TruyenHHH.com

Slug

Tiêu đề: Biển tình của tôi gửi gắm nơi người

Tên gốc: So much of my loving to give you 

Tác giả: emmacifer

Giới thiệu: 

"Suy cho cùng thì anh ấy là một người tuyệt vời đó, Nakahara-san."

Vị quản lý lắc đầu. "Mọi người quanh đây đều gọi tôi là Chuuya, nhóc à.""...Chuuya-san?"

"Quả thực," một giọng nói lạnh băng ở gần họ. "Sẽ thật sai lầm nếu cậu xưng hô với cậu ta theo cách khác, cậu có nghĩ vậy chứ?"


Khi Chuuya say xỉn, anh sẽ trở thành người ồn ào nhất, om sòm nhất và náo nhiệt nhất trong phòng. Và với việc là cục cưng của Mafia Cảng, những người khác không ngại uống với anh, kể cả khi anh say khướt và suýt soát đến ranh giới của sự phiền nhiễu.

Tất cả đều là trò chơi và thật vui vẻ cho tới khi anh bắt đầu nói về bạn trai của mình.

Không có gì là bí mật trong giới mafia rằng Dazai và Chuuya đang hẹn hò, bởi vì một nửa số nhân viên đã có thể cảm nhận được bầu không khí giữa hai người ngay trước cả họ, và thực sự là không còn đường lui khi họ bắt đầu công khai chuyện này. Dazai đã chia sẻ công bằng rằng hắn hoàn toàn không biết xấu hổ khi nhắc đến mối quan hệ của mình vì thông thường, và ít nhiều thường xuyên, hắn sẽ là người khởi xướng cái trò mùi mẫn nơi công cộng giữa bọn họ, thỉnh thoảng kéo Chuuya lại để trộm hôn một cái trước khi vào họp, hoặc quấn tứ chi dài ngoằng quanh người cậu trai tóc đỏ từ phía sau trong lúc làm nhiệm vụ và thực hiện những cuộc gọi cực kì ồn ào, cực kì phô trương và cực kì táo tợn với anh trước bàn dân thiên hạ khi hắn đi công tác ngước ngoài. Có đến 99% là lỗi của Dazai, khi gần như toàn bộ giới mafia đều nghĩ rằng soukoku, cặp đôi chết chóc nhất, nguy hiểm nhất và quyền lực nhất, cũng chính là cặp đôi hạnh phúc nhất và gớm nhất từng bước đi trên bề mặt trái đất.

Tuy nhiên, mọi thứ hơi khác một chút ở phía Chuuya.

Dĩ nhiên rồi, anh thích thứ tình cảm trắng trợn mà anh nhận được từ Dazai; điều đó có nghĩa rằng Dazai không ngại công khai mối quan hệ của họ, đó là một điểm tốt, nhưng Chuuya chưa từng đặc biệt cởi mở về chuyện này. Không phải anh không thích công khai, chỉ là cách thể hiện tình yêu của anh tinh tế và thoải mái hơn Dazai, giống như những hộp cơm trưa thêm đặt trên bàn của người tóc nâu nọ, một cái mổ lên má trước khi về nhà sớm và những lời nhắc nhở, dặn dò, nhắc nhở và lại dặn dò việc ăn uống tử tế và uống đủ nước.

Vấn đề duy nhất là Chuuya quên rằng mình phải tinh tế khi anh say rượu.

Có một nơi mà Mafia Cảng thường lui tới uống một chén rượu hoặc hai, hoặc cả tá, sau những ngày được coi là "thắng lợi". Và Dazai, đúng chuẩn một kẻ bị xã hội ruồng bỏ, chưa bao giờ đặc biệt thích thú với đám đông ở quán bar nói trên vào những đêm họ tụ tập. Hắn thà được tìm thấy ở quán Lupin, lặng lẽ nhâm nhi ly whiskey trong khi chờ đợi Odasaku và Ango tan làm để đến nơi và họ có thể trò chuyện.

Bầu không khí hoàn toàn tương phản với những gì đang diễn ra ở quán bar bên kia.

