TruyenHHH.com

Slug

Hai ngày nay, số lần mà Lệ Xuyên Lâm đến bệnh viện còn nhiều hơn số lần anh ta về nhà. Mỗi lần đến vẫn thấy Phó Cục trưởng Lý không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào khiến anh ta vô cùng lo lắng.

Thế nhưng khi anh ta đang nghĩ có nên đến văn phòng của Phó Cục trưởng lấy USB hay không thì bệnh viện gọi tới nói ông ta đã tỉnh lại.

Lệ Xuyên Lâm lập tức bỏ lại công việc để đi ngay.

"Phó Cục trưởng, tôi đến thăm ông đây." Lệ Xuyên Lâm mặc đồng phục đứng ở cửa phòng bệnh, hai tay trống trơn.

Phó Cục trưởng nhìn anh ta, lập tức hiểu luôn.

Đến thăm gì chứ, chắc là đến thuyết phục mình đây.

Phó Cục trưởng ngồi trên giường bệnh, nhìn tờ báo trong tay mình, nhàn nhạt hỏi: "Ừm, ở cục không có vấn đề gì chứ?"

Lệ Xuyên Lâm lấy một cái ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, trả lời rất nghiêm túc: "Không sao, tất cả đều bình thường ạ."

"Vậy thì tốt rồi." Phó Cục trưởng không ngẩng đầu lên mà vẫn đang xem báo, trả lời một câu xong không nói gì nữa.

Lệ Xuyên Lâm yên lặng một lúc sau đó nói trực tiếp: "Phó Cục trưởng, đưa tài liệu gốc cho tôi."

Phó Cục trưởng dường như đã chờ câu nói đó từ lâu, ông lạnh lùng nói: "Có phải cậu muốn đưa tài liệu gốc cho cô ta? Tôi nói cho cậu biết, điều này là không thể. Điều này nằm ngoài trình tự cũng như quy tắc làm việc!"

"Tôi ở cạnh giám sát cô ta phá mã, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."

Tiếc rằng sự bảo đảm của Lệ Xuyên Lâm lại không khiến cho Phó Cục trưởng thay đổi, vẫn là hai chữ: "Không được."

Lệ Xuyên Lâm nhíu nhẹ lông mày: "Phó Cục trưởng, ông không tin tôi?"

Câu nói này rốt cục đã khiến Phó Cục trưởng bỏ tờ báo trên tay xuống, nhìn anh ta.

Câu trả lời tiếp theo đối với Lệ Xuyên Lâm là cực kì nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến nỗi chỉ cần Phó Cục trưởng gật đầu nhẹ là anh ta sẽ không do dự gì mà đi luôn.

Anh ta đối nhân xử thế hết sức đơn giản, không vòng vo tam quốc như người khác. Nhưng phá án thì anh ta lại là một người tài giỏi.

Vì vậy, Phó Cục trưởng Lý lập tức giải thích: "Không phải tôi không tin cậu, mà là tôi không tin cô ta. Sao cậu lại có thể để một nữ tân binh đi làm nhiệm vụ được chứ? Cậu nói xem có phải cậu bị cô ta mê hoặc rồi không?"

Ông ta chỉ cần nghĩ đến ngày hôm đấy thì vẫn cảm thấy tim đập nhanh, lửa giận lại sôi sục.

Cô gái kia là tân binh gì chứ, rõ ràng là giặc cỏ, thứ giặc cỏ ác mồm ác miệng!

Lệ Xuyên Lâm nói ngắn gọn: "Năng lực của cô ấy tốt vô cùng."

Phó Cục trưởng chỉ vào người mình, "Tốt ư? Đấy gọi là tốt à? Cậu xem tôi giờ đang ở đâu, bây giờ nhìn tôi như thế nào? Lại nghĩ xem dáng vẻ cô ta ở Cục Cảnh sát ngày hôm ấy, cậu nói cho tôi biết, cô ta là một quân nhân sao? Cô ta giống sao?"

"Cô ấy đã trải qua một tháng huấn luyện, đánh bại hết tất cả, kể cả những tân binh xuất sắc nhất."

"Vậy thì nói lên cái gì? Chỉ có thể nói được cô ta đạt tiêu chuẩn về thể lực, thế còn những cái khác thì sao?"

Dựa vào thái độ của cô ta ở văn phòng ngày hôm ấy là thấy cô ta không biết cách đối nhân xử thế, không biết là giáo quan của cô ta có bị cô ta đối xử như thế không! Phó Cục trưởng nghĩ thầm.

"Các cái khác là cái gì?" Lệ Xuyên Lâm nghĩ mãi cũng không ra, ánh mắt liền chuyển đến phía Phó Cục trưởng.

Phó Cục trưởng nén sự tức giận, lạnh lùng nói "Nói chuyện, làm việc, làm người có điểm nào giống quân nhân! Hoặc nói cách khác có điểm nào giống con gái không!"

Chương 176: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (2)

Lệ Xuyên Lâm không cảm thấy cách làm việc và cách cư xử của một người có liên quan gì đến nhau, "Chuyện này không ảnh hưởng gì đến năng lực của cô ấy."

Phó Cục trưởng lập tức phản bác, "Sao lại không ảnh hưởng chứ? Một chút sự tin tưởng và chân thành của quân nhân cô ta cũng không có. Tôi hiện giờ đang vô cùng nghi ngờ cô ta cứ khăng khăng đòi tài liệu gốc như thế có lẽ là có mục đích khác."

Lệ Xuyên Lâm nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta có cảm giác Phó Cục trưởng như đang cố tình gây sự vậy.

"Không có chuyện đó đâu, tôi tin cô ấy."

Anh ta trả lời một cách chắc chắn, kết quả lại nhận được ánh mắt hoài nghi từ Phó Cục trưởng: "Tiểu Lệ à, dạo gần đây cậu lạ lắm, có phải là cậu có ý gì với cô tân binh đấy không?"

