TruyenHHH.com

Slug

Jeon Jungkook mang Park Chaeyoung vào trong xe, tức giận nhìn cô, Chaeyoung xoa xoa cổ tay mình, sắp chết rồi, rốt cuộc anh dùng bao nhiêu sức lực chứ?

"Quan hệ giữa em và anh ta là thế nào?" Cô không trả lời khiến cho lòng anh trở nên phiền não.

Cô không hiểu nhìn anh, rốt cuộc anh muốn biết cái gì?

"Em thích anh ta?"

"Em không có!" Cho tới bây giờ cô chưa từng nói như vậy, anh không nên suy đoán lung tung có được hay không?

Thật sự không có sao? Jeon Jungkook có chút không tin, nếu như là người không liên quan, tại sao lại có hành động như vậy?

"Em nói thật sao?" anh có cảm giác mình có phần trở nên không tự tin, bởi vì thái độ của cô lạnh nhạt, khiến cho anh không biết rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì.

Park Chaeyoung xoay người không nhìn anh, "Mặc kệ em thích ai, cũng không liên quan đến anh, chúng ta chỉ là anh em mà thôi, cần gì nhiều chuyện như vậy."

Cô nhắc nhở anh lần nữa, không nên quên cho tới nay thân phận mà hai người duy trì, anh là anh trai, cô là em gái, cô không hiểu vì sao anh nhất định phải biết? Tại sao anh muốn biết chứ? Đó là đời sống tình cảm của cô, huống chi, trừ bỏ anh ra cô không yêu bất kỳ ai ở bên ngoài.

Jeon Jungkook cau mày, "Anh em? Em cho rằng sau khi trải qua những chuyện kia, chúng ta còn có thể là anh em sao?"

Anh không cần biết lần phát sinh quan hệ trước là ai chủ đạo, dù sao chuyện xảy ra chính là xảy ra rồi, không thay đổi được, mà cô cũng không thể thay đổi trạng thái hiện tại của bọn họ.

Park Chaeyoung cắn môi, "Nếu chúng ta không phải là anh em thì là cái gì? Chẳng lẽ bởi vì xảy ra chuyện đó anh sẽ chịu trách nhiệm em sao? Anh muốn kết hôn với em?"

Jeon Jungkook trầm mặc, mặc dù hiện tại anh cho rằng đã không thể làm anh em, mà mình cũng không có cách nào cưới cô, nhưng anh lại không muốn mất cô, không muốn xem cô là người khác, cô nên ở dưới cánh chim của mình, thuộc về mình mới đúng.

Nhưng bây giờ không thể, cô kháng cự, giống như cô chỉ muốn làm em gái của anh? Tại sao vậy chứ? Mà nếu như mình không để cho cô là em gái của mình, vậy để cho cô trở thành gì?

Chaeyoung thở dài, dĩ nhiên cô hiểu ý của anh, anh không thể vì chuyện kia mà cưới cô, bởi vì cô vốn không đáng giá để anh làm như vậy, hơn nữa nếu như anh thật sự cưới cô, toàn bộ sẽ không như kế hoạch của anh, cho nên anh sẽ tuyệt đối không làm, mà bản thân mình cũng mặc kệ có bao nhiêu thương tâm, yêu anh bao nhiêu, cũng không thể trở thành vợ anh.

Jeon Jungkook thấy nước mắt của Park Chaeyoung, có chút kinh ngạc, định đưa tay lau giúp cô lại bị cô đẩy ra.

"Tại anh còn chưa hiểu rõ trước em, tại anh không chịu buông xuống tất cả, chúng ta chỉ là anh em."

Anh muốn nói gì, nhưng mà lại không biết nên nói gì.

Park Chaeyoung nhìn anh thật sâu, "Em muốn trở về, anh và Lâm Na chơi đi, tự em về khách sạn." Nói xong liền xuống xe.

Jeon Jungkook không có cách nào ngăn cản, bây giờ anh mới biết chân chính đau lòng là cái gì, bởi vì anh không thể nói, anh không thể làm, cũng bởi vì cô lạnh nhạt, để cho anh đối mặt với một lựa chọn rất lớn.

