Slug
*Bối cảnh Sài Gòn năm 2021*
Sài Gòn, tháng tám, cái tháng cuối hè nóng bức đến phát hờn, đôi lúc lại lác đác vài hạt mưa dịu nhẹ đặc trưng của mùa hè. Sài Gòn ấy, năng động lắm, lúc nào cũng ồn ào rộn rã từ sáng sớm đến tối muộn. Ấy vậy mà, đã gần một tháng nay đường phố Sài Gòn không một bóng người, không còn tiếng xe máy xe hơi nhộn nhịp, chỉ còn tiếng gió xào xạc, và tiếng xe cứu thương inh ỏi đến đau lòng.
Vì sao lại đau lòng nhỉ? Vì mỗi lần âm thanh ấy vang lên thì đồng nghĩa với việc lại có thêm một bệnh nhân, đồng nghĩa với việc số ca nhiễm covid 19 lại tăng thêm một người.
Đau lòng thế đấy, Sài Gòn luôn năng động như vậy, giờ đây vì dịch bệnh mà mất đi sự sầm uất đặc trưng của một thành phố phát triển. Vì dịch bệnh, tất cả người dân được lệnh phải ở nhà, và mọi thứ dường như đều được xử lí qua Internet, qua mạng xã hội, kể cả việc yêu đương...
————
Seungcheol giật mình tỉnh dậy vì tiếng cứu thương inh ỏi dưới chung cư, anh ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ, lại có người phải đi cách ly à? Hôm qua chả phải mấy chục người bị lôi đi rồi hay sao?
Vỗ vỗ mặt vài cái cho tỉnh, Seungcheol lê cái thân nhức mỏi vì thức đêm leo rank với Wonwoo, đi vệ sinh cá nhân. Liếc mắt nhìn đồng hồ, trời ơi ngủ có xíu mà mười giờ sáng rồi hả? Bị nhốt trong nhà một tháng, Seungcheol tưởng mình chuyển sang giờ Mĩ sống luôn rồi, lúc nào cũng 2-3h sáng mới nhắm mắt đặt lưng xuống giường, sáng thì gần 11-12h mới chịu dậy. Ờ thì Seungcheol dậy trễ thật, nhưng mà do anh ngủ muộn. Còn có người cứ đúng 10h đêm đã nhắn "bạn ơi em ngủ trước nhé, nhớ ngủ sớm, yêu bạn" kèm theo chiếc sticker con thỏ chọt má, vậy mà lúc nào cũng dậy muộn hơn cả Seungcheol.
Cầm điện thoại mở tin nhắn kakaotalk ra mà Seungcheol hết hồn, bạn có 265 tin nhắn mới đến từ "Nhà trẻ Sebong" .
Chúng nó nhắn cái gì lắm thế này? Đó là suy nghĩ của Seungcheol khi tay lướt liên tục trên màn hình điện thoại. Ừ thì cũng không có gì đặc sắc ngoài việc Seungkwan khoe em mới móc được cái túi rồi này, có ai thích không em tặng cho; hay việc Jihoon than vãn vì cả tháng không được đặt chân đến studio, nơi mà thằng bé ở còn nhiều hơn nhà mình. Hay việc Seokmin gửi một tấm hình có ly latte nhỏ nhỏ xinh xinh, còn hí hửng nhắn anh Jisoo làm cho em đó.
Cũng không trách được tụi nhỏ, vốn dĩ mọi năm thì 13 người bọn họ chắc chắn sẽ lôi nhau lên Đà Lạt, hay Vũng Tàu chơi cho hết mùa hè, năm nay lại bị nhốt ở nhà, chắc chắn không tránh khỏi được sự buồn chán. Kể cũng lạ, lúc nào bọn họ cũng dính nhau như vậy, giờ mỗi người mỗi nhà, à đâu, có nhà 2 người kìa, như Seokmin với Jisoo ấy, hai đứa vừa chuyển ra ở chung với nhau thì có lệnh giãn cách toàn xã hội. Seungcheol thầm ghen tị, tự nhủ hết dịch thì bưng Jeonghan về hẳn nhà mình, giữ cho người ta khỏi chạy đi đâu cả.