Ý gì? Đúng! Ý của anh ta là nhanh hoàn thành nhiệm vụ, như thế Nhiếp Nhiên mới không bị gạch tên.

"Tôi muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ!"

Nghe thấy Lệ Xuyên Lâm nói vậy, Phó Cục trưởng mới yên tâm một chút.

Cũng may là cậu ta không có ý gì với cô gái kia, nếu không thì cháu gái nhà mình sẽ tan nát cõi lòng mất.

Thật ra hai vấn đề vừa nãy Lệ Xuyên Lâm đều không trả lời rõ ràng nhưng Phó Cục trưởng lại không để ý. Ông ta vẫn đang chìm trong suy nghĩ Lệ Xuyên Lâm không thích người con gái kia, cháu gái mình vẫn còn cơ hội, sau đó nói một hơi dài: "Tiểu Lệ à, tôi biết cậu làm việc rất chăm chỉ, nghiêm túc, hơn nữa còn đem về cho đội cảnh sát không ít vinh quang. Nhưng về mặt tình cảm, là người đi trước tôi vẫn nên nói với cậu một câu, chọn phụ nữ vẫn nên chọn người dịu dàng ấm áp một chút thì tốt hơn, những thứ khác đều không đáng tin."

Lệ Xuyên Lâm nghe Phó Cục trưởng tự nhiên nói những lời kỳ lạ như vậy cảm thấy hơi hoang mang.

Không phải là hai người đang nói về chuyện tài liệu gốc sao? Sao lại nói đến chuyện tình cảm vậy, lại thành tìm cô gái dịu dàng ấm áp là sao?

"Đặc biệt là cô gái đó. Cậu xem cô ta chọc tức tôi thành ra thế này. Cô ta đứng trước mặt bao nhiêu người dạy dỗ, uy hiếp tôi, rõ ràng là coi Phó Cục trưởng tôi không ra cái gì! Không nói đến địa vị thì dù sao tôi cũng là bề trên của cô ta, đúng là không tôn trọng người lớn chút nào!"

Lệ Xuyên Lâm bình tĩnh tiếp lời, "Đối với ai cô ấy cũng vậy."

Nghĩ đến việc mình bị cô ấy quát mắng, còn cả Phương Lượng cũng bị cô ấy chửi, khóe miệng anh ta không hiểu sao lại hơi cong lên.

Cô gái đó đúng là mồm miệng sắc sảo vô cùng, có thể cãi người sống thành người chết, người chết thành người sống.

"Vậy mới nói, loại con gái đó không hợp với cậu đâu! Tiểu Lệ." Người ngồi trên giường vừa kết luận xong thì lại nhìn thấy mặt mũi Lệ Xuyên Lâm ánh lên nét cười, khiến ông ta có chút kinh ngạc.

Cuối cùng Lệ Xuyên Lâm cũng cười rồi sao?

Đây đúng là chuyện trước nay chưa từng thấy!

Lệ Xuyên Lâm lấy lại tinh thần, nói một cách nghiêm túc: "Phó Cục trưởng, chúng ta đang thảo luận công việc."

Phó Cục trưởng ho nhẹ một tiếng, có chút bối rối. Lệ Xuyên Lâm này đúng là không biết cách cư xử mà!

Ông ta nghiêm mặt, "Tài liệu gốc tôi sẽ không đưa cho cô ta. Vấn đề này chúng ta đã thảo luận rồi, hơn nữa cũng không cần phải thảo luận lại nữa."

"Vậy thì việc này phải giao cho tổ Điều tra mật mã, bằng không sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ được." Lệ Xuyên Lâm định lấy được USB trước, dù sao ở trong tay anh ta rồi thì làm gì cũng dễ hơn.

Phó Cục trưởng liếc nhẹ đã đủ hiểu, "Đến lúc ấy tôi sẽ đưa cho tổ Điều tra mật mã bản gốc của tài liệu. Từ hôm nay, cậu không cần quan tâm đến việc của phòng Điều tra mật mã nữa."

Ông ta đã lăn lộn trong giới quan chức bao nhiêu năm nay rồi, từ lâu đã luyện được đôi mắt tinh tường. Đối phương muốn cái gì, ông ta chỉ cần liếc qua là có thể hiểu được.

Chương 177: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (3)

Huống hồ Lệ Xuyên Lâm trước giờ luôn là người thẳng thắn chính trực, không cần nhìn, chỉ cần nghe anh ta nói thôi cũng có thể biết anh ta muốn gì.

Lệ Xuyên Lâm không ngờ bản thân đã không lấy được tài liệu rồi mà còn bị tước đoạt quyền chỉ huy.

"Tôi là người chỉ đạo chính trong nhiệm vụ lần này." Lệ Xuyên Lâm trầm mặt xuống.

Phó cũng trưởng vẫn giữ nguyên thái độ, "Vậy thì sao chứ? Tôi là Phó Cục trưởng của cả cái Cục Cảnh sát đấy!"

"Cô ấy nói phần mềm giải mã của tài liệu gốc cao hơn hệ thống giải mã cục chúng ta đang có, nếu như..."

Lệ Xuyên Lâm chưa kịp nói hết câu đã bị Phó Cục trưởng ngắt lời.

"Không có nếu như! Lẽ nào mấy chục chuyên viên giải mã ở Cục Cảnh sát lại không bằng một cô tân binh nhãi nhép sao?"

Ông ta không tin cô tân binh kia lại tài giỏi đến thế. Những chuyên viên giải mã ở Cục Cảnh sát đều được tuyển chọn từ những học viên xuất sắc nhất của các trường. Cô tân binh nhãi nhép kia mới tốt nghiệp cấp ba thì tài giỏi đến đâu chứ!

Phó Cục trưởng vẫn đang tức giận thì bỗng nhiên Lệ Xuyên Lâm đứng phắt dậy khiến ông ta giật mình, mặt mũi căng thẳng, "Cậu... cậu định làm gì?"

