TruyenHHH.com

...

Chapter 1: Tình ta đẹp tựa đóa hoa

phamnoi2704

Chapter 1: Tình ta đẹp tựa đóa hoa

Lúc đang kiểm tra phòng cùng trưởng khoa, di động để trong túi bất thình lình rung lên, Cố Ngụy đưa mắt nhìn màn hình, thấy người gọi là Trần Vũ thì không để ý đến nữa. Đợi đến khi đi kiểm tra xong toàn bộ giường bệnh trong khoa, cũng đã là mười lăm phút sau, trong hành lang ồn ào hỗn loạn, nhưng Cố Ngụy không có thời gian đi hóng hớt xem bên ngoài có biến gì, lập tức tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện lại cho Trần Vũ, hỏi xem đối phương gọi đến làm gì.

"Ở bệnh viện các anh có người nhảy lầu." Trần Vũ đi thẳng vào vấn đề: "Ngay ở bên ngoài sảnh của tòa nhà Khám bệnh ngoại trú, giờ anh đừng có qua đấy, tình trạng không dễ nhìn lắm đâu."

Cố Ngụy hoảng sợ các kiểu, tòa nhà Khám bệnh ngoại trú được xây theo kiểu vòng tròn khép kín, cửa sổ của những phòng bệnh trên tầng cao không thể hoàn toàn mở ra phía ngoài, cho nên chỉ có thể nhảy từ bên trong. Anh gần như có thể tưởng tượng được tình cảnh có một ai đó rơi thật mạnh xuống giữa dòng người đang vội vã qua lại trước sảnh lớn của tòa nhà Khám bệnh ngoại trú, chẳng qua người bệnh nhảy lầu ở bệnh viện cũng không tính là tin tức động trời gì, anh nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi: "Em cũng đến đây à?"

"Không đến, phân cho tổ bên cạnh rồi. Em chỉ gọi nhắc anh một câu thôi."

"Được, cảm ơn em đã nhắc." Anh nói xong thì lại thấy hơi buồn cười, "Nhưng mà tốt xấu gì anh cũng là bác sĩ ngoại khoa, còn cái gì mà anh chưa thấy qua chứ?"

"Chẳng liên quan." Trần Vũ nói: "Lúc anh phẫu thuật là đang cứu người."

"Được rồi." Ai ai cũng nói anh vừa tích cực lại vừa già dặn chín chắn, nhưng nếu đặt cạnh Trần Vũ nhỏ hơn anh sáu tuổi, Cố Ngụy cảm thấy bản thân vẫn có thể cứu vãn lại được một chút, anh cười nói: "Cảnh sát Trần nói cái gì cũng đúng."

"Hôm qua em nhìn thấy quán mỳ cay Trùng Khánh anh thích mở cửa lại rồi đấy, có muốn đi ăn không?"

"Thật á?" Thời gian trước bởi vì tình hình dịch COVID19 căng thẳng, rất nhiều hàng quán vỉa hè đều bị bắt ngừng bán, đã gần một tháng nay anh chưa được ăn món mỳ cay Trùng Khánh yêu thích nhất, đương nhiên là vui vẻ đồng ý: "Đi chứ! Vừa khéo tối nay Giáo Giáo phải luyện đàn, anh ăn xong rồi đi đón cô ấy vẫn kịp."

"Được." Trần Vũ cực kỳ dứt khoát nói: "Sáu giờ ba mươi phút gặp nhau ở cổng bệnh viện anh."

Giữa trưa xuống căn tin ăn cơm, y như rằng mọi người đều đang bàn tán về người bệnh nhảy lầu sáng hôm nay. Cố Ngụy ngồi giữa đám đồng nghiệp, nghe được một tin tức mới từ hai bác sĩ nữ ngồi ở chỗ khác đang dùng giọng điệu tiếc hận trò chuyện, biết được người bệnh nhảy từ phòng bệnh khoa Phụ sản ở tầng sáu xuống, chết ngay tại chỗ.

"Rơi thẳng xuống sảnh lớn, cách bàn lấy số khám không đến nửa mét, óc bắn tóe ra xa ba mét!" Đồng nghiệp A nói: "Làm y tá phát số khám sợ phát khóc, suýt chút nữa là nện xuống đầu cô ấy luôn rồi."

"Thật là đáng sợ..." Đồng nghiệp B vừa sụt sịt vừa trách móc: "Người này cũng thật là, bệnh viện buổi sáng đông người như vậy, cũng không sợ ngộ thương người vô tội sao? Không thể đi đến chỗ nào đó trống trải rồi mới nhảy được à?"