Thoát groupchat nhóm, Seungcheol đưa tay nhấp vào hộp chat có tên "Thỏ" ở ngay bên dưới, ừ thì ngoài Jeonghan với nhóm thì anh còn nhắn với ai đâu. Cái tin nhắn chúc ngủ ngon của anh hôm qua cậu còn chưa thèm seen, Seungcheol muốn dỗi thật sự. Tâm nói hờn dỗi người ta, vậy mà tay lại không tự chủ gõ gõ vài từ Dậy thì gọi anh nhé rồi gửi cho cậu. Biết sao được, anh thương Jeonghan quá mà.
Chắc cũng được hai tuần kể từ lần cuối anh được gặp Jeonghan nhỉ? Hôm đó anh đang ngủ ngon lành thì có tiếng chuông cửa, mở cửa ra thì có một bạn thỏ xinh xinh đưa anh ba bốn túi đồ ăn, miệng nói kiểu gì bạn cũng chả thèm đi mua mấy món này đâu nên em mua cho bạn, nhớ ăn uống cho đàng hoàng, không có em thì tự nấu chứ đừng có úp mì gói ăn nữa. Thế là từ hôm đó Seungcheol tự nấu ăn cho mình. Không ngon bằng Jeonghan nấu, nhưng mà sống qua ngày là được. Nhưng mà hôm nay không phải là ngày anh muốn nấu ăn, nên chắc lại úp mì ăn thôi, một gói thì Jeonghan không mắng đâu, nhỉ?
Thế là sau đó 15 phút chúng ta có hình ảnh Seungcheol tay phải cầm tô mì húp xì xụp, tay trái cầm điện thoại lướt liên tục trên facebook. Ây da, Sài Gòn lại tăng số ca nhiễm rồi, kiểu này chắc còn lâu lắm mới gặp bạn người thương ha anh Seungcheol nhỉ? Thở dài tắt điện thoại, anh bưng tô húp nốt mấy giọt nước mì cuối cùng, để tô đó xíu nữa rửa cũng được. Lon ta lon ton chạy ra góc nhà lôi cây chổi ra, để làm gì á hả? Để quét nhà chứ gì nữa. Mấy ngày qua Seungcheol thật sự chỉ có ăn và nằm, hôm nay phải dọn nhà thôi chứ để vài bữa nữa chắc thành cái chuồng heo mất. Seungcheol thật sự rất ghét dọn dẹp, cực kì ghét luôn, mà do dịch ở nhà quá chán rồi chẳng có gì làm nên đành lấy chổi quét cho đỡ buồn vậy.
Quét nhà, lau nhà, rửa mấy cái tô chén, dọn lại bàn làm việc, thoắt cái mà đã gần 12h trưa. Quay ra nhìn đồng hồ, quay lại nhìn điện thoại, Jeonghan vẫn chưa chịu dậy à? Vậy thôi rủ mấy đứa nhỏ chơi game vậy.
Thỏ trưởng: Ai làm ván liên quân hong chán quá 🥲
Mèo Hoon: Zô luôn anh ơi
Thấy chưa, rủ thì kiểu gì cũng có đứa chơi cùng. Cái lợi của nhà đông con đó, ngoài cái đó ra thì chắc chỉ được cái ồn ào náo nhiệt.
Đó là chuyện của nửa tiếng trước, còn tình hình bây giờ là con tướng của Jihoon đang giãy đành đạch vì Seungcheol đột nhiên bỏ đi đâu mất. Thôi mèo Jihoon chịu khó chơi một mình nhé, vì thỏ nhà anh Seungcheol dậy rồi.