"Ba ngày, nếu ba ngày mà không phá được mật mã thì thật sự xin lỗi Phó Cục trưởng!" Lệ Xuyên Lâm khẽ cúi đầu.

Phó Cục trưởng tức giận chỉ vào Lệ Xuyên Lâm, "Làm sao, câu muốn tạo phản hả? Cái gì mà nội trong ba ngày không phá được mật mã thì xin lỗi tôi, có phải cậu lại muốn uy hiếp tôi không vậy hả!"

"Tất cả đều là vì nhiệm vụ."

Điên rồi, điên rồi! Lệ Xuyên Lâm này có phải bị cô gái kia làm cho hư rồi không? Sao lại dám nói với mình những lời như vậy chứ!

Phó Cục trưởng phất tay, "Đừng lôi nhiệm vụ ra dọa tôi!"

"Phó Cục trưởng, tôi và cô ấy đều không thể chờ nổi lần thất bại này, mong ngài đừng cố chấp."

"Tôi cố chấp ư? Ý cậu là tôi vì tình cảm cá nhân mà phá hỏng nhiệm vụ sao?" Phó Cục trưởng tức giận trừng mắt, ngực vì tức quá mà cũng phập phồng.

"Còn không phải sao?"

Cuối cùng, Phó Cục trưởng tức không chịu nổi bắt đầu chửi mắng, "Đồ khốn!"

"Đối mặt với nhiệm vụ phải gạt bỏ hết mọi thành kiến. Đây chính là câu mà Phó Cục trưởng nói."

Câu nói này như vả thẳng vào mặt Phó Cục trưởng, khiến ông tức giận đến nỗi tay run run chỉ ra cửa, "Cậu, cậu, cậu cậu đi ra ngoài cho tôi! Đi ra!"

Lệ Xuyên Lâm nín lặng hai giây, sau đó cúi đầu nói một câu, "Tạm biệt Phó Cục trưởng." Rồi bỏ ra ngoài.

Phó Cục trưởng dựa vào đệm, dùng nắm đấm đập thùm thụp vào ngực để trôi cơn giận trong lòng đi.

Lệ Xuyên Lâm đang đi ở hành lang bệnh viện thì điện thoại trong túi đổ chuông. Nhìn tên người gọi đến, anh ta lập tức bắt máy.

"Sao rồi? Anh đã lấy được chưa?" Giọng Nhiếp Nhiên đầu bên kia vô cùng lo lắng.

Từ hôm chính mắt nhìn thấy cô suýt nữa bị bắn chết ở con hẻm ấy, Lệ Xuyên Lâm đã mua cho cô một chiếc điện thoại, nói rằng ở trong hẻm nhỏ gọi điện thoại không an toàn.

Nhiếp Nhiên biết anh ta đã hiểu lầm, cho rằng cô đang ở trong hẻm nhỏ gọi điện cho anh ta thì gặp phải côn đồ.

Thế nhưng cô vẫn không giải thích, dù sao thì Hoắc Hoành cũng không phải mục tiêu nhiệm vụ của cô.

"Chưa, Phó Cục trưởng không đồng ý." Lệ Xuyên Lâm trả lời ngắn gọn.

"Không chịu nhả ra chút nào sao?" Đầu bên kia, Nhiếp Nhiên có chút kinh ngạc. Lệ Xuyên Lâm dù là người chịu trách nhiệm chính của nhiệm vụ lần này mà lại không lấy nổi.

Chương 178: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (4)

"Không hề."

Không còn hi vọng ở chỗ Lệ Xuyên Lâm, Nhiếp Nhiên cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, cô nói một câu: "Tôi biết rồi" sau đó định cúp máy.

Nhưng giọng của Lệ Xuyên Lâm ở đầu bên kia vang lên, "Cô định làm thế nào?"

"Hỏi phía Phương Lượng xem có thể hành động không, nếu không được thì tôi chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi."

Nghe đến chuyện cô định hành động một mình, Lệ Xuyên Lâm đang bước ở hành lang liền dừng lại, "Cô đừng nóng vội, văn phòng của Lưu Chấn không dễ mà vào được nhiều lần như vậy đâu."

"Nói thật, tôi cũng không muốn vào văn phòng của Lưu Chấn nữa, nhưng vạn bất đắc dĩ thì vẫn phải thử một lần nữa xem. Thôi, tôi cúp máy đây."

Ngày hôm đó, nếu như không phải Hoắc Hoành đột nhiên xuất hiện thì có lẽ cô đã phải liều mạng đánh một trận rồi.

Nhiếp Nhiên cúp máy, ngồi ở quán cà phê đối diện Cục Cảnh sát trầm tư một lát.

Trời sắp tối, quán cà phê không có nhiều người, chỉ có tiếng đàn piano trầm bổng vang lên.

Sau đó, Nhiếp Nhiên lại gọi một cuộc điện thoại khác. Điện thoại vừa kết nối, cô đã vội vàng hỏi: "Sao rồi? Thầy đã nghĩ ra cách chưa?"

"Vẫn chưa. Mấy vị lãnh đạo cứ ngồi lì trong phòng, đến đi vệ sinh cũng khóa cửa. Tôi hoàn toàn không có cách nào ra tay." Ở đầu dây bên kia Phương Lượng cũng vô cùng lo lắng, bất an.

Một lúc lâu sau, Nhiếp Nhiên mới trả lời: "Vậy chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi."

Vào thời khắc quan trọng đều không dựa được vào ai, thật sự là không biết cần bọn họ làm gì.

"Em nghĩ ra cách gì rồi?"

Phương Lượng biết cô là người thông minh nhanh trí. Lúc ấy, ngay cả máy nghe lén ở trên người Lương Phỉ cô còn có cách kỳ diệu gì đó lắp đặt thành công.

Nếu không phải sau đó Lương Phỉ chết rồi thì cô gái này cũng không phải khổ như thế.

"Để em động não xem sao." Nhiếp Nhiên nhìn về phía Cục Cảnh sát, nói.