Anh cũng không phải không quan tâm Chaeyoung, nhưng lại sợ mình làm như vậy chính là thuận theo tính toán của cha mẹ, anh đang chống lại nhưng mà lại muốn.

Chuyến du lịch ngắn ngủi của Park Chaeyoung kết thúc, bởi vì cãi vã suốt chuyến du lịch khiến cho không khí giữa hai người trở nên suy sụp.

Cô nằm trên giường của mình, nghĩ tới rốt cuộc tại sao mình càng ngày càng muốn đến gần anh? Tại sao ngay từ đầu không có ý định cách xa anh? Hơn nữa cô càng tiếp cận liền phát hiện tim mình càng mất mát, cảm giác nhìn thấy mà không chiếm được đó càng ngày càng nghiêm trọng.

Mở ngăn kéo ra, lấy những món quà tặng anh mang từ nước ngoài về, cô vẫn còn nhớ rõ búp bê là quà tặng khi Jung kook đi du học trở về tặng cô, từ trong rất nhiều món quà cô lấy ra, một cái tầm thường nhất, nhưng mà cô thích.

Điện thoại của cô vang lên, là Min Yoongi.

"Chae chae, có tiện đi ngoài không?"

Park Chaeyoung suy nghĩ một chút liền đồng ý, mặc dù Min Yoongi này có chút ý đồ đối với cô, nhưng cô tin anh là người tốt, sau khi hai người gặp mặt, chỉ đi xem phim, sau đó đi ăn cơm, hẹn ước bình thường không có gì khác, mà Yoongi cũng rất có phong độ quý ông vẫn chăm sóc cho Chaeyoung.

"Chuyện hôm đó anh kêu em suy nghĩ, em nghĩ như thế nào?" Min Yoongi nuốt miếng thịt bò bít tết trong miệng xuống, rốt cuộc không nhịn được hỏi.

Park Chaeyoung lập tức trở nên khẩn trương, bởi vì cô vẫn chưa từng cân nhắc, hơn nữa cô cũng không thừa nhận bọn họ sẽ ở cùng nhau.

Yoongi cười khổ, rất dễ nhận thấy, cô bị anh hù sợ, hơn nữa rất hồi hộp.

"Thả lỏng, anh không có ý gì, anh chỉ cảm thấy em rất tốt, phải có người bảo vệ em mà thôi, nếu như... em cảm thấy anh thích hợp." anh giải thích tỉ mỉ.

Chaeyoung nhận ra anh nghiêm túc, nhưng lòng của cô không có cách nào chứa thêm người khác.

"Rất xin lỗi, em đã có người bảo hộ của em, hơn nữa trong trái tim em sẽ không thể có thêm một người khác."

Min Yoongi biết cô nói tới ai, nhưng người kia sẽ bảo vệ cho cô sao? "Anh ta sẽ bảo vệ em sao? Hai người ở chung một chỗ, nhưng lại không phải quan hệ tình nhân, vì sao anh ta phải bảo vệ em?"

Cô gật đầu, "Kể từ khi anh ấy đáp ứng làm anh trai em, anh ấy nhất định đối tốt với em, anh ấy nói sẽ bảo vệ em, không để cho em bị khi dễ, cho nên trái tim em cũng chỉ có thể để cho anh ấy bảo vệ."

Anh trai? Chỉ là anh trai mà thôi?

"Nếu như xác định anh ta chỉ là anh trai mà thôi, vậy đối với anh ta em cũng chỉ là em gái, chẳng lẽ em không cảm thấy như vậy rất khổ sở sao?" Yoongi thương tiếc nhìn theo gương mặt buồn bực của cô.

Park Chaeyoung là người có nếp nghĩ bảo thủ, cô biết bản thân là người đã nhận định thì không thay đổi cách suy nghĩ.

Cho nên cô rất kiên định mà nói: "Mặc kệ có đau hay khổ không, bản thân đã yêu, không quay đầu được nữa, cho dù toàn thân đầy vết thương cũng vậy."

Yoongi cau mày, cô thật sự là người si tình hiếm có, hy vọng người cô yêu sẽ biết quý trọng, chứ không phải tổn thương.

"Được rồi, nếu nói như vậy, anh đây cũng nên học cách buông tay, dù sao đối với em, anh không có hy vọng, chỉ có điều, anh thật lòng mong em hạnh phúc."