Một tay súng càu nhàu, cựa quậy một cách khó chịu tại chỗ của mình khi cậu nở nụ cười tươi với vị quản lý xinh đẹp đang ngồi trên ghế trước mặt cậu, nói chuyện sôi nổi với đôi tay khua khoắn xung quanh, hình như anh ấy được gọi là Nakada...Nahada? Nakahara. Chuẩn luôn. Nakahara Chuuya.

Có vẻ như ảnh xỉn quắc cần câu luôn rồi.

Cậu thậm chí còn không biết người đàn ông này, đây mẹ nó là ngày đầu tiên của cậu đó, và cậu hầu như chẳng biết bất cứ ai ngoại trừ Kouyou-sama và một cô gái xinh xắn dường như chỉ để mắt đến người được gọi là Chó Săn của Mafia Cảng. Cậu chưa từng gặp vị Nakahara Chuuya này trước khi cậu đến quán bar này vào tối nay. Nhưng Chuuya có vẻ là cóc quan tâm gì đến việc đó hiện giờ đâu.

Và anh liên tục nói về một người tên là Dazai Osamu.

"Dazai," Chuuya lặp lại, hai tay ôm đầu như thể anh đang hình dung về ngày tận thế, "sao hắn ta đẹp quá vậy, thật là khó chịu quá đi."

Cậu trai kia cười đầy lo lắng và nhấp một ngụm từ thức uống của mình. "Cái người tên Dazai này có phải là người anh đang yêu không, Nakahara-san?"

"Hắn là bạn trai của tôi."

"Ồ."

"Với lại, thế đếch nào mà cậu lại không biết Dazai Osamu hả? Tôi còn nghĩ rằng một khi đặt chân vào tòa nhà này là cậu có thể ngửi thấy mùi ngu xuẩn ở hắn ta từ tận hành lang luôn ấy chứ."

Chà, bây giờ thì cậu tự đẩy mình vào tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong rồi.

Đầu tiên, Nakahara-san đã nói là bạn trai của anh ấy đẹp một cách khó chịu. Còn giờ thì anh ấy nói rằng hắn ta cũng cực kì ngu ngốc. Vậy cậu nên gật đầu hay phủ nhận điều này đây?

Chuyện quái gì đang diễn ra giữa vị quản lý này và bạn trai của anh ta vậy?

Một trong những đồng nghiệp của cậu từ bên kia căn phòng ra hiệu với cần cổ của gã như thể gã đã nhìn thấu hồng trần rồi.

Dừng lại ngay.

Né chỗ đó ra mau.

BẰNG CÁCH NÀO HẢ?

"Quên chuyện đó đi." Chuuya tiếp tục như đang giải vây cho cậu. "Vấn đề là—hic—Dazai không biết rằng thỉnh thoảng hắn ta sẽ dễ thương một cách kì lạ, mà hầu như lúc nào cũng vậy, khiến hắn càng trở nên dễ thương một cách kì lạ hơn—hic—"

"Đúng vậy," cậu trai nghẹn ngào, "Tôi chắc chắn rằng anh ấy yêu anh rất nhiều."

"Hắn là một thằng ngu."

Chúa ơi, đừng như vậy nữa mà.

"Nhưng mà hắn thực sự yêu tôi, cậu biết đó?"

Thành thật mà nói thì, cậu rất con mẹ nó hoang mang vào lúc này luôn. Có lẽ người bạn trai này yêu anh, nhưng liệu Nakahara-san có yêu hắn hay không?

"Và hắn ta..." Chuuya thở dài, giọng bắt đầu đặc lại, "hắn luôn cố gắng nấu bữa sáng cho tụi này sau khi qua đêm cùng nhau."

Rồi cậu phải đáp lại câu này sao bây giờ?

"Nhưng thằng chả có biết nấu nướng quái đâu!"

"Ồ, vậy anh ấy là một người dở chuyện bếp núc à."

"Dù vậy thì tôi vẫn ăn." Chuuya nặng nề đáp lại.

