Slug
[biển tình yêu có rất nhiều thú vị, một khi đã bước chân vào thì khó có được đường lui]
- Vương Gia Nhĩ là ai? Là người đặc biệt với cậu sao? Đoàn Nghi Ân dò hỏi. - Là đầu bếp của Giao Linh. Người của Giao Linh rất đông, dĩ nhiên không phải ai Kim Tại hưởng cũng nhớ, cũng thân. - Vậy người đó là gì của cậu? - Ban nãy, chợt nhớ ra cậu ta biết cách kiềm hãm tôi. Hàng ngày vào đút cơm vẫn thường hay giúp tôi không càn quấy. Là người tốt. Nếu đây là người khác thì câu vừa rồi chắc chắn là đang đá thẳng vào mặt Kim Tại Hưởng. Nhưng vì đây là Phác Chí Mẫn nên đó chỉ là nhận xét bình thường thôi. - Gọi cậu ta đến đi. Kim Tại Hưởng hướng đến đàn em ra lệnh.- Giờ thì hay rồi, đến bột bó trên tay cũng bị cậu đập bể rồi. Tại Hưởng, giở tay cậu ấy lên cho tôi kiểm tra.
- Không cần phiền tới anh ấy đâu, tôi tự...
Phác Chí Mẫn nói tới đó thì im lặng. Vì căn bản là không tự được. Chẳng phải đó là lý do mà phải bó bột còn gì.
Kim Tại Hưởng thở hắt một cái rồi cũng đành làm theo. Dù gì thì cũng không còn cách nào khác.
- May là chưa có gãy lại, lát nữa tôi bó bột cho cậu, xin lỗi ban nãy đã làm chuyện không cần thiết.
Lần kích động vừa rồi, à không, phải nói là tất cả những lần kích động của Phác Chí Mẫn đều không thể trách cậu. Với cương vị là một bác sĩ, không ai lại đi trách bệnh nhân của mình vì sao lại phát bệnh cả. (Chỉ có mấy người ngang ngược như ai kia mới trách cứ kiểu đó thôi.)
- Không sao. Xin lỗi đã làm loạn.
- Không phải làm loạn.
Kim Tại Hưởng sửa lời Phác Chí Mẫn, ngẫm lại thì... bệnh của cậu như thế, tránh làm sao được. Ban đầu gọi là "làm loạn" là hắn sai rồi đi.
- Em có bệnh, là phát bệnh. Đợi người tên Vương Gia Nhĩ đó tới, người đó trông em, nghe lời Đoàn Nghi Ân chữa trị đi.
- Thưa anh Kim, Vương Gia Nhĩ tới rồi.
Đàn em gõ cửa thông báo, truyền người vào trong. Vương Gia Nhĩ thì ra là một chàng trai trạc tuổi Phác Chí Mẫn, ăn mặc giản dị, nói chung thì... không có ấn tượng.
- Nghe nói cậu quen thân với Phác Chí Mẫn, mấy ngày này ở lại đây giúp bác sĩ Đoàn chữa trị cho em ấy.
Kim Tại Hưởng nhàn nhạt ra lệnh. Tuy lệnh của hắn với lệnh trời có giá trị ngang nhau nhưng mà...
- Giúp như thế nào ạ?
Vương Gia Nhĩ ngoài nấu ăn còn có tài năng tìm ẩn với ngành y sao?
- Cậu ấy không chịu được động chạm thân thể, nên bọn tôi không tiện điều trị.
Đoàn Nghi Ân giải thích.
- Vậy thì nhờ tôi làm gì? Cậu ấy cũng đâu đến phiên tôi chạm?
- Đúng vậy... tôi nói Vương Gia Nhĩ có thể kiềm hãm tôi nếu vô ý có ai đó khiến tôi lại kích động. Tôi không nói cậu ấy có thể...
... Cạn lời thật. - Như vầy đi. Cậu ở đây cho tôi. Không có lằng nhằng nữa. Đoàn Nghi Ân chỉ vào Kim Tại Hưởng. Sao có cái chuyện chữa bệnh thôi mà mệt ghê nhỉ? Cứ tưởng lấy được cái bằng rồi thì chỉ cần mỗi ngày thực hành là an nhàn rồi chứ.Phác Chí Mẫn khẽ theo dõi biểu cảm của hắn. Kim Tại Hưởng dĩ nhiên là không tình nguyện rồi, nghĩ làm sao bắt hắn hai tư trên bảy ở đây, sao mà dễ chịu được.
Gật đầu một cái, Kim Tại Hưởng tuy không có tình nguyện, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
- Cảm ơn, giờ thì hai người dành thời gian cho nhau đi, tôi chuẩn bị dụng cụ giúp cậu bó bột-lần ba.
Đoàn Nghi Ân mệt mỏi đóng cửa ra ngoài, vấn đề nan giải của hắn xem như là được giải quyết rồi đi.
[cái gì cũng có mặt trái, đừng dại dột đi sâu vào, biết đâu được đáy biển đó còn nhiều những chôn giấu]
#leehanee
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com