Park Chaeyoung nở nụ cười nói: "Cám ơn, em cũng hy vọng em sẽ hạnh phúc."

"Nếu không làm người yêu, chắc cũng có thể làm bạn bè chứ, anh muốn thỉnh thoảng mời em ra ngoài ăn cơm không khó khăn chứ?" anh hỏi.

Cô cũng không ngại, có người cùng cô cũng tốt hơn rất nhiều so với một người ngồi nhà đối diện với bốn bức tường, đặc biệt khi bây giờ là ngày nghỉ.

"Nếu như anh cũng rảnh rỗi." cô lên tiếng.

Hai người chung đụng có thể coi nhẹ nhõm hơn nhiều khi chung đụng với Jeon Jungkook, ít nhất là bây giờ.

Trong phòng khách, hiếm có khi nào Jungkook rảnh rỗi có thể về nhà sớm, bởi vì công việc ở miền Nam tạm thời giao cho cấp dưới làm, vừa đúng lúc cha mẹ Cao cũng đi tham dự hôn lễ người bạn, phải mấy ngày sau mới về, anh hy vọng có thể thừa dịp này, nói chuyện thật tốt với Chaeyoung.

Chỉ có điều sao trễ vậy mà vẫn chưa về? Bình thường buổi tối cô đều ở nhà, hôm nay đi ra ngoài không nói, đã trễ vậy mà ngay cả chút tin tức cũng không có.

Vừa nghĩ, anh vừa nghe thấy tiếng xe vang lên ngoài cửa.

Jeon Jungkook mở cửa ra nhìn, lại thấy Min Yoongi đưa Park Chaeyoung về.

"Anh Jung kook!"

Lúc cô thấy Jungkook, trong lòng hơi lo lắng, mặc dù không biết vì cái gì mà anh luôn muốn xen vào việc của cô, nhưng khi nhìn thấy cô trở về cùng Yoongi, chỉ sợ lại muốn chất vấn cô rồi.

Jeon Jungkook dùng ánh mắt đoạt người nhìn cô, anh để cho cô vào nhà trước, sau đó mới nói với Min Yoongi: "Về sau anh đừng tới tìm Chaeyoung nữa, cô ấy sẽ không ra ngoài cùng anh."

Yoongi hiểu ham muốn chiếm giữ của jjk nổi lên rồi, xem ra không phải pcy yêu đơn phương, khả năng Jungkook cũng để ý, nhưng anh ta còn chưa biết, hoặc anh ta có biết nhưng không nói với Chaeyoung.

"Jeon tiên sinh, tại sao vậy chứ? Cô ấy chưa có bạn trai, cũng chưa có chồng? Tại sao không thể tới tìm cô ấy?"

Jungkook nổi giận, ai nói cô ấy chưa có?

"Tôi chính là chồng cô ấy, mong anh không nên cả ngày tới tìm vợ người khác ra ngoài, cũng không cần xuất hiện trước mặt tôi và Chaeyoung."

Min Yoongi cười khẽ, liếc mắt nhìn sau lưng Jungkook, sau đó lên xe rời đi, mà anh quay đầu mới phát hiện Chaeyoung ở sau lưng anh.

"Chae chae..e" Gương mặt anh đột nhiên đỏ lên, lời vừa rồi của anh, cô không nghe thấy chứ?

Park Chaeyoung nghe thấy, hơn nữa còn nghe rất rõ, đồng thời cô rất kinh ngạc, anh vừa rồi coi như là thừa nhận sao? Thừa nhận anh là chồng chưa cưới của cô chứ không phải anh trai?

"Lời anh vừa nói, là thật sao?" Cô nghiêm nghị hỏi anh.

Jeon Jungkook không biết trả lời làm sao, bởi vì ban đầu anh muốn cô là em gái, nhưng bây giờ anh lại thừa nhận anh là chồng của cô, anh làm vậy là đúng sao? Vừa rồi suy nghĩ trong lòng của anh là như vậy sao? Anh có thể không làm anh trai của cô sao?

Cô nhìn anh vẫn chưa trả lời, cũng biết vừa rồi cô nghe lầm, anh chỉ lấy lý do đó để đuổi anh Yoongi đi mà thôi, vốn không phải là lời thật lòng, cô hy vọng quá xa vời rồi.