Giết cậu đi. Làm ơn giết cậu ngay bây giờ đi. Cậu thà ở bất cứ nơi nào khác ngoài việc lắng nghe người đàn ông say xỉn này giải thích những bí ẩn về mối quan hệ quái gở của họ.

"Hắn ta cũng có thứ này...thứ mà ở hắn..." Chuuya lắc cổ tay một vài lần, "rất là ừmmm...nhạy cảm? Bên dưới lớp quần áo ấy."

Cậu thực sự phải nghe cái này á hả?

"Đừng hiểu lầm! Tôi biết khi nào tôi quá cởi mở mà. Không giống những gì cậu đang nghĩ đâu."

Chắc chắn là không rồi.

"Có thể là cậu chưa từng thấy hắn, nhưng mà hắn ta quấn băng y tế khắp người, băng kín như xác ướp luôn. Thằng dở người đó trông như thể được làm từ lốp xe ấy, cái người được gọi là...là..." Chuuya liên tục búng tay rồi chỉ vào cậu.

"...Michelin Man đúng chứ?"

Chuuya liền vỗ tay một cái lớn đến nỗi suýt nữa ngã chổng vó ra khỏi ghế của mình. "MICHELIN MAN! Đúng rồi! Chính nó đó."

Được rồi.

Vậy là Nakahara-san đang hẹn hò với một tên ngốc, một người ngọt ngào đến đáng kinh ngạc nhưng lại trông như thể bị ướp xác và nhìn giống Michelin Man.

"Làn da dưới băng gạc của hắn nhạy cảm lắm, nhưng hắn chỉ để tôi chạm vào lớp băng thôi—"

Điện thoại của cậu rung vo vo trong túi và cậu phải chớp lấy từng mi-li-giây trong khi Chuuya nhấp ngụm rượu để kiểm tra thông báo trên màn hình.

Dazai-san sắp xiên cậu rồi đó.

Khi cậu nhìn chằm chằm về người đồng chí vào-ngày-đầu-tiên-đi-làm-của-mình, người mà đã cảnh cáo cậu nên chạy ngay đi lúc nãy, thì gã bắn cho cậu ánh nhìn như muốn nói, cậu vẫn còn làm cái mẹ gì ở đó vậy?

Và dẫn đến cuộc trò chuyện nho nhỏ chỉ bằng ánh mắt và biểu cảm trên mặt.
Tôi còn không làm cái gì cơ!

Không quan trọng. Chuuya-san xỉn rượu, bám dính lấy cậu và còn nói chuyện hăng say, chúc may mắn nhé, thằng đần.

Ít nhất cũng làm gì đó để giúp tôi thoát khỏi đây đi mà—

"Có thể là cậu chưa từng thấy hắn," Chuuya lại lè nhè, đặt một bàn tay đeo găng lên vai cậu và nghiêng người đến gần hơn, "nhưng hãy nghe lời khuyên của tôi khi cậu còn có thể đi."Giọng Chuuya hạ xuống như một lời thì thầm.

"Hắn là một thiên tài đó."

Không còn là thằng ngu nữa! Ngộ nghĩnh nhỉ? Lạ lùng nhỉ?

"Nhưng thằng dở ấy cũng rất hách dịch và tự mãn. Dù cậu làm gì đi chăng nữa, đừng chọc điên hắn ta. Đó là phần việc của tôi."

Vấn đề duy nhất là có thể cậu đã bước sang ranh giới của việc chọc điên Dazai khoảng hai phút trước, chỉ bằng việc ngồi đây và nghe Chuuya nói huyên thiên quên cả trời trăng.

"NGOÀI RA THÌ," Chuuya vỗ lên lưng cậu, "hắn là một chàng trai rất ngọt ngào. Hắn xinh đẹp và hài hước và ngớ ngẩn nhưng cũng rất nhiễu sự...và xinh đẹp...mà cũng thật ngu ngốc."



Dazai gần như đã yên vị trên ghế lái phụ trong xe của Ango để trở về nhà khi điện thoại của hắn rung lên.

