TruyenHHH.com

Slug

Tiêu đề: Băng tan ngày hè

Tên gốc: frost melting in summer

Tác giả: setosdarkness

Giới thiệu: Bỗng nhiên, một đôi tay mang găng màu đỏ đen siết lấy eo hắn, như thể đang đo kích thước của nó. "Mi có bị teo nhỏ hay gì không vậy, Dazai chết giẫm?"

Nếu sự đụng chạm như này xảy ra giữa những thiếu niên bình thường, nó có thể được xem là tán tỉnh. Tệ hơn là, một cậu bạn trai lo lắng cho sức khỏe của người yêu cậu ấy.

[hoặc: Dazai, Chuuya, và cách họ tiêu tháng lương đầu tiên từ mafia.]

Thật không may, bị vắt kiệt sức đến tận xương tủy chỉ là một trong những dấu hiệu mơ hồ của việc có liên quan đến một tổ chức tội phạm. Hắn gia nhập để có thể quan sát Thần Chết ở vị trí gần hơn so với khi hắn còn là một công dân ba tốt, nhưng hắn bắt đầu nghĩ rằng xuống lỗ vì làm việc quá sức sắp trở thành hiện thực với hắn rồi.

Như thế không phải là quá nhàm chán rồi sao?

Nó không hề nhẹ nhàng êm đềm, nhưng khá chắc sẽ xảy đến khi hắn còn làm việc dưới trướng Mori-san. Bản mặt sẵn đang cáu kỉnh của hắn càng xụ thêm khi nghĩ rằng trong lúc hắn tận hưởng giây phút bình yên mà hắn hằng mong ước, nó cũng có nghĩa là hắn sắp bỏ mạng chỉ sau một tháng gia nhập mafia. Tệ hơn nữa, có một con cún nào đó cũng đầu quân cùng lúc với hắn, vậy chẳng phải tên chibi đó sẽ chế giễu hắn rằng hắn không đủ trâu để sống sót qua lượng công việc cao hơn cả núi dài hơn cả sông kia à?

Với những suy nghĩ trên quay cuồng trong đầu, hắn bước ra khỏi ngôi nhà hiện tại của mình.

Đây là kỳ nghỉ phép đầu tiên mà hắn có kể từ khi trở thành mafia. Điều đó gần như phi thực tế — khi một thiếu niên đã tự phụ trách đội của chính mình, đồng thời cũng là một thành viên mafia bước ra khỏi thế giới ngầm, tiến vào ngày cuối tuần rực nắng của mùa hè.

Hắn nhanh nhẹn né những cái bẫy hắn dựng nên trên một con đường tắt mà hắn tìm thấy, ghép những chiếc thùng vận chuyển với một con đường có khá nhiều người đi bộ. Hai tiếng trước khi đến cao điểm vào giờ ăn trưa, khắp các nẻo đường đã chật kín người qua lại. Tiếng trò chuyện ồn ào từ lũ trẻ với đám bạn đồng niên, chiếm trọn vỉa hè như những khối Tetris đầy sắc màu. Những người làm công ăn lương mạnh mẽ bung chiếc ô ra để che nắng, các cô nàng trong chiếc váy xòe thì tự quạt cho mình khí thế. 

Kỳ nghỉ hè đang ở nhịp điệu cao nhất của nó.

Vài người nhìn hắn một cách kỳ lạ như đang tò mò về lớp trang phục nặng nề trông rõ là nóng nực của hắn, sau đó lại trở nên hứng thú hơn với gương mặt của hắn. Chịu thôi, vẻ đẹp từ trong xương này là một trong những vũ khí của hắn, còn tỏa sáng hơn mặt trời về khoảng có riêng một sân khấu đầy ánh đèn cho mình.

Hắn kiểm tra điện thoại, xem xét số tiền đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng của mình. Nó thậm chí còn không bằng một phần nhỏ xíu của số tiền mà hắn có thể nhận được nếu hắn ngoan ngoãn ở lại nhà Tsushima với tư cách là người con trưởng đứng đắn. Đây là tháng lương đầu tiên hắn nhận sử dụng chính sức của mình, nhưng thật khó để quá hào hứng vì thứ như này.

Nếu hắn để bất kỳ đứa trẻ nào trên cùng vỉa hè thấy bộ dáng này của mình, chúng có thể sẽ mời tất cả bạn bè đến để tổ chức một bữa tiệc, thậm chí là mơ mộng về việc đặt cả một khách sạn trong một ngày để ăn chơi thả ga. Tưởng tượng phản ứng của chúng cũng chả thú vị tẹo nào.