Phương Lượng biết cô có chiêu rồi thì thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi, nhưng em nên nhớ phải cẩn thận đấy!"

"Vâng, em biết rồi."

Cúp điện thoại lần nữa, ánh mắt của Nhiếp Nhiên dán chặt ở cửa của Cục Cảnh sát.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, tia sáng cuối cùng bị bóng đêm dần che khuất, bóng đêm cuối cùng cũng đã chiếm lấy tất cả.

Chín giờ tối, Phó Cục trưởng nằm ở bệnh viện nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Renggggggg..." Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan đi sự yên lặng của căn phòng.

Phó Cục trưởng lấy điện thoại ra nghe.

Cục trưởng? Tại sao Cục trưởng lại gọi giờ này chứ?

Lẽ nào Lệ Xuyên Lâm vượt mặt mình báo cáo trực tiếp cho Cục trưởng chuyện này sao?

Ông ta vẫn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia vọng đến, "Có chuyện gì vậy? Sao chuyện đó đến bây giờ vẫn chưa được giải quyết?"

Phó Cục trưởng lập tức trở nên lo lắng, "Cục trưởng, tài liệu kia có chút vấn đề nên tốn hơi nhiều thời gian..."

"Tôi nói cho anh biết, nhanh chóng xử lí vấn đề này đi, đã kéo dài bao nhiêu ngày rồi, lãng phí bao nhiêu thời gian rồi hả?"

Nghe Cục trưởng nói một cách nghiêm túc như vậy, Phó Cục trưởng toát mồ hôi, "Không phải, tôi..."

Ông ta định giải thích mấy câu, đồng thời cũng định nói vì việc này mà bản thân mình đang phải nằm viện.

Nhưng ông ta còn chưa kịp nói hết thì đầu dây bên kia đã lập tức cắt ngang, "Anh đừng nghĩ đến việc tìm cớ với tôi. Anh nên biết là thời gian không đợi ai! Có mỗi chuyện nhỏ như vậy mà các anh đã làm mất biết bao thời gian rồi."

Chương 179: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (5)

"Vâng, Cục trưởng nói đúng." Phó Cục trưởng gật đầu như gà mổ thóc.
Cục trưởng hết kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh chóng xử lí đi, nếu đến lúc cấp trên gây sức ép xuống, anh biết hậu quả như thế nào rồi đấy." Phó Cục trưởng nghe hai chữ hậu quả xong thì liên tục bảo đảm. "Tôi chắc chắn, tôi đảm bảo trong mấy ngày tới nhất định sẽ hoàn thành!"

"Um, tôi cũng không muốn nói nhiều, dù sao thì anh tự mình giải quyết là được, tôi tin vào năng lực của anh.
"Vâng.
Điện thoại ngắt một cách dứt khoát, nhưng tâm trạng của Phó Cục trưởng như rơi xuống đáy vực.

Như thế này thì ông ta lấy đâu ra tâm trạng để nằm dưỡng bệnh chứ? Ông ta nhanh chóng mặc quần áo đi giày và bắt xe taxi đi về Cục Cảnh sát.

Lúc này, ở trong con ngõ sau Cục Cảnh sát, Nhiếp Nhiên cầm điện thoại trên tay đắc ý cười.

Cô dùng điện thoại của Cục trưởng để gọi, không tin lão già Phó Cục trưởng kia còn có thể nằm yên trên giường bệnh được.

Cô nhét điện thoại vào túi, sau đó gỡ đường dây kết nối nội bộ của điện thoại Cục Cảnh sát ra, cắm lại như vị trí ban đầu, cuối cùng đóng lại hộp thông tin rồi rời đi.

Thế nhưng khi cô đang chuẩn bị rời đi thì lại nhìn thấy một chiếc xe lao như bay trước mặt. Gương mặt trong xe khiến cô dừng bước.

Gương mặt này sao lại quen vậy? Người này là ai?

Cô lẩn mình vào trong bóng tối, nhìn thấy chiếc xe đó dừng ở góc phố chéo đối diện mình. Xe cộ trên đường qua lại nhộn nhịp, ánh đèn lập lòe thỉnh thoảng mới chiếu vào đến trong xe, mờ mờ ảo ảo khiến Nhiếp Nhiên không nhìn rõ gương mặt ấy.

Trong lúc cô đang hoang mang thì đột nhiên đèn pha ở chiếc xe ấy chợt sáng rồi lại vụt tắt.

Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, Nhiếp Nhiên dường như nhìn rõ, đường nét trên gương mặt người trong xe, hình như là... Hoắc Hoành!

Có phải là do sự xuất hiện của mình lần trước phá vỡ giao dịch của anh ta với người khác nên lần này anh ta đổi cách khác rồi.

Đúng lúc cô định nhìn kĩ lại lần nữa thì đèn pha lại sáng lên, nhưng lần này vụt tắt rất nhanh, gương mặt ấy lại bị bóng đêm che khuất.

Vài lần như thế, sự thu hút của Nhiếp Nhiên chuyển dần từ người trong xe sang ánh đèn của chiếc xe.

Tại sao ánh sáng của chiếc xe lại lập lòe liên tục như vậy, bị hỏng sao?

Nhiếp Nhiên quan sát một cách kĩ lưỡng ánh đèn đó thì lại thấy đây không phải chuyện bình thường.

Nếu như đèn xe hỏng thì nó phải theo quy luật chứ không phải kiểu lập lòe ngắn dài không giống nhau.

Dài ngắn không giống nhau?

Trong đầu Nhiếp Nhiên như lóe lên một tia sáng.

Nếu như người ngồi trong xe là Hoắc Hoành thì ánh đèn lập lòe lúc này mang hàm ý là...

Nhiếp Nhiên nhớ đến mật mã mà cô đã giải được ở nhà hàng.

Mã Morse?

Ngay lập tức toàn bộ sự chú ý của cô tập trung vào ánh đèn của xe.

Ngón tay cô vô thức đập nhẹ vào cánh tay còn lại theo nhịp sáng tắt của ánh đèn, vừa đập tay vừa tính toán.