"Dazai-san, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền ngài sau giờ hành chính, nhưng mà tôi nghĩ rằng chúng tôi cần sự trợ giúp ngài với tình hình thảm khốc ở đây. Tôi sẽ rất v-vui khi tự mình làm điều đó, tôi chắc chắn luôn! Tôi chân thành xin lỗi vì chuyện đã chuyển biến như thế này vào buổi tối của ngài. N-N-Nhưng mà ngài thấy đó—chuyện là—"

"Vì Chúa, thở trước đi rồi hẵn nói. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Chuuya-san, anh ấy—"

Từ đầu dây bên kia, Dazai có thể nghe thấy tiếng cười của Chuuya, giọng nói sôi nổi của anh vang lên xuyên qua cả sự tĩnh lặng của chiếc điện thoại và chỉ thế thôi là đủ rồi.

"Hôm nay tôi không đi nhờ được rồi, Ango à."



Thật tốt khi cuối cùng cũng có một người mới bước vào qua cánh của quán bar. Chuuya còn đang mải mê giải thích cho cậu về việc Dazai thích tạo bất ngờ cho anh bằng những món quà được đột nhiên tặng tới vào những ngày chả liên quan gì cả và...thực sự đó, bắt đầu làm tay súng trẻ kia cảm thấy thật tồi tệ khi vẫn còn là cẩu độc thân.

"Suy cho cùng thì anh ấy là một người tuyệt vời đó, Nakahara-san."

Vị quản lý lắc đầu. "Mọi người quanh đây đều gọi tôi là Chuuya, nhóc à."

"...Chuuya-san?'

"Quả thực," một giọng nói lạnh băng ở gần họ. "Sẽ thật sai lầm nếu cậu xưng hô với cậu ta theo cách khác, cậu có nghĩ vậy chứ?"

Ôi, bỏ mẹ rồi.

" 'Samu!" tóc đỏ ngay lập tức lao vào vòng tay của người đàn ông đứng cách họ không quá ba bước. "Bọn này vừa đang nói về mi đó!"

Này, từ từ, gượm đã.

Bọn này?

"Ồ, bây giờ còn chứ?"

Đó KHÔNG phải là những gì Chuuya đã nói với cậu.

"Chibi này," Dazai vòng tay qua eo anh và trong một khắc, qua đầu gối run lẩy bẩy với mồ hôi lạnh túa ra, và tự hỏi rằng cái số phận chó má của mình sẽ đi đâu về đâu vào ngày đầu tiên đi làm, cậu nhìn thấy một tia lo lắng trong mắt người nọ khi hắn nhìn vào cậu tóc đỏ đang gục xuống trên người hắn. "Tôi nghĩ là cậu khá say rồi đó. Hãy về nhà thôi nào, được chứ?"

"N-Nhưng mi vừa mới đến thôi! Và mi hầu như chẳng mấy khi ở đây cả. Uống với bọn ta đi, Dazai!"

Đôi mắt của người tóc nâu nhìn sang tân binh ngồi trên ghế đẩu và cậu nghĩ rằng cậu chưa bao giờ cảm thấy nhiệt độ máu của mình tụt xuống nhanh như vậy chỉ bằng một cái nhìn.

Khả năng cao là cậu sẽ bĩnh cả ra quần và lên cơn đau tim vào lần lên tiếng kế tiếp của Dazai.

"Tôi chắn rằng cậu lính mới này có việc riêng của mình cần được hoàn thành, đúng chứ?"

"A-À! Sao nhỉ, nhìn đồng hồ kìa! Tôi thực sự phải đi thôi, tôi có vài...ờm...người bạn! Đang đợi tôi để đi uống nước cùng nhau! Đúng rồi!"

"Đi uống nước? Ở một quán bar khác?" Chuuya kháy liền.

"Để chúc mừng tôi có công việc mới! Dù sao thì, rất vui được nói chuyện với anh, Chuuya-san."

"Vui? Nói chuyện với cậu ấy? Về tôi?"

Chàng trai mím môi và ánh mắt lại lướt qua đồng bọn của mình.