"Nghe chị Phùng ở khoa Phụ sản nói, cô ta tiêm kích trứng để chọc hút trứng dẫn đến tràn dịch ổ bụng toàn diện*, hoàn toàn không còn khả năng sinh sản, đoán chừng là không chấp nhận nổi sự thật này rồi, haizz!" 

(*Đây là triệu chứng của hội chứng quá kích buồng trứng thể nặng và rất nặng. Hội chứng quá kích buồng trứng (hội chứng OHSS - Ovarian hyperstimulation syndrome) là bệnh lý thường xảy ra ở phụ nữ sau khi tiêm hormone HCG để kích thích sự phát triển của trứng trong buồng trứng, kích thích rụng trứng.)

Nghe đến đây, Cố Ngụy chen vào một câu: "Khẳng định là tự tử sao? Cảnh sát nói thế nào?"

Câu này làm nhóm đồng nghiệp đều bật cười.

"Bác sĩ Cố, những lúc thế này cũng không cần tích cực như vậy chứ? Ban ngày ban mặt, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, chẳng lẽ còn có thể là do người khác đẩy cô ta xuống sao?"

"Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, là tự cô ta nhảy xuống đấy, vài bệnh nhân khác ở tầng sáu muốn kéo lại nhưng kéo không kịp."

"Bác sĩ Cố tuy là bác sĩ, nhưng lại có bản năng tiềm ẩn của một cảnh sát." Đồng nghiệp nữ chuyển sang trêu chọc anh, "Điều này làm tôi không thể không hoài nghi, chẳng lẽ anh có người nhà là cảnh sát à?"

Cố Ngụy thầm nghĩ trong lòng, người nhà thì không có, nhưng bạn thân thì đúng là có một. Chẳng qua cũng có thể là do anh thật sự quá ít bạn, nếu không sao lại bị nhiễm bệnh nghề nghiệp của Trần Vũ chứ? 

"Cảnh sát cái gì, bạn gái của bác sĩ Cố nhà chúng ta kéo đàn Cello, vừa xinh đẹp vừa đậm chất nghệ sĩ." Chị gái đồng nghiệp nháy mắt với anh, nói: "Tiểu Cố, hai ngày nay sao không thấy cô bé đến tìm chú thế?"

"Không phải bạn gái đâu chị." Cố Ngụy gạt từng miếng từng miếng cà tím trong đĩa cơm ra, sửa lại lời của bà chị kia: "Vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau thôi."

"Nếu cảm thấy ổn thì phải ra tay nhanh vào, bây giờ những cô gái xuất sắc đều dễ bị nẫng tay trên lắm đấy." Bà chị kia khuyên anh: "Chậm một giây thôi là người khác hốt mất."

"Em còn đang nghiêm túc cân nhắc, chuyện tình cảm vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn." Cố Ngụy nói.

Nhóm đồng nghiệp đã sớm quen với cái tính lạnh nhạt cùng chuyện gì ra chuyện đấy này của anh, đều biết có nói nữa cũng vô ích, dứt khoát không nói còn hơn, nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện khác.

***

"Khẳng định là tự tử sao?" Sau khi trở về từ căng tin, Trần Vũ lập tức cầm theo quả táo nhảy đến phòng làm việc bên cạnh nghe ngóng vụ án, hỏi: "Vì nguyên nhân gì thế?"

Từ Dĩ Triết ở tổ hai là bạn học cùng lớp với cậu ở trường cảnh sát, sáng nay đến hiện trường, buổi trưa về không ăn nổi cơm, ngồi dựa vào ghế mệt mỏi trả lời:

"Kết hôn năm năm không sinh được con, thụ tinh ống nghiệm bốn lần trong ba năm chưa một lần thành công, làm nhiều đến mức hỏng cả người, hoàn toàn không còn khả năng sinh sản nữa. Tự tử, khẳng định là tự tử, có mấy người tận mắt nhìn thấy."

"Phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm thông thường sẽ làm cơ thể bị tổn thương sao?" Trần Vũ hỏi.

"Xác suất rất nhỏ, nhưng không phải là không có. Hơn nữa mấy lần trước đều làm ở bệnh viện tư nhân, có thể là do tay nghề của bác sĩ không tốt."

Trần Vũ không hiểu mấy cái này cho lắm, chuyển sang hỏi: "Người nhà của cô ta đến chưa?"