Bởi vì trước đó cô tập trung vào quá trình phán đoán xem người trong xe có phải là Hoắc Hoành không nên đoạn sau cô dùng mã Morse để giải nhưng lại phát hiện không đúng.

Không thể nào, sử dụng tín hiệu với độ dài ngắn khác nhau thì chỉ có mã Morse thôi, làm sao lại không giải được chứ?

Nhiếp Nhiên đứng trong góc tối nhìn thấy phía không xa cũng có một chiếc xe như hồi âm lại tín hiệu của bên này, nhưng tín hiệu đèn nháy đặc biệt là rất nhanh và ngắn.

Chương 180: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (6)

Sau khi hai chiếc xe đã trao đổi mật mã với nhau xong liền rời đi.

Nhiếp Nhiên vẫn đứng ở đó, nhưng đầu vẫn chìm trong suy nghĩ về những tín hiệu đèn lúc nãy. Tại sao dùng mã Morse lại không thể giải được chứ?

Lẽ nào bọn họ dùng thủ đoạn mã hóa cao hơn?

Nhiếp Nhiên nghĩ một lát thì thấy không phải là không có khả năng đó.

Cô nghĩ lại về tần suất cũng như độ ngắn dài của ánh đèn nhấp nháy, cuối cùng trong phút chốc nghĩ đến ánh đèn cuối cùng như sự hồi đáp của chiếc xe kia, dường như có sự thay đổi rất nhanh.

Đó là... mật mã quân đội?

Ngày trước, cô có ám sát một quân nhân và từng lẻn vào quân đội nên cô biết bọn họ có một loại ám hiệu. Sự phức tạp của loại mật mã này khác xa với các loại mật mã khác.

Quân đội sẽ sử dụng bước sóng âm tần hoặc ánh sáng để làm ám hiệu, chỉ cần một động thái nhẹ cũng thể bao hàm ý nghĩa biến hóa khôn lường.

Nhiếp Nhiên dựa vào tường, trong đầu bắt đầu tính toán, dựa vào trí nhớ của mình để suy tính lại.

Nhưng bởi vì sự chú ý lúc đầu của cô không đặt vào ám hiệu, thế nên trong trí nhớ của cô chỉ có tín hiệu của chiếc xe còn lại, tiếc rằng không đạt được tin tức hữu dụng gì.

Nhiếp Nhiên chìm vào dòng suy nghĩ. Nếu như người trong xe là Hoắc Hoành, vậy thì tại sao anh ta lại dùng ám hiệu của quân đội?

Bởi vì có chuyện xảy ra ở tiệm ăn lúc trước nên Nhiếp Nhiên không thể khẳng định được là anh ta chỉ muốn sử dụng mật mã quân đội để khiến cho người khác khó mà phát hiện ra, hay là bản thân anh ta có vấn đề.

Cô cảm thấy như bản thân vừa giải được một câu đố thì lại có một câu đố càng khó hơn ập đến.

Thật là khiến người khác phiền lòng mà!

Thế nhưng đâu chỉ Nhiếp Nhiên phiền lòng. Còn có một người nữa vì nhận được một cuộc điện thoại mà trong lòng phập phồng lo sợ.

"Thế nào rồi, đã hai ngày rồi các cậu đã phá được mật mã chưa vậy?" Sau khi rời khỏi bệnh viện, Phó Cục trưởng tức tốc đến Cục Cảnh sát, ngồi liên tục ở phòng máy vi tính hai ngày hai đêm.

Tổ Điều tra mật mã này dưới sự thúc giục của Lệ Xuyên Lâm vừa mới giải mã được tài liệu giả chết tiệt kia, còn chưa kịp nghỉ ngơi gì đã bị Phó Cục trưởng lôi đến hành hạ một lần nữa.

Bọn họ cũng là người mà, cứ như thế này không chết cũng tàn phế mất!

Tổ trưởng tổ Điều tra mật mã mặt mày nhăn nhó, nói: "Mật mã này khá phức tạp. Bản thân tài liệu đã có mật mã rồi, lại thêm lúc tải xuống lại có một tầng mật mã nữa, vì thế giống như là chúng tôi phải giải hai mật mã vậy. Thực sự khá là khó!"

"Khá là khó ư? Vậy tôi cần đám người các anh làm gì? Cục này nuôi các anh để ngắm à?" Phó Cục trưởng nghe xong tức không chịu nổi.

Buổi sáng lúc đi vệ sinh vô tình gặp Cục trưởng, ông ta lập tức nhớ ngay đến lời trách mắng trong cuộc điện thoại hôm đó. Điều này khiến dũng khí đi vào nhà vệ sinh của ông ta cũng không có, thậm chí đến buổi họp giao ban buổi sáng sau đó ông ta cũng cúi mặt, không dám nói câu nào.

Tổ trưởng tổ Điều tra mật mã không chịu được việc cấp dưới của mình bị chịu bất công, nói: "Phó Cục trưởng, bản thân việc phá mã là một quá trình dài, cần phải có thời gian."

"Nhưng tôi không có thời gian nữa rồi!" Phó Cục trưởng nói một cách nôn nóng.

"Vậy sếp nói chúng tôi phải làm sao đây?"

Tổ trưởng tổ Điều tra mật mã cũng không biết phải làm sao. Độ khó của bản gốc này gấp mấy lần bản copy, làm sao có thể giải được trong ba bốn ngày chứ?

Phó Cục trưởng vò đầu bứt tai đầy phiền não: "Tranh thủ thời gian giải mã cho tôi!"

Chương 181: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (7)

Khi mệnh lệnh của Phó Cục trưởng được đưa ra mọi người lại vùi đầu phá mã trong không khí căng thẳng. Nhưng dù họ có nỗ lực tranh thủ thời gian thì việc thiết lập của hệ thống không khớp với tài liệu giải mã đã trở thành vấn đề lớn nhất.