Cậu bị ngu hả?

"Tôi...Tôi hầu như chỉ lắng nghe thôi, thưa ngài. Anh Chuuya-san đây," cậu bắt đầu thu dọn đồ của mình từ quầy và đã đánh rơi chìa khóa ba lần trước khi cậu có thể chộp lấy nó, "chỉ đang kể cho tôi nghe rằng ngài là một người yêu tuyệt vời! Nhưng tôi thực sự nên đi thôi—"

"Cộng sự của tôi rất có tiếng trong việc kể xấu tôi đó, cậu lính mới ơi."

"Ahaha!...điều gì làm ngài nghĩ như thế vậy, Dazai-san? Chúng tôi không hề nói xấu—ý tôi là, KỂ CHUYỆN—gì xấu về ngài đâu. Không một tí nào."

"Chà, chuyện này mới mẻ đấy," Dazai khô khan đáp lại.

"Tôi chắc chắn hai người là một cặp đôi dễ thương. Rất vui được gặp gỡ cả hai," cậu vội vàng thốt ra những lời này trước khi lấy áo khoác và lao ra khỏi cửa mà không ngoái đầu lại.

"Mi vô cớ dọa cái người tội nghiệp kia đi rồi," Chuuya cáu kỉnh bĩu môi, vẫn bám lấy hắn và chỉ khi Dazai nhìn anh, một nụ cười nhỏ mới nở trên môi anh.

"Tôi biết mà."

"Đồ chết giẫm này," Chuuya câu lấy cổ hắn, nhưng anh lại mỉm cười một nụ cười dễ cưng nhất mà bất cứ ai xung quanh họ từng thấy."

"Đưa cậu về nhà thôi nào, tình yêu."



"Mày nghĩ rằng tụi mình có cơ hội được rửa mắt không, Tanaka?" Một gã hỏi người bạn bên cạnh khi họ dõi theo Dazai vớ lấy mũ và áo khoác của Chuuya, và cả một Chuuya đang dính như keo trên tay hắn.

Tanaka làm một cú chốt hạ chỉ với một lần bắn. "Cho xin đi. Sẽ còn tệ hơn vào buổi sáng cho mà xem."



Sự tình là Chuuya không chỉ ồn ã, om sòm và hay khoe khoang bạn trai của mình khi anh say. Anh cũng trở nên dính người và cực kỳ đòi hỏi sự quan tâm đến mức anh cố gắng thuyết phục Dazai dành thời gian ở bên anh bằng mọi cách anh có thể nghĩ ra.

Vậy nên chẳng ngạc nhiên gì khi tai của Dazai sắp rỉ máu vì tất cả những điều Chuuya liến thoắng trên đường về nhà.

"Bớt trông tự mãn lại đi. Ta chưa có say đến mức đấy đâu."

"Ồ?" Dazai mỉm cười khi hắn mở cửa căn hộ của Chuuya. " 'Chưa' nghĩa là cậu định uống thêm hửm?"

"Ta có rượu ngon ở đây nè. Và mi cũng ở đây. Chúng ta có thể—"

"Chuuya," Dazai kéo anh vào trong từ chỗ anh đang chao đảo gần ngưỡng cửa. "cậu say khướt rồi."

"Hông có mà—ta vẫn còn uống thêm được."

"Điều đó không có nghĩa là cậu nên, bé yêu à. Cậu sẽ nằm đo đất nếu cậu làm vậy đó."

"Nhưng ta muốn uống với mi cơ," anh cau mày rên rỉ. "Mi chẳng bao giờ ở quán bar khi ta ở đấy cả..."

Và điều này đã chạm tới Dazai. Có thể gián tiếp nhưng lại rõ ràng.

"Chibikko ghen vì tôi uống rượu với Oda và Ango đấy hửm?"

"Đếch nhé." Chuuya trông như thể Dazai vừa mới bảo anh rằng sắp có cả một đàn rái cá từ trên trời rơi xuống vậy. "Đây ứ phải—hic—cái loại hay ghen tuông vớ vẩn đấy nhá. Ta có bao giờ gọi mi tới chỗ ta đâu?"