Cô cố gắng không để cho nước mắt mình rơi xuống, xoay người trở về phòng.

Park Chaeyoung ở trong phòng tắm thật lâu, nghĩ tới chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, đột nhiên phát hiện càng ngày càng phức tạp, thật ra cô chỉ muốn yên bình sinh hoạt chung một chỗ với người nhà họ Jeon mà thôi, tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Khi nước ấm lạnh dần, cô mới từ phòng tắm ra ngoài, mà cô lại phát hiện, Jeon Jungkook đang ngồi trên giường đợi cô rồi.

"Anh có chuyện gì sao?"

Jungkook để cho cô tới đây, ngồi trên giường.

"Anh lau giúp em." Anh cầm khăn lông trên tay cô, tự mình lau tóc giúp cô.

Cô không hiểu, vừa rồi còn không vui mừng lắm, bây giờ sao lại xuất hiện trong phòng cô, hơn nữa còn làm động tác thân mật này?

Khi còn bé anh luôn đến phòng cô giúp cô lau tóc, anh nói anh thích cảm giác lau tóc cho cô, dần dần trưởng thành, cũng không làm việc như vậy nữa, sau thời gian dài như vậy, cô có cảm giác quen thuộc, tuy nhiên lại có chút sợ hãi, không hiểu hành động bây giờ của anh là vì cái gì?

Lúc cô trở về phòng, Jeon Jungkook sắp xếp lại tất cả suy nghĩ của mình, anh biết cảm giác của mình đối với Chaeyoung không giống trước, trong quá khứ đã xảy ra đủ thứ chuyện, anh ngẫm nghĩ không biết có phải mình đã thích pcy rồi không, nhưng cho đến cùng trái tim mình có phải thật sự thích không?

Trước kia anh luôn quan tâm park Chaeyoung, nhưng lại không biết những quan tâm kia có thể không đơn thuần.

Vừa vặn, Kim Namjoon gọi điện cho anh, muốn hẹn anh ra ngoài uống rượu, nhưng Jeon Jungkook từ chối, nói đang phiền muộn.

"Chuyện gì?"

Jungkook biết chuyện của anh vốn không lừa được Kim Namjoon, nên nói: "Tớ giống như thích Chaeyoung rồi."

Namjoon trầm mặc một lúc, nói: "Bây giờ cậu mới biết sao? Tớ cho rằng cậu luôn hiểu, chỉ không chịu thừa nhận trước chúng tớ mà thôi."

Một lời như vậy khiến Jeon Jungkook kinh ngạc, thì ra mọi người đều biết, chỉ có điều anh vẫn luôn không hiểu, anh vẫn không biết suy nghĩ trong lòng mình mà thôi.

Chaeyoung là một cô gái tốt, tớ tin rằng cậu cũng biết, ban đầu chúng tớ trêu chọc em ấy, chỉ muốn để cậu lộ ra tấm lòng của mình mà thôi, không ngờ thì ra ngay cả tâm nguyện của mình cậu cũng không biết, nếu như cậu không thích Chaeyoung, tại sao lúc ở nước ngoài, còn phải chạy đi khắp nơi tìm quà tặng, ngay cả gọi điện thoại cho cô ấy cũng nhiều hơn cho cha mẹ? Có thể người trong cuộc mơ hồ, nhưng chúng tớ nhìn thấy trong mắt, cậu thích cô ấy thậm chí yêu cô ấy, hơn nữa đã từ rất lâu rồi."

Jeon Jungkook vô cùng kinh ngạc, tại sao mình thích Chaeyoung lâu như vậy, mình lại không biết chứ? Anh nghĩ thật lâu mới hiểu được, thì ra trong lòng mình, anh vẫn kháng cự lại tập tục của gia tộc, che kín sự yêu mến của anh đối với cô, mới có thể khiến cho anh không phát hiện ra mình thích Chaeyoung.

Khi anh phát hiện ra mình thật sự thích Park Chaeyoung, tình yêu trong lòng liền mạnh thêm, hoàn toàn tràn đầy trái tim anh, anh đi tới phòng của cô, phát hiện cô đang tắm, liền chờ trong phòng, hy vọng tối nay mình có thể xử lý tốt chuyện này.

