phải sẽ hóa thành đồ ngớ ngẩn nằm viện suốt đời, hay tệ hơn là hẹo luôn sao?

"Trò không nên cố gắng quá sức trong vài tiếng đồng hồ."..."Trò sẽ ở lại đây cho đến khi nào tôi cho trò xuất viện, Potter à, nếu không, tôi sẽ báo cho thầy Hiệu trưởng biết.""

"Nghe như Eileen khi làm hộ sĩ bệnh thất vậy."

"Lo chuyện của cậu đi, Abra."

Ron bắt đầu lảm nhảm nhằm giúp Harry vui lên. Kể cũng hả dạ khi biết McLaggen sẽ bị cả đội "thanh toán" và không bao giờ dám xí xọn nữa, và Ginny đã tới thăm Harry trong lúc nó còn bất tỉnh, và trí tưởng tượng của Harry vọt lên mức "cố gắng quá sức", nhanh chóng tạo dựng cái cảnh tượng Ginny, vừa khóc nức nở trên thân hình không còn sự sống của nó vừa thú nhận tình cảm mê đắm của cô bé đối với nó trong khi Ron chúc phúc cho cả hai...

Septimus đảo mắt:

"Để cháu tôi yên, xin người."

Cuộc hội thoại lộn sang chuyện Malfoy.

Cả Harry lẫn Ron đều chẳng suy ra Draco đã đi đâu, và Cậu Bé Còn Sống bắt đầu ước ao khát khao quyền lực của ông Scrimgeour để có người cử đi theo dõi Malfoy, trước khi nhớ tới con gia tinh tội nợ Kreacher.

""Kreacher?"..."Thọc ngón tay vô mũi nó, kéo chóp nó, nhéo tai nó...""

Hoá ra đó là lý do hôm bữa Peeves đã kêu lên:

Khi nào có oánh nhau và khi nào có lộn xộn
Thì kêu Peevsie tới, nó sẽ làm mọi chuyện rối gấp đôi!

Vậy ra nó hóng và làm thầy dùi cho hai con gia tinh oánh nhau bữa giờ. Và, Dobby, đúng như dự đoán, là một con gia tinh có quen biết với Harry Potter.

Chợt, Abraxas khựng lại:

"Này, có ai thấy tụi mình đã quên mất cái gì không? Cái gì đó tối quan trọng khi thầm thì những điều bí mật ở Hogwarts, chớ có phạm phải?"

Mười con mắt nhìn nhau, rồi không hẹn mà thốt lên:

"Where's Peeves?"

"HAHAHA!!!!" Bỗng đâu, có tiếng cười khằng khặc như Abraxas ăn lắm quá mắc nghẹn phát ra phía trên đầu lũ trẻ, rồi một gã đàn ông nhỏ thó, tinh quái, với đôi mắt cam xếch lên và bộ đồ vía dị hợm vừa lộn mèo vừa trôi đến trước mặt chúng. "RỐT CUỘC MẤY ĐỨA BÂY CŨNG NHỚ ĐẾN TA! TA CỨ TƯỞNG LŨ TỤI BÂY XEM TA NHƯ ĐỐNG PHÂN ĐÁNG XÚC BỎ ĐI RỒI CHỨ!"

Peeves chưa bao giờ là sinh vật dễ dàng bỏ cuộc. Trò chơi của Abraxas chỉ giúp gã giải khuây trong khoảng thời gian ngắn chẳng tày gang, và rồi, sau khi đã phát chán trò trẻ con ấy, con yêu cứ tà tà bay trên đầu bọn trẻ, vừa tò mò chẳng hay chúng đang thậm thụt làm gì, vừa băn khoăn bao giờ thì bản thân được nhớ đến. Lũ trẻ đáng ra phải biết gã cả thèm chóng chán cỡ nào, đặc biệt là thằng nhóc Peeves ưng nhất, thế mà còn phạm lỗi sơ đẳng nhường ấy, đúng là chán quá đi mất!