Không. Chỉ có cấp dưới của anh gọi điện cho Dazai từ đêm này qua đêm khác khi Chuuya tuồn hơi quá nhiều thông tin về chuyện yêu đương của họ ở quán bar và vì thế hắn phải đến đón anh về trước khi có ai đó nôn mửa.

"Được rồi," Dazai đóng cửa lại. "Cậu cần phải ngủ đi."

"Ta không cần," và anh đột nhiên ghì chặt người tóc nâu vào cánh cửa, đặt tay lên ve áo khoác của hắn. "Hãy ở lại đây đêm nay đi, Osamu."

"Chuuya à—"

"Chẳng phải là mi chưa từng, chúng ta cũng không cần phải uống đâu. Chỉ cần ngủ ở đây thôi."

"Cậu biết là cậu sẽ hét vào mặt tôi vào sáng hôm sau vì điều đó mà."

"Sẽ không đâu, hứa đó. Mi có thể làm cả bữa sáng luôn."

Kéo theo là một tràng cười. "Dù sao thì tôi cũng sẽ để lại cho cậu thứ gì đó để ăn, hoặc mua cho cậu một bữa sáng ngon lành vào buổi sáng."

" 'Samuuuuuu~"

"Chuuuuyaaa~"

Cậu tóc đỏ ép mình vào Dazai, ngực, bụng và chân đều thẳng hàng cho đến khi không còn khoảng trống ở giữa.

"Năn nỉ á?"

"Cưng à..." Dazai ôm lấy má anh bằng một tay, và mũi Chuuya nhăn lại trước cái biệt danh không mấy hay ho kia. Lên giường cùng anh là một điều rất cám dỗ, nhưng Dazai sẽ không cắn câu khi đầu óc Chuuya hiện giờ có đến 80% đang lơ lửng trên mây.

"Cậu cần. Phải ngủ."

"Đừng có mà gọi ta là cưng—"

"Tôi sẽ không nhưng mà đó không phải là trọng điểm."

"Mah!" Chuuya yếu ớt kéo hắn ra khỏi chiếc áo khoác như thể anh đang kéo mấy thanh sắt cũ kĩ của một cái cổng. "Mi nhàm chán thật đấy."

"Vấn đề tôi ít để tâm nhất hiện tại đó," Dazai khúc khích cười và gỡ tay Chuuya ra. "Phòng tắm. Hãy tắm rửa sạch sẽ trước khi đi ngủ nhé."

"..."

Dù sao thì cũng thành công rồi, và đó là tất cả những gì quan trọng vào lúc này. Có nghĩa là Dazai yêu cầu Chuuya phải thay quần áo, đánh răng và đi vệ sinh, tất cả đều rất cần thiết. Nhưng mà, điều đó cũng có nghĩa là Chuuya tình cờ trở lại phòng ngủ, mặc độc một chiếc áo phông quá khổ với mái tóc rối tung và cố gắng ngồi vào lòng anh chàng tóc nâu đang ngồi ngay ngắn trên giường và vòng tay qua cổ hắn.

"Xong rồi," cậu mafioso ngượng ngùng cười, như thể vẫn hy vọng Dazai sẽ ở lại với mình đêm nay. Thay vào đó, anh lại bị dí một cốc nước vô mặt, với ánh mắt của Dazai nói rằng, tiếp tục đi, cấp nước cho cơ thể cậu nào.

Chuuya lại nâng cốc lên, vụng về uống cạn nó cho đến khi một vài giọt nước chảy ra khóe môi và chạy xuống cằm anh.

Tay của Dazai thật dịu dàng, cái chạm của hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước đi lạc trên trên mặt bạn trai nhà mình và di chuyển ngón cái lên môi anh. Và Chuuya, đúng chất Chuuya, đã không bỏ lỡ cơ hội cúi người về trước và hôn lên miệng hắn trước khi hắn có thể động tay.