Thân thể cô thỉnh thoảng cứng đờ lại, khiến cho anh chú ý, cô rất hồi hộp sao? Cảm thấy rất không thích ứng sao?

"Em đang sợ sao?" Anh chỉ rất bình thường lau tóc giúp cô mà thôi, cũng không phải đang làm cái gì, cô sợ gì chứ?

Chaeyoung nhẹ nhàng lắc đầu.

Jeon Jungkook biết cô đang nói dối, nếu như không phải cô sợ hãi, vậy tại sao bắp thịt toàn thân lại cứng ngắc như vậy? Tay của anh lướt qua cổ cô, cô cảm nhận được một hơi thở ấm áp.

Hôm nay anh đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không giống như lúc bình thường?

Hàng ngàn công việc đang chờ đợi bạn
"Có phải anh có chuyện muốn nói không?" cô hỏi.

Ngay từ lúc bắt đầu anh vẫn không trả lời, chỉ cảm giác tóc của cô từ từ biến đổi, anh cầm tóc cô đưa lên mũi, vẫn ngửi được mùi thơm như thường lệ, thì ra dầu gội đầu của cô có mùi thơm của sữa.

Dĩ nhiên là cô cảm nhận được hành vi của anh, thân thể run lên.

Jungkook duỗi tay từ phía sau ôm lấy cô, để cho bản thân tựa lên lưng cô, cảm nhận hơi thở tản ra từ trên người cô.

Cô không biết làm sao, muốn rời đi, lại phát hiện bản thân đã bị anh ôm chặt rồi.

"Anh Jungkook..." Park Chaeyoung cau mày nhìn tay anh đang ôm cô.

Cô cảm nhận được bây giờ anh rất kỳ lạ, rõ ràng còn nói hai người không thể trở thành vợ chồng, vậy tại sao anh còn ôm cô như vậy? Hơn nữa vẫn không nói lời nào?

Tuy nhiên cũng có lúc cô rất muốn thừa nhận với Jungkook, mình thích anh, nhưng mà cô không dám, bởi vì anh từng nói, chỉ là em gái anh mới thương cô, cô không muốn mất đi sự thương yêu của anh, cho nên coi như tim của anh thuộc về người khác, chỉ cần anh còn thương cô là được, chỉ có điều bây giờ cô lại cảm thấy chưa đủ, cô muốn nhiều hơn, nhưng vì cái danh em gái này, cô chỉ có thể buông tay, mà cô đã từng nói sẽ buông tay, như vậy thì cô không thể nghĩ tới nữa rồi.

Nhưng hành động bây giờ của anh là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ anh không biết, anh làm như vậy sẽ khiến cho cô hiểu sai sao?

Do không biết rõ chuyện giữa anh và Lâm Na, lại không nhìn ra giữa bọn họ có tình anh em rõ ràng, cái gì cô cũng không thể nghĩ, cái gì cô cũng không thể làm, ở vào vị trí bị động này, cô không khỏi cảm thấy tức giận.

Chaeyoung hơi tức giận: "Rốt cuộc anh định làm gì? Em muốn nghỉ ngơi, anh ra khỏi phòng em được không?"

Jeon Jungkook cũng không biết mình định làm gì, anh định hỏi, mà không biết nên bắt đầu từ đâu, cho nên anh đang rối rắm, mà thái độ tức giận của Chaeyoung khiến cho anh hơi bực mình, tại sao lúc anh nói chuyện với cô, cô luôn không bình tĩnh như vậy?

Jeon Jungkook xoay người đè cô dưới thân, mắt nhìn cô chằm chằm, anh sợ cô sẽ chạy mất, vừa muốn dùng cách thức này để hai người đối mặt với chuyện kế tiếp.

Anh rất sợ cảm giác của Chaeyoung đối với anh không giống như anh đối với cô, dù sao đến bây giờ, cô vẫn nói không muốn rời khỏi quan hệ anh em này, chẳng lẽ cho tới nay cô vẫn chỉ coi anh là anh trai sao?

Park Chaeyoung đỏ bừng cả mặt nhìn anh, hơn nữa còn trừng mắt.