"Đến rồi, mẹ cô ta và chồng cô ta đều đến rồi, khóc đến mức cực kỳ đau lòng." Từ Dĩ Triết nói: "Chồng cô ta hình như có một công ty cực kỳ nổi tiếng thì phải, sáng nay bọn tao còn chưa hỏi được mấy câu, cục trưởng đã gọi điện xuống hỏi thăm tình hình rồi."

"Tên là gì đấy?" Trần Vũ hỏi: "Ý tao là chồng cô ta ấy."

"Ninh Minh Xuyên. Điều tra rồi, có hơn một trăm cửa hàng ở khu Lâm Hải, là một người đàn ông hoàng kim. Không phải mày hoài nghi người ta giết vợ đấy chứ?" Từ Dĩ Triết cảm thấy buồn cười, nói: "Cục trưởng tự mình bảo lãnh cho người ta rồi, mày bớt bớt đi nha mày!"

"Tao tiện miệng hỏi thôi." Trần Vũ dùng tay bẻ đôi quả táo ra, đưa sang nửa quả: "Cho ăn ké này."

"Thôi thôi tao xin, tao nuốt không trôi." Từ Dĩ Triết từ chối vì năng lực có hạn: "Tao không bao giờ muốn đến hiện trường của bất kỳ vụ nhảy lầu nào nữa..."

"Nhảy lầu vẫn còn tốt chán." Trần Vũ cắn táo 'rộp rộp', nói: "Tại mày chưa thấy qua xác chết ngâm dưới sông cả tuần trời thôi, hoặc là mấy vụ mà giữa mùa hè cả nửa tháng trời mới phát hiện ra xác ấy, có cả giòi luôn..."

Từ Dĩ Nhiết nhảy dựng lên khỏi ghế la quang quác, vung chân đá cậu một phát rồi đuổi luôn ra ngoài:

"Cút ra ngoài ngay! Đến miếng ăn cũng không lấp kín được cái miệng mày!"

***

Lúc Cố Ngụy bước ra khỏi tòa nhà thì đã là bảy giờ năm phút rồi, vội vội vàng vàng chạy đến cổng chính của bệnh viện. Y như rằng Trần Vũ đã đến rồi, đang dựa vào xe mô tô lướt di động. Cố Ngụy nhẹ nhàng bước qua, đưa tay búng một phát thật vang trước mặt chàng trai trẻ:

"Hey, anh đẹp trai!"

Trần Vũ ngẩng đầu, trả cho anh nụ cười cực kỳ giả tạo: "Bác sĩ Cố, anh đến sớm thật đấy!"

"Úi trời xin lỗi mà." Cố Ngụy lập tức chột dạ, "Sắp tan làm thì bị trưởng khoa túm đi họp."

"Anh không lái xe à?"

"Không lái, bên kia khó đậu xe lắm." Nói xong bèn leo tót lên yên sau của xe mô tô, bắt đầu chơi xấu: "Em chở anh đi."

Trần Vũ lại hỏi: "Không phải ăn xong anh còn muốn đi đón người sao?"

"Anh gọi xe đến, sau đó đưa cô ấy về nhà."

Trần Vũ trưng ra vẻ mặt "anh là nhất, nhất anh rồi", hoàn toàn chịu thua, đưa cho Cố Ngụy một chiếc mũ bảo hiểm khác.

Anh và Trần Vũ thường xuyên đến ăn mỳ cay ở quán này, ăn nhiều quen mặt, không cần dặn trước cũng sẽ thu hoạch được hai bát mỳ cay cực kỳ ngon chuẩn theo khẩu vị cá nhân, một bát siêu nhiều ớt không thêm rau mùi, một bát siêu nhiều rau mùi không có ớt.

Bình thường lúc Cố Ngụy ăn cơm với người khác thì sẽ không nói, anh vốn cũng không phải là người nói nhiều, chỉ duy nhất lúc gặp mặt Trần Vũ, trong đầu sẽ luôn tự nảy ra một vài đề tài, cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng, nhưng lại làm anh cực kỳ muốn nói ra.

"Gần đây em có về nhà không?" Anh vừa ăn vừa hỏi: "Chú bị trẹo thắt lưng, mấy ngày trước anh đã lấy thuốc dán mang về cho chú rồi."

