TruyenHHH.com

Slug

Đường đến nhà cậu cũng càng lúc càng ngắn lại, Pond vẫn kiên nhẫn đi phía sau, bàn tay nắm chặt lại âm thầm chửi mắng chính mình. Đợi đến lúc Phuwin sắp đến cổng, anh vượt lên túm lấy cậu nhét vào lòng.

"Phuwin, đừng khóc nữa, anh xin lỗi"

Phuwin bị anh ôm vào lòng càng khóc lớn hơn, cả người run lên buông thõng hai tay.

"Ngoan, anh biết anh sai rồi..."

"Buông tôi ra..."

"Bảo bối, đừng khóc nữa"

Pond vừa thốt lên hai từ bảo bối này đã đánh mạnh vào tim Phuwin khiến cho cậu lại rơi nước mắt

"Phuwin, là anh sai, anh không quan tâm đến cảm xúc của em, anh luôn trẻ con không biết kiềm chế mình, anh đã làm em đau lòng, anh xin lỗi"

"Sao anh có thể như vậy, có thể nói như thế... Sao có thể nói tôi như vậy...?" Phuwin bất lực gục mặt vào ngực anh, liên tục lắc đầu.

"Anh xin lỗi, anh quá tức giận, em đừng khóc nữa, em cứ khóc vậy làm anh đau lòng lắm" Đôi mắt anh đang tràn ngập lo lắng, tay xoa loạn trên lưng cậu không biết phải làm sao cho người trong lòng khỏi thương tâm.

"Nếu anh cứ như vậy thì chúng ta...chúng ta làm sao tiếp tục? Chỉ cần anh nói chia tay thôi, anh không cần mắng tôi như vậy, sẽ càng khiến tôi đau lòng". Khoảng khắc vừa dứt lời, cổ họng cậu đã không cầm được mà khóc lớn lên dù đã cắn môi đến rớm máu.

Pond cuống lên đẩy người cậu ra, vẻ mặt ôn nhu dỗ dành lúc nãy thoáng chốc biến mất không dấu vết, thay vào đó là vẻ hoảng sợ nhìn Phuwin, vội vàng cầm lấy cả hai tay cậu.

"Anh..anh không hề có ý đó, anh chỉ nhất thời có chút bực mình. Anh yêu em lắm Phuwin...anh không muốn chia tay đâu, em đừng như vậy, đừng như vậy có được không..."

Nước mắt lại rơi trên bàn tay anh, Phuwin cúi đầu không nói, chỉ lặng yên cắn môi ngăn không cho mình khóc.

"Ngay cả chút tin tưởng dành cho tôi cũng không có, anh tức giận chút liền mắng chửi tôi, Pond Naravit tôi thật sự sợ rồi..." Đợi một lúc đến khi cổ họng mình hòa hoãn lại cậu mới lên tiếng, tiếng nói đột nhiên suôn sẻ đến lạ, đẩy người anh ra thở mạnh đến mấy hơi rồi lại cắn môi quay về nhà.

Bỗng cảm thấy cả thân thể bị chắn lại bởi lồng ngực ai đó, Pond mạnh mẽ cúi người xuống hôn sâu lên môi cậu, cánh tay anh ghì chặt eo không cho cậu có cơ hội giẫy giụa. Đợi đến khi Phuwin đã chịu yên cho anh hôn, lúc đó anh mới buông cậu ra.

"Bảo bối...lần này là anh sai, anh sai thật rồi, xin em được không, đừng nghĩ bậy, có được không?"

Phuwin đứng lặng yên không trả lời, thật lâu sau để ổn định cảm xúc mới nhẹ nhàng thở ra

"Cả người tôi chỉ toàn cảm giác bất an thôi... tôi muốn nghỉ ngơi".

Nói rồi lui lại dứt khoát gỡ bàn tay ra vào trong. Pond lặng im như người vô hồn, lững thững bước từng bước đi.

"Bảo vệ cậu ấy... Nhìn xem ai đã làm cậu ấy thành ra như vậy đi Pond Naravit." Anh tự nói rồi đấm thật mạnh vào bức tường sát đường, đấm mạnh, đấm nhiều đến nỗi tay anh rướm máu anh vẫn không biết.

Phuwin về phòng liền hít sâu mấy hơi, phải đi tắm. Trong phòng tắm đã hơn 1 tiếng, cậu vẫn ngồi ngâm mình trong bồn, mắt không tiêu cự nhìn vô định, hai tay vô thức ôm lấy mình "Tôi yêu anh lắm... Nhưng anh không tin tưởng tôi chút nào cả.." Cậu lẩm bẩm trong miệng sau đó gục mặt vào đầu gối co ro lại mà khóc, đến khi cảm thấy toàn thân phát lạnh run lên mới nhận ra mình đã ngâm nước lâu như vậy rồi, nhanh chóng gạt nước mắt.