"Rốt cuộc em có cảm giác gì đối với anh?" anh nhìn ánh mắt cô, muốn từ trong ánh mắt cô phát hiện bóng dáng tồn tại của anh.

Cô hơi ngạc nhiên, sao anh lại hỏi như vậy? Anh muốn biết điều gì?

"Cảm giác gì?" Cô giả bộ không hiểu.

"Che Chae, em biết anh đang nói gì, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên anh như vậy, thấy em ở cùng một chỗ với Min Yoongi, chẳng lẽ em thật sự thích anh ta sao?" Vậy còn anh thì sao? Cô hoàn toàn không để ở trong lòng sao?

Park Chaeyoung bị anh đè có chút khó chịu, đẩy đẩy thân thể anh, "Em cùng Yoongi không có gì, anh không cần hiểu lầm nữa, cũng không cần cứ thấy anh ấy lại hỏi lung tung."

Đối với thái độ chất vấn Min Yoongi của anh, cô thật sự rất tức giận, luôn dùng giọng điệu chất vấn vợ hỏi cô, anh có nghĩ đến không, anh dùng giọng điệu như vậy với cô sẽ làm cho cô hiểu lầm?

"Bây giờ ý của em là giúp đỡ anh ta sao?" anh dùng ánh mắt tức giận nhìn cô.

"Em không có, anh tránh ra trước đi, anh đè em nặng như vậy, em không thoải mái." cô có chút khổ sở rồi.

Jjk không nỡ để pcy khổ sở, coi như bây giờ đang chất vấn cũng thả lỏng một chút.

"Vậy em trả lời di, rốt cuộc em có cảm giác gì với anh?"

Park Chaeyoung biết chạy không thoát, cho nên cau mày, che giấu lương tâm nói với anh: "Đối với anh, em chỉ có tình anh em, anh nên nhớ rõ, là anh để cho em làm em gái anh, bây giờ anh chất vấn em là có ý gì?"

Đối với lời nói lúc trước Jeon Jungkook hết sức hối hận, sớm biết hôm nay đi đến bước này, lúc đầu anh tuyệt đối không nói như vậy với Chaeyoung.

"Anh không chất vấn em, anh chỉ muốn biết rõ tình cảm giữa chúng ta mà thôi."

Chaeyoung nghiêng đầu không nhìn anh nữa, "Giữa chúng ta không có tình cảm gì, cũng sẽ không có tình cảm gì, chỉ cần làm anh em là tốt rồi."

Không phải chỉ có làm em gái mới được anh yêu thương sao? Cô sợ nếu biến thành quan hệ khác, nếu như anh chán ghét, có phải sẽ vứt bỏ cô không? Đến lúc đó cô nên làm gì? Cô nhất định không chịu nổi khổ sở do bị anh tổn thương.

Cô chỉ sợ bị tổn thương mà thôi.

Lại là anh em? Tại sao lại là anh em? Bọn họ vốn không phải là anh em ruột, tại sao lại nhớ một câu nói năm đó, làm hại anh đến giờ bước một bước cũng gian nan?

"Được! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn là anh em nữa, em cũng không cần nói lại chuyện chúng ta là anh em, về sau anh không bao giờ muốn nghe câu em là em gái anh như vậy." Nói xong jjk hôn lên môi cô, cường thế chiếm lấy hơi thở của cô, khiến cho một chút phản đối cô cũng không có.

Hoa Vi Vi không ngờ anh lại dùng chiêu này, rõ ràng vừa ròi còn nói là anh em, tại sao bây giờ không thể là anh em chứ?

Hơn nữa anh chặn miệng cô lại, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện.

"Ưmh..." park Chaeyoung vỗ vỗ lồng ngực của anh.

Jeon Jungkook mặc kệ cô định nói gì tiếp, anh không có ý định cho cô có cơ hội cự tuyệt, dù thế nào đi nữa lời anh đã nói ra, cũng không có ý thu lại.

Pcy không còn là em gái, mà anh cũng sẽ không phải là anh trai, bắt đầu từ hôm nay quan hệ giữa hai người sẽ đi theo phương hướng mà anh muốn hướng tới, cũng chính là phương hướng mà người trong gia tộc muốn bọn họ hướng tới.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com