Hai nhà là hàng xóm đã gần mười năm, hơn nữa quan hệ của cha mẹ hai bên cũng tốt lắm. Vì sao hai người từ tính cách đến sở thích đều không có điểm nào tương tự như anh và Trần Vũ lại có thể làm bạn thân nhiều năm như vậy? Cố Ngụy tin rằng đó chính là nguyên nhân, bởi vì ai mà không phải về nhà chứ, tuy rằng hiện giờ bọn họ đều dọn ra ngoài ở riêng chứ không sống cùng cha mẹ nữa, nhưng ngày lễ ngày tết vẫn về nhà, ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm nói chuyện phiếm, đương nhiên là muốn tuyệt giao cũng không có cơ hội.

"Ba em nói với em rồi, cảm ơn anh nhé." Trần Vũ đáp, "Cuối tuần này em về nhìn qua xem sao."

"Ừ, không nghiêm trọng, anh xem qua cho chú rồi, đừng lo quá."

Trần Vũ gật gật đầu, đổ gần nửa hũ giấm chua vào trong bát mình, thuận miệng nói: "Anh và cái cô tên Ninh Giáo kia, thế nào rồi?"

Cố Ngụy dừng đũa, ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: "Anh thấy cô ấy rất tốt, tuổi còn nhỏ, nhưng tính tình thì không nhỏ chút nào, vừa hung dữ lại vừa bướng bỉnh, rất đáng yêu."

Trần Vũ vẫn còn nhai mỳ trong miệng, nhồm nhoàm đáp một tiếng, lại hỏi:

"Thế các anh đã xác định quan hệ chưa?"

"Vẫn chưa đâu. Anh còn đang tìm một hoàn cảnh thích hợp, cùng với một cơ hội thích hợp nữa."

"Vậy là anh đã cân nhắc xong rồi?"

"Ừ." Cố Ngụy nghiêm túc gật đầu, hỏi: "Gần đây có một bộ phim điện ảnh Nhật Bản đang hot lắm, tên là 'Tình ta đẹp tựa đóa hoa', em biết không?"

Thấy vẻ mặt hoang mang của Trần Vũ, anh đã hiểu rõ, cười nói: "Anh quên mất em không xem phim tình cảm." Tiện thể giới thiệu đơn giản nội dung bộ phim: "Anh cũng chỉ xem nửa đầu phim, là một câu chuyện rất lãng mạn. Nam nữ chính có rất nhiều điểm chung, cùng thích một nhà văn, một thể loại phim, một loại âm nhạc, giống như là 'một tôi khác trên thế giới này' vậy. Anh cũng tìm được loại cảm giác này ở chỗ Ninh Giáo, bọn anh đều thích nhạc cổ điện, thích câu chữ của Murakami Haruki, thích tranh của Van Gogh, cả phim của Nolan nữa, lúc nhàn rỗi cầm theo một quyển sách ra quán cà phê, ngồi im lặng cả hai tiếng đồng hồ cũng không thấy buồn chán. Thậm chí cô ấy còn ghét ăn cà tím giống anh nữa. Bọn anh là cùng một kiểu người, lúc ở bên cạnh cô ấy anh có thể thả lỏng bản thân. Lúc bọn anh mỗi người đeo một bên của chiếc tai nghe, cùng nghe một ca khúc, thoáng cái anh đã nhớ tới một tình tiết giống hệt trong phim." Cố Ngụy cười nói: "Có lẽ đây chính là tình ta đẹp tựa đóa hoa đi." 

Trần Vũ cái hiểu cái không mà "Ồ" một tiếng:

"Thế sao anh lại chỉ xem nửa đầu thôi?" 

"Bởi vì sau đó nam chính nữ chính chia tay, anh không xem BE."

"Hả?"

"Trời ạ, cái đấy không quan trọng, phim ảnh đương nhiên phải cường điệu những xung đột cùng mâu thuẫn rồi. Bởi vì nếu hai người yêu nhau đến với nhau là vì chung sở thích, thì phải cẩn thận bồi đắp mới được." Cố Ngụy cực kỳ tự tin, nói: "Anh sẽ cố gắng bồi đắp."

Trần Vũ cười cười với anh: "Vậy thì... trước hết cứ chúc mừng bác sĩ Cố thoát kiếp FA nhé."

"Chờ đến khi anh chính thức thoát thì chúc mừng đi." Cố Ngụy nói, "Gần đây cảnh sát Trần thế nào? Có chuyện gì mới mẻ không?"

"Bận lắm, lấy đâu ra thời gian."