Cho đến rạng sáng ngày thứ tư, Lệ Xuyên Lâm đúng giờ đứng trước mặt của Phó Cục trưởng. Mặc dù anh ta không nói câu nào nhưng trong ánh mắt hiện lên rõ ràng bốn chữ: Đưa USB cho tôi.

Phó Cục trưởng nhìn về phía nhân viên đã bị mình vắt kiệt sức, lại tỉnh toán thời gian một chút.

Quả thực, nếu cứ kéo dài thế này thì chẳng mấy chốc mà cuộc gọi thứ hai của Cục trưởng lại đến.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Lệ Xuyên Lâm, tài liệu gốc này đưa cho cô ta phá đi."

"USB?" Lệ Xuyên Lâm đưa tay ra lấy.

Đáng tiếc là Phó Cục trưởng ngoảnh cổ ra ngoài, mắt trợn trừng nói: "Nhưng phải đến Cục Cảnh sát, ở đây có hệ thống giám sát tốt, phòng trừ việc rò rỉ thông tin."

Lệ Xuyên Lâm suy nghĩ một lát cuối cùng trả lời một câu: "Rõ."

Sau đó, anh ta chạy ra ngoài gọi điện cho Nhiếp Nhiên.

"Alo."

Giọng nói nhỏ nhẹ có chút mệt mỏi, Lệ Xuyên Lâm nhìn đồng hồ của mình hỏi: "Cô vẫn đang ngủ sao?"

"Ừ, có gì nói nhanh lên."

Mấy ngày hôm nay Nhiếp Nhiên đều nghĩ về ám hiệu buổi tối hôm đấy nên không ngủ được. Khó khăn lắm cô mới chợp mắt được một chút thì lại bị cuộc điện thoại của Lệ Xuyên Lâm làm tỉnh giấc.

Lệ Xuyên Lâm hiểu thói quen ăn nói của cô nên không có phản ứng gì, giọng nói bình thản: "Phó Cục trưởng bảo cô đến phá mã tài liệu."

"Hứ!" Giọng của Nhiếp Nhiên lanh lảnh bên đầu dây điện thoại, sau đó cô cười lạnh lùng, "Tiếc là chị đây giờ lại không vui, bảo ông ta đi mà làm lấy."

Nói rồi, cô cúp máy luôn.

Lệ Xuyên Lâm dường như cũng biết trước kết quả, bình thản nói với Phó Cục trưởng: "Cô ấy không đến."

"Cái gì?" Phó Cục trưởng vừa nghe xong đã vô cùng tức giận.

Bản thân ông ta không dễ gì mà nén lửa giận xuống để bảo cô ta đến phá mã, thế mà cô ta lại không nể mặt mũi của mình!

"Cậu gọi cho cô ta, để tôi nghe máy."

Lệ Xuyên Lâm lại gọi điện thoại thêm một lần nữa.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối nhưng lần này thì giọng điệu khác xa lúc nãy, giọng điệu đầy tức giận hét lên trong điện thoại đến nỗi cả phòng đều nghe thấy.

"Anh có thể cho tôi ngủ đủ rồi hãy gọi tiếp được không?"

Giọng lạnh lùng của Phó Cục trưởng vang lên: "Hoàn thành nhiệm vụ là nhiệm vụ cấp bách."

Quả nhiên đầu giây bên kia điện thoại liền yên lặng. Phó Cục trưởng nghĩ, chắc là vì ban nãy cô trót cư xử không lễ phép nên đã hối hận.

Nhưng thực tế thì...

"Ồ, chào buổi sáng Phó Cục trưởng." Giọng nói đầy phẫn nộ ở đầu giây bên kia đã chuyển thành giọng bất cần đời.

Phó Cục trưởng nhìn đồng hồ của mình, rõ ràng là đã hai giờ rưỡi chiều rồi. Ông ta cố nhẫn nhịn nhắc nhở: "Bây giờ đã là buổi chiều rồi đấy."

Nhiếp Nhiên nhìn chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường, coi như không có chuyện gì xảy ra: "Ồ, vậy thì sao chứ?"

Dù gì thì cô cũng đã xin Vệ Vi nghỉ rồi, cô có ngủ đến sáng mai thì cũng không ai có quyền can thiệp.

Hơn nữa, giao dịch giữa Lưu Chấn và Hoắc Hoành vẫn đang bị hoãn, tài liệu gốc thì chưa được phá, cô có dậy thì cũng có tác dụng gì đâu cơ chứ, chi bằng nằm trên giường ngủ cho được việc.

"Tài liệu gốc có mật mã mà cô thiết lập, cần cô đến để phá." Phó Cục trưởng nói một cách không cam tâm tình nguyện gì.

Chương 182: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (8)

Nghe xong giọng nói buồn bực trầm lặng kia, Nhiếp Nhiên lập tức bật cười, "Trong tay của Phó Cục trưởng có bao nhiêu cao thủ như vậy, một cô gái như tôi sao sánh được chứ?"

Phó Cục trưởng nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Nói như vậy là cô không muốn hoàn thành nhiệm vụ đúng không?"

Ông ta không thể quên được thái độ vội vã nôn nóng của cô lúc đầu khi muốn lấy USB, càng không quên được câu nói không chờ nổi của Lệ Xuyên Lâm.

"Phần công việc của tôi, tôi đã hoàn thành rồi, tiếp theo là đến việc của các ông."

Điều ông ta không ngờ chính là Nhiếp Nhiên lại chia nhiệm vụ ra làm hai phần, sau đó tự lựa ra phần việc của mình một cách nhanh chóng sạch sẽ.

Lúc này, Phó Cục trưởng đã sốt ruột như kiến bò trong chảo rồi, "Nhưng mấy ngày trước cô không nói thế!"

"Người như tôi ấy mà, nói xong là quên luôn. Ông đừng nghĩ là thật." Nhiếp Nhiên nằm trên giường nói một cách sung sướng.

Phó Cục trưởng bị chọc tức đến nỗi không biết phải làm thế nào, "Cô!"