Thành thật mà nói, thật đáng giận khi Dazai có một Chuuya ấm áp và háo hức trong vòng tay như thế này, chỉ để bỏ anh lại một mình sau đó. Nhưng phải có ai đó là người tỉnh táo giữa hai người họ. Và chính trong những khoảng khắc như thế này, Dazai thấy thử thách dần trở nên khó nhằn hơn khi hắn đã dành quá lâu trong sự quan tâm bất biến của Chuuya, những lô-gíc và sự lý trí ấy, khiến hắn đôi khi quên mất rằng Chuuya cũng cần được chăm sóc.

"Cám ơn," Chuuya thì thầm giữa những cái hôn nóng rực mà anh đặt lên môi Dazai, khiến chàng trai cao hơn khịt mũi.

"Vì cái gì?"

"Vì...đã là chính mi."

Dazai im lặng, đặt tay lên eo Chuuya khi hắn nhìn vào đôi mắt xanh biếc lấp lánh kia. Ồ, giờ thì anh đang thắng thế, phải chứ?

Đúng là ăn gian mà.

"Có lẽ tôi thích cậu say hơn đó, chibi. Cậu ít...từ chối hơn so với khi cậu minh mẫn."

"Mi vừa bảo ta không được uống nữa mà."

"Tôi biết."

"Vậy sao giờ mi lại nói ta là mi thích ta say hơn hả?"

Dazai bật cười, mổ lên mặt anh trước khi ngả người ra sau. "Đùa đó. Cậu có như thế nào thì tôi vẫn thích."

"Vậy thì ở lại đi—"

"Không được," hắn nghịch ngợm đỉnh lên mũi Chuuya. "vì cậu cần phải ngủ và tôi cần phải về nhà, nếu không chúng ta sẽ xong phim nếu cùng đi trễ vào ngày mai đó."

"Cho xin đi, làm như mi quan tâm việc đến muộn lắm ấy."

"Tôi không, nhưng cậu thì có. Cậu chỉ chưa nhận ra thôi."

Cuối cùng thì Chuuya cũng chui xuống chăn và ngả lưng vào gối khi tắt đèn trong phòng, để lại vài liều thuốc Tylenol và nước trên tủ đầu giường.

Hắn nghiêng người lần cuối để kéo tấm chăn che lên đến cằm của cậu con trai nhỏ con hơn và hôn nhẹ lên môi anh.

"Ngủ ngon nhé, Chuuya."

Thành phố dần chìm vào tĩnh lặng khi Dazai cuối cùng cũng về nhà.



Với việc cặp đôi này luôn gớm chảy nước tại bất kỳ thời điểm nào, đám người tội nghiệp ở Mafia Cảng vẫn phải chứng kiến những nụ hôn trộm không-được-kín-đáo-cho-lắm, từng câu thoại sến súa từ một trong hai người và ánh mắt họ dành cho nhau khiến người khác nghĩ rằng đúng là chán đời nếu bạn không tìm được một người nào đó nhìn bạn nồng nàn như vậy.

Bọn họ hiểu rồi, được chưa? Hai người hạnh phúc, tràn đầy nhựa sống và ngốc nghếch chìm đắm trong tình yêu, họ không cần tin này dí vào mặt mọi lúc đâu.

Cho đến khi Dazai không còn đến đón Chuuya từ quán bar khi cậu mafioso trở nên om sòm và tuyệt vọng, ngay cả khi anh gọi cho người yêu cũ lúc say khướt và nguyền rủa hắn bằng tất cả những cái tên khủng khiếp nhất trên đời.

Bởi vì giờ đây, họ thấy người quản lý của họ bị hủy hoại, rồi vỡ tan vì một gã phản bội tổ chức, điều này tất nhiên còn tệ hơn nhiều so với việc thấy hai người đó bám dính lấy nhau, và gần như khiến họ hối hận vì đã từng khó chịu với chuyện này.

Bởi vì trông Chuuya mới đau đớn làm sao.

Và chẳng nghi ngờ gì khi Dazai cũng như vậy ở đầu dây bên kia.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com