Suy nghĩ của hắn lệch ray về hướng cậu nhóc lùn gia nhập cùng thời điểm với hắn. Điều đó có nghĩa là giờ cậu cũng nhận lương của mình rồi. Bởi vì cậu ta là một tên ngốc, có thể cậu sẽ làm mấy việc rỗi hơi như mua quà tặng Kouyou-san hay những cấp dưới đã giúp đỡ cậu trong tháng đầu tiên ở đây. 

Hắn cân nhắc việc có nên nhắn tin Chuuya để vòi vĩnh cậu tặng món gì đó cho hắn không. Suy cho cùng, vì hắn mà cậu mới biết đến để mà gia nhập Mafia Cảng. Hơn nữa, là một chủ nhân, hắn xứng đáng được con cún nhà mình khao đó. 

...Nghĩ lại thì, đây là lần nghỉ ngơi đầu tiên của hắn sau một tháng bán mình cho tư bản. Hắn không mặn mà gì với việc bị một con sên trần bôi nhọ đâu.

Hắn quyết định đi đến một cửa hàng quần áo. Thử đồ mới không thực sự hợp sở thích của hắn, nhưng hắn thực sự cần mua thứ gì đó có thể mặc thường xuyên để nhắc nhở sên trần nọ là gu thời trang của hắn cháy hơn cậu đấy. Mấy nhân viên đổ xô về phía hắn, giọng ngọt như mật khi hỏi hắn có cần giúp gì không.

Những quý cô dịu dàng, thơm ngát với làn da trắng ngần và không hề hay gì về mối quan hệ của hắn với mafia. Liệu các cô có còn chào đón hắn như thế khi biết rằng mới hôm qua, hắn vừa hoàn thành nhiệm vụ với một con cún vô tình san bằng cả một tòa nhà chứa đầy kẻ địch của bọn họ không nhỉ?

Đó là một cửa hàng phục vụ đủ loại phong cách. Ánh mắt hắn dừng lại trên một mẫu trưng bày. Quần đen, nhưng cạp quần đủ cao để trông như một nửa chiếc corset. Trên một giá khác là chiếc sơ mi trắng dài tay đơn giản, nhưng tay áo có sẵn đường viền để dễ dàng giữ yên tay áo khi cuộn lên. Khá tiện khi hắn cần thay lớp băng gạc mới cho cánh tay và bàn tay.

Thiết kế đủ giống với trang phục hiện giờ của hắn để hắn không trông như một tên dở mua bất cứ thứ gì lọt mắt xanh hắn mà không mảy may gì về sự nhất quán. Thêm vào đó, có một cái eo nhỏ sẽ giúp hắn trông mảnh khảnh và mỏng manh hơn trong mắt con cún nhà hắn, lừa cậu mua thêm đồ ăn vặt cho mình cũng dễ hơn nhiều.

Quyết định xong, hắn thanh toán mấy món đồ và mặc chúng ngay sau đó. Thất vọng thay, chuyến đi này còn chưa kéo dài được đến một giờ. Được nghỉ xả hơi là tốt, nhưng nó cũng thật... tẻ nhạt chết mất.

Hắn mím môi. Này có phải là một trong những âm mưu của Mori-san để khiến hắn làm việc nhiều hơn không?

Như thể đọc được suy nghĩ xấu xa của hắn với vị Boss mà cậu hết mực kính trọng, một con sên trần xuất hiện ngay trước mắt hắn ở ngã tư.

"...Èo."

Chuuya giật mình, trước khi cong môi đầy chán ghét. "Đệt. Xui xẻo thật chứ. Mi ở đây làm cái mẹ gì vậy hả, Dazai chết giẫm?"

"Đó phải là thoại của tôi mới đúng," hắn nói. "Đây là khu phố mua sắm sầm uất, tại sao lại có một con cún lảng vảng mà không mang xích vậy?"

Không hổ danh là chibi bạo chúa, điều đó khiến Chuuya nổi sùng lên như một con mèo dựng ngược lông, chĩa nắm đấm vào mặt hắn. "Đây nói cho mà biết, đây không ngại tẩn chết mi nếu mi không dừng cái trò đùa chó này chó nọ chết tiệt đó lại đâu!"

"Hẳn là thế rồi, sao cũng được," hắn ung dung trả lời, búng nhẹ lên cổ tay cậu như thể cậu là một hạt bụi vậy. "Nhưng đây là dự đoán của tôi nhé," hắn nói trong khi ve vẩy ngón tay trước cái mũi chun lại của cậu, "Cậu sẽ không làm đau tôi đâu. Thậm chí, cậu còn khao tôi đá bào cơ!"