"Được rồi, được rồi, không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi nữa." Nhiếp Nhiên nói bằng giọng thúc giục rồi định cúp máy.

Cô gái này đúng thật là... Nếu không phải vì cuộc điện thoại của Cục trưởng ngày hôm đó, ông đã không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này, còn phải hạ mình dùng giọng nhẹ nhàng để nói chuyện: "Vậy rốt cuộc là cô muốn tôi làm gì thì cô mới đến đây?"

"Ông hỏi Lệ Xuyên Lâm, anh ta biết đấy." Trong lời nói của Nhiếp Nhiên rõ ràng là có ý cười, "Anh ta có bài học lần trước rồi, ông có thể bảo anh ta chỉ cho."

Điện thoại lại một lần nữa bị ngắt.

Mặt của Phó Cục trưởng vẫn mơ hồ, hình như là đang cố gắng tiêu hóa những lời Nhiếp Nhiên nói ban nãy.

"Cô ấy nói thế nào?" Lệ Xuyên Lâm lo lắng hỏi.

Không dễ gì Phó Cục trưởng mới đồng ý cho Nhiếp Nhiên đến để phá mã, nhưng điều anh ta lo lắng nhất chính là Nhiếp Nhiên lại đưa ra yêu cầu quá đáng nào đó khiến cho sự việc càng trở nên khó khăn và phức tạp hơn.

"Cô ta nói cậu biết cách làm thế nào để cô ta đến, bảo tôi học tập bài học lần trước của cậu." Mặt mũi Phó Cục trưởng nhăn nhó, hoài nghi nhìn anh ta.

Bài học lần trước sao?

Sau khi Lệ Xuyên Lâm suy nghĩ một lát, lập tức hiểu ngay, anh ta chỉ buông ra hai chữ: "Xin lỗi."

"Cái gì?" Phó Cục trưởng như chưa nghe rõ, hỏi lại lần nữa.

"Tôi đã từng phải xin lỗi cô ấy."

Giọng nói của anh ta không lớn không nhỏ nhưng trong căn phòng yên tĩnh này thì nó lại vô cùng vang.

Lệ Xuyên Lâm vừa dứt lời, tất cả mọi người đang uống nước cứ như thế mà phun hết ra ngoài.

Cái gì?

Đội trưởng Lệ anh minh, hùng dũng, uy phong của bọn họ cũng có ngày phải đi xin lỗi người khác sao?

Hơn nữa còn là một cô gái!

Tai của bọn họ không có vấn đề đấy chứ?

"Bậy bạ! Tôi đường đường là Phó Cục trưởng lại đi xin lỗi một cô gái ư? Còn ra gì nữa?" Sau khi bị Lệ Xuyên Lâm làm cho kinh ngạc xong, Phó Cục trưởng cau mày trách mắng tỏ vẻ từ chối.

Nhưng không lâu sau, ông ta quay đầu ra, hỏi lại: "Ngày trước cậu đã xin lỗi cô ta thật ư? Cậu làm sai gì thế?"

Cấp dưới ưu tú của ông ta lại thực sự có một ngày phải đi xin lỗi một cô gái sao? Hơn nữa, quan trọng là Lệ Xuyên Lâm còn đồng ý xin lỗi, thật sự là vô cùng khó tin.

"Tôi loại cô ấy, trả cô ấy về quân đội."

"Vì sao?"

Hai người này không phải luôn cùng một chiến tuyến sao? Sao lại có lúc mâu thuẫn chứ?

"Lúc ấy tôi cảm thấy cách làm việc của cô ấy vô cùng liều lĩnh, không an toàn chút nào, nên đã yêu cầu cô ấy dừng nhiệm vụ lại."

Chương 183: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (9)

Lúc đầu, anh ta nghĩ Nhiếp Nhiên như người đi trên dây chỉ cần gió thổi một cái là cũng theo đó mà ngã xuống.

Nhưng kết quả thì sao, ở những thời điểm mấu chốt cô ấy lại có thể vượt qua một cách xuất sắc.

Ban đầu Lệ Xuyên Lâm nghĩ cô là dựa vào may mắn, nhưng sau này anh ta dần phát hiện ra cô hoàn toàn dựa vào khả năng phán đoán chính xác và tinh thần bình tĩnh giữa khó khăn của mình.

Đó là tinh thần mà người bình thường khó mà có được.

"Sau đó thì sao?"

"Cô ấy từ chối. Sau đó tôi và giáo quan của cô ấy phải kết hợp để đưa cô ấy về."

Mặc dù Lệ Xuyên Lâm chỉ nói vài câu ngắn gọn nhưng Phó Cục trưởng biết, với tính cách của Nhiếp Nhiên, muốn ra lệnh ép cô dừng mệnh lệnh còn hai người áp tải cô về, trong lòng cô nhất định là vô cùng tức giận.

"Sau đó nữa thì sao?"

Sau đó nữa tất nhiên là anh ta bị giáo huấn cho tơi bời khói lửa rồi!

Im lặng ba, bốn giây, Lệ Xuyên Lâm mới bình thản nói: "Nhưng tôi phát hiện ra tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của cô ấy rất nhanh, cô ấy đã sắp tiến được vào bộ phận trọng yếu rồi. Tôi sắp xếp người mới vào cũng không có cửa để bước tới."

"Vì thế cuối cùng cậu lại phải đi cầu xin cô ta quay lại?"

Lệ Xuyên Lâm gật đầu, "Đúng vậy, tôi cầu xin cô ấy quay lại hoàn thành nhiệm vụ."

Nghe xong những chuyện này, Phó Cục trưởng chỉ có thế nói những người có năng lực tài giỏi thì tính khí dường như đều không tốt. Ông ta thở dài, gật đầu, "Được rồi, tôi biết rồi."