Seungcheol nhìn vào màn hình điện thoại, trong đó có một con thỏ vừa dậy, còn chưa chịu xuống giường đã gọi cho anh rồi. Seungcheol nhìn gương mặt ngái ngủ của bạn người thương, môi không nhịn được kéo lên thành nụ cười yêu chiều.
"Bạn dậy trễ thế, anh đợi bạn nãy giờ rồi này"
"Em xin lỗi, tại em mệt quá. Bạn ăn gì chưa đấy?"
"Anh ăn rồi, còn dọn dẹp nhà cửa nữa đó. Bạn thấy anh giỏi hong? Bạn khen anh giỏi đi."
Jeonghan có cảm giác anh sắp hoá thành con cún thật rồi, có phải do mới ngủ dậy còn mơ mơ hong mà thấy sau lưng Seungcheol có cái đuôi cún thế kia?
"Ừ bạn của em giỏi lắm :>"
"Dậy vệ sinh cá nhân nào, rồi kiếm gì đó ăn đi Jeonghan không đói đó."
"Ừ bạn đợi em xíu."
Mọi người tưởng thế là xong cuộc gọi của hai con người đó hả? Đâu có dễ vậy. Jeonghan ôm luôn điện thoại vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, rồi lại ôm điện thoại ra ngoài bếp vừa nấu ăn vừa nói chuyện, rồi lại ôm điện thoại vừa ăn vừa nói chuyện với Seungcheol.
"Ui cái túi Seungkwan làm xinh quá, hay em cũng làm một cái nhỉ?"
"Ừ bạn làm đi, thích len màu nào anh đặt cho."
"Thôi em lười lắm, nói vậy thôi mua về lại vứt đấy chứ có làm đâu."
Bằng chứng là cái tranh tô màu số hoá mà cậu vòi anh mua cho bằng được hồi đầu tháng, giờ thì nó nằm ở góc nào đấy trong nhà và Jeonghan còn chưa tô xong được 1/3 bức tranh nữa.
"Cheesecake hôm qua em làm đông lại rồi này, nhìn xinh lắm. Buồn quá bạn không được ăn thử rồi, vị cherry bạn thích mà."
"Không sao mà, bạn cứ ăn đi, hết dịch bạn làm cái khác cho anh cũng được mà."
Hai người cứ nói đến hết chuyện này đến chuyện khác, từ chuyện Minghao muốn nuôi mèo đến chuyện Mingyu với Wonwoo cãi nhau vì Wonwoo mải chơi game bỏ ăn bỏ ngủ, hay chuyện Soonyoung gọi mãi cho Jihoon vì nhớ bạn, mà Jihoon không thèm bắt máy. Hay cả chuyện Jeonghan mới tìm được game mới hay lắm, Play Together ấy, hay chuyện hai người coi phim. Nhắc phim mới nhớ, dạo này Jeonghan với Seungcheol cũng ghiền coi phim lắm. Jeonghan coi Penthouse, Seungcheol thì coi Hospital Playlist. Anh không thích kiểu drama ngập đầu như Penthouse như Jeonghan đâu, anh thích healing như Hospital Playlist cơ.
Nhưng mà, hai người như này có tính là yêu xa không nhỉ? Ừ thì nhà Jeonghan không có xa nhà anh lắm, đi bộ tầm 10p là tới, nhưng mà cả tháng không gặp nhau thế này thì khác gì yêu xa đâu, đúng không?
Hai người cứ thấy ôm lấy điện thoại nói với nhau cả buổi, điện thoại cạn pin thì lại lấy laptop ra gọi bằng laptop. Khó hiểu nhỉ? À mà mấy ai hiểu được mấy người yêu nhau đâu.
—————
Ôi thời gian đúng là trôi nhanh thật, mới đây mà đã tối rồi. Anh và cậu thật sự đã ôm điện thoại gọi nhau cả ngày, đôi lúc không nói chuyện, chỉ cày phim thôi, nhưng phải thấy nhau mới an tâm được.
Nhìn màn hình điện thoại, anh thấy Jeonghan mắt sắp dính lại cả rồi mà vẫn chưa chịu ngủ, đòi nói chuyện với anh cho bằng được.