"Hả? Nằm mơ hay gì mà nghĩ—"

Cơn giận của cậu bùng phát rất nhanh mà cũng chóng dập tắt. Trên mặt xuất hiện biểu cảm giống những gì các thiếu niên khác sẽ có hơn rất nhiều. Thật trái ngược với sự hung bạo của cậu khi chiến đấu hoặc đấu võ mồm với hắn, và trông rất ngây thơ khi so sánh với khí chất kẻ bất hảo sành điệu mà cậu đang tỏa ra lúc này trong chiếc áo khoác thể thao và đôi giày cao cổ.

"—ê, bị sao vậy?"

Không có một xíu tế nhị nào trong câu hỏi hết. Cũng chẳng có miếng cẩn thận nào trong hành động luôn, khi cậu lấn dần vào không gian cá nhân của hắn. Đôi mắt xanh biếc liếc khắp người hắn, như một chú thỏ nhỏ tò mò đang dò xét chủ nhân của mình.

Bỗng nhiên, một đôi tay mang găng màu đỏ đen siết lấy eo hắn, như thể đang đo kích thước của nó. "Mi có bị teo nhỏ hay gì không vậy, Dazai chết giẫm?"

Nếu sự đụng chạm như này xảy ra giữa những thiếu niên bình thường, nó có thể được xem là tán tỉnh. Tệ hơn là, một cậu bạn trai lo lắng cho sức khỏe của người yêu cậu ấy.

Phản ứng này nằm trong dự liệu của hắn. Cuối cùng thì, sự thật chứng minh Chuuya là kiểu người không ngừng lo lắng cho người khác, dù những gì cậu thể hiện bên ngoài thường cộc cằn và lạnh lùng các kiểu như mấy vai nam chính anh hùng trong mấy bộ manga shounen nào đấy. Xem cách cậu làm việc chăm chỉ để bảo vệ tổ chức toàn trẻ em, làm một gà mẹ bận rộn chắc được liệt vào danh sách hành vi khuôn mẫu của cậu rồi.

Tuy nhiên, tự mình trải nghiệm cảm giác này làm hắn thấy cấn cấn làm sao ấy.

Ánh mặt trời chói chang trên đầu họ như đang hằn vết trên da hắn. Tất cả là lỗi của Chuuya—động vật nhỏ có khả năng trao đổi chất cao thường kiêu hãnh vì thân nhiệt cũng cao nốt của chúng. Với cách cậu ở gần hắn, cách cậu ôm eo hắn, các định luật của nhiệt động lực học buộc hắn phải chịu ảnh hưởng bởi hơi ấm dư thừa này.

"Giờ mi còn trông như bị sốt nữa," sên trần nhà hắn tự càu nhàu một mình, trước khi chuyển sang nắm cổ tay hắn để kéo hắn theo. Ngay cả khi không sử dụng năng lực của mình, cậu dường như đã dựng nên một bức tường trọng lực bao quanh họ, vì những ánh nhìn từ những người xung quanh có vẻ như chẳng thấm vào họ tý nào.

Họ trông khá xứng đôi đấy. Một nhóc lùn với vẻ mặt hầm hầm nổi sấm, bận nguyên cây đồ có thể coi là hợp mốt trong giới bất hảo. Và cậu ấy đang kéo theo sau một người trong bộ com-lê lịch sự.

"Ngồi yên ở đây," Chuuya đặt hắn trên một băng ghế nhựa. "Ta sẽ trở lại sớm thôi."

Mặt ghế bằng phẳng như làn da không tì vết của hắn vậy. "Chuuya này, đây là khu vực chờ cho người cao tuổi á."

"Chả sao đâu," sên trần nói với hắn mà không có bất kỳ sự chột dạ nào với loại chuyện này. "Giờ này không có nhiều cụ bà đi mua sắm, nên mi có thể ngồi nghỉ ở đây trong khi ta mua đồ."

Hắn nâng giọng lên tông cao nhất và nhõng nhẽo nhất có thể, "Cậu tính bỏ rơi tôi ở đây trong lúc cậu đi la cà và mua sắm khắp nơi ấy hả?!"

Bàn tay đeo găng búng lên trán hắn. "Ta sẽ mua nguyên liệu để nấu lẩu."