Cuộc điện thoại lần thứ ba được kết nối, lần này rất nhanh bên kia đã nghe máy. Còn không đợi Phó Cục trưởng nói, Nhiếp Nhiên đã bắt đầu cười cợt chế giễu:

"Ông chuẩn bị tâm lí tốt chưa? Lần này, ông đừng có ngất nữa nhé! Ông mà ngất lần nữa có khi Cục trưởng sẽ đích thân đến hỏi thăm ông đấy."

Lần này, Phó Cục trưởng đã phá lệ không tức giận nữa. Vì chức vụ của bản thân, vì nhiệm vụ lần này, ông ta dù gì cũng là bề trên, lại có tư cách một Phó Cục trưởng nên không thể tính toán với một cô gái được.

Ông ta lẩm nhẩm lại mấy lần, sau đó gương mặt bày ra nụ cười gượng gạo, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp: "Tôi cầu xin cô đến Cục Cảnh sát để phá mã."

"Không thật lòng." Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói như tạt một gáo nước lạnh qua.

Không tức giận, không tức giận, phong độ, phong độ!

Phó Cục trưởng lại lẩm bẩm vài lần sau đó nói: "Vậy tôi cho xe riêng đến đón cô nhé!"

Nhiếp Nhiên cười vang lên, "Chi bằng ông tự đến đây đón tôi đi."

"Vậy tôi đến đón cô." Phó Cục trưởng nghĩ là có hi vọng liền nói.

"Không cần, xe của ông tôi không dám ngồi."

Đùa à, ngồi cùng xe với một ông già trung niên? Cô có nghĩ thế nào cũng không thông được.

"Vậy cô nói đi, cô muốn thế nào?" Giọng của Phó Cục trưởng bắt đầu nhen nhóm chút tức giận.

"Tôi muốn..." Nhiếp Nhiên nằm trên giường đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, ngữ khí có vẻ mềm mại hơn, "Lúc này tôi không nghĩ ra, nhưng Phó Cục trưởng đã có ý muốn đích thân đến đón tôi, tôi cũng nên nể mặt ngài chứ."

Phó Cục trưởng thấy ngữ điệu của cô có vẻ hòa hoãn thì lập tức thở phào, "Hi vọng cô tranh thủ thời gian nhanh chóng đến Cục Cảnh sát."

Sau khi cúp máy xong, Phó Cục trưởng nghĩ là vì sự độ lượng của ông ta đã khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy bản thân vô lí, vì thế đã tỉnh ngộ ra.

Thực tế thì ban nãy Nhiếp Nhiên đột nhiên nhớ đến mật mã buổi tối mấy ngày trước, cùng với cả ám hiệu mà lúc trước Hoắc Hoành để lại.

Mật mã quân đội, ám hiệu đường phố, điều này khiến cô càng tò mò, rốt cuộc thì Hoắc Hoành là thần thánh phương nào vậy?

Vì thế, cô quyết định chi bằng nhân cơ hội đến Cục Cảnh sát lần này, lợi dụng mạng tín hiệu của Cục Cảnh sát điều tra một chút.

Mặc dù lúc đầu Lệ Xuyên Lâm cũng đã từng đưa tài liệu của Hoắc Hoành cho cô xem, nhưng cô vẫn muốn tự tìm hiểu một chút, có khi lại tìm được những thứ mà bản thân không ngờ tới.

Cô vệ sinh cá nhân, trang điểm xong thì âm thầm bắt một chiếc xe taxi đi nhanh đến Cục Cảnh sát.

Vừa mới đến cổng Cục Cảnh sát, cô đã thấy Lệ Xuyên Lâm đứng đó chờ mình rồi.

"Ha ha, núi băng giờ cũng đã thông suốt rồi sao? Biết là chờ phụ nữ phải đứng ở cửa, rõ ràng là có sự chân thành." Nhiếp Nhiên trả tiền taxi xong, sau đó tươi cười đi đến trước mặt Lệ Xuyên Lâm.

Lệ Xuyên Lâm biết cô đang chế giễu mình vì lúc trước không ga lăng trả tiền cơm.

"Cô đã làm gì vậy?" Anh ta bất giác hỏi một câu.

Cô cười khúc khích: "Đâu có gì, chỉ là Cục trưởng gọi điện thoại cho ông ta, đánh động vài câu khiến cho ông ta trở nên dễ bảo thôi."

Trong nháy mắt, Lệ Xuyên Lâm đã hiểu ra.

"... Thảo nào!" Anh ta tự thì thào một câu.

Mấy ngày nay, Phó Cục trưởng vừa nhìn thấy Cục trưởng thì sắc mặt đã ánh lên sự bất thường, vô cùng khó coi, lúc họp cũng không dám ngẩng đầu.

Lệ Xuyên Lâm cứ nghĩ là có chuyện gì, không ngờ chính là cô ở đằng sau bày trò.

"Sao cô lại có thể khiến cho Cục trưởng đồng ý gọi điện vậy? Cô đến tố cáo sao?"

Nhưng đến tố cáo thì lại không giống phong cách của Nhiếp Nhiên.

Anh ta thực sự rất tò mò, Nhiếp Nhiên rốt cục đã làm gì mà có thể ảnh hưởng đến Cục trưởng vậy?

"Tôi không khiến cho Cục trưởng gọi."

"Vậy thì sao Cục trưởng lại gọi điện thoại?" Lệ Xuyên Lâm tò mò hỏi.

"Anh bạn Lệ à, sao anh lại không chịu động não chứ?" Nhiếp Nhiên thất vọng lắc đầu, sau đó thấp giọng nói: "Trong con ngõ đằng sau cục của các anh có một hộp thông tin, tôi chỉ cần rút ra vài cái thì điện thoại ở phòng nào tôi cũng có thể dùng."

"Hóa ra là như vậy! Cô!" Cuối cùng Lệ Xuyên Lâm đã hiểu rõ rồi.

Sao Cục trưởng lại có thể gọi điện cho Phó Cục trưởng chứ? Rõ ràng là Nhiếp Nhiên mạo danh.

Hóa ra tất cả đều nằm hết trong dự tính của cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com