Để bù đắp cho tội lỗi ấy, Charlus lập tức chĩa đũa phép vào con tinh như cách Harry làm trong sách, mau miệng rống lên:

""Khoá Lưỡi!""

Lưỡi của cả hai con Peeves cùng bị dán dính vô vòm họng và chỉ sau khi Abraxas đọc xong phần mô tả đầy bất lực về Peeves trong tương lai và Tom đã trói gô gã lại rồi, Charlus mới thâu hồi pháp thuật và quắc mắt với gã:

"Đêm hôm rồi mi gào to như vậy làm gì hả?"

Peeves bĩu môi:

"Tự nhiên được nhớ đến nên người ta ăn mừng chớ bộ. Thế cũng không cho à?"

"Không," Lũ trẻ thấy gân xanh nổi trên trán Charlus. "Mi đã biết bọn ta đang làm gì rồi đúng không?"

Peeves chẳng trả lời, cười toe toét:

"Ahihi, đoán xem đoán xem? Huynh trưởng Charlus Potter, chủ tịch câu lạc bộ Gobstones Eileen Prince, ông nội Abraxas Malfoy, nhà tiên tri Septimus Weasley, Chúa tể Hắc ám Voldemort, đoán xem ta đã biết bọn mi đang làm gì chưa nào?"

"Riddle, giết nó."

"Anh biết là Peeves không chết được mà?"

"Không nói nhiều, tung lời nguyền Tra tấn vào nó đến bao giờ chết thì thôi." Charlus phán xanh rờn, làm bọn đàn em sững sờ nhìn anh, đột nhiên không biết anh hay Tom mới là Chúa tể Hắc ám nữa.

"Rất sẵn lòng..."

Peeves rú lên:

"ẤY ĐỪNG MÀ ĐỪNG MÀ, BỔN VƯƠNG NÓI THIỆT LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ? LŨ NHÃI RANH CHẾT TIỆT!"

"Mi vừa nói gì?"

"A à ý em là em biết cả rồi nhưng em không nói với ai đâu." Gã giả bộ sụt sùi, kẹo rơi lộp độp khỏi khoé mắt thay vì nước mắt. "Em hứa em sẽ không hé răng nửa lời với ai, em thề, em thề! Đại ca cất cả chai thuốc độc đi giùm em với, huhuhu. Ám Hogwarts mà mất Hogwarts là em đi đứt luôn á."

""Dobby là gia tinh tự do và nó có thể vâng lệnh bất cứ ai nó thích và Dobby sẽ làm bất cứ điều gì Harry Potter muốn nó làm!""

Bọn con nhà nòi huýt sáo. Trần đời chúng chưa thấy con gia tinh nào như Dobby, thường thì chỉ có đám tự đập đầu vào tường khi lỡ mồm nhắc đến hai chữ "tự do" thôi.

""Cậu chủ gọi tôi hả?"..."Và nếu Dobby làm sai, Dobby sẽ tự quăng mình ra khỏi tầng tháp cao nhất, thưa cậu Harry Potter!"

Abraxas phá ra cười giòn giã:

"Ước gì nhà tớ cũng có một con gia tinh như này! Thề có Merlin, tớ chán ngấy mấy con yêu tinh cứ đòi tự thiêu vì mấy việc không đâu rồi!"

"Chủ nhân muốn tôi theo dõi cậu trẻ của dòng họ Malfoy à?"...Chỉ cần bám lấy Malfoy như hai miếng cao dán mụn ấy.""

Harry và Kreacher coi bộ hợp nhau, nhất là với gu hài hước đen tối của chúng. Abraxas vừa cười như được mùa vừa quay qua hỏi thiên tài Riddle của lòng nó:

"Dân Muggle cũng đã thiệt, có cả miếng dán trị mụn luôn! Không biết nó có trị được cậu không hả?"

Tự nhiên cả bọn thắc mắc sao Lucius Malfoy còn sống mà làm Tử thần Thực tử được, khi có một ông bố như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com