Ồ, Chuuya có tiềm năng trở thành một cao thủ tra tấn người khác ra phết. Hắn rít lên, "Lẩu vào giữa mùa hè á?!"

"Sẽ rất tốt nếu người bị sốt đổ mồ hôi đó," được nói với giọng điệu kiên nhẫn như thể con cún của hắn đang coi hắn là một trong những đứa nít ranh không biết điều của Cừu mà đối xử vậy.

Dĩ nhiên, điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được. Chạm vào một con sên rất nguy hiểm, nó sẽ dính chặt như keo đến mức không thể gỡ ra được luôn. Nhưng hắn vẫn làm vậy thôi, bám vào áo khoác của người nọ và kết quả là họ cùng nhau đi mua sắm luôn.

Đây là cơ hội tuyệt vời để hắn vét rỗng túi của Chuuya bằng cách lén mua cả lô xích xông các loại đồ ăn vặt đắt tiền. Họ tranh nhau đến từng món hàng, cãi cọ ỏm tỏi để xem ai là người được cầm lái xe đẩy.

Họ mua đồ trọn hai tiếng đồng hồ, nhưng hắn thành công lừa được Chuuya mua chiếc máy làm đá bào. Cái đó, và tất cả đồ ăn cũng đều do nấm lùn trả tiền luôn. Oải quá trời nhưng hắn rất hài lòng với chiến thắng của mình.

Hắn vui vẻ nhai chóp chép miếng onigiri chiên, "Tôi còn tưởng cậu sẽ dành tháng lương đầu tiên để mua quà cho Kouyou-san hoặc Hirotsu-san nữa và... èo, Mori-san luôn."

"Lời cảm ơn ý nghĩa nhất ta có thể dành cho Boss là hoàn thành trách nhiệm của mình với tổ chức," là câu trả lời tiêu chuẩn luôn, đủ khiến hắn nhăn mũi đầy kinh tởm.

"Uwaaa, một bé lùn nghiện làm việc sẽ không thể cao lên được đâu! Tôi sẽ thêm điều này vào ấn bản tuần tới của tạp chí 'Chuuya là cái đồ lùn dở hơi'!"

"Ngưng trù yểm chiều cao của ta đi!" Một cú gạt ngang chân hắn, nhưng không nặng tẹo nào vì chibi này đang xách một đống túi nhựa. "Và đừng có phát tán ba cái tạp chí xàm xí đó nữa! Thích viết lách đến thế thì lăn đi làm mớ giấy tờ của mi đi, tổ cha nó chứ!"

"Ể, nhưng mà chả thú vị gì hết trơn."

"Nói nhảm về ta chắc vui quá cơ?!"

"Không vui sao được?" Hắn chắp tay ra sau lưng, đi lùi về sau để có thể nhìn thấy ánh mắt Chuuya. Ngay cả trên phố đông đúc nhộn nhịp, hắn cũng không lo bị đụng trúng người khác. "Tôi có thể phiền chết cậu luôn, xong nhìn cậu nhảy dựng lên như một con cún bị cho vào chảo dầu nóng á!"

"...Ê ê, mắc cái giống gì mà muốn chiên chó vậy hả."

Hắn phồng má và bật ra tiếng cười trẻ con. "Một chiếc chibi bị chiên giòn sẽ còn co nhỏ lại hơn nữa, đáng thương thiệt luôn."

"Im mẹ mồm vào coi!" Ngay cả chó già cũng có thể học trò mới, và chó lùn cũng hiểu một trận đấu không có cửa thắng là thế nào. Hít một hơi sâu, Chuuya đảo mắt và nói, "Dù sao thì ta cũng có ý định cám ơn Kouyou-san và cấp dưới của chị ấy."

Quần áo của Chuuya không phải đồ mới. Trông chúng không quá cũ nhưng nhìn thiết kế áo khoác thì chắc chắn là từ thời còn cậu còn trong băng Cừu rồi. Khi họ đến căn hộ của Chuuya, hắn nghĩ rằng chỗ này thật trống trải và chẳng có mấy nội thất kiểu cách, không phù hợp với con người rực cháy này tẹo nào. Có vẻ như ngoại trừ đống đồ ăn mua hôm nay thì cậu chưa đụng gì đến số tiền kia cả.

Không có thêm đôi dép đi trong nhà nào nữa, nên hắn trộm đôi của Chuuya để sên trần lượn lờ xung quanh trong đôi tất của mình.

"Vì mi phiền nhiễu quá nên ta sẽ giúp mi sống có ích hơn chút."