Pond về đến nhà nằm yên bất động trên giường, bỗng nhiên dựng người dậy đến bên bàn học xé xé viết viết.

---

Sáng ngày hôm sau cũng đến, anh đem xấp giấy trên bàn cho vào ba lô rồi đến nhà cậu, trên đường đi đương nhiên gặp Neo, đến trước cổng nhà cậu, ấn chuông mãi vẫn không thấy ai trả lời, Neo nhanh nhảu mở cổng đi thẳng vào nhà, Pond liền có cảm giác không hay, đi thẳng lên phòng. Thấy bác gái đang đắp khăn ấm cho cậu.

"Phuwin...làm sao vậy ạ..." Tim anh thắt lại, không bình tĩnh được.

"Neo, Pond đến lúc nào vậy, Phuwin hôm nay chắc là không đi học được rồi, không hiểu sao sáng nay lại phát sốt". Bà lắc đầu sờ mặt cậu kiểm tra lần nữa rồi bưng chậu nước xuống.

Pond liền nhanh chóng ngồi ngay xuống bên cạnh giường, sốt sắng cả lên, hết sờ cổ lại sờ mặt cậu.

"Neo, hôm nay tôi cũng không đi học, cậu đi trước nếu không sẽ trễ".

"Tôi cũng không đi." Neo cũng lại gần giường sờ mặt cậu.

"Phuwin đã có đơn xin phép, tôi đi học hay nghỉ cũng chẳng quan trọng, còn cậu nghĩ chủ nhiệm sẽ bỏ qua cho cậu sao?"

"Nhưng...tôi..." Neo vẫn do dự không đứng lên

"Mau đi đi, chiều về sớm thì đến đây".

"Pond cháu không đến trường à?" Bác gái thấy anh vẫn ngồi cạnh giường thắc mắc.

"Không ạ"

Biết đứa nhỏ này thường ngày cũng không hay nói nhiều nên mẹ cậu cũng không hỏi nữa, chỉ thở dài ngồi xuống. Một lúc sau điện thoại vang lên, sau khi nghe điện thoại vào, bà hơi luýnh quýnh không biết làm sao.

"Có chuyện gì sao ạ?"

Bà thở dài : "Bố Phuwin được điều đi công tác ở thành phố bên cạnh, bây giờ lại để quên văn kiện quan trọng ở nhà rồi, gửi bưu điện cũng phải mất hơn một ngày, bác phải đi đưa cho ông ấy ngay chiều nay, Phuwin thì lại đang bệnh".

"Cháu giúp bác chăm sóc cậu ấy, bác cứ đi đưa đồ cho bác trai đi không sao đâu ạ."

"Vậy có được không?"

Anh không trả lời, chỉ nhìn bà gật đầu, ánh nhìn khiến người khác hoàn toàn tin tưởng.

"Vậy... thật ngại quá... Phuwin nhờ cháu chăm sóc giúp bác một buổi, bác sẽ về ngay." Suy nghĩ một lúc, bà không thể để Phuwin một mình, lại không thể mặc kệ chồng mình được. Đành phải thở dài nhờ anh một buổi.

-----

Anh ngồi bất động bên giường, mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đang say ngủ kia. Một lúc sau, Phuwin hơi tỉnh lại, khó khăn mở mắt, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt lo lắng đến sốt sắng của anh liền cười nhạt tự nghĩ mình ngu ngốc, đến mức này còn nghĩ đến người ta.

"Phuwin..." Anh đưa bàn tay lên sờ mặt cậu gọi nhỏ.

"Trong mơ anh cũng dịu dàng quá đi". Cậu đưa tay lên ôm lấy bàn tay anh đang để trên mặt mình, lại thoáng đọng nước mắt "Nếu lúc nào anh cũng như vậy thì thật tốt..."

"Phuwin... Em sao vậy, nhìn anh xem"

Nghe giọng nói có phần chân thực của anh, Phuwin nhìn sang, miệng bất giác mỉm cười "Là thật sao, anh còn đến đây làm gì, mau về đi tôi không đủ dũng khí nghe anh mắng nữa đâu" Nói rồi lại mệt mỏi trở mình quay về phía tường.

"Em đói không?"

Phuwin không trả lời, kéo chăn cao lên che hết cả người lại, đến cả đầu cũng không để lộ ra.