Do em nhớ bạn mà.
Jeonghan nói vậy khi anh bắt cậu đi ngủ, vì anh biết cậu mệt lắm rồi. Lúc nãy hai người còn gọi nhóm cho tụi nhỏ, coi bộ đứa nào đứa nấy vẫn còn khoẻ lắm, ồn thế kia cơ mà. Anh bật cười khi Jeonghan đanh mặt lại dặn dò từng đứa nhớ phải ăn uống đầy đủ, được thì uống nước cam nước chanh nữa. Cậu dặn hết tất cả mọi người, kể cả cậu bạn thân Jisoo bằng tuổi. Cậu dặn Jun chịu khó tập thể dục chứ đừng bấm điện thoại nữa, dặn Wonwoo không được úp mì mà phải ăn đủ chất, dặn Soonyoung với Jihoon phải ngủ đủ, dặn Seokmin chăm Jisoo cho tốt, dặn Mingyu nhớ nhắc Wonwoo ăn đàng hoàng, dặn Minghao ăn nhiều vào chứ thằng nhỏ gầy quá, dặn ba đứa út đừng có ham chơi bỏ ăn ngủ. Jeonghan là thế, dù đôi khi có chọc các em đến dỗi, nhưng sau cùng vẫn là người lo cho các em nhất.
Sau một hồi nói qua nói lại, Jeonghan vẫn phải chịu thua Seungcheol mà ôm gối đi ngủ.
"Bạn nhớ súc họng rửa mũi đàng hoàng rồi mới đi ngủ nhé, đừng mở điều hoà lạnh quá nữa"
"Rồi anh biết rồi bạn yên tâm đi ngủ đi"
"Bạn ngủ ngon, yêu bạn nhất hihi"
"Anh cũng yêu bạn, ngủ ngon nha bạn người yêu"
Tắt messenger, nhìn màn hình điện thoại là ảnh người thương, Seungcheol không nhịn được mỉm cười dịu dàng. Ừ dịch bệnh như này tuy là buồn thật, nhưng bên cạnh anh còn có Jeonghan với mấy đứa nhỏ nữa, không hề cô đơn chút nào. Đôi lúc Seungcheol nghĩ, đó có lẽ là điều may mắn ông trời cho anh hay không? Vì anh quá hạnh phúc khi luôn có người bên cạnh anh như vậy. Ôi chừng nào hết dịch đây nhỉ, vì Seungcheol nhớ bạn người thương lắm rồi.
Sài Gòn ơi, nhanh khỏi bệnh nhé.
==========================
Chào mọi người, mình quay lại rồi đây. Mấy bữa nay Sài Gòn dịch nặng quá, nhìn thành phố ngày nào còn vang tiếng xe cộ nay không bóng người mà mình không khỏi quạnh lòng. Những gì mình viết ở trên thật sự là cuộc sống của mình ba tháng nay đó, trừ đoạn gọi cả ngày :)) vì mình còn học nữa, người yêu mình cũng thế nên chúng mình chỉ có nhắn tin thôi. Mình cũng mong dịch nhanh hết, vì mình nhớ bạn bè, nhớ người yêu, và quan trọng là năm nay là năm cuối của đời học sinh, mình mong có thể trở lại trường để có năm học thật thú vị. Mọi người cũng phải giữ sức khoẻ nhé huhu 🥺
Với cả, dù có hơi trễ, nhưng chúc mừng sinh nhật anh trưởng của chúng mình, Choi Seungcheolie. Em đã định đăng đúng 0h bên Hàn, nhưng vì lịch học online nặng nên em chậm mất rồi, xin lỗi Seungcheol nhé. Chúc anh tuổi mới an yên, luôn hạnh phúc nhé, bên cạnh anh luôn có 12 người anh em, cả Carat nữa. Anh nhất định phải thật hạnh phúc đấy ❤️
From @iamquxnh with luv
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com