Sau những lời này, hắn bị lôi về phía quầy bếp. Cậu mơ hồ ra hiệu cho hắn ngồi lên đó, vì xung quanh bàn ăn chỉ có duy nhất một chiếc ghế. Nơi đây vốn không quen với việc tiếp đãi khách, khiến, khiến sự thỏa mãn cuộn lên trong dạ dày hắn khi nghĩ rằng mình là người đầu tiên được xâm nhập vào một không gian như vậy. 

Hắn nghiêng đầu. "Cậu muốn tôi làm người nếm thử món ăn hửm?"

"Dù sao mi cũng âm mưu tiêu sạch tiền của ta," cậu tùy tiện giải thích. "Mua quà thì dễ thôi, nên ta muốn cám ơn Ane-san bằng cách nấu món gì đó cho chị ấy."

Hắn nhăn mũi. "Này là cách cậu leo chức hả? Dành sự ưu ái qua dạ dày người ta á?"

Một cái thìa gỗ đập vào đùi hắn. "Đây gọi là biết cách thể hiện lòng biết ơn đúng đắn đấy, thằng vô lại ạ."

Hắn vỗ hai tay. "Nếu cậu giỏi thể hiện lòng biết ơn thế thì nhớ cảm ơn tôi nhiều vào vì đã duyệt cho cậu xứng đáng trở thành chó của tôi."

Tất nhiên là tuyên bố này của hắn sẽ châm ngòi cho một cuộc chiến nữa giữa hai trẻ. Thậm chí còn không biết kiềm chế hơn với tất cả những dụng cụ sắc bén xung quanh họ, nhất là khi giờ hai cháu không còn trong tầm mắt của người dân và camera trên đường nữa.

Để khiến hàng này ngậm miệng lại, Chuuya đẩy luôn chiếc máy làm đá bào vào tay hắn. "Khiến bản thân có ích và nhét mẹ cái lưỡi vào đây đi," một yêu cầu hơi bị cọc luôn à.

Hắn thè lưỡi ra, thừa biết rằng cậu trai kia sẽ không thể chịu được hắn cố tình sử dụng cái máy sai cách mà đẩy hắn qua một bên để tự mình làm đâu.

Cuối cùng thì hắn dành cả đêm—dù gọi đây là 'ngủ qua đêm' thì sai bét vì chả có giấc ngủ nào ở đây cả. Ăn, làm đá bào, càn quét cả núi đồ ăn vặt—khiến họ no căng bụng, đến mức hai chàng trai phải dời trận đấu vào thế giới trong game luôn.

Trước khi họ để ý thì đã bước sang buổi sáng ngày Chủ nhật và điện thoại của hắn đổ chuông.

"...Èo, là Mori-san à."

Hắn cảm thấy sẽ chỉ có điềm gở chui ra từ cuộc gọi này rồi. Chắc chắn luôn, sẽ có một nhiệm vụ khẩn cấp yêu cầu cả hai phải làm việc cùng nhau. Giọng nói lươn lẹo nọ nói với hắn, "Không có vấn đề gì nếu mang Chuuya-kun đi cùng cậu đâu." Như thể ông thừa biết rằng bằng cách nào đó hai người luôn hấp dẫn nhau và dành thời gian với nhau ngay cả vào một ngày mà họ có thể đã có kế hoạch của mình mà không liên quan gì đến người kia.

"Một nhiệm vụ?" Cậu nhướng mày với hắn. "Vậy thì mi nên cảm tạ trời đất đi, ta sẽ tiếp tục hạ mi đo ván vào lần sau."

"Uầy, cậu chỉ cao đến thế này thôi mà lú lẫn thế này rồi kia á? Cậu không đánh bại được tôi đâu, Chuuya à~"

"Im mồm hộ cái, chiều cao của đây đếch liên quan gì hết nhá!"

Đó là một ngày cuối tuần trong vô vàn ngày cuối tuần khác của đời người. Một ngày cuối tuần hiếm hoi mang đến sự bình yên và phấn khích cho hắn, và hắn bắt đầu tự hỏi rằng tiếp theo mình nên chơi khăm gì Chuuya để khiến cậu lại phải nấu cho hắn ăn thêm lần nữa đây.

(Nếu hắn dành vài giờ không đoái hoài gì đến cái chết, vì hắn bận trêu chọc con cún của mình, và vì hắn bận vắt óc suy nghĩ xem nên mua loại dây xích nào cho con cún ngỗ nghịch nhà hắn—thì, đó là bởi hắn là một người chủ tốt, thế thôi.)

end.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com