"Anh mang cháo cho em"

"Không cần, anh về đi"

"Đợi anh một chút" Cảm giác đau lòng khắp người, anh ra khỏi phòng nhanh chóng mang cháo đến "Dậy ăn chút gì đi em"

Phuwin vẫn lặng yên không nói, Pond lại sợ cậu trùm chăn mãi như vậy sẽ không thở nổi, tiến đến kéo chăn xuống. Tấm chăn bị ghì chặt lại không nhúc nhích, anh đành thở dài buông tay "Ngoan, nếu em không muốn nhìn thấy anh anh sẽ ra ngoài, em mau ngồi dậy ăn đi, anh ra ngoài.." Nói rồi vỗ hai cái lên vị trí đầu cậu, đứng dậy thở dài ra ngoài.

Nằm yên một lúc không nghe động tĩnh gì, cậu mệt mỏi ngồi dậy, ánh mắt vô hồn nhìn vào bức tường trước mặt, trên bàn bên giường có một tô cháo còn nóng do vừa được hâm lại đang nghi ngút khói, cậu cười nhàn nhạt, khóe mắt lại đọng nước, từng chút từng chút chuyện khi tối lại ùa về khiến tim Phuwin nghẹn lại, cậu tự cắn cổ tay ngăn không cho mình phát ra tiếng động, nhưng làm sao được, Pond bên ngoài ngồi bệt ngay trước cửa, tim thắt lại nghe từng tiếng nấc lên trong phòng.

"Phuwin, cho anh vào trong, anh vào trong được không?"

Tiếng khóc trong phòng lại nín bặt, Pond mở cửa bước vào, trên giường vẫn là cảnh tượng như lúc anh chưa bước ra, Phuwin kéo chăn che lấp cả người.

"Phuwinie.." Anh ngồi xuống bên cạnh, tay đặt lên chỗ vai cậu khẽ vỗ "Anh phải làm sao đây, làm sao để em không đau lòng nữa, anh biết xin lỗi cũng chẳng làm được gì, anh biết mình làm tổn thương em nhiều lắm, anh không dám cầu xin em tha thứ, chỉ mong em đừng khóc nữa, tim anh như sắp bị xé ra làm hai rồi, anh sai rồi Phuwin, anh sai rồi, đừng khóc có được không"

Cảm thấy chỗ mình đặt tay lên cứ run lên, anh thử kéo chăn xuống, tấm chăn không bị níu lại cứ thế mở ra, anh hoảng hốt nhìn thấy Phuwin trước mặt mình đang cắn chặt cổ tay tự ngăn không được khóc, mắt đỏ lên vì dụi quá nhiều, cả người co lại. Không thể kiềm nén nữa, anh kéo cả người cậu dậy đem ôm vào lòng, cho cậu vòng chân qua thắt lưng, ép đầu cậu lên vai mà ghì chặt lấy.

"Anh mau về đi, anh đừng ở đây nữa" Phuwin ré lên, cổ họng khóc nức nở, lần đầu tiên anh thấy người yêu của mình trở nên như vậy, đau lòng đến gào lên.

"Ngoan, ngoan lắm, anh không đi đâu cả, anh ôm em" Pond phớt lờ mọi lời nói của cậu, thủ thỉ như nói chuyện lúc bình thường.

"Buông tay ra đi, tại sao anh lại như vậy, vừa đánh vừa xoa? Tôi không chịu được" Tay cậu nắm lại đánh vào lưng anh, vừa đánh vừa khóc nức nở.

"Anh yêu em"

"Yêu tôi? Hay anh chỉ thấy tôi mới mẻ một chút, Pond Naravit yêu thì phải tin tưởng, anh nhìn tôi có phải giống đứa ngốc chỉ biết làm theo ý anh, anh không thích nữa thì có thể tùy ý mắng chửi không?"

"Vì em ngốc nên anh yêu em, không phải anh xem em là đồ ngốc để bắt nạt em"

"Khi nào thì chúng ta chia tay? Anh cứ nói thẳng là bây giờ cũng được, sau này tôi sẽ không cần phải nghe anh mắng nữa" Cậu không còn sức đánh nữa, gục đầu lên vai anh thở, tiếng thở cộng với tiếng khóc còn khiến người khác đau lòng hơn.

"Anh không bao giờ có ý muốn chia tay, em có thể đừng nói như vậy không"

Bỗng chốc xung quanh yên lặng, Phuwin không nói nữa, chỉ có tiếng nấc rấm rứt trong cổ họng, anh ôm cậu lâu thật lâu, đến tận khi cậu quá mệt ngủ quên trên vai mình mới để cậu nằm xuống giường, bản thân kéo cậu sát vào người ôm chặt lấy.

"Em đau lòng đến như vậy sao, anh phải làm sao đây, nhưng Phuwin.. Dù có đau lòng đến mấy cũng đừng nhắc đến chia tay, hai chữ đó làm anh đau lòng lắm" Tay anh vuốt tóc cậu rồi kéo cậu sát mình hơn nữa, lặng lẽ nằm bên cạnh.

.
.
.

Thả miếng sao ⭐️ trao động lực 💪🏻

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com