"Thôi đi." Cố Ngụy hừ mũi một tiếng, "Chẳng qua là em không quên được ánh trăng sáng* trong lòng em thôi, định lừa đảo ai đấy."

(*Từ gốc là Bạch nguyệt quang 白月光,  ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ người trong lòng mà mình luôn yêu thương khao khát, nhưng lại không ở bên nhau, không thuộc về mình.)

Trần Vũ gắp từng miếng từng miếng rau mùi thái nhỏ trong bát lên rồi bỏ vào miệng, nhìn có vẻ không muốn tiếp tục chủ đề này. Anh rất không thích nhìn chàng trai trẻ im lặng như vậy, cho nên càng muốn hỏi:

"Gần đây hai người có gặp nhau không?"

Vẻ mặt của Trần Vũ vẫn như cũ: "Thỉnh thoảng."

"Vậy em vẫn không định nói cho cô ấy biết sao?"

Trần Vũ cúi đầu chậm rãi ăn xong một đũa mỳ, mới cười cười rồi lắc đầu: "Không nói, dù sao người ta cũng không thích em."

"Em không nói thì sao mà biết được người ta có thích em hay không? Nhỡ may cô ấy thích thì sao? Nhỡ may cô ấy..."

"Người ta đang yêu đương rồi."

Cố Ngụy hơi hé miệng, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng cảm thấy chua xót, đành phải ăn vài đũa mỳ nhỏ, sau đó mới nói: "Xin lỗi em, anh không nên hỏi chuyện này. Em... buồn lắm phải không?"

"Phải." Chàng trai trẻ dùng vẻ mặt đau khổ nhìn anh, nói, "Cho nên bữa này anh phải mời."

Lúc này Cố Ngụy mới biết là mình mắc mưu, nhe răng đe dọa tên mất nết thèm đòn đang cười nham nhở kia: "Trần Vũ!"

Anh đã bị lừa trả tiền một bữa ăn như thế đấy.

Ăn uống xong xuôi, ra khỏi quán thì Cố Ngụy thử gọi xe, nhưng chỗ này cách chỗ dàn nhạc mà Ninh Giáo đang luyện đàn không xa không gần, vị trí bất tiện, đợi mười phút rồi mà vẫn chưa có tài xế nào nhận đơn. Trần Vũ vẫn luôn im lặng đứng chờ bên cạnh, cuối cùng nói:

"Em đưa anh qua đó."

Cố Ngụy không muốn làm phiền bạn tốt nhiều quá, nhất là khi hôm nay, anh biết Trần Vũ cũng không vui vẻ như bề ngoài, chẳng qua là không muốn để lộ ra trước mặt anh thôi. Anh kiên trì vào app đặt chuyến, cũng may chỉ phải chờ thêm vài phút nữa, cuối cùng cũng gọi được xe. Nói lời chào tạm biệt với nhau xong, Cố Ngụy lên xe taxi, cùng lúc đó nhìn thấy Trần Vũ bước đến bên cạnh xe mô tô của cậu, đội mũ bảo hiểm lên.

Anh báo địa chỉ với tài xế, khi nói chuyện thì xe cũng đã đi được một quãng, bỗng nhiên Cố Ngụy không biết bản thân anh đang suy nghĩ cái gì, giống như là bị ma xui quỷ khiến, quay đầu nhìn lại.

Xuyên qua tấm kính sau phủ kín bụi bặm, anh thấy Trần Vũ vẫn còn nghiêng người dựa vào xe đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt đằng sau mũ bảo hiểm đang nhìn về phía anh, bóng dáng đổ dài trên con đường dài đằng đẵng, có phần giống...

Có phần giống cảnh cuối cùng của một bộ phim.





(*Murakami Haruki: sinh ngày 12/1/1949) là một trong những tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật. Từ thời điểm nhận giải thưởng Nhà văn mới Gunzo năm 1979 đến nay, tác phẩm của ông đã được dịch ra khoảng 50 thứ tiếng trên thế giới, đồng thời trong nước ông là người luôn tồn tại ở tiền cảnh sân khấu văn học Nhật Bản.

*Christopher Edward Nolan: sinh ngày 30/7/1970, là một đạo diễn, nhà sản xuất và nhà biên kịch điện ảnh người Anh gốc Mỹ. Các tác phẩm của ông đã thu về hơn 5 tỷ USD toàn cầu, giúp ông nhận về 36 đề cử Oscar, trong đó có 11 chiến thắng.)


_________

up trước một số chương để thông báo sự trở lại của mình =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com